Chủ Nhật, 7 tháng 8, 2022

Lá Lành Đùm Lá Rách

 
Ngồi trên xe xích lô về nhà, thỉnh thoảng Thúy Hương lại mỉm cười nhìn xuống làn mây để dưới chân. Cũng như tuần trước, hôm nay nghỉ học, má Thúy Hương cho Thúy Hương đi chợ mua thức ăn và các đồ cần dùng.

Tuy Thúy Hương mới 12 tuổi, bà Văn cũng muốn tập cho con mua bán cho quen. Nhà ở gần chợ, khi đi thì Thúy Hương đi bộ, khi về vì xách nặng nên cô phải thuê xe xích lô. Trước khi đi chợ, Thúy Hương cẩn thận ghi vào mảnh giấy những thứ má dặn mua cho khỏi quên. Có khi Thúy Hương mua rẻ hơn má cô vì bạn hàng thấy cô bé thích được bớt vài đồng nên họ cũng chiều ý. Hôm nay ngoài những thứ má dặn mua, Thúy Hương còn mua thêm mấy xâu hạt sen để nấu chè. Ba cô thích món chè sen nầy lắm.
 
Xe xích lô đỗ lại trước cửa. Thúy Hương vội vàng trả tiền xe rồi xách làn mây nặng đi vào nhà. Cô ngạc nhiên vì không thấy hai em Thúy Hoa và Thúy Hạnh chơi trước sân như mọi ngày. Trong nhà yên lặng như không có ai cả. Bỗng Thúy Hoa từ sau bếp chạy ra đón chị, mắt em đỏ hoe. Thúy Hương hỏi em dồn dập:

- Thúy Hoa, sao em khóc?

Thúy Hoa lau nước mắt:

- Chị đem giỏ vào đã rồi em kể cho chị nghe.

Hai chị em khiêng giỏ thức ăn vào bếp. Thúy Hương ngồi xuống ghế bảo em:

- Chuyện gì em kể chị nghe, mau đi!

 
Thúy Hoa buồn rầu:

- Chị ạ, anh Vinh trốn học, bị nhà trường đuổi một tuần nay rồi, thế mà anh ấy giấu, cứ giả đò đi học như thường. Sáng nay, thầy Giám thị nhà trường vào sở ba làm việc nói chuyện, ba mới biết. Ba vội vàng về tìm anh ấy, thì anh đã đi chơi đâu mất. Ba tức mình mắng má một lúc rồi mới đi làm lại. Em và Thúy Hạnh sợ quá, chạy núp sau nhà!

Thúy Hương thở dài:

- Má và em Thúy Hạnh đâu rồi?

- Má ngồi khóc trên phòng, còn Thúy Hạnh em dỗ nó ngủ rồi.

Thúy Hương đứng dậy:

- Thôi, em dọn đồ ra cho chị để chị lên gặp má một tí đã. Em nhớ cất riêng mấy xâu hột sen cho chị nhé!

Thúy Hương rón rén đi lên nhà trên. Má cô đang gục đầu xuống bàn. Cô nhẹ nhàng:

- Thưa má, con đi chợ về!

Bà Văn ngửng đầu lên, thấy con bà tỏ vẻ mừng rỡ:

- Con đi chợ về rồi à? Má buồn quá con ơi! Anh Vinh con trốn học, đã bị trường đuổi một tuần rồi, thế mà còn giấu không cho ai biết. Sáng nay, ba con gặp thầy Giám thị trường mới biết. Ba con tức quá về tìm anh con. May mà anh con đi chơi đâu rồi, chớ không cũng được một trận đòn chí tử!

Thúy Hương chậm rãi:

- Lâu nay con thấy anh con hay đi chơi với thằng Ban con ông Bá. Thằng ấy nhác học và nghịch ngợm lắm. Con định thưa với má, mà con sợ anh ấy không bằng lòng. Con tưởng anh ấy theo bạn bỏ học một hai buổi không xin phép, nên trường họ đuổi. Lỡ ra rồi, anh sợ không dám về thú thật để ba má đi xin lại cho, cứ liều luôn.

Bà Văn đứng dậy, vấn lại mái tóc:

- Bây giờ con biết anh ở đâu không? Má phải đi tìm anh con đem về cho ở tạm đâu, chớ ba con bắt được, chắc ba con đánh nhừ tử!

- Chắc anh ấy chơi trên nhà ông Bá. Má cứ lên đó thế nào cũng gặp anh. Nhưng mà má định cho anh ấy ở đâu?

Bà Văn ngẫm nghĩ một lúc rồi bảo con:

- Má tính như thế này: Con và Thúy Hoa giúp nhau lo cơm trưa cho má. Má đi tìm được anh con, má sẽ dẫn về cho ở tạm trong nhà dưới. Con dọn cơm vào đó cho anh con. Sau đó má sẽ liệu lời phân giải cho ba con bớt nóng đã. Nhưng mà con đừng cho Thúy Hạnh biết, kẻo đến bữa cơm, nó đi gọi anh Vinh ra ăn cơm thì lôi thôi.

Bữa cơm trưa hôm ấy thật buồn, cả nhà chẳng ai nói chuyện với ai cả. Bỗng Thúy Hạnh hỏi má:

- Má ơi, anh Vinh con đi đâu không về ăn cơm má?

Nghe nói đến tên Vinh, nét mặt ông Văn trở nên cau có, ông đặt bát đũa xuống bàn, đứng dậy bước ra phòng ngoài. Thúy Hoa mắng em:

- Thúy Hạnh, ai bảo nhắc đến anh Vinh làm gì, để ba không ăn cơm hả?

Bà Văn buồn rầu ngăn con:

- Em con biết chuyện gì đâu mà mắng nó tội nghiệp!

Đoạn bà đứng dậy rót cốc nước trà đem ra cho chồng. Thấy chồng ngồi thừ trên ghế, bà dịu dàng:

- Con nó còn nhỏ dại, chưa biết suy, mình giận nó làm gì!

Ông Văn đập mạnh xuống thành ghế, quát to:

- 14 tuổi rồi, còn nhỏ dại gì nữa? Mình cứ bênh nó. Tôi mà bắt được nó, tôi đánh cho một trận rồi đuổi ra khỏi nhà, muốn đi đâu thì đi. Đã thích đi chơi cho đi luôn! Mình xem, tôi khó nhọc suốt ngày kiếm tiền nuôi nó ăn học, thế mà nó không lo học lại lo chơi! Thứ con đó, không đuổi đi thì để làm gì?

Bà Văn ôn tồn:

- Mình nói thế chứ, dầu sao cũng là con mình. Con có lỗi mà mình đuổi thì nó biết đi đâu? Mình vất vả làm việc cho gia đình no ấm. Sự lao nhọc đó làm cho mình nhiều khi sinh nóng nảy. Tôi không dám phàn nàn gì mình. Nhưng con cái nhỏ dại, chúng nó chưa hiểu được sự hy sinh vô bờ bến của mình. Chúng nó chỉ sợ mình nổi nóng lên thì la mắng, đánh đập, nên nhiều lúc chúng nó có lỗi mà không dám thú thực với mình. Mình có công sinh dưỡng con, nhưng mình xa cách con quá!

Giọng bà nói dịu dàng, làm cho ông nguôi dần. Thấy chồng bớt giận, bà mỉm cười nhìn chồng:

- Thôi, mình đi nghỉ một lát cho khỏe, chốc nữa mình sẽ phải đi làm rồi!

Ông Văn đứng dậy, chậm rãi bước vào phòng. Nằm dài trên giường, ông cảm thấy thoải mái dễ chịu. Ông nhớ lại câu vợ ông vừa nói:

- Mình có công sinh dưỡng, nhưng mình xa cách con quá!

Phải, nhiều lúc ông đã nóng nảy với con một cách vô lý. Ông thương con cái, nhưng con cái không cảm thấy được tình thương ấy, vì ông ít khi bộc lộ ra ngoài: ông đã sống với con cái khắc khổ quá!

Đến bữa cơm tối, Vinh vẫn chưa về.

Mọi hôm, giờ nầy gia đình ông vui lắm: ông bà nói chuyện với nhau, Vinh, Thúy Hương, Thúy Hoa kể chuyện nhà trường, Thúy Hạnh thì ríu rít như sáo, cô bé hết khoe được cô giáo thưởng kẹo lại khoe cô giáo mới tập cho bài hát hay. Hôm nay vì ông giận con, nên trong nhà không nghe một tiếng vui cười. Tự nhiên, ông cảm thấy thương con. Ông bảo bà:

- Mình biết thằng Vinh trốn đâu không? Mình và Thúy Hương đi đem nó về. Tôi tha lỗi cho nó, không quở mắng gì nó nữa đâu!

Bà Văn sung sướng nhìn chồng, nét mặt bà sáng lên:

- Tôi đem nó về hồi trưa rồi, nhưng vì thấy mình còn giận nên giấu nó ở nhà dưới. Để tôi đưa nó lên xin lỗi mình.

Bà vội vàng xuống nhà dẫn con lên. Vinh cúi đầu, nước mắt vòng quanh, đến quì xuống trước mặt ba, mếu máo:

- Thưa ba, con trót dại, xin ba tha lỗi cho con. Từ nay, con không bao giờ trốn học nữa.

Thúy Hương, Thúy Hoa cũng quì xuống cạnh anh:

- Anh con trót dại, xin ba tha cho!

Ông Văn cảm động quá, cúi xuống đỡ Vinh dậy và bảo:

- Thôi, các con đứng lên cả đi. Ba tha lỗi cho Vinh rồi. Ngày mai ba sẽ xin cho Vinh đi học lại.

Thúy Hương sung sướng ôm choàng lấy cổ ba:

- Thưa ba, sáng nay con đi chợ, con đã mua hạt sen về nấu chè. Để con và Thúy Hoa đi dọn cho ba má và cả nhà ăn nhé!

Ông Văn vui vẻ gật đầu:

- Ừ, các con bưng lên, ba còn đói lắm đây!

Thúy Hạnh đang còn ngồi trên gối anh Vinh bị chị Thúy Hoa kéo xuống bảo:

- Hôm qua chị nghe em khoe cô giáo mới tập cho em bài hát dài lắm. Em hát cho ba má và anh Vinh nghe đi!

Thúy Hạnh chạy lại bên má, nũng nịu:

- Mà ba má và các anh chị đừng cười em cơ! Không thì em không hát!

Cả nhà đều nói:

- Em cứ hát đi, không ai cười em đâu!

Thúy Hạnh vừa làm điệu bộ vừa hát:

- Con vỏi, con voi,
Cái vòi à đi trước,
Hai chân trước đi trước,
Hai chân sau đi sau...
Cái đuôi đi sau rốt.
Em xin kể tiếp chuyện con voi:
Con vỏi con voi, cái vòi đi trước,
Hai chân trước đi trước,
Hai chân sau đi sau...

Cả nhà vỗ tay cười vang. Thúy Hương la lên:

- Thôi, thôi, xin cô! Bài hát của cô hát đến mai cũng chưa hết đâu!

Bà Văn cười ngặt nghẽo. Bà đứng dậy ôm Thúy Hạnh vào lòng, hôn lên hai má phinh phính của con. Thấy cảnh gia đình trở lại đầm ấm hơn trước, bà cảm động quá, nước mắt trào ra. Thúy Hạnh ôm choàng lấy cổ má hỏi nhỏ nhẹ:

- Sao má khóc? Má buồn à?

Bà Văn cúi xuống bên tai con:

- Không, má sung sướng quá!


GIANG THẢO        

(Trích từ tuyển tập truyện ngắn Tuổi Hoa Chiếc Áo Màu Thiên Thanh)
 

Không có nhận xét nào:

oncopy="return false" onpaste="return false" oncut="return false"> /body>