Một phút trôi qua. Cô Hòa không gọi trả bài nữa. Một sự gì như là chán nản vây quanh cô. Cô bảo học trò giở vở toán ra, rồi đọc:
- “Cha tôi mua một sở đất hình chữ nhật dài 18 mét, ngang 6 mét. Giá mỗi mét vuông là 400 đồng, công rào mỗi mét là 180 đồng. Hỏi tiền vốn sở đất là bao nhiêu?”
Cô vẽ một hình chữ nhật lên bảng, ghi số đo mỗi cạnh, rồi cô nói:
- Bài này cô đã cho làm một lần rồi. Các con ráng nhớ lại và làm cô coi. Trò nào góp trước cô sẽ cho thêm điểm.
Những mái đầu cúi xuống bên nhau. Cô Hòa nhìn cảnh ấy, rồi nghe lòng như dịu lại. Cô nhìn Trí. Thằng bé cũng lấy ra một tờ giấy nháp, hí hoáy làm bài. Chốc chốc nó lại nhìn lên cô. Cô tìm thấy nét thông minh sáng sủa trên gương mặt măng sữa ấy. Cô mỉm cười. Thế nào Trí cũng nộp bài trước. Nó là đứa học trò giỏi toán nhất lớp mà!
Mười phút lặng lẽ trôi qua. Cô Hòa hơi thất vọng. Không phải Trí, mà là trò Phương Hương lên nộp bài. Tiếp theo đó là Dũng, Quang, Minh. Rồi những học trò còn lại lục tục kéo nhau lên nộp vở. Cô ngạc nhiên vô cùng. Trí vẫn cắm cúi với cây bút và tờ giấy nháp.
Những tập vở úp chồng lên nhau dần dần. Cô Hòa sốt ruột thật sự. Cô bảo học trò về chỗ ngồi yên, rồi cô bước đến gần Trí, hỏi:
- Trí làm chưa ra sao? Đưa cô xem!
Trí vội vàng buông bút xuống, và úp tờ giấy nháp vào người. Cô Hòa vẫn ngọt ngào:
- Sao lại giấu cô? Nếu con làm không ra thì cứ đưa cô xem. Chắc con quên cách tính diện tích?
Trí lắc đầu. Cô lại nói:
- Hay là con quên cách tính chu vi?
- Không phải.
Cô Hòa dằn lòng, nói:
- Trí! Con hãy đưa cô xem tờ giấy nháp.
Trí lắc đầu lia lịa:
- Không mà! Không mà!
Có một cái gì như là vẻ gian dối hiện ra trên mặt đứa học trò yêu dấu kia? Cô Hòa nghĩ thế rồi không nén được, cô giật tờ giấy trên tay Trí. Thằng bé la lên một tiếng còn cô Hòa thì biến sắc mặt ngay. Cô run run cầm tờ giấy, đôi mắt mở lớn. Cô không thể ngờ được thằng bé ngoan ngoãn của cô lại tàn nhẫn đến độ này. Trí đã vẽ cô – chính cô – với mái tóc bới cao, nhưng dị hợm hơn, kỳ quái hơn, và rõ ràng nó cũng vẽ cây bút bằng vàng mà mẹ cô đã để lại cho cô như một di vật. Cây bút, thật ra là một cái trâm, bằng vàng thật mà cô luôn luôn giắt trên mái tóc. Nhưng điều khủng khiếp nhất là Trí đã vẽ cô đang bị treo cổ trong một dây thòng lọng, cột tòn ten trên một cây ngang. Cô kinh hãi sờ cổ mình, và sờ lên mái tóc có giắt cây bút vàng. Tiếng nói nghẹn lại trong cổ họng. Cô nhìn Trí, vừa muốn trút tức giận lên đầu nó, vừa muốn khóc để tiêu tan đi sự thất vọng và đau khổ.
Trí vẫn thản nhiên xoay xoay cây bút chì trên tay. Cô Hòa nuốt giận, nói:
- Lát nữa, giờ về, Trí ở lại lớp cô bảo.
Trí lắc đầu:
- Tôi không ở lại đâu. Mẹ tôi dặn về sớm kẻo bị xe đụng.
Nghe đến hai chữ “xe đụng”, cô Hòa cảm thấy mềm lòng. Nhưng Trí nói:
- Với lại, tôi không thích nghe giảng toán.
Cô Hòa giận dữ:
- Tôi không giảng toán. Tôi bắt buộc trò phải ở lại tự chuộc lỗi.
- Lỗi gì?
- Lỗi trò đã khi dễ tôi. Trò còn bé, không được hỗn láo.
Thốt xong câu nói ấy, cô Hòa lên ghế ngồi, lòng đau như cắt. Lần đầu tiên cô xưng “tôi” với Trí. Cô không muốn như thế, cũng như không muốn tin rằng nó có thể vẽ cô bị treo tòn ten trong thòng lọng.
Suốt buổi học không khí nặng nề như đeo đá. Khi tiếng chuông reo báo hiệu giờ về, cô Hòa bảo:
- Các con về hết đi! Sắp hàng ngay ngắn, đi hàng một. Còn trò Trí, ở lại đây cô bảo.
Trí tỉnh bơ ngồi yên tại chỗ. Đoàn học trò nhỏ bé lần lượt đi ra cửa. Đến khi chỉ còn hai người trong lớp, cô Hòa lặng lẽ lấy khăn xóa bảng. Rồi cô lại ngồi, cố gắng nhìn Trí, phân tích những gì đang xảy ra trong con người bé bỏng đó. Cô vừa giận, vừa thấy tội nghiệp. Nếu xưa nay Trí là một đứa ngỗ nghịch, thì không nói làm gì. Nhưng Trí là một học trò thông minh, hiền lành cơ mà! Cô không bao giờ ngờ rằng một sự thay đổi xảy ra đột ngột như thế ở con người nó. Nếu chỉ vì một vết thương ở chân mà làm cho Trí biến đổi, thì thật là một sự đại bất hạnh cho nó.
Cô Hòa nhẹ nhàng đến ngồi trước mặt Trí, nói:
- Trí, hãy nghe cô hỏi đây! Tại sao con làm như vậy?
Trí hơi ngước lên, chợt che miệng cười. Cô Hòa nuốt nước bọt, gượng hỏi:
- Trí cười chuyện gì? Trả lời cho cô, tại sao…
- Ha ha! Tôi cười vì… nhìn gần mặt cô, thấy… í ẹ… da cô nhăn nheo, ghê quá hà!...
Cô Hòa nghẹn cả cổ, vừa nghe tay mình lạnh ngắt, vừa nghe lửa giận bốc lên bừng bừng. Cô nắm chặt đôi vai Trí, lắp bắp:
- Trí! Trí! Trời ơi!
Bàn tay cô run rẩy, yếu dần. Trí vùng ra khỏi tay cô, ôm cặp chạy đi, kêu lên:
- Tôi phải đi về. Tôi phải đi về. Học lớp này… chán “bỏ xừ”.
Cánh cửa bị đóng “rầm” một cái. Cô Hòa gục đầu khóc rưng rức. Cô nghe tứ chi rã rời chưa từng thấy. Cô khóc như người vừa mới đón lấy một tai họa.
Chợt cô đứng phắt dậy. Cô chạy ra cửa, thảng thốt gọi:
- Trí! Trí!
… và vừa trông thấy ông Hiệu trưởng đang xăm xăm đi đến. Cô nghĩ có lẽ nên trình bày cho ông Hiệu trưởng nghe về trường hợp thay đổi bất ngờ của thằng bé. Cô mở miệng toan nói thì ông Hiệu trưởng đã đứng lại, hỏi:
- Ủa, bà vừa mới ở lớp ra?
Cô Hòa thở dồn dập:
- Thưa ông Hiệu trưởng, tôi…
- Ơ hay! Sao thằng bé Trí lại nói rằng có “kẻ” chận nó lại trong lớp để đánh nó? Nó vừa khóc vừa chạy mất. Tôi vội đến đây xem ra sao. Thì ra… là bà???
Cô Hòa đứng như chôn chân xuống đất, nghẹn ngào.
Năm
Em
đau khổ nhìn con số 5 đỏ chói cạnh bài ám đọc và hàng chữ “Gắng học bài
thuộc hơn”. Đúng là nét chữ thân quen của cô giáo Hòa nhưng nó làm em
muốn khóc quá! Đâu có bao giờ em bị ít điểm như thế. Và cũng chưa khi
nào cô phê em một câu “nhục nhã” như thế. Em buồn bã nói với thằng Mai:
- Mai kỳ quá! Sao lại trả bài không thuộc? Tôi đã dạy Mai đọc kỹ rồi mà!
Mai nhún vai nói:
- Ơ… tôi đâu có quen trả bài. Với lại, bài gì mà khó quá, tôi quên mất.
- Nếu Mai quên, thì Mai phải bắt chước tôi, nói “Thưa cô cho con về chỗ để con học lại”, thì đâu có bị 5 điểm.
Thằng Mai gắt gỏng:
- Nhưng tôi đâu có biết chữ mà học lại. Được 5 điểm còn kêu rêu.
Em ngạc nhiên:
- Mai… không biết chữ?
- Đã bảo rằng lúc Trí thức thì tôi ngủ trong lớp đó, tôi đâu có thích học mà bảo tôi phải biết chữ.
Em tròn xoe đôi mắt nhìn thằng Mai. Nó không có vẻ gì áy náy vì con số 5 trong vở cả, mà em thì đau khổ lắm. Em hỏi:
- Rồi… giờ toán, Mai làm sao viết?
Thằng Mai cười:
- Viết? Viết? Tôi đâu thèm viết. Tôi vẽ.
- Mai vẽ cái gì?
- Vẽ bà giáo. Bà giáo già của Trí đó.
Em tức giận:
- Mai dám… kêu cô giáo như vậy đó hả?
Thằng Mai hếch mặt lên:
- Ừ, chứ bộ phải gọi là “cô” sao? Tưởng gì chứ bà ta già khú, năm mươi, sáu mươi tuổi rồi mà “cô” gì?
- Tôi gọi “cô” vì cô là cô giáo, hiểu chưa?
- Cô giáo của Trí, chứ cô giáo của tôi à? Tôi vẽ bà ta bới tóc ngược trên đầu.
- Không đâu! Cô Hòa bới tóc đẹp lắm!
- Có giắt cây bút vàng.
- Rồi sao nữa?
- Và bị treo cổ. Ha ha!!!
Em hoảng hốt suýt rú lên. Em ngồi bật dậy, nhìn đăm đăm vào người thằng Mai. Trời ơi! Nó ác quá! Em run run hỏi:
- Rồi… rồi cô có biết không?
- Biết chứ lị. Thế mới thích.
- Ôi chao!
Cô Hòa sẽ thất vọng đến đâu! Em bàng hoàng ngơ ngẩn nhìn thằng Mai:
- Mai hại tôi rồi!
- Cái gì mà hại? Chuyện cỏn con mà Trí quýnh lên vậy?
Em ghét thằng Mai quá! Em không muốn nói chuyện với nó. Nó làm em thất vọng, làm cô Hòa buồn khổ. Trời ơi! Em nghĩ đến cô Hòa bị thằng Mai chọc giận. Cô yếu đuối và hiền dịu, làm sao cô trị nó? Em hối hận vì đã để thằng Mai đi học thay em.
- Mai kỳ quá! Sao lại trả bài không thuộc? Tôi đã dạy Mai đọc kỹ rồi mà!
Mai nhún vai nói:
- Ơ… tôi đâu có quen trả bài. Với lại, bài gì mà khó quá, tôi quên mất.
- Nếu Mai quên, thì Mai phải bắt chước tôi, nói “Thưa cô cho con về chỗ để con học lại”, thì đâu có bị 5 điểm.
Thằng Mai gắt gỏng:
- Nhưng tôi đâu có biết chữ mà học lại. Được 5 điểm còn kêu rêu.
Em ngạc nhiên:
- Mai… không biết chữ?
- Đã bảo rằng lúc Trí thức thì tôi ngủ trong lớp đó, tôi đâu có thích học mà bảo tôi phải biết chữ.
Em tròn xoe đôi mắt nhìn thằng Mai. Nó không có vẻ gì áy náy vì con số 5 trong vở cả, mà em thì đau khổ lắm. Em hỏi:
- Rồi… giờ toán, Mai làm sao viết?
Thằng Mai cười:
- Viết? Viết? Tôi đâu thèm viết. Tôi vẽ.
- Mai vẽ cái gì?
- Vẽ bà giáo. Bà giáo già của Trí đó.
Em tức giận:
- Mai dám… kêu cô giáo như vậy đó hả?
Thằng Mai hếch mặt lên:
- Ừ, chứ bộ phải gọi là “cô” sao? Tưởng gì chứ bà ta già khú, năm mươi, sáu mươi tuổi rồi mà “cô” gì?
- Tôi gọi “cô” vì cô là cô giáo, hiểu chưa?
- Cô giáo của Trí, chứ cô giáo của tôi à? Tôi vẽ bà ta bới tóc ngược trên đầu.
- Không đâu! Cô Hòa bới tóc đẹp lắm!
- Có giắt cây bút vàng.
- Rồi sao nữa?
- Và bị treo cổ. Ha ha!!!
Em hoảng hốt suýt rú lên. Em ngồi bật dậy, nhìn đăm đăm vào người thằng Mai. Trời ơi! Nó ác quá! Em run run hỏi:
- Rồi… rồi cô có biết không?
- Biết chứ lị. Thế mới thích.
- Ôi chao!
Cô Hòa sẽ thất vọng đến đâu! Em bàng hoàng ngơ ngẩn nhìn thằng Mai:
- Mai hại tôi rồi!
- Cái gì mà hại? Chuyện cỏn con mà Trí quýnh lên vậy?
Em ghét thằng Mai quá! Em không muốn nói chuyện với nó. Nó làm em thất vọng, làm cô Hòa buồn khổ. Trời ơi! Em nghĩ đến cô Hòa bị thằng Mai chọc giận. Cô yếu đuối và hiền dịu, làm sao cô trị nó? Em hối hận vì đã để thằng Mai đi học thay em.
Giờ phút trôi qua nặng nề. Em muốn thằng Mai biến mất nhưng nó vẫn thản nhiên chơi cờ trên giường em. Nó chu môi huýt sáo. Em khó chịu nói:
- Nè Mai! Ít ra Mai cũng phải giống tôi một tí chứ!
- Chứ tôi không giống hệt Trí đây à?
- Mai giống tôi về hình vóc, mà tính tình thì…
Thằng Mai cười thích chí:
- Đúng rồi! Tính tình thì không giống nhau tí nào. Trí đã hiểu rồi đó! Trí muốn tôi giải nghĩa ra hơn nữa không? Hay là Trí cứ nghĩ rằng tính tôi và tính Trí như nước với lửa, trái ngược hẳn nhau đi!
Em ngơ ngác nhìn thằng Mai, lẩm bẩm:
- Tôi không tin.
- Không tin gì?
- Tôi không tin rằng Mai trái ngược với tôi. Tôi với Mai là một. Tôi cũng không muốn tin là Mai đã chơi ác với cô giáo.
Thằng Mai cười giòn:
- Tức quá! Tôi không đem tờ giấy vẽ về cho Trí coi. Bà Hòa đã lấy mất tiêu. Lần sau tôi sẽ có bằng cớ cho Trí tin.
Em kêu lên:
- Thôi, Mai ơi! Tôi van Mai chớ có đi học nữa.
- Hôm qua chính Trí nhờ tôi đi học.
Em nói khổ sở:
- Nhưng hôm nay khác rồi. Tôi năn nỉ Mai, ở nhà đi!
- Trí lẩm cẩm quá, đánh cờ đi!
Em gục đầu không đáp. Bàn cờ được thằng Mai sắp xếp lại. Em nghĩ có lẽ nên chiều nó đi, rồi trong khi chơi cờ em sẽ dỗ thằng Mai ở nhà.
Mỗi khi nể lời thằng Mai, ngồi đánh cờ, em vẫn thường nghĩ “Ta sẽ không bao giờ ghiền, không bao giờ ghiền”. Thế nhưng lần này em thấy bàn cờ có một sức hấp dẫn lạ lùng. Em lén nhìn thằng Mai. Từ tia mắt của nó như có một cái gì, vừa như tinh ranh, vừa như muốn thôi miên em. Bỗng dưng em đâm sợ. Hay là em đã ghiền? Không, một đứa học trò không bao giờ ghiền cờ bạc hay bất cứ trò chơi nào. Mỗi dịp tết má vẫn nhắc chừng em đừng chơi “bầu cua”, hay “cờ cá ngựa” nhiều, vì nó dễ sinh ra ghiền – tức là ham mê quá đó! Má nói luôn luôn phải. Em cũng chẳng thấy ham thích gì ở những môn chơi đó. Nhưng tại sao bây giờ em lại cảm thấy khó bỏ? Tại vì thằng Mai chăng? Nếu đúng là nó với em “như nước với lửa” thì em cần phải xa lánh nó, không thể bắt chước nó.
Thấy em uể oải, thằng Mai hỏi:
- Sao yếu xìu vậy?
- Tôi nhức đầu quá, nghỉ đi!
- Đói bụng rồi sao?
Em có cớ để gật đầu:
- Ừ, vừa mệt, vừa đói bụng.
Thằng Mai nhếch mép cười:
- Thèm ăn gì?
Em vừa đưa tay dẹp bàn cờ vừa nói:
- Xem cái chân tôi nè! Tôi chỉ được ăn cháo thịt heo không thôi nó lở ra, chậm lành.
- Tội nghiệp! Tôi thì vừa mới ăn một tô phở gà ngon tuyệt, trên đường về nhà.
Em ngạc nhiên nhìn thằng Mai, toan hỏi nó một câu, thì nghe có tiếng xe ba ngừng trước sân. Thằng Mai lùi vào góc tủ, rồi biến mất. Em vội vã giấu bàn cờ xuống dưới nệm, sợ ba má thấy được thì nguy.
Em nghe tiếng ba huýt sáo nho nhỏ trong phòng khách, nhưng chợt có tiếng má nói run run:
- Anh… hồi sáng anh có lấy tiền đi không?
Giọng ba ngạc nhiên:
- Không !?
- Chứ sao em lấy tiền đi chợ, thấy mất đâu hết ba nghìn.
- Xem lại đâu đó…
- Em đã tính đi tính lại, nếu anh không đem theo tức là mất.
- Lạ nhỉ!
- Nhà mình đâu có ai. Em khóa cửa lại chạy vội ra chợ rồi về. Bé Trí nằm trong phòng, nó cũng đâu có thấy gì. Không lẽ ăn trộm vào lấy có ba nghìn. Thiếu gì những thứ quý hơn để ở ngoài.
Ba nói gì em không nghe rõ và cả hai người hình như đang đi dần xuống bếp. Em khẽ gọi:
- Mai! Mai!
Nhưng không thấy nó xuất hiện. Em thấy mồ hôi tự nhiên đổ giọt trên trán.
Sáu
Cô y tá gỡ lớp băng keo trên chân em, ôn tồn hỏi:
- Bớt đau không, cậu bé?
Em gật đầu, và theo dõi bàn tay của cô. Mấy lượt băng “ga” được vứt xuống chiếc giỏ dưới chân giường để lộ ra vết thương của em, nơi bánh xe chạm vào. Vết thương còn rướm máu khi động đến, dù đã bớt đau nhức nhưng em vẫn còn nghe ê ê tận trong xương. Má lo âu hỏi:
- Cô, liệu cháu có mau lành không cô?
Cô y tá cúi xuống nhìn kỹ vết thương, đáp:
- Như thế này là tốt lắm bà ạ. Theo như bác sĩ đã nói đó, em bé có lẽ phải nghỉ thêm khoảng nửa tháng.
Vừa nói cô vừa gắp miếng bông tẩm thuốc rửa vết thương cho em.Tự nhiên em bật khóc. Má ôm đầu em, an ủi:
- Kìa! Hôm qua rửa Trí đâu có khóc, bữa nay bớt đau rồi mà!
Cô y tá mỉm cười. Em thổn thức:
- Má ơi! Con bị nghỉ học lâu quá…
- Không đâu bé! – Cô y tá an ủi – Em nghỉ thêm độ nửa tháng, đâu có lâu. Người ta mà bị thương, phải nằm cả mấy tháng đó! Em là nhẹ nhất. Đừng thèm khóc, xấu trai.
- Rồi… rồi nửa tháng sau, có cắt bột đi không cô?
- Có chứ! Tha hồ em chạy nhảy.
Em quẹt nước mắt:
- Em không thèm chạy. Em chỉ thèm đi học thôi.
Má bật cười:
- Gớm! Siêng năng quá! Cô thấy không, nó chỉ nhớ lớp thôi!
Cô y tá đang đắp vết thương em cho kín lỗ vuông khoét trên băng bột, giống như người ta lót nôi cho em bé. Cô nói bằng giọng thật dịu dàng:
- Em học trường nào, thưa bà?
- Dạ trường Việt Ấu, cô biết?
- À, em biết.
Má bưng giỏ băng bẩn đi ra ngoài. Cô y tá vừa rửa tay bằng "alcool", vừa nói với em:
- Ráng nghỉ cho mau lành, nghen bé!
Nhìn nét mặt cô hiền dịu quá, em nghĩ đến cô Hòa. Tự nhiên em thấy mến cô y tá này. Em ước được tâm sự với một người nào, mà người đó không phải là ba hay má. Cô y tá đây chăng? Ồ, nhưng cô sẽ không biết gì về em hơn là cô biết về vết thương đâu. Em thấy em cô đơn thật sự. Mắt em dần dần ứ đầy một màn nước long lanh.
Cô y tá ngồi xuống bên em, ngạc nhiên hỏi:
- Sao thế bé? Có chuyện gì?
Em lắc đầu. Đôi mắt cô y tá nhìn em như muốn đoán những ý nghĩ của em. Chắc cô sẽ không thấy gì hơn là những nhận xét về một đứa con nít. Em cố tạo nét mặt thản nhiên trở lại. Cô y tá hỏi:
- Em cần chị giúp em gì không?
Chao ơi! Cô ấy xưng “chị” nghe êm ái quá! Em nói không suy nghĩ:
- Em nhờ chị làm ơn lấy giùm em hộp đồ chơi trong tủ áo.
Cô y tá đứng lên, đến mở cửa tủ, hỏi:
- Em để nơi nào?
- Dạ ở dưới những chiếc áo treo bên phải.
- Rồi, chị thấy rồi.
Cô y tá đem hộp đồ chơi đến cho em. Em thở dài. Trời ơi, sao cô không thấy thằng Mai? Em nghĩ thế rồi tự trách mình lẩm cẩm. Nó đâu có trốn trong tủ áo bao giờ!
Em giở nắp hộp ra. Cô y tá trầm trồ:
- Đẹp quá! Chú lính này, ai cho em đó?
Em đáp hãnh diện:
- Dạ, em nắn bằng đất sét.
Cô y tá cầm người nộm lên, xuýt xoa. Em nói:
- Em tặng chị đó!
- Thật không?
- Thật. Em viết chữ dưới đế chân của nó nghen!
Cô y tá đưa cây bút cho em:
- Ừ, em viết đi! Tên chị là Trang.
Em không ngần ngại, cúi xuống viết thật nhỏ ở mặt dưới chân thằng người nộm: “Thân tặng chị Trang. Em Trí”.
- Bớt đau không, cậu bé?
Em gật đầu, và theo dõi bàn tay của cô. Mấy lượt băng “ga” được vứt xuống chiếc giỏ dưới chân giường để lộ ra vết thương của em, nơi bánh xe chạm vào. Vết thương còn rướm máu khi động đến, dù đã bớt đau nhức nhưng em vẫn còn nghe ê ê tận trong xương. Má lo âu hỏi:
- Cô, liệu cháu có mau lành không cô?
Cô y tá cúi xuống nhìn kỹ vết thương, đáp:
- Như thế này là tốt lắm bà ạ. Theo như bác sĩ đã nói đó, em bé có lẽ phải nghỉ thêm khoảng nửa tháng.
Vừa nói cô vừa gắp miếng bông tẩm thuốc rửa vết thương cho em.Tự nhiên em bật khóc. Má ôm đầu em, an ủi:
- Kìa! Hôm qua rửa Trí đâu có khóc, bữa nay bớt đau rồi mà!
Cô y tá mỉm cười. Em thổn thức:
- Má ơi! Con bị nghỉ học lâu quá…
- Không đâu bé! – Cô y tá an ủi – Em nghỉ thêm độ nửa tháng, đâu có lâu. Người ta mà bị thương, phải nằm cả mấy tháng đó! Em là nhẹ nhất. Đừng thèm khóc, xấu trai.
- Rồi… rồi nửa tháng sau, có cắt bột đi không cô?
- Có chứ! Tha hồ em chạy nhảy.
Em quẹt nước mắt:
- Em không thèm chạy. Em chỉ thèm đi học thôi.
Má bật cười:
- Gớm! Siêng năng quá! Cô thấy không, nó chỉ nhớ lớp thôi!
Cô y tá đang đắp vết thương em cho kín lỗ vuông khoét trên băng bột, giống như người ta lót nôi cho em bé. Cô nói bằng giọng thật dịu dàng:
- Em học trường nào, thưa bà?
- Dạ trường Việt Ấu, cô biết?
- À, em biết.
Má bưng giỏ băng bẩn đi ra ngoài. Cô y tá vừa rửa tay bằng "alcool", vừa nói với em:
- Ráng nghỉ cho mau lành, nghen bé!
Nhìn nét mặt cô hiền dịu quá, em nghĩ đến cô Hòa. Tự nhiên em thấy mến cô y tá này. Em ước được tâm sự với một người nào, mà người đó không phải là ba hay má. Cô y tá đây chăng? Ồ, nhưng cô sẽ không biết gì về em hơn là cô biết về vết thương đâu. Em thấy em cô đơn thật sự. Mắt em dần dần ứ đầy một màn nước long lanh.
Cô y tá ngồi xuống bên em, ngạc nhiên hỏi:
- Sao thế bé? Có chuyện gì?
Em lắc đầu. Đôi mắt cô y tá nhìn em như muốn đoán những ý nghĩ của em. Chắc cô sẽ không thấy gì hơn là những nhận xét về một đứa con nít. Em cố tạo nét mặt thản nhiên trở lại. Cô y tá hỏi:
- Em cần chị giúp em gì không?
Chao ơi! Cô ấy xưng “chị” nghe êm ái quá! Em nói không suy nghĩ:
- Em nhờ chị làm ơn lấy giùm em hộp đồ chơi trong tủ áo.
Cô y tá đứng lên, đến mở cửa tủ, hỏi:
- Em để nơi nào?
- Dạ ở dưới những chiếc áo treo bên phải.
- Rồi, chị thấy rồi.
Cô y tá đem hộp đồ chơi đến cho em. Em thở dài. Trời ơi, sao cô không thấy thằng Mai? Em nghĩ thế rồi tự trách mình lẩm cẩm. Nó đâu có trốn trong tủ áo bao giờ!
Em giở nắp hộp ra. Cô y tá trầm trồ:
- Đẹp quá! Chú lính này, ai cho em đó?
Em đáp hãnh diện:
- Dạ, em nắn bằng đất sét.
Cô y tá cầm người nộm lên, xuýt xoa. Em nói:
- Em tặng chị đó!
- Thật không?
- Thật. Em viết chữ dưới đế chân của nó nghen!
Cô y tá đưa cây bút cho em:
- Ừ, em viết đi! Tên chị là Trang.
Em không ngần ngại, cúi xuống viết thật nhỏ ở mặt dưới chân thằng người nộm: “Thân tặng chị Trang. Em Trí”.
Em cần một người bạn hơn bao giờ hết.
Chị Trang nói chuyện với em một lát thì má vào. Má mời chị Trang uống nước rồi chị Trang kiếu về.Chị cẩn thận gói chú lính lại, bỏ vào túi áo blouse rộng rồi giã từ em:
- Ngày mai chị sẽ đến. Có bác sĩ thăm lại cho em.
Em “dạ” và nhìn chị Trang, mỉm cười. Em nằm xuống, nhắm mắt lại và nghe tiếng chân của má và chị Trang đi xa dần.
Hình như chị Trang đã rồ xe đi về. Em vui vui nghĩ đến người bạn mới. Ngoài phòng khách có tiếng má gọi:
- Na ! Na!
Em mở mắt. Sao không nghe tiếng Na kêu “meo meo” trả lời? Con mèo này, chắc đã qua nhà hàng xóm ăn vụng rồi chăng? Em thở dài. Từ hôm em bị thương đến nay con Na lạt lẽo với em hết sức. Nó chẳng còn quấn quít bên chân em, nhảy lên lòng em mà đòi ăn. Ghét nó ghê đi! Nhưng nó chỉ là một con mèo, một con vật, làm sao nó có được những ý nghĩ sâu sắc như con người được?
- Na! Na! Mi đâu rồi?
Tiếng má gọi khắp nơi. Rồi má mở cửa phòng, ló đầu vào hỏi:
- Có con Na trong này không Trí? Má cho nó mấy miếng thịt vụn. Na! Na!
Em ngóc dậy nhìn quanh tìm con mèo. Má cúi xuống gầm giường gọi luôn miệng, rồi má qua bên bàn. Bỗng má kêu lên một tiếng lạ lùng. Má run rẩy đứng dậy, hỏi:
- Cái gì đây?
Em cũng suýt la lên theo. Em thấy dưới chân bàn có một nhúm lông màu trắng. Đúng là lông của con mèo Na. Má nói bàng hoàng:
- Sao lại có lông con Na ở đây?
Má chạy vụt ra ngoài, kêu luôn miệng:
- Na! Na!
Hết năm phút trôi đi yên lặng. Chợt em nghe má rú lên dưới bếp. Em ngồi bật dậy và cố nhấc cái chân nặng trịch nhưng không được. Em như bị dán cứng xuống giường. Em la lớn:
- Má ơi! Cái gì vậy?
Tim em đập thật nhanh. Má chạy vụt vào phòng, ôm chặt lấy em. Nét mặt má bày tỏ một sự kinh hoàng chưa từng thấy. Da má xanh lét. Em hoảng hồn, tưởng như có một sự gì khủng khiếp xảy ra dưới nhà bếp. Má nói tắc cả tiếng:
- Trời ơi! Trời…!
- Má! Cái gì vậy?
- Con Na… con Na…
- Sao má?
- Con Na nằm ở trong… lò… nướng… bánh…
Nói được câu ấy, má bật khóc ngon lành. Em hét lên kinh hãi. Trời ơi! Ai đã giết mèo Na? Ghê gớm quá! Em muốn xỉu đi được.
Bảy
Em
đưa hai ngón tay bịt chặt mũi lại. Nhưng cái mùi đó vẫn như chui vào
từng thớ thịt của em. Trời ơi! Mùi y hệt như mùi gà rô-ti. Em muốn hét
lên. Không phải gà rô-ti, mà là thịt của con mèo Na yêu dấu. Ba đang lấy
đĩa thịt mèo Na ra khỏi lò nướng. Má đang luôn miệng kêu trời ở dưới
bếp. Em ở trong phòng, nghe lạnh cả xương sống. Ai đã giết mèo Na? Câu
hỏi lớn nhất của em là như vậy. Em nhìn quanh. Cái gì trong nhà bây giờ
cũng đáng sợ cả. Nhúm lông của mèo Na còn nằm dưới chân bàn. Hình như
đêm hôm qua mèo Na có vào phòng em, đi quanh rồi lại đi ra. Ai đã nỡ
giết mèo Na? Ngay cả em cũng không dám đánh nó một cái nhẹ nữa mà!
Má khóc rưng rức đi theo ba vào phòng. Vừa thấy ba, em òa khóc:
- Ba ơi! Sao mèo Na lại chết?
Ba không trả lời em mà ngồi thừ trên ghế. Em hỏi thúc:
- Ba ơi! Thịt mèo Na đâu rồi?
- Ba… ba đã cho vào một cái bao rồi con à.
Em nức nở:
- Na ơi! Na ơi!
Ba điềm tĩnh bảo em:
- Đừng khóc nữa con. Má cũng sợ nữa kìa! Hãy để cho ba suy nghĩ nào! Đừng làm ba rối.
Má sụt sùi:
- Ngoài anh và em, bé Trí thì nằm trên giường, nhà ta còn ai? Mà dù có, cũng không ai đi giết một con mèo. Ai mà có gan ăn thịt mèo?
Ba hỏi:
- Sáng nay có ai đến chơi không?
- Không. À, chỉ có cô y tá Trang đến thay băng cho Trí.
Ba trợn tròn đôi mắt. Má vội vàng nói ngay:
- Nhưng không thể ngờ bậy cho cô Trang. Cô ấy ở trong phòng này săn sóc cho con rồi về, không làm gì hơn nữa.
Má khóc rưng rức đi theo ba vào phòng. Vừa thấy ba, em òa khóc:
- Ba ơi! Sao mèo Na lại chết?
Ba không trả lời em mà ngồi thừ trên ghế. Em hỏi thúc:
- Ba ơi! Thịt mèo Na đâu rồi?
- Ba… ba đã cho vào một cái bao rồi con à.
Em nức nở:
- Na ơi! Na ơi!
Ba điềm tĩnh bảo em:
- Đừng khóc nữa con. Má cũng sợ nữa kìa! Hãy để cho ba suy nghĩ nào! Đừng làm ba rối.
Má sụt sùi:
- Ngoài anh và em, bé Trí thì nằm trên giường, nhà ta còn ai? Mà dù có, cũng không ai đi giết một con mèo. Ai mà có gan ăn thịt mèo?
Ba hỏi:
- Sáng nay có ai đến chơi không?
- Không. À, chỉ có cô y tá Trang đến thay băng cho Trí.
Ba trợn tròn đôi mắt. Má vội vàng nói ngay:
- Nhưng không thể ngờ bậy cho cô Trang. Cô ấy ở trong phòng này săn sóc cho con rồi về, không làm gì hơn nữa.
Em nói:
- Chính con cũng nói chuyện với chị Trang sau khi băng bó xong nữa.
______________________________________________________________________
Xem tiếp KỲ IV
(Trích từ tạp chí Tuổi Hoa số 225, ra ngày 1-8-1974)