Tôi ngồi im trong một góc phòng, phải thế chứ, bởi vì tôi là kẻ tình
nguyện vắng mặt mà. Nếu mà tôi không làm như vậy cũng chả ai thèm để ý
đến tôi: đứa con nít mặt bấm ra sữa, mỗi tối tôi còn khoái măn vú mẹ.
Nghĩa là tôi còn bé lắm, nhưng dù sao tôi cũng 16 tuổi rồi. Thế vẫn là
còn bé. Mẹ tôi nói vậy. Và tôi nuốt cục tức xuống dạ dày, chui vào một
góc ngồi như ma xó.
Có một con thằn lằn bò bò trước mặt. Tôi bỗng òa lên khóc mạnh mẽ, chẳng
sợ nó cười. Ừa, phải khóc chứ. Thằn lằn, tao nói mày nghe nhé. Chị tao,
không, cái con mẹ Đệ Nhất trong nhà tao, con mẹ hay đàn dương cầm đó,
sắp đi du học rồi mày. Tao sẽ cô đơn như Django, còn ai cho tao gây lộn,
còn ai cho tao dậm chân bắt nạt, và mày ạ, chả còn ai để tao được dỗ
dành mỗi khi mẹ tao mắng tao là con quỉ cái. Buồn quá hả mày. Này, mày
có... chị nào... đi du học không?
Tôi định hỏi tiếp thì thằn lằn quẫy đuôi bỏ đi. Tôi bực dọc, nắm cái gối
quẳng xuống gầm giường cho... chuột gặm. Cái gối của chị Thục. Bả hết
còn cần cái gối này rồi, bả sẽ ngủ chỗ khác, giường khác, gối khác. Đêm
tôi sợ ma, nhưng bây giờ tôi cóc sợ nữa. Ma lè, ma lem, ma cụt gì cũng
coi như pha. Phải thế chứ. Chị tao sắp đi rồi ma nhé, tao sẽ đánh nhau
mí tụi mày, tao không cần sợ nữa, có chị tao, tao sợ để được chị ôm vào
lòng, bây giờ, chị tao bỏ tao nằm ngủ chổng chơ thế này, tao cóc sợ ai.
Biết chưa? Tôi bứt mấy sợi ren áo, rồi vùng vằng đứng lên. Căn phòng của
chị em tôi hôm nay sao tối tăm mù mịt như đêm ba mươi. Sời ơi, chán
phèo. Tôi nhìn bức ảnh bán thân của chị tôi mà... thèm khóc vô số kể.
Chị tôi nhe răng cười trong ảnh mà tôi cứ tưởng chị đang chọc tức tôi.
Và tôi khóc. Trời hình như cũng thông cảm nỗi khổ đau của tôi, nên làm
mưa giăng mấy nẻo. Tôi tì tay lên thành cửa sổ. Mắt mũi tôi tèm lem hơn
cả mấy bà già nữa. Buồn muốn chết. Còn thằng cha Thanh, thằng cha vô
duyên như trái mít sống, viết thư miêu tả cảnh trời mây non nước bên
Thụy Sĩ đủ thứ, nào hồ Liman, nào hồ Genève, nào công viên này, nào
Château nọ, lại nói thêm không gian thơ mộng của đại học Berne, đại học
Lausanne, quyến rũ chị Thục tôi. Hồi nào đến giờ chị đâu có ham đi du
học. Tự nhiên lúc này chị đòi quá chừng, ba mẹ tôi thấy chị Thục học
cũng giỏi, nên bằng lòng. Con gái đầu lòng, ai lại chả cưng. Chị Thục
đòi gì được nấy từ khi còn bé đến giờ. Chuyện du học tốn tiền tốn của,
xa chị xa em. Vậy mà ba mẹ tôi cũng bằng lòng, thỏa thuận. Một sự thỏa
thuận vi hiến, bất hợp pháp. Trời ơi, phải chi tôi có quyền nhỉ? Con mẹ
Thục tàn ác vô nhân thất đức. Tôi tố cáo chị Thục trước bầy em văn nghệ
của chị, cho chị xem. Hùng này, Chiêu này, Sĩ này, Tuấn này, Thục Anh
này, Thu Hoang này, mấy ông mấy bà có biết là chị Thục sắp lên con đường
không gian để qua Thụy Sĩ không? Chị Thục coi thường mấy ông, mấy bà
quá chừng. Có ai phản đối, có ai đả đảo hông. Riêng tôi, tôi cực lực lên
án hành động phũ phàng, việc làm vô duyên của chị ấy. Tức quá. Tôi lại
khóc. Mưa ngoài trời và mưa cả trong lòng nữa. Sao mà lạnh lẽo thế. Chị
Thục ơi, chị Ngỗng Thục ơi, chị đừng bỏ em một mình, em sẽ buồn hiu đến
chết, em chết rồi, em thành ma qua Thụy Sĩ bắt chị theo cho xem. Tôi
quay lại nhìn tấm ảnh của chị, chị vẫn cười. Ừa, đi qua Thụy Sĩ với bồ
mà. Khoái lắm. Tôi chụp tấm ảnh quăng xuống đất, xoảng, gương ảnh vỡ
tan, chị cứ cười. Tôi ngồi xuống nhặt từng mảnh vỡ của gương mà tưởng
chừng đó là mảnh vỡ của lòng mình. Nước mắt, nước mũi lòng thòng, tôi
vừa nhặt gương, vừa khóc say mê. Chị đi du học là chị ném hồn em như
vầy nè, hồn em vỡ ra hết rồi, ai nhặt lại chị ơi!
*
Đi qua nhà con bạn về, tôi bước thẳng vào nhà không thèm nhìn chị Thục
lấy nửa cái, tôi bỏ dép ra, leo tuốt lên gác, nằm bẹp, như con sao biển
lười lĩnh, trên giường. Chị đi Nha Trang về hôm qua, sáng này chả hiểu
có gì xảy ra mà không khí có vẻ nghiêm trang nặng nề. Bà nội ngồi lẻm
bẻm nhai trầu, mẹ thì chắc ở sau bếp rồi. Tôi khép mắt lại, quay vào
tường, lại muốn khóc. Có tiếng động nhẹ ở cửa, tôi chẳng buồn quay ra.
Bàn tay của chị Thục đặt lên người tôi, tôi biết chị Thục đang đứng ở
cạnh giường. Bàn tay của chị lúc nào cũng dịu mát chứ không nong nóng
như tay mẹ tôi. Tôi giận chị Thục mà.
- Gà Đoan, quay sang đây tao nói cái này.
- Hông. "Bà" đi ra đi. Tui hông thèm chơi với "bà".
- Gì vậy?
- Hổng có dì dượng gì hết. Đi đi.
- Giận tao hả?
- Ừa đó. Có sao hôn?
Chị Ngỗng Thục ngồi xuống giường, tôi nghe tiếng chị thút thít. Chị hay
khóc lắm. Tôi muốn trở mặt ra nhìn nhưng tôi cũng... đang khóc. Chị Thục
vén tóc mai của tôi:
- Hồi sáng ba la tao, đánh tao hai bạt tai.
Tôi ngạc nhiên và nghe đau buồn cho chị Thục. Từ hồi nào đến giờ, chị
chẳng hề bị đòn, chị ngoan lắm lại mê học. Ba mẹ cưng chị như vàng. Hơn
nữa chị Thục yếu tim. Ba mẹ không muốn chị Thục ngất đi vì sợ hãi. Ngày
đó, tôi vì hay ghen, mẹ thương Ngỗng Thục nhiều, Gà Đoan ít, ba đưa
Ngỗng Thục đi học, ba hông đưa rước Gà Đoan nên tôi nhát sâu chị Thục.
Chị Thục xỉu thật lâu mới tỉnh lại. Tôi sợ quá và khóc um sùm. Bị đòn
một trận nên thân. Bây giờ ba lại tát tai chị Thục. Sao chị không xỉu
nhỉ! Chị Thục nói tiếp:
- Tao hổng đi du học nữa. Tao ở lại nhà.
Tôi rú lên mừng rỡ và bật dậy ôm ngay chị Thục:
- Chị ơi, thật hả, thật hả?
Chị Thục gật đầu. Tôi lau nước mắt trên đôi má chị:
- Như vậy rồi ba la chị phải hôn? Ba đánh chị phải hôn?
Chị Thục lại gật đầu. Tôi bưng mặt khóc kể:
- Trời ơi, em tưởng chị bỏ em cho ma nhát, chuột gặm, chị đi Nha Trang
có một tuần mà em sợ muốn chết, nếu chị đi Thụy Sĩ chắc em không còn. Em
tính nghỉ chơi chị ra hổng nhìn mặt chị nữa, em buồn ghê.
- Bác Duy giận tao, ba ghét tao.
- Kệ, lâu ngày rồi hết. Mà chị Thục nè, lũ em văn nghệ của chị có hay chuyện chị định đi du học không?
- Hay rồi.
- Tụi nó hay chị không thèm đi chưa?
- Chưa.
- Kệ tụi nó, chị đừng thèm cho tụi nó hay. Lũ em xạo, làm bộ của chị đó, tụi nó hổng thương chị đâu.
Tôi thấy chị Thục buồn buồn. Chị Thục thương bầy em văn nghệ của chị
lắm, mới đây còn có một gia đình văn nghệ nữa. Chị Thục có vẻ băn khoăn.
Tôi buộc tóc hộ chị:
- Chị nói chị đi du học chắc gì tụi nó tin, nay chị nói chị ở lại, tụi
nó còn không tin thêm. Tụi nó hổng thương chị đâu mà ham. Có mình em với
Thu Hoang là thương chị thôi.
- Sóc Tím nữa chi.
- Ừa, có ba đứa thương chị hà. Đừng thèm quen với ai nghe chị. Lũ em ở
nhà cũng đủ rồi. Chị không đi du học, em mừng quá. Bên đây thiếu gì
trường đại học, ghi tên vào học đại có sao. Có tú đôi là gồ rồi.
Chị Thục cười. Căn phòng nhỏ của chị em tôi, lại tươi sáng rạng rỡ. Tôi nhìn ảnh chị:
- Mai em đi thay gương cho chị nhé.
- Ừa. Mà Gà Đoan nè, tao sợ ba quá!
- Hông sao đâu, còn nội, còn má mà. Em nói với nội xin can cho.
- Ngày mai tao lên Bùi Chu, xin lỗi. Bác Duy lo cho tao đủ hết, tao lại dở chứng.
- Ừa, mai chị xin lỗi bác Duy, còn ba, để em.
Tôi đứng lên buông màn cửa sổ, che bớt nắng chiều đang soi vào gay gay
khó chịu. Tôi lấy đàn guitare trong tủ ra, đàn nhẹ bản "Bông Hồng cài
áo". Chị Thục nhìn tôi trìu mến. Dù mắt chị không bình thường, tôi vẫn
nhìn ra ở đó, trong đôi mắt trong, có cả một lòng yêu rộng lớn. Chị Thục
là con ốc muốn thu vào lòng cả đại dương. Có phải thế không?
Mấy con chuột, mấy con thằn lằn, mấy con ma, tôi lại bắt đầu sợ chúng.
Chiều nay tôi dọn phòng sạch sẽ và bắt đầu những ngày tháng ngộ nghĩnh
bên chị Thục, những tháng ngày có tiếng guitare, có thơ, có văn và bên
bàn học lăn lóc mấy tờ nháp dơ dầy đầy mực mà đáng yêu. Chị Thục ở lại
nhà, tim tôi bỗng ngân lên một điệu nhạc thật vui, thật rộn ràng. Tôi
hết cô đơn vì từ nay, tôi vẫn còn chị Thục bên cạnh để... gây nhau, giận
nhau và thương nhau. Chị em tôi vẫn thế, nên vắng mất một đứa buồn ghê
rợn, buồn khủng khiếp, buồn thấy mồ đi lận. Chị Thục há.
- SAO MÂY HOÀNG THỊ -
(Trích từ bán nguyệt san Ngàn Thông số 33, ra ngày 5-9-1972)
Không có nhận xét nào:
Không cho phép có nhận xét mới.