Bé nhẩm lại bài Việt sử một lần nữa: "Gớm! Sao hôm nay học lâu thuộc làm sao ấy! À phải rồi, bữa nay ba mình về ăn tết" bé lẩm bẩm.
Cảnh vật trong phòng, cái nào cũng như đang có một sự vui mừng, và chúng đang nhảy múa để chọc tức bé. Nhất là cái hộp mứt để trong "gác-măng-dê" nó cứ đưa cái mặt ra quyến rũ bé mới chết chứ! Tức quá, bé vác tập ra ngoài cửa học và... trông ra ngoài vườn.
Học bài xong, bé đem tập cất vào nhà, rồi lại chạy vù ra vườn để khỏi bị chúng nó "chọc tức". Một mình bé ở ngoài vườn, bé cảm thấy mình cô đơn quá ; ba thì không nói, giá mà chó chị Thủy ở nhà thì sướng biết mấy. À! Hay là mình có em bé như con Mai cũng thích nữa cơ. Nghĩ đến em bé, bé bỗng sực nhớ đến con búp bê mà bé hằng mong ước: cái con búp bê này bán ở tiệm hóa gần trường bé ấy mà! Chao ôi! Nó xinh như mộng, bé thích nhất cặp mắt của nó! Thật chẳng khác "hai viên bích ngọc" mà má kể cho bé nghe tí nào, mà nó lại còn biết chớp chớp nữa chứ, giá mà bé có, bé sẽ hôn nó hoài...
- Úi chà! Làm sao mà bé thừ người ra thế?
Bé giật mình quay lại:
- A! Má đi chợ về! Hổng biết má đâu! Má đền con đi! Má làm con giật mình đó!
Bé sà vào lòng má nũng nịu.
- Gớm! Con gái gì mà nhõng nhẽo thế! À! Buông má ra rồi vào đây má đền cho cái này hay lắm!
Bé ngước lên:
- Thật nhá má?
- Thật đấy!
Bé buông má ra, rồi cùng má đi vào nhà. Má để giỏ lên bàn, rồi móc ra một gói giấy:
- Thư của ba con đây này! Đọc cho má nghe với!
Cha! Cái gì chứ thư của ba là bé thích nhất rồi! Bé chạy lại đón lấy thư... và bóc ra:
- Ủa! Sao có tiền trong này, má?
- Má cũng không biết nữa! Bé đọc thư coi, chắc ba có nói trong thư.
Bé mở thư ra, rồi đọc:
"Bé yêu của ba,
Bé vẫn mạnh đấy chứ? Má của bé có mạnh không? Ba muốn báo với bé một tin buồn đấy! Ba của bé Tết này không về được như đã báo trước ; ba còn phải đi hành quân. Ba chúc bé một năm mới ngoan và "lì xì" bé một trăm đồng đấy!
Hôn bé của ba"
- Hết rồi má!
- Hết rồi à? Buồn quá nhỉ! Tết này không có ba.
Bé chẳng nghe má nói gì vì còn mải nghĩ đến con búp bê mà bé khát khao... và bây giờ thì được rồi! Bé sẽ dùng tiền "lì xì" của ba để mua con búp bê...
*
Bé mỉm cười sung sướng! Kia rồi! Tiệm bán búp bê chỉ còn cách bé một khoảng đường ngắn.
Đang suy nghĩ về con búp bê, bé bỗng nghe thấy tiếng một đứa bé khóc... bé giật mình quay lại. Một đứa bé bụ bẫm nằm trong cánh tay của bà mẹ mặt mày xanh xao, mặc một bộ quần áo rách rưới, giọng nói run rẩy khi thấy bé nhìn:
- Cô giúp tôi ít đồng mua thuốc cho cháu...
Đứa bé thấy bé nhìn ngưng khóc đưa mắt nhìn bé, rồi nở một nụ cười.
Ý nghĩ dùng tiền mua búp bê giúp lóe qua đầu óc bé... Phải rồi! Tai sao mình lại không giúp một con búp bê biết nói, biết cười với mình nhỉ? Bé quyết định móc lấy tiền và đặt vào chiếc nón của người mẹ... Và chạy vụt về, trước khi tặng đứa bé một nụ cười... Bé nghe loáng thoáng có tiếng cám ơn bé.
Bé bước nhanh về nhà... lòng bé bỗng thấy dâng lên một niềm vui rạt rào. Vì bé vừa làm được một việc... mà theo ý nghĩ của bé, là một việc thiện.
MẶC NHIÊN
(Trích từ tạp chí Tuổi Hoa số 39, ra ngày 15-2-1966)
Không có nhận xét nào:
Không cho phép có nhận xét mới.