CHƯƠNG VII
Trời vào đông se lạnh. Gió thốc từng cơn qua vòm lá
nhãn ngoài vườn ngả nghiêng lao xao. Em mở rộng cánh cửa sổ trên bàn
viết, khung trời ngoài kia tối tăm buồn bã như ngàn giọt nước mưa rơi
long lanh ngoài hàng hiên. Ngọn đèn xa vàng vọt tỏa làn ánh sáng mù mờ
trên con đường vắng ngắt người qua lại, em nghe hơi lạnh thấm vào tim.
Em co ro trong tấm áo len, ngồi bó gối trên chiếc ghế tựa, tì tay vào
bàn, mắt chăm chú nhìn vào trang sách mở rộng, em cố ôn cho xong phần
đầu của chương trình tân toán học dài đăng đẳng chán ngấy. Mưa càng nặng
hạt, trời lạnh thêm, em với tay đóng chặt cửa sổ. Còn lại mình em trong
gian phòng vắng, sách vở, bàn ghế, tủ giường, những đồ vật gỗ đá vô tri
đang nhìn em bằng đôi mắt thản nhiên, em nghe lòng cô đơn chi lạ. Khuya
rồi, mọi người chung quanh đã yên nghỉ, con thằn lằn đang tắc lưỡi trên
trần nhà là sinh vật duy nhất còn thức với em. Em buồn quá, nỗi buồn
vô duyên cớ như những buổi chiều em đi học về một mình, nghe thương đám
hoa bèo trôi nổi dưới chân cầu an phận rong rêu. Em mở hộc bàn lấy tập
nhật ký, em định ghi vài giòng cảm nghĩ, đã hơn một tuần nay em không
viết được một chữ. Những tờ giấy xanh rơi xuống cùng cành hoa bâng
khuâng mầu tím đã lạt phai. Em mơn man ngón tay lên từng nét chữ
nghiêng nghiêng mềm dịu, em nâng niu cành hoa héo úa cùng những ngọn lá
khô dòn, em nghĩ đến Bình. Em thấy nhớ Bình vu vơ, từ hôm sinh nhật Trâm
Anh đến giờ, em không còn dịp nào để gặp Bình nữa, Bình như bóng mây mà
em là ngọn gió, gió càng thổi cho mây bay xa. Nhưng suy đi nghĩ lại,
thì cũng do lỗi tại em, chính em mới là người muốn tránh mặt Bình tuy
trong lòng em rất thiết tha mong ngày gặp gỡ. Có nhiều buổi tan học,
Bình đến đón em ở cổng trường, sau cái gật đầu chào, Bình định nói với
em thật nhiều nhưng em đã quay đi, em ngượng ngùng trước những đôi mắt
dòm ngó, em ngại các bạn trêu ghẹo và nhất là em sợ Ngọc Mai nghi ngờ.
Thật vô duyên, em lo Ngọc Mai biết được tình ý của Bình đối với em, Ngọc
Mai sẽ trả thù Bình, sẽ ghét cay ghét đắng Bình, mà em thì không muốn
bất cứ ai có ác cảm với Bình cả. Hồi chiều trong giờ thực tập Động Vật,
Trâm Anh rủ em ra ngoài nói nhỏ:
- Nguyệt Cầm, anh Bình buồn mi lắm đó.
- Răng rứa?
- Răng thì mi biết a. Mi cứ tránh mặt anh mãi.
Em cắn môi:
- Tại anh cứ đón tao ở trường hoài, tao dị lắm.
Trâm Anh chép miệng:
- Thiệt không ai hiểu nổi mi. Anh Bình đòi tới nhà, mi không cho tới, mi nói mi dị. Rồi anh tới trường gặp mi, mi cũng không nói chuyện, mi dị. Mi dị vô duyên rứa Cầm?
Em nắm tay nó, cười hòa:
- Tao cũng không biết nữa. Nì Trâm Anh, anh Bình giận tao lắm hả?
- Giận chi mà giận, anh chỉ buồn thôi.
Hai đứa trở vào thực tập tiếp, em không còn lòng dạ nào để cầm cái pince cho vững, em suy nghĩ miên man, em làm đứt mấy dây thần kinh con cua, thầy Kiểu đi ngang qua trông thấy:
- Chị Cầm lần sao phải cẩn thận đó, vô thi mà như rứa là hỏng.
Em le lưỡi nhìn thầy rồi lại nhìn vào cái công trình "tuyệt tác" của em, Ngọc Mai thúc vào tay em:
- Mi như người mất hồn. Khi hồi con Trâm Anh nói chi với mi rứa?
Con nhỏ lại hạch hỏi, em đánh trống lảng:
- Ngọc Mai, mi mổ thần kinh đẹp ghê ta.
Tan giờ học, em tìm Trâm Anh:
- Trâm Anh, khi mô gặp anh Bình, mi nhắn dùm là cho tao xin lỗi anh nghe.
Buổi chiều em ăn có mỗi chén cơm, chị Nguyệt Minh kêu lên:
- Cầm mệt trong người hả?
Em nói dối:
- Con Ngọc Mai vừa đãi em ăn bánh ú, no ơi là no.
Me lắc đầu:
- Con gái lớn rồi, đừng ăn chùng trong lớp.
Em cãi:
- Mô có me, con ăn ở câu lạc bộ mà.
“Mưa rơi ngoài đường đêm, đưa em về nhà em, mưa vui mừng quấn quít dưới chân êm…”
Giọng Thanh Thúy ngân dài não nuột trong đêm khuya, em để hờ tay lên chiếc radio nhỏ, lim dim đôi mắt, thả hồn về một kỷ niệm êm đềm, rừng Thiên An chập chùng hoa tím bâng khuâng...
- Nguyệt Cầm, anh Bình buồn mi lắm đó.
- Răng rứa?
- Răng thì mi biết a. Mi cứ tránh mặt anh mãi.
Em cắn môi:
- Tại anh cứ đón tao ở trường hoài, tao dị lắm.
Trâm Anh chép miệng:
- Thiệt không ai hiểu nổi mi. Anh Bình đòi tới nhà, mi không cho tới, mi nói mi dị. Rồi anh tới trường gặp mi, mi cũng không nói chuyện, mi dị. Mi dị vô duyên rứa Cầm?
Em nắm tay nó, cười hòa:
- Tao cũng không biết nữa. Nì Trâm Anh, anh Bình giận tao lắm hả?
- Giận chi mà giận, anh chỉ buồn thôi.
Hai đứa trở vào thực tập tiếp, em không còn lòng dạ nào để cầm cái pince cho vững, em suy nghĩ miên man, em làm đứt mấy dây thần kinh con cua, thầy Kiểu đi ngang qua trông thấy:
- Chị Cầm lần sao phải cẩn thận đó, vô thi mà như rứa là hỏng.
Em le lưỡi nhìn thầy rồi lại nhìn vào cái công trình "tuyệt tác" của em, Ngọc Mai thúc vào tay em:
- Mi như người mất hồn. Khi hồi con Trâm Anh nói chi với mi rứa?
Con nhỏ lại hạch hỏi, em đánh trống lảng:
- Ngọc Mai, mi mổ thần kinh đẹp ghê ta.
Tan giờ học, em tìm Trâm Anh:
- Trâm Anh, khi mô gặp anh Bình, mi nhắn dùm là cho tao xin lỗi anh nghe.
Buổi chiều em ăn có mỗi chén cơm, chị Nguyệt Minh kêu lên:
- Cầm mệt trong người hả?
Em nói dối:
- Con Ngọc Mai vừa đãi em ăn bánh ú, no ơi là no.
Me lắc đầu:
- Con gái lớn rồi, đừng ăn chùng trong lớp.
Em cãi:
- Mô có me, con ăn ở câu lạc bộ mà.
“Mưa rơi ngoài đường đêm, đưa em về nhà em, mưa vui mừng quấn quít dưới chân êm…”
Giọng Thanh Thúy ngân dài não nuột trong đêm khuya, em để hờ tay lên chiếc radio nhỏ, lim dim đôi mắt, thả hồn về một kỷ niệm êm đềm, rừng Thiên An chập chùng hoa tím bâng khuâng...
*
Tin anh Nghiễm sắp làm đám cưới với chị Hoa Khôi
không làm em ngạc nhiên một mảy may nào. Nhưng me thì lại khác, me hỏi
dồn hỏi dập con Nguyệt Trâm:
- Có thiệt không đó, có thiệt không Nguyệt Trâm? Mi hay dựng chuyện lắm.
Nguyệt Trâm đang cắn dở trái khế ngọt, tròn to mắt;
- Thiệt mà me, chính miệng con Tuyết bạn con nói mà, con Tuyết là em của chị Hoa Khôi. Qua tháng sau đó, đám hỏi đám cưới làm một lần luôn, to lắm.
Em le lưỡi:
- Dám mời luôn cả thành phố Huế lắm, đại tỷ phú mà.
Nguyệt Thu nằm đọc truyện trên ghế xích đu, góp chuyện:
- Anh Nghiễm chuyến ni đào trúng mỏ rồi.
Nguyệt Trâm nói với me:
- Con nghe Tuyết nói, ba chị Hoa Khôi lập cho anh Nghiễm một bịnh viện tư ở Đà Nẵng đó, trang bị đầy đủ máy móc tối tân.
Em thấy mặt me buồn buồn:
- Hèn chi mà nó kiếm cách bỏ con Minh.
Em an ủi:
- Cái thứ bạc nghĩa đó mà hơi mô me tiếc cho mệt.
Me bào chữa:
- Tiếc thì tao không tiếc nhưng tao nghĩ mà thương cho con Nguyệt Minh, mấy bữa nay tao la oan nó.
Em lại nghĩ đến anh Vinh. Em hy vọng me sẽ hiểu mà thôi không đối xử lạnh lùng với anh Vinh nữa, me sẽ bảo chị Minh mời anh Vinh lại nhà chơi, me sẽ tiếp chuyện vui vẻ với anh Vinh, me sẽ làm bánh ướt thịt nướng mời anh Vinh ăn như một ngày nào đó thật xa xôi, hồi anh Vinh và chị Minh còn tha thiết mặn nồng. Theo em, me không có lỗi gì với anh Vinh cả, người mẹ nào lại chẳng thương con, chẳng mong con mình gặp nơi xứng đáng để gởi gắm tấm thân, kỳ vọng đó khiến me so sánh giữa anh Vinh và anh Nghiễm, với những cân nhắc, đắn đo kỹ càng, bắt buộc me phải loại anh Vinh ra khỏi vòng tình cảm của chị Minh. Mặc dù chị Minh đã khóc lóc phản đối, mặc dù em chả mấy ưa anh Nghiễm, nhưng me đã quyết định, me bảo chị Minh:
- Thương me, con hãy chọn Nghiễm, nên thực tế đi con, thằng Vinh không có tương lai, lấy nó con sẽ khổ, nhìn con khổ me làm sao mà sống được.
Ba thì không có ý kiến trong vụ này, tính ba lại hay chiều me, nên dù thương hại anh Vinh, ba vẫn bằng lòng để bác Huyên cho người mai mối đến, ba có thái độ cầu an, ba khuyên chị Minh:
- Vợ chồng do duyên số cả con. Thôi gắng vui lên kẻo me buồn.
Me đã đặt lý trí lên trên tình cảm, chừ sự thật đã phơi bày trước mắt, sự tráo trở của bác Huyên cùng lòng dạ lọc lừa của anh Nghiễm, có lẽ me đang ân hận, em thấy me ngồi trên chiếc ghế cạnh cửa sổ, nhìn mãi ra vườn, chốc chốc lại thở dài. Em định đến bên me, nhắc chuyện anh Vinh, xin me cho chị Minh và anh Vinh nối lại duyên xưa, nhưng em không dám. Me đang bực mình. Có thể cơn giận nổi lên bất chợt sẽ làm me gạt phăng câu chuyện và bao nhiêu dự định của em chuẩn bị từ trước đến nay đều tan ra như bọt sóng trùng dương.
Nguyệt Thu gấp cuốn truyện lại, rủ em:
- Chị Cầm ra vườn hái khế ăn đi.
- Thôi, bữa nì trong người tao khó ở, tao sợ đau bụng lắm.
- Đau chi mà đau, khế ngọt mà. Không tin chị hỏi thử chị Trâm coi?
Em ngồi không yên. Hai đứa em nắm tay kéo nhau ra vườn. Nguyệt Thu chạy vòng phía sau:
- Để em đi lấy khèo.
Nguyệt Trâm nhíu đôi mắt chói nắng nhìn lên những trái khế căng mọng rung rinh trên cành:
- Trâm nì.
- Chi rứa chị Cầm?
- Tao thấy mi nhiều chuyện ghê. Răng chuyện chi mi cũng bép xép cái miệng rứa?
- Bép xép chi mô? Có răng tôi khai rứa chớ bộ.
- Mi làm me buồn đó.
- Trước sau chi me cũng biết chớ. Cho me thấy lần sau me khỏi trọng phú khinh bần.
Con nhỏ ăn nói bộp chộp, em la nó:
- Con ni hỗn, mi dám nói me rứa hả?
Nguyệt Trâm biết mình lỡ lời, nó nín bặt. Một lát sau, nó nói:
- Từ ngày me hất hủi anh Vinh, răng em thấy thương chị Nguyệt Minh ghê.
Nguyệt Thu vác cây sào dài chạy ra:
- Hai chị đứng qua một bên đi, để em khèo cho.
Khế ngọt rơi đầy túi vải dầy, Nguyệt Trâm đề nghị:
- Ê, thôi Thu. Sang cây khế chua đi, hái ít chục trái dầm nước mưa, mai biểu O Lựu nấu canh với thịt bò.
Trúng ý, em phụ họa:
- Phải đó, phải đó, nghe mi nói mà tao thèm chảy nước miếng.
Chị Nguyệt Minh đi học về, tiếng xe đạp chạy lào xào trên xác lá khô. Nguyệt Trâm vẫn tính nào tật ấy:
- Chị Minh, chị Minh, chị hay tin chi chưa?
Chị Minh bước xuống xe:
- Chi rứa?
- Thằng cha Nghiễm làm đám cưới với cháu bà Thiên Tiên Thánh Mẫu?
Chị Minh nhíu mày:
- Ai là cháu bà Thiên Tiên Thánh Mẫu?
- Chị Hoa Khôi đó.
Danh từ "cháu bà Thiên Tiên Thánh Mẫu” thường được tụi em dùng để chỉ mấy bà đồng bóng mỗi lần có hội hè ở điện Hòn Chén, các bà thường son phấn lòe loẹt, vòng vàng trang sức giắt đầy người kéo thành từng đoàn xuống thuyền rồng đi rước lễ.
Em đập tay Trâm:
- Thôi mi ơi, đừng chơi chữ nữa.
Chị Nguyệt Minh không nói gì cả, lặng lẽ dẫn xe vô nhà. Em chạy theo chị:
- Chị Minh, khi hồi em có gặp anh Vinh, anh hỏi thăm chị nữa.
Chị Nguyệt Minh quăng chiếc cặp lên bàn:
- Em có nói chi không?
- Em bịa, em nói chị Minh dạo ni buồn lắm, chị nhớ anh, chị ốm như con nộm.
Chị Nguyệt Minh đỏ mặt:
- Quỉ nà, em nói chi lạ rứa.
- Em thấy anh Vinh cũng tội ghê, anh xanh xao, anh vàng vọt, anh phất phơ phất phưởng như hồn ma bóng quế.
Chị Minh đập em:
- Dễ sợ, dễ sợ, mi nói dễ sợ quá!
Em nhìn chị Nguyệt Minh, nghiêm trang:
- Chị Minh nờ, lần ni chị gắng lên đi, hạnh phúc đang trở về cùng chị, chị hãy giữ lấy. Để lỡ đi, suốt đời ân hận đó.
Chị Minh nói thật nhẹ nhàng:
- Bữa ni Nguyệt Cầm có vẻ người lớn ghê.
Em hãnh diện:
- Em gần mười tám tuổi rồi chớ bộ.
Câu chuyện anh Nghiễm cưới vợ giàu được con Nguyệt Trâm khơi lại trong bữa cơm chiều, nó cho đó là một khám phá mới lạ vì gia đình anh Nghiễm đang cố tình che giấu mọi người. Nó khoe:
- Con Tuyết chỉ nói cho một mình con biết mà thôi.
- Chuyện chị nó lấy chồng có chi mô mà phải giấu?
- Đó là ý của anh Nghiễm. Anh bảo, anh không muốn làm rình rang, giản dị chừng mô hay chừng đó, ba chị Hoa Khôi khen anh Nghiễm là người biết điều.
Em bĩu môi:
- Khôi hài.
Ba đưa chén qua cho Nguyệt Thu xới cơm:
- Thôi dẹp chuyện đó qua một bên đi bây, thơm tho chi mà cứ đem ra nói mãi, tao chán lắm rồi.
Chị Nguyệt Minh ăn xong, xếp đũa đứng dậy đi vào nhà trong, ba nhìn theo ái ngại. Em nói:
- Ba đừng lo, chị Minh không buồn mô.
Me ăn không đầy chén cơm, me thở dài:
- Nghĩ mà giận chị Huyên ông nợ. Con người chi mà bất tín, con chị đã rứa, mà chị cũng chẳng qua nói vài tiếng cho mình mát ruột, chị còn đi bêu riếu con gái mình với thiên hạ nữa chớ, chị đổ hết lỗi cho gia đình bên ni.
Ba khuyên:
- Thôi bỏ đi, tôi đã nói trước với bà, làm sui gia với chị Huyên không được mô, bà không chịu nghe... Chừ rên làm chi nữa cho mệt.
Me nói giọng rưng rưng:
- Trời phạt tôi đó, tôi đã đối xử tệ với thằng Vinh, thằng Nghiễm lại xử tệ với con gái tôi, cha mẹ làm con cái chịu. Thiệt tôi hối hận quá đi.
Em quay vào nhà trong, chị Minh đâu rồi, không biết chị có nghe được những lời me vừa nói không. Me đã nghĩ đến anh Vinh, me đang thương con gái của me đã vì me mà suýt hỏng cả cuộc đời, em tin chắc thế nào me cũng cho phép chị Minh hành động theo lý lẽ của con tim chị.
- Có thiệt không đó, có thiệt không Nguyệt Trâm? Mi hay dựng chuyện lắm.
Nguyệt Trâm đang cắn dở trái khế ngọt, tròn to mắt;
- Thiệt mà me, chính miệng con Tuyết bạn con nói mà, con Tuyết là em của chị Hoa Khôi. Qua tháng sau đó, đám hỏi đám cưới làm một lần luôn, to lắm.
Em le lưỡi:
- Dám mời luôn cả thành phố Huế lắm, đại tỷ phú mà.
Nguyệt Thu nằm đọc truyện trên ghế xích đu, góp chuyện:
- Anh Nghiễm chuyến ni đào trúng mỏ rồi.
Nguyệt Trâm nói với me:
- Con nghe Tuyết nói, ba chị Hoa Khôi lập cho anh Nghiễm một bịnh viện tư ở Đà Nẵng đó, trang bị đầy đủ máy móc tối tân.
Em thấy mặt me buồn buồn:
- Hèn chi mà nó kiếm cách bỏ con Minh.
Em an ủi:
- Cái thứ bạc nghĩa đó mà hơi mô me tiếc cho mệt.
Me bào chữa:
- Tiếc thì tao không tiếc nhưng tao nghĩ mà thương cho con Nguyệt Minh, mấy bữa nay tao la oan nó.
Em lại nghĩ đến anh Vinh. Em hy vọng me sẽ hiểu mà thôi không đối xử lạnh lùng với anh Vinh nữa, me sẽ bảo chị Minh mời anh Vinh lại nhà chơi, me sẽ tiếp chuyện vui vẻ với anh Vinh, me sẽ làm bánh ướt thịt nướng mời anh Vinh ăn như một ngày nào đó thật xa xôi, hồi anh Vinh và chị Minh còn tha thiết mặn nồng. Theo em, me không có lỗi gì với anh Vinh cả, người mẹ nào lại chẳng thương con, chẳng mong con mình gặp nơi xứng đáng để gởi gắm tấm thân, kỳ vọng đó khiến me so sánh giữa anh Vinh và anh Nghiễm, với những cân nhắc, đắn đo kỹ càng, bắt buộc me phải loại anh Vinh ra khỏi vòng tình cảm của chị Minh. Mặc dù chị Minh đã khóc lóc phản đối, mặc dù em chả mấy ưa anh Nghiễm, nhưng me đã quyết định, me bảo chị Minh:
- Thương me, con hãy chọn Nghiễm, nên thực tế đi con, thằng Vinh không có tương lai, lấy nó con sẽ khổ, nhìn con khổ me làm sao mà sống được.
Ba thì không có ý kiến trong vụ này, tính ba lại hay chiều me, nên dù thương hại anh Vinh, ba vẫn bằng lòng để bác Huyên cho người mai mối đến, ba có thái độ cầu an, ba khuyên chị Minh:
- Vợ chồng do duyên số cả con. Thôi gắng vui lên kẻo me buồn.
Me đã đặt lý trí lên trên tình cảm, chừ sự thật đã phơi bày trước mắt, sự tráo trở của bác Huyên cùng lòng dạ lọc lừa của anh Nghiễm, có lẽ me đang ân hận, em thấy me ngồi trên chiếc ghế cạnh cửa sổ, nhìn mãi ra vườn, chốc chốc lại thở dài. Em định đến bên me, nhắc chuyện anh Vinh, xin me cho chị Minh và anh Vinh nối lại duyên xưa, nhưng em không dám. Me đang bực mình. Có thể cơn giận nổi lên bất chợt sẽ làm me gạt phăng câu chuyện và bao nhiêu dự định của em chuẩn bị từ trước đến nay đều tan ra như bọt sóng trùng dương.
Nguyệt Thu gấp cuốn truyện lại, rủ em:
- Chị Cầm ra vườn hái khế ăn đi.
- Thôi, bữa nì trong người tao khó ở, tao sợ đau bụng lắm.
- Đau chi mà đau, khế ngọt mà. Không tin chị hỏi thử chị Trâm coi?
Em ngồi không yên. Hai đứa em nắm tay kéo nhau ra vườn. Nguyệt Thu chạy vòng phía sau:
- Để em đi lấy khèo.
Nguyệt Trâm nhíu đôi mắt chói nắng nhìn lên những trái khế căng mọng rung rinh trên cành:
- Trâm nì.
- Chi rứa chị Cầm?
- Tao thấy mi nhiều chuyện ghê. Răng chuyện chi mi cũng bép xép cái miệng rứa?
- Bép xép chi mô? Có răng tôi khai rứa chớ bộ.
- Mi làm me buồn đó.
- Trước sau chi me cũng biết chớ. Cho me thấy lần sau me khỏi trọng phú khinh bần.
Con nhỏ ăn nói bộp chộp, em la nó:
- Con ni hỗn, mi dám nói me rứa hả?
Nguyệt Trâm biết mình lỡ lời, nó nín bặt. Một lát sau, nó nói:
- Từ ngày me hất hủi anh Vinh, răng em thấy thương chị Nguyệt Minh ghê.
Nguyệt Thu vác cây sào dài chạy ra:
- Hai chị đứng qua một bên đi, để em khèo cho.
Khế ngọt rơi đầy túi vải dầy, Nguyệt Trâm đề nghị:
- Ê, thôi Thu. Sang cây khế chua đi, hái ít chục trái dầm nước mưa, mai biểu O Lựu nấu canh với thịt bò.
Trúng ý, em phụ họa:
- Phải đó, phải đó, nghe mi nói mà tao thèm chảy nước miếng.
Chị Nguyệt Minh đi học về, tiếng xe đạp chạy lào xào trên xác lá khô. Nguyệt Trâm vẫn tính nào tật ấy:
- Chị Minh, chị Minh, chị hay tin chi chưa?
Chị Minh bước xuống xe:
- Chi rứa?
- Thằng cha Nghiễm làm đám cưới với cháu bà Thiên Tiên Thánh Mẫu?
Chị Minh nhíu mày:
- Ai là cháu bà Thiên Tiên Thánh Mẫu?
- Chị Hoa Khôi đó.
Danh từ "cháu bà Thiên Tiên Thánh Mẫu” thường được tụi em dùng để chỉ mấy bà đồng bóng mỗi lần có hội hè ở điện Hòn Chén, các bà thường son phấn lòe loẹt, vòng vàng trang sức giắt đầy người kéo thành từng đoàn xuống thuyền rồng đi rước lễ.
Em đập tay Trâm:
- Thôi mi ơi, đừng chơi chữ nữa.
Chị Nguyệt Minh không nói gì cả, lặng lẽ dẫn xe vô nhà. Em chạy theo chị:
- Chị Minh, khi hồi em có gặp anh Vinh, anh hỏi thăm chị nữa.
Chị Nguyệt Minh quăng chiếc cặp lên bàn:
- Em có nói chi không?
- Em bịa, em nói chị Minh dạo ni buồn lắm, chị nhớ anh, chị ốm như con nộm.
Chị Nguyệt Minh đỏ mặt:
- Quỉ nà, em nói chi lạ rứa.
- Em thấy anh Vinh cũng tội ghê, anh xanh xao, anh vàng vọt, anh phất phơ phất phưởng như hồn ma bóng quế.
Chị Minh đập em:
- Dễ sợ, dễ sợ, mi nói dễ sợ quá!
Em nhìn chị Nguyệt Minh, nghiêm trang:
- Chị Minh nờ, lần ni chị gắng lên đi, hạnh phúc đang trở về cùng chị, chị hãy giữ lấy. Để lỡ đi, suốt đời ân hận đó.
Chị Minh nói thật nhẹ nhàng:
- Bữa ni Nguyệt Cầm có vẻ người lớn ghê.
Em hãnh diện:
- Em gần mười tám tuổi rồi chớ bộ.
Câu chuyện anh Nghiễm cưới vợ giàu được con Nguyệt Trâm khơi lại trong bữa cơm chiều, nó cho đó là một khám phá mới lạ vì gia đình anh Nghiễm đang cố tình che giấu mọi người. Nó khoe:
- Con Tuyết chỉ nói cho một mình con biết mà thôi.
- Chuyện chị nó lấy chồng có chi mô mà phải giấu?
- Đó là ý của anh Nghiễm. Anh bảo, anh không muốn làm rình rang, giản dị chừng mô hay chừng đó, ba chị Hoa Khôi khen anh Nghiễm là người biết điều.
Em bĩu môi:
- Khôi hài.
Ba đưa chén qua cho Nguyệt Thu xới cơm:
- Thôi dẹp chuyện đó qua một bên đi bây, thơm tho chi mà cứ đem ra nói mãi, tao chán lắm rồi.
Chị Nguyệt Minh ăn xong, xếp đũa đứng dậy đi vào nhà trong, ba nhìn theo ái ngại. Em nói:
- Ba đừng lo, chị Minh không buồn mô.
Me ăn không đầy chén cơm, me thở dài:
- Nghĩ mà giận chị Huyên ông nợ. Con người chi mà bất tín, con chị đã rứa, mà chị cũng chẳng qua nói vài tiếng cho mình mát ruột, chị còn đi bêu riếu con gái mình với thiên hạ nữa chớ, chị đổ hết lỗi cho gia đình bên ni.
Ba khuyên:
- Thôi bỏ đi, tôi đã nói trước với bà, làm sui gia với chị Huyên không được mô, bà không chịu nghe... Chừ rên làm chi nữa cho mệt.
Me nói giọng rưng rưng:
- Trời phạt tôi đó, tôi đã đối xử tệ với thằng Vinh, thằng Nghiễm lại xử tệ với con gái tôi, cha mẹ làm con cái chịu. Thiệt tôi hối hận quá đi.
Em quay vào nhà trong, chị Minh đâu rồi, không biết chị có nghe được những lời me vừa nói không. Me đã nghĩ đến anh Vinh, me đang thương con gái của me đã vì me mà suýt hỏng cả cuộc đời, em tin chắc thế nào me cũng cho phép chị Minh hành động theo lý lẽ của con tim chị.
__________________________________________________________________________
Xem tiếp CHƯƠNG VIII