Thứ Ba, 26 tháng 5, 2020

Một Thoáng Mây Hồng


Khanh học ở một Tư thục cách xa nhà tới hơn 3 cây số vì thế Khanh phải di chuyển bằng xe lam. Khanh nghĩ con trai mà đi xe lam thì yếu xịu, nhưng thân hình "vạm vỡ" đáng đại diện cho hãng tăm tre V.N. của Khanh đâu cho phép Khanh cuốc bộ trên quãng đường dài đầy gió bụi. Ngày hai chuyến xe lam giam mình cứng ngắc giữa những người và người mà phần đông là các cô học cùng trường, Khanh thấy quê thế nào ấy. Cho đến một hôm. Tan học, như thường lệ, Khanh leo lên chiếc xe lam đậu trước cổng trường. Trên xe đầy nhóc người duy còn một chỗ phía trong cùng. Khanh khom lưng len vào giữa hai hàng... chân người ; tới nơi Khanh ngồi phịch xuống thở phào. Xe chuyển bánh chạy bon bon. Đến đầu đường, đèn đỏ bật lên, xe thắng gấp, cô bạn đồng hành ngã chúi vào vai Khanh. Đau điếng. Trong một thoáng Khanh ngửi thấy mùi tóc. Cô ta nhìn Khanh bẽn lẽn, cúi đầu cười như để chữa thẹn và xin lỗi. Khanh lại thấy chiếc răng khểnh duyên dáng của cô ta. Tự nhiên Khanh đâm ra lúng túng, hai bàn tay chẳng biết để đâu. Khanh cười khẽ đáp lễ rồi quay đi. Trên đường về nhà có một chút gì êm ái len nhẹ vào hồn. Khanh nghĩ đến cô ấy suốt ngày, nhắm mắt lại là Khanh hình dung ra ngay khuôn mặt cô ta. Mái tóc cắt ngắn này, đôi mắt to... nhưng không đen và điểm mà Khanh nhớ nhất là chiếc răng khểnh xinh xinh. Lạ thật, từ trước đến giờ Khanh vẫn có bạn gái, những Thuận, Vi, Nguyệt... học cùng lớp thường gặp nhau nói chuyện vui vẻ. Nhưng có bao giờ Khanh thấy "kỳ kỳ" như lần gặp gỡ này đâu. Và Khanh cảm thấy yêu đời hết sức. Thằng bé chạy ra nghịch cái tivi Khanh cũng không cốc đầu nó như mọi khi. Khanh nhớ đến những lần nói chuyện với bạn bè, tụi nó hay nhắc tới danh từ "cú đờ phút" ; Khanh chỉ hiểu lờ mờ là hai người khác phái gặp nhau, bỗng dưng người này sinh lòng cảm mến người kia. Cái bỗng dưng là cú đờ phút đấy. Khanh cũng ở trong trường hợp ấy chăng? Nghĩ đến đây Khanh nóng bừng cả hai tai. Luống cuống thế nào mà cái tách cầm trong tay rơi xuống vỡ tan. Khanh nghe mẹ nói với chị Hương:

- Thằng quái sao hôm nay ngớ ngẩn tệ. Hay là nó ốm?

Chị Hương nhìn Khanh hóm hỉnh:

- Chắc thằng quái ốm tương tư đấy mẹ ơi!

Khanh tròn xoe mắt ngó chị Hương. Trời ơi, chị ấy nói cứ như đi guốc trong bụng Khanh ấy thôi. Khanh ra sân đứng nhìn trời. Muôn ngàn ngôi sao lấp lánh rực rỡ như muốn chia vui với Khanh. Mà vui gì Khanh cũng không biết nữa. Khó hiểu ghê đi ấy. Khanh lại nhớ đến nụ cười của cô ban sáng, chiếc răng khểnh trông ngồ ngộ hay hay. Ngày mai đi học phải tìm cách gặp lại mới được, rồi phải tìm cách biết tên, lớp và sau chót là... làm quen. Chắc cô ta nói chuyện có "ruyên" lắm nhỉ? Nhất định phải quen bằng được, cho chị Hương khỏi bảo Khanh: "nhóc con mà biết kí quái gì". Cho chị Hương phải mở to mắt la: "Á à thằng này ghê quá!". Và Khanh đi ngủ với những ý tưởng vui vui trong đầu.

Hôm sau, vừa bước vào trường Khanh đã thấy cô ấy đứng bá vai bạn bên hàng bánh ngọt. Dù trước khi đến trường Khanh đã "ních" một gói xôi to tướng ; nhưng Khanh cũng cố chen chân đứng cạnh cô ta vờ mua một miếng bánh. Đó là cái cớ để được gần cô ta í mà. Bỗng Khanh nghe tiếng gọi: "Hồng Vân ơi!". Rồi cô ấy quay ra trả lời, giọng Bắc kỳ nghe dễ thương tệ: "Gì hở Phụng?" Nghe bao nhiêu đó thôi mà thấy sung sướng rồi. Thì ra tên nàng là Hồng Vân, một áng mây hồng xinh xinh. Không những biết tên, Khanh còn biết cả lớp, cả chỗ ngồi của Vân nữa vì lớp Vân bên kia lầu, đối diện với lớp Khanh. Ngồi học, nhưng Khanh cứ thả hồn bay sang bên nớ mãi. Khanh tưởng tượng Vân đang chăm chú nghe giảng bài. Tay chống cằm, mắt mở to, đầu nghiêng nghiêng. Chả biết Vân có hay đưa ngón tay cấu ngầm cô bạn bên cạnh hay đá "hậu" kí cô ngồi đằng sau như mấy cô ở lớp Khanh không? Khanh phì cười với ý nghĩ này. Giờ chơi Khanh đứng ở hành lang bên ni ngó sang bên nớ xem Vân đùa giỡn với bạn bè. Khanh thấy Vân tung tăng chạy nhảy như con chim non ríu rít bên mẹ. Tà áo trắng phất phơ. Trông cô nàng có vẻ hồn nhiên ghê, pha lẫn một tí nghịch ngợm phá phách. Thật đúng là học trò. Khanh không biết làm thế nào để quen được với Vân bây giờ. Khanh dân ban B mờ, có biết viết thư đâu, chẳng lẽ lại gửi cho Vân lá thư làm quen: "Vân ạ, lòng Khanh đang điện giải??" Quê chết! Thôi, để lúc về, đi cùng đường Khanh làm bộ hỏi giờ rồi nói chuyện luôn là hay nhất, và bây giờ phải cất chiếc đồng hồ này đã, cho danh chính ngôn thuận chứ lỵ!

Chuông vừa reng Khanh đã thu xếp sách vở chạy một mạch xuống sân trường đợi Vân. Vừa thấy Vân xuất hiện ở cầu thang, lòng Khanh hồi hộp nao nao thế nào í. Lúc lên xe lam, may mắn sao Khanh lại ngồi cạnh Vân. Thực là cơ hội bằng vàng và Khanh nhất định... Nhưng (Khanh ghét chữ nhưng này quá) hễ mỗi khi Khanh định quay sang hỏi thì y như rằng Khanh bị nghẹn lời, tim đập thình thình nghe rõ mồn một, mặt thì đỏ bừng một cách tai hại. Bao nhiêu "uy dũng" của đấng nam nhi lúc đầu tiêu tan hết. Còn Vân, cô nàng vẫn thản nhiên "đường ta ta cứ đi", không thèm biết đến những gì xẩy ra cho ông bạn đồng hành.

Rồi cứ thế, ngày này qua ngày khác, hôm nào Khanh cũng tự nhủ mình phải nhất định, cương quyết... Vậy mà đến nay, gần nghỉ hè, Khanh vẫn chưa dám hỏi giờ. Khanh tức mình quá, chả hiểu tại sao mình lại nhát như cáy vậy? Khanh bỏ lỡ thật nhiều cơ hội, thậm chí có hôm Vân đánh rơi cây bút, Khanh cũng không đủ can đảm nhặt lên hộ nữa. Con cháu Lạc Long Quân chẳng lẽ lại thua con cháu bà Âu Cơ sao? Nhưng lần nào cũng vậy, hễ Khanh đối diện với đôi mắt tinh nghịch, với chiếc răng khểnh be bé là Khanh mất hết can đảm, Khanh trở thành "phái yếu".

Bây giờ sắp nghỉ hè rồi. Cây phượng trường Khanh nở hoa đỏ rực. Đứng bên này hành lang nhìn sang, Khanh thấy Vân vẫn dễ thương như lần đầu gặp gỡ và vẫn liến thoắng với bạn bè. Tuy nhiên Vân có vẻ hơi để ý đến Khanh rồi đó. Có thế chứ, đi cùng đường này, cùng chuyến xe lam này, rồi giờ chơi nào cũng ra trồng cây si này, những yếu tố đó ít ra cũng làm cho Vân biết đến Khanh nhiều hơn chứ. Như hôm nay Vân nhìn Khanh tới ba lần. Khanh thấy như mọi vật bỗng dưng vui tươi rực rỡ lạ lùng. Khanh đánh liều giơ tay vẫy Vân. Thì kìa... Khanh có hoa mắt không nhỉ? Vân cũng vừa đưa tay vẫy lại. Một cơn gió mát rượi thổi vào hồn. Khanh muốn la lên sung sướng. Khanh muốn bắc loa hét to: Vân ơi! Để nghe tiếng Vân theo gió thoảng vọng đến tai Khanh. Lần nay uy dũng của đấng nam nhi đã lấy lại bằng cái vẫy tay. Hoan nghênh hành động bất thường của Khanh vô cùng. Khanh nghĩ đến con đường Chi Lăng dài hun hút, từ đây Khanh sẽ "không thèm" lủi thủi đi sau "người ta" nữa rồi. Sẽ đi song đôi hoặc đi trước... vài bước, thế mới anh hùng chứ. Khanh nhìn lên trời, tưởng chừng những áng mây trắng hóa thành mây hồng bay tới bên Khanh. Chỉ một cái vẫy tay mà hứa hẹn những ngày thật vui tươi và Khanh thấy mùa hè này thật đẹp, đẹp như kí tên Hồng Vân của cô nàng răng khểnh.


PHI HÀNH    
(T.Q.K.G.)     

(Trích từ bán nguyệt san Ngàn Thông số 13, ra ngày 5-11-1971)

oncopy="return false" onpaste="return false" oncut="return false"> /body>