Cách
nhà tôi nửa cây số, về phía trái, là một trường tiểu học. Cách trường
tiểu học này chừng trăm thước lại có trường trung học tỉnh lỵ. Vì thế,
vào giờ tan học, chừng mười một giờ rưỡi trưa hay năm giờ rưỡi chiều,
những cô cậu nhỏ học sinh trung tiểu học nhà gần trường, ở khu xóm tôi
hay khu xóm kế cận, đi bộ lũ lượt ngang qua trước nhà tôi. Những cô cậu
nhỏ trong đồng phục học sinh nhắc nhở tôi thật nhiều đến những kỷ niệm
ấu thơ, cho nên, tôi hay ẵm bé Dũng Tâm ra ngồi nơi ghế xích đu trước
cửa, nhìn ngắm cảnh đẹp mắt và nên thơ đó vào mỗi buổi chiều.
Vợ
chồng tôi chọn mua căn nhà này không phải vì nó rộng rãi, khang trang –
chúng tôi mới có một đứa con, lại thích sống giản dị, đâu đòi hỏi tiện
nghi gì lắm – nhưng vì căn nhà có một khoảng đất trống phía trước chừng
bốn thước, đủ để chúng tôi làm một vườn bông. Vợ chồng tôi cùng chung
một sở thích yêu cây cỏ, hoa lá. Dọn đến nhà mới, bỏ một tuần lễ để thu
xếp trong nhà xong, chúng tôi ra tay trồng bông phía trước nhà ngay.
Hàng rào kẽm gai ngoài cổng, chúng tôi trồng bìm năm lá, chỉ hai tháng
đã xum xuê xanh mướt và rộ nở những cánh hoa màu tím hoa cà. Lối đi từ
cổng vào trước cửa nhà, tôi cho trải đá vụn xanh và trồng cỏ chi lan dọc
theo
hai bên lề. Phần đất còn lại ở hai bên, chúng tôi trồng nhiều loại bông
khác. Không lâu lắm, từ ngày dọn đến ở tới nay khoảng nửa năm, chúng
tôi đã lập được một vườn bông như ý.
Chiều
hôm đó, cũng như mọi buổi chiều khác, tôi ẵm bé Dũng Tâm ra ngồi chơi
nơi ghế xích đu. Con trai tôi vừa tròn hai tuổi, bướng bỉnh nhưng cũng
dễ thương, có thể ngồi yên trên ghế xích đu với điều kiện trong tay phải
có vài cái bánh bích quy. Vợ tôi luôn trữ sẵn bánh kẹo trong nhà để dỗ
bé Dũng Tâm mà cũng để đãi khách tới chơi nhấm nháp với ly nước trà nóng
nữa. Hôm đó, tôi dỗ Dũng Tâm bằng hai cái bánh để có thể yên tâm xách
thùng tưới cây trước khi ra ngồi với con ngắm các cô cậu nhỏ học trò lũ
lượt đi học về ngang qua. Mất chưa đầy mười phút tưới cây, nhưng tôi mất
đến mười lăm phút mà chưa tỉa xong đám bông mười giờ mọc thật
rậm, lan cả ra lối đi, trùm lên những bụi chi lan. Đang tỉa bông, tôi
nghe tiếng a a của bé Dũng Tâm đồng thời với những tiếng trò chuyện
huyên náo, tiếng chân người mỗi lúc một nhộn nhịp ngoài đường. Không cần
nhìn ra, tôi cũng biết đã đến giờ tan học.
Nhưng bé Dũng tâm lại a a lên nữa. Tôi hỏi :
- Gì đó con ?
Con
tôi, hai tay còn giữ nguyên hai cái bánh chưa ăn, đưa ra phía cổng để
trả lời tôi. Tôi quay nhìn ra phía đó. Có mấy cô nhỏ đang lấp ló trước
cổng nhà tôi, vừa mặc áo dài trắng, vừa mặc áo bà ba, nghĩa là lẫn lộn
vừa trung, vừa tiểu học. Tôi hỏi :
- Gì đó các em ?
Mấy
cô nhỏ thụt cả về hai bên, khuất sau hàng rào bìm năm lá. Rồi một cô
nhỏ áo dài trắng bị đẩy ra, cô nhỏ lại chạy thụt vào. Kế là cô khác. Tôi
nghe mấy cô nhỏ nói với nhau :
- Mầy hỏi đi.
- Thôi, mầy đi.
Mấy
cô nhỏ thật dễ thương, tôi đoán cả bọn ghé lại nhà tôi chỉ vì vườn
bông. Tôi rửa tay rồi bước ra trước cổng. Mấy cô nhỏ chạy dạt cả ra lề
đường, định bỏ đi. Tôi hỏi một cô nhỏ còn đứng gần đó :
- Các em muốn hỏi gì ?
Cô nhỏ mặc áo dài trắng, tóc buông xõa, đôi mắt nai, có lẽ phải thu hết can đảm mới nói được câu :
- Tụi nó muốn xin ông ít cây bông…
Tôi cười để gây thiện cảm và nói với cô nhỏ mắt nai :
- Em nói với các bạn lại đây, rồi tôi cho.
Không
đợi cô nhỏ gọi, cả bọn đến mười mấy cô nhỏ ở xa, trong trạc chín, mười,
lớn lắm là mười hai, mười ba, đã ùa kéo lại bên cổng nhà tôi. Mấy cô
nhỏ nhao nhao lên :
- Ông cho em một nhánh cúc.
- Bác cho cháu xin mấy ngọn mười giờ.
- Chú cho con nhánh lá thuộc bài…
Tôi đứng nơi cổng, hỏi cả bọn :
- Bộ tôi già lắm sao mà các em kêu bằng ông, bằng bác ?
Một cô nhỏ đáp :
- Ông có râu rồi mà !
Tôi bật cười vì câu nói hồn nhiên đó :
- Tôi mới hai mươi lăm tuổi…
Một cô nhỏ buột miệng :
- Anh hai của em cũng hai mươi lăm.
- Vậy các em có quyền coi tôi như anh hai các em vậy…
Cả bọn huých nhau huyên náo :
- Ê tụi bay, anh hai có con trai ngồi trong kia kìa…
- Anh hai tao có tới ba đứa lận, tụi nó phải kêu tao bằng cô… Ngon lành chưa ?
- Anh hai ! Chị hai ra kìa…
Tôi quay nhìn vào nhà. Vợ tôi đã ra đứng trước cửa. Bé Dũng Tâm đòi mẹ ẵm, vợ tôi cúi xuống đỡ con. Tôi nói :
- Mấy cô nhỏ xin bông, em à.
Vợ tôi nói :
- Sao anh chưa mở cổng cho các em vào ?
Tôi vừa cười vừa mở cổng. Mấy cô nhỏ ùa vào. Trong cái hỗn độn đó, tôi nghe được mấy câu nói:
- Chị hai dễ thương và oai ghê.
- Oai gì ?
- Chị hai nói mở cổng là anh hai mở cổng liền…
Vợ tôi cười hỏi tôi :
- Tại sao hôm nay bỗng dưng anh lại là anh hai vậy ?
Tôi đáp :
- Tự ý mấy cô nhỏ gọi anh đó chứ.
Vợ tôi nói với mấy cô nhỏ :
- Các em lại đây chị bảo.
Mấy
cô nhỏ xúm quanh vợ tôi như bầy học sinh trong vườn trẻ đứng quanh cô
giáo. Tôi đứng một mình chứng kiến cảnh thơ mộng đó. Vợ tôi hỏi :
- Các em đến xin bông phải không ?
- Dạ phải.
- Chị sẽ cho mỗi em một nhánh bông tùy theo ý thích của từng em, nhưng trước hết, các em phải cho chị biết tên cái đã.
Vợ
tôi vẫn thế, thích làm quen với các cô cậu nhỏ. Tôi nghe những cái tên
con gái quen thuộc như Hồng, Châu, Thu, Lan, Tuyết, Hằng… nhưng chẳng
tài nào nhớ được cô nhỏ nào tên gì. Tuy nhiên, tôi tin vợ tôi nhớ. Vợ
tôi có một trí nhớ đáng kể và đã nhiều lần được chứng minh.
Để
vợ tôi ở lại với mấy cô nhỏ chuyện trò, tôi thu dẹp đồ nghề tưới bông
đem ra nhà sau. Khi tôi trở lên thì tất cả đã rời chỗ, xúm quanh chiếc
ghế xích đu. Thấy tôi lên, mấy cô nhỏ bỗng cùng hướng về phía tôi. Hơi
ngạc nhiên, tôi hỏi :
- Có chuyện gì rồi đây phải không ?
Một cô nhỏ áo bà ba nói :
- Em đã biết anh là ai rồi.
- Là ai ?
- Anh là anh Dũng Tâm trên báo chứ gì ?
- Chắc chị nói cho các em biết ?
Cô nhỏ không đáp mà nhìn vợ tôi cười. Đó là câu trả lời. Một cô nhỏ nói :
- Không ngờ lại gặp anh ở đây. Em sẽ nói cho tụi bạn biết và rủ tụi nó tới đây chơi…
Tôi cười nói với vợ tôi :
- Nhắm chừng đủ tiền mua bánh đãi mấy cô cậu nhỏ này không đấy mà lo giới thiệu ?
Vợ tôi cười không đáp, quay nói với mấy cô nhỏ :
- Thôi, các em lấy bông rồi về chứ ? Nào, em Thu, em thích bông gì ? Em Hằng ? Em Tuyết ?... ?
Tôi trố mắt nhìn vợ tôi gọi tên từng cô nhỏ mới quen mà thầm phục. Hỏi một vòng, vợ tôi tổng kết:
-
Xin anh cho em năm nhánh duyên cúc, một bó mười giờ, một nhánh bướm
bạc, một nhánh lá thuộc bài, hai đóa hồng nhung, và hai nhánh bông dừa…
Tôi
vui vẻ hái đủ số. Vợ tôi chia cho từng cô nhỏ. Mỗi khi vợ tôi đưa một
nhánh bông ra, lại gọi tên một cô nhỏ. Tôi cố ghi nhớ nhưng chỉ nhớ được
cô nhỏ đầu tiên tên Tuyết xin nhánh bướm bạc, cô nhỏ thứ nhì tên Hằng
xin nhánh lá thuộc bài và cô nhỏ mắt nai xin nhánh duyên cúc. Chín cô
nhỏ còn lại với chín cái tên lẫn lộn, mù mờ rồi biến mất trong trí nhớ
của tôi.
Có
bông trong tay rồi, mười hai cô nhỏ xin phép ra về. Lần này thì vợ tôi
ra mở cổng. Mỗi cô nhỏ trước khi ra về, không quên hôn bé dũng Tâm một
cái thật kêu làm con tôi khó chịu, khóc ré lên. Tôi ngồi trên chiếc ghế
xích đu đợi vợ tôi trở lại. Vợ tôi hỏi :
- Mấy cô nhỏ dễ thương chứ anh nhỉ ?
Tôi nhăn mặt :
-
Anh chỉ sợ rồi vườn bông của mình trổ không kịp để mấy công nương đó
xin quá. Mà nào phải chỉ có chừng đó cô nhỏ, mười hai có thể thành hai
mươi bốn, nếu mỗi cô nhỏ chỉ cần kể truyện với một cô nhỏ bạn…
Bé Dũng tâm nhoài người đòi tôi ẵm. Vợ tôi trao con cho tôi :
- Trả anh cục cưng đấy, em sửa soạn cơm tối.
Tôi ẵm bé Dũng Tâm, nựng con :
- Chắc mấy cô lúc nãy làm con bực mình lắm nhỉ ?
Rồi tôi gọi với vào trong nhà :
- Bắt đền con trai anh một cái bánh nghe em.
Tiếng vợ tôi vọng ra :
- Có ngay. Anh đợi em một phút.
Gió
reo vui qua những nhánh lá thuộc bài. Tôi tưởng tượng ra sự vui vẻ của
mười hai cô nhỏ xin bông trên đường về. Liệu những cô nhỏ dễ thương này
có gợi cho tôi một hứng thú sáng tác nào chăng ?
*
Từ
đó, mỗi buổi chiều, trừ chiều chủ nhật và ngày lễ, vườn bông trước cửa
nhà tôi trở thành trạm ghé chân đôi chút của không phải hai mươi bốn cô
nhỏ như tôi nghĩ, mà nhiều hơn nữa, đến nỗi vợ tôi cũng chịu thua không
nhớ nổi tên các cô cậu nhỏ. Có những cô cậu nhỏ hiếu kỳ ghé cùng chúng
bạn một hai lần để xem mặt mũi anh Dũng Tâm báo Hồn Nhiên ra sao, những
cô cậu khác thì để ngắm vườn bông một chút, cũng có cô cậu nhỏ ghé lại
để hỏi thăm một vài người bạn cùng ban biên tập với tôi, một số tạt qua
không mục đích. Chỉ một số nhỏ thường xuyên xin bông, về nhà chưng hay
làm gì đó không rõ. Con số nhỏ đó trên dưới mười lăm mà
vợ tôi nhớ tên rất rõ.
Phần
tôi, một hôm tình cờ nói chuyện với vợ tôi về một cô nhỏ hay xin bông
duyên cúc, trong lúc vợ tôi gọi tên cô nhỏ đó thì tôi gọi là cô nhỏ
duyên cúc. Vợ tôi bật cười :
- Cô nhỏ duyên cúc ! Anh định đặt tên lại cho mấy cô nhỏ đó chắc ?
Tôi nảy ngay ra một ý :
-
Ừ nhỉ ! Cái tên nghe cũng hay đấy chứ ? Anh mau quên, chắc phải gọi như
thế mới nhớ được. Đâu nào, em nói sơ cho anh nghe về mấy cô nhỏ hay lui
tới nhà mình xem sao…
- Cô nhỏ Lộc thường xin hồng nhung.
- Cô nhỏ đó sẽ là cô nhỏ Hồng Nhung.
- Cô nhỏ Thanh thích bông dừa trắng.
- Đó là cô nhỏ bông Dừa Trắng.
- Nhỏ Tiên thích cỏ chi lan.
- Cô nhỏ Chi Lan…
Những
cái tên ngộ nghĩnh tôi gọi mấy cô nhỏ được tôi sử dụng từ đó. Và không
ngờ, những cái tên đó khiến tôi dễ nhớ hơn là những cái tên Lộc, Thanh,
Tiên, Tuyết… Nó cũng làm thích thú các cô nhỏ nữa. Cô nhỏ bướm bạc nói
với tôi : “Anh là nhà văn có khác. “. Tôi nghĩ thầm, phải chăng sự tình
cờ cũng là một yếu tố quan trọng trong khi làm văn nghệ ?
*
Một
sáng chủ nhật, tôi dành trọn buổi để cắt tỉa, tưới bón lại vườn bông.
Đến cây Trúc Quan Âm, một loại trúc kiểng thân nhỏ bằng nửa cây đũa, lá
phân nhánh nhiều, phải uốn theo một trụ sườn nào đó, thường ngắt cắm
thêm vào các bình bông cúng, tôi phát giác ra rằng cây kiểng này bị ngắt
ba nhánh lớn. Tôi cố nhớ xem mình có cắt hay không, nhưng nghĩ mãi
không ra. Các cô nhỏ tới chơi thường chỉ xin một nhánh lá nhỏ chứ chưa
hề xin cả một nhánh lớn. Tôi hỏi vợ tôi, vợ tôi nghĩ một lát rồi nói :
- Hôm qua em có cắt cho cô nhỏ Hồng Nhung một nhánh lá, nhưng một nhánh nhỏ thôi chứ đâu cắt ngang thân thế kia !
Thắc
mắc của tôi không giải đáp được trong ngày hôm đó. Rồi tôi cũng quên
bẵng đi đến cuối tuần đó, nhân ngắt một nhánh thêm vào bình bông cúng
mồng một, tôi lại phát giác ra cây cây trúc quan âm bị cắt thêm hai
nhánh lớn ngang thân nữa. Ai đã cắt nhánh trúc quan âm và cắt để làm gì ?
Tôi
quyết để tâm tìm ra sự thực, không phải vì tiếc mấy nhánh trúc quan âm
bị mất, cây trúc của tôi vốn tươi tốt, có cắt vài nhánh cũng chẳng sao,
nhưng tôi muốn tìm ra câu trả lời cho thắc mắc của mình. Những buổi
chiều sau đó, tôi kín đáo để ý đến những cô nhỏ lại gần cây trúc quan
âm. Không uổng công, một tuần sau, vào buổi chiều thứ hai, tôi đã biết
được ai là người cắt nhánh cây kiểng này. Đó là một cô nhỏ tiểu học, mặc
bà ba hơi cũ, không xa lạ gì với gia đình tôi. Cô nhỏ là con của người
thiếu phụ làm mướn cho gia đình cạnh nhà tôi. Cô nhỏ thừa lúc vợ tôi lo
cắt bông cho mấy cô nhỏ khác và tôi khuất vào nhà trong, lấy cái bấm
móng tay loại lớn ra cắt nhanh một nhánh trúc quan âm. Cô nhỏ có ngờ
đâu tôi tránh vào nhà chính là để dò xét !
Tôi
để yên cho cô nhỏ đem nhánh trúc quan âm về nhà. Câu hỏi ai đã cắt trúc
quan âm giờ lại được thay bằng câu hỏi cô nhỏ cắt cây về làm gì ? Và
tại sao cứ khoảng một tuần lại cắt một hai nhánh ?
Vợ
tôi giúp tôi tìm được câu trả lời. Với một cái cớ, vợ tôi sang chơi gia
đình bên cạnh, tìm cơ hội xuống bếp, nơi mẹ con cô nhỏ trú ngụ. Sự thực
không ngờ, tôi tưởng như có thể kéo cả hồn tôi trở về thời dĩ vãng ấu
thơ ngây dại xa xưa.
Bên
cạnh bếp có một khoảng đất nhỏ không đầy một thước vuông mà cô nhỏ
trồng đến phân nửa số bông có tại vườn bông của tôi. Cô nhỏ đã lấy hột
giống từ vườn nhà tôi về, cũng gieo trồng, chăm sóc mỗi thứ một hai cây.
Những nhánh trúc quan âm được cắm trang trọng trong một chậu kiểng nhỏ
xíu, héo úa. Cô nhỏ có ngờ đâu rằng muốn trồng trúc quan âm, phải đào củ
chứ đâu phải cắm nhánh. Thảo nào cứ khoảng một tuần, cô nhỏ lại cắt một
nhánh về để trồng thay cho nhánh trước đã héo !
Kể xong những gì biết được từ cô nhỏ, vợ tôi cười bảo tôi :
- Thế là anh có bạn vong niên rồi nhé !
Tôi đáp :
- Em nói phải. Đâu dễ gì có được người bạn thích bông như thế, nhất nữa là một cô nhỏ tuổi tiểu học…
Tôi thoáng nghĩ trong trí, mình phải có một món quà gì cho cô nhỏ bạn vong niên đó chứ ! Phải, tại sao lại không nhỉ ?
*
Cô
nhỏ định cắt nhánh trúc quan âm, nhưng tôi đã từ trong nhà bước ra, cô
nhỏ vội giấu cái bấm móng tay. Tôi cười thầm mà tội nghiệp cho cô nhỏ.
Tôi hỏi cô nhỏ :
- Em thích cây trúc quan âm này chứ ?
- Dạ… thích.
- Coi vậy chứ nó dễ trồng lắm.
- …
- Chỉ cần cắm nhánh trong một hai ngày là cây mọc lên tươi tốt ngay.
- Vậy sao em cắm hoài… ?
- Em có trồng ?
Cô
nhỏ thoáng đỏ mặt. Tội nghiệp người bạn vong niên của tôi, bị tôi nói
đùa mà đâu biết. Cái tuổi hồn nhiên mới ngây thơ và đáng mến làm sao !
- Anh chị mới gầy được một bụi trúc quan âm để tặng một người bạn. Em có muốn xem không ?
Hỏi
rồi không đợi cô nhỏ trả lời, tôi đi về một góc vườn bông, nơi tôi mới
trồng một gốc trúc quan âm lấy từ gốc trúc cũ ra. Cô nhỏ nhìn mấy nhánh
trúc mới đâm lên tươi mướt mà ngạc nhiên vô hạn. Tôi nói với một giọng
bí mật :
-
Anh chị biết có một người rất thích trúc quan âm trong số các em thường
lui tới đây, nhưng tiếc rằng chưa biết rõ là em nào. Bụi trúc này để
tặng cho em đó, nếu anh chị tìm ra…
Cô
nhỏ lại đỏ mặt. Có tiếng vợ tôi gọi nhờ cắt dùm một nhánh bướm bạc, tôi
để cô nhỏ trúc quan âm ở lại với bụi trúc, tiến về phía cây bướm bạc.
Hôm
đó, tôi lại giả vờ lánh mặt vào trong nhà. Cô nhỏ, đúng như tôi dự
đoán, lại thừa cơ hội không ai để ý, cắt một nhánh trúc quan âm đem về !
Cô nhỏ bạn vong niên của tôi ơi ! Làm sao trúc quan âm có thể trồng
bằng cách cắm nhánh được !!!
*
Bữa
tiệc tất niên tàn, vợ tôi cũng đã nói xong lời từ giã và không quên
chúc lành tất cả các cô nhỏ có mặt nhân dịp tết sắp đến. Bấy giờ tới
phiên tôi :
-
Những ngày tết phải về quê mừng xuân với ông bà nội bé Dũng Tâm, không ở
lại với các em được, anh chị rất lấy làm tiếc. Tuy không được đón tiếp
các em vào ngày tết, nhưng phần anh chị và bé Dũng tâm vẫn luôn luôn nhớ
đến các em, những đứa em nhỏ trước còn xa lạ, nay đã trở thành thân
thiết của anh chị và bé Dũng tâm. Trước khi lên đường về quê, anh chị
muốn tặng mỗi em một món quà mà anh chị tin là các em đều thích… Các em
chờ anh một chút nhé !
Các
cô nhỏ nhao nhao hẳn lên khi thấy tôi đem từ nhà sau lên những cây bông
ươm thật tươi tốt trong những giỏ đất màu mỡ. Vợ tôi bắt đầu công việc :
- Trước hết là Tiên…
Cô nhỏ Tiên tiến đến bên vợ chồng tôi, tôi lấy giỏ cỏ chi lan ra :
- Quà của cô nhỏ Chi Lan nhé ! Vừa lòng không ? cô nhỏ ?
Cô
nhỏ Tiên chớp mắt cảm động, đỡ lấy giỏ bông và lí nhí cám ơn. Vợ tôi
gọi tiếp cô nhỏ Hằng, cô nhỏ Hồng phấn, rồi cô nhỏ Tuyết, Hương… cho đến
khi chỉ còn lại giỏ cây duy nhất, giỏ trúc quan âm và cô nhỏ cắt trộm
trúc hôm nào. Tôi cầm giỏ trúc quan âm lên. Vợ tôi nhìn cô nhỏ mỉm cười.
Cô nhỏ bỗng nhiên đỏ mặt như say rượu rồi bỏ chạy ra về trước sự ngạc
nhiên của các cô cậu khác. Hơn ai hết, vợ chồng tôi biết cô nhỏ đã hiểu
chúng tôi thừa biết cô nhỏ thường cắt nhánh trúc mà không nói ra.
Các cô nhỏ ra về cả rồi, vợ chồng tôi cũng thu xếp đồ đạc để sáng hôm sau về quê sớm.
Sáng
đó, hai mươi bảy tết, chúng tôi sang từ giã gia đình kế cận, tặng chủ
nhân hai chậu bông duyên cúc đủ màu để chưng tết. Chúng tôi không quên
xin phép được ra sau bếp để gặp cô nhỏ trúc quan âm mà đến lúc đó, chúng
tôi cũng chưa biết tên là gì. Cô nhỏ xấu hổ trốn trong bếp, người mẹ
phải gọi mãi mới ra. Vợ tôi trao cho cô nhỏ giỏ trúc quan âm :
-
Chị đền em để chuộc cái lỗi anh đã đùa mà nói với em rằng trúc quan âm
trồng bằng cách cắm nhánh, trong khi sự thực phải có củ mới trồng nó
được. Em nhận chứ ? Em… Em gì nhỉ ?
Cô nhỏ hồng đôi má, đón lấy giỏ trúc quan âm và đáp nhẹ :
- Thưa chị… em tên Trúc…
Tôi cười nhẹ :
- … Trúc quan âm…
Vợ
tôi cười. Cô nhỏ Trúc quan âm cũng cười theo. Những nhánh lá trúc quan
âm xanh mơn mởn, khẽ rung trong cơn gió mai thổi nhẹ. Tôi tưởng như mình
nhỏ lại. Ơi ! Ngày xưa ngây thơ sao đẹp quá. Cô nhỏ Trúc quan âm của
tôi ơi, cô nhỏ có biết là tôi đang thèm được thơ ngây trồng trúc bằng
cách cắm nhánh như cô nhỏ không ?
Nguyễn Thái Hải
(Trích từ tạp chí Tuổi Hoa số 231, Tết Ất Mão, ra ngày 25-1-1975)