CHƯƠNG X
Bảo Khuyên và mệ ngoại vào ở chung với dì Châu, trong
một gian nhà nhỏ gần chợ Phú Nhuận. Đã hơn tháng rồi Bảo Khuyên
không đi đâu xa ngoài con đường Võ Di Nguy trước mặt, hằng ngày nàng đi chợ canh nhà
giúp dì Châu trong công việc bếp núc. Dì Châu hiện làm việc ở bệnh viện
Cộng Hòa, nghe dì nói cũng khá gần, chi cần đi một chuyến xe lam mà thôi.
Mệ ngoại thì suốt ngày đi ra đi vào, than dài thở ngắn, mệ nhớ Huế, đôi
lúc mệ ngồi ngó mông ra cửa mà nước mắt rưng rưng. Bảo Khuyên thương mệ
quá, nhưng biết làm sao hơn, hằng ngày đọc báo, nàng thấy tình hình
ngoài kia vẫn còn căng thẳng nên chưa có thể bàn chuyện trở về sớm với
mệ được. Đây là Sàigòn, không gian này có Hải nhưng không biết cố nhân đã
phiêu dạt về đâu. Có một lần, dạo mới vào đây, Bảo Khuyên có đi cùng
dì Châu lên bảo sanh viện Hùng Vương thăm người bạn của dì, taxi đi
ngang qua đường Hồng Thập Tự, nàng nghe lòng rộn ràng kỳ lạ, những kỷ
niệm quá khứ từ đâu tràn về đầy ắp tâm tư. Hình bóng Hải hiện ra trong
tim nàng rõ rệt hơn bao giờ hết, mối tình đầu đời thật khó phôi phai,
người yêu đầu đời chẳng thể quên đi dễ dàng dù thời gian đã mịt mùng
giăng mắc. Bảo Khuyên đã nhìn chằm chặp vào phía dãy nhà số lẻ, đây rồi,
con số quen thuộc những lần viết thư thăm Hải đã hiện ngay trước mắt
nhưng cửa đóng then gài, không biết Hải còn ở đó nữa hay không. Sau đó,
nhiều lần Bảo Khuyên muốn một mình thuê taxi tìm đến đó hỏi thăm, nhưng
nàng cứ ngần ngại mãi, ý nghĩ Hải lập gia đình rồi đã ngăn cản bước
chân nàng rõ rệt, sáu năm rồi còn gì. Sáu năm dài như thiên thu không một lời hẹn ước, làm sao Hải đủ
can đảm chờ đợi Bảo Khuyên khi anh biết chỉ là tuyệt vọng, mệ ngoại
chẳng bao giờ cho Khuyên lấy chồng.
Trưa nay đi làm về, dì Châu có vẻ hấp tấp:
- Khổ ơi là khổ, đánh nhau làm chi mà khổ ri nì trời.
Mệ vừa xới cơm vừa hỏi:
Có chuyện chi rứa con?
Dì Châu kể:
- Ở An Lộc mới chở về rất nhiều người bị thương, tụi con làm việc tối cả mắt mà vẫn chưa xuể. Tội nghi65p quá, thấy vợ con họ tìm đến khóc lóc mà mình ruột xót gan bào.
Bảo Khuyên từ bếp đi lên, dì Châu gọi:
- Nì Khuyên, tao mới gặp con bạn mi trên bệnh viện Cộng Hòa a.
- Ai rứa dì?
- Con Như Mai đó, hắn vô săn sóc người chồng bị thương.
Bảo Khuyên giật mình:
- Rứa à dì. Chồng của nó mới được đem tới à?
- Không, anh ta vào đó lâu rồi, gần xuất viện rồi, nhưng nằm ở khu vực khác nên dì không biết. Mới khi hồi đây, gặp Như Mai nó kêu, dì mới biết đó chớ.
Bảo Khuyên hỏi:
- Nó có hỏi thăm cháu không dì?
- Có, nó hỏi nhiều lắm, nghe cháu vô đây nó mừng ghê, nó nói chắc tối hoặc sáng mai nó ghé thăm cháu đó.
Bảo Khuyên tần ngần:
- Xí nữa... xí nữa cháu theo dì vô bệnh viện thăm vợ chồng nó được không dì?
- Được chớ. Ừ, đúng đó, vô thăm Như Mai một chút, tội nghiệp, bữa ni nó ốm lắm.
Mệ ngoại ăn cơm xong, bỏ đũa xuống:
- Hai đứa bay vô nghỉ một chút rồi đi, để chén đó tao ngủ dậy rồi tao rửa cho.
Sân bệnh viện Cộng Hòa nắng đổ chang chang. Nhiều người thiếu phụ bồng con đi tới đi lui trong hành lang với gương mặt thất thần, đôi mắt đầy vẻ lo âu. Dì Châu nói:
- Mấy người nớ có chồng bị thương ở trận An Lộc mới chở về, hiện đang được băng bó ở khu ngoại thương A. Chắc đến chiều họ mới vào thăm được.
Bảo Khuyên theo dì Châu ngang qua một gian phòng rộng, hai dãy giường thẳng tắp đầy đặn những người, các thương bệnh binh ở đây kẻ nằm người ngồi rất lộn xộn, dì Châu giải thích:
- Hầu hết các người đó gần bình phục rồi và sắp xuất viện đó Khuyên. Cháu đứng đây chờ dì một chút.
- Dì, rứa chồng Như Mai ở chỗ mô?
Dì Châu bước vào cửa phòng nói nhanh:
- Chờ dì một chút rồi dì dẫn đi thăm Mai.
- Cháu đi theo dì hí.
- Ừ, cũng được.
Bảo Khuyên đi theo dì Châu, hàng chục đôi mắt chiếu vào nàng và những tiếng xì xào cất lên:
- Y tá mới hả? Y tá mới hả?
- Cô Châu ơi, giới thiệu tên cô y tá mới cho chúng tôi biết đi.
Bỗng như từ cung trăng rơi xuống, như từ vực thẳm bay lên, Bảo Khuyên sững người, Bảo Khuyên bàng hoàng muốn xỉu khi trông thấy một thương binh đầu băng trắng đang nhìn nàng chăm chăm. Hồ Hải! Như mộng du, Bảo Khuyên lê bước sang dãy giường phía đối diện, quì xuống trước chiếc giường thứ ba, úp mặt lên tấm nệm trải drap trắng, khóc nấc lên. Bàn tay người thương binh vuốt nhẹ mái tóc nàng:
- Bảo Khuyên.
Bảo Khuyên vẫn cúi mặt:
- Trời ơi, Hồ Hải.
Lời người xưa run run:
- Bảo Khuyên, em vô đây từ bao giờ?
Bảo Khuyên ngước lên:
- Sau vụ Quảng Trị, cả gia đình Khuyên chạy vào đây. Anh, anh đi lính từ khi mô?
Đôi mắt Hải nhìn xa xăm:
- Lâu lâu lắm rồi, sau ngày chúng ta xa nhau. Mất Bảo Khuyên, anh học không được nữa, anh thi rớt kỳ đầu rồi anh bỏ Kiến Trúc luôn. Anh tình nguyện vào Thủ Đức... từ đó, anh luân lạc bốn phương trời, thật đúng với cái tên anh.
Bảo Khuyên đứng dậy, nàng ghé ngồi cạnh Hải, khóc thút thít:
- Anh Hải, anh bị thương ở trận mô rứa? Anh có can chi không? Anh nằm đã lâu chưa?
Hải nhìn người yêu, cười hiền dịu:
- Khuyên hỏi chi mà nhiều rứa, làm răng mà anh trả lời cho kịp – Rồi Hải nói thật nhỏ – con chim vành khuyên của anh vẫn líu lo như ngày nào.
Bảo Khuyên đỏ hồng đôi má:
- Anh Hải, anh trả lời cho Khuyên biết đi.
Hồ Hải vỗ nhè nhẹ lên những ngón tay Khuyên:
- Để anh trả lời từng câu hỏi một của Khuyên nghe. Thứ nhất, anh bị thương ở trận An Lộc, thứ nhì, anh bị thương nhẹ ở đầu, và cánh tay trái, không can chi cả, và câu hỏi thứ ba, anh nằm đây cô đơn đã hơn hai tuần rồi, bây giờ người yêu mới chịu đến thăm.
Bảo Khuyên đã nín khóc, nàng lấy khăn mùi soa thấm nước mắt ướt mềm đôi má:
- Anh, anh thì khi mô cũng giỡn hết a. Khuyên hỏi thật mà.
- Thì anh cũng trả lời thật chứ bộ.
Bảo Khuyên nhìn Hải:
- Rứa me và em của anh mô, bộ không ai vô thăm anh hết à?
Hồ Hải sửa lại thế ngồi:
- Gia đình anh dọn về Nha Trang lâu lắm rồi, me anh và Loan có vô thăm anh chớ. Nhưng họ đã ra lại cả ba tuần nay. Anh nằm một mình buồn hiu.
Bảo Khuyên nhìn Hải, nàng ngập ngừng:
- Rứa... rứa còn... vợ của anh mô?
Hải cười:
- Vợ của anh? Khuyên không biết à, vợ của anh đã bỏ anh mà đi từ gần sáu năm ni.
Bảo Khuyên tròn mắt, nhìn Hải giây lát rồi cúi mặt buồn buồn:
- Anh Hải tệ ghê, cưới vợ mà không cho Khuyên biết.
Hải vẫn cười:
- Khuyên có muốn xem mặt người vợ tệ bạc của anh không?
Bảo Khuyên tò mò:
- Anh vẫn còn giữ hình của chị hả? Chắc chị phải đẹp lắm, anh cho Khuyên coi đi.
Hải cầm chiếc bóp xếp của Bảo Khuyên lên săm soi, rồi nói nhỏ:
- Lẽ dĩ nhiên là vợ anh phải đẹp, phải dễ thương thùy mị như... Bảo Khuyên rứa. Nhưng mà Khuyên nhắm mắt lại đi...
Bảo Khuyên quay lưng lại:
- Anh bí mật ghê đó. Khuyên không nhìn mô.
- Thôi chừ cho Khuyên xây mặt lại, ngửa bàn tay ra.
Hải đặt vào bàn tay Khuyên chiếc bóp của nàng, nhưng đã mở ra để lộ tấm gương soi mặt nhỏ, giọng anh êm như mơ:
- Bảo Khuyên nhìn vào trong gương đi, vợ của anh đó.
Bảo Khuyên run lên:
- Anh Hải.
- Bảo Khuyên.
Không gian như chìm lắng và những gương mặt chung quanh mờ dần. Trước mắt Hải chỉ có Khuyên và trước mắt Khuyên chỉ có Hải cùng vườn cau xanh mát, hàng lá non mềm lọc gió ngân lên muôn điệu đàn dìu dặt thiết tha.
- Bảo Khuyên, hiện chừ Khuyên ở mô?
- Khuyên ở đường Võ Di Nguy, cùng dì Châu và mệ ngoại Khuyên.
- Mệ ngoại cũng có vô nữa à?
- Dạ, trước tê mệ nhất định không rời Huế, nhưng sau khi chợ Đông Ba cháy, mệ hoảng, mệ bỏ hết.
Hải cầm lấy tay Khuyên:
- Bảo Khuyên, mệ ngoại dạo ni còn khó không?
Bảo Khuyên lắc đầu:
- Khuyên cũng chẳng hiểu nữa, từ dạo anh đi, Khuyên không khi mô nghĩ đến chuyện lấy chồng nữa.
Hải nhìn thẳng vào mắt Khuyên:
- Bảo Khuyên, anh vẫn chờ đợi Khuyên. Không biết... không biết... đến bây giờ, mệ ngoại còn khó nữa không?
Bảo Khuyên bồi hồi:
- Anh Hải, anh nói thật hả? Anh chưa quên Khuyên hả?
Hải mân mê những ngón tay Khuyên:
- Khuyên đừng nói rứa mà anh buồn. Khuyên hỏi rứa là Khuyên chưa tin anh. Anh đã bao lần nói với Khuyên là anh vẫn yêu Khuyên hoài cho tới ngày anh chết. Không cưới được Khuyên, anh sẽ sống cô đơn đến trọn đời.
Bảo Khuyên xúc động:
- Anh Hải, Khuyên nguyện sống bên anh, lo lắng và săn sóc cho anh như bất cứ người vợ hiền nào.
- Bảo Khuyên ơi. Không biết mệ ngoại đã bỏ cái thành kiến khắt khe đó chưa? Anh lo quá.
Tội nghiệp Hồ Hải, không biết đến bây giờ mệ đã thấy được tâm hồn chân thật của anh chưa, đâu phải người đàn ông nào cũng tệ bạc như mệ nghĩ, đâu phải người đàn ông nào cũng bất lương như mệ đã căm hờn. Sáu năm trời ròng rã không một tin thư, Hải vẫn không quên Khuyên và đối với Bảo Khuyên, không một bóng hình nào có thể thay thế được Hải trong trái tim nàng. Tình đầu là tình cuối, không còn tìm đâu xa nữa khi hạnh phúc chợt trở về chói lòa rạng rỡ, đôi mắt anh là sao trời, vòng tay anh là nệm ấm. Hải, em sẽ tranh đấu để được sống gần anh.
Hải lại hỏi Bảo Khuyên:
- Khuyên, nếu mệ lại gay gắt một lần nữa, Khuyên có dám vượt qua mọi trở ngại không?
Tình yêu dâng cao như triền sóng vỡ bờ, Bảo Khuyên nói không suy nghĩ:
- Khuyên sẽ vượt qua, Khuyên lớn rồi mà, Khuyên đã quá tuổi vị thành niên, Khuyên có đủ quyền định đoạt đời Khuyên theo ý mình.
Hồ Hải thiết tha:
- Hôm nay là ngày hạnh phúc thứ hai trong đời anh. Ngày thứ nhất là ngày Khuyên bằng lòng gặp anh giữa vườn cau xanh mát, bên giòng sông hiền hòa thơ mộng... Khuyên còn nhớ không?
Bảo Khuyên chơi vơi sống lại những ngày qua:
- Dạ, Khuyên nhớ... suốt đời.
Nắng chiều xế ngang khung cửa, lung linh soi bóng lá trên nền xi măng. Hải lại dặn Khuyên:
- Khuyên, nhớ về tối ni nói sơ qua cho mệ biết, anh cũng sắp xuất viện rồi. Me anh sẽ vào Sàigòn thăm mệ.
Bảo Khuyên bỗng lo âu:
- Khuyên... Khuyên sợ me của anh còn giận mệ...
- Khuyên đừng lo, tính me anh không có giận dai mô, hơn nữa me anh cũng biết, mệ già mệ chướng mà.
Bảo Khuyên như nói một mình:
- Mệ ngoại càng già, càng chướng nữa.
Dì Bảo Châu đã đứng sau lưng hai người tự hồi nào:
- Bảo Khuyên đừng lo, dì sẽ nói vô dùm cháu.
Bảo Khuyên ngạc nhiên quay lại:
- Dì Châu, dì nói thiệt hả, dì không về cùng phe với mệ nữa hả?
Dì Bảo Châu lắc đầu:
- Dì đã lầm Khuyên nờ. Dạo đó, dì bị bỏ rơi, dì đau đớn quá dì quẩn trí quá, nên dì đã về hùa với mệ. Tuy không trực tiếp nhưng dì đã thản nhiên đến độ tàn nhẫn khi nhìn tình yêu của cháu vỡ tan. Bây giờ dì mới biết, đàn ông hay đàn bà cũng vậy, bao giờ cũng có kẻ xấu người tốt, đừng bao giờ suy bụng ta ra bụng người. Theo như dì nghĩ, mình có tìm thấy hạnh phúc hay không là cũng do duyên số, mình vô phước thì mình nên cắn răng chịu lấy một mình. Sáu năm qua, dì thấy biết bao nhiêu gia đình hạnh phúc, vợ chồng thương yêu nhau một bước chẳng rời, nhìn tình yêu chân thành giữa Bảo Khuyên và Hải, dì chắc chắn hai người sẽ tìm thấy hạnh phúc bên nhau.
Lời dì Bảo Châu mát lịm cả hồn, Bảo Khuyên nhìn dì bằng ánh mắt tri ân:
- Dì Châu, cháu xin đội ơn dì, nhờ dì thưa lại với mệ dùm cháu, nghe dì.
Dì Chậu gật. Bảo Khuyên nắm tay Hải giật giật:
- Tề, anh Hải, răng anh không cám ơn dì Châu đi.
Hải nhìn nàng, rồi nhìn dì Châu:
- Cháu... cháu đang nghĩ đến một lời tri ân nồng nhiệt nhất...
Dì Châu khoát tay:
- Thôi, cậu Hải đừng khách sáo làm chi, trước sau rồi cũng là người trong gia đình cả. Thôi chiều rồi, Bảo Khuyên từ giã Hải đi rồi còn về kẻo mệ trông.
Hải lưu luyến nhìn Bảo Khuyên, anh siết chặt bàn tay người con gái:
- Khuyên về. Mai nhớ vào thăm anh và cho anh biết ý kiến của mệ luôn. Anh mong... đó là tin mừng.
Bảo Khuyên còn nghẹn lời, dì Châu đã nói đỡ:
- Cậu Hải yên chí đi, tôi sẽ hết sức giúp cô cậu về chuyện ni mà.
- Cháu... cháu chân thành cám ơn dì.
Dì Châu pha trò:
- Ừ, kêu bằng dì từ bây giờ đi là vừa đó. Dì ngó hai cô cậu thật xứng lứa vừa đôi.
Bảo Khuyên và dì Châu trở về nhà bằng chuyến xe lam Ngã Năm - Phú Nhuận chật ních những người. Khi xe lam chuyển bánh, Bảo Khuyên mới nhớ, nàng kêu lên:
- Chết, cháu quên thăm vợ chồng Như Mai.
Dì Châu cười tủm tỉm:
- Gặp Hải rồi thì cô còn nhớ đến ai, trời có sập chắc cô còn không biết nữa huống hồ Như Mai.
Bảo Khuyên véo nhẹ vào đùi dì Châu cười thẹn thùng:
- Dì thiệt a, cứ chọc cháu hoài.
Trưa nay đi làm về, dì Châu có vẻ hấp tấp:
- Khổ ơi là khổ, đánh nhau làm chi mà khổ ri nì trời.
Mệ vừa xới cơm vừa hỏi:
Có chuyện chi rứa con?
Dì Châu kể:
- Ở An Lộc mới chở về rất nhiều người bị thương, tụi con làm việc tối cả mắt mà vẫn chưa xuể. Tội nghi65p quá, thấy vợ con họ tìm đến khóc lóc mà mình ruột xót gan bào.
Bảo Khuyên từ bếp đi lên, dì Châu gọi:
- Nì Khuyên, tao mới gặp con bạn mi trên bệnh viện Cộng Hòa a.
- Ai rứa dì?
- Con Như Mai đó, hắn vô săn sóc người chồng bị thương.
Bảo Khuyên giật mình:
- Rứa à dì. Chồng của nó mới được đem tới à?
- Không, anh ta vào đó lâu rồi, gần xuất viện rồi, nhưng nằm ở khu vực khác nên dì không biết. Mới khi hồi đây, gặp Như Mai nó kêu, dì mới biết đó chớ.
Bảo Khuyên hỏi:
- Nó có hỏi thăm cháu không dì?
- Có, nó hỏi nhiều lắm, nghe cháu vô đây nó mừng ghê, nó nói chắc tối hoặc sáng mai nó ghé thăm cháu đó.
Bảo Khuyên tần ngần:
- Xí nữa... xí nữa cháu theo dì vô bệnh viện thăm vợ chồng nó được không dì?
- Được chớ. Ừ, đúng đó, vô thăm Như Mai một chút, tội nghiệp, bữa ni nó ốm lắm.
Mệ ngoại ăn cơm xong, bỏ đũa xuống:
- Hai đứa bay vô nghỉ một chút rồi đi, để chén đó tao ngủ dậy rồi tao rửa cho.
Sân bệnh viện Cộng Hòa nắng đổ chang chang. Nhiều người thiếu phụ bồng con đi tới đi lui trong hành lang với gương mặt thất thần, đôi mắt đầy vẻ lo âu. Dì Châu nói:
- Mấy người nớ có chồng bị thương ở trận An Lộc mới chở về, hiện đang được băng bó ở khu ngoại thương A. Chắc đến chiều họ mới vào thăm được.
Bảo Khuyên theo dì Châu ngang qua một gian phòng rộng, hai dãy giường thẳng tắp đầy đặn những người, các thương bệnh binh ở đây kẻ nằm người ngồi rất lộn xộn, dì Châu giải thích:
- Hầu hết các người đó gần bình phục rồi và sắp xuất viện đó Khuyên. Cháu đứng đây chờ dì một chút.
- Dì, rứa chồng Như Mai ở chỗ mô?
Dì Châu bước vào cửa phòng nói nhanh:
- Chờ dì một chút rồi dì dẫn đi thăm Mai.
- Cháu đi theo dì hí.
- Ừ, cũng được.
Bảo Khuyên đi theo dì Châu, hàng chục đôi mắt chiếu vào nàng và những tiếng xì xào cất lên:
- Y tá mới hả? Y tá mới hả?
- Cô Châu ơi, giới thiệu tên cô y tá mới cho chúng tôi biết đi.
Bỗng như từ cung trăng rơi xuống, như từ vực thẳm bay lên, Bảo Khuyên sững người, Bảo Khuyên bàng hoàng muốn xỉu khi trông thấy một thương binh đầu băng trắng đang nhìn nàng chăm chăm. Hồ Hải! Như mộng du, Bảo Khuyên lê bước sang dãy giường phía đối diện, quì xuống trước chiếc giường thứ ba, úp mặt lên tấm nệm trải drap trắng, khóc nấc lên. Bàn tay người thương binh vuốt nhẹ mái tóc nàng:
- Bảo Khuyên.
Bảo Khuyên vẫn cúi mặt:
- Trời ơi, Hồ Hải.
Lời người xưa run run:
- Bảo Khuyên, em vô đây từ bao giờ?
Bảo Khuyên ngước lên:
- Sau vụ Quảng Trị, cả gia đình Khuyên chạy vào đây. Anh, anh đi lính từ khi mô?
Đôi mắt Hải nhìn xa xăm:
- Lâu lâu lắm rồi, sau ngày chúng ta xa nhau. Mất Bảo Khuyên, anh học không được nữa, anh thi rớt kỳ đầu rồi anh bỏ Kiến Trúc luôn. Anh tình nguyện vào Thủ Đức... từ đó, anh luân lạc bốn phương trời, thật đúng với cái tên anh.
Bảo Khuyên đứng dậy, nàng ghé ngồi cạnh Hải, khóc thút thít:
- Anh Hải, anh bị thương ở trận mô rứa? Anh có can chi không? Anh nằm đã lâu chưa?
Hải nhìn người yêu, cười hiền dịu:
- Khuyên hỏi chi mà nhiều rứa, làm răng mà anh trả lời cho kịp – Rồi Hải nói thật nhỏ – con chim vành khuyên của anh vẫn líu lo như ngày nào.
Bảo Khuyên đỏ hồng đôi má:
- Anh Hải, anh trả lời cho Khuyên biết đi.
Hồ Hải vỗ nhè nhẹ lên những ngón tay Khuyên:
- Để anh trả lời từng câu hỏi một của Khuyên nghe. Thứ nhất, anh bị thương ở trận An Lộc, thứ nhì, anh bị thương nhẹ ở đầu, và cánh tay trái, không can chi cả, và câu hỏi thứ ba, anh nằm đây cô đơn đã hơn hai tuần rồi, bây giờ người yêu mới chịu đến thăm.
Bảo Khuyên đã nín khóc, nàng lấy khăn mùi soa thấm nước mắt ướt mềm đôi má:
- Anh, anh thì khi mô cũng giỡn hết a. Khuyên hỏi thật mà.
- Thì anh cũng trả lời thật chứ bộ.
Bảo Khuyên nhìn Hải:
- Rứa me và em của anh mô, bộ không ai vô thăm anh hết à?
Hồ Hải sửa lại thế ngồi:
- Gia đình anh dọn về Nha Trang lâu lắm rồi, me anh và Loan có vô thăm anh chớ. Nhưng họ đã ra lại cả ba tuần nay. Anh nằm một mình buồn hiu.
Bảo Khuyên nhìn Hải, nàng ngập ngừng:
- Rứa... rứa còn... vợ của anh mô?
Hải cười:
- Vợ của anh? Khuyên không biết à, vợ của anh đã bỏ anh mà đi từ gần sáu năm ni.
Bảo Khuyên tròn mắt, nhìn Hải giây lát rồi cúi mặt buồn buồn:
- Anh Hải tệ ghê, cưới vợ mà không cho Khuyên biết.
Hải vẫn cười:
- Khuyên có muốn xem mặt người vợ tệ bạc của anh không?
Bảo Khuyên tò mò:
- Anh vẫn còn giữ hình của chị hả? Chắc chị phải đẹp lắm, anh cho Khuyên coi đi.
Hải cầm chiếc bóp xếp của Bảo Khuyên lên săm soi, rồi nói nhỏ:
- Lẽ dĩ nhiên là vợ anh phải đẹp, phải dễ thương thùy mị như... Bảo Khuyên rứa. Nhưng mà Khuyên nhắm mắt lại đi...
Bảo Khuyên quay lưng lại:
- Anh bí mật ghê đó. Khuyên không nhìn mô.
- Thôi chừ cho Khuyên xây mặt lại, ngửa bàn tay ra.
Hải đặt vào bàn tay Khuyên chiếc bóp của nàng, nhưng đã mở ra để lộ tấm gương soi mặt nhỏ, giọng anh êm như mơ:
- Bảo Khuyên nhìn vào trong gương đi, vợ của anh đó.
Bảo Khuyên run lên:
- Anh Hải.
- Bảo Khuyên.
Không gian như chìm lắng và những gương mặt chung quanh mờ dần. Trước mắt Hải chỉ có Khuyên và trước mắt Khuyên chỉ có Hải cùng vườn cau xanh mát, hàng lá non mềm lọc gió ngân lên muôn điệu đàn dìu dặt thiết tha.
- Bảo Khuyên, hiện chừ Khuyên ở mô?
- Khuyên ở đường Võ Di Nguy, cùng dì Châu và mệ ngoại Khuyên.
- Mệ ngoại cũng có vô nữa à?
- Dạ, trước tê mệ nhất định không rời Huế, nhưng sau khi chợ Đông Ba cháy, mệ hoảng, mệ bỏ hết.
Hải cầm lấy tay Khuyên:
- Bảo Khuyên, mệ ngoại dạo ni còn khó không?
Bảo Khuyên lắc đầu:
- Khuyên cũng chẳng hiểu nữa, từ dạo anh đi, Khuyên không khi mô nghĩ đến chuyện lấy chồng nữa.
Hải nhìn thẳng vào mắt Khuyên:
- Bảo Khuyên, anh vẫn chờ đợi Khuyên. Không biết... không biết... đến bây giờ, mệ ngoại còn khó nữa không?
Bảo Khuyên bồi hồi:
- Anh Hải, anh nói thật hả? Anh chưa quên Khuyên hả?
Hải mân mê những ngón tay Khuyên:
- Khuyên đừng nói rứa mà anh buồn. Khuyên hỏi rứa là Khuyên chưa tin anh. Anh đã bao lần nói với Khuyên là anh vẫn yêu Khuyên hoài cho tới ngày anh chết. Không cưới được Khuyên, anh sẽ sống cô đơn đến trọn đời.
Bảo Khuyên xúc động:
- Anh Hải, Khuyên nguyện sống bên anh, lo lắng và săn sóc cho anh như bất cứ người vợ hiền nào.
- Bảo Khuyên ơi. Không biết mệ ngoại đã bỏ cái thành kiến khắt khe đó chưa? Anh lo quá.
Tội nghiệp Hồ Hải, không biết đến bây giờ mệ đã thấy được tâm hồn chân thật của anh chưa, đâu phải người đàn ông nào cũng tệ bạc như mệ nghĩ, đâu phải người đàn ông nào cũng bất lương như mệ đã căm hờn. Sáu năm trời ròng rã không một tin thư, Hải vẫn không quên Khuyên và đối với Bảo Khuyên, không một bóng hình nào có thể thay thế được Hải trong trái tim nàng. Tình đầu là tình cuối, không còn tìm đâu xa nữa khi hạnh phúc chợt trở về chói lòa rạng rỡ, đôi mắt anh là sao trời, vòng tay anh là nệm ấm. Hải, em sẽ tranh đấu để được sống gần anh.
Hải lại hỏi Bảo Khuyên:
- Khuyên, nếu mệ lại gay gắt một lần nữa, Khuyên có dám vượt qua mọi trở ngại không?
Tình yêu dâng cao như triền sóng vỡ bờ, Bảo Khuyên nói không suy nghĩ:
- Khuyên sẽ vượt qua, Khuyên lớn rồi mà, Khuyên đã quá tuổi vị thành niên, Khuyên có đủ quyền định đoạt đời Khuyên theo ý mình.
Hồ Hải thiết tha:
- Hôm nay là ngày hạnh phúc thứ hai trong đời anh. Ngày thứ nhất là ngày Khuyên bằng lòng gặp anh giữa vườn cau xanh mát, bên giòng sông hiền hòa thơ mộng... Khuyên còn nhớ không?
Bảo Khuyên chơi vơi sống lại những ngày qua:
- Dạ, Khuyên nhớ... suốt đời.
Nắng chiều xế ngang khung cửa, lung linh soi bóng lá trên nền xi măng. Hải lại dặn Khuyên:
- Khuyên, nhớ về tối ni nói sơ qua cho mệ biết, anh cũng sắp xuất viện rồi. Me anh sẽ vào Sàigòn thăm mệ.
Bảo Khuyên bỗng lo âu:
- Khuyên... Khuyên sợ me của anh còn giận mệ...
- Khuyên đừng lo, tính me anh không có giận dai mô, hơn nữa me anh cũng biết, mệ già mệ chướng mà.
Bảo Khuyên như nói một mình:
- Mệ ngoại càng già, càng chướng nữa.
Dì Bảo Châu đã đứng sau lưng hai người tự hồi nào:
- Bảo Khuyên đừng lo, dì sẽ nói vô dùm cháu.
Bảo Khuyên ngạc nhiên quay lại:
- Dì Châu, dì nói thiệt hả, dì không về cùng phe với mệ nữa hả?
Dì Bảo Châu lắc đầu:
- Dì đã lầm Khuyên nờ. Dạo đó, dì bị bỏ rơi, dì đau đớn quá dì quẩn trí quá, nên dì đã về hùa với mệ. Tuy không trực tiếp nhưng dì đã thản nhiên đến độ tàn nhẫn khi nhìn tình yêu của cháu vỡ tan. Bây giờ dì mới biết, đàn ông hay đàn bà cũng vậy, bao giờ cũng có kẻ xấu người tốt, đừng bao giờ suy bụng ta ra bụng người. Theo như dì nghĩ, mình có tìm thấy hạnh phúc hay không là cũng do duyên số, mình vô phước thì mình nên cắn răng chịu lấy một mình. Sáu năm qua, dì thấy biết bao nhiêu gia đình hạnh phúc, vợ chồng thương yêu nhau một bước chẳng rời, nhìn tình yêu chân thành giữa Bảo Khuyên và Hải, dì chắc chắn hai người sẽ tìm thấy hạnh phúc bên nhau.
Lời dì Bảo Châu mát lịm cả hồn, Bảo Khuyên nhìn dì bằng ánh mắt tri ân:
- Dì Châu, cháu xin đội ơn dì, nhờ dì thưa lại với mệ dùm cháu, nghe dì.
Dì Chậu gật. Bảo Khuyên nắm tay Hải giật giật:
- Tề, anh Hải, răng anh không cám ơn dì Châu đi.
Hải nhìn nàng, rồi nhìn dì Châu:
- Cháu... cháu đang nghĩ đến một lời tri ân nồng nhiệt nhất...
Dì Châu khoát tay:
- Thôi, cậu Hải đừng khách sáo làm chi, trước sau rồi cũng là người trong gia đình cả. Thôi chiều rồi, Bảo Khuyên từ giã Hải đi rồi còn về kẻo mệ trông.
Hải lưu luyến nhìn Bảo Khuyên, anh siết chặt bàn tay người con gái:
- Khuyên về. Mai nhớ vào thăm anh và cho anh biết ý kiến của mệ luôn. Anh mong... đó là tin mừng.
Bảo Khuyên còn nghẹn lời, dì Châu đã nói đỡ:
- Cậu Hải yên chí đi, tôi sẽ hết sức giúp cô cậu về chuyện ni mà.
- Cháu... cháu chân thành cám ơn dì.
Dì Châu pha trò:
- Ừ, kêu bằng dì từ bây giờ đi là vừa đó. Dì ngó hai cô cậu thật xứng lứa vừa đôi.
Bảo Khuyên và dì Châu trở về nhà bằng chuyến xe lam Ngã Năm - Phú Nhuận chật ních những người. Khi xe lam chuyển bánh, Bảo Khuyên mới nhớ, nàng kêu lên:
- Chết, cháu quên thăm vợ chồng Như Mai.
Dì Châu cười tủm tỉm:
- Gặp Hải rồi thì cô còn nhớ đến ai, trời có sập chắc cô còn không biết nữa huống hồ Như Mai.
Bảo Khuyên véo nhẹ vào đùi dì Châu cười thẹn thùng:
- Dì thiệt a, cứ chọc cháu hoài.
*
Dì Châu khôn ghê, dì bàn với Bảo Khuyên rằng, khoan
nói thẳng với mệ ngoại chuyện đó ngay tối ấy mà để dì lựa lời đã. Dì
biết tính mệ hơn ai hết, nóng nảy, bộp chộp và hay nổi cáu bất tử, đặt
vấn đề ngay với mệ dễ hư bột hư đường lắm, bất cứ chuyện gì cũng vậy
phải thưa với mệ từ từ, mệ mà hơi giận một chút thì phải ngưng ngay câu
chuyện và tìm lời vuốt ve lòng tự ái của mệ. Cho nên, ba đêm nay, dì Bảo
Châu sang ngủ chung với mệ, dì thì thầm to nhỏ với mệ suốt đêm làm Bảo
Khuyên nằm nhà ngoài hồi hộp muốn chết. Sáng nào thức dậy, câu hỏi đầu tiên của Bảo Khuyên là: "Mệ nói
răng dì?" và câu trả lời cúa dì Châu luôn luôn vô thưởng vô phạt: "Dì
đang thuyết phục mệ". Hải cũng hồi hộp không kém, mấy ngày nay Bảo
Khuyên vào thăm Hải đều đều nhưng vẫn chưa có tin mừng như Hải đã mong.
Anh cứ nói với Bảo Khuyên:
- Anh lo quá!
- Khuyên cũng rứa.
- Khuyên ơi, Khuyên có dám liều khi mệ không chịu không?
- Dám chớ, Khuyên đã hứa với anh mà. Nhưng dù răng, có mệ Khuyên chấp thuận thì mọi việc cũng êm đẹp hơn.
- Anh cũng mong rứa. Khuyên nì, nếu nghe tin hai đứa mình gặp lại, chắc chị Lộc mừng lắm, chị thương Khuyên dễ sợ.
- Chết chưa, gặp anh hoài mà Khuyên quên hỏi, chị Lộc hiện chừ ở mô anh? Chị có mấy cháu rồi?
- Vợ chồng chị Lộc vẫn ở Nha Trang, được hai cháu rồi Khuyên, một trai một gái, đứa con gái có tên cùng chữ lót với Khuyên, bé Bảo Hương, kháu lắm.
- Mau ghê anh hí.
- Ừ mau thật, anh còn nhớ, ngày đám cưới chị Lộc là ngày hai đứa mình xa nhau...
- Thôi anh đừng nhắc lại chuyện cũ nữa, dĩ vãng nên để cho qua đi...
Hải nói sang chuyện vợ chồng chị Lộc:
- Anh Phong mở phòng mạch ở Nha Trang, không đắt lắm nên đời sống của anh chị chẳng dư dả chi, nhưng được cái là... hai ông bà hạnh phúc không chỗ chê, hai con rồi mà còn tình tứ như vợ chồng mới cưới.
Bảo Khuyên vuốt nhẹ mái tóc:
- Khuyên chỉ ao ước được như rứa. Tiền bạc chỉ là phương tiện mà thôi, phải có tình yêu thì hạnh phúc mới bền vững.
- Bảo Khuyên, chúng ta sẽ sống bên nhau trong hạnh phúc tràn đầy.
Dì Bảo Châu có dẫn Khuyên xuống phòng chồng Như Mai nằm để thăm nó. Như Mai gặp lại bạn cũ mừng tíu tít:
- Trời ơi, Bảo Khuyên, mi càng lớn càng đẹp ra.
- Thôi đi mi, tao già bắt chết. Còn mi, mi cũng đẹp hơn trước ghê, mặt mày trắng trẻo nhưng hơi ốm hơn xưa. À, mi được mấy cháu rồi?
- Tao mới có một đứa thôi mi ơi, hiện nó ở với bà nội ngoài Tuy Hòa a. Con gái mi nờ, dễ thương lắm, nước da trắng bóc như trứng gà luộc rứa.
Bảo Khuyên có cho Như Mai biết nàng vừa gặp lại Hải, Như Mai mừng reo lên:
- Trời ơi, tao mừng hết lớn. Thôi mau mau đám cưới cho rồi, để tao còn đi may áo mới.
Tất cả mọi người, ai cũng mong cho tình yêu giữa Bảo Khuyên và Hồ Hải chóng thành, duy chỉ có mệ ngoại, suốt tuần nay, mệ không nói chuyện với Bảo Khuyên một lời làm nàng đã lo ngại lại càng lo thêm. Dì Châu thì cứ nói nhỏ vào tai nàng:
- Mệ gần xiêu rồi Khuyên ơi.
Cho đến bữa cơm trưa hôm đó, ngày chủ nhật đáng nhớ nhất trong đời Khuyên. Nắng gay gắt đổ xuống mái tôn hừng hực nóng, mệ ngoại chậm rãi chan bát nước rau vào chén và hỏi Bảo Khuyên:
- Khuyên, đã sáu, bảy năm rồi mà cậu Hải vẫn còn nhớ đến cháu à?
Bảo Khuyên rộn ràng:
- Dạ, chúng cháu không thể quên được nhau.
Mệ ngoại trầm ngâm:
- Mấy ngày ni, dì Châu có kể chuyện cháu gặp lại cậu Hải cho mệ nghe...
Bảo Khuyên ngập ngừng:
- Mệ... mệ đừng giận cháu như hồi xưa nữa nghe mệ.
Mệ đáp buông xuôi:
- Thôi giận dỗi làm chi nữa cháu. Mệ già rồi, mệ sắp về với Phật rồi, sân si làm chi cho lắm.
Dì Bảo Châu mừng rỡ:
- Mạ... rứa là mạ đã bỏ được thành kiến xưa?
Mệ ngoại bỏ đũa xuống:
- Kể ra thì mạ cũng hơi hẹp hòi. Mấy ngày ni nghe con nói dần dần, mạ cũng đã suy nghĩ nhiều. Kể ra thì tìm được một người chân thành như cậu Hải cũng hiếm.
Dì Châu ngắt lời:
- Như con đã thưa với mạ, đàn ông không phải ai cũng bội bạc lọc lừa. Cháu Bảo Khuyên đã tìm thấy hạnh phúc đích thực, chúng ta đừng ngăn cản nữa mà tội nghiệp cho cháu.
- Mạ biết rồi, mạ hiểu rồi. Xa Huế một thời gian chịu cực chịu khổ, mạ đã thấy lòng mình trở nên rộng rãi hơn trước, thôi mạ cũng không khắt khe với con cháu làm chi, như vụ của con đó, mạ có ngăn rồi con cũng làm theo ý mình. Con Bảo Khuyên cũng lớn rồi, thôi muốn chi thì muốn, có sướng có khổ chi thì ráng mà chịu lấy với nhau, mạ già rồi, không lẽ sống đời mà giữ chân giữ tay nó.
Bảo Khuyên mừng quá, nàng quên cả ý tứ, ôm chầm lấy mệ ngoại:
- Trời ơi, mệ bằng lòng rồi. Cháu mừng quá, cháu đội ơn mệ, cháu đội ơn dì Châu.
Mệ la lên:
- Coi tề, coi chừng đổ cơm đổ canh, lớn đầu rồi mà ngó như con nít.
Dì Bảo Châu nói với mệ:
- Mạ nì, Hải có ý muốn mạ cho me của Hải tới thăm mạ đó.
- Thì khoan đã nờ, chi mà tụi bay gấp rứa. Ý tao chưa muốn.
Bảo Khuyên tròn miệng:
- Ơ... mệ...
Mệ ngoại chậm rãi:
- Thì để yên yên đã nờ. Để khi mô tao trở về Huế đã nờ, tao nhớ nhà cửa ruộng vườn bắt chết, lòng dạ mô mà còn đón tiếp ai.
Dì Châu nài nỉ:
- Thì đây cũng như Huế chớ bộ, miễn có mặt mạ là được.
Mệ ngoại bỏ miếng trầu vào miệng:
- Ừ, thì để coi răng. Ờ, mà tao cũng chưa cho cưới liền mô nghe, năm ni là năm tuổi của con Bảo Khuyên, cữ lắm.
Dì Châu nói vào:
- Miễn là mạ bằng lòng, khi mô cưới chẳng được huống chi sáu bảy tháng hay một năm.
Mệ đứng dậy, bước ra nhà sau:
- Ừ, thì ráng chờ đến sang năm. Thiệt con Bảo Khuyên lấy chồng lính tao lo quá.
Dì Châu nhanh nhẩu:
- Thời buổi chừ ai lại chẳng đi lính, mạ lo làm chi mệt rứa không biết.
Rồi dì nói nhỏ vào tai Bảo Khuyên:
- Mệ chịu rồi đó, Khuyên thấy dì tài chưa?
Hai dòng lệ mừng chảy dài trên đôi má hây hồng của Bảo Khuyên:
- Dì Châu ơi, cháu đội ơn dì.
- Anh lo quá!
- Khuyên cũng rứa.
- Khuyên ơi, Khuyên có dám liều khi mệ không chịu không?
- Dám chớ, Khuyên đã hứa với anh mà. Nhưng dù răng, có mệ Khuyên chấp thuận thì mọi việc cũng êm đẹp hơn.
- Anh cũng mong rứa. Khuyên nì, nếu nghe tin hai đứa mình gặp lại, chắc chị Lộc mừng lắm, chị thương Khuyên dễ sợ.
- Chết chưa, gặp anh hoài mà Khuyên quên hỏi, chị Lộc hiện chừ ở mô anh? Chị có mấy cháu rồi?
- Vợ chồng chị Lộc vẫn ở Nha Trang, được hai cháu rồi Khuyên, một trai một gái, đứa con gái có tên cùng chữ lót với Khuyên, bé Bảo Hương, kháu lắm.
- Mau ghê anh hí.
- Ừ mau thật, anh còn nhớ, ngày đám cưới chị Lộc là ngày hai đứa mình xa nhau...
- Thôi anh đừng nhắc lại chuyện cũ nữa, dĩ vãng nên để cho qua đi...
Hải nói sang chuyện vợ chồng chị Lộc:
- Anh Phong mở phòng mạch ở Nha Trang, không đắt lắm nên đời sống của anh chị chẳng dư dả chi, nhưng được cái là... hai ông bà hạnh phúc không chỗ chê, hai con rồi mà còn tình tứ như vợ chồng mới cưới.
Bảo Khuyên vuốt nhẹ mái tóc:
- Khuyên chỉ ao ước được như rứa. Tiền bạc chỉ là phương tiện mà thôi, phải có tình yêu thì hạnh phúc mới bền vững.
- Bảo Khuyên, chúng ta sẽ sống bên nhau trong hạnh phúc tràn đầy.
Dì Bảo Châu có dẫn Khuyên xuống phòng chồng Như Mai nằm để thăm nó. Như Mai gặp lại bạn cũ mừng tíu tít:
- Trời ơi, Bảo Khuyên, mi càng lớn càng đẹp ra.
- Thôi đi mi, tao già bắt chết. Còn mi, mi cũng đẹp hơn trước ghê, mặt mày trắng trẻo nhưng hơi ốm hơn xưa. À, mi được mấy cháu rồi?
- Tao mới có một đứa thôi mi ơi, hiện nó ở với bà nội ngoài Tuy Hòa a. Con gái mi nờ, dễ thương lắm, nước da trắng bóc như trứng gà luộc rứa.
Bảo Khuyên có cho Như Mai biết nàng vừa gặp lại Hải, Như Mai mừng reo lên:
- Trời ơi, tao mừng hết lớn. Thôi mau mau đám cưới cho rồi, để tao còn đi may áo mới.
Tất cả mọi người, ai cũng mong cho tình yêu giữa Bảo Khuyên và Hồ Hải chóng thành, duy chỉ có mệ ngoại, suốt tuần nay, mệ không nói chuyện với Bảo Khuyên một lời làm nàng đã lo ngại lại càng lo thêm. Dì Châu thì cứ nói nhỏ vào tai nàng:
- Mệ gần xiêu rồi Khuyên ơi.
Cho đến bữa cơm trưa hôm đó, ngày chủ nhật đáng nhớ nhất trong đời Khuyên. Nắng gay gắt đổ xuống mái tôn hừng hực nóng, mệ ngoại chậm rãi chan bát nước rau vào chén và hỏi Bảo Khuyên:
- Khuyên, đã sáu, bảy năm rồi mà cậu Hải vẫn còn nhớ đến cháu à?
Bảo Khuyên rộn ràng:
- Dạ, chúng cháu không thể quên được nhau.
Mệ ngoại trầm ngâm:
- Mấy ngày ni, dì Châu có kể chuyện cháu gặp lại cậu Hải cho mệ nghe...
Bảo Khuyên ngập ngừng:
- Mệ... mệ đừng giận cháu như hồi xưa nữa nghe mệ.
Mệ đáp buông xuôi:
- Thôi giận dỗi làm chi nữa cháu. Mệ già rồi, mệ sắp về với Phật rồi, sân si làm chi cho lắm.
Dì Bảo Châu mừng rỡ:
- Mạ... rứa là mạ đã bỏ được thành kiến xưa?
Mệ ngoại bỏ đũa xuống:
- Kể ra thì mạ cũng hơi hẹp hòi. Mấy ngày ni nghe con nói dần dần, mạ cũng đã suy nghĩ nhiều. Kể ra thì tìm được một người chân thành như cậu Hải cũng hiếm.
Dì Châu ngắt lời:
- Như con đã thưa với mạ, đàn ông không phải ai cũng bội bạc lọc lừa. Cháu Bảo Khuyên đã tìm thấy hạnh phúc đích thực, chúng ta đừng ngăn cản nữa mà tội nghiệp cho cháu.
- Mạ biết rồi, mạ hiểu rồi. Xa Huế một thời gian chịu cực chịu khổ, mạ đã thấy lòng mình trở nên rộng rãi hơn trước, thôi mạ cũng không khắt khe với con cháu làm chi, như vụ của con đó, mạ có ngăn rồi con cũng làm theo ý mình. Con Bảo Khuyên cũng lớn rồi, thôi muốn chi thì muốn, có sướng có khổ chi thì ráng mà chịu lấy với nhau, mạ già rồi, không lẽ sống đời mà giữ chân giữ tay nó.
Bảo Khuyên mừng quá, nàng quên cả ý tứ, ôm chầm lấy mệ ngoại:
- Trời ơi, mệ bằng lòng rồi. Cháu mừng quá, cháu đội ơn mệ, cháu đội ơn dì Châu.
Mệ la lên:
- Coi tề, coi chừng đổ cơm đổ canh, lớn đầu rồi mà ngó như con nít.
Dì Bảo Châu nói với mệ:
- Mạ nì, Hải có ý muốn mạ cho me của Hải tới thăm mạ đó.
- Thì khoan đã nờ, chi mà tụi bay gấp rứa. Ý tao chưa muốn.
Bảo Khuyên tròn miệng:
- Ơ... mệ...
Mệ ngoại chậm rãi:
- Thì để yên yên đã nờ. Để khi mô tao trở về Huế đã nờ, tao nhớ nhà cửa ruộng vườn bắt chết, lòng dạ mô mà còn đón tiếp ai.
Dì Châu nài nỉ:
- Thì đây cũng như Huế chớ bộ, miễn có mặt mạ là được.
Mệ ngoại bỏ miếng trầu vào miệng:
- Ừ, thì để coi răng. Ờ, mà tao cũng chưa cho cưới liền mô nghe, năm ni là năm tuổi của con Bảo Khuyên, cữ lắm.
Dì Châu nói vào:
- Miễn là mạ bằng lòng, khi mô cưới chẳng được huống chi sáu bảy tháng hay một năm.
Mệ đứng dậy, bước ra nhà sau:
- Ừ, thì ráng chờ đến sang năm. Thiệt con Bảo Khuyên lấy chồng lính tao lo quá.
Dì Châu nhanh nhẩu:
- Thời buổi chừ ai lại chẳng đi lính, mạ lo làm chi mệt rứa không biết.
Rồi dì nói nhỏ vào tai Bảo Khuyên:
- Mệ chịu rồi đó, Khuyên thấy dì tài chưa?
Hai dòng lệ mừng chảy dài trên đôi má hây hồng của Bảo Khuyên:
- Dì Châu ơi, cháu đội ơn dì.
_________________________________________________________________________
Xem tiếp CHƯƠNG XI