CHƯƠNG VI
Cũng
như lần trước, Nguyễn Phương đeo râu mép giả, chải lại mái tóc và mặc
bộ quần áo cũ cho ra dáng một tên tù mới được phóng thích trước khi lại
nhà bà Ngọc Lan. Chàng họa sĩ soi gương và tự bằng lòng vì thấy mình lạ
hẳn đi, không còn là Nguyễn Phương, một sinh viên luật kiêm họa sĩ nữa.
Trời hôm nay khá nắng nên có thể đeo thêm cặp kính mát cho ra vẻ bí mật.
Sau cùng Nguyễn Phương rời khỏi nhà lúc 8 giờ sáng. Phố xá sáng nay
thật tấp nập, người đi mua sắm rất nhiều và ai cũng có vẻ hớn hở. Những
hang đá lớn làm bằng giấy được bày bán hai bên vỉa hè, hình ảnh ông già
Noel và điệu nhạc quen thuộc từ đâu vẳng lại nhắc cho chàng họa sĩ nhớ
tới thời gian. A! Hôm nay là 24 tháng 12 đêm nay sẽ là đêm Noel, một đêm
vui tươi và an lành cho các trẻ em với bữa tiệc buổi tối và huyền thoại
ông già Noel đi theo lối lò sưởi để tặng quà cho những đứa trẻ ngoan
ngoãn. Bất giác, Nguyễn Phương mỉm cười và cũng thấy vui vui như để hòa
hợp tâm hồn với cảnh vật sống động bên ngoài. Chẳng bao lâu, chàng họa
sĩ đã tới nhà bà Ngọc Lan và giơ tay bấm chuông. Người tớ gái hôm nào ra
mở cổng:
- Thưa cậu, bà chủ tôi hôm nay đi sắm đồ Noel không có ở nhà.
Nguyễn Phương hơi thất vọng:
- Chừng nào bà luật sư mới về? Tôi có chuyện khá quan trọng.
- Thưa cậu, có lẽ bà chủ cũng sắp về. Mời cậu vào nhà đợi hay gặp ông chủ tôi có được không?
Chàng họa sĩ thầm suy tính, luật sư Kiệt là người biện hộ cho bị cáo năm xưa chắc cũng biết nhiều về vụ án ấy. Có lẽ cũng nên gặp ông ta để tìm hiểu thêm những điều mới lạ và những điều hữu ích. Thế là Nguyễn Phương theo người tớ gái vào nhà nhưng đến khi gặp luật sư Kiệt thì chàng họa sĩ bỗng giật mình. Ông Kiệt ngồi sững trước mặt Nguyễn Phương chẳng phải là ông thanh tra Minh hay sao? Cũng vẫn dáng người, khuôn mặt đó chỉ khác nơi chốn gặp gỡ mà thôi. Nguyễn Phương còn ngỡ ngàng thì ông Kiệt đã lên tiếng:
- Chào cậu, cậu đến tìm nhà tôi?
Đến lúc này, chàng họa sĩ mới nhớ mình đang hóa trang và đóng vai một người khác nên vội đáp:
- Thưa ông luật sư, vâng.
Và Nguyễn Phương ngồi xuống ghế. Thảo nào hôm nọ chàng họa sĩ gặp ông Minh lái xe vào nhà này và lấy làm lạ. Có ai ngờ ông thanh tra Minh lại có thể là luật sư Kiệt? Nhưng ngồi lâu hơn và ngắm thật kỹ người đối diện thì Nguyễn Phương lại thấy mình lầm. Ông Kiệt giống thật nhưng vẻ mặt trẻ hơn, coi dáng linh hoạt và ăn bận đúng thời trang, khác với ông Minh tóc bạc, mang vẻ trầm tĩnh và kín đáo. Có lẽ người giống người là chuyện thường xảy ra.
- Cậu tìm nhà tôi có việc gì gấp không?
- Thưa ông, cũng khá hệ trọng. Việc vụ án 02-10-60 chắc hẳn ông luật sư còn nhớ?
Ông Kiệt giật mình, nói:
- Nhớ lắm chứ. Đó là vụ án trong gia đình này và chính tôi là luật sư biện hộ cho bị cáo. Nhưng sao cậu lại biết vụ án đó?
- Thưa ông luật sư, tôi tới đây để thi hành lời hứa của người đã chết, ông Phạm Ngọc Cảnh.
- Cậu nói gì tôi vẫn chưa hiểu?
- Thưa ông, tôi muốn nói thật ra ông Cảnh vô tội nhưng bị kết án oan nên nhờ tôi tìm ra sự thật vụ án.
- Nhưng cậu là ai? Tại sao biết ông Cảnh bị oan? Điều đó có chắc chắn không hay chỉ là một sự ước đoán mơ hồ, không có bằng chứng.
Nguyễn Phương bình tĩnh:
- Thưa ông, tôi xin tự giới thiệu là Vũ Thanh Bảo, một tên bạn tù với ông Cảnh ngày trước. Tôi đến đây xin ông bà luật sư một ít tài liệu để điều tra vụ án mạng năm xưa.
Ông Kiệt buột miệng:
- Sao có nhiều người ở tù mới ra thế này?
Chàng họa sĩ giật mình. Không khéo thì sẽ lộ tẩy mất. Ông Kiệt nói thế chắc hẳn trước chàng đã có người tới tìm, xưng là bạn tù của ông Cảnh. Nguyễn Phương đoán chừng như vậy và chợt lóe lên một gia sáng, vội nói:
- Thưa ông, có phải họ là Hai Năng và Sáu Vân không?
- Phải...
- Thưa ông, đó là hai người bạn của tôi. Chúng tôi đi xa về đất liền cùng một lúc nhưng tôi còn về thăm nhà nên đến đây trễ hơn.
Luật sư Kiệt gật đầu cho có lệ rồi đăm chiêu suy nghĩ. Đột nhiên, ông đứng dậy, nói nhanh:
- Xin lỗi cậu, tôi có việc phải đi ngay. Còn việc của cậu thì cứ đợi nhà tôi về.
Nói xong, ông Kiệt vội vã lấy cặp táp đi ngay. Khi ông đi ngang chỗ Nguyễn Phương, chàng họa sĩ thấy bàn tay trái của ông Kiệt cụt mất một ngón út nhưng không chú ý đến lắm vì còn mải nghĩ ngợi về những diễn tiến vừa qua và mọi việc đều có thuận lợi. Và thời gian như kéo dài ra cho đến khi bà Ngọc Lan về tới nhà.
- Chào cậu bảo, cậu chờ tôi đã lâu chưa?
- Thưa bà luật sư, tôi vừa tiếp chuyện với ông nhà nên cũng không sốt ruột lắm.
- Có chuyện gì lạ không cậu?
- Thưa bà, ông Lê Mai vừa thoát khỏi một cuộc mưu sát.
- Sao? Có bắt được thủ phạm không?
- Thưa bà, không. Thủ phạm vẫn trong vòng bí mật và tôi không thể đoán ra được ai đã làm việc đó. Tuy nhiên, ông Lê Mai có còn sống thì mới mong tìm được bí mật ngày trước.
- Vậy bây giờ cậu định ra sao?
- Thưa bà, vì ông Lê Mai bị ám sát ở nhà riêng mà ông ấy có cho bà địa chỉ đó. Tôi đến đây...
Bà Ngọc Lan hơi giận, ngắt lời:
- Cậu nghi tôi là đồng lõa với thủ phạm phải không?
- Thưa bà, không. Nhưng tôi sợ trong lúc vô tình, bà có thể tiết lộ địa chỉ 317 đường Tú Xương cho một người nào đó nên bọn gian mới có thể tìm thấy nhà ông Lê Mai dễ dàng như vậy.
- Tôi cam kết với cậu rằng tôi không hề tiết lộ địa chỉ trên cho bất cứ ai lạ, cậu có thể tin lời tôi chứ?
Thế là hết hy vọng. Nguyễn Phương nhăn nhó đáp:
- Thưa bà, dĩ nhiên là tôi phải tin. Nhưng như thế này là tuyệt vọng rồi. Tôi lo sợ cho tính mạng Lê Mai vì đó là đầu mối của vụ án.
Bà Ngọc Lan an ủi:
- Thôi, cậu Bảo. Cậu nên kiên nhẫn và cố gắng thì sẽ thành công. Tôi lúc nào cũng mong muốn cái chết của chị tôi được thật sự ra trước ánh sáng công lý dù việc đó đã hơn mười ba năm nay rồi.
Chàng họa sĩ suy nghĩ rồi nói:
- Thưa bà, có dịp khác, tôi sẽ xin trở lại đây. Bây giờ tôi phải đi gặp một người bạn.
- Được. Nhà này bao giờ cũng rộng mở để đón chờ cậu. Tôi xin chúc cậu gặp nhiều may mắn hơn và sẽ chóng thành công.
- Cám ơn bà luật sư.
- Thưa cậu, bà chủ tôi hôm nay đi sắm đồ Noel không có ở nhà.
Nguyễn Phương hơi thất vọng:
- Chừng nào bà luật sư mới về? Tôi có chuyện khá quan trọng.
- Thưa cậu, có lẽ bà chủ cũng sắp về. Mời cậu vào nhà đợi hay gặp ông chủ tôi có được không?
Chàng họa sĩ thầm suy tính, luật sư Kiệt là người biện hộ cho bị cáo năm xưa chắc cũng biết nhiều về vụ án ấy. Có lẽ cũng nên gặp ông ta để tìm hiểu thêm những điều mới lạ và những điều hữu ích. Thế là Nguyễn Phương theo người tớ gái vào nhà nhưng đến khi gặp luật sư Kiệt thì chàng họa sĩ bỗng giật mình. Ông Kiệt ngồi sững trước mặt Nguyễn Phương chẳng phải là ông thanh tra Minh hay sao? Cũng vẫn dáng người, khuôn mặt đó chỉ khác nơi chốn gặp gỡ mà thôi. Nguyễn Phương còn ngỡ ngàng thì ông Kiệt đã lên tiếng:
- Chào cậu, cậu đến tìm nhà tôi?
Đến lúc này, chàng họa sĩ mới nhớ mình đang hóa trang và đóng vai một người khác nên vội đáp:
- Thưa ông luật sư, vâng.
Và Nguyễn Phương ngồi xuống ghế. Thảo nào hôm nọ chàng họa sĩ gặp ông Minh lái xe vào nhà này và lấy làm lạ. Có ai ngờ ông thanh tra Minh lại có thể là luật sư Kiệt? Nhưng ngồi lâu hơn và ngắm thật kỹ người đối diện thì Nguyễn Phương lại thấy mình lầm. Ông Kiệt giống thật nhưng vẻ mặt trẻ hơn, coi dáng linh hoạt và ăn bận đúng thời trang, khác với ông Minh tóc bạc, mang vẻ trầm tĩnh và kín đáo. Có lẽ người giống người là chuyện thường xảy ra.
- Cậu tìm nhà tôi có việc gì gấp không?
- Thưa ông, cũng khá hệ trọng. Việc vụ án 02-10-60 chắc hẳn ông luật sư còn nhớ?
Ông Kiệt giật mình, nói:
- Nhớ lắm chứ. Đó là vụ án trong gia đình này và chính tôi là luật sư biện hộ cho bị cáo. Nhưng sao cậu lại biết vụ án đó?
- Thưa ông luật sư, tôi tới đây để thi hành lời hứa của người đã chết, ông Phạm Ngọc Cảnh.
- Cậu nói gì tôi vẫn chưa hiểu?
- Thưa ông, tôi muốn nói thật ra ông Cảnh vô tội nhưng bị kết án oan nên nhờ tôi tìm ra sự thật vụ án.
- Nhưng cậu là ai? Tại sao biết ông Cảnh bị oan? Điều đó có chắc chắn không hay chỉ là một sự ước đoán mơ hồ, không có bằng chứng.
Nguyễn Phương bình tĩnh:
- Thưa ông, tôi xin tự giới thiệu là Vũ Thanh Bảo, một tên bạn tù với ông Cảnh ngày trước. Tôi đến đây xin ông bà luật sư một ít tài liệu để điều tra vụ án mạng năm xưa.
Ông Kiệt buột miệng:
- Sao có nhiều người ở tù mới ra thế này?
Chàng họa sĩ giật mình. Không khéo thì sẽ lộ tẩy mất. Ông Kiệt nói thế chắc hẳn trước chàng đã có người tới tìm, xưng là bạn tù của ông Cảnh. Nguyễn Phương đoán chừng như vậy và chợt lóe lên một gia sáng, vội nói:
- Thưa ông, có phải họ là Hai Năng và Sáu Vân không?
- Phải...
- Thưa ông, đó là hai người bạn của tôi. Chúng tôi đi xa về đất liền cùng một lúc nhưng tôi còn về thăm nhà nên đến đây trễ hơn.
Luật sư Kiệt gật đầu cho có lệ rồi đăm chiêu suy nghĩ. Đột nhiên, ông đứng dậy, nói nhanh:
- Xin lỗi cậu, tôi có việc phải đi ngay. Còn việc của cậu thì cứ đợi nhà tôi về.
Nói xong, ông Kiệt vội vã lấy cặp táp đi ngay. Khi ông đi ngang chỗ Nguyễn Phương, chàng họa sĩ thấy bàn tay trái của ông Kiệt cụt mất một ngón út nhưng không chú ý đến lắm vì còn mải nghĩ ngợi về những diễn tiến vừa qua và mọi việc đều có thuận lợi. Và thời gian như kéo dài ra cho đến khi bà Ngọc Lan về tới nhà.
- Chào cậu bảo, cậu chờ tôi đã lâu chưa?
- Thưa bà luật sư, tôi vừa tiếp chuyện với ông nhà nên cũng không sốt ruột lắm.
- Có chuyện gì lạ không cậu?
- Thưa bà, ông Lê Mai vừa thoát khỏi một cuộc mưu sát.
- Sao? Có bắt được thủ phạm không?
- Thưa bà, không. Thủ phạm vẫn trong vòng bí mật và tôi không thể đoán ra được ai đã làm việc đó. Tuy nhiên, ông Lê Mai có còn sống thì mới mong tìm được bí mật ngày trước.
- Vậy bây giờ cậu định ra sao?
- Thưa bà, vì ông Lê Mai bị ám sát ở nhà riêng mà ông ấy có cho bà địa chỉ đó. Tôi đến đây...
Bà Ngọc Lan hơi giận, ngắt lời:
- Cậu nghi tôi là đồng lõa với thủ phạm phải không?
- Thưa bà, không. Nhưng tôi sợ trong lúc vô tình, bà có thể tiết lộ địa chỉ 317 đường Tú Xương cho một người nào đó nên bọn gian mới có thể tìm thấy nhà ông Lê Mai dễ dàng như vậy.
- Tôi cam kết với cậu rằng tôi không hề tiết lộ địa chỉ trên cho bất cứ ai lạ, cậu có thể tin lời tôi chứ?
Thế là hết hy vọng. Nguyễn Phương nhăn nhó đáp:
- Thưa bà, dĩ nhiên là tôi phải tin. Nhưng như thế này là tuyệt vọng rồi. Tôi lo sợ cho tính mạng Lê Mai vì đó là đầu mối của vụ án.
Bà Ngọc Lan an ủi:
- Thôi, cậu Bảo. Cậu nên kiên nhẫn và cố gắng thì sẽ thành công. Tôi lúc nào cũng mong muốn cái chết của chị tôi được thật sự ra trước ánh sáng công lý dù việc đó đã hơn mười ba năm nay rồi.
Chàng họa sĩ suy nghĩ rồi nói:
- Thưa bà, có dịp khác, tôi sẽ xin trở lại đây. Bây giờ tôi phải đi gặp một người bạn.
- Được. Nhà này bao giờ cũng rộng mở để đón chờ cậu. Tôi xin chúc cậu gặp nhiều may mắn hơn và sẽ chóng thành công.
- Cám ơn bà luật sư.
Rồi
Nguyễn Phương cúi chào và ra về. Mọi việc mỗi lúc một bí lối. Bà Ngọc
Lan thì có vẻ hăng hái nhưng không có khả năng. Ông Kiệt thì có vẻ thờ ơ
trước vụ án qua hành động bỏ đi nửa chừng vừa rồi. Chàng họa sĩ lắc đầu
chán nản và nhìn lên bầu trời như muốn tìm kiếm một phép lạ để gỡ rối.
Nhưng phép lạ... đã đến thật. Lúc đó Nguyễn Phương chợt thấy đầu óc sáng
suốt hơn bao giờ hết và nhớ đến bàn tay trái của ông Kiệt. Bàn tay cụt
mất một ngón út! Thôi! Đúng rồi, ông thanh tra Minh cũng có bàn tay cụt
như thế. Hiển nhiên hai người chỉ là một vì về mặt mũi người giống người
là chuyện hy hữu có thể xảy ra chứ giống luôn cả bàn tay mất ngón út
thì không thể có. Chàng họa sĩ muốn đổ mồ hôi với khám phá đó. Luật sư
Kiệt giả làm thanh tra Minh là để có cớ vào biệt thự Hồng Hoa hầu làm
việc mờ ám chăng? Điều đó đúng vì chính ông ta thú nhận có gặp Hai Năng
và Sáu Vân nữa. Còn ai là thủ phạm các vụ ám sát ông Lê Mai? Nếu không
phải là Sáu Vân thì đúng ông Kiệt là thủ phạm. Nguyễn Phương còn nhớ rõ
đêm ông Lê Mai trốn đi, mọi người trong biệt thự Hồng Hoa đều bị đánh
thuốc mê chỉ có ông Minh là biến mất. Vậy người lẻn vào phòng ông Lê Mai
nửa đêm hôm đó có thể là luật sư Kiệt vì ông ta đủ điều kiện thực hiện
việc đó hơn ai hết. À, còn vụ ám sát bằng hơi gaz ngày hôm qua nữa,
dường như cũng chính là ông ta. Lẽ giản dị vì bà Ngọc Lan có thể đưa địa
chỉ ông Lê Mai cho chồng xem vì chính ông Lê Mai đã tới tìm luật sư
Kiệt. Thế nhưng ông Kiệt giết ông Lê Mai để làm gì? Điều ấy Nguyễn
Phương chưa thể biết mà cũng không còn thì giờ suy nghĩ nữa. Chàng họa
sĩ đã có linh cảm điều gì bất trắc xảy ra qua thái độ vội vã vừa rồi của
luật sư Kiệt. Nguyễn Phương nóng lòng muốn chắp cánh bay lại khách sạn
Hoa Khôi thì vừa lúc đó, Hai Năng từ xa tới:
- Phương, làm gì mà ngẩn người ra thế? Có tìm được đầu mối hay dấu vết nào không?
Chàng họa sĩ ngắt lời:
- Chúng ta phải tới khách sạn Hoa Khôi mau. Luật sự Kiệt sắp giết ông Lê Mai rồi.
- Phương nói gì tôi không hiểu.
Mặc cho Hai Năng ngơ ngác, Nguyễn Phương kéo tay hắn chạy mau ra đầu đường, đón một chiếc taxi. Chàng họa sĩ giục tài xế chạy mau mà vẫn thấy nóng nảy và thầm cầu nguyện:
- Xin thượng đế che chở cho những người biết hối lỗi!
Trong khi đó, ông Lê Mai đang ở trong phòng, chợt nghe tiếng gõ cửa. Ông ra mở cửa thì một người đàn ông lách nhanh vào phòng, dáng điệu vội vàng:
- A, anh Minh!
Người khách nói ngay:
- Không. Luật sư Kiệt đây. Anh không nhận ra tôi nữa hay sao?
Ông Lê Mai nhìn thật kỹ một lúc lâu rồi mới kêu lên:
- Anh Kiệt. Hơn mười lăm năm trời cách biệt, anh thay đổi nhiều quá, không còn một nét gì giống ngày xưa nữa. Gặp lại anh, tôi mừng quá.
Luật sư Kiệt im lặng trong khi ông Lê Mai hỏi:
- Nhưng sao tôi coi anh giống thanh tra Minh quá. Trùng hợp ngẫu nhiên chăng?
- Có lẽ tôi giống ông Minh nào đó nên anh lầm. Thôi chúng ta gặp lại nhau là quí hóa lắm rồi. Thời giờ lúc này quí như vàng bạc vậy...
Ông Lê Mai bắt đầu câu chuyện:
- Anh có nhớ vụ án 02-10-60 không?
- Có và còn nhớ rất kỹ là đằng khác.
- Anh Kiệt, tôi tới tìm anh lần trước mà không gặp là cũng vì chuyện vụ án đó. Bây giờ rắc rối không thể tưởng tượng được.
Luật sư Kiệt có vẻ ngạc nhiên:
- Sao? Tôi tưởng hồ sơ vụ đó đã được xếp xó và có khi còn đốt bỏ nữa, làm sao rắc rối được?
- Thì đó mới là lý do tôi tìm anh. Cách đây một tuần lễ, tôi còn sống ở biệt thự Hồng Hoa trên Đà Lạt thì tên Cảnh bỗng trở về phá khuấy, còn định giết tôi nữa.
- Vô lý. Tên Cảnh đã chết mục xương ngoài đó thì làm sao trở về đây? Anh nói chuyện gì lạ đời và khó tin quá.
- Anh Kiệt, nhưng vào hoàn cảnh của tôi không tin cũng không được. Tôi đã phải bỏ biệt thự Hồng Hoa về đây tị nạn thì đó không phải là chuyện chơi. Anh có chắc chắn hắn chết rồi không?
- Chắc chắn như vậy. Anh đừng thắc mắc lo âu chuyện không đâu nữa.
- Vậy là tôi an tâm phần nào. Chỉ còn một việc sau cùng muốn nhờ anh giúp mà thôi.
- Việc gì?
- Tôi muốn trốn gấp sang Thái Lan và ở đó luôn cho tới khi chết. Cuộc đời tôi cũng tàn úa rồi, chỉ mong được yên ổn mà thôi. Anh giúp tôi chứ?
- Khó lắm. Anh ra phi trường chắc không được mà đi bằng đường biển thì dễ bị tàu tuần tiễu chặn bắt. Ngày nay, vượt biên giới không còn dễ dàng như xưa nữa.
- Anh Kiệt, anh phải giúp tôi chuyện này vì đây là lần cuối cùng. Hơn nữa, vì ai mà tôi phải trốn tránh khổ sở như thế này? Chính vì anh đó.
Luật sư Kiệt cười lớn:
- Không, vì số tiền hai triệu thì đúng hơn. Anh phải có can đảm nhận chịu trách nhiệm của việc mình làm chứ?
Ông Lê Mai quát lên:
- Đừng có thái độ đó đối với tôi. Tôi tiết lộ ra thì anh cũng ở tù rục xương chứ không tốt đẹp gì. Hãy nhớ kỹ điều đó.
- À, vậy tôi xin lỗi anh. Bây giờ để tôi chuộc lỗi bằng cách chỉ cho anh một chỗ an toàn nhất, dễ đi tới nhất và còn có tính cách vĩnh viễn nữa.
- Nơi nào vậy?
Luật sư Kiệt mỉm cười, rút túi quần lấy ra... khẩu súng lục và dằn mạnh từng tiếng:
- Âm phủ!
Ông Lê Mai giật mình trước biến cố quá bất ngờ ấy và không còn phản ứng gì được nữa trước mũi súng. Mũi súng đen ngòn lúc này đáng sợ hơn bất cứ vật gì. Ông Lê Mai giơ tay lên ngực như để ngăn cơn xúc động trong khi luật sư Kiệt sa sầm nét mặt, nói gằn giọng:
- Lê Mai, từ nãy tôi đùa giỡn như thế cũng quá đủ rồi. Bây giờ, anh hãy cầu nguyện cho cái chết của mình được êm thấm, ít đau đớn.
- Nếu anh nổ súng, nhân viên khách sạn sẽ ập vào bắt anh tại trận.
- Đừng hy vọng hão huyền. Tôi đã dành cho anh một cái chết yên lặng hơn nhiều. Vạn bất đắc dĩ phải nổ súng thì tôi cũng đủ thì giờ leo cầu thang cứu cấp chuồn xuống dưới nhà để thoát thân.
- Thế tại sao anh lại định giết tôi? Chúng ta là kẻ đồng cảnh ngộ trong quá khứ cơ mà.
- Lê Mai, vì anh là người duy nhất biết tôi là chánh phạm trong vụ án năm xưa. Anh có chết thì tôi mới sống yên ổn được. Thôi, đừng nói nhiều, hãy nghe lệnh tôi.
Và luật sư Kiệt lấy ra một gói thuốc nhỏ, pha vào ly nước rồi đưa cho Lê Mai:
- Uống đi, anh sẽ được ngủ giấc ngàn thu sau dó năm phút đồng hồ.
Cặp mắt ông Lê Mai lúc này lạc thần yếu ớt. Ông đưa ly nước lên môi sắp uống nhưng chợt dừng lại nói:
- Ông Kiệt, trước khi chết tôi còn nhiều điều ấm ức lắm. Ông có thể ban cho tôi ân huệ cuối cùng là kể cho tôi nghe những bí mật của vụ án năm xưa không?
Ông Kiệt nở nụ cười độc ác và ngạo nghễ, nụ cười của kẻ đắc thắng:
- Cũng được. Hãy nghe cho rõ để chết khỏi thắc mắc. Mấy chục năm trước, tôi rất thù ghét bà Ngọc Lệ vì chính bà ta đã phản đối và làm trắc trở cuộc hôn nhân giữa tôi và Ngọc Lan. Nhưng đó chỉ là điều phụ mà lý do chính là vì trước khi chết, cha vợ tôi để lại một di chúc ác nghiệt, cho bà Ngọc Lệ hết cái gia tài gần một trăm triệu còn vợ tôi, em ruột bà ta lại không có đến một đồng cắc nhỏ. Lý do là vì ông ấy nghe lời gièm pha của bà Ngọc Lệ mà ghét tôi và để di chúc như thế. Trong hoàn cảnh như thế, tôi cho là quyền lợi của vợ tôi cũng như của tôi bị tước đoạt một cách công khai và tàn nhẫn. Hơn nữa, tiền bạc là tất cả những gì quí giá nhất trên thế gian này và trước viễn ảnh một tương lai mịt mờ đen tối, tôi thấy mình phải hành động để tạo cho cuộc sống những ánh sáng huy hoàng, rực rỡ hơn. Và tôi đã sắp đặt một âm mưu bí mật mà cho tới nay, chính vợ tôi cũng không hay biết.
- Phương, làm gì mà ngẩn người ra thế? Có tìm được đầu mối hay dấu vết nào không?
Chàng họa sĩ ngắt lời:
- Chúng ta phải tới khách sạn Hoa Khôi mau. Luật sự Kiệt sắp giết ông Lê Mai rồi.
- Phương nói gì tôi không hiểu.
Mặc cho Hai Năng ngơ ngác, Nguyễn Phương kéo tay hắn chạy mau ra đầu đường, đón một chiếc taxi. Chàng họa sĩ giục tài xế chạy mau mà vẫn thấy nóng nảy và thầm cầu nguyện:
- Xin thượng đế che chở cho những người biết hối lỗi!
Trong khi đó, ông Lê Mai đang ở trong phòng, chợt nghe tiếng gõ cửa. Ông ra mở cửa thì một người đàn ông lách nhanh vào phòng, dáng điệu vội vàng:
- A, anh Minh!
Người khách nói ngay:
- Không. Luật sư Kiệt đây. Anh không nhận ra tôi nữa hay sao?
Ông Lê Mai nhìn thật kỹ một lúc lâu rồi mới kêu lên:
- Anh Kiệt. Hơn mười lăm năm trời cách biệt, anh thay đổi nhiều quá, không còn một nét gì giống ngày xưa nữa. Gặp lại anh, tôi mừng quá.
Luật sư Kiệt im lặng trong khi ông Lê Mai hỏi:
- Nhưng sao tôi coi anh giống thanh tra Minh quá. Trùng hợp ngẫu nhiên chăng?
- Có lẽ tôi giống ông Minh nào đó nên anh lầm. Thôi chúng ta gặp lại nhau là quí hóa lắm rồi. Thời giờ lúc này quí như vàng bạc vậy...
Ông Lê Mai bắt đầu câu chuyện:
- Anh có nhớ vụ án 02-10-60 không?
- Có và còn nhớ rất kỹ là đằng khác.
- Anh Kiệt, tôi tới tìm anh lần trước mà không gặp là cũng vì chuyện vụ án đó. Bây giờ rắc rối không thể tưởng tượng được.
Luật sư Kiệt có vẻ ngạc nhiên:
- Sao? Tôi tưởng hồ sơ vụ đó đã được xếp xó và có khi còn đốt bỏ nữa, làm sao rắc rối được?
- Thì đó mới là lý do tôi tìm anh. Cách đây một tuần lễ, tôi còn sống ở biệt thự Hồng Hoa trên Đà Lạt thì tên Cảnh bỗng trở về phá khuấy, còn định giết tôi nữa.
- Vô lý. Tên Cảnh đã chết mục xương ngoài đó thì làm sao trở về đây? Anh nói chuyện gì lạ đời và khó tin quá.
- Anh Kiệt, nhưng vào hoàn cảnh của tôi không tin cũng không được. Tôi đã phải bỏ biệt thự Hồng Hoa về đây tị nạn thì đó không phải là chuyện chơi. Anh có chắc chắn hắn chết rồi không?
- Chắc chắn như vậy. Anh đừng thắc mắc lo âu chuyện không đâu nữa.
- Vậy là tôi an tâm phần nào. Chỉ còn một việc sau cùng muốn nhờ anh giúp mà thôi.
- Việc gì?
- Tôi muốn trốn gấp sang Thái Lan và ở đó luôn cho tới khi chết. Cuộc đời tôi cũng tàn úa rồi, chỉ mong được yên ổn mà thôi. Anh giúp tôi chứ?
- Khó lắm. Anh ra phi trường chắc không được mà đi bằng đường biển thì dễ bị tàu tuần tiễu chặn bắt. Ngày nay, vượt biên giới không còn dễ dàng như xưa nữa.
- Anh Kiệt, anh phải giúp tôi chuyện này vì đây là lần cuối cùng. Hơn nữa, vì ai mà tôi phải trốn tránh khổ sở như thế này? Chính vì anh đó.
Luật sư Kiệt cười lớn:
- Không, vì số tiền hai triệu thì đúng hơn. Anh phải có can đảm nhận chịu trách nhiệm của việc mình làm chứ?
Ông Lê Mai quát lên:
- Đừng có thái độ đó đối với tôi. Tôi tiết lộ ra thì anh cũng ở tù rục xương chứ không tốt đẹp gì. Hãy nhớ kỹ điều đó.
- À, vậy tôi xin lỗi anh. Bây giờ để tôi chuộc lỗi bằng cách chỉ cho anh một chỗ an toàn nhất, dễ đi tới nhất và còn có tính cách vĩnh viễn nữa.
- Nơi nào vậy?
Luật sư Kiệt mỉm cười, rút túi quần lấy ra... khẩu súng lục và dằn mạnh từng tiếng:
- Âm phủ!
Ông Lê Mai giật mình trước biến cố quá bất ngờ ấy và không còn phản ứng gì được nữa trước mũi súng. Mũi súng đen ngòn lúc này đáng sợ hơn bất cứ vật gì. Ông Lê Mai giơ tay lên ngực như để ngăn cơn xúc động trong khi luật sư Kiệt sa sầm nét mặt, nói gằn giọng:
- Lê Mai, từ nãy tôi đùa giỡn như thế cũng quá đủ rồi. Bây giờ, anh hãy cầu nguyện cho cái chết của mình được êm thấm, ít đau đớn.
- Nếu anh nổ súng, nhân viên khách sạn sẽ ập vào bắt anh tại trận.
- Đừng hy vọng hão huyền. Tôi đã dành cho anh một cái chết yên lặng hơn nhiều. Vạn bất đắc dĩ phải nổ súng thì tôi cũng đủ thì giờ leo cầu thang cứu cấp chuồn xuống dưới nhà để thoát thân.
- Thế tại sao anh lại định giết tôi? Chúng ta là kẻ đồng cảnh ngộ trong quá khứ cơ mà.
- Lê Mai, vì anh là người duy nhất biết tôi là chánh phạm trong vụ án năm xưa. Anh có chết thì tôi mới sống yên ổn được. Thôi, đừng nói nhiều, hãy nghe lệnh tôi.
Và luật sư Kiệt lấy ra một gói thuốc nhỏ, pha vào ly nước rồi đưa cho Lê Mai:
- Uống đi, anh sẽ được ngủ giấc ngàn thu sau dó năm phút đồng hồ.
Cặp mắt ông Lê Mai lúc này lạc thần yếu ớt. Ông đưa ly nước lên môi sắp uống nhưng chợt dừng lại nói:
- Ông Kiệt, trước khi chết tôi còn nhiều điều ấm ức lắm. Ông có thể ban cho tôi ân huệ cuối cùng là kể cho tôi nghe những bí mật của vụ án năm xưa không?
Ông Kiệt nở nụ cười độc ác và ngạo nghễ, nụ cười của kẻ đắc thắng:
- Cũng được. Hãy nghe cho rõ để chết khỏi thắc mắc. Mấy chục năm trước, tôi rất thù ghét bà Ngọc Lệ vì chính bà ta đã phản đối và làm trắc trở cuộc hôn nhân giữa tôi và Ngọc Lan. Nhưng đó chỉ là điều phụ mà lý do chính là vì trước khi chết, cha vợ tôi để lại một di chúc ác nghiệt, cho bà Ngọc Lệ hết cái gia tài gần một trăm triệu còn vợ tôi, em ruột bà ta lại không có đến một đồng cắc nhỏ. Lý do là vì ông ấy nghe lời gièm pha của bà Ngọc Lệ mà ghét tôi và để di chúc như thế. Trong hoàn cảnh như thế, tôi cho là quyền lợi của vợ tôi cũng như của tôi bị tước đoạt một cách công khai và tàn nhẫn. Hơn nữa, tiền bạc là tất cả những gì quí giá nhất trên thế gian này và trước viễn ảnh một tương lai mịt mờ đen tối, tôi thấy mình phải hành động để tạo cho cuộc sống những ánh sáng huy hoàng, rực rỡ hơn. Và tôi đã sắp đặt một âm mưu bí mật mà cho tới nay, chính vợ tôi cũng không hay biết.
Ngưng một chút, luật sư Kiệt kể tiếp:
- Tôi giết bà Ngọc Lệ, bà chị vợ yêu quí bằng cách đổ thêm vào cốc nước nửa lọ thuốc tim nữa. Bà ta chết, nhưng bấy nhiêu chỉ đủ thỏa mãn lòng hận thù mà thôi vì cái gia tài kếch sù kia vẫn còn nằm trong tay tên Cảnh, chồng bà Lệ. Do đó, tôi mới tìm tới anh, đưa số tiền hai triệu để nhờ anh thanh toán giúp tên Cảnh. Sau cùng, kết quả hết sức tốt đẹp. Tên Cảnh mang án giết sợ, bị đày đi xa thì tất nhiên không có quyền thừa hưởng gia tài của vợ nữa và cái gia tài ấy đương nhiên thuộc về vợ tôi, người em duy nhất của nạn nhân tức cũng như của tôi vậy.
Ông Lê Mai kêu lên:
- Trời ơi, nếu biết như vậy thì không bao giờ tôi nhúng tay vào vụ án ghê gớm ấy. Hai triệu bạc để đánh đổi một đời người mà lỗi ấy ở nơi tôi tất cả.
Luật sư Kiệt giọng sắc lạnh, ngắt lời:
- Đừng kêu than gì nữa. Hãy nghe cho hết câu chuyện. Tên Cảnh bị đày ra Côn Đảo thì tám năm sau, ông Lâm vị bác sĩ thần kinh đã giúp tôi một cách đắc lực nhất cũng bị đày ra đó về tội ngộ sát. Trước khi chết, ông ta trối lại sự thật. Nhưng khốn nỗi, trong vụ án năm xưa, ông ta chỉ biết có anh là người đưa một triệu bạc để hại ông Cảnh chứ không hay chính tôi là người trong bóng tôi chủ mưu tất cả. Thế là tên Cảnh tưởng anh là chính phạm trước khi ngủ giấc ngàn thu, hắn đã trối lại với tên Sáu Vân và Hai Năng, nhờ tìm cách rửa oan giúp hắn và còn dặn thêm rằng khi về, nếu có cần sự giúp đỡ thì hai tên ấy cứ tìm đến tôi, vị luật sư biện hộ cho hắn ngày trước. Tên Cảnh đâu ngờ rằng tôi mới là chính phạm nên khi được phóng thích, Hai Năng và Sáu Vân tới gặp tôi, yêu cầu giúp đỡ. Mới đầu, tôi lập kế dọa nạt anh cốt dùng hai tên ấy như những con cờ giết anh dùm tôi. Nhưng anh đã không đau tim mà chết trước những trò quỉ quái ở biệt thự Hồng Hoa nên tôi mới sai lão quản gia giết anh. Rủi ro là lão bị thằng Nguyễn Phương bắt gặp nên kế hoạch đó thất bại. Và đêm đó chính tôi đã lén vào phòng định giết anh. Kỳ đó cũng không thành công mà lần ám sát bằng hơi gaz cũng thất bại.
Ông Lê Mai kêu lên, giọng thiểu não:
- Thì ra kẻ trong bóng tối định giết tôi...
- Phải, anh khỏi cần nói nữa. Mới hồi nãy lại có một tên tù tên Vũ Thanh Bảo chi đó, tới gặp tôi với mục đích tìm vụ án năm xưa. Tình hình trở nên rắc rối quá nên tôi mới quyết định ra mặt để thủ tiêu nhân chứng cuối cùng biết rõ chánh phạm.
Ông Lê Mai ôm đầu khổ sở trong khi luật sư Kiệt lạnh lùng ra lệnh:
- Cầm ly nước, uống ngay đi. Tôi không còn nhiều thì giờ nữa.
Ông Lê Mai hai tay run run, bưng ly nước lên kề môi, sắp uống thì có tiếng gõ cửa gấp rút và tiếng Nguyễn Phương gọi lớn:
- Bác Mai, mở cửa cho cháu mau.
Luật sư Kiệt giật nẩy mình, quay đầu ra cửa. Trong giây phút ngắn ngủi và quí báu đó, ông Lê Mai nhanh như chớp hất mạnh cốc nước vào mặt hắn. Luật sư Kiệt đưa tay bụm mặt thì ông Lê Mai nhảy xổ vào, giật được khẩu súng thật dễ dàng. Tình thế đã lật ngược mau chóng một cách bất ngờ.
- Ra mở cửa, mau lên.
Luật sư Kiệt dưới áp lực của mũi súng đành vâng lời. Nguyễn Phương và Hai Năng ào vào phòng cũng khựng lại trước mũi súng:
- Phương, cả ông kia nữa, hai người lại góc phòng đứng và im lặng.
Chàng họa sĩ ngạc nhiên nhìn ông Lê Mai và thấy ông như biến thành một người khác. Cặp mắt đỏ ngầu vì giận dữ và sắc mặt tái xanh lại, ngón tay run run đặt trên cò súng làm Nguyễn Phương hơi sợ, vội cùng Hai Năng lại góc phòng đứng yên.
- Còn ông Kiệt, đóng cửa lại rồi nghe tôi nói.
Sau khi cửa phòng đã đóng, ông Lê Mai cất tiếng, giọng lạc hẳn đi, khác với bình thường:
- Phương, về phần cháu, bác rất cám ơn về thiện chí của cháu đã cứu bác mấy lần.
Và quay sang luật sư Kiệt, giọng ông Lê Mai biến thành sắc lạnh nghe muốn rợn tóc gáy:
- Còn ông Kiệt, tôi nhận thấy ông không xứng đáng là một con người chút nào. Cả đời tôi đã là chánh án, nhân danh pháp luật của xã hội xử nhiều người và bây giờ, tôi sẽ làm công việc rửa sạch một vết bẩn trong xã hội loài người.
- Thế... là nghĩa... lý gì?
- Tôi sẽ giết ông!
Luật sư Kiệt hoảng hốt, la lên với giọng run sợ:
- Không, ông không có quyền làm việc đó. Ông sẽ phải ra tòa về tội cố sát, không...
Ông Lê Mai không đáp, giơ cao mũi súng, tay run run vì xúc động. Luật sư Kiệt thì quá sợ hãi, lùi từng bước về phía sau, chân loạng choạng không vững. Cặp mắt đầy vẻ kinh hoàng của kẻ bị dồn vào chân tường.
- Đừng bác, cháu xin bác đừng giết ông Kiệt.
Nhưng lời can gián của Nguyễn Phương như người kêu gào giữa sa mạc, luật sư Kiệt quá sợ hãi chợt chồm về phía ông Lê Mai một cách bất ngờ.
- Đoàng! Đoàng!
Mấy phát súng nổ chát chúa vang lên giữa buổi trưa yên lặng. Luật sư Kiệt như một cây cổ thụ bị đốn ngã, gục xuống nền gạch, máu từ ngực tuôn ra thành từng vũng lớn. Trong khi Nguyễn Phương đứng chết trân trước cảnh bi đát ấy thì Hai Năng nhảy lại, xem xét vết thương của luật sư Kiệt. Lúc đó, ông Lê Mai như người vừa tỉnh khỏi một cơn ác mộng, ném khẩu súng còn bốc khói và chạy ra ngoài khách sạn như một người điên...
Chiều hôm đó, các báo đăng tin với một hàng chữ khá lớn: CHÁNH ÁN LÊ MAI THAY TRỜI HÀNH ĐẠO, BẮN CHẾT LUẬT SƯ LÊ TUẤN KIỆT TẠI KHÁCH SẠN HOA KHÔI.
- Tôi giết bà Ngọc Lệ, bà chị vợ yêu quí bằng cách đổ thêm vào cốc nước nửa lọ thuốc tim nữa. Bà ta chết, nhưng bấy nhiêu chỉ đủ thỏa mãn lòng hận thù mà thôi vì cái gia tài kếch sù kia vẫn còn nằm trong tay tên Cảnh, chồng bà Lệ. Do đó, tôi mới tìm tới anh, đưa số tiền hai triệu để nhờ anh thanh toán giúp tên Cảnh. Sau cùng, kết quả hết sức tốt đẹp. Tên Cảnh mang án giết sợ, bị đày đi xa thì tất nhiên không có quyền thừa hưởng gia tài của vợ nữa và cái gia tài ấy đương nhiên thuộc về vợ tôi, người em duy nhất của nạn nhân tức cũng như của tôi vậy.
Ông Lê Mai kêu lên:
- Trời ơi, nếu biết như vậy thì không bao giờ tôi nhúng tay vào vụ án ghê gớm ấy. Hai triệu bạc để đánh đổi một đời người mà lỗi ấy ở nơi tôi tất cả.
Luật sư Kiệt giọng sắc lạnh, ngắt lời:
- Đừng kêu than gì nữa. Hãy nghe cho hết câu chuyện. Tên Cảnh bị đày ra Côn Đảo thì tám năm sau, ông Lâm vị bác sĩ thần kinh đã giúp tôi một cách đắc lực nhất cũng bị đày ra đó về tội ngộ sát. Trước khi chết, ông ta trối lại sự thật. Nhưng khốn nỗi, trong vụ án năm xưa, ông ta chỉ biết có anh là người đưa một triệu bạc để hại ông Cảnh chứ không hay chính tôi là người trong bóng tôi chủ mưu tất cả. Thế là tên Cảnh tưởng anh là chính phạm trước khi ngủ giấc ngàn thu, hắn đã trối lại với tên Sáu Vân và Hai Năng, nhờ tìm cách rửa oan giúp hắn và còn dặn thêm rằng khi về, nếu có cần sự giúp đỡ thì hai tên ấy cứ tìm đến tôi, vị luật sư biện hộ cho hắn ngày trước. Tên Cảnh đâu ngờ rằng tôi mới là chính phạm nên khi được phóng thích, Hai Năng và Sáu Vân tới gặp tôi, yêu cầu giúp đỡ. Mới đầu, tôi lập kế dọa nạt anh cốt dùng hai tên ấy như những con cờ giết anh dùm tôi. Nhưng anh đã không đau tim mà chết trước những trò quỉ quái ở biệt thự Hồng Hoa nên tôi mới sai lão quản gia giết anh. Rủi ro là lão bị thằng Nguyễn Phương bắt gặp nên kế hoạch đó thất bại. Và đêm đó chính tôi đã lén vào phòng định giết anh. Kỳ đó cũng không thành công mà lần ám sát bằng hơi gaz cũng thất bại.
Ông Lê Mai kêu lên, giọng thiểu não:
- Thì ra kẻ trong bóng tối định giết tôi...
- Phải, anh khỏi cần nói nữa. Mới hồi nãy lại có một tên tù tên Vũ Thanh Bảo chi đó, tới gặp tôi với mục đích tìm vụ án năm xưa. Tình hình trở nên rắc rối quá nên tôi mới quyết định ra mặt để thủ tiêu nhân chứng cuối cùng biết rõ chánh phạm.
Ông Lê Mai ôm đầu khổ sở trong khi luật sư Kiệt lạnh lùng ra lệnh:
- Cầm ly nước, uống ngay đi. Tôi không còn nhiều thì giờ nữa.
Ông Lê Mai hai tay run run, bưng ly nước lên kề môi, sắp uống thì có tiếng gõ cửa gấp rút và tiếng Nguyễn Phương gọi lớn:
- Bác Mai, mở cửa cho cháu mau.
Luật sư Kiệt giật nẩy mình, quay đầu ra cửa. Trong giây phút ngắn ngủi và quí báu đó, ông Lê Mai nhanh như chớp hất mạnh cốc nước vào mặt hắn. Luật sư Kiệt đưa tay bụm mặt thì ông Lê Mai nhảy xổ vào, giật được khẩu súng thật dễ dàng. Tình thế đã lật ngược mau chóng một cách bất ngờ.
- Ra mở cửa, mau lên.
Luật sư Kiệt dưới áp lực của mũi súng đành vâng lời. Nguyễn Phương và Hai Năng ào vào phòng cũng khựng lại trước mũi súng:
- Phương, cả ông kia nữa, hai người lại góc phòng đứng và im lặng.
Chàng họa sĩ ngạc nhiên nhìn ông Lê Mai và thấy ông như biến thành một người khác. Cặp mắt đỏ ngầu vì giận dữ và sắc mặt tái xanh lại, ngón tay run run đặt trên cò súng làm Nguyễn Phương hơi sợ, vội cùng Hai Năng lại góc phòng đứng yên.
- Còn ông Kiệt, đóng cửa lại rồi nghe tôi nói.
Sau khi cửa phòng đã đóng, ông Lê Mai cất tiếng, giọng lạc hẳn đi, khác với bình thường:
- Phương, về phần cháu, bác rất cám ơn về thiện chí của cháu đã cứu bác mấy lần.
Và quay sang luật sư Kiệt, giọng ông Lê Mai biến thành sắc lạnh nghe muốn rợn tóc gáy:
- Còn ông Kiệt, tôi nhận thấy ông không xứng đáng là một con người chút nào. Cả đời tôi đã là chánh án, nhân danh pháp luật của xã hội xử nhiều người và bây giờ, tôi sẽ làm công việc rửa sạch một vết bẩn trong xã hội loài người.
- Thế... là nghĩa... lý gì?
- Tôi sẽ giết ông!
Luật sư Kiệt hoảng hốt, la lên với giọng run sợ:
- Không, ông không có quyền làm việc đó. Ông sẽ phải ra tòa về tội cố sát, không...
Ông Lê Mai không đáp, giơ cao mũi súng, tay run run vì xúc động. Luật sư Kiệt thì quá sợ hãi, lùi từng bước về phía sau, chân loạng choạng không vững. Cặp mắt đầy vẻ kinh hoàng của kẻ bị dồn vào chân tường.
- Đừng bác, cháu xin bác đừng giết ông Kiệt.
Nhưng lời can gián của Nguyễn Phương như người kêu gào giữa sa mạc, luật sư Kiệt quá sợ hãi chợt chồm về phía ông Lê Mai một cách bất ngờ.
- Đoàng! Đoàng!
Mấy phát súng nổ chát chúa vang lên giữa buổi trưa yên lặng. Luật sư Kiệt như một cây cổ thụ bị đốn ngã, gục xuống nền gạch, máu từ ngực tuôn ra thành từng vũng lớn. Trong khi Nguyễn Phương đứng chết trân trước cảnh bi đát ấy thì Hai Năng nhảy lại, xem xét vết thương của luật sư Kiệt. Lúc đó, ông Lê Mai như người vừa tỉnh khỏi một cơn ác mộng, ném khẩu súng còn bốc khói và chạy ra ngoài khách sạn như một người điên...
Chiều hôm đó, các báo đăng tin với một hàng chữ khá lớn: CHÁNH ÁN LÊ MAI THAY TRỜI HÀNH ĐẠO, BẮN CHẾT LUẬT SƯ LÊ TUẤN KIỆT TẠI KHÁCH SẠN HOA KHÔI.
*
Đêm hôm ấy là đêm Noel. Người đi xem lễ thật đông và ai cũng vui vẻ đón mừng Noel, ngày Chúa giáng sinh, chuộc tội cho loài người. Trong cảnh tưng bừng và tươi sáng ấy, không ai để ý tới một ông già tóc bạc trắng quì xuống ở một góc thánh đường cầu nguyện. Đó chính là ông Lê Mai. Mặc dầu không có đạo nhưng riêng Noel năm nay, ông Lê Mai bỗng thấy có một ý nghĩa thiêng liêng và cao quí, nhất là hình ảnh thánh Nicholas, vị thánh tượng trưng cho tình thương trong mùa Giáng sinh. Đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng, ông tới nhà thờ cầu nguyện, tìm một nguồn an ủi tinh thần vô giá để rồi sáng hôm sau người ta phát giác ông Lê Mai đã tự tử bằng thuốc độc. Bên cái xác lạnh cứng còn để lại một bức thư tuyệt mạng:
Sài Gòn, ngày 24 tháng 12
Kính gởi nhà chức trách,
Tôi là Lê Mai, một chánh án hồi hưu. Cái chết của tôi là do tôi nhận thấy mình không còn xứng đáng sống trên cõi đời này nữa. Trong suốt cuộc đời nhung lụa, giàu sang, tôi đã không làm được gì tốt đẹp để xứng đáng với sự giàu có ấy. Vậy mà ngày xưa, tôi đã vì viễn ảnh giàu sang ấy, lợi dụng chức vụ chánh án của mình để đồng lõa, xử phạt ông Phạm Ngọc Cảnh 13 năm tù và đày đi ra Côn Đảo. Tôi đã chôn vùi một nhân tài của đất nước, một con người say mê khoa học và sẽ giúp ích cho nhân dân nếu không bị hãm hại, cắt đứt sự nghiệp nửa chừng. Tôi rất hối hận về việc làm ấy và giết tên Lê Tuấn Kiệt để chuộc lỗi với người đã chết. Còn sự thật vụ án ra sao, xin nhà chức trách lấy chiếc máy thu băng đặt dưới gầm bàn ở phòng 21, khách sạn Hoa Khôi thì sẽ rõ. Ở đây, tôi muốn xung cái gia tài khoảng nửa tỉ bạc của tôi vào quĩ xã hội để giúp đỡ trẻ mồ côi, tàn tật hoặc những người giờ này còn đói rách khổ sở. Tôi mong rằng việc làm sau cùng này sẽ giúp ích được nhiều người để linh hồn tôi có thể yên giấc ngàn thu, sống trong thế giới lý tưởng nhất, thế giới chỉ có tình thương bất tận. Xin vĩnh biệt.
Kính gởi nhà chức trách,
Tôi là Lê Mai, một chánh án hồi hưu. Cái chết của tôi là do tôi nhận thấy mình không còn xứng đáng sống trên cõi đời này nữa. Trong suốt cuộc đời nhung lụa, giàu sang, tôi đã không làm được gì tốt đẹp để xứng đáng với sự giàu có ấy. Vậy mà ngày xưa, tôi đã vì viễn ảnh giàu sang ấy, lợi dụng chức vụ chánh án của mình để đồng lõa, xử phạt ông Phạm Ngọc Cảnh 13 năm tù và đày đi ra Côn Đảo. Tôi đã chôn vùi một nhân tài của đất nước, một con người say mê khoa học và sẽ giúp ích cho nhân dân nếu không bị hãm hại, cắt đứt sự nghiệp nửa chừng. Tôi rất hối hận về việc làm ấy và giết tên Lê Tuấn Kiệt để chuộc lỗi với người đã chết. Còn sự thật vụ án ra sao, xin nhà chức trách lấy chiếc máy thu băng đặt dưới gầm bàn ở phòng 21, khách sạn Hoa Khôi thì sẽ rõ. Ở đây, tôi muốn xung cái gia tài khoảng nửa tỉ bạc của tôi vào quĩ xã hội để giúp đỡ trẻ mồ côi, tàn tật hoặc những người giờ này còn đói rách khổ sở. Tôi mong rằng việc làm sau cùng này sẽ giúp ích được nhiều người để linh hồn tôi có thể yên giấc ngàn thu, sống trong thế giới lý tưởng nhất, thế giới chỉ có tình thương bất tận. Xin vĩnh biệt.
Ký tên,
Lê Mai
Lê Mai
THANH CHÂU
1973
1973