Sáng hôm sau trời tạnh dần.
Mặt trời chiếu xuống thành phố qua làn sương. Khi tôi xuống nhà dưới, Sĩ Lâm
đang ngồi ở bàn ăn sáng. Anh nói:
- Anh tha lỗi vì tôi đã
không chờ anh, nhưng tôi đoán là ngày hôm nay tôi sẽ bận lắm, vì phải lo vụ của
Giang Âu.
Tôi hỏi:
- Anh tính làm gì?
- Tùy theo kết quả cuộc dò
xét của tôi trước đã. Có thể là tôi sẽ tới Hồ Sam.
- Sao anh không tới đó
trước?
- Không, tôi bắt đầu ở
thành phố này. Anh bấm chuông đi, chị người làm sẽ mang cà phê lên cho anh.
Trong khi chờ đợi, tôi cầm
tờ báo buổi sáng chưa mở ra lên đọc. Mắt tôi dừng lại trên hàng chữ lớn ngay
đầu trang nhất và tôi lạnh người đi. Tôi kêu lên:
- Sĩ Lâm, trễ quá mất rồi!
Anh ta đặt tách xuống.
- Sao? Chuyện gì vậy?
Anh ta trầm tĩnh hỏi, nhưng
tôi biết anh rất xúc động.
- Tôi thấy có tên Giang Âu
và để mục : Thảm
kịch gần cầu sông cái… Bài báo đó như
sau:
“Vào
khoảng giữa chín giờ và mười giờ tối qua, ông thanh tra cảnh sát Quyền và toán
tuần tiểu đang đi tuần gần cầu sông cái, bỗng nghe có tiếng kêu cứu và tiếng một
vật gì rơi xuống nước. Đêm tối như mực, và bão rất lớn, nên dầu được sự giúp đỡ
của các khách qua đường, cảnh sát cũng không làm gì được. Người ta đã báo cho toán
cấp cứu trên sông biết và người ta đã vớt được xác. Đó là một người đàn ông ăn
vận lịch sự, và nhờ có một bức thư trong túi áo của kẻ bạc mạng, người ta được
biết ông ta tên là Giang Âu, ở Hồ Sam. Có lẽ ông ta đã vội ra ga để về nhà nên
vì tối trời, ông ta bị lạc đường và bước nhầm xuống một cái cầu dành cho xuồng
máy, và chẳng may bị rớt xuống sông. Trên mình ông ta không mang một dấu tích nào
, không còn nghi ngờ gì nữa, đó chỉ là một tai nạn rủi ro. Cái chết của ông ta
nói lên một điều là mong giới hữu trách chú ý nhiều hơn đến sự bảo vệ của dân
chúng ở chỗ bến tàu này”.
Một phút im lặng. Chưa bao
giờ tôi thấy Sĩ Lâm buồn và xúc động đến thế. Anh nói:
- Niềm kiêu hãnh của tôi bị
xúc phạm nặng nề, Hoàn à. Có lẽ cái cảm giác đó nó không có gì là đẹp, nhưng sự
thực là tôi rất đau lòng. Bây giờ tôi coi đó như là chuyện riêng của tôi rồi,
và nếu trời muốn, tôi sẽ tiêu diệt bọn chúng. Hắn ta tới để nhờ tôi giúp đỡ,
thế mà tôi đã đưa hắn ta vào chỗ chết!...
Anh nhảy ra khỏi ghế và đi
quanh phòng, cử chỉ nóng nảy như không thể kềm hãm được nữa. Đôi má hóp của anh
đỏ bừng như lên cơn sốt ; đôi bàn tay mỏng mảnh hết nắm vào lại mở ra, làm
xương kêu răng rắc.
Sau cùng anh ta than:
- Thật là một bọn quỉ dữ.
Làm cách nào bọn chúng lôi được hắn tới đó? Từ đây thẳng đến nhà ga đâu có đi
ngang qua bến tàu? Và cây cầu chắc phải đầy người, để mặc dầu mưa bão, tụi
chúng cũng không thể làm vậy được! Hoàn ạ, ta sẽ coi ai thắng : Đó chỉ là một
cuộc thi thố của sự bền gan thôi. Bây giờ tôi phải đi.
- Anh đến sở cảnh sát à?
- Không. Tôi sẽ tự làm cảnh
sát lấy. Khi tôi đã giăng lưới xong, bọn chúng sẽ bị tóm, nhưng không sớm hơn.
Cả ngày hôm ấy tôi bận công
việc và chỉ đến tối, tôi mới trở về ngôi nhà của Sĩ Lâm. Anh bạn tôi vẫn chưa
về. Anh chỉ ló mặt ra vào lúc mười giờ : Trông anh tái nhợt và hết sức mệt mỏi.
Anh đi về phía tủ, cắt một khúc bánh mì và ăn ngấu nghiến, giải khát bằng một
ly nước lạnh. Tôi nói:
- Anh đói lả rồi!
- Đúng, đói gần chết. trưa
nay tôi quên không ăn. Từ bữa sáng đến giờ tôi không ăn uống chi cả.
- Không ăn uống gì?
_______________________________________________________________________
Xem tiếp PHẦN VIII
(Trích
tuần báo Thiếu Nhi số 101, ra ngày 3-8-1973)