CHƯƠNG IX
BA GÃ ĂN MÀY
Mấy ngày rầy, bến đò Mai Lĩnh người ta đi đông như trẩy hội.
Ngôi
quán con con của bà Lý Cốc không lúc nào vắng khách. Cô lái đò có tên
là Sơn Ca nhưng đã lâu im tiếng hát, cũng ít lúc được ngơi tay. Mỗi ngày
nàng chở đi chở về không biết bao nhiêu chuyến.
Mỗi chuyến đò ít ra cũng có một kẻ ăn mày. Nàng thường cười nói với mấy bà trong xóm :
- Sao dạo này ăn mày ở đâu đến mà đông như rươi (1) !
Và nàng tự hỏi :
- Tại sao những tên do thám thích giả dạng làm ăn mày thế nhỉ ?
Chuyến đò sáng sớm hôm nay có những ba tên hành khất.
Nàng
chú ý đến tên to lớn nhất. Đối với con người này Tạo Hoá dường như quá
khắt khe. Cho y được mỗi cái thân hình vạm vỡ, lại bắt y chịu vô số tật
nguyền. Khổ sở nhất là cái lưng gù khiến cho mặt y luôn luôn phải nhìn
xuống đất. Nửa người bên trái là nửa người bỏ đi từ cái má sưng u như
ngậm hoài trong miệng một quả chám (2) thật to đến cánh tay khoèo có năm
ngón tay co quắp. Còn cái chân thọt thì lúc nào cũng kiễng lên như chỉ
dám đụng đến mặt đất của loài người bằng một ngón chân cái.
Y
cam phận tật nguyền, ngồi ở mạn thuyền, xa lánh mọi người mặc dầu quần
áo y có rách rưới mà không hôi hám. Khác hẳn với hai gã cùng đi, mặt mũi
nhâng nháo như hãnh diện với cái nghề mà không ai thích giây vào.
Đến
bến, hai tên này nhẩy tót lên bờ, gọn và đẹp như những người giỏi võ.
Chúng ton ton đi trước để mặc gã loay hoay với một nửa thân hình không
mang tật.
Mấy
bà có gánh có gồng đã lên hết, vừa đi vừa nói chuyện huyên thuyên. Gã
ăn mày chính hiệu rời chiếc đò sau rốt. Cô lái không nề hà giơ một bàn
tay từ bi cho y bám vào điểm tựa.
Y cúi đầu thật thấp gật gật mấy cái tỏ ý vái chào trước khi cất bước một cách thật khó khăn.
Cô gái giật mình thấy một mảnh giấy gập vuông thật nhỏ nằm gọn trong lòng bàn tay.
Ái chà ! Tên này hoá trang giỏi thật ! Không ngờ ! Mà y là ai nhỉ ?
Nàng mở tờ thư ra đọc.
Thư viết bằng chữ nôm, nét bút đẹp, trông quen quen :
“Bạn Lĩnh Nam nhã giám,
“Ngày mai là ngày Đại hội ăn mày. Nhờ bạn báo ngay cho các chú Đinh, Ấn, Lạc nghênh tiếp thật long trọng.”
“Sơn Nữ cẩn cáo.”
Mai
như người ngủ mê sực tỉnh. Nàng hồi tưởng lại ngày ông quân sư họ
Nguyễn sửa soạn xuôi Nam . Ông khẽ dặn, lời ân cần như còn văng vẳng bên
tai :
-
Cháu Mai à, ngoài bốn ông tướng cai quản ba đạo quân đánh thành Đông
Quan, chỉ có ba người biết ta có mặt hôm nay ở đất Bắc. Đó là ông Trần
Kiện, cháu và một người lấy tên là Sơn Nữ nằm trong lòng địch.
“Cháu
phải giấu thật nhẹm không cho ai biết bác ở chơi bên Lương Xá mấy ngày.
Để lộ tin này ra, mẹo của bác tất không hiệu nghiệm và ta sẽ thua trận
đấy.
“Nếu Sơn Nữ liên lạc với cháu thì cháu tên là Lĩnh Nam nhé”.
Nàng
sực nhớ : ông Trần Kiện và bốn tướng đều có mỗi người một tên giả để
phòng thư có lọt vào tay địch, tin tức vẫn không bị tiết lậu và những
người tin cẩn không bị lộ diện.
Chạy ù vào một mái tranh gần đó, nàng thì thào :
- Lụa xuống trông đò hộ chị. Chị đi đàng này một lát. Có việc cần lắm.
Trong
một thoáng, nàng biến thành một gã thiếu niên mặt đen đúa, đầu quấn
chiếc khăn nâu, và mình khoác áo tơi lá mặc dầu trời không mưa. Gã dắt
một con ngựa nòi, tót lên yên và cả người lẫn ngựa bay vào làng Lương Xá
bằng những con đường tắt.
Trần Kiện trông thấy reo lên :
- Cháu Mai, chắc có tin gì quan trọng ?
- Dạ. May quá, có cả ba chú ở đây.
Trần Kiện, Lý Thiện và Đỗ Bí cùng châu đầu vào đọc một tờ thư chỉ riêng họ mới hiểu được nội dung.
Chú Lạc, tức Đỗ Bí, người dễ dãi nhất, giảng cho cô lái :
- Ngày mai, chúng nó sẽ tung thật nhiều tên dọ thám đi săn tin. Chúng ta sẽ kín đáo phô trương như có vua chúa ở đây.
Lý Triện, hay là chú Ấn, nhắc đi nhắc lại :
-
Cháu Mai nhớ dặn tất cả những người bên ấy chớ quên những điều cấm kỵ.
Nghĩa là tha hồ kháo chuyện rông rài. Muốn thêu dệt chuyện vua, chuyện
tướng gì cũng được hết.
Duy có tên ông Nguyễn Trãi là cấm chỉ (3) không được nhắc đến.
- Vâng, cháu nhớ.
*
Chiều
hôm sau, nàng kéo chiếc đò lên bờ khi trời mới nhá nhem. Trái với lệ
thường, nàng tất tả trên đường về nhà để kịp ăn vội vàng mấy miếng rồi
còn đi họp ở nhà cụ Cử.
Qua
khoảnh ruộng chiêm đến một khu rừng nhỏ. Có tiếng người nói chuyện vọng
lại. Tiếng chân người đi tới. Hai gã ăn mày hôm trước sóng vai nhau len
lỏi trên con đường hẹp.
Tinh mắt, nàng vội tránh vào trong một bụi cây rậm rạp, đợi chúng đi diễn qua trước mặt.
Vô tình, chúng không trông thấy nàng, và vô tình vài câu đối đáp của chúng lọt vào tai kẻ thứ ba :
- Tức quá ! Tìm đúng nhà rồi mà không thấy thằng ranh con ấy đâu.
- Cả con nhãi con kia cũng không thấy nốt !
- Thôi để cho chúng nó sống thêm vài hôm nữa vậy. Thịt lúc nào chả được.
- Ừ, hễ bên kia ta triệt xong thì bên này tính lúc nào hay lúc ấy.
- Hà hà ! Tao thấy chúng nó nằm cả trong rọ mà còn lăng xăng chiêng trống rầm trời, ngựa voi rộn rịp… xem phát tức cười !...
Rón rén bước ra khỏi chỗ nấp, nàng đứng nom theo cho đến lúc hai tên ăn mày rẽ vào con đường bên trái.
Đang
phân vân không biết có nên rượt theo chúng hay không, nàng giật thót
mình, nghe đàng sau có tiếng người chạy tới. Một bóng đen lướt qua,
nhanh như gió. Một cánh tay trong tối vung lên. Nàng chưa kịp nghiêng
mình tránh đã cảm thấy như có một vật gì cắm chặt vào khăn, chỗ tóc vấn
dầy nhất quanh đầu.
Một mũi phi tiêu nhỏ có một lá thư gấp nhỏ làm cánh. Sợ toát mồ hôi, nàng chạy ù về nhà, ghé vào đèn mở đọc.
A ! Hai thư chứ không phải một. Vẫn nét bút quen quen của anh chàng mang tên Sơn Nữ.
Bạn Lĩnh Nam nhã giám
Tối mai, hai kẻ lạ mặt sẽ nghỉ chân nơi quán Trúc.
Một tên giọng lơ lớ,
Ám hiệu : nheo mắt trái.
Bảo cô Lãm sắm rượu ngon, nhắm tốt và phục cho tất cả đều say.
Nhờ cụ Cử sẵn sàng nghiên bút sao lại tin tối mật.
Sơn Nữ cẩn cáo.
Khá
quá ! Anh chàng này không gù như mình tưởng. Y chẳng những đứng thẳng
băng mà còn chạy như bay trên đường lạ trong đêm tối. Phép ném phi tiêu
cũng tuyệt vời. Nếu không phải là bạn ắt mặt mình…
Nghĩ đến đây, nàng rùng mình trong khi bàn tay thẫn thờ mở tờ giấy thứ hai.
Trời ơi ! Anh Lịch ! Thảo nào !
Nàng chăm chú đọc, lòng rộn một niềm vui trộn lẫn với một nỗi lo khó tả.
Em Mai
Lộng
giả thành chân (4), thằng Rực đã theo hẳn Vương Thông và đang tìm cách
ám hại anh Hậu trước khi triệt hạ đội dân quân làng ta đấy.
Phải cẩn thận đề phòng và trình cụ Cử biết ngay.
Anh Lịch
___________________________
(1)
Rươi : một loại sâu từ dưới đất chui lên vào cuối thu, khi thời tiết
thay đổi, trong những ruộng ở miền bể kêu là ruộng rươi. Rươi có thể làm
được nhiều món ăn rất ngon.
Đông như rươi : rươi thường xuất hiện đông đặc trong những ruộng rươi.
(2) Quả chám : trái cà na.
(3) Cấm chỉ : cấm ngặt.
(4) Lộng giả thành chân : đùa mãi thành thật.
CHƯƠNG X
MỘT CUỘC HỌP BẤT THƯỜNG
Mai tất tả chạy qua sân tập, nhẩy mấy bực thềm, bước vào nhà khách rộng của thầy.
Không khí ở đây đêm nay sao khác lạ : ngoài vườn gió hun hút, lạnh căm căm mà trong phòng như ngột ngạt.
Cụ
Cử ngồi chủ vị, im lặng trên chiếc đôn sứ kê ở đầu chiếc án thư bằng gỗ
trắc. Hai bên , trên hai chiếc tràng kỷ lim đen bóng có trải nệm bông,
là các nhà tai mắt trong làng, vị nào cũng khăn lược áo dài trịnh trọng.
Phía dưới, hai chiếc chõng tre kê hai bên dành cho mấy cậu, mấy cô nhỏ tuổi.
Tất
cả đều ngồi im phăng phắc. Trên mặt án thư, ngọn đèn dầu lạc cháy lặng
lẽ giữa chiếc điếu bằng bát sứ và cơi trầu sơn son không ai buồn động
tới.
Mai rón rén bước vào, cúi đầu chào lặng lẽ. Lãm khẽ nhích người cho bạn ké né ngồi bên cạnh.
Giọng đanh thép song đượm buồn của cụ Cử cất lên phá tan sự yên lặng :
-
Tôi mời các cụ và các anh, các chị đến họp gấp tối nay là do nhời yêu
cầu của ông Hai ở xóm Chùa. Và cũng để cộng đồng xét xử một việc quan
trọng… Nào xin mời ông Hai lên tiếng.
Ông Hai Quang, mặt mũi hiền lành, đứng dậy nói vắn tắt :
-
Thưa các cụ, hồi chiều thằng Quý nhà tôi nhận được tin của anh nó là
thằng Rực, con bác Cả sáng, cho biết cậu Hậu làng ta có liên lạc với cậu
Lịch…
Ông nhường lời cho cậu con trai trình bày rành mạch :
-
Thưa, anh Rực cháu nhắn về cụ Cử hai tin, thực hư thế nào con không rõ.
Một là anh Lịch đã tự ý theo giặc, làm tay sai cho tên Trần Hiệp, tham
tán quân vụ của Vương Thông. Hai là anh Lịch lén lút thông đồng với anh
Hậu để…
Cử tọa nhao nhao phẫn nộ :
- Láo ! Láo !
- Vô lý !
- Hai anh ấy không đời nào làm bậy !
Quý đợi cho cơn giận của mọi người dịu xuống mới cố nói tiếp cho hết ý :
- … để xúi đội dân quân theo giặc, tiếp tay với quân Minh bắt sống Bình Định Vương mà lập công.
Cụ Cử ôn tồn hỏi :
- Rực nó nhờ ai nhắn tin cho anh ? Có giấy má gì không ?
- Thưa cụ không. Anh ấy nhắn miệng hai người giả dạng làm hành khất.
- Hừ ! Anh Hậu nghĩ sao ?
Tự tin và bộc trực, Hậu đứng dậy nói dõng dạc :
-
Thưa các cụ, tâm địa (1) của anh Lịch, của anh Rực và của chính con như
thế nào, có nhẽ cả làng ta ai cũng biết rõ nhất là cụ Cử là thầy dậy
chúng con đã lâu. Riêng con nghĩ, anh Lịch không phải là hạng người chịu
làm những việc nhơ nhớp. Từ ngày anh ấy bỏ làng đi, con không được tin
gì về anh ấy, làm sao có việc thông đồng, xin các cụ xét cho.
Mấy ông chức việc trong làng bàn :
-
Không phải tại không có mặt anh Cả Sáng và cậu Rực ở đây mà chúng tôi
nghĩ xấu cho cậu ấy. Chứ cậu Rực nói xưng xưng như vậy, thật không đủ
tin.
-
Phải. Ta không thể nhẹ dạ tin một nhời tố cáo vu vơ mà nghi ngờ cậu
Hậu. Sắp đánh nhau to đến nơi rồi, điều tối kỵ là làm cho lòng người
chán nản…
-
Đúng thế đấy. Nếu để cho đội dân quân khảng tảng (2) thì làng mình giữ
cũng không xong, nói gì đến việc tiếp tay với các làng khác !
Cụ Cử vuốt chòm râu đã điểm nhiều sợi bạc, mỉm cười :
-
Chị Mai cách đây mấy hôm có vào thành Đông Quan. Khi về, có trình cho
tôi biết anh Rực đã nói ra miệng rằng anh ấy là người thân cận của Vương
Thông. Chị Mai suýt nữa bị anh ấy ám hại…
Mọi người, kể cả ông Hai Quang và Quý, vồn vã hỏi đầu đuôi câu chuyện.
Mai
kể vắn tắt, giọng bỗng run run khi nàng sống lại giây phút kinh hoàng
của một thiếu nữ đứng trước mối nguy mà chân tay đều rũ liệt.
Nàng kết luận :
-
Nhời nói của con là sự thật, nhưng dù sao cũng vẫn là “khẩu thuyết vô
bằng” (3). Mặt khác lời cáo buộc của anh Rực cũng không chứng cớ. Vậy
muốn biết rõ ai ngay, ai gian, chắc phải đợi lúc nào yên hàn mời anh ấy
và anh Lịch về đây đối chất.
“Bây
giờ, việc làng, việc nước là trọng. Con thiết nghĩ các cụ nên hoàn toàn
tin tưởng vào anh Hậu. Con xin bảo lĩnh cho anh ấy. Nếu anh ấy hai
lòng, con xin chịu tội.
Ông Hương Tùng, cha của Mai, và ông Trưởng Duyệt, thân sinh của Lịch và Lãm, cùng nói :
- Cả chúng tôi cũng bảo lĩnh cho cậu Hậu nữa.
Ông Lý Đôn cảm tạ hai ông bạn già :
- Lẽ tất nhiên, nếu con tôi làm bậy thì tôi cùng tất cả nhà đều chịu chung một hình phạt của làng.
Cụ Cử thích thú nói đùa :
- Cả thầy của nó đây cũng tránh sao khỏi tội ! Nó lại là trưởng tràng của tôi mới chết chứ !
Quay về phía ông Hai Quang, cụ hỏi :
- Ông Hai nghĩ sao ? cả anh Quý nữa. Có điều gì không phục, xin cứ nói.
-
Thưa cụ, cha con tôi quả thật không có điều gì dị nghị. Thằng cháu Rực
nhắn tin, không nhẽ không trình các cụ tường, chứ tôi thấy bên trong
chắc có điều ẩn khuất…
*
Mai bấm Lãm nấn ná ở lại.
Đợi cho mọi người ra về hết, nàng trình cụ Cử hai bức thư vừa nhận được bằng mũi phi tiêu.
Xem xong, cụ Cử ngạc nhiên hỏi :
- Sao lúc nẫy con không đưa ra trình các cụ, có phải hay không ?
-
Thưa cụ, tại con không muốn để lộ hành tung của anh Lịch, con muốn giấu
ông bà Trưởng và thầy đẻ con nữa. Sợ các cụ mừng quá mà không kín
chuyện.
Thầm phục con bé còn nhỏ tuổi mà cáng đáng công việc có phần cẩn trọng hơn mình, cụ khen :
-
Ừ, con nghĩ thế cũng phải. Thôi, vụ ấy coi như đã tạm yên. Còn lo vụ
đêm mai nữa. À con, xem nét chữ thì cả hai tờ thư này đều do một người
viết. Vậy Sơn Nữ với thằng Lịch là một người sao ?
- Thưa cụ, con đoán… có nhẽ vậy.
Lãm liếc nhìn bạn, mỉm cười thấy nàng ửng hồng đôi má.
- Sao đàn ông con trai lại cắc cớ lấy tên là Sơn Nữ hả chị ?
- Con bé này có ngây thơ không ? Thì để che mắt địch, phòng khi thư lọt vào tay chúng chứ để làm gì nữa !
- Ờ há !
Hai
chị em dắt tay nhau ra về, mỗi người mừng vui một cách. Một cô như ngộp
trong niềm vui phải giữ kín cho riêng mình, còn một cô thì muốn tỉ tê
san sẻ với mẹ ở nhà mà không dám.
_____________________
(1) Tâm địa : lòng dạ.
(2) Khảng tảng : chán nản, rời rã.
(3) Khẩu thuyết vô bằng : miệng nói không bằng cớ.
____________________________________________________________________________
Xem tiếp CHƯƠNG XI, XII