Buổi
sáng ở đây thật êm ả, ánh nắng dịu dàng làm tan loãng hơi sương trên
những đọt cây. Nhà em ở chênh vênh trên sườn đồi nhìn xuống thung lũng
sâu, xanh ngắt mùi cỏ thơm và con đường ngoằn ngoèo dẫn xuống đồi vắng
ngắt, hiếm lắm mới thấy một bóng người. Không khí thật yên tĩnh, ít khi
có những tiếng động ồn ào của thành phố nên em mãi đắm chìm trong cái
dịu dàng buổi sáng, cái im lặng buổi trưa và cái êm đềm của tối, ngoài
tiếng lá, tiếng gió, tiếng chim. Em cứ ngỡ đây là cái thế giới thần
thánh của em, của một người bệnh. Em ngồi vơ vẩn ngoài vườn, chẳng biết
làm gì trong buổi sáng này. Nhớ lại những ngày em mới đến đây, suốt ngày
em ở ngoài vườn, xới lại những luống cây, nâng niu từng cánh hoa, tưới
nước mỗi sáng mỗi chiều, nhặt hết lá úa. Em quét hết lá vàng lại góc
vườn, em quên cả ăn cơm, cứ tưởng như vườn hoa là bạn bè thắm thiết
chẳng thể rời xa. U già bảo em nếu ở đây lâu có thể trở thành một người
làm vườn siêng năng cần mẫn. Em phụng phịu "ơ... cháu là bạn của hoa
mờ". U già lại cười "gớm vài hôm nữa cô lại không chán ngấy cho xem". Em
nhất định cãi lại là em chả bao giờ chán hoa, để u xem. Thế mà vài tuần
sau em đã thấy chán nản công việc của "bác làm vườn" cần cù mỗi ngày.
Em chả buồn quét dọn làm khu vườn đầy lá úa, trông thật tội nghiệp. Em
bảo u già mắc cho em cái võng ngoài vườn và suốt ngày em nằm ở võng với
quyển sách. Lúc đọc sách, lúc mơ màng và có lúc em ngủ quên suýt lăn tòm
xuống đất. Đọc sách mãi cũng chán, bây giờ em chẳng biết làm gì, mỗi
buổi sáng em ngồi ở vườn nghĩ vẩn vơ, em nhớ nhà kinh khủng, em nhớ cả
bạn bè nữa. Em lại ước ao, giá có đôi cánh mà bỏ lại khu vườn, bỏ cái
võng bay về thăm bố mẹ, thăm bạn bè, thăm trường lớp, thăm hết con đường
hốc hẻm của thành phố. Ừ, giá có đôi cánh em về thăm một tí cũng được,
rồi em sẽ trở lại đây với nhà ngủ yên, với cơn bệnh mệt nhoài, em muốn
khóc. Em thèm đọc lá thư của mẹ, của bố, của bạn bè. Em lục lại những
thư cũ ra đọc... vẫn chưa hết ngày. Em lại ngồi chờ đợi bác đưa thư. Đã
hai ngày nay bác chưa đi qua nhà em nên chả có cái thư nào. Em chờ đợi.
Chờ đợi đến đỏ cả mắt cũng chả thấy bác đưa thư. Buổi tối em nằm khóc
rấm rứt. Chắc mẹ quên em rồi, bạn bè quên em rồi... Ừ em chỉ là người
bệnh bị bỏ rơi, lạc loài đến tận đây, ngẩn ngơ trong những tháng ngày.
Em khóc to, khóc nức nở. U già dỗ dành càng làm em tủi thân, em khóc cả
buổi tối rồi em ngủ quên khi nước mắt còn đọng hững hờ trên mắt. Sáng
mai khi thức dậy em thấy mắt mình sưng húp, xấu xí tệ. Lòng nhủ lòng sẽ
không thèm khóc nữa. Em lại ngồi ở bậc thềm, lại chờ đợi. Một ngày qua
đi, ôi! Mong chờ! Em kêu lên khi đêm xuống, khi mà em biết chắc bác đưa
thư đã về nhà. Thôi, chờ ngày mai vậy, em tự an ủi khi trở vào nhà. Rồi
buổi sáng, em lại đợi chờ... ôi chao, chờ đợi thời gian bò như con rùa,
em đếm từng phút ở chiếc đồng hồ... Em thèm xuống đồi, xuống phố chơi
một tí. Khổ nỗi u già cứ sợ gió máy, sợ em yếu đuối, để em đi một mình u
không yên tâm. Em biết u già lo lắng khi thấy em không vui. U hỏi em có
thích hoa lạ nữa không? U đi mua cây giống cho. Em lắc đầu, em chỉ muốn
đi khỏi nhà mỗi buổi sáng để khỏi chờ đợi, khỏi phải nhìn thời gian qua
đi buồn rầu. Mấy hôm rồi em quyết không thèm khóc, không thèm đợi. Mỗi
ngày em nằm rũ trong phòng. Nằm nghĩ vẩn vơ chán thì ngủ. Ngủ dậy lại
ngồi nhìn ra vườn cho hết ngày. Em không thèm viết thư cho ai nữa. Em
nhớ những bài toán đại, toán hình mà ngày xưa em ghét ghê gớm. Em mỉm
cười "ừ, giá có quyển sách toán ở đây thì vui biết mấy"... Mãi rồi u già
sợ em ốm, u dẫn em đi chơi cho khuây khỏa. U cho em đi sang ngọn đồi
bên cạnh một mình. Ban ngày em đi chơi quên tuốt luốt. Nhưng tối về nhà
lại nhớ khủng khiếp. Nhớ bố, nhớ mẹ... nhớ những cánh thư và em khóc.
Em
dắt chiếc xe ra khỏi nhà. U già gọi giật lại, u bảo em ở nhà làm bánh
với u, đi chơi hoài coi chừng ốm. Em lắc đầu ngẫm nghĩ: "Làm bánh chán
òm, u khen cháu, cháu khen u. Bánh làm rồi chả ai muốn ăn". Em chào u
rồi dắt nhanh chiếc xe xuống đồi, em nghe u thở dài rất nhẹ. Đến chân
đồi em đi lòng vòng ra phố. Hôm nay là Chủ nhật thảo nào phố đông người
ghê gớm. Ở đây rảnh rỗi em quên cả ngày tháng. Càng đi em càng lạc lõng
trong rừng người. Ngang qua nhà Bưu điện, hôm nay Bưu điện đóng cửa, em
dựng xe lại vào ngồi ở bậc đá Bưu điện. Giá em có phép mầu đi qua được
cửa gương em sẽ vào tìm cái thư nào của bố gửi cho em, của bạn bè... Em
sẽ ngồi lục lọi trong muôn ngàn bức thư một bức thư thương yêu. Em dán
mắt vào cửa kính, chỉ có những chiếc quầy trống trơn lặng lẽ. Em muốn
hóa đá ở đây để bố, để mẹ... biết em trông thư đến chừng nào... ôi chao!
Em sắp khóc, giọt nóng sắp vỡ òa trong mắt. Em chớp chớp đôi mắt và
giọt nước mắt lăn dài. Em nhắm mắt lại, những giọt nước mắt rơi nhanh
trên áo, trên tay. Khi em mở bừng mắt em cứ ngỡ có mẹ đứng trước mặt dỗ
dành em, mà chẳng có ai cả. Em đứng bật dậy đi về. Em giận B.Đ, giận
mẹ... giận luôn u già. Em dắt chiếc xe vào nhà, dựng vội vàng ở gốc cây.
Em đi về phòng, nằm vật trên giường, em khóc ngon lành...
Khi
em thức dậy trời đang mưa, cơn mưa dịu dàng lất phất giăng bụi lên hàng
cây ngoài vườn. U già tưởng em đau, u bảo tại đi chơi hoài. U mang
thuốc vào cho em. Em chán ngấy mỗi ngày ba lần uống thuốc đều đặn. Em
ghét những viên thuốc đã giam em ở xó xỉnh cao nguyên này. Mà thôi, em
nhắm mắt uống hết những viên thuốc trên tay u già cho u yên tâm và để em
nằm yên.
U
già đi rồi, cơn mưa vẫn nhỏ hạt. Nằm nghe tiếng chân u xa dần em buồn
bã lạ lùng. Em kêu lên "buồn ơi! buồn". Em đi lại tủ sách kéo ngăn tủ
kiếm quyển vở và cây viết, ngăn kéo mà cả tuần rồi em không buồn mở ra.
A! Em hét lên. Cái thư! Ba cái thư nằm rất ngoan ngoãn trong ngăn tủ. Em
nhìn ngẩn ngơ và thở phào. Bố đây rồi, mẹ đây rồi, bạn bè đây rồi. U
già ác ghê, thư đến từ bao giờ mà chẳng bảo em, chắc u quên. Em mỉm cười
miên man...
NHƯ NGUYỆN
(Trích tuần báo Thiếu Nhi số 44, ra ngày 25-6-1972)