Thứ Bảy, 14 tháng 9, 2024

Đêm Huyền Diệu

 

 - Này chú Nai Tơ ơi, ra Đồng Cỏ Non chơi nhé!

- Chờ tớ đi với.

Em đáp lời Thỏ Ngọc rồi chạy ù vào xin phép mẹ. Mẹ bằng lòng ngay:

- Ờ! Đi một tí rồi về nha con.

Em sung sướng quá! Hôm nay là Tết của em mà lỵ. Trung Thu đấy. Tết của bọn trẻ con chứ chả phải của người lớn đâu. Chắc các bạn em đã có mặt ở Đồng Cỏ Non lâu rồi. Ờ! Em phải nhờ mẹ chải hộ mái tóc của em mới được. Mẹ chải, xinh ghê lắm cơ. Chả thế, mà khi mẹ chải xong, bác gió đã trầm trồ:

- Chao ôi, chú Nai Tơ hôm nay "điệu ác" chị nhỉ?

Mẹ em chả đáp lời bác gió, nhìn em mỉm cười. Em thẹn quá chạy vù một hơi đi. Giá mà mọi hôm thì em đã làm nũng với mẹ rồi, nhưng hôm nay Tết, em đâu có dại gì mà "làm reo" cho mệt. Khi ra khỏi nhà, gặp chị Suối đang chải tóc, chị ấy bảo:

- Chú Nai đi dự tiệc Trung Thu đấy à? Chờ chị đi với.

- Chị đi sau với các chú lá vàng vậy. Em phải đi với Thỏ Ngọc ngay bây giờ. Nó đợi em ở ngoài kia kìa!

Em không chờ chị Suối đâu, giờ này mà còn chải tóc thì biết đến bao giờ mới xong (tóc chị ấy dài và nhiều lắm cơ). Thỏ Ngọc nắm tay em. Hai đứa vừa đi vừa huýt sáo. Bỗng gặp thím Rùa ở giữa đường, em hỏi:

- Chào thím Rùa, thím đi đâu về đấy?

- À! Thím đưa con nhỏ thím lại Đồng Cỏ Non từ hồi chiều cơ. Bây giờ thím về nhà cháu ạ. Có Thỏ Ngọc nữa à?

- Dạ.

- Thôi, chào các cháu nhé! Các cháu đi mau lên kẻo trễ. Chị Hằng đã đến rồi đấy.

Nghe thím Rùa nói thế, em bèn phóng thật nhanh. Thỏ Ngọc vẫn nhởn nhơ nhai cỏ bên đường, hình như hắn vừa đi vừa tìm nàng thơ đấy. Ấy thế mà hắn lại đến trước em cơ. Tài thật.

Khi em đến nơi thì tất cả đều đông đủ. Từ chú Sóc nhí nhảnh, cho đến cô Rùa thùy mị. Từ chú Chuột bé tí, cho đến anh chàng Voi "đồ sộ". Chú Sư Tử con và chú Hổ con cũng đến dự nữa. Nhưng chúng không dữ tợn như cha mẹ chúng. Gặp em là các chú chìa tay ra bắt liền. Chú Khỉ con liến thoắng nhất, chạy tới chạy lui hoài. Cô Mèo Rừng có vẻ điềm tĩnh ngồi giương đôi mắt trong xanh nhìn chầm chập vào chiếc áo lụa vàng mới may của chị Hằng. Các nàng chim, thì đậu trên những cành cây gần đấy. Có cô lại thích lân la làm bạn với lũ Chuột nhắt, đuổi bắt nhau, cười khúc khích.

Chị Hằng Nga ra lệnh cho tất cả ngồi xuống ĐỒNG CỎ NON. Rồi chị ngồi vào giữa một bầy em muông thú thật đông. Chị bắt đầu kể chuyện ngày xưa. Chuyện đời chị và chuyện chú Cuội. Xong chị lấy bánh Trung Thu ra phát cho các em. Ăn rồi chị tập cho các em ca. Giọng chị vang lên những âm điệu du dương, khi trầm khi bổng, khiến rừng đêm trở nên huyền diệu vô cùng.

Bị chìm vào trong những hương thơm ngào ngạt, trong những âm thanh thánh thoát, em ngủ lúc nào em chẳng hay. Đến khi bác mặt trời gọi dậy, em mới bàng hoàng sửng sốt:

- Hồi hôm mình ngủ ở đây à? Chắc mẹ đi tìm mình ghê lắm nhỉ?

Và em chạy vù về xin lỗi mẹ. Trong khi các bạn em vẫn còn say vùi trong giấc mộng huyền diệu của một đêm thu trăng sáng.


Anh Trinh       

(Trích từ bán nguyệt san Tuổi Hoa số 77, ra ngày 15-9-1967)

Không có nhận xét nào:

oncopy="return false" onpaste="return false" oncut="return false"> /body>