CHƯƠNG V
Khải về đến Bãi Dâu thì đã gần sáu giờ rưỡi. Giờ này trên bãi biển mặt trời đã lặn hẳn. Tiếng gầm của sóng biển, tiếng rì rào của những làn gió hơi mằn mặn nghe như tượng trưng cho những gì thật kiêu hùng, tựa như âm điệu của một bản hùng ca. Khải say sưa ngắm những làn sóng biển nhấp nhô ở tận chân trời, những áng mây xám ngổn ngang, con thuyền đánh cá ở xa xa mà thấy lòng rào rạt lên một niềm tin tưởng, bao nhiêu bực tức, thất vọng của những ngày qua đều tan biến hẳn ..
- Làm gì mà đứng đây mơ mộng, ngắm trời đất mãi thế này ?
Đó là tiếng của Hưng, Khải cười xòa, không trả lời và bước về lều. Hưng đã nấu sẵn một nồi cơm, khói lên nghi ngút tỏa những hương thơm ngạt ngào làm Khải chợt cảm thấy đói. Nó thấy thắc mắc và toan quay sang hỏi bạn thì Hưng đã nói trước :
- Tao còn đợi mày với thằng Thiện về mới ăn luôn thể cho vui.
Bỗng nhiên Khải thấy giật mình và dường như linh tính báo cho biết có một cái gì nguy hiểm, nó hỏi lại :
- Mà thằng Thiện đi đâu ? Sao giờ này chưa thấy về ?
Hưng tỉnh bơ :
- Nó đi dạo vài vòng quanh đây thôi chứ gì…
Khải nói thật ý nghĩ của mình :
- Sao tự nhiên tao lo quá. Không biết có chuyện gì xẩy ra cho nó không ? Bây giờ cũng trễ rồi, hơ, sáu giờ rưỡi rồi còn gì.
Hưng cười lớn đáp :
- Sao mày vẫn tính nào tật ấy, lo chuyện hão huyền ở đâu đâu mà lại tưởng tượng ra nhiều cái ly kỳ ghê gớm nữa. Thằng Thiện cũng lớn rồi chứ bộ nhỏ gì sao mà nó mới đi một chút đã lo rồi.
Khải ngồi yên lặng ngẫm nghĩ, Hưng nói cũng có lý nhưng… chỉ có lý vào lúc đó thôi vì đến tám giờ tối mà Thiện vẫn chưa về. Hai đứa bắt đầu lo âu thực sự, nồi cơm ngay bên cạnh mà chẳng ai cảm thấy đói. Nếu có điều gì xảy ra cho Thiện thì nguy to. Lúc đi có ba mà về có hai thì biết trả lời làm sao với ba má Thiện ? Nóng lòng Khải ra những bãi biển gần đó tìm kiếm nhưng vẫn vô hiệu quả, hơn nữa quần áo tắm của Thiện, còn để nguyên trong ba lô chắc chắn không phải Thiện ra bãi bể rồi bị sóng cuốn mất tích.
Thế làm sao mà đến bây giờ nó vẫn chưa về ?
Từng giây rồi từng phút trôi qua thật nặng nề, chậm chạp. Hưng và Khải lo vô cùng nhưng đành bó tay vì biết Thiện ở đâu mà kiếm ? Hai đứa nhìn kim đồng hồ đi thật chậm, 8giờ 15 phút rồi 8 giờ 30, bầu không khí ở đó thật nặng nề và yên lặng, đến 8 giờ 45 và sau cùng 8 giờ 15 phút, vì chúng canh từng phút một thì bóng dáng quen thuộc của Thiện… xuất hiện ở đàng xa. Mừng rỡ như vừa được tái sinh. Hưng và Khải hớn hở chạy lại và lúc tới gần, chúng mới nhận thấy Thiện trông đầy vẻ mệt mỏi, quần áo đầy bụi bậm, chứng tích của một cuộc đi xa, Hưng hỏi dồn :
- Cái gì xảy ra vậy? mày có làm sao không?
Thiện lắc đầu, thở dốc và không đáp. Thấy thế, Khải và Hưng vội vã dìu Thiện về lều, cho bạn uống chút nước và nằm nghỉ. Xong xuôi, Thiện bắt đầu kể lại mọi việc :
- Tao vừa trốn thoát khỏi một vụ bắt cóc !
- Bắt cóc ? - Khải ngạc nhiên la lên.
- Phải. Tụi bay nghe tao kể đã. Vào khoảng 6 giờ chiều nay tao đang đi dạo ở đường thì bỗng có một chiếc Fiat 800 sơn đen chạy cùng chiều ngừng lại ở vệ đường rồi một người đàn ông khoảng 40 tuổi, vóc người hơi gầy và cao khoảng trung bình tiến lại chỗ tao đứng, hỏi:
Trung, cái tên nghe quen quen. Quả tình tao có nghe ba tao nói về chú ấy nhưng dường như chú ấy ở Đà Lạt thì phải. Nghĩ vậy tao hỏi :
- Cháu nghe nói chú ở Đà Lạt cơ mà.
- À, phải rồi. Chú mới xuống Vũng Tàu này được hơn nửa tháng để làm quản lý cho hãng đánh cá HOÀNG VIẾT NGỌC. Chắc bây giờ chú ở đây luôn chứ không đi đâu nữa.
Và rồi, sau một vài lời hỏi han về nhà tao, ông chú Trung nọ đề nghị :
- Hay bây giờ cháu lên xe, chú lái về nhà chú cho cháu biết, lúc nào ba má cháu có ra đây mà muốn kiếm chú thì cũng được dễ dàng vì có cháu biết rồi.
Lúc đó, tao thấy hơi ngại ông chú này nên đáp :
- Dạ thưa chú thôi ạ. Bây giờ cũng trễ rồi. Cháu nghĩ chú là Quản lý cho một hãng lớn như hãng HOÀNG VIẾT NGỌC thì lúc nào ba má cháu ra đây cứ lại đằng hãng là sẽ gặp chú.
Ông ta có vẻ bối rối, nhưng vẫn cố nài ép và nói rằng đi chừng nửa tiếng sẽ về. Sau cùng tao nể lời quá nên bước lên xe.
Hưng đột ngột ngắt lời :
- Sao mày dại thế. Thật đúng là một công tử con nhà giàu nhìn đời qua nhung lụa.
Không giận câu nói thẳng thắn của bạn mà Thiện gật đầu nói :
- Mày lý luận rất đúng nhưng để tao kể tiếp đã. Lúc lên xe rồi thì ông « chú » có vẻ vui vẻ lắm. Ông nói thật nhiều và cũng vui đáo để, tao mải nghe nên cũng quên mọi việc. Dần dà, tao nhận ra chiếc xe đang đi khá nhanh trên đường ra Long Hải. Sợ quá, lúc ấy tự nhiên tao nhớ lại lời đòi hợp tác của Bàn Tay Máu, tao càng run thêm nhưng đã chậm, vì nếu hắn là người của Bàn Tay Máu thì tao không có cách gì thoát được. Đường vắng mà xe thì chạy nhanh, mở cửa nhảy ra chưa chắc gì chạy thoát, mà có khi lại ngả vỡ đầu. Nghĩ thế, tao ngồi im lặng mà gần muốn đứng tim…
- Thế sao mày về đây được ? - Khải nóng lòng hỏi.
- Từ từ đã. Gần đến Long Hải thì may mắn thay, chiếc Fiat chạy nhanh quá nên vượt đèn đỏ và bị Cảnh Sát Công Lộ thổi lại, nhưng chạy luôn. Thế là một màn rượt đuổi sôi nổi diễn ra và sau cùng chiếc Fiat phải dừng lại. Nhân lúc lộn xộn, tao lén mở cửa xe, chạy ra núp vào một góc nhà gần đó. Lúc nộp phạt xong, ông « chú » không thấy tao đâu nên vòng xe đi kiếm, nhưng không tìm được. Lúc đó đã 7 giờ rồi nên rất ít xe qua lại và tao đã chạy đường trường quãng 10 cây số từ đó về đây.
Thiện kể xong, cả bọn đều yên lặng một chút, Khải nói trước :
- Tình hình bây giờ nguy ngập lắm rồi. Không chừng bọn chúng sẽ trở lại đây một lần nữa. Mình không thể chống lại được thì bây giờ chỉ còn cách nhổ trại đi nơi khác để bọn chúng không tìm thấy mà thôi. Sáng mai, mình sẽ về Sàigòn thật gấp.
Và cả bọn lặng lẽ nhổ lều, thu xếp mọi vật dụng rồi âm thầm trong đêm tối, chúng dời trại ra bãi sau.
Vừa đi, Thiện vừa hỏi bạn :
- Tụi bay thử đoán xem có phải đúng Bàn Tay Máu đã bắt hụt tao không ?
Khải nghĩ tới chiếc Fiat 800 sơn đen, có thể đó là chiếc có người thanh niên bỏ thư hăm dọa cha Khải, rồi chú Tư tài xế và những chi tiết trong mẩu chuyện vừa rồi. Xong nó cả quyết :
- Tao chắc thủ phạm vụ này là Bàn Tay Máu. Ông chủ giả hiệu buổi chiều làm sao biết được chú Trung ? Đó chính là vì gã Tư làm tài xế trước có lẽ do một dịp nào đó đã biết được và nói cho Bàn Tay Máu biết. Đó là một bằng chừng hùng hồn nhất, cụ thể nhất. Tuy vậy, bây giờ không phải là giờ nói suông được nữa mà cần phải hành động để tự bảo vệ mình trong trường hợp hắn trở lại.
Kỳ này thì Hưng không phản đối ý kiến của Khải nữa mà nó giữ im lặng để suy nghĩ. Tuy thế, Hưng cũng đưa ra một ý kiến ;
- Tối nay, tụi mình có ba đứa trẻ luân phiên canh gác cho nhau ngủ tới sáng. Nếu có gì lạ có thể báo động ngay được. Nếu chúng tới, tao sẽ cho chúng nếm mùi « Thiết bảng của Tề Thiên Đại Thánh » để làm món điểm tâm xem mùi vị nó thế nào.
Khải và Thiện bật cười vì câu nói của Hưng, rồi cả bọn vui vẻ đi thật nhanh về Bãi sau.
Đêm hôm ấy, ba đứa đều thao thức, không ngủ được. Bao nhiêu biến cố dồn dập xảy ra lúc chiều làm chúng lo lắng vô cùng. Thế này là Bàn Tay Máu đã hành động chứ không gởi thơ như trước nữa. Khải nhớ tới vụ trộm ở công ty Long Thành mà ba Thiện cũng là một nạn nhân, xảy ra cách đây khoảng 10 ngày, rồi hôm nay thì Thiện lại suýt bị bắt cóc. Không biết hai việc này có liên quan gì đến nhau không hoặc dính tới lời yêu cầu hợp tác của Bàn Tay Máu ? Bao nhiêu thắc mắc cứ lởn vởn trong đầu và đến gần sáng, mệt quá nên Khải thiếp đi.
Bây giờ đã 5 giờ sáng nhưng trời còn tối lắm, chung quanh không một tiếng động mà chỉ nghe văng vẳng tiếng sóng biển « gầm thét » thật đều đặn. Tiếng gà gáy ở đâu vọng lại báo hiệu đêm sắp hết và sự sinh hoạt sắp trở lại với con người. Bất giác, Hưng mỉm cười một mình và với tay cầm chiếc đèn bấm ngắm nghía. Một tiếng động nhẹ làm nó chú ý và chăm chú nhìn về hướng ấy. Một bóng đen xuất hiện ở xa xa ! Tay hắn cầm một con dao găm mà lưỡi dao ngời lên giữa đêm tối nên Hưng thấy rất rõ. Nó vội vàng gọi hai đứa bạn dậy, nói thật khẽ :
- Có người tới đây. Tay hắn cầm cả dao nữa.
Đã trù liệu trước, mỗi đứa cầm ngay một khúc cây khá dài thủ sẵn. Khải nói :
- Bây giờ tao và Hưng rình ở ngoài, mày cứ giả bộ như đang ngủ đi nghe Thiện . Lúc nào thấy có ánh đèn bấm là tấn công ngay. Yên chí, là tụi tao không bao giờ bỏ bạn.
Và hai đứa biến vào đêm tối.
Trong khi ấy, bóng đen vẫn âm thầm tiến lại gần lều. Hắn đi rất nhẹ và cẩn thận ngó canh chừng chung quanh. Còn 10 thước, 5 thước rồi sau cùng hắn dừng ở cửa lều, khẽ hé mắt nhìn vào. Dưới ánh sáng yếu ớt của buổi sáng, hắn nhìn thấy Thiện đang ngủ ngon lành, quần áo còn nhàu nát. Hắn có vẻ đắc chí, lẩm bẩm
- Lần này là con hết thoát được rồi. Dời trại từ Bãi Dâu sang đây mà tưởng ta không tìm thấy hay sao ? Lầm rồi con à?
Hắn tra dao vào vỏ và giắt ngang bụng đồng thời lấy ra một mảnh vải và một cái chai nhỏ, dấp ướt miếng vải đó. Cả bọn cùng ngửi thấy một mùi quen quen bốc ra từ chỗ cái chai. Thôi, đó đúng là cloroform rồi. Hắn định chụp thuốc mê và bắt cóc Thiện mang đi chứ gì. Nguy hiểm thật !
Hắn cầm miếng vải toan cúi xuống thì vừa lúc ấy, ánh đèn bấm của Khải lóe lên, chiếu vào giữa mặt. Hắn giật mình, vừa rút dao ra khỏi vỏ thì « bốp » một tiếng, cây gậy trên tay Hưng đã quất trúng cổ tay hắn làm con dao rơi xuống đất trong khi Thiện cũng nhỏm dậy, quất một cây ngang chân. Trong lúc vội vã nhưng có lẽ cũng là tay khá nên hắn nhảy lên tránh được. Vừa lúc ấy, Khải lại tiến tới, đập ngang hông làm hắn nhoài người né thì vừa vặn lãnh đủ một gậy của Hưng đập ngay trán. May là đòn này chếch đi nên cũng không mạnh lắm chứ nếu không chắc hắn đã ngất đi luôn. Mọi việc xảy ra bất ngờ quá làm hắn hốt hoảng vì thấy bị thất thế quá nhiều.
Tình trạng này kéo dài thì làm sao với hai tay không mà hắn địch lại được ba người có gậy trong tay một lúc ? Nghĩ thế nên hắn nghiến răng, chịu một đòn của Thiện vào lưng, lấy đà lăn đi một vòng và bỏ chạy thật nhanh về phía đường cái. Khải la lớn :
- Rượt theo ngay.
Cả ba đứa đuổi theo thật gấp, hắn không còn trốn thoát được ánh đèn của Khải nữa thì vừa ra đến trường một chiếc Fiat 800 đen lù trờ tới, đón hắn đi. Hưng chạy nhanh nhất nhưng tới cũng không kịp, nó đập với một cái làm bể kính xe nhưng chiếc Fiat đã rú ga chạy thoát.
Cả bọn dừng lại thở, Thiện nói :
- Đúng chiếc xe hồi chiều rồi. Không thể lầm được.
Khải thì than :
- Uổng quá, hắn chạy mất rồi chứ nếu bắt được thì tốt biết mấy. Mình sẽ phăng ra tất cả mọi bí mật.
Hưng thì lại có vẻ đắc ý, nói :
- Hắn cũng khá giỏi võ nên tránh được chứ, nếu bị quất trúng chân thì hết đường chạy. Dù vậy hắn cũng ăn điểm tâm sáng nay bằng mấy cây thiết bảng, về nhà có bóp dầu thì cũng phải một tuần lễ mới khỏi là ít. Cho đáng đời mấy đứa đi bắt cóc trẻ con !
Khải chợt nghĩ tới một điều khác, nói :
- Tụi bay trông rõ mặt hắn lúc tao chiếu đèn bấm chứ. Hắn đầu hói có râu mép, tướng người hơi mập nhưng chạy cũng nhanh lắm. Dù vậy, tao tin rằng chúng sẽ không trở lại đây nữa đâu, mình thắng phen này rồi.
Thiện cao hứng, la lên:
- Nhóm Trinh Thám Tài Tử không bao giờ thất bại.
CHƯƠNG VI
Về tới Sài gòn lúc 9g15, Khải và Hưng « hộ tống » bạn tới tận nhà rồi mới chịu về nhà cất ba lô và mọi vật dụng. Riêng Khải, Khải thấy tình hình có vẻ nguy ngập lắm rồi chứ không phải giỡn chơi. Nó biết rằng một kẻ lợi hại như Bàn Tay Máu thì đương nhiên sẽ không bỏ cuộc mà sẽ còn giở những trò khác ra nữa và những chuyện sắp xảy ra sẽ mang một tầm quan trọng đáng kể. Cân nhắc mãi, Khải không biết có nên đem chuyện này nói lại với cha không hay âm thầm điều tra một mình? Sau cùng nó nhớ tới việc hãng Long Thành nhờ tìm giúp số máy đã mất với tiền thưởng 1 triệu nên quyết định về sẽ thuật lại với cha tất cả mọi việc, biết đâu cha nó chẳng nhờ những điều xảy ra mà thành công, hạ được Bàn Tay Máu.
Về đến nhà, Khải xô cổng bước vào thật nhanh. Chị Hai, người làm ở nhà Khải thấy nó về sớm, ngạc nhiên hỏi :
- Cậu về sớm quá, tôi tưởng đến chiều cậu mới về ?
- Có việc cần nên tôi về trước dự định. À, ba tôi có nhà không ?
- Hôm nay, ông và bà thấy cậu đi cắm trại rồi nên cũng lên Biên Hòa chơi. Có lẽ cũng phải 4, 5 giờ chiều mới về.
Ba Khải đi vắng rồi. Tự nhiên nó thấy lo lo và như có cái gì thúc đẩy nó phải hành động gấp mới kịp. Nhưng bắt đầu từ đâu bây giờ ? Trong tay nó không còn một đầu mối gì để mong tìm ra bọn Bàn Tay Máu thì biết làm sao ? Lúc này, chợt một ánh sáng lại lóe lên. Mình phải đi gặp bác gác trường xem sao. Biết đâu bác ấy lại chẳng biết được một vài điều bổ ích trong vụ ma xuất hiện trong tuần trước ? Khải nghĩ thầm như vậy nên bảo với chị Hai :
- Chị Hai à. Tôi lại nhà thằng Hưng có chút việc. Nếu ba má tôi có bất thình lình về sớm thì cứ nói tôi qua nhà nó nghe.
Nói xong, Khải không kịp thay quần áo, lấy xe đi ngay, lúc này từng giây từng phút đều quan trọng cả.
Tới trường, hôm nay là ngày chủ nhật nên mọi học sinh đều nghỉ cả và ngôi trường cổ mang một vẻ tĩnh mịch khác hẳn với cảnh ồn ào mọi ngày. Khải dắt xe vào trường và khóa lại. May quá ! Bác gác trường có ở nhà, bác đang ngồi dưới một gốc cây, thả hồn theo những làn khói thuốc lào bốc lên, quyện vào không khí. Tiếng chó sủa làm bác ngửng lên, Khải lên tiếng :
- Chào bác ạ.
- Ồ, cháu Khải. lâu lâu mới thấy cháu ghé chơi một lần. Có việc gì thế ?
Khải tỉnh bơ :
- Dạ thưa bác không có gì đâu ạ. Cháu lại nhà đứa bạn rồi tiện thể ghé qua đây thăm bác.
Bác Bảy - tên mà bọn Khải thường gọi vì bác thứ bảy - gật đầu, rít thêm một hơi thuốc lào nữa trong khi Khải lại gần, ngồi bên cạnh. Đợi cho bác thưởng thức xong cái « tuyệt diệu » của thuốc lào, nó gợi chuyện :
- Tuần trước cháu nghe nói ở trường ta có ma. Ghê quá, mà bây giờ còn ma không hả bác, sao cháu không nghe thấy ai nhắc tới vụ đó nữa ?
Bác Bảy cười cười đáp:
- Làm gì có ma cỏ gì xuất hiện hay không. Hơn nữa ông Hiệu Trưởng già đã cúng đàng hoàng rồi thì làm sao còn được?
Thế là Khải đã nắm được một đầu mối : không hề có ma thật sự nhưng nó vẫn chưa hiểu rõ hết nên giả bộ hỏi lại :
- Sao lạ vậy bác? Cháu nghe đồn rõ ràng ma xuất hiện ba đêm liền chỗ lớp cháu mà?
- Vụ này bí mật và ly kỳ lắm, chưa thể tiết lộ ngay được. Để tuần sau, nhân ngày lễ khai trương nhà in QUỐC VIỆT, bác sẽ bật mí tất cả.
- Quốc Việt, cháu nghe cái tên này quen quen. Phải rồi, đó là nhà in của ba thằng Hưng mà Hưng là bạn của cháu… Nhưng tại sao lại nhân ngày khai trương nhà in ấy hở bác? Cháu thấy nó có liên quan gì đến vụ ma ở đây đâu?
- À, tại cháu chưa biết đó thôi. Bác sắp nghỉ việc ở trường Chí Linh này để về làm quản lý cho nhà in ấy. Chú Hoằng, chủ nhà in là em họ bác.
Thì ra thế… nhưng đợi đến tuần sau thì trễ lắm rồi, Bàn tay Máu sẽ đủ thời giờ để ra tay. Khải muốn hỏi vặn thêm nhưng lại không dám vì nể bác Bảy. Nó bắt qua chuyện khác.
- Khói thuốc lào thơm quá bác nhỉ?
Được gãi đúng chỗ ngứa, bác Bảy cao hứng nói liền :
- Cháu không hút nên không biết chứ thuốc lào là một trong những món quốc hồn quốc túy và khi hút vào thì quả là thú vị. Nhất là hồi ở ngoài Bắc, vào những đêm mưa phùn gió bấc, rét mướt, ngồi quanh lò than hồng hoặc ổ rơm mà hút thuốc lào thì tuyệt lắm. Hút vào sẽ thấy như lòng mình ấm lại hẳn và rồi những lúc «say thuốc» mình thấy mình tơ lơ mơ, như say như tỉnh vậy rồi lại muốn say thêm. Lúc «nghiện» vào rồi thì cũng khó lòng mà bỏ lắm. Vì vậy đã có người gọi là « khói tương tư » và có câu ca dao :
Nhớ ai như nhớ thuốc lào.
Đã chôn điếu xuống lại đào điếu lên.
Khải mỉm cười, hôm nay bác Bảy vui vẻ quá. Nó cũng hòa theo nhịp của bác :
- Cháu thấy nhiều người khen thuốc lào lắm rồi, họ nói không những thuốc lào hút vào thật ngon mà còn có tác dụng trị thương nữa phải không bác ?
- Ờ, đúng đó. Nếu bị chảy máu, trầy da thì cứ đắp thuốc lào lên là đỡ ngay.
Mải trò chuyện, Khải quên phắt Bàn Tay Máu và thời giờ. Mãi đến lúc mặt trời gần đứng bóng, nó mới giật mình nhớ lại, vội cáo từ bác Bảy ra về. Bây giờ đã là 11g45, khá trễ rồi nên Khải rẽ về ăn cơm trưa rồi sẽ tính sau…
Bữa cơm hôm đó, Khải ăn thật vội vì mới được điện thoại của Thiện hẹn gặp nhau lúc 2 giờ trưa tại biệt thự HỒNG YẾN để bàn định kế hoạch đối phó. Tuy vậy, trước khi đến nhà Thiện, Khải sẽ ghé qua báo cho Hưng biết tin và còn một mục đích khác nữa là dọ hỏi về vụ ma ở trường vì biết đâu, Hưng là cháu họ nên được bác Bảy tiết lộ chi tiết về vụ ma? Tất cả hy vọng đều mong manh nhưng dù sao có vẫn còn hơn không.
Và Khải lên đường với tất cả lòng tin tưởng một ngày mai sẽ thành công.
Không có nhận xét nào:
Không cho phép có nhận xét mới.