Thứ Bảy, 6 tháng 8, 2016

CHƯƠNG X_ĐẤT NGHỊCH


CHƯƠNG X


Bạch Phụng cau có nét mặt:

- Vì em ?

Lời buộc tội đột ngột đã khiến cô gái choáng người ngạc nhiên. Câu phán xét của Trọng Minh gây sự bất mãn hay đã khiến nàng lo sợ. Thật khó mà xác định cho rõ rệt tâm trạng của nàng khi nghe Trọng Minh nói trắng ra một câu như vậy. Không biết được, nhưng chỉ thấy người đẹp thôi hẳn không còn sáp tới gần chàng trai nữa. Hai người vẫn đi song song bên nhau, nhưng khoảng giữa đã rộng ra muôn trùng xa cách.

- Chứ còn gì nữa mà chẳng vì em ? Lời hứa mà Bạch Phụng ép buộc tôi phải nói ra đó.

Vừa đưa ngón tay có cái mong bị gẫy khi đập lộn, quần thảo với Giậu lên hàm răng cắn, Trọng Minh nói tiếp. Lời nói có ý tự hỏi mình hơn là hướng về cô nữ tài tử:

- Ừ nhỉ ! Tại sao tôi lại cứ phải giữ lời hứa đó nhỉ ? Tại sao tôi lại không đến nơi đã hẹn với Chi Lan ?

Khi nói và khi nói xong, Trọng Minh không hề ngó Bạch Phụng. Nét mặt chàng đanh lại. Hàm râu quai nón xanh rờn hai bên má. Hai tay thọc túi áo, chiếc áo sơ mi rách sã, Trọng Minh không còn vẻ gì là chàng trai luôn luôn ăn mặc chải chuốt, vẻ đỏm dáng thường ngày vẫn đem lại cho người tài tử cái dáng dấp lịch sự sang trọng, nhiễm đôi phần thông minh tinh quái. Giờ đây, Trọng Minh không khác một người dân sinh trưởng tại địa phương, người dân Trung Quyết, cái làng thôn hẻo lánh, gần như biệt lập một nơi rất ít đồng bào biết đến.

Hết thẩy mọi dữ kiện đó, do đâu chàng trai có được, nếu không phải do ở Chi Lan. Nếu không phải là nhờ chàng đã ngoan ngoãn làm theo lời khuyên nhủ của cô gái miền quê hồn nhiên xinh đẹp đó.

Và ngay giây phút này, trước sự hiện diện của Bạch Phụng, khi lửa giận bùng cháy trong lòng, chàng trai thành thị trông lại càng giống hệt chàng Giậu, đặc biệt ở cái cử chỉ thọc sâu hai tay vào túi áo để khỏi phải…

Tâm linh bén nhậy, đoán biết Trọng Minh đang cơn phẫn nộ, lầm lì, cô gái đẹp ngập ngừng do dự. Nàng không biết nên giữ im lặng hay nên… chọc giận người yêu ?

- Giữ lời đã hứa với em ? Có thật thế không ? Có chắc không ?

- Không chắc ? Thế nào mà cô bảo là không chắc, hả ?

Trọng Minh quay mặt, đối diện với Bạch Phụng. Chàng lập lại, uất ức:

- Ờ ! Thế nào ?

- Biết đâu anh lại chẳng giả bộ đi về một quãng, rồi vòng trở lại, khuất sau mấy dẫy nhà, băng qua bãi cỏ rộng, mò tới vựa rơm… Hừ ! Thôi đừng chối nữa ! Em trông rõ hết !

Chàng trai nghiến chặt hai hàm răng, rút tay ra khỏi túi nhưng lại mở bàn tay ra cấp kỳ. Chàng cố nén giận một cách khó nhọc, thở một hơi thật dài:

- Thật thế ! Không thể nào gượng nổi ! Đúng thế đó, Bạch Phụng ! Tôi không thể nào gượng nổi nữa, không thể nào chống lại với ý muốn đến với Chi Lan nữa, Chi Lan đang nóng lòng chờ đợi ! Chờ đợi để nói với tôi một điều quan trọng… À, mà thôi, nhắc lại làm quái gì nữa nhỉ ? Tin hay không, tùy Phụng, tôi không cần. Có điều tôi phải nói rõ cho Phụng biết là: chiều hôm đó, tôi đã không gặp mặt Chi Lan.

Cho đến bây giờ, Bạch Phụng vẫn hy vọng chiếm lại được Trọng Minh. Đẹp, thông minh, hoạt bát thế, đâu có khó khăn gì khi cần chiến thắng một cô tình địch… đã chết rồi. Lầm to !… Bạch Phụng giật mình khi nhận ra rằng, trái hẳn thế, Chi Lan lại càng nguy hiểm, càng lợi hại hơn nhiều với cái chết đầy bí mật, uất hận bàng bạc khắp không gian và cả một trách nhiệm cần phải tìm ra đối tượng để quy định. “Trọng Minh càng ngày càng xa tầm tay mình với”. Tư tưởng tuyệt vọng ấy khiến người đẹp xoay ra tìm cách châm chọc, đả phá. Âu cũng là một điều thú vị.

- Ừ, phải đấy ! Khóc đi anh ạ ! Khóc cô em đồng ruộng của anh đi ! Lý do chánh đáng lắm đó. Khóc đi, cho hả. Thích đùa cợt với những trái tim, dĩ nhiên phải có ngày tim vỡ chứ ! Vĩnh biệt anh ! Trọng Minh !

Đôi mắt mờ đi, chàng trai không trả lời. Bạch Phụng bỏ đi lúc nào chàng cũng chẳng hay. Trọng Minh mơ màng hình dung những giây phút cuối cùng sắp về bên kia cõi thế của Chi Lan. Chắc nàng phải can đảm lắm, phải yêu mãnh liệt lắm mới đủ sức choàng sợi dây oan nghiệt kia vào cổ được chứ. Yêu mãnh liệt ? Yêu với tất cả tâm hồn ? Mà yêu ai ? Giậu ? Gã trai thô bạo mà không một lần nào Chi Lan nhắc đến tên trước mặt chàng ? Bất giác, Trọng Minh lẩm bẩm:

- Không ! Không bao giờ nàng lại có thể hủy mình vì một tên Giậu như thế !

Đặt chân đi vài bước trên cánh đồng cỏ, chàng trai đến dựa lưng vào một thân cây rừng. Trong vòm lá xanh um, con chim gì đang cao giọng hót phía trên đầu. Tít bổng tầng không, trong nền trời xanh màu lơ nhạt, một giải mây trắng như đám bông gòn vươn dài mãi, vặn mình đứt ra từng khúc. Mỗi vòng bánh xe quay, đôi trục bánh xe bò lại rít lên ken két. Tiếng động khiến chàng trai hết cơn mơ mộng. Rời khỏi gốc cây, Trọng Minh vươn vai, đứng thẳng người, lớn bước tiến về phía lều vải, cất tiếng gọi to:

- Phiên ơi ! Phiên !

Trần Phiên, phụ tá của đạo diễn Võ Mạnh Tôn có một bộ mặt rắn rỏi gân guốc. Tuổi đã trên ba mươi, Phiên vẫn giữ được thân hình khỏe đẹp, như một chàng trai 18. Trọng Minh rất quý Phiên. Hai người đóng chung cuốn phim này nữa là được 3 cuốn. Đang lúi húi sửa bộ đèn “pha”, chợt nghe tiếng gọi, Phiên chạy ra.

- Thấy tôi bèo nhèo rách mướp thế này cậu không hỏi thăm gì hết sao, hả Phiên?

Trần Phiên cười ròn rã,:

- Anh còn lạ gì “ông nội” Tôn kia chứ ! Cái miệng cứ oang oang. Ai mà không biết. À, Mạnh Tôn nói anh ấy đã cứu nguy cho anh đấy hả ?

- Gần đúng !

Lại tiếng cười khanh khách:

- Định làm một phim cao bồi chinh phục miền viễn tây đó hả anh Minh ?

- Ẩu hoài, đừng nói vậy, Phiên ! Nói thực với anh: đây là cả một thiên tình sử, một vụ bí mật ghê gớm, có thể là một vụ án sát nhân không chừng. Trong đó, tôi lại là kẻ bị tình nghi số một mới nguy chứ.

Đối với anh chàng phổi bò Trần Phiên này, thì, ngoài bộ đèn pha, ngoài các góc độ thu hình của anh ta ra, tất cả chẳng còn có gì quan hệ, nhất là những chuyện tình ái mà mỗi khi đề cập tới, anh thường hay dùng những hình dung từ “lẩm cẩm”, “lăng nhăng”. Trần Phiên hỏi nhanh, chân trước chân sau, chỉ rình quay vào với mớ đồ nghề:

- Anh gọi tôi có việc gì vậy ?

- Tôi nhờ anh một việc.

- Gì thế ?

- Tôi cần tới vựa rơm, nơi Chi Lan chết. Tới mà không muốn bị người khác nhìn thấy hoặc bắt gặp. Anh đi với tôi, trông chừng giùm. Nếu có người nào mò đến, anh báo động cho tôi biết ngay. Huýt sáo bài gì đó làm hiệu.

- “Đêm tàn bến Ngự”, được không ?

- Tốt ! Nếu anh thích.

Trần Phiên gãi gãi mớ tóc bù xù:

- Tôi hỏi cái này có vẻ hơi tò mò một chút: anh vào trong vựa rơm ấy để làm gì chứ ?

Trọng Minh nhìn bạn muốn phá lên cười vì dáng điệu rất khôi hài của Phiên. Nhưng chàng chỉ khẽ nhếch được một bên mép. Đôi môi bị thương khiến Trọng Minh đau đớn. Chàng đập tay lên vai Phiên, thân mật:

- Tôi không nói cho anh biết vội đâu. Vì lẽ hiện giờ chính tôi cũng chưa biết là vào trong đó rồi tôi sẽ làm cái gì nữa.

Trần Phiên cũng cười ha hả:

- Anh phải bảo đảm là sẽ không có tay nào rình rập để sơi tái tụi mình thì… “a lê hấp”, lên đường ! À, cần nói để anh biết trước, bài “Đêm tàn bến Ngự” tôi khoái ghê lắm, nhưng hát và huýt sáo thì tôi dở lắm đó, nghe !… Bao giờ đi đây ?

- Chờ tôi rửa mặt, thay quần áo một chút rồi tới đón anh.

*

Đầu óc sôi bỏng với bao ý nghĩ rộn ràng, Giậu bước đi không biết mệt. Trước khi đến chỗ hẹn với Chi Thoa, anh ta đã rẽ qua về nhà, ra giếng múc một gầu nước đầy, vốc nước vỗ lên mặt. Rồi không lau chùi, anh ta cứ để nguyên những giọt nước bám vào hàm râu đã gần một tuần chưa cạo. Một lúc sau, Giậu đã đặt gót chân lên ghềnh “đá cháy”. Ghềnh Đá Cháy ! Phải ! Người ta đã đặt tên cho cái ghềnh đá to bằng hai cái mặt bàn, dựng đứng trên một bờ vực cheo leo, cao có tới gần năm chục thước, ở phía sau khu nhà hẻo lánh của già Thoại, một tay chuyên nuôi cừu. Mặt hòn đá phẳng, trơn, mang những vệt xám đen như hơi lửa chàm ghi lại dấu vết. Tên gọi “Đá Cháy” là do thế.

Giậu sốt sắng đi đến chỗ hẹn với Chi Thoa. Đôi mắt anh ta đăm đăm rõi về phía làng, nóng nẩy đợi chờ. Có cái gì quan trọng, gấp gáp mà Giậu ta nôn nóng dữ thế ?

Phía xa, thấp thoáng bóng cô bé Chi Thoa nhanh nhẹn bước. Em ngẩng lên, thấy bóng Giậu, liền tung chân chạy lẹ tới. Đến cái dốc nhỏ dưới chân ghềnh Đá Cháy, Chi Thoa hăm hở bước lên. Sáp tới bên người anh rể hụt, em thở hổn hển, đôi má đỏ bừng.

- Anh tới lâu chưa ?

Giậu chối phắt:

- Cũng vừa mới tới !

- Anh ạ ! Em giữ kín không nói với ai hết trơn ! À, mà sao anh lại bắt em phải đi xa dữ vậy ?

Chàng trai khẽ nhún vai thay cho lời nói tìm không ra:

- À, thì… cho nó tiện vậy mà ! Chi Thoa chạy mệt hả ? Em ngồi xuống đây nghỉ đi !

Gã đưa tay chỉ hòn đá cháy, nóng bỏng dưới ánh mặt trời. Những vệt nám đen trên mặt đá phảng phất một vẻ gì kỳ lạ, bí hiểm. Chi Thoa bất giác né ra xa một bước.

- Thôi, em đứng đây cũng được !

- Ừ, không sao ! À, này Chi Thoa ! Nói cho anh biết đi. Chiều hôm đó, em đã trông thấy những gì ?

Câu nói thốt ra khỏi miệng, chợt nhận ra âm thanh giọng mình gay gắt khiến cô bé hơi ngạc nhiên thảng thốt, gã trai vội vã gượng mỉm cười, cố làm ra vẻ tươi tắn dịu dàng:

- … Để hai anh em mình cùng âm thầm khám phá ra sự thật, cho ba má đỡ buồn khổ chứ !

- Chiều hôm đó, má sai em đi hái ít rau má về giã uống cho mát. Em chỉ biết ở cái bờ đất gần vựa rơm là có nhiều. Hơn nữa, chỗ đó…

- Chỗ đó làm sao ??

- Chỗ đó… chỗ đó… thế nào Chi Lan cũng đến để gặp… Em biết Chi Lan có hẹn. Chính chị ấy nói cho em hay. Và bữa đó Chi Lan chải đầu, bới tóc kỹ lắm.

Nhận xét chi tiết ấy khiến Giậu cảm thấy buốt nhói trong tim. Hừ !… Chi Lan sửa soạn thật đẹp… thật đẹp…, nhưng để cho người khác ngắm nhìn.

Chi Thoa vẫn tiếp tục kể chuyện:

- Rồi, em thấy chị ấy tới, vừa đi vừa hát nho nhỏ. Chi Lan đi sát ngay chỗ em núp mà không trông thấy. Chị ấy đi thẳng vào vựa rơm, cánh cửa để mở bét cánh hà !

Kể đến đó, một tiếng nấc nghẹn chợt đưa lên khiến Chi Thoa ngưng bặt.

Giậu hối thúc:

- Rồi sao nữa ?

Trí óc non nớt của cô bé mười ba trực cảm thấy một cái gì hơi lạ trong cuộc đối thoại với ông anh rể hụt. “Tại sao không nói ngay ra đêm hôm qua, trong lúc mọi người, ai nấy đều hăm hở muốn biết sự thực. Sự thực mà chính mắt mình thấy, tai mình nghe được một phần lớn”. Ý nghĩ ấy của cô bé chưa kịp biến thành một phản ứng gì, Giậu đã giục giã:

- Rồi sao nữa ! Nói lẹ đi, Chi Thoa !

- Cậu Trọng Minh không tới. Chi Lan sốt ruột cứ chạy ra cửa vựa rơm trông ngóng, rồi…

- Rồi cái gì nữa ?

- Rồi thì... Ủa ! Em tưởng anh cũng biết rồi chứ. Vì chính anh đã quài tay khép cánh cửa sau khi… bước vào trong vựa rơm mà.

Giậu tái người, định hỏi: “Liệu em có chắc chắn là trông thấy rõ anh không, lúc đó chiều đã xế, ánh sáng…”. Nhưng nghĩ sao, anh ta lại thôi. Nhìn đôi mắt, nghe giọng nói của Chi Thoa, Giậu phải công nhận là cô bé không nói sai. Để dò xem Chi Thoa còn biết gì thêm nữa.

- Thế rồi sau đó làm sao ?

- Rồi sau, rồi sau… là hết, anh Giậu à ! Em cho rằng tại có anh đến nên cậu Trọng Minh mới không đến với Chi Lan nữa đó. Em quay ra tìm hái rau má, được một mớ to, liền đem về cho má.

- Đem về cho má… ! Trong lúc đó, anh vẫn ở trong vựa rơm với Chi Lan ?

- Ừ, đúng như thế !

_______________________________________________________________________
Xem tiếp CHƯƠNG XI
oncopy="return false" onpaste="return false" oncut="return false"> /body>