Thứ Tư, 21 tháng 10, 2015

CHƯƠNG III, IV_GIẤC ĐIỆP TRIỀN MIÊN


CHƯƠNG III


Huệ và Lan vẫn tiếp tục chạy theo chú Phoóng. Được một quãng Huệ vội kêu :

- Chú Phoóng ! Chờ chút đã !

Tên hầu quay ngoắt lại, vẻ mặt sợ hãi. Nhưng khi nhận ra hai chị em Huệ và Lan, chú bớt lo sợ và dừng lại.

- Mấy cô kêu ngộ hả ? – Chú vừa hỏi vừa đặt va li xuống.

Huệ muốn chắc chắn hơn nên hỏi :

- Có phải chú làm ở nhà ông Dzu không ?

- Ngộ hổng có làm ở nhà ông Dzu nữa mà. Ông Dzu không trả tiền ngộ nên ngộ thôi làm rồi.

- Chú hành động như vậy là phải lắm – Huệ nói – Chú làm ở nhà ông Dzu được lâu chưa ?

- Ngộ làm được sáu tháng. Hồi ngộ mới vô, ổng nói chứ : “Chú ráng làm đi, tôi sẽ tăng lương cho”. Ông chỉ hứa hẹn xuông hà. Ngộ hổng “lượt” lên lương mà cũng hổng có lương nữa chớ.

- À, chú Phoóng này, cô Yến Nhi còn trẻ lắm phải không ? Gần bằng tuổi tụi này hay lớn hơn ?

Chú Phoóng lắc đầu :

- “Lâu” có ! Cô Yến Nhi hơn “pa” chục tuổi rồi.

Nghe vậy, hai chị em Huệ Lan rất hài lòng, nhưng không để lộ ra ngoài mặt. Chú Phoóng bắt đầu nghi ngờ :

- Mấy cô kêu ngộ làm chi ?

- Tại vì tụi tui hy vọng chú sẽ chỉ cho cách gặp cô Yến Nhi – Lan đáp – Chúng tôi rất cần nói chuyện với cô ta.

Sau khi hỏi thăm chú Phoóng, hai chị em được biết cô Yến Nhi là em ruột ông Dzu và đã về đến nhà anh nàng từ mấy hôm trước. Nhưng có một điều chắc chắn là cô ta đã có mặt trên chiếc Hải Âu vì chú Phoóng có nghe cô ta than là thời tiết ngoài khơi rất xấu.

- Cô ta có mang hành lý về không ? – Huệ hỏi.

Chú Phoóng không trả lời, tỏ dáng sợ hãi nhìn một gã đàn ông đang đi bách bộ bên kia đường. Huệ và Lan nhìn theo hướng mắt chú Phoóng và thấy gã đàn ông cao lớn, đầu đội một chiếc mũ nỉ sụp xuống tận mặt. Gã đang ngậm một điếu thuốc, đi và tiến lại phía ba người.

Chú Phoóng sợ hãi kêu lên, vớ lấy chiếc va li rồi co giò chạy mất. Gã lạ mặt vội rượt theo…

Với chiếc va li cồng kềnh, chú Phoóng không có hy vọng gì chạy thoát được.

Đúng lúc chú vừa định quẹo vào một ngõ hẻm thì tên lạ mặt đã nhảy tới. Cuộc ẩu đả xảy ra. Hai chị em Huệ Lan chưa kịp chạy lại tiếp tay cho chú Phoóng thì hắn đã bị gã kia khóa chặt tay, đẩy lên một chiếc xe hơi đậu gần đó rồi phóng xe đi mất.

- Nhìn số xe đi em ! – Huệ bảo Lan.

- EK – 4093.

Trong khi Huệ lục lọi trong sắc tay để kiếm giấy bút, Lan lẩm nhẩm đọc lại số xe cho khỏi quên. Huệ lôi ra một cây viết chì nhưng vì không có giấy nên cô ghi lại số xe lên tay áo trắng của em và nói :

- Chị lo ngại cho chú Phoóng quá !

- Mình có phải đi trình Cảnh Sát không ?

- Có chứ, ta đi ngay bây giờ.

Sau khi nghe rõ câu chuyện, viên Thanh Tra Cảnh Sát nói :

- Có lẽ là một vụ thanh toán giữa “ba tầu” với nhau.

- Thưa ông, nhưng mà tên lạ mặt không phải là một người Tầu ! – Huệ cải chính.

Về tới trường, hai chị em bèn gọi ngay điện thoại cho chú Định để báo tin sự việc.

- Như thế thì cô Yến Nhi đó đúng là thiếu phụ đã có mặt trên tầu của chú rồi ! – Chú Định đắc chí reo lên – Chú rất tiếc đã không ở lại thêm một ngày nữa để tìm cách gặp cô ta.

- Thưa chú, hay để chúng cháu trở lại nhà ông Dzu một lần nữa – Huệ đề nghị.

Viên thuyền trưởng suy nghĩ một lát rồi cuối cùng ông chấp thuận :

- Được rồi, chú đồng ý để các cháu trở lại đó. Chú sẽ viết vài hàng cho bà Đốc để xin phép cho các cháu nghỉ học nửa ngày.

Chiều hôm sau, hai chị em kín đáo rời khỏi trường. Mười lăm phút sau, họ dừng xe cách biệt thự ông Dzu độ 200 thước rồi thả bộ tới. Hai chị em thấy căn nhà có vẻ hoang vắng, các cửa sổ đều đóng kín mít.

- Hình như không có ai ở nhà thì phải – Lan lo lắng nói.

Họ nhận chuông đến 3,4 lần mà chẳng thấy ai ra mở cửa. Họ đi vòng ra phía sau và tới gõ một cánh cửa nhỏ.

- Thật vô ích. – Huệ thở dài thất vọng – Chúng ta chỉ còn cách rút lui mà thôi. Uổng thật ! Đáng lẽ chúng ta phải trở lại đây sớm hơn mới phải.

Cô vừa dứt lời thì cả hai đều nghe thấy tiếng rên nho nhỏ từ trong nhà phát ra.

- Cái gì vậy chị ? – Lan hỏi.

Họ đứng yên lặng nghe ngóng.

- Cứu tôi với ! Cứu tôi với ! – Mấy tiếng kêu nghẹn ngào vọng ra.

- Có lẽ chú Phoóng bị nhốt ở trong nhà ! –Huệ hốt hoảng kêu lên – Chúng mình phải vào xem cái gì mới được, lẹ lên.

Cô định mở cửa, nhưng cánh cửa đã bị khóa chặt. Cả hai lại vòng ra phía trước, nhưng cửa này cũng khóa.

- Chúng ta phải hành động gấp rút – Lan vừa nói vừa nhặt một cục đá lớn – Để em đập cửa kính ra.

Cô giáng mạnh cục đá vào khung cửa, kính vỡ tan tành. Lan thò tay vặn quả nắm, mở cửa ra. Hai chị em vội chạy vào hành lang và tiến về phía phòng khách. Tới đây, hai cô đứng sững lại. Huệ thì thầm :

- Chị không thể nào ngờ như thế này được, Lan thấy không ?

Căn phòng cách đây mấy hôm vẫn còn đầy đủ đồ đạc, bây giờ thì đã trống rỗng. Bàn, ghế, tủ, tranh ảnh, tất cả đã biến mất ngoại trừ mấy tấm màn cửa sổ.

Trong phòng ăn cũng chẳng có gì. Hai chị em chưa kịp tìm kiếm xa hơn thì họ lại nghe tiếng kêu ú ớ lúc nãy.

- Đúng là chú Phoóng rồi ! – Lan nói – Hình như chú ấy bị ngạt hơi thì phải.

Hai người chạy về phía hành lang thang lầu. Theo hướng tiếng kêu, hai chị em lần đến một căn phòng trống trên lầu. Hai cô còn đang đứng do dự trước cửa phòng thì nghe thấy tiếng cào cào trong chiếc tủ lớn kê ở cuối phòng.

Lan vội chạy lại mở tủ, nhưng cô ngừng lại :

- Chiếc tủ bị khóa rồi, chị Huệ ơi !

Hai chị em cố sức kéo, nhưng cánh cửa tủ vẫn khép chặt.

- Làm thế nào bây giờ ? – Lan than vãn – Nếu chúng ta kêu cảnh sát thì mất quá nhiều thời giờ…

Cô chưa nói hết lời thì bỗng tiếng chuông reo vang.

- Cái gì nữa đây ? – Huệ hốt hoảng hỏi.

Hai cô đang chạy ra cửa sổ xem ai thì nghe thấy một giọng nói quen quen :

- Có ai trong nhà không thế ?

- Hình như tiếng nói của chú Định thì phải ! – Lan thốt lên.

Hai chị em vội chạy xuống mở cửa.

- Chú Định ! – Huệ kêu lên.

- Ủa sao chú lại tới đây ạ ? – Lan hỏi.

Thuyền trưởng đáp :

- Sau khi hai cháu điện thoại cho chú, cô Hạnh tỏ ra lo lắng. Cô trách chú tại sao để hai cháu đến đây một mình. Chú phải vội vàng phóng xe tới đây.

- May quá, chú đến thật đúng lúc ! – Huệ nói – Họ đã dọn nhà đi rồi và còn nhốt một người trong tủ khóa.

Lên tới lầu, chú Định kéo thử cánh cửa tủ nhưng cũng không được.

- Phải có một khúc cây lớn mới xong. Để chú đi kiếm.

Một lúc sau, chú trở vào với một khúc cây lớn tìm thấy dưới hầm.

Ba người cùng nắm khúc cây rồi nhắm phía trên cánh cửa thúc vào để khỏi trúng phải người bên trong.

Sau cú thứ hai, cánh cửa bật tung ra.

- Không phải chú Phoóng ! – Lan kêu lên khi nhìn thấy người đàn ông nằm bất động trong hộc tủ.

Đây là một ông già, đầu tóc bạc trắng, đôi bàn tay gầy guộc, sắc mặt nhợt nhạt.

Được chú Định nâng dậy, ông cử động và thì thào :

- Thật may phước cho tôi quá !

Lan chạy đi tìm một ly nước trong khi Huệ lục soát mấy căn phòng kế cận để tìm một cái ghế. Chú Định đặt ông già ngồi lên ghế vừa đưa ly nước cho ông uống.

- Hãy đưa tôi về… tôi muốn được về nhà… – Ông cụ thều thào nói.

- Chúng tôi cũng muốn thế – chú Định đáp – Tuy nhiên, cụ hãy cho chúng tôi biết cụ là ai và cụ ở đâu tới đây.

- Tôi là Đôn, cư ngụ ở khách sạn Song Nga.

- Cháu biết khách sạn đó – Huệ nói.

- Chúng tôi sẽ đưa cụ về đó – chú Định hứa – Nhưng tôi nghĩ bây giờ nên mời bác sĩ đến coi cho cụ đã.

- Không, không ! – Ông cụ kêu lên – Tôi thấy không cần mời làm gì, tôi đủ sức về mà.

- Xin tùy ý cụ đấy. Nhưng tại sao cụ bị nhốt trong này ?

- Chính tên Dzu khốn kiếp ấy đã nhốt tôi. Một người hàng xóm có báo tin cho tôi hay là hai anh em nó đang dọn nhà đi. Tôi vội đến đây, vì tôi là chủ biệt thự này và chúng còn thiếu tôi bốn tháng tiền nhà.

- Vâng, cụ kể tiếp đi, có lẽ chúng tôi sẽ giúp ích cụ được gì chăng ?

- Khi tôi đến đây, chúng đã chất gần xong đồ đạc lên xe rồi. Tôi bảo phải thanh toán tiền nhà ngay, bằng không thì phải để đồ đạc lại. Tên Dzu bèn bảo tôi vào nhà để hắn viết chi phiếu.

- Hắn gài bẫy, phải không ạ ? – Chú Định hỏi.

- Vâng đúng thế. Tôi vừa bước vào nhà thì hắn đã giáng cho tôi một cú và đẩy tôi vào tủ khóa lại. Tôi đã ngất xỉu và khi tỉnh dậy tôi mới kêu cứu. May quá, có các vị tới đây !

- Chúng tôi sẽ đưa cụ về khách sạn bây giờ.

Rồi ba chú cháu dìu ông cụ ra xe. Trên đường về, Đôn thuật lại cho ông Định và hai cô cháu gái nghe tất cả những gì ông cụ biết về anh em lão Dzu. Nhưng ngoài những điều nghi ngờ ra, cũng chưa có một sự kiện gì cụ thể để có thể buộc tội cho họ những hành động phi pháp, như trốn thuế quan, buôn lậu, v.v… Cụ Đôn còn cho biết anh em Dzu hình như còn có nông trại ở vùng Di Linh.

Sau khi đưa cụ Đôn về phòng, ba chú cháu từ giã để ra xe và hứa nếu có dịp sẽ trở lại thăm cụ.

Về tới trường, Lan mời chú Định ở lại vài phút :

- Thưa chú, cháu có cái này hay lắm ạ. Một phát minh mới của cháu đấy !

- Ơ kìa Lan ! Em đã bắt chị hứa không được nói với ai kia mà ? – Huệ ngạc nhiên thốt lên.

- Em biết – Lan cười đáp – nhưng em cần đến lời khuyên của một vị chuyên viên.

- Cháu đã phát minh ra cái gì đó ?

- Thưa chú, một cái máy viết nhạc. Hiện giờ, nó chưa có hình thù gì cả.

Hai chị em rất ngạc nhiên thấy chú Định không hề buồn cười khi thấy cái máy. Trái lại, chú xem xét kỹ càng và hỏi tỉ mỉ về nó. Cuối cùng, chú kết luận ;

- Nguyên tắc căn bản của cháu đứng vững lắm, Lan à. Chiếc máy này hay lắm.

- Thưa chú nói thật ạ ?

Đôi mắt Lan sáng ngời lên vì vui mừng :

- Vậy mà mọi người đã chế riễu cháu, kể cả chị Huệ nữa.

- Người ta thường nói “con đường dẫn đến sự thành công đều đầy rẫy chông gai” cháu không nhớ sao ? – Chú Định nheo mắt nói.

- Thưa chú, cháu đã tốn nhiều thời giờ và công phu vào đó, đến nỗi nhiều lúc cháu chỉ muốn mang quẳng cái máy này xuống vực sâu. – Lan thở dài thú nhận – Cháu có cảm tưởng rằng nó sẽ chạy nhưng mà sao nó chẳng chạy gì cả.

- Sao cháu không thử mắc một cái lò xo khỏe hơn ? Để chú gởi cho cháu vài cái khác. Bây giờ thì chú phải đi, chúc cháu thành công nhé.



CHƯƠNG IV


Cuối tuần này, Huệ và Lan về nhà thăm chú Định và cô Hạnh. Hôm đó, cô Hạnh mời cả bà Minh, một người bạn cũ, đến chơi nữa.

Huệ và Lan thấy bà Minh rất dễ thương và nói chuyện rất có duyên.

- Hồi này tôi đang kiếm mãi chưa được một căn nhà đủ rộng để chứa lũ con của tôi, bà Minh tâm sự, cô biết không, có lẽ phải một trang trại để gia đình tôi ở mới đủ.

Hai chị em Huệ Lan chợt nghĩ đến ngôi biệt thự của cụ Đôn còn bỏ trống vì anh em lão Dzu đã dọn đi đột ngột. Có lẽ căn nhà ấy thích hợp với gia đình bà Minh. Sau khi hai chị em mô tả sơ qua căn biệt thự, bà Minh cho hai chị em biết có lẽ đây là căn nhà bà đang tìm kiếm.

- Tôi mong rằng tiền thuê không quá đắt – bà nói tiếp – Vì phải nuôi sáu đứa con nên vợ chồng tôi không thể hoang phí quá mức.

- Thưa bác, chúng cháu hiện chưa rõ cụ Đôn định giá bao nhiêu – Huệ đáp – Vậy lát nữa trở về trường, chúng cháu sẽ tới hỏi cụ.

- Ồ thế thì hay quá ! – Bà Minh vui mừng nói – Chúng tôi càng thuê sớm được chừng nào càng tốt chừng nấy.

Trên đường về trường, hai cô bèn rẽ tới khách sạn Song Nga thăm cụ Đôn và rất vui mừng khi thấy cụ đã khỏe hẳn. Tuy nhiên, bác sĩ chưa cho phép cụ ra ngoài. Cụ bèn nhờ Huệ và Lan dẫn bà Minh đi thăm ngôi biệt thự hộ.

- Xin cụ cứ an tâm, chúng cháu sẽ đưa bà Minh đi.

Cụ Đôn trao chìa khóa cho hai cô và chiều hôm sau là chủ nhật, họ vội đưa bà Minh đi thăm ngôi biệt thự.

- Trông bề ngoài thì tôi đã thấy ưng ý – bà ta nói – Khu vườn rộng rãi rất thích hợp với lũ con trai của tôi. Cụ Đôn đã nói giá bao nhiêu, hả hai cô ?

- Thưa bác, cụ lấy hai chục ngàn một tháng ạ – Lan trả lời – Nhưng theo cháu biết thì trước kia cụ cho mướn cao hơn ạ.

Sau khi đã đi một vòng, bà Minh nhận thấy các căn phòng được sắp đặt một cách rất tiện lợi và thoải mái.

- Tôi thuận thuê căn nhà này – bà ta nói – Có lẽ tôi đã xem xét tất cả rồi thì phải.

- Thưa bác, không biết chị Huệ cháu chạy đâu rồi nhỉ ? – Lan lẩm bẩm.

- Tôi vừa thấy cô ấy trong phòng sách đó mà.

Lan vội gọi to, nhưng không có tiếng trả lời. Cô gọi thêm lần nữa, nhưng cô chỉ nghe thấy tiếng của mình dội lại qua những dãy hành lang vắng lặng.

- Quái lạ ! Hay là cô ấy ra vườn – bà Minh thốt lên.

Hai người trở vào lục soát khắp căn nhà cũng không thấy Huệ đâu cả.

Màn đêm đã bắt đầu buông xuống. Vì nhà đèn chưa cho điện trở lại nên cuộc tìm kiếm không thể tiếp tục.

- Cháu không biết làm sao bây giờ – Lan lo lắng nói – Đến giờ phải về trường rồi, nhưng cháu không thể về một mình trước khi tìm thấy chị Huệ. Cháu lo ngại chị ấy gặp phải chuyện gì chẳng lành quá !

Bà Minh tìm cách an ủi Lan và quả quyết rằng thế nào rồi cũng tìm thấy Huệ. Có thể là cô ấy đã trở về trường trước rồi.

- Thưa bác, chị ấy không bao giờ đi mà không cho cháu hay trước – Lan nói.

Lúc này trong căn nhà tối đến nỗi bà Minh và Lan phải dò dẫm từng bước một. Có một điều họ chắc chắn là Huệ không có mặt trong nhà này. Bà Minh bàn với Lan :

- Hay chúng ta cứ về trường xem sao. Nếu không thấy, ta sẽ báo cảnh sát sau.

- Vâng ạ. – Lan miễn cưỡng trả lời.

Cô khóa trái cửa lại rồi hai người bước ra xe hơi của bà Minh đậu giữa lối vào. Khi vừa mở cửa xe, Lan thấy Huệ đang nằm cuộn tròn trên nệm xe và ngủ li bì.

- Chị Huệ đây rồi ! – Lan reo mừng – May quá !

- May thật ! – Bà Minh thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy cô gái đang ngủ trên xe.

- Chị Huệ ! – Lan vừa gọi vừa lay nhẹ – Chị Huệ tỉnh dậy đi !

Nhưng Huệ không hề nhúc nhích.

- Cô ấy ngủ say quá – bà Minh nhận xét – Chắc cô ấy đợi lâu quá nên bị mệt.

Lan lay chị mạnh hơn, nhưng Huệ vẫn nằm yên không nhúc nhích.

- Quái lạ ! Chị ấy làm sao vậy ?

Cô bỗng rùng mình sợ hãi. Chưa bao giờ cô thấy Huệ ngủ như thế cả. Cúi xuống nghe hơi thở vẫn thấy điều hòa nên Lan thấy hơi yên dạ. Nhưng từ quần áo Huệ, tỏa ra một mùi hương là lạ.

- Để tôi thử gọi cô ấy xem sao – bà Minh đề nghị.

Bà ta lắc mạnh Huệ và lấy tay vỗ vào hai má của cô. Huệ cựa quậy và rên khe khẽ nhưng vẫn không mở mắt.

Lan vừa định nói là có lẽ Huệ như người bị đánh thuốc mê, nhưng cô ngừng lại kịp vì cô nghĩ không nên nói ra điều nhận xét đó trong lúc này.

- Thôi ta chẳng nên kêu cô ấy dậy trước khi về tới trường – bà Minh nói.

Khi xe về tới trường, Huệ đã tỉnh đôi chút, cô đứng dậy được và để hai người dìu vào phòng. Bà Minh nhận thấy Huệ không hề gì nên từ giã Lan.

Huệ nằm vật xuống giường và lại ngủ tiếp. Lan lo sợ nên thức suốt đêm để trông coi chị. Cô tự nghĩ chắc chị Huệ đã bị đánh thuốc mê. Nếu sáng mai chị ấy chưa khỏe, cô sẽ mời cô y tá lên coi giùm.

Sáng hôm sau Huệ đã tỉnh hẳn. Khi ánh nắng chan hòa trong căn phòng, nàng ngồi dậy và ngáp mấy cái thật dài.

Lan vội chạy tới :

- Thế nào, chị Huệ !

- Lan đấy à ? Sao dậy sớm thế ? – Huệ hỏi em bằng một giọng ngái ngủ – mấy giờ rồi ?

- Sáu giờ rưỡi. Đêm qua em không ngủ. Chị thấy trong người ra sao ?

Huệ chống khuỷu tay ngồi dậy và đưa mắt lờ đờ nhìn chung quanh phòng.

- Chị đã trải qua một giấc mơ khủng khiếp – cô nói – Chị ở trong nhà cụ Đôn, những con vật quái đản đuổi theo chị, chị có cảm tưởng như mình đang ngồi trên lưng ngựa gỗ và chị còn nói chuyện với một con ngựa vằn nữa !

- Thôi, chị dẹp giấc mơ ấy qua một bên đi. Chị thấy khỏe chưa ?

- Khỏe rồi, nhưng còn hơi nhức đầu. Có chuyện gì vậy Lan ? Sao em nhìn chị với đôi mắt kỳ dị vậy ?

- Thế chị không nhớ gì hay sao ?

- Về vấn đề gì kia chứ ? – Huệ ngơ ngác hỏi.

- Về ngôi biệt thự của cụ Đôn đó.

- À phải, tụi mình đã đưa bà Minh tới đó… chị không nhớ là bà ta có chịu thuê hay không.

- Bà ta định dọn đến ở vào ngày kia, nhưng không phải là điều em muốn đề cập tới. Em lo cho chị quá.

- Em lo cho chị à ? Lo cái gì ?

- Thế chị không biết là chị đã ngủ cả 12 tiếng đồng hồ rồi sao ? Bà Minh và em đã tìm thấy chị trong lúc chị đang nằm ngủ ngon lành trong xe. Làm sao mà chị lại ra được đến đó ?

- Điều ấy thì chị không nhớ.

- Thế chị có nhớ gì về đoạn chót trước khi vào xe nằm ngủ không ?

- Để chị nghĩ xem đã. Ừ phải rồi, chị đợi em và bà Minh lâu quá nên chị đã lần bước đến một đầu nhà.

- Chỗ nào hả chị ?

- Chị không rõ nữa. Chị cảm thấy như đầu óc trống rỗng, không còn nhớ gì cả.

- Bây giờ thì em tin chắc rằng chị đã bị đánh thuốc mê rồi đó.

- Đánh thuốc mê à ? – Huệ hỏi lại, mặt đượm vẻ nghi ngờ – vô lý quá. Chị chẳng gặp ai lúc đó cả. Tuy nhiên, chị thú thật rằng chị cảm thấy trong người là lạ.

- Chị có nếm phải thức ăn gì ở đấy không ? Như những viên thuốc chẳng hạn.

- Trời ơi, em tưởng chị ngu si đến thế sao ?

- Như vậy thì tại sao đã chứ ?

- Thật chị không hiểu gì hết – Huệ uể oải đáp – Mà chị cũng không muốn phải thắc mắc về điều đó – cô nói tiếp.

Hai ngày sau, trúng vào ngày nghỉ lễ, hai chị em trở lại ngôi biệt thự của cụ Đôn để giúp bà Minh dọn nhà đến.

Tới mười một giờ tất cả đồ đạc đã được sắp đặt đâu vào đó. Huệ và Lan giúp bà Minh sửa soạn buổi cơm trưa.

Cơm nước xong, bà Minh mở những thùng sách ra để xếp vào phòng sách. Bà nói :

- Từ lâu lắm chúng tôi mới có một căn phòng rộng rãi như thế này để xếp sách.

- Hai bác có nhiều sách quá – Huệ nhận xét sau khi đếm đủ 10 thùng lớn.

- Đến vài trăm cuốn chứ chẳng ít đâu ! – Lan tiếp lời chị.

- Vâng, các cháu ở đây rất thích đọc sách. Ông nhà tôi thì rất ham công việc trồng tỉa nên ông luôn luôn mua những cuốn sách mới xuất bản về thảo mộc.

- Thưa bác, có cuốn nào nói về các thứ cỏ lạ không ạ ? – Huệ hỏi.

- Hình như có. Cô thử tìm trong cái thùng số 8 xem. Chúng tôi xếp hầu hết những sách nói về thảo mộc trong đó.

Huệ bắt đầu lấy sách từ trong thùng ra, xem xét từng cuốn một. Lan lại giúp chị : Cô chợt hiểu tại sao chị cô bỗng chú ý đến những loại cỏ.

Sau khi đã lấy ra nửa thùng sách rồi, cô thấy một cuốn làm cô chú ý, mang đầu đề : “Những loại thảo mộc có thể dùng làm độc dược”.

- Hai cô tìm được cuốn nào vừa ý thì cứ mang về trường mà đọc – bà Minh đề nghị.

- Vâng ạ, cháu muốn mượn bác cuốn này vài hôm – Huệ đáp.

- Cô cứ lấy, bao giờ trả lại cũng được.

Hai chị em cám ơn bà ta và mang cuốn sách ra hành lang đọc. Cuốn sách có rất nhiều hình ảnh tô màu rất đẹp nên bốn đứa con đầu lòng của bà Minh cũng chạy lại xem.

- Em biết cây này nè ! – Bình vừa nói vừa chỉ một trong những tấm hình – Đó là một cây rất độc, nếu ta ăn phải trái của nó thì ta sẽ đau nặng.

- Em có thấy cây đó trong vườn không ? – Lan vội hỏi.

- Không ạ, nhưng còn có nhiều cây khác trong này mà em không biết tên.

- Bình à, bây giờ em có muốn dự một trò chơi này không ? – Huệ hỏi.

- Trò chơi gì hả chị ?

- Chúng ta sẽ nhận diện các lá cây trong vườn này. Các em ra hái tất cả mọi thứ và mang vào đây cho chị.

- Vâng, thế thì vui lắm – Bình vội nói với đôi mắt sáng ngời.

Bọn trẻ vội tản mác ra bốn phía vườn để tìm kiếm.

- Các em nhớ đừng có nhai những cọng cỏ đấy nhé – Lan dặn dò lũ trẻ.

Trong chốc lát, bọn trẻ đã trở lại với đủ các loại cây cỏ trên tay. Có rất nhiều cây loại thông thường mà hai chị em nhận ra ngay. Nhưng vài loại Bình đem về mà hai cô không biết là gì. Vì trời đã xế chiều nên hai chị em phải trở về trường.

- Chị mang cuốn sách và những lá này đi – Huệ nói với bọn trẻ – Lần sau đến chị sẽ nói tất cả các tên cho các em nghe.

- Tụi em sẽ đi tìm thêm cỏ nữa – Bình vui vẻ đề nghị.

Về tới trường Huệ ngồi nghiên cứu cuốn sách đến hàng giờ. Cô dán những mẫu cây cỏ vào một cuốn sổ và ghi vài chữ chú thích bên dưới.

- Chị có tìm thấy thứ cây cỏ nào có thể làm cho người ta ngủ được không ? – Lan hỏi.

- Chưa thấy, nhưng chắc phải lâu lắm chị mới xem hết quyển sách này được.

Lan rất mừng khi thấy chị cô phụ trách việc nhận diện các thứ cây cỏ độc vì cô phải dành những lúc rảnh rỗi để hoàn thành chiếc máy viết nhạc. Giữ đúng lời hứa, chú Định đã gửi cho cô nhiều lò xo rất mạnh. Lan bắt đầu ghép lại và nhận thấy những tiến bộ rõ rệt, nhưng chiếc máy vẫn chưa chạy.

- Chắc là có một chi tiết nhỏ mà mình chưa tìm ra – cô nói với vẻ lạc quan – Thế nào cũng có ngày ta thành công mà !

_________________________________________________________________________
Xem tiếp CHƯƠNG V, VI
oncopy="return false" onpaste="return false" oncut="return false"> /body>