Bà chúa thơ Nôm Hồ Xuân Hương xứng đáng được tuyên
phong là “đệ nhất ỡm ờ.” Bà tả một vật, thì rõ là tả cái vật ấy, nhưng
đọc lên, ai cũng liên tưởng đến một vật khác. Thí dụ bà tả cái quạt
giấy:
Một lỗ xâu xâu mấy cũng vừa
Duyên em dính dáng (dính dán) tự bao giờ.
Chành ra ba góc, da còn thiếu,
Khép lại hai bên, thịt vẫn thừa.
Mát mặt anh hùng khi tắt gió,
Che đầu quân tử lúc sa mưa.
Nâng niu ướm hỏi người trong trướng:
Phì phạch trong lòng đã sướng chưa?
Hay bà tả quả mít:
Thân em như quả mít trên cây
Da nó xù xì, múi nó dày.
Quân tử có thương thì đóng nõ,
Xin đừng mân mó, nhựa ra tay.
Lại có cái con kia, không biết là may hay không may, được bà chúa để
mắt tới, đó là con ốc. Chắc là đã săm soi, ngắm nghía con này khá lâu,
bà chúa mới hạ bút, tả:
Bác mẹ sinh ra phận ốc nhồi
Đêm ngày lăn lóc đám cỏ hôi.
Quân tử có thương thì bóc yếm
Xin đừng ngó ngoáy lỗ trôn tôi.
Bà chúa chỉ dạy cách ăn ốc, làm sao lấy được con ốc ra khỏi vỏ, nhưng
vì cách nói ỡm ờ của bà, người đọc liền nghĩ (tầm bậy) sang chuyện khác.
Vì bài thơ “Con Ốc” này mà suýt nữa anh Tuấn bị bố tôi phạt.
Anh Tuấn là anh cả trong nhà. Anh đẹp trai, răng khểnh, ăn nói có
duyên, lại có khiếu văn chương, văn nghệ. Về sau anh lớn lên, nhiều cô
chết mê chết mệt vì anh. Anh Tuấn hơn tôi chín tuổi. Dạo ấy anh khoảng
mười bốn, mười lăm.
Gia đình chúng tôi quen biết chú Mấm. Chú
người nhà quê, thật thà, chất phác, rất tốt bụng. Chúng tôi là gia đình
đi tản cư mà chú cứ xem như là thượng khách trong làng không bằng. Đến
nhà, chuyện trò với bố mẹ tôi hay bố mẹ chị Bích Khuê (cũng là gia đình
tản cư, được người dân xứ đạo cho ở chung nhà với gia đình tôi,) chú
xưng là “con.” Nói mãi, chú đành đổi “con” thành “cháu.”
Anh
Ngọc và tôi rất mê chú Mấm. Chú đến nhà, làm đủ thứ đồ chơi cho anh em
chúng tôi. Sao chú khéo tay thế không biết! Chú làm diều đẹp ơi là đẹp.
Diều thả bay cao ơi là cao. Sáo diều vi vu hay ơi là hay. Mê nhất là có
lần chú làm cho anh em chúng tôi cái xe ô-tô. Thân xe bằng các-tông. Bốn
bánh xe bằng bốn cái nắp chai bia. Chú nhặt ở đâu được một tấm gương
vỡ, tìm cách cắt một miếng vuông vắn làm kính xe. Xe ô-tô lại có gắn cái
kèn nhỏ, bóp kêu toe toe. Đẩy cái xe thì nó lăn bánh được. Anh Ngọc và
tôi ngồi cách nhau mấy sải tay, đẩy xe qua lại. Lâu lâu một đứa lại bóp
kèn kêu toe toe rồi cả hai cười như nắc nẻ. Hôm ấy, đi ngủ, anh Ngọc
nhường cho tôi nằm ôm cái xe ô-tô suốt đêm.
Sáng hôm ấy, chú Mấm
lại đến nhà, khệ nệ mang theo một cái rổ. Mẹ tôi hỏi: “Anh Mấm đem gì
đến đấy?” Chú Mấm vừa thở vừa nói: “Bẩm ông bà, cháu mới ra ao, bắt được
rổ ốc vặn. Gớm, sao hôm nay chúng nó ở đâu kéo đến đông quá đi mất. Ốc
này béo ra phết. Cháu đem đến để các ông bà và các cô cậu xơi cho biết
quà quê. Để cháu luộc cho.” Mẹ tôi cười, bảo: “Cám ơn anh cho quà. Tôi
biết luộc. Xế chiều mời anh sang xơi nhé.”
Anh chị em chúng tôi
và cả chị Bích Khuê đang chơi quanh đấy. Anh Tuấn, không biết xem được
thơ bà Hồ Xuân Hương trong sách nào, thấy ốc, liền buột miệng đọc ngay:
“Bác mẹ sinh ra phận ốc nhồi. Đêm ngày lăn lóc đám cỏ hôi. Quân tử có
thương thì bóc…” Bố tôi đằng hắng một tiếng và lườm anh. Anh Tuấn im
bặt, không dám đọc nốt bài thơ. Bố tôi không cho anh đọc tiếp, vì thấy
có chị Bích Khuê đứng đấy. Từ khi chúng tôi còn nhỏ bố đã căn dặn không
được nói những lời sỗ sàng với phụ nữ hay khi có mặt phụ nữ. Anh Tuấn im
miệng đúng lúc, nhưng chị Bích Khuê chắc cũng biết bài thơ ấy, mặt chị
đỏ như quả nhót chín.
Chú Mấm về rồi, tôi giục mẹ: “Mợ ơi, mợ
luộc ốc cho chúng con ăn ngay đi.” Mẹ tôi trả lời: “Không luộc ngay được
đâu, chú mình! Phải làm cho ốc sạch đã." Rồi mẹ đem rổ ốc vào bếp. Chị
Bích Khuê đi theo, nói: “Bẩm bác, cho cháu học bác cách rửa ốc, luộc ốc
ạ.” Chị Bích Khuê đi theo mẹ tôi thì tôi cũng đi theo chị.
Thấy
chị Bích Khuê ngoan ngoãn, dễ bảo, mẹ tôi nhờ: “Cô Bích Khuê giúp tôi vo
rá gạo này nhé, để nhát tôi thổi cơm chiều. Cô nhớ đừng bỏ nước vo gạo
đi, phí. Nước ấy để ngâm cho ốc nhả sạch các chất bẩn ra đấy.”
Chị Bích Khuê nhanh nhẹn: “Bẩm bác, cháu vo gạo ngay ạ.” Thế rồi đôi bàn
tay tháp búp, trắng hồng của chị khoắng trong rá gạo ngâm trong chậu
đồng đầy nước mưa. Tôi đứng nhìn, xoè bàn tay mình ra, tay mình không có
những ngón tháp bút xinh đẹp như chị. Thấy tôi đứng ngẩn ra nhìn tay
chị, mẹ tôi giục: “Cu cậu giúp mợ chọn ốc nhé.” Tôi ngây thơ hỏi: “Chọn
ốc như thế nào hở mợ?” Mẹ tôi vừa thận trọng đổ rổ ốc vào một chậu nước
khác, vừa thong thả bảo tôi: “Chú mình làm theo mợ đây. Miệng con ốc có
cái vảy, gọi là cái yếm đậy bên trên. Ốc tươi thì yếm đậy hờ hờ thôi.
Đụng vào cái yếm, ốc thụt ngay vào, khép yếm kín mít. Ốc chết thì yếm
thụt sâu xuống, có đụng vào cũng không thấy nhúc nhích gì. Chú mình lấy
con ốc ấy ra, bỏ đi. Như thế mẻ ốc luộc mới ngon được.”
Chỉ một
chốc, gạo đã vo xong mà ốc cũng chọn xong. Mẹ lại thận trọng trút rổ ốc
tươi ấy vào chậu nước vo gạo. Xong xuôi, mẹ giải thích: “Có mấy cách
ngâm ốc cho chúng nhả các chất bẩn ra cơ. Ngâm nước vo gạo là một cách.
Ngâm trong chậu nước có thả trong ấy một con dao là một cách khác. Kim
khí cũng khiến cho ốc nhả các chất bẩn ra. Cách thứ ba nữa là ngâm ốc
với giấm có pha thêm ớt. Cách này làm cho ốc rất mau nhả chất bẩn, nhưng
làm xong lại phải rửa ốc bằng nước sạch. Chung quy, ngâm ốc vào nước vo
gạo vẫn là cách truyền thống, an toàn nhất. Cô Bích Khuê nhớ lấy nhé.”
Chị Bích Khuê nhỏ nhẹ và lễ phép: “Bẩm, cháu nghe kỹ và ghi nhớ ạ.”
Tôi hỏi: “Mợ ơi, bây giờ mình làm gì? Như mợ bảo phải đợi chừng hai
tiếng ốc mới nhả hết các chất bẩn ra thì lâu quá!” Mẹ tôi bảo: “Ấy, muốn
có miếng ăn ngon thì cũng phải công phu, phải mất thì giờ chứ. Nhưng
cũng chẳng lâu lắm đâu. Trong lúc chờ cho ốc sạch, mình chuẩn bị món
nước chấm. Với lại Chúc ra vườn hái cho mợ một ít lá chanh nhé.” Tôi
hỏi: “Hái bao nhiêu hở mợ?” Mẹ đáp: “Chừng một vốc tay thôi. Mình luộc
ốc với lá chanh cho ốc thơm.”
Tôi ra buồng ngoài rủ anh Ngọc ra
vườn hái lá chanh. Mùa này chanh đã ra hoa, lá non không còn bao nhiêu,
nhưng mẹ tôi đã dặn: “Hái lá chanh già cũng không hề chi. Mình ăn gà
luộc, cần lá chanh non thái nhỏ tăng, còn luộc ốc thì lá chanh già cũng
vẫn dùng được.” Hai anh em chạy ra vườn. Bên vại nước mưa, một cây chanh
cành lá rườm rà, không biết đã mọc ở đấy từ thuở nào. Hoa chanh thơm,
trắng lấm lấm đầy cả các cành. Anh Ngọc khôn ngoan hơn tôi, dặn: “Chúc
hái lá thôi, đừng hái hoa với lại đừng làm hoa rụng nhé, để hoa nó kết
quả.” Tôi làm theo. Vì phải thận trọng không hái lầm phải hoa và không
cho hoa rụng nên hai anh em làm cũng hơi lâu. Hái lá chanh xong, tôi
định đem vào khoe mẹ, nhưng anh Ngọc đã bảo: “Mợ chưa nói, nhưng chúng
mình làm trước đi. Chúc theo anh ra cây bưởi, bẻ mươi, mười lăm cái gai.
Gai bưởi mà để khêu ốc thì nhất đấy. Nhưng mà Chúc phải khéo kẻo gai
bưởi nhọn nó đâm chảy máu tay đấy.” Tôi lon ton đi theo anh. Sao anh
Ngọc biết bẻ gai bưởi để khêu ốc mà tôi không biết nhỉ! Mà anh có lớn
hơn tôi bao nhiêu đâu. Mình khờ thật! Tôi vừa theo anh vừa nghĩ như thế!
Chỉ một thoáng, lá chanh cũng hái xong, gai bưởi cũng bẻ xong. Hai anh
em đem vào nhà, xuống bếp khoe mẹ. Tôi liến thoắng: “Mợ ơi, mợ không dặn
nhưng Chúc biết gai bưởi khêu ốc là tốt nhất nên bẻ cho mợ hơn chục cái
gai bưởi đây." Mẹ tôi khen: “Hai anh em ngoan lắm. Xứng đáng được
thưởng ăn ốc luộc.” Anh Ngọc nhìn tôi, mủm mỉm cười. Anh không tranh
công với tôi, mặc dù chính anh dạy tôi là ăn ốc thì phải dùng gai bưởi
mà khêu. Thấy mớ gai bưởi, mẹ tôi ngâm nga câu ca dao: “Trèo lên cây
bưởi hái hoa. Bước xuống vườn cà hái nụ tầm xuân… Cái anh chàng si tình
ấy đến là khổ! Trèo lên cây bưởi, vừa bị kiến cắn vừa bị gai cào…” Rồi
mẹ nhìn chị Bích Khuê, cười nhè nhẹ: “Chắc mai sau cô Bích Khuê làm khối
anh chàng phải trèo lên cây bưởi.” Chị Bích Khuê hai má đỏ au, hàm răng
trên cắn nhẹ bờ môi dưới. Chị nói lảng: “Gần bếp lửa, nóng quá bác ạ.”
Thấy chỉ có lá chanh, chị Bích Khuê hỏi mẹ tôi: “Bẩm, mình không dùng
lá bưởi để luộc chung với ốc ạ?” Mẹ tôi nói: “Cũng có nhiều người luộc
cả lá chanh lẫn lá bưởi với ốc. Nhưng tôi thì chỉ dùng lá chanh thôi. Lá
chanh thơm dịu, còn lá bưởi thì hơi hắc. Gia đình tôi có người họ hàng ở
trong Nam, họ nói rằng trong ấy người ta luộc ốc với sả, cũng thơm
lắm.”
Rồi mẹ tôi bảo hai anh em tôi: “Thôi, cho hai chú chàng ra
ngoài chơi. Nhát ốc luộc xong, mợ cho ăn.” Anh Ngọc vâng lời, ra ngay.
Tôi thì cứ luẩn quẩn trong bếp, xem chị Bích Khuê được mẹ tôi dạy pha
nước mắm chấm ốc luộc. Thấy thế, mẹ tôi cũng không nói gì.
Mẹ tôi, rất ân cần, chỉ dạy chị Bích Khuê làm món nước chấm:
“Ốc ngon mà không có bát nước chấm ngon, cái ngon giảm đi nhiều. Có
những nhà chỉ pha nước mắm ngon với giấm hay với chanh, với gừng, thế là
xong bát nước chấm. Nhưng cầu kỳ hơn thì mình phải dụng công. Đây, nước
mắm ngon, hai thìa nhé. Nước mưa đun cho nóng âm ấm, một thìa. Quả
chanh lúc nãy tôi nhờ cô Bích Khuê cắt đôi đấy, vắt nước ra, sao cho đầy
một thìa. Hũ đường cát vàng đây, cô xúc cho ba thìa. Rồi nhé. Bây giờ
củ gừng cô đập dập ra, tỏi bóc sẵn rồi, cũng đập dập rồi băm nhỏ. Quất
tươi, lấy hai quả, thái mỏng ra. Lá chanh, thái nhỏ tăng nhé. Rau mùi,
thái và băm nhỏ. Đây… làm theo tôi nhé: đổ hai thìa nước mắm, một thìa
nước ấm, ba thìa đường vào bát. Cô lấy đôi đũa này, khuấy cho đều tay.
Đổ gừng, tỏi, ớt, rau mùi vào bát. Cho thêm cả thìa nước cốt chanh vào.
Lá chanh thái nhỏ rồi, phải không? Cô cũng cho vào bát nước chấm. Hai
quả quất thái khoanh mỏng, ta cho vào bát nốt. Vị quất chua chua ngọt
ngọt rất dịu, lại thêm mùi tinh dầu của vỏ quất tiết ra khiến cho bát
nước chấm thơm ngon vô cùng. Ớt thì tuỳ đấy, gia đình chúng tôi không ăn
cay lắm. Có thế thôi, xong món nước chấm.”
Chị Khuê Bích vừa nghe mẹ tôi hướng dẫn, vừa thoăn thoắt hai tay làm theo. Chị khéo quá.
Xong xuôi, bây giờ là việc chính: luộc ốc. Gọi là việc chính, nhưng lại rất nhanh, vì tất cả đã được chuẩn bị sẵn rồi.
Mẹ tôi dặn chị Bích Khuê: “Người ta cứ đố nhau nói câu “nồi đồng nấu
ốc, nồi đất nấu ếch,” lúc đầu nói chậm, càng về sau càng nói nhanh mà
không bị nhịu giọng thì được cho là giỏi. Nhưng thực tế thì không nhất
thiết phải luộc ốc bằng nồi đồng. Cứ nồi đất mà dùng. Nồi có đáy mỏng
vừa phải chứ đừng dày quá. Nồi mà đáy dày, phải luộc lâu, ốc lâu chín,
có khi bị dai, kém ngon kém ngọt. Lá chanh đây, rửa sạch, cho vào nồi
cùng với một bát giấm bỗng. Rổ ốc đã được chọn kỹ và rửa sạch rồi, ta
nhẹ tay trút nào nồi, đổ thêm một bát nước và một dúm muối. Nhớ là chỉ
một bát con nước thôi, cô nhé. Nhiều nước quá, vị ngọt của ốc sẽ mất đi,
kém ngon."
Nồi ốc đã được chuẩn bị xong. Mẹ tôi khơi cho lửa
trong bếp cháy lớn lên. Chỉ một lúc sau, nước trong nồi ốc sôi trào ra.
Mẹ tôi chờ một phút rồi mở vung nồi. Mùi ốc thơm xông lên ngào ngạt.
Mẹ tôi dặn chị Bích Khuê câu cuối: “Bí quyết luộc nồi ốc ngon là khi
nồi ốc chưa sôi thì tuyệt đối không mở vung ra. Ta cũng không nên dùng
đũa đảo ốc trong nồi. Làm như thế ốc bị đứt ruột, khó khêu, khiến cho
mất hứng thú người ăn ốc.”
Mẹ tôi lấy tro vùi than củi trong bếp,
nhanh tay đổ nồi ốc ra rổ cho ráo nước, rồi bà giục chị Bích Khuê:
“Cô
sang nhà ngang mời ông bà cùng sang đây ăn ốc. Phải ăn nóng thế này, ốc
mới ngon.” Chú Mấm cũng được nhắn sang ăn ốc luộc, nhưng chú cám ơn và
nhất mực từ chối. Chú bảo bên nhà chú ăn mãi rồi.
Chỉ dăm phút
sau, cả hai gia đình ngồi vòng tròn trên chiếu mà trung tâm là rổ ốc và
bát nước chấm. Anh Tuấn vừa thấy rổ ốc đã lại nhanh miệng đọc câu thơ
nhại giọng thơ Hồ Xuân Hương: “Thân em như thể ốc mà thôi. Thơm tho
hương ngát khiến bồi hồi. Quân tử nhìn em ao ước mãi. Vừa giòn vừa béo,
nhỉ, chao ôi!”
Bố tôi không kịp ngăn anh Tuấn lại, chỉ lườm anh
một cái rồi đằng hắng. Chị Bích Khuê, mặt lại đỏ như quả nhót chín. Bố
mẹ chị ấy cười hiền hoà. Ông bố chị lấy ra chai rượu trắng, xách theo từ
lúc nào không biết, mời bố tôi: “Cám ơn ông bà Chánh cho chúng tôi xơi
ốc luộc. Dân dã thế mà ngon đáo để, ông Chánh nhỉ. Ta làm với nhau mấy
tợp rượu đưa cay nào.” Tôi ngồi cạnh chị Bích Khuê, thấy hai má chị đỏ
chín. Sao mà chị đẹp thế. Anh Ngọc hồn nhiên, vừa ăn ốc vừa xuýt xoa
khen ngon. Mẹ tôi ngồi cạnh anh Tuấn, để nhỡ anh có xuất khẩu thành thơ…
Hồ Xuân Hương nữa thì kịp bấu vai anh kẻo anh bị bố mắng.
Tự
nhiên, hạnh phúc đến với tôi một cách bất ngờ khi chị Bích Khuê vừa khêu
ốc cho tôi vừa nói:
“Chúc hái lá chanh với bẻ gai bưởi vất vả nhỉ. Đây,
chị thưởng cho hai con ốc tướng này!” Lúc ấy tôi chỉ kịp hưởng hạnh
phúc mà không thắc mắc gì. Lớn lên, có lúc nhớ lại những ngày tản cư cũ,
tôi mới thắc mắc: “Sao hôm ấy chị Bích Khuê chỉ thưởng cho mình hai con
ốc tướng mà không thưởng cho anh Ngọc nhỉ?” Rồi tôi tự giải đáp điều
thắc mắc của chính mình: “Chắc chị ấy đền công cho mình vì chỉ trước hôm
ấy ít lâu, mình tặng cho chị tràng hoa xoan tím nhạt và thơm ngát. Chắc
thế!”
Quyên Di