Thứ Hai, 24 tháng 2, 2020

Ông Bảy Mù


Buổi trưa, trời thật nắng. Ông Bảy Mù ngồi mài dao ngay trước cửa tiệm hủ tiếu của chú Xồi. Một lũ đến mười mấy đứa con nít vây bọc chung quanh cười đùa hỗn loạn. Thằng Mọi Cà Chua cầm đầu tụi nhóc này, nó ngồi bắt tréo trên cái hộp gỗ nhỏ đựng đồ nghề đánh giầy, tay cầm cục đá lát đường gõ côm cốp vào hộp gỗ, miệng huýt sáo huyên thuyên, nhìn bọn lỏi tì đấu hót.

Thằng Tí Sún cầm một thanh củi dài múa võ.

- Ê, tụi bay coi, tao đi bài "Mai hoa quyền" đây nè. "Bình Thân" thấy chưa! "Thượng Tiến" đá thốc cái chân này lên, phạt kiếm xuống cho lẹ, "Hổ thăng đường" xốc lưỡi kiếm tới trước, đó thấy chưa! Nữa nè, "Lưỡng đầu côn đả trọng tích thương".

- Xạo mày! Thằng Hội ghẻ trề môi xen vô phá ngang Mai hoa quyền gì đâu mà xốc lưỡi kiếm tới trước hả, thế là Mai hoa kiếm chớ bộ! Xạo ke à!

Từ phía sau, Kếu Sứt xôm tới:

- Tụi bay dóc quá chời, "Lưỡng đầu côn đả" là bài Mai hoa côn chớ quyền kiếm cái mẹ gì, để bố biểu diễn tài nghệ cho các con thưởng thức chơi, coi đây!

Kếu Sứt chụp đại con dao thái phở chưa mài để bên cạnh ông Bảy Mù, vung lên múa vèo vèo trông thật dễ sợ. Lũ trẻ con trố mắt nhìn. Thằng Tí Sún chống que củi đứng hậm hực, nhổ bọt toèn toẹt, thấy lũ trẻ reo hò thán phục Kếu Sứt quá cỡ, nó tức cành hông. Thằng Tèo em ruột nó, ôm thùng cà rem, miệng la cổ võ, tay lắc lia cái chuông kêu rẻng rẻng. Tí Sún thuận tay "để" cho em một que củi vào mông nghe cái "bốp".

- Nín mày! Bộ tưởng nó giỏi lắm sao? Đồ gì đâu dở ẹc!

Thằng Tèo nhăn nhó gãi gãi mông, đổ quạu:

- Giỏi sao không giỏi! Anh múa được như anh Kếu không?

- Xí! Được sao không được, nó múa võ rừng, chẳng có bài bản gì ráo. Xáp trận mà không biết thủ đúng thế, sức mấy ăn người ta, đừng tưởng bở!

Kếu Sứt đang nhảy nhót gầm thét, hươi dao loạn xạ. nghe Tí Sún dè bỉu, bèn ngưng lại, cung tay:

- Ê, Sún! Mày nói ai múa võ rừng?

- Tao nói mày. Mẹ kiếp, múa tầm bậy!

- Bậy mụ nội mày! Kếu Sứt sửng cồ phùng mang trợn mắt nói sùi cả bọt mép Ông lại chỉ giáo cho năm bảy miếng bi giờ. Tới đây! nó cầm con dao phở giơ lên vời vời thằng Tí Sún Tới đây! Sư phụ truyền nghề cho.

Tí Sún cầm ngang thanh củi, vênh mặt "kên" thằng Kếu Sứt:

- Ựa! Khỏi nói mày! Cứ trổ hết tài cho anh em xem, rồi đi chỗ khác chơi. Võ viền cỡ mày làm tao ngứa mắt.

Kếu Sứt tỉnh bơ, xoay về phía lũ nhóc con, tiếp tục biểu diễn. Nó khuỳnh hai chân, lùn người xuống, tay phải nắm con dao phở để giữa lòng bàn tay trái, miệng thét lớn:

- Đồng tử bái Quan âm, này!

Kế, nó bước xéo tới nhoài người ra phía trước, lia một đường dao về phía thằng Tí Sún, hất hất cái mặt:

- Bình sa lạc nhạn, này!

Rồi dang hai tay đứng cầm dao xoay tròn như chong chóng.

- Phượng hoàng xòe cánh.

Tí Sún ngửa mặt cười khẩy, nói đổng:

- Mẹ kiếp, Phượng hoàng xòe cánh trông như con gà nuốt dây thun. Đồ gà chết!

Lũ trẻ con, kể cả thằng Tèo em thằng Tí đều đã thấy Kếu Sứt giỏi nghề hơn thằng Tí Sún, chúng nó nói khích:

- Anh Tí Sún có giỏi thì ra nghề đi, xem ai ăn ai thua?

Tí Sún nổi máu anh hùng, trao que củi cho thằng Tèo nhày phóc một cái vào giữa đám trẻ:

- Sợ gì! Tao ra nghề cho tụi bay coi! Không cần dao kiếm chi hết, tụi bay xem tao đánh Karatê đây nè.

Tí Sún nắm hai tay lên gân, đấm đạp loạn xị xà ngầu:

- Hự... hự...

Vừa đánh võ nó vừa giải thích ra vẻ sành điệu lắm:

- Đây là thế Na-ra-ni-xơ-ghi hiểu chưa? Hự... Hạ-đăng-ma-ki, là thế đánh vào hạ đẳng. Hự... Hự. Chung-đăng-ma-ki, đánh vào trung đẳng, nhìn nè! Cái thế đánh này là chết cha con Phụng hoàng xòe. Hự... Xăng-đăng-ma-ki, đánh thốc lên thượng đẳng...

Lũ trẻ con cười hộc lên reo hò ầm ĩ. Thằng Kếu Sứt giận đỏ mặt tía tai, văng tục một tiếng, cầm con dao phở quơ quơ thách thức:

- Có giỏi nhào dô... nhào dô!

Như một tay anh chị hạng nặng, Tí Sún ngửa mặt cười khành khạch, nó giật lấy thanh củi ở tay thằng Tèo, tung bổng lên cao quay như chong chóng, rồi vươn tay chụp lấy một đầu cầm gọn trong tay, dệnh dạng hai chân trong thế tấn công, lừ lừ tiến về phía Kếu Sứt, lũ trẻ con tự động dang rộng vòng ra xa, không khí có vẻ căng thẳng.

Chợt thằng Mọi Cà Chua vung tay ném mạnh viên đá lát đường đúng vào lưỡi dao phở trên tay Kếu Sứt, cả Kếu lẫn Tí Sún đều giật nảy mình quay lại. Thằng Mọi Cà Chua quát lên, giọng kẻ cả:

- Thiệt, chơi tụi bay?

- Dạ... dạ hai đứa nhìn nhau dạ rỡn mà anh hai.

- Làm đi!

Hai tay anh chị oắt con lại tiếp tục gườm gườm thủ thế, song cái điệu bộ đằng đằng sát khí đã biến mất, chúng chỉ chờn vờn nhau mà thôi.

Lũ con nít bao quanh cũng hết sợ, chúng coi đây là một trò chơi thú vị, mạnh đứa nào đứa nấy hò hét, vỗ tay rôm rốp:

- Dô! Dô! Dô... Dô...

Từ nãy tới giờ ông Bảy Mù vẫn chăm chỉ mài dao xoèn xoẹt, ông đã quá quen thuộc với không khí lề đường và bọn trẻ nít xóm Cầu Móng này rồi.

Tuy nhiên, tiếng la hét chói lói của lũ nhóc đã làm chú Xồi đang ngủ trưa phải thức giấc. Chú chống tay ngồi dậy, xoa xoa cái bụng mỡ theo thói quen. Bỗng chú nhìn ra cửa thấy hai thằng bé, đứa dao đứa củi đang xáp vô múa may quay cuồng, chú đứng bật dậy hốt hoảng chạy ra quát tháo:

- Hầy à! Nỉ tỉ hơi tài di tần phản!

Lũ trẻ chẳng hiểu chú nói gì, cười ré lên, thằng Hội ghẻ hích cùi chỏ vào mạng sườn con Nụ:

- Chú Tiều chú ấy tiểu hà má mầy đấy!

Con Nụ hất tay Hội ghẻ ra, cự nự:

- Xí! Đồ dô diên!

Chú Xồi thấy lũ trẻ tỉnh bơ, càng cáu tiết hơn:

- Cái lày, ngô lói con lít ti lơi khác choi! Hầy à, kỷ xì nị tì ừm théng hòa ngộ tạ nì tì xỉ, cái lày ngộ lói không có tược, ngộ tập chít cha lớ!

Chú Xồi nói xì xộ một hồi, rồi bất thần chụp ngay một thanh củi dài trong bếp lửa, khua khua đại vào giữa đám con nít, tàn lửa đỏ bắn tung tóe khiến lũ trẻ bỏ chạy tán loạn.

Thằng Kếu Sứt thừa lúc bất ý, bèn cầm nằm lưỡi dao phở tát đánh "bét" một cái thật mạnh vào mông thằng Tí Sún, rồi liệng đại con dao xuống chân ông Bảy Mù, co giò chạy tuốt. Tí Sún bị đánh một cái rát bỏng mông, nó nổi giận lao mạnh thanh củi nhưng không trúng Kếu Sứt, bèn rượt theo, chửi thề tùm lum:

- Mồ tổ mày! Thằng Kếu Sứt, Cứt Xếu! Đồ chó cắn trộm. Quạ mổ mày, Cứt Xếu ạ!


Phút chốc lũ trẻ giải tán hết chỉ còn lại thằng Mọi cà chua ngồi bên cạnh ông Bảy Mù. Nghe ông bảy Mù kêu xít xa, nó chợt nhìn xuống thì thấy bắp chân ông Bảy bị lưỡi dao thái phở do thằng Kếu Sứt ném khi nãy, cắt một đường khá dài, nó hoảng sợ:

- Trời ơi! Thằng Sứt nó liệng dao trúng chân ông Bảy nè! Chu choa! Đau không ông Bảy?

Ông Bảy Mù nghiến hai hàm răng nén đau, nói run run:

- Đau ít ít thôi. Mày có thuốc lá cho tao điếu.

- Để con đi mua.

Nói xong nó phóng chạy ra sạp bán thuốc lá ở đầu đường.

Khi Mọi cà chua trở lại, thì chú Xồi đã băng bó vết thương cho ông Bảy Mù, chú than thở:

- Chòi ôi! Chòi ôi! Con lít ở lây phá quá chòi à! Ông Pảy à! Lau không ông Pảy? Hết lau dòi chố? Tội gệp ông Pảy hít xức à.

Chú Xồi chỉ thằng Mọi cà chua hỏi:

- Hày à. Phải nị chém ông Pảy hông?

- Không!

- Đứa lào chém ông Pảy?

- Hỏi gì? Mắc mớ gì đến chú không mà hỏi?

Ông Bảy sờ soạng vào cục bông nơi vết thương, ôn tồn nói:

- Không sao đâu chú Xồi! Mấy cháu nhỏ nó lỡ tay chớ đâu có khi nào chém tôi.

- Thuốc lá đây ông Bảy. Làm một điếu Salem đi ông!

Ông Bảy cười hề hề, trả lời rất hiền hậu:

- Tao biểu mày lấy thuốc lá đắp vô nơi chân chớ ai biểu mua tao hút chi?

- Ủa! Vậy hả? Mà thôi ông Bảy cầm gói Salem này hút chơi đi. Con biếu ông nè.

- Trời đất ơi! Tao mà hút Salem à mày! Hề hề... coi chừng xài ẩu dám bị ông cò hốt vô bót đa! Mày đưa lại chú Xồi lấy tiền về đi. Tao quen thuốc rê rồi.

- Không! Con đã nói biếu ông là biếu mà. Ông Bảy cầm đi ông Bảy.

Thằng Mọi cà chua dúi gói thuốc Salem vô túi ông Bảy Mù, nó ái ngại nhìn vết thương nơi chân ông rồi chợt moi túi lấy ra tờ 500đ nói:

- Tụi nhỏ em con nó phá ông Bảy, con xin lỗi ông Bảy nghe!

- Ồ, không có chi, tao coi tụi nó như con cháu cả mà, mấy đứa nó ưa phá vậy chớ tao nói chi, nó cũng nghe tao hết trơn à, tao thương tụi nó mà.

- Ông Bảy nè... con hỏi thiệt nghe!

- Mày nói cái giống gì?

- Còn tiền không ông Bảy?

- Tiền hả? Tao mài xong lớp dao này mới có chớ. Cỡ nầy cũng tới trăm bạc lận!

- Tụi em út con lỡ chém chân ông Bảy, con đền ông Bảy 500đ nghen!

- Hả? Gì mày?

- Ông cho con đền 500đ nghen!

- Ủa! Mày sao bày đặt quá vậy Mọi?

Ông Bảy cầm tờ 500đ vân vê nơi tay, lát sau ông nhỏ nhẹ bảo nó:

- Mày kỳ quá à. Tao đã nói tao thương tụi nó mà mày đền bồi gì nữa. Ở cái xóm Cầu Móng này tao mù lòa, có 1 thân 1 mình sống chui dưới gầm  cầu có chúng mày tao cũng đỡ khổ lắm chớ. Hồi nào tới  giờ, mày không biết tánh tao sao? Tao nghèo khổ, đui mù nhưng tao cũng biết ơn biết nghĩa lắm chớ bộ, bữa hôm tết rồi mấy đứa bây nhịn phần bánh đem cho tao, tao muốn ứa nước mắt lận! Kể chi bữa nay mà mày phải đền tiền tao?

Ông Bảy ngưng lại giây lát, đoạn tiếp:

- Mọi à! Tao nói thiệt, tao nghèo khổ đui mù thiệt, song tao quí ơn nghĩa hơn tiền, tao quí tụi bây như con cháu tao vậy, đừng nói tiền bạc với tao. Một đời tao cực khổ rồi, tao có lấy 500đ của mày, tao cũng đâu có giàu lên được, mà chưa chừng tụi bây khi tao. Mày cầm lấy đi. Nhủ mấy thằng tối nay ra gầm Cầu Móng tao kể chuyện ma cho nghe. Nhớ nghe mày.

Thằng Mọi cà chua sượng sùng cầm lấy tờ bạc 500đ nhét vô túi áo. Một giọt lệ chợt ứa ra khóe mắt. Nó giơ tay quẹt ngang rồi đứng lên đi thẳng. Ông Bảy mù hiền lành cúi xuống đẩy mạnh con dao thái phở trên viên đá mài. Tiếng kêu nghe xoẹt xoẹt. Buổi trưa, trời vẫn nắng chói chang.


QUỐC BẢO    

(Trích tuần báo Thiếu Nhi số 29, ra ngày 12-3-1972)


oncopy="return false" onpaste="return false" oncut="return false"> /body>