Buổi sáng thật buồn với những hạt mưa lất phất ngoài khung cửa. Em đóng kín những mơ mộng quen xưa để vùi đầu vào đống sách đông nghẹt những chữ, cố gắng in vào đầu những công thức toán mà mọi ngày em vẫn ghét cay ghét đắng. Sáng nay trời mưa rạt rào, em lười biếng ở nhà học bài thi. Chưa bao giờ em thấy mình chăm như bây giờ - mà thật tình, em đã xin mẹ nghỉ học thật vô cớ.
Nếu hôm nay em đi học, biết Đông có đón em giờ về không nhỉ? Tự dưng em thấy nhớ đôi mắt nâu và mái tóc nghệ sĩ của Đông thật lạ kỳ. Em nhắm mắt để rơi cuốn tập, ô hay! Sao em cứ hay mơ mộng thế này.
Chiều nay thế nào em cũng xin mẹ đến rủ nhỏ Phương ghi tên học võ, nhỏ Phương mê học võ ghê cơ, thế mà bao lần hắn rủ, mấy đứa bạn đều từ chối. A! Còn cánh thư của Phương nữa chứ, màu xanh thật dịu dàng quyến rũ của một anh chị học CVA, nhờ em chuyển hộ. Em cầm lá thư tự dưng thấy mình buồn da diết. Chẳng biết đến bao giờ mới có một cánh thư như vậy cho em! Có bao giờ Đông biết viết cho em không nhỉ? Có lẽ không! Hay là còn lâu lắm, em cũng chẳng biết nữa...
Em lại mơ mộng nữa rồi. Nhưng dù có cố gắng chú tâm vào bài học, em vẫn chỉ thuộc đúng ba dòng rồi cứ ngồi lập đi lập lại như chiếc máy hát lâu ngày bị hư. Em chán nản bỏ ra khung cửa nhìn mưa, mưa bây giờ chẳng còn đẹp như lúc trước, mà tự dưng em thấy ghét mưa thậm tệ. Em đóng ầm cánh cửa sổ trông xuống vườn. Nếu ban nãy em đừng lười biếng ở nhà... Em ra nằm dài trên ghế.
- Lam ơi! Mi có nhà không?
Em nằm im, ghét nhỏ Mai bên cạnh hay qua mượn giấy viết thơ chi lạ. Tiếng hắn lại dồn dập:
- Lam ơi! Có nhà không? Cho tao vào với chứ! Có ai hỏi mi này.
Em nhắm mắt vờ ngủ, nhưng nỗi thắc mắc làm em vùng dậy, ai vậy kìa? Em ra mở cổng, người lạ đứng sững trong sân nhìn em trân trối.
- Phải Lam không, chắc là cô lầm rồi, bé Lam còn nhỏ tí cơ mà!
Em nghe giận dỗi, còn nhỏ Mai thì trợn mắt:
- Cái ông này rõ lạ! Ai dối gạt ông làm chi.
- Vậy hả! Vậy xin lỗi cô nha.
Nhỏ Mai bỏ ra về. Em thắc mắc:
- Thưa, ông hỏi Lam việc chi?
- Cô Lam hả? Lớn thế mà thôi tôi cứ ngỡ là còn bé con. À, nhỏ Ngân, em tôi ở Đà lạt nhờ mang cho Lam ít quà...
Em reo lên:
- A! Nhỏ Ngân, lâu ghê Lam không gặp!
Anh nhỏ Ngân bật cười, em cũng vừa kịp nhận ra mình sao vô duyên lạ, thật ngượng ngập, em chỉ biết cúi đầu...
- Hai bác đi vắng hả Lam? Cho tôi gửi ít quà...
Em đứng lên lấy khay, quà nhỏ Ngân gồm sáu quả bơ và một túi mận xanh thật quyến rũ.
- Ngân học Bùi thị Xuân, còn Lam vẫn ở T.V hả?
Em đáp vâng thật nhỏ. Sao bao nhiêu nghịch ngợm em để ở đâu mất rồi? Em ngồi im bối rối. Anh nhỏ Ngân cũng ngồi im nhìn mây, một lát anh bảo về.
Em theo anh nhỏ Ngân ra cửa, lúc quay vào tự dưng thấy buồn lạ lùng. Em cắn những quả mận chua ngắt trong miệng, và nhớ nhỏ Ngân với những ngày xưa xa lạ...
Buổi chiều lại nhà nhỏ Phương, hắn cho em biết: Tháng ni mi đứng thứ ba, sao hay ghê! Em nghe mà lạ lùng: Mi có lộn tao với ai không? Nhỏ Phương cương quyết: Đâu có, mình cộng điểm cho Lam mà. Em thấy mình thật vui. Sao tự dưng em lại đứng hạng cao thế nhỉ?
Ghi tên rồi, tuần sau mới bắt đầu học võ, em bảo Phương cho Lam xuống chợ T.Đ. Nhỏ Phương cố nài nỉ: Thôi mà, về với tao đi. Em lắc đầu: Ta còn mua vải nữa mà...
Em đi bộ về con lối quen thân từ ngày còn bé, bây giờ đã hết lầy lội. Em đi thật nhẹ cố đừng gây một tiếng động, cho dù thật khẽ, trên mặt hè. Phía trước mặt em, những cột điện đang sửa nằm chơ vơ vô duyên chi lạ. Bỗng nhiên em dừng lại trước cổng một ngôi nhà.
- Ồ! Em kêu lên khe khẽ. Có phải anh không T? Tự dưng em thấy thật ngập ngừng, em bước thật nhanh qua con ngõ, và tưởng như đôi mắt T vẫn còn ở mãi sau lưng...
Em về nhà, nằm dài trên băng ghế. Ôi, sao bỗng nhiên em thấy nhớ T lạ kỳ. Trái tim em bé nhỏ như đang nhảy múa, như đang ca hát một bản tình ca. Em biết nhà T rồi, thật gần, chỉ qua một con ngõ nhà em mà sao tự dưng hình ảnh T lại làm em suy nghĩ thật nhiều. Mọi khi gặp anh trong lớp, có bao giờ em biết nghĩ thế đâu.
Những buổi chiều xưa trong H.V.M, lớp học vẫn thật rộn ràng, và với em, cũng như với K. Hân, em chỉ nhìn T bằng đôi mắt thán phục: Sao anh nớ giỏi ghê nhỉ? Để rồi về nhà em cố dồn bao nhiêu từ ngữ, văn phạm... vào đầu, mà vào lớp vẫn cảm thấy mình còn kém sinh ngữ chi lạ! Nhưng thôi, em không nghĩ chuyện xưa nữa đâu, bây giờ em đang thấy buồn lạ lùng.
Em đem cất kín những lá thơ của anh Thủy – anh nhỏ Ngân – và của Đông. Tự dưng em thấy mình cô đơn chi lạ, mà cũng thật hiền lành. Trong lớp tụi bạn vẫn bảo về em: "Con Lam vậy chứ độc ác lắm nghe bay, ngoài mặt thì thật hiền! Ô! Mà tính hắn thế biết đâu mà chữa". Những lúc ấy em thấy ghét chúng bạn thậm tệ, em hay bỏ ra ngồi trên những băng ghế trước mặt thư viện, thật im...
Thế mà bây giờ, tự dưng em thay đổi tính tình. Có phải vì tình yêu hay không? Em cũng không rõ, vì lúc nào em cũng nghe mình buồn rã rượi.
NGÔ NGUYỄN MAI DIÊN