Thứ Sáu, 31 tháng 10, 2025

Miền Trung

Nhọc nhằn ngày lũ (ảnh : Duy Phong)


 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
  
 
 
Kĩu cà kĩu kịt… miền Trung
Nhấc lên một phút… nặng rung hai đầu
Lời nguyền địa lý mà đau
Trăm nghìn bão lũ nối nhau hoành hành
 
Thắt lòng trĩu nặng tâm linh
Nửa đêm thức giấc oằn mình đội mưa
Trường Sơn ơi! Bạc tóc chưa?
Quặn đau khúc ruột bao mùa thiên tai 
 
Hương Giang nhíu mặt cau mày
Thu Bồn nước lạnh dân gầy tê chân
Mưu sinh một cuộc tảo tần
Áo tơi chật chội mưa dầm mênh mang
 
Bồng bềnh Quảng Ngãi, Quảng Nam
Bão dông mấy nhịp lang thang… Tràng Tiền!
Trĩu vai mềm mẹ và em
Chiếc đòn gánh gánh truân chuyên… mảnh đời
 
Kĩu cà kĩu kịt… mồ hôi
Chiều hôm lặn phía chưa nguôi… nhọc nhằn
Bão xa thôi lại bão gần
Lắng nghe bất chợt bần thần miền Trung
 
                                               Trần Ngọc Hưởng
 

Thứ Năm, 30 tháng 10, 2025

Ốc Luộc

 

Bà chúa thơ Nôm Hồ Xuân Hương xứng đáng được tuyên phong là “đệ nhất ỡm ờ.” Bà tả một vật, thì rõ là tả cái vật ấy, nhưng đọc lên, ai cũng liên tưởng đến một vật khác. Thí dụ bà tả cái quạt giấy:
 
Một lỗ xâu xâu mấy cũng vừa
Duyên em dính dáng (dính dán) tự bao giờ.
Chành ra ba góc, da còn thiếu,
Khép lại hai bên, thịt vẫn thừa.
Mát mặt anh hùng khi tắt gió,
Che đầu quân tử lúc sa mưa.
Nâng niu ướm hỏi người trong trướng:
Phì phạch trong lòng đã sướng chưa?
 
Hay bà tả quả mít:
 
Thân em như quả mít trên cây
Da nó xù xì, múi nó dày.
Quân tử có thương thì đóng nõ,
Xin đừng mân mó, nhựa ra tay.
 
Lại có cái con kia, không biết là may hay không may, được bà chúa để mắt tới, đó là con ốc. Chắc là đã săm soi, ngắm nghía con này khá lâu, bà chúa mới hạ bút, tả:

Bác mẹ sinh ra phận ốc nhồi
Đêm ngày lăn lóc đám cỏ hôi.
Quân tử có thương thì bóc yếm
Xin đừng ngó ngoáy lỗ trôn tôi.

Bà chúa chỉ dạy cách ăn ốc, làm sao lấy được con ốc ra khỏi vỏ, nhưng vì cách nói ỡm ờ của bà, người đọc liền nghĩ (tầm bậy) sang chuyện khác. 
 
Vì bài thơ “Con Ốc” này mà suýt nữa anh Tuấn bị bố tôi phạt.

Anh Tuấn là anh cả trong nhà. Anh đẹp trai, răng khểnh, ăn nói có duyên, lại có khiếu văn chương, văn nghệ. Về sau anh lớn lên, nhiều cô chết mê chết mệt vì anh. Anh Tuấn hơn tôi chín tuổi. Dạo ấy anh khoảng mười bốn, mười lăm.

Gia đình chúng tôi quen biết chú Mấm. Chú người nhà quê, thật thà, chất phác, rất tốt bụng. Chúng tôi là gia đình đi tản cư mà chú cứ xem như là thượng khách trong làng không bằng. Đến nhà, chuyện trò với bố mẹ tôi hay bố mẹ chị Bích Khuê (cũng là gia đình tản cư, được người dân xứ đạo cho ở chung nhà với gia đình tôi,) chú xưng là “con.” Nói mãi, chú đành đổi “con” thành “cháu.” 
 
Anh Ngọc và tôi rất mê chú Mấm. Chú đến nhà, làm đủ thứ đồ chơi cho anh em chúng tôi. Sao chú khéo tay thế không biết! Chú làm diều đẹp ơi là đẹp. Diều thả bay cao ơi là cao. Sáo diều vi vu hay ơi là hay. Mê nhất là có lần chú làm cho anh em chúng tôi cái xe ô-tô. Thân xe bằng các-tông. Bốn bánh xe bằng bốn cái nắp chai bia. Chú nhặt ở đâu được một tấm gương vỡ, tìm cách cắt một miếng vuông vắn làm kính xe. Xe ô-tô lại có gắn cái kèn nhỏ, bóp kêu toe toe. Đẩy cái xe thì nó lăn bánh được. Anh Ngọc và tôi ngồi cách nhau mấy sải tay, đẩy xe qua lại. Lâu lâu một đứa lại bóp kèn kêu toe toe rồi cả hai cười như nắc nẻ. Hôm ấy, đi ngủ, anh Ngọc nhường cho tôi nằm ôm cái xe ô-tô suốt đêm.
 
Sáng hôm ấy, chú Mấm lại đến nhà, khệ nệ mang theo một cái rổ. Mẹ tôi hỏi: “Anh Mấm đem gì đến đấy?” Chú Mấm vừa thở vừa nói: “Bẩm ông bà, cháu mới ra ao, bắt được rổ ốc vặn. Gớm, sao hôm nay chúng nó ở đâu kéo đến đông quá đi mất. Ốc này béo ra phết. Cháu đem đến để các ông bà và các cô cậu xơi cho biết quà quê. Để cháu luộc cho.” Mẹ tôi cười, bảo: “Cám ơn anh cho quà. Tôi biết luộc. Xế chiều mời anh sang xơi nhé.” 
 
Anh chị em chúng tôi và cả chị Bích Khuê đang chơi quanh đấy. Anh Tuấn, không biết xem được thơ bà Hồ Xuân Hương trong sách nào, thấy ốc, liền buột miệng đọc ngay: “Bác mẹ sinh ra phận ốc nhồi. Đêm ngày lăn lóc đám cỏ hôi. Quân tử có thương thì bóc…” Bố tôi đằng hắng một tiếng và lườm anh. Anh Tuấn im bặt, không dám đọc nốt bài thơ. Bố tôi không cho anh đọc tiếp, vì thấy có chị Bích Khuê đứng đấy. Từ khi chúng tôi còn nhỏ bố đã căn dặn không được nói những lời sỗ sàng với phụ nữ hay khi có mặt phụ nữ. Anh Tuấn im miệng đúng lúc, nhưng chị Bích Khuê chắc cũng biết bài thơ ấy, mặt chị đỏ như quả nhót chín.
 
Chú Mấm về rồi, tôi giục mẹ: “Mợ ơi, mợ luộc ốc cho chúng con ăn ngay đi.” Mẹ tôi trả lời: “Không luộc ngay được đâu, chú mình! Phải làm cho ốc sạch đã." Rồi mẹ đem rổ ốc vào bếp. Chị Bích Khuê đi theo, nói: “Bẩm bác, cho cháu học bác cách rửa ốc, luộc ốc ạ.” Chị Bích Khuê đi theo mẹ tôi thì tôi cũng đi theo chị.
 
Thấy chị Bích Khuê ngoan ngoãn, dễ bảo, mẹ tôi nhờ: “Cô Bích Khuê giúp tôi vo rá gạo này nhé, để nhát tôi thổi cơm chiều. Cô nhớ đừng bỏ nước vo gạo đi, phí. Nước ấy để ngâm cho ốc nhả sạch các chất bẩn ra đấy.”
 
Chị Bích Khuê nhanh nhẹn: “Bẩm bác, cháu vo gạo ngay ạ.” Thế rồi đôi bàn tay tháp búp, trắng hồng của chị khoắng trong rá gạo ngâm trong chậu đồng đầy nước mưa. Tôi đứng nhìn, xoè bàn tay mình ra, tay mình không có những ngón tháp bút xinh đẹp như chị. Thấy tôi đứng ngẩn ra nhìn tay chị, mẹ tôi giục: “Cu cậu giúp mợ chọn ốc nhé.” Tôi ngây thơ hỏi: “Chọn ốc như thế nào hở mợ?” Mẹ tôi vừa thận trọng đổ rổ ốc vào một chậu nước khác, vừa thong thả bảo tôi: “Chú mình làm theo mợ đây. Miệng con ốc có cái vảy, gọi là cái yếm đậy bên trên. Ốc tươi thì yếm đậy hờ hờ thôi. Đụng vào cái yếm, ốc thụt ngay vào, khép yếm kín mít. Ốc chết thì yếm thụt sâu xuống, có đụng vào cũng không thấy nhúc nhích gì. Chú mình lấy con ốc ấy ra, bỏ đi. Như thế mẻ ốc luộc mới ngon được.”
 
Chỉ một chốc, gạo đã vo xong mà ốc cũng chọn xong. Mẹ lại thận trọng trút rổ ốc tươi ấy vào chậu nước vo gạo. Xong xuôi, mẹ giải thích: “Có mấy cách ngâm ốc cho chúng nhả các chất bẩn ra cơ. Ngâm nước vo gạo là một cách. Ngâm trong chậu nước có thả trong ấy một con dao là một cách khác. Kim khí cũng khiến cho ốc nhả các chất bẩn ra. Cách thứ ba nữa là ngâm ốc với giấm có pha thêm ớt. Cách này làm cho ốc rất mau nhả chất bẩn, nhưng làm xong lại phải rửa ốc bằng nước sạch. Chung quy, ngâm ốc vào nước vo gạo vẫn là cách truyền thống, an toàn nhất. Cô Bích Khuê nhớ lấy nhé.” Chị Bích Khuê nhỏ nhẹ và lễ phép: “Bẩm, cháu nghe kỹ và ghi nhớ ạ.”
 
Tôi hỏi: “Mợ ơi, bây giờ mình làm gì? Như mợ bảo phải đợi chừng hai tiếng ốc mới nhả hết các chất bẩn ra thì lâu quá!” Mẹ tôi bảo: “Ấy, muốn có miếng ăn ngon thì cũng phải công phu, phải mất thì giờ chứ. Nhưng cũng chẳng lâu lắm đâu. Trong lúc chờ cho ốc sạch, mình chuẩn bị món nước chấm. Với lại Chúc ra vườn hái cho mợ một ít lá chanh nhé.” Tôi hỏi: “Hái bao nhiêu hở mợ?” Mẹ đáp: “Chừng một vốc tay thôi. Mình luộc ốc với lá chanh cho ốc thơm.”
 
Tôi ra buồng ngoài rủ anh Ngọc ra vườn hái lá chanh. Mùa này chanh đã ra hoa, lá non không còn bao nhiêu, nhưng mẹ tôi đã dặn: “Hái lá chanh già cũng không hề chi. Mình ăn gà luộc, cần lá chanh non thái nhỏ tăng, còn luộc ốc thì lá chanh già cũng vẫn dùng được.” Hai anh em chạy ra vườn. Bên vại nước mưa, một cây chanh cành lá rườm rà, không biết đã mọc ở đấy từ thuở nào. Hoa chanh thơm, trắng lấm lấm đầy cả các cành. Anh Ngọc khôn ngoan hơn tôi, dặn: “Chúc hái lá thôi, đừng hái hoa với lại đừng làm hoa rụng nhé, để hoa nó kết quả.” Tôi làm theo. Vì phải thận trọng không hái lầm phải hoa và không cho hoa rụng nên hai anh em làm cũng hơi lâu. Hái lá chanh xong, tôi định đem vào khoe mẹ, nhưng anh Ngọc đã bảo: “Mợ chưa nói, nhưng chúng mình làm trước đi. Chúc theo anh ra cây bưởi, bẻ mươi, mười lăm cái gai. Gai bưởi mà để khêu ốc thì nhất đấy. Nhưng mà Chúc phải khéo kẻo gai bưởi nhọn nó đâm chảy máu tay đấy.” Tôi lon ton đi theo anh. Sao anh Ngọc biết bẻ gai bưởi để khêu ốc mà tôi không biết nhỉ! Mà anh có lớn hơn tôi bao nhiêu đâu. Mình khờ thật! Tôi vừa theo anh vừa nghĩ như thế!
 
Chỉ một thoáng, lá chanh cũng hái xong, gai bưởi cũng bẻ xong. Hai anh em đem vào nhà, xuống bếp khoe mẹ. Tôi liến thoắng: “Mợ ơi, mợ không dặn nhưng Chúc biết gai bưởi khêu ốc là tốt nhất nên bẻ cho mợ hơn chục cái gai bưởi đây." Mẹ tôi khen: “Hai anh em ngoan lắm. Xứng đáng được thưởng ăn ốc luộc.” Anh Ngọc nhìn tôi, mủm mỉm cười. Anh không tranh công với tôi, mặc dù chính anh dạy tôi là ăn ốc thì phải dùng gai bưởi mà khêu. Thấy mớ gai bưởi, mẹ tôi ngâm nga câu ca dao: “Trèo lên cây bưởi hái hoa. Bước xuống vườn cà hái nụ tầm xuân… Cái anh chàng si tình ấy đến là khổ! Trèo lên cây bưởi, vừa bị kiến cắn vừa bị gai cào…” Rồi mẹ nhìn chị Bích Khuê, cười nhè nhẹ: “Chắc mai sau cô Bích Khuê làm khối anh chàng phải trèo lên cây bưởi.” Chị Bích Khuê hai má đỏ au, hàm răng trên cắn nhẹ bờ môi dưới. Chị nói lảng: “Gần bếp lửa, nóng quá bác ạ.”
 
Thấy chỉ có lá chanh, chị Bích Khuê hỏi mẹ tôi: “Bẩm, mình không dùng lá bưởi để luộc chung với ốc ạ?” Mẹ tôi nói: “Cũng có nhiều người luộc cả lá chanh lẫn lá bưởi với ốc. Nhưng tôi thì chỉ dùng lá chanh thôi. Lá chanh thơm dịu, còn lá bưởi thì hơi hắc. Gia đình tôi có người họ hàng ở trong Nam, họ nói rằng trong ấy người ta luộc ốc với sả, cũng thơm lắm.”
 
Rồi mẹ tôi bảo hai anh em tôi: “Thôi, cho hai chú chàng ra ngoài chơi. Nhát ốc luộc xong, mợ cho ăn.” Anh Ngọc vâng lời, ra ngay. Tôi thì cứ luẩn quẩn trong bếp, xem chị Bích Khuê được mẹ tôi dạy pha nước mắm chấm ốc luộc. Thấy thế, mẹ tôi cũng không nói gì.
 
Mẹ tôi, rất ân cần, chỉ dạy chị Bích Khuê làm món nước chấm:
 
“Ốc ngon mà không có bát nước chấm ngon, cái ngon giảm đi nhiều. Có những nhà chỉ pha nước mắm ngon với giấm hay với chanh, với gừng, thế là xong bát nước chấm. Nhưng cầu kỳ hơn thì mình phải dụng công. Đây, nước mắm ngon, hai thìa nhé. Nước mưa đun cho nóng âm ấm, một thìa. Quả chanh lúc nãy tôi nhờ cô Bích Khuê cắt đôi đấy, vắt nước ra, sao cho đầy một thìa. Hũ đường cát vàng đây, cô xúc cho ba thìa. Rồi nhé. Bây giờ củ gừng cô đập dập ra, tỏi bóc sẵn rồi, cũng đập dập rồi băm nhỏ. Quất tươi, lấy hai quả, thái mỏng ra. Lá chanh, thái nhỏ tăng nhé. Rau mùi, thái và băm nhỏ. Đây… làm theo tôi nhé: đổ hai thìa nước mắm, một thìa nước ấm, ba thìa đường vào bát. Cô lấy đôi đũa này, khuấy cho đều tay. Đổ gừng, tỏi, ớt, rau mùi vào bát. Cho thêm cả thìa nước cốt chanh vào. Lá chanh thái nhỏ rồi, phải không? Cô cũng cho vào bát nước chấm. Hai quả quất thái khoanh mỏng, ta cho vào bát nốt. Vị quất chua chua ngọt ngọt rất dịu, lại thêm mùi tinh dầu của vỏ quất tiết ra khiến cho bát nước chấm thơm ngon vô cùng. Ớt thì tuỳ đấy, gia đình chúng tôi không ăn cay lắm. Có thế thôi, xong món nước chấm.” 
 
Chị Khuê Bích vừa nghe mẹ tôi hướng dẫn, vừa thoăn thoắt hai tay làm theo. Chị khéo quá.
 
Xong xuôi, bây giờ là việc chính: luộc ốc. Gọi là việc chính, nhưng lại rất nhanh, vì tất cả đã được chuẩn bị sẵn rồi.
 
Mẹ tôi dặn chị Bích Khuê: “Người ta cứ đố nhau nói câu “nồi đồng nấu ốc, nồi đất nấu ếch,” lúc đầu nói chậm, càng về sau càng nói nhanh mà không bị nhịu giọng thì được cho là giỏi. Nhưng thực tế thì không nhất thiết phải luộc ốc bằng nồi đồng. Cứ nồi đất mà dùng. Nồi có đáy mỏng vừa phải chứ đừng dày quá. Nồi mà đáy dày, phải luộc lâu, ốc lâu chín, có khi bị dai, kém ngon kém ngọt. Lá chanh đây, rửa sạch, cho vào nồi cùng với một bát giấm bỗng. Rổ ốc đã được chọn kỹ và rửa sạch rồi, ta nhẹ tay trút nào nồi, đổ thêm một bát nước và một dúm muối. Nhớ là chỉ một bát con nước thôi, cô nhé. Nhiều nước quá, vị ngọt của ốc sẽ mất đi, kém ngon."
 
Nồi ốc đã được chuẩn bị xong. Mẹ tôi khơi cho lửa trong bếp cháy lớn lên. Chỉ một lúc sau, nước trong nồi ốc sôi trào ra. Mẹ tôi chờ một phút rồi mở vung nồi. Mùi ốc thơm xông lên ngào ngạt.
 
Mẹ tôi dặn chị Bích Khuê câu cuối: “Bí quyết luộc nồi ốc ngon là khi nồi ốc chưa sôi thì tuyệt đối không mở vung ra. Ta cũng không nên dùng đũa đảo ốc trong nồi. Làm như thế ốc bị đứt ruột, khó khêu, khiến cho mất hứng thú người ăn ốc.”
 
Mẹ tôi lấy tro vùi than củi trong bếp, nhanh tay đổ nồi ốc ra rổ cho ráo nước, rồi bà giục chị Bích Khuê:
 
“Cô sang nhà ngang mời ông bà cùng sang đây ăn ốc. Phải ăn nóng thế này, ốc mới ngon.” Chú Mấm cũng được nhắn sang ăn ốc luộc, nhưng chú cám ơn và nhất mực từ chối. Chú bảo bên nhà chú ăn mãi rồi.
 
Chỉ dăm phút sau, cả hai gia đình ngồi vòng tròn trên chiếu mà trung tâm là rổ ốc và bát nước chấm. Anh Tuấn vừa thấy rổ ốc đã lại nhanh miệng đọc câu thơ nhại giọng thơ Hồ Xuân Hương: “Thân em như thể ốc mà thôi. Thơm tho hương ngát khiến bồi hồi. Quân tử nhìn em ao ước mãi. Vừa giòn vừa béo, nhỉ, chao ôi!”
 
Bố tôi không kịp ngăn anh Tuấn lại, chỉ lườm anh một cái rồi đằng hắng. Chị Bích Khuê, mặt lại đỏ như quả nhót chín. Bố mẹ chị ấy cười hiền hoà. Ông bố chị lấy ra chai rượu trắng, xách theo từ lúc nào không biết, mời bố tôi: “Cám ơn ông bà Chánh cho chúng tôi xơi ốc luộc. Dân dã thế mà ngon đáo để, ông Chánh nhỉ. Ta làm với nhau mấy tợp rượu đưa cay nào.” Tôi ngồi cạnh chị Bích Khuê, thấy hai má chị đỏ chín. Sao mà chị đẹp thế. Anh Ngọc hồn nhiên, vừa ăn ốc vừa xuýt xoa khen ngon. Mẹ tôi ngồi cạnh anh Tuấn, để nhỡ anh có xuất khẩu thành thơ… Hồ Xuân Hương nữa thì kịp bấu vai anh kẻo anh bị bố mắng.
 
Tự nhiên, hạnh phúc đến với tôi một cách bất ngờ khi chị Bích Khuê vừa khêu ốc cho tôi vừa nói: 
 
“Chúc hái lá chanh với bẻ gai bưởi vất vả nhỉ. Đây, chị thưởng cho hai con ốc tướng này!” Lúc ấy tôi chỉ kịp hưởng hạnh phúc mà không thắc mắc gì. Lớn lên, có lúc nhớ lại những ngày tản cư cũ, tôi mới thắc mắc: “Sao hôm ấy chị Bích Khuê chỉ thưởng cho mình hai con ốc tướng mà không thưởng cho anh Ngọc nhỉ?” Rồi tôi tự giải đáp điều thắc mắc của chính mình: “Chắc chị ấy đền công cho mình vì chỉ trước hôm ấy ít lâu, mình tặng cho chị tràng hoa xoan tím nhạt và thơm ngát. Chắc thế!”
 

Quyên Di    

Thứ Ba, 28 tháng 10, 2025

Chuyện Hai Người


Căn phòng nhỏ chỉ vừa đủ cho một chiếc giường và một bàn nhỏ trên để vài ly nước uống. Thế mà mẹ Ngọc bảo Ngọc phải ngủ chung với người chị họ tên Thu Vân và bạn chị ấy tên Ngọc Điệp trong gian phòng nhỏ nầy.  Không có phòng nào khác vì nhà của Ba Mẹ Ngọc đông người. Gia đình Ngọc sáu người gồm Ba Mẹ và bốn con. Bốn người con gồm một trai ba gái: Con trai là anh trai của Ngọc đến Ngọc và hai em gái của Ngọc.  Nhà chật lắm nay lại thêm chị Vân từ quê Nội lên tỉnh thành SG đặng theo học Đại Học. Tối nay, bạn chị Vân tới thăm chị Vân nên chị Vân rủ người bạn gái ngủ lại đêm. Thế là ba người con gái nằm ngủ chung  trên một giường. Ngọc chỉ mới mười hai tuổi, đang học Trung Học Đệ Nhất Cấp - lớp Đệ Lục hay lớp Bảy.  Hơn mười giờ đêm nên ai nấy cũng lên giường và ngủ trong mùng.  Đèn đã tắt nên căn phòng tối om, không thấy gì chung quanh hết.  Ngọc nằm mé trong cùng, gần vách tường, Ngọc đang im lặng, tuy buồn ngủ nhưng chưa ngủ được.  Nằm lim dim.

Có tiếng chị Thu Vân thì thào nho nhỏ:
 
- Điệp ơi, mầy ngủ chưa vậy? 

Chị Điệp trả lời, giọng tỉnh táo:
 
- Chưa, tao chưa buồn ngủ. Chắc quen thức khuya nên khó ngủ sớm được, mầy ơi!

Rồi Ngọc nghe chị Vân nói nhỏ nhẹ:
 
- Tao cũng vậy, nằm nãy giờ mà chưa buồn ngủ!

Hai người im lặng một lúc lâu.  Ngọc vẫn nằm im. Không ai hỏi chuyện Ngọc xem còn thức hay ngù. Không ai lên tiếng.  Ngọc chỉ nghe tiếng đồng hồ treo tường tí tách, đều đặn.

Chợt chị Điệp cất giọng hỏi chị Vân: 
 
- Ê Vân ơi ! Vậy mầy lên Sài Gòn thì anh Danh có liên lạc gì  với mầy chưa? Chắc lúc mầy đi, anh ấy buồn lắm.  Có gì hay hay mầy kể tao nghe nhé!. Hay là mầy không muốn kể thì thôi!

 Rồi Ngọc nghe tiếng thở dài của chị Vân: 
 
- Thì mầy biết sơ sơ cũng đủ. Với lại tao không muốn nói chuyện bồ bịch của tao lúc con Ngọc có đây. Hay là lát nữa đi,  khuya khuya một chút đi rồi tâm sự riêng sau.

 Đoạn chị lên tiếng hỏi Ngọc:
 
- Ngọc ơi, em ngủ chưa vậy? Ngọc còn thức không em?... 

Ngọc nằm im, không biết có nên cho hai chị lớn biết mình còn thức. Thôi thì Ngọc cứ im lặng.

- Chắc nó ngủ rồi, Điệp à! - Chị Vân nói tiếp, giọng bình thản:
 
- Mà tao biết làm sao? Má tao biểu đi lên Sài Gòn học cho má tao vui.  Bà biểu tao cố gắng thi tuyển sao cho đậu vào Đại Học Dược Khoa khoá rồi nhưng tao thi rớt nên ghi tên Luật Khoa.  Học Luật Khoa nghe nói không khó mấy, cứ đi nghe giảng, ghi bài rồi mua cours về nhà học bài. Đến cuối năm thi dễ đậu hơn là bên Khoa học. Tao nghe nói thiên hạ học bù đầu bên đó.

Chị Điệp nói vài câu an ủi:
 
- Thôi, mình ban A, học Vạn Vật thì vào Dược Khoa thích hợp hơn.  Chắc tao theo ngành Sư Phạm hai năm học rồi ra trường, đi dạy vài năm xem có thích hợp hay không!  Dạy con nít  vui lắm vì tao vốn thương trẻ em.  Nhưng tương lai ở cái tỉnh nhỏ chắc cũng vầy vậy, ngày nào như ngày nấy, được một cái là gần cha mẹ và bạn bè năm xưa. Cảnh cũ, người cũ. Cho nên tao sẽ không ngỡ ngàng như phải thay đổi lối sống như ở chốn thị thành hoa lệ. 

Chị Vân đồng ý ngay nên vội nói với chị Điệp:
 
- Vậy cũng được, ngành Godautre là Gõ Đầu Trẻ lúc nào cũng cần thiết. Như vậy, không chừng lúc ra trường mầy  lại được  trở lại mái trường xưa yêu dấu để ̣đi dạy thì hạnh phúc biết bao. Nhớ lúc nhỏ, mình có dịp đọc truyện " Nắng Đẹp Miền Quê Ngoại " nên tao yêu quê Ngoại hết sức. Được sanh ra và lớn lên nơi quê ngoại đã tròn mười tám năm. Thời gian qua nhanh quá, tiểu học rồi trung học.  Rồi lập thân mà được sống gần gũi nơi thôn quê quen thuộc, còn gì bằng!  

Chị Điệp hỏi nhỏ, trêu chọc:
 
- Vậy cô nàng Vân cũng nhớ nhà. Nói thiệt đi, mầy có còn nhớ anh Danh không?

Chị Vân ấp úng một chút:

- Ừa, cũng có mà thôi. Bây giờ xa nhau gần một tuần nên cũng bớt nhớ. 

Rồi đột nhiên, chị Vân tâm sự thêm cho bạn gái:
 
- Lúc chia tay lên tỉnh thành, anh có rủ ra biển LH chơi. Má tao đâu biết, cứ tưởng tao đi chơi với bạn gái nên cho phép, sáng đi chiều về, đâu có đi suốt đêm nên cũng cho phép. 

Chị Điệp hỏi dồn:
 
- Ra biển thôi à? Đi bằng cách nào?

Chị Vân trấn an bạn:
 
- Chắc chắn là không dám đón xe lam ở chợ vì nhiều người quen biết bắt gặp tao đi chơi riêng với bạn trai thì rầy rà, phiền lắm. Mẹ tao coi vậy mà nghiêm lắm.  Anh Danh có xe của cơ quan nơi anh làm việc nên anh đón Vân nơi góc chợ rồi đưa ra biển. 

Chị Điêp thắc mắc:
 
- Thế rồi hai người làm gì ngoài biển?

Chị Vân  nhẹ nhàng nói:
 
- Chẳng làm gì hết,  có uống vài thứ giải khát . Sau đó, tụi tao đi tìm vỏ sò, vỏ ốc, đi dạo dọc theo bờ biển rồi ngồi ngắm thuỷ triều, ngắm chim biển, ngắm người ta qua lại, nhưng chưa đến lúc hoàng hôn, anh lại đưa tao về.

Lúc nầy Ngọc nghe chị Điệp hỏi tiếp:
 
-Thế là lần cuối gặp nhau vui hén. Rồi phút chia tay ra sao?

Chị Vân hé lộ tình tiết một chút:
 
- Ra sao là ra sao. Tao đã báo tin cho anh biết ngày hôm sau tao đi rồi. Hình như tao hơi run. Anh cũng không nói nhiều.  Đôi mắt rươm rướm lệ mà tao cũng có hai hàng nước mắt cảm động. Hai đứa khóc chia ly. Cuối cùng quen nhau hơn một năm cũng đành xa rời, dang dở!

Chị Điệp chợt xuýt xoa:
 
- Ừa, thời gian hai người quen biết nhau ngắn ngủi thât!  Mà mầy có nghĩ đó là tình yêu hay không?

Chị Vân trả lời:
 
- Tao không biết nữa! Nhưng sau cùng, khi thấy tao khóc thì anh ấy ôm lấy tao, vuốt tóc, lau mắt tao.  Lúc đó, tao chưa từng biết mình có yêu hay không?  Chỉ thấy mình hồi hôp mong chờ giây phút gặp gỡ, quyến luyến nầy mà không tưởng tượng được chuyện gì đang hay sẽ xảy ra. Hình như tao chẳng chủ động mà chỉ thụ động. Và sau cùng, anh hôn nhẹ lên má tao. Tao không nói gì thêm. Anh ấy chỉ chào tạm biệt. Rồi thôi. Lần cuối là vậy đó!

Chị Điệp giiọng trầm ngâm:
 
- Thôi cuối cùng gặp nhau chỉ là tạm biệt.  Để rồi anh Danh đặt hy vọng vào tương lai, đợi ngày mầy ra trường. Bốn năm nữa coi bộ còn lâu à.

Chị Vân nói thêm:
 
- Hy vọng khi nào về thăm má tao, tao sẽ gặp anh. Nếu anh chưa gặp và lấy người khác.

Chị Điệp lại an ủi chị Vân:
 
- " Que sera,sera!"  Cái gì đến rồi sẽ đến. Thôi mình nên tạm dừng bàn chuyện. Nếu anh ấy thật lòng thì anh sẽ hỏi thăm hay liên lac.

Thế là ai nấy sau đó đều chìm vào giấc ngủ vì cũng đã khuya. Tuy nhiên, lần đầu Ngọc nghe được câu chuyện tâm sự của người chị họ với chị bạn gái  trong cái đêm hy hữu ấy.  Bởi vì chị Vân lớn hơn Ngọc  sáu tuổi cho nên chị Vân chẳng bao giờ tâm sự với Ngọc dù hai chị em có ngủ chung với nhau cùng một phòng trong khoảng hai năm. Chị Vân cố gắng lo học.

Trong mắt mọi người trong nhà, Ngọc chỉ lả cô bé, còn quá nhỏ, chưa biết gì, chưa quen biết người khác giới để hiểu được những rung động của người lớn. Người lớn thì họ khác con nít, trai gái có lúc quen nhau, bồ bịch rồi cũng có lúc phải rời xa, chia tay.  

Ngọc chưa hiểu những gì mà Mẹ Ngọc nói về người thanh niên tên Danh mà chị Thu Vân được quen. Ngọc được biết là đã có lần anh ấy tìm đến nhà của Ba Mẹ Ngọc để hỏi thăm và xin gặp chị Vân nhưng chị Vân vắng nhà.  Mẹ Ngọc nói anh Danh là người từng trải: " Người ta lớn tuổi, ra đời rồi nên chững chạc; còn con Vân thì khờ khạo quá."  Theo ý Mẹ của Ngọc thì Mẹ không biết có sợi dây liên kết ràng buộc nào giữa chị Vân và anh Danh hay không nhưng sau đó, Mẹ đã tiết lộ thêm một chi tiết khi anh ấy đã nói  với Mẹ của Ngọc về chuyện hai người.  Anh ấy bảo: " Tôi chỉ là bạn và tôi xem Vân như một người em gái!"  Do đó, tuy không dám nói ra hay khuyên bảo chị Vân nhưng Mẹ nhận xét là  hai người không hợp tuổi nhau  mà nếu có thành chồng thành vợ  trong tương lai chắc là duyên số.  Chị Thu Vân thì rất kín đáo nên chẳng cho ai trong gia đình biêt nhiều về các bạn của chị. Ngọc chỉ biết lúc Ngọc lên Đệ Tứ hay lớp 9, chị Thu Vân lên xe hoa với một người khác. " Que sera, sera!" - hay là: " Whatever will be, will be!" như Ngọc hiểu : Những gì sẽ tới rồi sẽ tới. " Hạnh phúc rất mong manh, nó đến rồi đi . Nhưng khi có cánh cửa sổ đóng lại thì sẽ có cánh cửa sổ khác mở ra... Lúc đó, chị Vân có trong tay hạnh phúc, Tình yêu đến với chị lúc chị đang đi học.  Đó là mơ ước của những cô gái vừa lớn, chưa rõ nhiều về  yêu thương là có gia đình, hạnh phúc.  Chị Vân sau nầy có cơ hội cùng chồng trở về quê nhà gần nơi bãi biển; nhất là hàng ngày chị Vân  được ngắm nhìn nắng đẹp miền quê Ngoại. Nắng nơi quê hương đẹp đẽ vô cùng. 

Cuối chuyện nầy thì các bạn sẽ hỏi: Còn Ngọc thì sao.  Xin trả lời:" Chuyện gì đến sẽ đến!"
 
 
Nhã Uyên


oncopy="return false" onpaste="return false" oncut="return false"> /body>