II. - CHUẨN BỊ ĐI NGHỈ HÈ
Những ngày nghỉ hè ở nhà thật buồn. Người ta nghỉ hè là để tránh cái nóng, còn các trường học của mình, nghỉ hè để tránh cái mưa. Mà trời đã mưa thì hết đi đâu được. Còn mỗi cách là gắng chịu bó gối ngồi nhà.
Anh em chúng tôi may một cái là khá đông nên không đến nỗi buồn mấy. Cứ luân phiên đứa này rồi đứa kia nghĩ ra những trò chơi mới để giết thì giờ. Dù thế, cũng có nhiều lúc mây giăng u ám cả bầu trời, lòng chúng tôi đứa nào đứa nấy buồn não nuột, nhìn nhau mà thở dài chán nản vô cùng. (Than ôi!).
Chợt một tin mừng đến với chúng tôi. Một tin đại quan trọng. Bố tôi và bác Duy cùng được nghỉ phép mười lăm ngày và bác Duy vừa mời gia đình tôi ra Vũng Tầu nghỉ mát tại nhà riêng của bác ấy ít hôm.
Giời Phật ơi! Tôi thấy mình bất lực và tôi nghĩ rằng chắc chắn chả một văn sĩ nào có thể dùng ngòi bút ghi lại được tất cả nỗi vui mừng, sung sướng, rộn rã, hân hoan của anh em chúng tôi biểu lộ ra sau khi nghe bố tôi báo tin. Chỉ biết, chúng tôi đã cười nói như điên. Những mơ ước được vẽ vời tức khắc:
- Mỗi ngày em sẽ đi tắm biển hai lần.
- Em sẽ mua một chiếc thuyền phao, rồi một mình em sẽ dong buồm để... ra khơi, biết mặt trùng dương biết trời mênh mông...
- Em sẽ leo núi, chinh phục Ê vơ rét Việt Nam...
- Mẹ có xuống tắm không mẹ? Con thì con nghĩ rằng mẹ phải xuống tắm mới được... ôi, chỉ tưởng tượng không cũng thấy mê ly đi rồi... một buổi sáng đẹp trời nào đó, mẹ mặc bộ áo tắm màu vàng xuống tắm biển... Theo từng bước chân của hoàng hậu biển sẽ reo ca từng nhạc khúc chào mừng...
Mẹ tôi cản ngăn sự náo loạn bằng một câu:
- Này, làm gì mà chúng mày bàn tán khiếp thế? Biết tao có cho đi hết không mà sẽ thế này, sẽ thế nọ?
Đúng là một quả bom vừa nổ, một tiếng sét ngang mày! Chúng tôi nhao nhao hỏi:
- Mẹ nói thật hay nói đùa thế mẹ?
- Bố ơi! Bố phải cố "vận động" thế nào để con được đi nghe bố.
- Mẹ ơi, con ngoan nhất nhà đấy.
Bố tôi:
- Để đến tối rồi chúng tao tính.
Không đứa nào chịu cả:
- Trời ơi! Đến tối thì lâu quá, bố tính ngay bây giờ không được sao bố?
- Tin nóng hổi mà sao bố nỡ để cho nó nguội lạnh như đống tro... tàn...
Bố mẹ tôi nhìn lũ con mà cười lắc đầu. Ông bà kéo ghế ngồi, chúng tôi xúm chung quanh, đứa đứng, đứa ngồi ghế, đứa ngồi bệt ngay xuống nền. Tất cả cùng chong mắt về phía bố mẹ. Mẹ tôi đưa ra bản danh sách thí sinh trúng tuyển loạt đầu tiên:
- Để tao tính, thằng Hoạt, thằng Hồng, con Hường, thằng Hồ, con Hằng theo bố mẹ đi chơi. Còn con Hoa, con Huyền ở nhà trông nhà...
Cái máy phát thanh của con Hoa mở ngay một điệu nhạc hu hu:
- Ở nhà buồn chết mẹ ơi, con có làm gì nên tội đâu mà mẹ lại nỡ bắt con ở nhà?
Con Huyền cũng kể lể thảm thiết:
- Ý hẳn mẹ phạt con cái tội học dốt chắc? Oan cho con lắm mẹ ơi. Mẹ quên rằng tháng cuối năm con đã lên được hạng thứ bốn mươi hai rồi à?
Kẻ trúng tuyển Hường móc chị liền:
- ... trong số bốn mươi ba học sinh! Eo ơi, giỏi quá xá đi...
Con Huyền:
- Kệ tao, ai khiến mày chõ mõm vào?
Thế là có trận đôi co giữa hai đứa:
- Mõm gì! Người ta là mèo thì làm gì có mõm, chỉ có...
- Ai cho mày là mèo, mày là...
Mẹ tôi ra tay:
- Thôi, không cãi nhau nữa. Để tao nói cho chúng mày nghe. Sở dĩ tao để con Hoa với con Huyền ở nhà là tao có lý do của tao. Con Huyền thì nặng ký quá, mầy xem, mầy tắm biển có được không? Mày leo núi có được không? Đi Vũng Tàu mà không tắm, mà không leo núi thì ở nhà sướng hơn nhiều. Tao cho mày ở nhà là vì thế. Còn con Hoa, lớn rồi, làm cơm làm nước khéo, trông nhà giỏi, ở lại với em cho có chị có em.
Con Hoa lắc đầu:
- Con không thèm làm chị làm em với con Huyền đâu mẹ.
Con Huyền than thở về cái thân hình của mình:
- Mẹ nói oan cho con quá. Sao mẹ biết con không dám tắm biển? Mẹ phải nhớ rằng thân con to thế này, khi xuống nước, nước sẽ đẩy lên với một lực đẩy tỉ lệ diện tích thân hình con, con sẽ nổi lềnh bềnh...
Thằng Hồng bĩu môi:
- Gớm, diện tích với lực đẩy... Làm như học giỏi lắm vậy!
Mẹ tôi:
- Ừ thì nổi lềnh bềnh, nhưng không biết bơi làm sao mày vào bờ được? Nói cho tao nghe thử?
Con Huyền chỉ ngay thằng Hồng:
- Chứ anh Hồng có biết bơi đâu, sao mẹ cho anh ấy đi?
- Nó là con trai...
- Thế còn con Hường, nó là con gái, cũng không biết bơi, sao mẹ cho nó đi?
Mẹ tôi ngẩn người ra:
- Ờ... mày nói cũng phải, thế thì thằng Hồng, con Hường ở nhà luôn... Bốn đứa ở nhà, ba đứa đi, thế là ổn rồi.
Câu nói làm chấn động tâm hồn hai kẻ vừa bị nêu danh. Thằng Hồng:
- Mẹ! Năm rồi con đứng nhất lớp mà mẹ. Với lại đi biển đâu phải là đi bơi, người ta đi ngâm nước, nghịch nước chứ bộ...
Con Hường:
- Con cũng học hạng ba chứ có hạng bét như ai đâu... Mẹ cho con đi nghe mẹ?
Tôi nắm tay thằng Hồ, con Hằng, im lặng không nói gì. Tôi biết, vào giờ phút này, im lặng là vàng. Phải im lặng để đừng ai nhớ đến mình, chứ không lỡ bị nhắc đến tên, thế nào cũng có chuyện.
Nhưng kìa... Ối thôi! Thằng Hồng đã chiếu tướng tôi rồi. Nó phân bì:
- Còn anh Hoạt nữa, mẹ nhớ lại coi, năm vừa rồi anh ấy đậu vớt chứ có đậu chính thức đâu mà mẹ cho đi... Mẹ bất công quá...
Mẹ tôi quả là người dễ nghe, thấy có lý một tí là ưng liền. mẹ phán:
- Vậy thì thằng Hoạt cũng ở nhà luôn...
Nghe qua câu phán, tay chân tôi muốn rụng rời, tuy vậy, ngoài mặt vẫn phải ra vẻ ta đây bình tĩnh có thừa. Dù gì, tôi cũng là anh cả của tụi nhóc, lẽ nào tôi lại bắt chước chúng nó, đưa ra lẽ này, lý nọ để hạ kẻ khác. Vả lại, còn ai đâu mà tôi hạ ; còn có thằng Hồ với con Hằng. Trong một tích tắc, óc tôi nảy ngay ra một kế. Tôi dùng chiến thuật chiêu hồi:
- Anh hỏi Hồ với Hằng nhé! Hồ với Hằng thích ở nhà chơi với anh hay đi chơi Vũng Tàu với mẹ?
Tôi khôn lắm, tôi không hỏi "đi chơi Vũng Tàu với bố mẹ" mà tôi chỉ nói đi chơi với mẹ. Mà với mẹ thì cả hai đứa cùng thấy sờ sợ. Chừng như hai đứa nó đang suy nghĩ lung lắm thì phải, đứa nọ nhìn đứa kia rồi cùng nhìn mẹ tôi, nhìn tôi. Cuối cùng, con Hằng nói:
- Hằng ở nhà với anh.
Thằng Hồ tiếp nối:
- Em không đi một mình đâu, em ở nhà luôn.
Tôi cười cười khoái chí:
- Tốt lắm, tốt lắm...
Rồi quay sang bố mẹ, tôi lấy giọng trịnh trọng mà rằng:
- Vậy thì kết cuộc lại, con xin được đại diện các em con, kính chúc bố mẹ lên đường đi nghỉ mát "hai mình" thật dzui dzẻ ạ...
Bố tôi mỉm cười nhưng không nói gì, có lẽ ông đang cần thu thập đầy đủ các dữ kiện rồi mới có một quyết định sáng suốt? Không chừng ông cũng theo phe chúng tôi, đòi ở nhà nốt? Mẹ tôi thì ngẩn người ra:
- Ơ hay, thế không đứa nào đi với bố mẹ thật à?
Lũ em tôi không ngờ chuyện lại biến chuyển đến kết cuộc lạ lùng này, thêm vào đó, mấy đứa lớn có lẽ đã hiểu ý tôi, cũng thừa dịp tấn công tâm lý tới tấp:
- Chúng con ở nhà hết.
- Hoan hô bố mẹ sắp đi nghỉ hè.
- Chúng con chúc bố mẹ leo núi vui vẻ.
Mẹ tôi lắc đầu, phì cười, đưa hai tay ra có ý phân bua. Giọng mẹ buông thõng:
- Tao chịu thua chúng mày rồi, lũ ôn con ạ.
Anh em chúng tôi reo ầm lên:
- Ối giời ơi! Thế là mẹ bằng lòng cho tụi con đi hết rồi phải không mẹ?
- Mẹ ơi! Con yêu mẹ nhất đời...
Tôi vốn hiền lành, khiêm nhượng, nên phú lỉnh xuống bếp để mặc lũ em reo hò, nói cười vui vẻ trước chiến thắng oanh liệt vừa rồi. Nói thế chắc các bạn tin ngay. Bạn ơi! Nếu bạn tin thì quả thật bạn là một người rất dễ tin và rất ư là ngây thơ rồi đó. Đừng tưởng là tôi không biết... ham danh vọng! Tôi cũng thèm được lũ em hoan nghênh lắm chứ. Nhưng chúng nó vì mải vui mà phớt lờ tôi, tôi còn biết sao! Chỉ còn cách lỉnh xuống bếp để hy vọng có đứa nào nhận ra sự vắng mặt của mình, nó tri hô lên thì thế nào cả bọn cũng nhớ ra, kéo xuống...
Tôi đoán chẳng sai tí nào. Có tiếng thằng Hồ hỏi:
- Anh Hoạt đâu rồi?
- Ừ nhỉ, anh ấy đi đâu mất rồi?
- Hay là anh ấy giận chúng mình? Chúng mình tệ quá, mải vui mà quên cả việc cám ơn anh ấy... trăm sự là nhờ anh ấy cả mà...
- Vậy thì nào... một hai ba... nào anh em ta cùng nhau xông pha lên đường, ta đi tìm anh... Hoạt...
Chúng túa cả xuống bếp, vây chặt lấy tôi lúc tôi đang vờ rửa tay. Thằng Hồ hỏi:
- Anh Hoạt giận tụi em phải không?
Tôi vờ ngạc nhiên:
- Ơ... giận gì... anh đi rửa tay mà...
Con Hoa láu lỉnh liếc tôi rồi cười, có lẽ nó đã đoán biết ý tôi. Nó bảo các em nó:
- Anh Hoạt nói rồi đó, tụi mày nghe không? Anh ấy không có giận tụi mày đâu... Vậy tụi mày cứ việc lên nhà trên mình bàn tính vụ đi chơi...
Tôi bực lắm nhưng vẫn tỉnh bơ:
- Ừ, thì lên trên ấy đi, tao có bảo đứa nào xuống đây đâu nào?
Con Hường xí chị nó một cái:
- Chị này, vô ơn bạc nghĩa... Không có anh Hoạt liệu chị có đi được không đấy?
Con Hoa đáo để lắm, nó nói:
- Vô ơn cái gì, mình biết ơn trong lòng được rồi. Anh Hoạt đấy, tao biết rõ mà, anh ấy đâu có cần những lời cám ơn của tụi mình... phải không anh Hoạt?
Tôi buộc phải ưỡn ngực ra nhận:
- Chứ sao nữa... quân tử thi ân bất cầu báo mà...
Con Hoa:
- Thấy chưa, nghe anh Hoạt nói chưa? Nào, chị em mình lên trên kia bàn tính chuyện tương lai để anh Hoạt còn... rửa tay chứ!
Lũ em tôi thật là... ngu! Chúng nghe lời con Hoa kéo nhau lên nhà trên hết, để lại mình tôi với cõi lòng đau như cắt. Tôi lẩm nhẩm trong miệng: "Rồi mày sẽ biết tay tao, Hoa ạ".
Một lúc sau, tôi lò dò lên nhập bọn với lũ em. Con Hoa nháy mắt với tôi ra vẻ đắc chí. Lũ em tôi đang chia phe, con Hoa đưa tay lên hỏi:
- Đứa nào theo phe tao?
Con Huyền, con Hường, con Hằng cùng đưa tay lên:
- Em.
- Em.
Chợt con Hường nhìn con Huyền:
- Ơ... chị cũng theo phe chị Hoa à?
- Chứ sao?
Con Hường rụt tay xuống:
- Nếu vậy thì thôi... tui theo phe khác.
- Xí! Bộ chị Hoa cần mày ở cùng phe lắm hở? Cho mày vào để rồi phải nghe mày đọc thơ con ễnh ương cho nghe ấy à?
- Có cho vào cũng không thèm, nói chuyện với đứa ngu phát ghét.
Lại sắp sửa có chiến tranh giữa hai đứa. Tôi có thể nhân đây mà trả thù con Hoa cái vụ "rửa tay" vừa rồi. Tôi hỏi:
- Thế bây giờ đứa nào chịu theo phe anh hai?
Lũ con trai Hồng, Hồ hẳn theo phe tôi rồi. Con Hường bị bơ vơ, xin gia nhập luôn. Con Hằng thấy thằng Hồ đã theo tôi, bèn... tung cánh chim tìm về tổ ấm. Nó tuyên bố thẳng thừng: "ly khai với chị Hoa".
Tôi kéo mấy đứa em về phe mình lại gần, đứng thẳng người mà tuyên bố:
- Từ nay, Hồng, Hường, Hồ, Hằng bốn đứa sẽ theo anh. Ra ngoài ấy (V.T), đi chơi đâu ta cùng đi, ăn gì ta cùng ăn, uống gì ta cùng uống...
Tôi vẫn khôn, nói gì thì nói chũng phải tuyên truyền thêm cái mục ăn uống vào cho nó hấp dẫn. Tội nghiệp con Hoa, con Huyền đứng trơ ra như... hai trẻ lạc loài. Nó nắm tay dứ vào mặt tôi:
- Giỏi lắm rồi, cứ cười đi, đây không sợ...
Tôi trả lễ:
- Ai bắt mày sợ đâu nào?
- Có bắt sợ đây cũng không ngán. Rồi xem, rồi đây rủ được chị ấy vào phe thì đó có chầu mà xị mặt...
Rồi, con bé lại đem "chị ấy" ra rồi. Tôi thoáng đỏ mặt:
- Mày nói gì? Chị ấy nào?
- Còn chị ấy nào nữa...
Con Hằng buột miệng:
- Chị Dung phải không chị Hoa?
Con Hoa cười duyên mà dễ ghét vô cùng:
- Chứ còn ai nữa.
Tôi đỏ mặt, nhưng vẫn cố lấy vẻ tự nhiên:
- Ừ, rồi xem.
Bố mẹ tôi cũng vừa tính toán xong xuôi. Mẹ tôi ra lệnh:
- Thôi, dẹp cái chuyện chia phe chia đảng của chúng mày qua một bên đi. Con Hoa xuống bếp lo cơm nước, nhớ để cho bố mày ấm nước nóng, ông ấy tắm. Thằng Hoạt đạp xe sang bác Duy trả lời với bác ấy rằng bố mẹ nhận lời để bác ấy còn thu xếp, tao dặn nhớ ăn nói cho đàng hoàng tử tế đó nghe, người ta cười vào mũi cho đấy. Còn mấy ông, mấy bà be bé này thì a lê, sửa soạn đi tắm để tao còn giặt quần áo cho chứ...
Bảy đứa con thân yêu tuân lệnh mẹ răm rắp. Con Hoa vừa đi xuống bếp vừa trêu tôi:
- Này, nhớ lời mẹ dặn đấy nhé! Có qua bên bác Duy thì ăn nói cho đàng hoàng, kẻo... "chị ấy" cười vào mũi cho đấy... Tội nghiệp, thân con giai mười hai bến nước...
Tôi định trả miếng thì nó đã lỉnh nhanh xuống bếp. Tiếng cười khúc khích còn vọng lên thật khó ưa.
__________________________________
Xem tiếp PHẦN III
(Trích từ bán nguyệt san Tuổi Hoa số 166, ra ngày 1-12-1971)