Chúng tôi đã ngồi vào bàn ăn. Chao ôi! Thật là nhiều món, xanh đỏ lập lòe trước mắt tôi. Quái! Hôm nay chị Năm để mâm sao lại tuốt về bàn bên kia làm tôi chẳng nhìn được món gì. Các màu xanh đỏ thi nhau nhẩy loạn xạ trước mắt làm tôi bối rối. Nhưng không sao, tôi đã có cách. Tôi bèn hỏi ướm chị Năm:
-
Chị Năm, chị Năm, món gì mà xanh lè vậy hả?
Chị
Năm vui vẻ:
-
Đậu xào thịt đó, món cô Yến thích nhất đấy!
-
Thế còn cái gì đo đỏ vậy?
-
À, cà chua nhồi thịt ấy mà!
-
Thế còn, thế còn… món…
Tôi
chưa kịp nói dứt lời thì Oanh, em kế tôi, cái con nhỏ thật lắm chuyện nhất nhà
và cũng ranh mãnh số một, phá lên cười nghiêng ngả:
-
Ha! Chị Yến khôn há. Cận thị mà… đâu có thấy gì…
Rồi
con nhỏ hoa tay múa chân, quay cuồng như đèn cù trước mặt tôi:
-
Chị Năm đừng có chỉ cho “chỉ”, để cho chị ấy bốc nhằm đĩa màu vàng này nè, ngon
lắm hà… hà…
Tôi
trừng mắt nhìn nó, nghi ngờ:
-
Nè nè, nói trước nói sau đàng hoàng, rành mạch nghe. Nhà này hai ba người cận
thị chứ không phải một mình tao nghen nhóc. Mày nói ai cận thì chớ. Đừng có
dọa. Đĩa màu vàng này là thịt gà xé chứ gì, bộ tao không biết sao?
Tôi
vừa nói, vừa nhiu nhíu mắt lại để nhận diện rõ ràng xem trong đĩa đựng gì trong
khi lỏi Oanh tiếp tục khiêu khích tôi:
-
Mốc xì. Giỏi thì chị ăn đi… Ngon lắm!
Con
nhỏ này áp dụng chiến thuật lừa cũng khá hay. Tôi nghĩ thầm. Tôi nguýt nó một
cái dài lê thê hằng mấy chục cây số, đoạn thản nhiên lấy thìa xúc thịt đặt vào
bát mình và lấy và để. Bỗng tôi hét lên:
-
Í, trời ơi! Chết tôi rồi!!
Tôi
đưa tay chận lấy ngực, cố gắng nuốt vội miếng cơm vào bụng. Bạn có biết gì
không? Cái món vàng vàng mà tôi tưởng là thịt đó, không phải đâu mà là con
nhộng vàng ươm, mềm mềm, trơn trơn nằm lê la trong bát cơm trắng của tôi. Tôi
nhìn những con nhộng trơ trẽn, nằm tênh hênh trước mặt rồi nhìn chị Bằng, chị
Hà, lỏi Oanh đang ôm bụng cười ngặt nghẽo… Nhất là tiếng cười lanh lảnh của chị
Hà làm tôi tức quá, tôi vùng vằng:
-
Gì mà cười, bộ chị không cận hả? 5, 6 độ ,mà còn làm bộ!!
Chị
Bằng – hiền nhất nhà – thế mà chị ấy cũng không tha tôi. Chị ỉ vào đôi mắt sáng
như đèn pha của chị mà chế tôi không ngớt. Chị tủm tỉm cười vừa xúc một thìa
nhộng to tổ bố đút lọt vào mồm:
-
Thôi! Lên nhà lấy kính đeo đi, không thôi tụi nó ăn hết thức ăn à cô nương!
Tôi
nhìn chị nhai nhộng mà nuốt bọt đánh “ực” một cái. Kinh khủng quá. Vậy mà chị
vẫn hể hả giục:
-
Lên lấy kính nhanh lên, hết đồ ăn bi giờ…
Nói
xong, chị hối hả thúc mấy chị em tôi ăn ráo riết làm cho tôi sốt cả ruột. Đã
bực mình lại càng bực mình thêm. Chẳng nói chẳng rằng, chẳng thèm khách sáo và
cũng chẳng cần tự ái, tôi phóng lên nhà vác đôi kính cận 4 độ xuống tỉnh bơ ăn
uống ngon lành. Tuy nhiên, thỉnh thoảng tôi mới liếc nhìn một cái, rùng mình
thật mạnh khi thấy đĩa nhộng vàng lườm dần dần vơi. Tôi nhăn mặt, bảo chị Năm:
-
Chị cất cái đĩa này đi chỗ khác đi…
Tức
thời, lỏi Oanh – lại cũng nó, chúa phá đám mà – phản đối ngay:
-
Làm gì mà đem đi, để em ăn nữa chứ… Cận thị… Cận thị mà… còn… sợ… nhộng!!
Đấy!
Các bạn xem nó có hỗn không. Bộ cận thị… Ừ! Trên thế gian này ai cận thị cũng
phải thích, phải thèm ăn cái con nhộng khủng khiếp đó sao phải không các bạn.
Vô lý quá nhỉ. Tôi nhất định không chịu cái lối đó. Tôi quay sang chị Hà, liếc
dài:
-
Kìa! Em gái quí của chị bảo chị cận thị phải ăn nhộng, sao từ nãy giờ chả thấy
chị đụng đũa gì cả vậy hỉ?!?!...
Chị
Hà – khôn lắm nhá, chị ấy theo phái Trung Dung mà, chị giảng hòa một cách khôn
ngoan:
-
Thôi mà Yến, hôm nay chị ho, với lại nhộng hôm nay không ngon… chị không ăn đó
chứ…
Bạn
có thấy không, chị ấy khôn chưa. Luật sư tương lai đấy nhá! Thôi! Chả thèm cãi
nhau với mấy “bà cô” ấy nữa, vừa tốn calo, mất thì giờ lại vừa mất những món ăn
béo bổ. Thế là tôi cắm đầu ăn vì để lâu kẻo nguội và không ăn thì đi học có
nhiều triển vọng “kiến bò bụng” lắm lắm đó bạn ạ. Bây giờ thì tôi xin kể hầu
bạn câu chuyện của tôi nhá:
Bạn
có bị cận thị không nhỉ? Ồ! Nếu có thì tôi và bạn ngoéo tay chúng mình kết
nghĩa Vườn Đào nhé! Tuy chúng ta không yến tiệc, không rượu nồng, đào thơm như
cái ngày kết nghĩa xa xưa của ba anh em Lưu Bị, Quan Vân Trường và Trương Phi,
nhưng tôi tin rằng tình của mình sẽ thắm thiết rất nhiều dưới sự chứng kiến của
đôi kính cận bốn độ này.
Ai
có cận thị mới biết nỗi khổ vì bị cận thị. Thật là thiệt thòi quá phải không
bạn. Nè nhé, muốn nhìn một cô gái đẹp cũng khó khăn, muốn mua vải may áo cũng
không phải dễ dàng nếu không có đôi kính hộ tống bên người, đề bảo vệ đôi mắt
ngàn vàng của mình. Chẳng biết các bạn có thích đeo kính chăng? Riêng tôi, tôi
chúa ghét nó mặc dù tình trạng sức khỏe của đôi mắt tôi, đáng lý ra nó phải
hiện diện bên tôi suốt ngày. Thế mà (các bạn để cho tôi thở một hơi nhé) bất
đắc dĩ lắm, tôi mới cho phép nó ngự trên mặt mình. Các bạn thử tưởng tượng một
con bé học đệ Nhị niên khóa 69-70 này với mái tóc lơ thơ đếm đủ 3 sợi thế mà
còn bày đặt tết ngôi soan, ngôi siếc, với chiếc áo dài rộng thùng thình không
eo, nhét bẩy người vào cũng lọt và với đôi kính cận dầy cộm, chao ôi! Coi không
chịu được. Vì thế cho nên, tôi quyết ly khai nó, ngay từ khi biết mình cận 4 độ
ngọc ngà. Bạn có thấy nỗi khổ của tôi chưa, nó bao la là dường ấy. Thế mà… thế
mà động một chút là má tôi la tôi, mỗi khi má nhờ tôi treo cho bà chiếc màn vải
ngoài cửa để tránh nắng xiên vào nhà. Tôi nào có thấy những cái đinh đâu mà
treo. Tôi liền trả lời:
-
Con đâu có thấy đường, má!
Tức
thời má tôi liền mắng ngay:
-
Con gái gì mà có mắt như mù, cái đinh to bằng cái mả thằng ăn mày thế mà không
thấy. Rõ khổ, cái đồ cận thị…
Đó
thấy chưa, bạn có thấy tôi khổ không. Tôi chẳng biết đổ thừa lỗi này cho ai cả.
Ba à! Ba có làm gì đâu. Đổ cho má à! Má cũng chẳng làm gì tôi cả. Thế là tôi
tức tốc đi hỏi ba, ngay lúc ba má tôi vừa ăn cơm ở nhà trên đi xuống. Tôi hỏi
liền:
-
Ba, ba có cận không ba?
Ba
tôi thoáng ngạc nhiên, nhưng ông cũng trả lời:
-
Không.
-
Bà nội có cận không ba?
-
Không.
-
Ông cố, bà cố có…
-
Chẳng có ai cận thị cả.
Ba
đã không giải được thắc mắc của tôi rồi. Tôi không nản liền quay sang má. Lần
này thì tôi hỏi liền tù tì từ đầu đến cuối.
-
Má mà, ông ngoại, bà ngoại, ông cố, bà cố, có cận thị không má?
Má
tôi ngạc nhiên, bà phì cười đáp gọn:
-
Không!
-
Thế sao tụi con một lũ bị cận thị vậy má. Này nhá : chị Phương (chị cả đã lập
gia đình) cận sáu độ nè, rồi đến chị Hà cận bốn độ 75 tăng thêm một độ loạn thị
nè, rồi tới con, sơ sơ mới bốn độ và hy vọng rất nhiều bé Mai út ít trong nhà
cận mười độ lắm à má!!
Má
tôi càng ngơ ngác hơn, bà ngắt lời tôi:
-
Mày nói lắm thế, để tao hỏi ba chúng mày xem!
Bà
quay sang ba tôi:
-
Ông này, hay là tổ tôn mình bị cận hả ông?
Bỗng
nhiên, chúng tôi lăn ra cười, đứa nào đứa nấy mặt đỏ như gấc. Cười không ngừng,
cười sặc sụa khiến ba tôi nhăn mặt, ông mắng chhúng tôi:
-
Ơ hay, chúng bây hỗn thế. Mẹ mày nói gì mà chúng bây ôm bụng cười vậy hở?
Tức
thời, chúng tôi nín bặt, mặc dù đứa nào cũng cố mím môi mím lợi để khỏi còn bật
tiếng cười vô lễ trước mặt ba má tôi… Một lúc sau, lỏi Oanh – cũng nó – nhe
răng cười lên tiếng trước:
-
Tụi con nghe má nói “Tổ tôn”. Vậy tổ tôn là gì hở ba?
Lần
này thì ba tôi cười thật làm tôi cũng cười theo trong khi má tôi giải thích:
-
Tổ tôn là Tổ tiên đó nghe chưa, sao tụi bây ngu quá vậy. Sở dĩ tao phải gọi như
vậy là vì ông Thần Hoàng trong làng tên Tiên…
Ba
tôi giơ hai tay lên trời tiếp má:
-
Bà sao cổ hủ quá hà. Bộ có một mình cái ông Thần Hoàng làng tên Tiên ở trên đời
này không bằng!
Oanh
nói luôn, nó vẫn không chừa cái tật bàn góp ý kiến của mình với người lớn:
-
Mấy chị yên chí đi, mai mốt chị Phương sanh, em cho chị đặt tên con chị ấy là
Oanh đó! Đó là một sự hân hạnh cho mình phải không ba?...
Chúng
tôi ào ào đồng ý kiến của nó và vỗ tay ủng hộ ba tôi. Má tôi chịu lép vế rồi.
Bà đưa mắt nhìn lũ con – tìm đồng minh – Thế là chị Hà về phe má liền:
-
Con không chịu – Phong tục nước mình phải giữ. Thần Hoàng là vị được người dân
trong làng trọng vọng, kính sợ vì thế phải kiêng tên của ngài ra chứ… phải
không má!
Má
tôi gật đầu hài lòng, và nhoẻn miệng cười:
-
Ừ! Có thế chứ. Cho mày học Luật sư được. Mai chủ nhật, cho mày đi xi nê!
Tụi
tôi, một lũ còn lại, tiếc ngẩn tiếc ngơ. Biết vậy, hồi nãy về phe má cho rồi…
Chúng tôi đang ngơ ngẩn vì bỏ lỡ dịp may hiếm có thì ba tôi đã hỏi má, phá tan
sự mơ mộng của tụi tôi:
-
Ừ! Quên, hồi nãy bà hỏi tôi cái gì? Hả?
Má
tôi trả lời, dè dặt từng chữ:
-
Tôi hỏi, hay là tổ… tiên của mình bị cận.
-
Ờ hờ, có thể, có thể… lắm chứ…
Rốt
cuộc, cả ba, cả má chẳng có ai giải thích ổn thỏa cho tôi biết tại sao mình lại
bị cận mặc dù chúng tôi chẳng thức khuya, dậy sớm để học gì cả. Ba cấm mà lỵ!
Chết cha! Từ nãy đến giờ mải kể chuyện cho các bạn nghe! Trễ giờ rồi. Thôi tạm
biệt! Tôi sửa soạn đi học đây!
*
Miệng
tôi méo đi, nước mắt sắp sửa xuống đường. Tụi bạn thật ác. Tụi nó giấu cái kính
của tôi đâu mất rồi. Tới giờ làm bài kiểm mà tụi bạn làm điệu nầy chắc tôi nộp
giấy trắng quá. Tôi tức tủi, tiếng khóc bị nghẹn lại nơi cổ họng làm cô tôi
ngạc nhiên:
-
Ủa! Sao khóc vậy Yến?
Tôi
đứng dậy nhìn quanh:
-
Thưa cô mấy chị giấu mất kính của em rồi!
Cả
lớp cười ầm lên làm tôi đỏ mặt, tôi lúng túng kéo vạt áo vân vê. Cô quay xuống
hỏi cả lớp, giọng cô thật nghiêm nghị:
-
Em nào giấu kính của Yến thì trả em ấy đi!
Cả
lớp im lặng. Tụi bạn tôi hèn ghê! Làm mà chẳng bao giờ nhận cả. Cô ra lệnh
ngưng làm bài, hỏi một lần nữa. Thế mà có ai chịu nhận đâu. Cô lắc đầu lẩm bẩm:
-
Các em chơi cái trò gì lạ vậy? Thật là quá quắt lắm!
Tụi
bạn khúc khích cười. Còn tôi, tôi nghi cho con nhỏ Kim Mỹ này quá. Nó ngồi cạnh
tôi và cùng nổi tiếng nghịch ngầm nhất lớp. Đã bao lần nó giấu kính của tôi mà
mặt vẫn tỉnh bơ. Hôm nay, mặt nó cứ ngơ ngơ ra, thế mà chốc nữa tan trường, thế
nào nó cũng cười hì hì giơ cặp kính của tôi và tuyên bố cho cả lớp nghe:
-
Ơ! Đôi kính cận này của ai hỉ? Mà để vào tay Mỹ đây!
Càng
nghĩ tôi càng giận. Tôi vừa làm bài vừa ấm ức. Tức chết đi mất. Tôi đưa chân
ngoéo vào chân Mỹ:
-
Chốc nữa về mày biết nghen Mỹ!
Con
nhỏ ngồi im. Đúng nó rồi chứ ai vào đây nữa. Mi đem cặp kính của ta về kho tiêu
đi nghen nhỏ. Tôi liền ngoéo chân nó một cái nữa, tức thời, nó véo tôi một cái
thật đau và la lên:
-
Làm gì mà cứ đụng người ta hoài vậy?
Ha,
con nhỏ coi vậy mà đóng kịch tài ghê! Diễn viên xuất sắc hạng nhất đó. Tôi bắt
đầu giận nó rồi. Tôi thầm nghĩ chơi kiều này thì tôi bị lỗ nhiều quá… Tôi nộp
bài vừa đúng lúc hết giờ… Chuông tan học đã vang, tôi mong nó trả lại cặp kính
để ra về, thế mà nó vẫn tỉnh khô. Mỹ nhìn tôi hầm hầm, nó nhiếc:
-
Mai đừng nói chuyện với tao nghe Yến, ngồi trong lớp mà day qua day lại như
khiêu vũ vậy…
Và
nó hất mặt bỏ đi. Tôi ngạc nhiên:
-
Giỡn hoài, trả kính tao chứ Mỹ.
Nó
quay lại, tròn xoe mắt:
-
Kính gì?
-
Kính cận của tao!
-
Xí, lãng xẹt, ai thèm lấy của mày!
Thế
là nó quay đi và lần này nó đi thật, không thèm ngó lại nữa mặc cho tôi réo
gọi. Chẳng biết hôm nay ngày gì mà xui quá. Tôi lẩm bẩm và hấp tấp lấy xe ra
về. Bây giờ thì tôi cảm thấy lo lo. Cặp kính của tôi đâu mất rồi. Nếu có bề gì
chắc tôi chết quá. Tôi thầm mong vở kịch chóng kết thúc và con Mỹ sẽ đem trả cặp
kính thân yêu của tôi. Nhưng qua nét mặt của nó, có lẽ nó không lấy kính của
tôi thật. Tuy thế, tôi vẫn hy vọng, bám víu vào tài đóng kịch của nó để tin
tưởng nó giữ kính của tôi. Tôi cho xe thẳng đường về nhà. Gió thật mát khiến lòng
tôi dịu lại. Mải suy nghĩ vẩn vơ, tôi cho xe tông vào sau một xe Honda xanh. Cô
gái ngồi trên xe quay lại:
-
Ơ! Đi gì mà đụng cô vậy Yến?!
Tôi
giật thót mình, ai như cô Việt văn. Mồ hôi tôi toát ra. Tôi cúi mặt lí nhí xin
lỗi cô đoạn phóng xe đi thẳng. Lần này thì tôi bực mình thật rồi. Buồn, tức,
lo, giận lẫn lộn làm tôi muốn điên lên. Tôi cho xe đi ra giữa đường vì ở hai
bên vệ đường, nước ngấp nghé làm bắn tung những vấy bùn bẩn thỉu mỗi khi có xe
vụt qua. Gió mát làm tung mái tóc mỏng của tôi. Tôi thấy nhồn nhột ở gáy như
những lần Oanh lấy bông ve ve bên tai, những khi tôi ngủ quên dưới đất. Xe chạy
chầm chậm, bây giờ tôi thấy bớt giận rồi… Bỗng có tiếng còi ô tô sau lưng.
Tiếng còi xe inh ỏi:
-
Tin… tin… tin…
Cha,
ỷ có xe hơi làm le, bóp còi toe toe làm le hàng phố đây. Đã vậy cho hết làm tàng
luôn. Thế là tôi cho xe nghinh nghinh chạy ra giữa đường. Tiếng còi xe càng
giục càng thúc, tôi càng thản nhiên cho xe chạy từ từ trước mặt. Tôi quay lại,
nheo mũi một cái, tủm tỉm cười thầm nghĩ: “Cho đáng đời, hết le lói nghen chú”.
Con
đường Trần Quang Khải hôm nay dài chi lạ. Chiếc xe hơi vẫn lẽo đẽo sau lưng
không tài nào vượt qua mặt tôi được. Kể ra thì tôi cũng “ác” thật. Dân cận thị
mà dám phóng xe giữa đường thì quả là gan to bằng cái bánh đa nướng hả bạn! Đã
đến đầu đường, tôi cho xe từ từ tốp để đổ xăng. Bỏ mặc cho chiếc xe hơi tức tối
vút qua trước mặt. Tôi nhìn theo lẩm bẩm:
-
May cho chú nghe, lần sau chừa cái lối làm phách đó đi!
Bỗng
nhiên, tôi mỉm cười bâng quơ và tưởng tượng (mất kính nên không thấy…) khuôn
mặt của chú lái xe. Chao ôi! Chắc là tức cười lắm há. Tôi về đến nhà hồi nào
cũng chẳng hay. Vừa vào đến thềm, chị Năm đã lấm lét nhìn tôi:
-
Ông cho gọi cô Yến lên lầu!
Tôi
ngạc nhiên:
-
Có chuyện gì vậy chị Năm?
-
Tôi cũng không biết nữa.
Tôi
chẳng thèm hỏi nữa. Cái chị thật ấm ớ, ở nhà mà chẳng biết chuyện gì xảy ra thì
thật là vô tích sự. Tôi quăng cặp trên bàn, hấp tấp chạy lên lầu. Tiếng guốc gõ
lốc cốc trên nền thang. Tôi vừa chạy vừa lên tiếng:
-
Dạ! Ba gọi con hở ba?
Cửa
mở và tiếng ba tôi quát lên:
-
Yến! Lên đây tao bảo. Quá lắm! Quá lắm!
Tôi
càng ngạc nhiên, có chuyện gì vậy cà. Tuy thế, tôi vẫn lễ phép hỏi ba tôi, lúc
đó đang cầm phất trần trông rất dữ:
-
Dạ! Có chuyện gì hả ba?
-
Có chuyện gì hả? Hừm! Con nhà mất dạy. Lớn rồi mà như con nít. Bộ mày bé lắm
hả? Ghê thật, chúng mày bây giờ xem cha mẹ chẳng ra cái thớ gì cả. Con gái mà
đi đường thì nghinh nghinh lên, vác cái mặt lên trời. Để rồi mẹ mày dạy, xem
chúng mày có nên người không?
Ba
tôi nói một hơi dài. Tôi cúi mặt và thoáng hiểu. Thiên địa ơi! Tôi than thầm
không ngớt. Tôi đưa mắt nhìn quanh phòng: Má, chị Bằng, chị Hà và cả lỏi Oanh
cũng im lặng, khuất phục dưới sự giận dữ của ba. Ba đập chổi phất trần lên bàn.
Tay tôi run lên, nước mắt đoanh tròng, long lanh trong mắt. Ba tôi quát lên:
-
Mày còn cho là oan hả Yến? Lại đây tao bảo!
Mặt
tôi tái xanh và lệ rơi lã chã xuống má:
-
… Dạ!...
-
Tại sao lúc đi học về, mày cứ cho xe lượn trước mặt tao hả???...
-
Tại… tại…
-
Tại sao??
Tôi
đáp thật nhanh:
-
Con nhỏ bạn nó giấu mất cái kính của con chứ bộ! Hu… hu…
Có
lẽ ba tôi tức cười lắm. Tôi nghe loáng thoáng tiếng nhỏ Oanh nói với má và
tiếng khúc khích cười của hai chị:
-
Chỉ cận thị 4 độ mà má!
Rồi
ba tôi quát lên át cả tiếng nó:
-
Không xuống lau mặt ăn cơm còn đứng đó hả? Tao đập chết bây giờ…
Tôi
nuốt vội nước mắt. Tôi len lén nhìn ba, khuôn mặt ba lờ mờ. Tôi thấy thương ba
ghê. Tôi đã vô tình làm ba giận. Con xin lỗi ba nha! Tôi bước xuống bếp, lại
lavabo rửa mặt. Bỗng tôi đứng sựng lại, há hốc mồm: Cặp kính cận nằm chễm chệ
bên cạnh hộp xà bông…
YẾN NGUYỄN
(Trích từ bán nguyệt san Tuổi Hoa số116, ra ngày 15-10-1969)