Tết đến, mọi người đều vui vẻ, lòng rộn ràng yêu đời. Ngày xuân, muôn mầu sắc đua nhau khoe thắm, muôn ngàn hoa cỏ bừng bừng nhựa sống dưới ánh xuân. Nhất là chúng ta, chưa phải lo nghĩ, ngày xuân đến, ta mặc sức vui đùa thỏa thích, lòng dào dạt niềm vui. Ấy thế mà không phải tất cả đều mừng xuân đâu các bé ạ. Có một loài sợ xuân ghê lắm. Bởi vì cứ tết đến thì cô nàng ấy trở thành trơ trụi xơ xác gẫy đổ tan nát. Các em của chị chắc tròn mắt ngạc nhiên. Loài nào mà khổ thế chị! Không được hưởng xuân thì thôi chứ sao xuân đến lại bị tan nát như vậy? Các em ơi! Tội nghiệp thật đấy, cái loài đáng thương đó chính là những cây cối quanh chùa. Những cây cối đã cho ta bóng mát quanh năm nơi tôn nghiêm yên tĩnh ấy. Những cây cối đêm ngày thấm nhuần kinh kệ, chẳng làm hại ai, chỉ biết giúp đời mà thôi. Vậy mà chúng ta, trong lúc lòng xuân phơi phới, chúng ta quá vui mà vin tay hái, một người, mười người, trăm người, ngàn người đi lễ chùa, mà quên mất đức hiếu sinh của nhà Phật, nỡ bẻ từng cành, gọi là lộc, làm cho chỉ trong vài giờ, từng hàng cây quanh chùa bỗng thành trơ trụi. Từ thân cây, từng hàng nhựa rỉ ra, hay là hàng nước mắt khóc cho những cành con sớm lìa. Những cành lộc đó, cũng chỉ chừng vài giờ sau sẽ héo rũ, và chúng ta sẽ liệng vào thùng rác, thêm khổ cho bác phu rác ngày tết phải cực thân.
Phật giáo có thuyết nhân quả. Ngày xuân, mình tràn ngập niềm vui, mà mình nỡ bẻ gẫy sự sống, làm tan nát chia lìa loài khác thì chị nghĩ lộc đâu chưa thấy, mình gieo nhân tàn nhẫn như vậy, e rằng sẽ vì đó mà phải lãnh kết quả không tốt, phải không các em.
Cứ nghĩ đến nhưng cây quanh Lăng Ông, quanh chùa Xá Lợi v.v... và những nét hăm hở của quí vị hái lộc, có vị hái cành lộc lớn đến nỗi khi lễ Phật, hai tay chắp vào cành lộc trông như là người bưng một mâm đồ lễ, than ôi! Phật cũng đến phải thở dài.
Đến đây chị xin trích một câu trong Nẻo về của ý, do thầy Nhất Hạnh viết (thầy là tác giả Bông Hồng Cài Áo):
"... Tôi chưa bao giờ nỡ bẻ một cành thông, thế nhưng tôi biết những đồi thông mang nhiều thương tích vào những ngày đầu Xuân khi thiên hạ đi hái lộc. Một cái vườn chùa đẹp đến mấy mà sau một buổi bị hái lộc cũng trở thành xơ xác..."
Chị ĐỖ PHƯƠNG KHANH
(Trích tuần báo Thiếu Nhi số 29, ra ngày 12-3-1972)
Không có nhận xét nào:
Không cho phép có nhận xét mới.