CHƯƠNG III
Em về đến nhà, không kịp chào ba me, em chạy vội vào phòng đóng ập cửa lại, văng vẳng bên ngoài tiếng của me nói theo :
- Mi điên rồi hả Cầm ?
Em nằm trên giường thở dốc, hai bàn tay ôm phong thư của Bình áp vào ngực, tim em đập rộn ràng như vừa đón nhận một tin vui không ngờ tới. Em mừng còn hơn hôm thi đậu toàn phần. Phong thư được trang trọng bóc ra, một cành hoa ép rớt xuống kèm theo những tờ giấy mầu xanh. Hoa Bâng Khuâng, em thì thầm, em cầm cành hoa gầy ốm đưa lên môi hôn, hoa đã khô nhưng em vẫn nghe thoang thoảng đâu đây mùi hương kỳ lạ, mùi thơm của gió, mùi nồng của đất và mùi mật ngọt trong lành của một ánh mắt nào trao gửi thiết tha.
Qua những trang giấy mầu xanh, Bình kể cho em nghe thiên tình sử đẫm lệ của "Chuyện tình mầu hoa tím". Chàng và nàng yêu nhau, thường dẫn nhau lên đồi hoa tím hẹn thề. Thời gian qua, chàng đi lính, nàng ở lại làm chinh phụ mong chờ. Rồi hung tin từ chiến trường loan về, di vật trao lại cho nàng là cành hoa tím kỷ niệm xưa, khô héo như cõi lòng nàng từ đây lịm chết. Và từ đó, chiều chiều, nàng lê gót lang thang trên đồi hoa tím, thẫn thờ hái những cánh hoa nhỏ rưng rưng như ngàn giọt nước mắt, nàng cười, nàng khóc, một nửa linh hồn nàng đã theo chàng về cõi hư vô, phần hồn còn lại sống lây lất trong cái thể xác lạc loài, bơ vơ đến thảm hại. Rồi một chiều mùa đông, mưa thật to và giông tố bão bùng, nàng đã gục chết trên đồi hoa tím, cánh hoa buồn còn nằm trong lòng bàn tay gầy ốm, loài hoa đó mang tên là Hoa Bâng Khuâng. Bình viết tiếp :"Đó chỉ là huyền thoại thôi Cầm ạ, biết xong thì cho qua luôn, đừng nghĩ ngợi gì cả nhé. Ở tuổi của Cầm, thường bị ám ảnh những chuyện tình buồn lắm. Hẹn gặp Cầm trong ngày sinh nhật Trâm Anh".
Buổi trưa hôm đó, em thấy rất nhiều hoa trong giấc mơ.
Chiều thứ bảy em đạp xe lên phố mua quà sinh nhật tặng Trâm Anh, em thấy Bình đứng trước nhà sách Ưng Hạ và sắp sửa băng qua đường để sang phía vườn hoa. Tim đập dồn dập, em đạp xe không muốn nổi, em hết hơi khi nghĩ đến việc phải vượt qua mặt Bình để tới hàng của chị Diệu Tường trên Thượng Tứ. Nhưng Bình đã thấy em, anh vừa gọi tên vừa chạy tới :
- Cầm, Nguyệt Cầm. Cầm đi mô rứa?
Em vẫn giữ guidon xe đạp trong tay :
- Dạ... Cầm đi lên đây có chút chuyện.
Bình với nụ cười êm ả, anh nhìn thật lâu vào mắt em rồi hỏi :
- Cầm đã nhận được lá thư của tôi chưa ?
Em cúi đầu :
- Dạ rồi, cám ơn anh đã kể cho Cầm nghe chuyện tình mầu hoa tím đó, câu chuyện buồn ghê anh hí.
Bình để tay lên xe đạp của em :
- Cầm để tôi đem gửi xe đạp, chúng mình đi uống nước nghe.
Em hốt hoảng giữ lại :
- Thôi anh, để Cầm về.
- Về làm chi gấp rứa ? còn sớm mà.
Em nói dối :
- Cầm còn phải đi công chuyện cho me Cầm, về trễ bị la chết.
Bình năn nỉ :
- Cầm không thể nán lại một vài giây nói chuyện với tôi sao ? Gần tháng nay không trông thấy Cầm – giọng Bình nhỏ lại – tôi... nhớ Cầm ghê.
Em đỏ bừng mặt sau câu nói của Bình. Em nhìn xung quanh, em sợ có ai bắt gặp, em sợ có ai biết được niềm sung sướng đang lan nhẹ vào tim em như một làn suối mát mơn man từng cánh mọng đoá hoa tâm hồn em vừa bừng thắm hương yêu. Em giấu vẻ thẹn thùng bằng cách vén tà áo ngồi lên yên xe. Bình vẫn giữ lấy tay cầm :
- Cầm ... Cầm nhất định đi à ?
Em kéo nghiêng vành nón :
- Anh cho Cầm xin lỗi. Cầm bận lắm.
Bình lắc đầu :
- Cầm khó ghê. À nì, mai Cầm nhớ đến với Trâm Anh nghe.
Em dạ nhỏ rồi đạp xe đi thật nhanh, em sợ những giây phút đối diện Bình. Nhìn dáng dấp đó, nhìn nụ cười đó cùng ánh mắt tha thiết đắm say, chắc em không thể từ chối được lời mời của Bình lần thứ hai đâu, em sẽ vào quán uống nước với Bình, em sẽ đắm mình vào những câu nói êm ru của Bình như lời nhạc trữ tình từ trong quán đó vọng ra: "Nắng có hồng bằng đôi môi em, mưa có buồn bằng đôi mắt em, tóc em từng sợi nhỏ, rớt xuống đời làm sóng lênh đênh..."
Em không dám nghĩ tiếp nữa, em đến hàng chị Diệu Tường mua vội bình hoa nhỏ. Em bảo chị :
- Chị gói mau lên, em về kẻo tối.
- Chi mà gấp rứa Cầm ; cả tháng ni em chưa lên thăm chị mà.
- Em bận học quá chị ơi.
- À, khi mô đám cưới Nguyệt Minh đó ? Nhớ chị với nghe.
Em dẫn xe ra :
- Đang in thiệp chị, chị may áo mới đi là vừa, cuối tháng ni đó chị.
Em về đến nhà, đồng hồ trên tường gõ bảy tiếng. Em vòng xe đạp ra cửa bếp, O Lựu đang ngồi bên mâm cơm, thức ăn nguội lạnh. Em hỏi :
- Ủa, răng chưa dọn cơm lên cho rồi.
O thở dài :
- Dọn chi mà dọn. Ai ăn cho vô. Mai chừ trên nhà như giặc.
Em ngồi trên phản :
- Có chuyện chi rứa O ?
- Thì tôi nghe nói, cô Nguyệt Minh đi chơi với ai đó, cậu Nghiễm bắt gặp, cậu vừa đến để từ hôn xong.
Em giật mình, tại sao lại có chuyện lạ vậy, chị Minh của em vốn đoan trang thuần hậu lắm kia mà, đâu đến nỗi kỳ cục như thế, chắc trong câu chuyện phải có một uẩn khúc nào đây. Em rón rén đi lên nhà, me đang ngồi thừ người bên khung cửa, có lẽ nãy giờ me nói nhiều quá nên trông me có vẻ mệt, chị Nguyệt Minh đang ngồi trên đi văng. Vừa thấy em, me như trút hết tất cả bực tức :
- Mi đi mô chừ mới về con yêu kia, sướng quá mà, đi chơi sướng quá mà, mi đã nghe chi chưa? Trời ơi xấu hổ quá, ra vườn bẻ mo cau che mặt chị em bây lại là vừa.
Tiếng me rít qua hai kẽ răng :
- Chính chuyên quá mà, trời ơi ngó xuống mà coi, chồng gần cưới rồi mà còn đi với trai. Đáng đời, thằng Nghiễm từ hôn cũng vừa con ơi.
Chị Nguyệt Minh ngẩng lên :
- Con xin me, me không chịu hiểu con, con đã trình bày tất cả cho me rõ, con chỉ vào Lạc Sơn uống nước với anh Vinh, không có chuyện gì đáng tiếc xảy ra cả, tại anh Nghiễm hẹp lượng, hay có thể, anh kiếm cớ để bỏ con cũng nên.
Me cười lạt :
- Mi đừng đặt điều nói xấu cho thằng Nghiễm, người ta có học thức, có địa vị chớ không cầu bơ cầu bất như thằng Vinh mô.
Em đã hiểu rõ: Chị Minh gặp lại anh Vinh, người tình cũ, hai người vào quán uống nước, anh Nghiễm trông thấy, anh bèn từ hôn. Câu chuyện thật giản dị và... vô duyên hết chỗ nói. Em không ngờ một người trí thức như anh Nghiễm mà lại hẹp hòi đến thế, anh không chịu hiểu rõ ràng sự việc xảy ra, anh đã vội xử sự hết sức nông cạn, chuyện hôn nhân mà anh xem như một trò đùa. Em tức giận dùm chị Minh, người con gái hiền hậu, biết quên mình để sống cho gia đình. Em biết rất rõ mối tình đầu tha thiết giữa chị Minh và anh Vinh. Anh Vinh học cùng lớp với chị Minh, vì nhà nghèo, anh phải bỏ học nửa chừng để ra đời tìm kế sinh nhai nuôi gia đình, trong khi chị Minh vẫn tiếp tục học lên đại học và sắp tốt nghiệp sư phạm. Me ngăn cản mối tình giữa hai người từ ngày bác Huyên đánh tiếng hỏi chị Minh cho anh Nghiễm vừa đậu bác sĩ bên Pháp mới về. Nhiều lần anh Vinh lại nhà, me cấm không cho chị Minh ra tiếp, me còn nói những câu bóng gió làm chạm đến tự ái anh Vinh. Chị Minh đã khóc thật nhiều nhưng không thể nào cãi được ý me, bức tường lễ giáo thật kiên cố mà chị Minh thì yếu đuối quá, chị khó thể vượt qua. Chị chỉ biết nhờ em ra nói chuyện với anh Vinh dùm chị, nhưng me có vẻ khó khăn, me sai em việc này, me biểu em việc khác, me muốn anh Vinh phải ngồi cô độc một mình trong phòng khách, để thấm thía cái thân phận nghèo nàn, để ý thức được vị trí của mình mà bước ra khỏi cuộc đời chị Minh sớm chừng nào hay chừng đó. Sức người chịu đựng có hạn, anh Vinh đã ra đi khỏi cái xứ Huế gò bó này sau khi để lại cho chị Minh một lá thư nhờ em trao với hàng chữ tái bút sau cùng : “Anh vẫn còn mãi mãi yêu Minh”. Dáng chim trời đã vỗ cánh lìa xa thành phố chán chường này, để lại mình chị Minh chơ vơ an phận như con ốc sên cuộn mình trong vỏ, nhìn ngày tháng tàn phai. Chị Minh khóc, chị Minh buồn một thời gian khá lâu, rồi vết thương lòng nào cũng đến lúc nguôi ngoai, chị Minh đã cười trở lại, chị Minh đã chưng diện vui đùa trở lại sau những tháng ngày chị để võ vàng thân xác. Me thở dài nhẹ nhõm, me đón tiếp bác Huyên tại nhà như một khách quý, anh Nghiễm cũng theo mẹ lại chơi, anh đã say mê sắc đẹp của chị Minh thật sự. Chả thế mà sau vài lần nói chuyện với chị Minh, anh đã vội giục mẹ làm đám hỏi. Chị Minh không chấp nhận mà cũng chả phản đối, chị chỉ biết im lặng, chị bảo em, mặc me muốn làm gì thì làm, đã không lấy được anh Vinh, thì chị có kết hôn với ai cũng không thành vấn đề, vì chị đâu có còn yêu ai được nữa ngoài anh Vinh. Riêng em, em mến anh Vinh bao nhiêu em lại càng ghét anh Nghiễm. Em còn nhớ lời của Ngọc Mai :
- Nhất lé nhì lùn mà. Ông anh rể của mi tuy có địa vị oai phong lẫm liệt thật đó, nhưng bị xếp vào loại thứ hai, buồn 5 phút!
Em bênh :
- Tao thấy anh Nghiễm lùn sơ sơ thôi mà, ngó cũng cân với chị Minh lắm.
- Chị Minh nhỏ người chớ không phải lùn. Cầm, mi có biết không ?
- Biết chi ?
- Tao nói không phải vơ đũa cả nắm, chớ những người đàn ông lùn thường hẹp hòi và đầy tham vọng mi ơi.
Vâng, em thấy đôi mắt anh Nghiễm đầy tham vọng, mỗi lần ngồi nói chuyện với em, anh thường khoe cái này cái nọ, em ghét nhất là anh thường bảo em :
- Tại sao Cầm không học dược ? Tại sao Cầm không học Y khoa ? Mà lại chọn cái Khoa học không có tương lai này ?
Em thiệt thà :
- Dược ở Huế không có, còn Y khoa em có thi vô mà không đậu. Em chọn Khoa Học tại vì em yêu thiên nhiên.
Anh Nghiễm nói giọng kẻ cả :
- Thi có mỗi cái Y khoa mà Cầm cũng không đậu nổi sao ?
Em bị chạm tự ái, em đáp cộc lốc :
- Tại vì tôi dốt, tại vì tôi không thông minh bằng anh nên tôi rớt.
Me la em hỗn khi xưng tôi với anh Nghiễm. Và em cũng đã mất cảm tình với anh Nghiễm từ đó.
Me đã đi vào nhà trong, chị Minh còn ngồi đó, lưng tựa vào tường, đầy vẻ chán nản. Em lại gần :
- Chị có gặp anh Vinh hả ? Anh Vinh trở về Huế rồi hả ?
Chị Minh để ngón tay lên miệng, chị dáo dác nhìn vào trong, sợ me nghe thấy, chị kéo tay em ngồi xuống bên cạnh :
- Chị gặp anh Vinh sáng hôm qua, anh Vinh ở luôn đây rồi, Cầm ơi, chị mừng quá.
Đôi mắt đẹp của chị Minh ngời sáng trong bóng đêm, lần đầu tiên kể từ ngày anh Vinh xa vắng, em tìm thấy nụ cười thật trọn vẹn nở trên môi chị.
- Anh có nói chi không ?
- Anh hỏi chị khi mô làm đám cưới, Cầm ơi, chị nghe anh nói mà lòng chị như kim châm muối xát.
- Rồi chị trả lời răng ?
- Thì chị cũng thật tình mà nói. Anh Vinh nghe anh buồn dễ sợ, anh nói như sắp khóc, anh chúc cho chị luôn luôn hạnh phúc.
Em chép miệng :
- Tội nghiệp anh Vinh. Nì chị Minh, rứa còn chuyện anh Nghiễm từ hôn chị tính răng ?
Nét mặt chị bình thản :
- Chị chỉ sợ ba me buồn thôi. Còn phần chị chị chẳng quan tâm.
Em nghe thương chị Minh chi lạ, chị luôn luôn quên mình để nghĩ đến người khác, chị đã để mặc me hướng dẫn cuộc đời chị theo ý muốn của me, dù con tim chị tan nát từng mảnh, chị cũng không màng. Con người như thế mà lại suýt sánh vai với một người hẹp hòi như anh Nghiễm sao. Chắc Chúa còn thương chị Minh nên mới xui khiến anh Vinh trở về cùng chị. Chị Minh nắm tay em :
- Khi hồi em mới đi mô về rứa ?
- Em đi mua quà mừng sinh nhật con bạn, chiều mai em đến chung vui với nó.
- Rứa à? Vậy sáng mai Cầm đi nhà thờ với chị nghe – Chị Minh lim dim đôi mắt – Chị cầu xin Chúa cho chị và anh Vinh sống mãi bên nhau.
Em bóp nhẹ tay chị :
- Em sẽ cùng cầu nguyện với chị, chị Minh.
O Lựu bưng cơm lên bàn ăn, chạy lại bật đèn :
- Trời ơi, tối rồi mà không ai chịu vặn đèn hết, không sợ ma quỉ vô nhà à ?
Me hầm hầm đi ra :
- Dẹp hết, dẹp hết, không ăn uống chi hết…
Nhỏ Nguyệt Thảo, em út của em, chạy đến bàn ăn :
- Ăn cơm, ăn cơm, đói bụng quá rồi.
Me giở lồng bàn vứt xuống đất :
- Ăn đi, tụi bây chỉ biết ăn với ngủ, không làm nên cái tích sự chi hết, lại còn bôi tro trét trấu trên mặt ba me bây.
Nguyệt Trâm và Nguyệt Thu từ nhà dưới đi lên lấm lét nhìn me. Me nói cho hả cơn tức, me đi vô buồng đóng sầm cửa lại, chị Minh đứng dậy bảo các em :
- Thôi ăn cơm đi cho O Lựu còn dọn dẹp, chín mười giờ rồi.
- Mi điên rồi hả Cầm ?
Em nằm trên giường thở dốc, hai bàn tay ôm phong thư của Bình áp vào ngực, tim em đập rộn ràng như vừa đón nhận một tin vui không ngờ tới. Em mừng còn hơn hôm thi đậu toàn phần. Phong thư được trang trọng bóc ra, một cành hoa ép rớt xuống kèm theo những tờ giấy mầu xanh. Hoa Bâng Khuâng, em thì thầm, em cầm cành hoa gầy ốm đưa lên môi hôn, hoa đã khô nhưng em vẫn nghe thoang thoảng đâu đây mùi hương kỳ lạ, mùi thơm của gió, mùi nồng của đất và mùi mật ngọt trong lành của một ánh mắt nào trao gửi thiết tha.
Qua những trang giấy mầu xanh, Bình kể cho em nghe thiên tình sử đẫm lệ của "Chuyện tình mầu hoa tím". Chàng và nàng yêu nhau, thường dẫn nhau lên đồi hoa tím hẹn thề. Thời gian qua, chàng đi lính, nàng ở lại làm chinh phụ mong chờ. Rồi hung tin từ chiến trường loan về, di vật trao lại cho nàng là cành hoa tím kỷ niệm xưa, khô héo như cõi lòng nàng từ đây lịm chết. Và từ đó, chiều chiều, nàng lê gót lang thang trên đồi hoa tím, thẫn thờ hái những cánh hoa nhỏ rưng rưng như ngàn giọt nước mắt, nàng cười, nàng khóc, một nửa linh hồn nàng đã theo chàng về cõi hư vô, phần hồn còn lại sống lây lất trong cái thể xác lạc loài, bơ vơ đến thảm hại. Rồi một chiều mùa đông, mưa thật to và giông tố bão bùng, nàng đã gục chết trên đồi hoa tím, cánh hoa buồn còn nằm trong lòng bàn tay gầy ốm, loài hoa đó mang tên là Hoa Bâng Khuâng. Bình viết tiếp :"Đó chỉ là huyền thoại thôi Cầm ạ, biết xong thì cho qua luôn, đừng nghĩ ngợi gì cả nhé. Ở tuổi của Cầm, thường bị ám ảnh những chuyện tình buồn lắm. Hẹn gặp Cầm trong ngày sinh nhật Trâm Anh".
Buổi trưa hôm đó, em thấy rất nhiều hoa trong giấc mơ.
Chiều thứ bảy em đạp xe lên phố mua quà sinh nhật tặng Trâm Anh, em thấy Bình đứng trước nhà sách Ưng Hạ và sắp sửa băng qua đường để sang phía vườn hoa. Tim đập dồn dập, em đạp xe không muốn nổi, em hết hơi khi nghĩ đến việc phải vượt qua mặt Bình để tới hàng của chị Diệu Tường trên Thượng Tứ. Nhưng Bình đã thấy em, anh vừa gọi tên vừa chạy tới :
- Cầm, Nguyệt Cầm. Cầm đi mô rứa?
Em vẫn giữ guidon xe đạp trong tay :
- Dạ... Cầm đi lên đây có chút chuyện.
Bình với nụ cười êm ả, anh nhìn thật lâu vào mắt em rồi hỏi :
- Cầm đã nhận được lá thư của tôi chưa ?
Em cúi đầu :
- Dạ rồi, cám ơn anh đã kể cho Cầm nghe chuyện tình mầu hoa tím đó, câu chuyện buồn ghê anh hí.
Bình để tay lên xe đạp của em :
- Cầm để tôi đem gửi xe đạp, chúng mình đi uống nước nghe.
Em hốt hoảng giữ lại :
- Thôi anh, để Cầm về.
- Về làm chi gấp rứa ? còn sớm mà.
Em nói dối :
- Cầm còn phải đi công chuyện cho me Cầm, về trễ bị la chết.
Bình năn nỉ :
- Cầm không thể nán lại một vài giây nói chuyện với tôi sao ? Gần tháng nay không trông thấy Cầm – giọng Bình nhỏ lại – tôi... nhớ Cầm ghê.
Em đỏ bừng mặt sau câu nói của Bình. Em nhìn xung quanh, em sợ có ai bắt gặp, em sợ có ai biết được niềm sung sướng đang lan nhẹ vào tim em như một làn suối mát mơn man từng cánh mọng đoá hoa tâm hồn em vừa bừng thắm hương yêu. Em giấu vẻ thẹn thùng bằng cách vén tà áo ngồi lên yên xe. Bình vẫn giữ lấy tay cầm :
- Cầm ... Cầm nhất định đi à ?
Em kéo nghiêng vành nón :
- Anh cho Cầm xin lỗi. Cầm bận lắm.
Bình lắc đầu :
- Cầm khó ghê. À nì, mai Cầm nhớ đến với Trâm Anh nghe.
Em dạ nhỏ rồi đạp xe đi thật nhanh, em sợ những giây phút đối diện Bình. Nhìn dáng dấp đó, nhìn nụ cười đó cùng ánh mắt tha thiết đắm say, chắc em không thể từ chối được lời mời của Bình lần thứ hai đâu, em sẽ vào quán uống nước với Bình, em sẽ đắm mình vào những câu nói êm ru của Bình như lời nhạc trữ tình từ trong quán đó vọng ra: "Nắng có hồng bằng đôi môi em, mưa có buồn bằng đôi mắt em, tóc em từng sợi nhỏ, rớt xuống đời làm sóng lênh đênh..."
Em không dám nghĩ tiếp nữa, em đến hàng chị Diệu Tường mua vội bình hoa nhỏ. Em bảo chị :
- Chị gói mau lên, em về kẻo tối.
- Chi mà gấp rứa Cầm ; cả tháng ni em chưa lên thăm chị mà.
- Em bận học quá chị ơi.
- À, khi mô đám cưới Nguyệt Minh đó ? Nhớ chị với nghe.
Em dẫn xe ra :
- Đang in thiệp chị, chị may áo mới đi là vừa, cuối tháng ni đó chị.
Em về đến nhà, đồng hồ trên tường gõ bảy tiếng. Em vòng xe đạp ra cửa bếp, O Lựu đang ngồi bên mâm cơm, thức ăn nguội lạnh. Em hỏi :
- Ủa, răng chưa dọn cơm lên cho rồi.
O thở dài :
- Dọn chi mà dọn. Ai ăn cho vô. Mai chừ trên nhà như giặc.
Em ngồi trên phản :
- Có chuyện chi rứa O ?
- Thì tôi nghe nói, cô Nguyệt Minh đi chơi với ai đó, cậu Nghiễm bắt gặp, cậu vừa đến để từ hôn xong.
Em giật mình, tại sao lại có chuyện lạ vậy, chị Minh của em vốn đoan trang thuần hậu lắm kia mà, đâu đến nỗi kỳ cục như thế, chắc trong câu chuyện phải có một uẩn khúc nào đây. Em rón rén đi lên nhà, me đang ngồi thừ người bên khung cửa, có lẽ nãy giờ me nói nhiều quá nên trông me có vẻ mệt, chị Nguyệt Minh đang ngồi trên đi văng. Vừa thấy em, me như trút hết tất cả bực tức :
- Mi đi mô chừ mới về con yêu kia, sướng quá mà, đi chơi sướng quá mà, mi đã nghe chi chưa? Trời ơi xấu hổ quá, ra vườn bẻ mo cau che mặt chị em bây lại là vừa.
Tiếng me rít qua hai kẽ răng :
- Chính chuyên quá mà, trời ơi ngó xuống mà coi, chồng gần cưới rồi mà còn đi với trai. Đáng đời, thằng Nghiễm từ hôn cũng vừa con ơi.
Chị Nguyệt Minh ngẩng lên :
- Con xin me, me không chịu hiểu con, con đã trình bày tất cả cho me rõ, con chỉ vào Lạc Sơn uống nước với anh Vinh, không có chuyện gì đáng tiếc xảy ra cả, tại anh Nghiễm hẹp lượng, hay có thể, anh kiếm cớ để bỏ con cũng nên.
Me cười lạt :
- Mi đừng đặt điều nói xấu cho thằng Nghiễm, người ta có học thức, có địa vị chớ không cầu bơ cầu bất như thằng Vinh mô.
Em đã hiểu rõ: Chị Minh gặp lại anh Vinh, người tình cũ, hai người vào quán uống nước, anh Nghiễm trông thấy, anh bèn từ hôn. Câu chuyện thật giản dị và... vô duyên hết chỗ nói. Em không ngờ một người trí thức như anh Nghiễm mà lại hẹp hòi đến thế, anh không chịu hiểu rõ ràng sự việc xảy ra, anh đã vội xử sự hết sức nông cạn, chuyện hôn nhân mà anh xem như một trò đùa. Em tức giận dùm chị Minh, người con gái hiền hậu, biết quên mình để sống cho gia đình. Em biết rất rõ mối tình đầu tha thiết giữa chị Minh và anh Vinh. Anh Vinh học cùng lớp với chị Minh, vì nhà nghèo, anh phải bỏ học nửa chừng để ra đời tìm kế sinh nhai nuôi gia đình, trong khi chị Minh vẫn tiếp tục học lên đại học và sắp tốt nghiệp sư phạm. Me ngăn cản mối tình giữa hai người từ ngày bác Huyên đánh tiếng hỏi chị Minh cho anh Nghiễm vừa đậu bác sĩ bên Pháp mới về. Nhiều lần anh Vinh lại nhà, me cấm không cho chị Minh ra tiếp, me còn nói những câu bóng gió làm chạm đến tự ái anh Vinh. Chị Minh đã khóc thật nhiều nhưng không thể nào cãi được ý me, bức tường lễ giáo thật kiên cố mà chị Minh thì yếu đuối quá, chị khó thể vượt qua. Chị chỉ biết nhờ em ra nói chuyện với anh Vinh dùm chị, nhưng me có vẻ khó khăn, me sai em việc này, me biểu em việc khác, me muốn anh Vinh phải ngồi cô độc một mình trong phòng khách, để thấm thía cái thân phận nghèo nàn, để ý thức được vị trí của mình mà bước ra khỏi cuộc đời chị Minh sớm chừng nào hay chừng đó. Sức người chịu đựng có hạn, anh Vinh đã ra đi khỏi cái xứ Huế gò bó này sau khi để lại cho chị Minh một lá thư nhờ em trao với hàng chữ tái bút sau cùng : “Anh vẫn còn mãi mãi yêu Minh”. Dáng chim trời đã vỗ cánh lìa xa thành phố chán chường này, để lại mình chị Minh chơ vơ an phận như con ốc sên cuộn mình trong vỏ, nhìn ngày tháng tàn phai. Chị Minh khóc, chị Minh buồn một thời gian khá lâu, rồi vết thương lòng nào cũng đến lúc nguôi ngoai, chị Minh đã cười trở lại, chị Minh đã chưng diện vui đùa trở lại sau những tháng ngày chị để võ vàng thân xác. Me thở dài nhẹ nhõm, me đón tiếp bác Huyên tại nhà như một khách quý, anh Nghiễm cũng theo mẹ lại chơi, anh đã say mê sắc đẹp của chị Minh thật sự. Chả thế mà sau vài lần nói chuyện với chị Minh, anh đã vội giục mẹ làm đám hỏi. Chị Minh không chấp nhận mà cũng chả phản đối, chị chỉ biết im lặng, chị bảo em, mặc me muốn làm gì thì làm, đã không lấy được anh Vinh, thì chị có kết hôn với ai cũng không thành vấn đề, vì chị đâu có còn yêu ai được nữa ngoài anh Vinh. Riêng em, em mến anh Vinh bao nhiêu em lại càng ghét anh Nghiễm. Em còn nhớ lời của Ngọc Mai :
- Nhất lé nhì lùn mà. Ông anh rể của mi tuy có địa vị oai phong lẫm liệt thật đó, nhưng bị xếp vào loại thứ hai, buồn 5 phút!
Em bênh :
- Tao thấy anh Nghiễm lùn sơ sơ thôi mà, ngó cũng cân với chị Minh lắm.
- Chị Minh nhỏ người chớ không phải lùn. Cầm, mi có biết không ?
- Biết chi ?
- Tao nói không phải vơ đũa cả nắm, chớ những người đàn ông lùn thường hẹp hòi và đầy tham vọng mi ơi.
Vâng, em thấy đôi mắt anh Nghiễm đầy tham vọng, mỗi lần ngồi nói chuyện với em, anh thường khoe cái này cái nọ, em ghét nhất là anh thường bảo em :
- Tại sao Cầm không học dược ? Tại sao Cầm không học Y khoa ? Mà lại chọn cái Khoa học không có tương lai này ?
Em thiệt thà :
- Dược ở Huế không có, còn Y khoa em có thi vô mà không đậu. Em chọn Khoa Học tại vì em yêu thiên nhiên.
Anh Nghiễm nói giọng kẻ cả :
- Thi có mỗi cái Y khoa mà Cầm cũng không đậu nổi sao ?
Em bị chạm tự ái, em đáp cộc lốc :
- Tại vì tôi dốt, tại vì tôi không thông minh bằng anh nên tôi rớt.
Me la em hỗn khi xưng tôi với anh Nghiễm. Và em cũng đã mất cảm tình với anh Nghiễm từ đó.
Me đã đi vào nhà trong, chị Minh còn ngồi đó, lưng tựa vào tường, đầy vẻ chán nản. Em lại gần :
- Chị có gặp anh Vinh hả ? Anh Vinh trở về Huế rồi hả ?
Chị Minh để ngón tay lên miệng, chị dáo dác nhìn vào trong, sợ me nghe thấy, chị kéo tay em ngồi xuống bên cạnh :
- Chị gặp anh Vinh sáng hôm qua, anh Vinh ở luôn đây rồi, Cầm ơi, chị mừng quá.
Đôi mắt đẹp của chị Minh ngời sáng trong bóng đêm, lần đầu tiên kể từ ngày anh Vinh xa vắng, em tìm thấy nụ cười thật trọn vẹn nở trên môi chị.
- Anh có nói chi không ?
- Anh hỏi chị khi mô làm đám cưới, Cầm ơi, chị nghe anh nói mà lòng chị như kim châm muối xát.
- Rồi chị trả lời răng ?
- Thì chị cũng thật tình mà nói. Anh Vinh nghe anh buồn dễ sợ, anh nói như sắp khóc, anh chúc cho chị luôn luôn hạnh phúc.
Em chép miệng :
- Tội nghiệp anh Vinh. Nì chị Minh, rứa còn chuyện anh Nghiễm từ hôn chị tính răng ?
Nét mặt chị bình thản :
- Chị chỉ sợ ba me buồn thôi. Còn phần chị chị chẳng quan tâm.
Em nghe thương chị Minh chi lạ, chị luôn luôn quên mình để nghĩ đến người khác, chị đã để mặc me hướng dẫn cuộc đời chị theo ý muốn của me, dù con tim chị tan nát từng mảnh, chị cũng không màng. Con người như thế mà lại suýt sánh vai với một người hẹp hòi như anh Nghiễm sao. Chắc Chúa còn thương chị Minh nên mới xui khiến anh Vinh trở về cùng chị. Chị Minh nắm tay em :
- Khi hồi em mới đi mô về rứa ?
- Em đi mua quà mừng sinh nhật con bạn, chiều mai em đến chung vui với nó.
- Rứa à? Vậy sáng mai Cầm đi nhà thờ với chị nghe – Chị Minh lim dim đôi mắt – Chị cầu xin Chúa cho chị và anh Vinh sống mãi bên nhau.
Em bóp nhẹ tay chị :
- Em sẽ cùng cầu nguyện với chị, chị Minh.
O Lựu bưng cơm lên bàn ăn, chạy lại bật đèn :
- Trời ơi, tối rồi mà không ai chịu vặn đèn hết, không sợ ma quỉ vô nhà à ?
Me hầm hầm đi ra :
- Dẹp hết, dẹp hết, không ăn uống chi hết…
Nhỏ Nguyệt Thảo, em út của em, chạy đến bàn ăn :
- Ăn cơm, ăn cơm, đói bụng quá rồi.
Me giở lồng bàn vứt xuống đất :
- Ăn đi, tụi bây chỉ biết ăn với ngủ, không làm nên cái tích sự chi hết, lại còn bôi tro trét trấu trên mặt ba me bây.
Nguyệt Trâm và Nguyệt Thu từ nhà dưới đi lên lấm lét nhìn me. Me nói cho hả cơn tức, me đi vô buồng đóng sầm cửa lại, chị Minh đứng dậy bảo các em :
- Thôi ăn cơm đi cho O Lựu còn dọn dẹp, chín mười giờ rồi.
__________________________________________________________________________
Xem tiếp CHƯƠNG IV