1. - Mỗi năm vào dịp Tết, Thu, Lan, Tuấn, ba anh em con chú con bác lại có dịp gặp nhau ở quê nội. Gặp nhau, Thu nói:
- Thu rất thích về thăm ông nội, nhưng phải ngủ lại nhà ông, Thu sợ lắm. Cứ tối đến trở về phòng ngủ nằm nghe tiếng gió xào xạc ngoài vườn, tiếng cú kêu chuột rúc ngoài hiên làm Thu rởn tóc gáy. Thú thật, Thu nhát gan lắm. Như tối qua Thu đã bị một mẻ hết hồn...
2. - Lúc ấy - Thu tiếp - trở về phòng riêng, Thu sửa soạn đi ngủ. Trước khi lên giường, Thu lại bên tủ áo xếp dọn vài thứ và chợt thấy đằng phía góc phòng một đôi chân đen ngòm đang đứng trong xó tối. Hoảng hồn, Thu toan bỏ chạy... nhưng rồi mới chợt nhớ ra đó chính là đôi giày của Thu cởi ra để đó khi chiều! Trong bóng tối Thu đã lầm tưởng có ai đứng đó!
3. - Nghe Thu kể lại, Tuấn cười vui thú. Duy có Lan nhún vai chê Thu quá nhát sợ, không như Lan chưa hề biết sợ là gì.
Tuấn nhạo em: - Phải, ai chả biết Lan can đảm! Làn chưa hề biết lạnh, biết đói, và biết sợ là gì vì có bao giờ Lan rời khỏi ba má đâu?
Lan toan đáp lại lời mỉa mai của anh thì có tiếng ông nội gọi ra ăn cơm. Lan đành nén nhịn và tự bảo sẽ tìm dịp làm cho mọi người phải phục sự can đảm của mình.
4. - Sau bữa cơm tối, Lan trở về phòng ngủ. Cô bé nhất định để ngỏ cửa sổ nằm ngủ tuy trong bụng cũng thấy run khi nhìn ra khoảng trời đen tối bên ngoài. Lan tự nhủ:
- Kể để ngỏ cửa như thế này cũng thấy ngại. Nhưng chẳng thà sợ một tí để Tuấn và Thu phục mình còn hơn.
Đến nửa đêm Lan chợt thức giấc, và, điều Lan trông thấy làm em ớn lạnh xương sống.
5. - Ở cuối góc phòng, gần bên chỗ cửa sổ Lan thấy sừng sững một bóng người. Sợ quá, Lan toan kêu lên, nhưng lại tự nhủ, nếu kêu tất "nó" sẽ nhảy đến... bóp cổ cho hết kêu. Nghĩ thế và tuy run quá, Lan cũng cố gắng ngồi bật dậy, nhảy xuống ôm cứng lấy bóng đen và kêu thất thanh: "Ông nội ơi! Ba má ơi! Cứu con với!"
Nghe tiếng Lan kêu, cả nhà hoảng hốt chạy vào và khi bật sáng đèn lên thì mọi người đều rũ ra cười.
6. - Thì ra, Lan mặt tái mét, đang ôm chặt chiếc áo máng trên mắc!
Má Lan bảo:
- Tội nghiệp con gái má, hồi tối khi con ngủ, má soạn quần áo máng sẵn ở đây để sáng mai mồng một Tết con mặc. Không ngờ con lại tưởng là bóng người và bị một phen kinh hoàng.
Tuấn nháy Thu mỉm cười. Lan hết sợ nhưng lại thấy ngượng và để che sự ngượng ngập, Lan cùng cười lấp đi với mọi người.
VŨ LINH
(Trích từ tạp chí Tuổi Hoa Xuân Quý Mão, 1963)
Không có nhận xét nào:
Không cho phép có nhận xét mới.