Thứ Sáu, 21 tháng 2, 2020

Nhật Ký Của Bé


Bé không hiểu hồi chiều hôm qua, tại sao me khóc. Nhưng me chỉ khóc có một tí thôi. Bé chỉ thấy một giọt lệ trong veo lăn trên má me rồi me lại mỉm cười ngay. Bé thấy thương me lắm mà không dám hỏi. Bé ngồi bên me một chốc rồi thấy đói bụng. Bé đi ra ngoài phòng ăn lấy phần ăn "xế chiều" của Bé mà me đã sắp sẵn trong một cái hộp. Bé ăn xong, rồi vì trời mát quá Bé ngủ quên ngay trên ghế bố.

Cho đến chiều nay, Bé vẫn chưa hỏi me vì sao me khóc. Me đi phố rồi, u già thì giặt đồ sau nhà, chỉ có Bé ngồi một mình ngoài lan can, Bé đang ăn bánh ngọt. Mấy vụn bánh rơi xuống làm trắng xóa cả vạt váy đầm đỏ của Bé. Bé đứng dậy rũ áo, vụn bánh rơi xuống đất. Con mèo với con chó con thi nhau ăn, chúng tham lam quá, giành nhau suýt cắn lộn, Bé phải bế con mèo lên gối và vuốt ve đầu con chó để giảng hòa.

Chiều nay, Bé mặc váy đỏ, áo sơ mi trắng, mang đôi giầy trắng và hai đuôi tóc thì buộc nơ sa tanh hồng. Bé ngồi chờ me về, me về thì làm sao mà Bé chả có quà cơ chứ. Ít nhất, me cũng mua cho Bé quả bôm hay cái bánh con heo. Me biết Bé thích bánh này nên me mua luôn. Me thương Bé như vậy đó và bù lại, Bé cũng thương me ghê lắm. 

Me hứa với Bé rằng vài hôm nữa, me sẽ dạy Bé học viết, học đọc, thích biết mấy. Bé sẽ viết nhật ký như me và Bé dành trang đầu để viết:

"Nhật ký của Bé
"Con gái đầu lòng của me...

"Con yêu quí của me..."

Đó là những câu me nói với Bé. Bé viết nhật ký xong hôm nào, Bé sẽ lén đặt trên bàn trang điểm của me, để me xem cho vui. Rồi khi nào me đọc xong, Bé sẽ chạy lén vào lấy lại để ngày mai có thể viết tiếp chứ. Nghĩ đến đó là Bé đủ sung sướng rồi. Nhưng nếu Bé biết đọc, Bé sẽ vui hơn cơ. Đêm đêm dưới ánh nê-ông trắng, Bé sẽ soạn ra một đống truyện. Bé sẽ lựa cuốn nào hay nhất, hấp dẫn nhất, lý thú nhất mà Bé đã xem để đọc cho me nghe. Me thì ngồi ở xa-lông, vừa may áo vừa nghe Bé đọc. Chắc hẳn là me phải mỉm cười luôn vì câu chuyện lý thú và vì giọng đọc vô cùng dễ thương của Bé.

Nhưng nếu như vừa may áo vừa lắng tai nghe đọc chuyện thì những đường kim sẽ xấu đi một tí. Nhưng chả sao, me thêu hoa là tuyệt thật tuyệt, nếu có bớt đẹp một xíu cũng được, miễn sao me Bé vui vẻ, me không khóc như chiều hôm qua là được rồi. Những cái áo ấy me may cho bé, Bé sẵn sàng chịu đựng những thiệt thòi đó để me được vui, Bé có hiếu lắm đấy chứ!

Còn về mùa đông, ồ về mùa đông cũng vui lắm. Bé cũng sẽ đọc chuyện me nghe. Nhưng me với Bé không ngồi ở xa lông nữa đâu. Về mùa đông, ngoài ấy lạnh lắm. Me với Bé sẽ ngồi trong phòng, Bé cuộn kỹ người trong chăn nằm đọc, me ngồi bên cạnh. Khi ấy, có lẽ me không thêu áo nữa mà là đan áo, và dĩ nhiên là me đan cho Bé rồi chứ còn ai nữa. Áo me, khi nào me cũng mua ngoài tiệm Me còn đan cho Bé khăn quàng cổ, có rua len xõa xuống trông xinh ra phết. Hồi này Bé lớn, chứ hồi Bé còn nhỏ, me đan cho Bé mũ, vớ nữa kia Trong khi ấy, con mèo nhỏ của Bé lạnh, nó sẽ nhảy lên giường. Bé cho nó nằm lên trên bụng. Bé sẽ bị me mắng nữa. Tuy mắng mà me lại hôn Bé, me hôn trên má, trên trán, trên tóc Bé, me quên cả đan len.

Bé hạnh phúc quá, Bé sung sướng quá, Bé bỗng cắt đứt ý nghĩ, ôm con mèo vào nhà. Bé chợt thoáng thấy đôi mắt ba trên ban thờ nhìn Bé như âu yếm. Bé không hề biết ba ra sao, chỉ thấy ba trong ảnh. Tuy Bé không có ba, Bé vẫn thấy đầy đủ, sung sướng. Bé yêu me, Bé quí mến u già, Bé sống trong bể tình thương của hai người đó.

*

Hôm nay, me cho Bé 10đ để Bé cho heo đất ăn, nhưng Bé không cho nó ăn đâu. Bé lén xuống nhà nhờ u già mua hộ Bé một cuốn sổ nhỏ. Khi u già đi rồi, Bé lên ngồi bên me tập đọc mà vẫn lóng ngóng nhìn ra cổng, sốt ruột ghê.

Đã mấy tháng nay, me dạy Bé học. Me dạy thật hay và Bé học thật chăm, vì thế bây giờ Bé đã thạo đọc, thạo viết. Me khen Bé thông minh, dễ dạy, me khen Bé nhỏ mà viết chữ đều đặn nữa kia.

U già về rồi, u mua cho Bé cuốn sổ tay xinh quá là xinh. Cuốn sổ bé tẹo và khá dày. Bé yêu hình khóm hoa ngọc lan ở ngoài bìa quá. Bé giấu cuốn sổ vào tay rồi lên nhà tiếp tục học. Me vẫn ngồi may áo cho Bé. Chiếc áo đầm này vừa trông là Bé thích liền, áo màu hồng nhạt, có viền ren trắng. Bé mong me thêu hoa cho thật mau để Bé có thể mặc mà đi phố với me ngay.

- Đau hả Bé, sao mặt tái thế con?

Nghe me nói, Bé mới chợt thấy gây gấy trong mình, đồng thời Bé sịt mũi mấy tiếng. Me vội vàng buông đồ khâu, tới sờ trán Bé.

- Cảm rồi đấy, đi nằm con.

Me bế sốc Bé trong tay và đem Bé vào giường. Bé ôm cổ me nũng nịu:

- Bé đau sơ sơ thôi me ạ.

Me mỉm cười không đáp, lẳng lặng đặt lên trán Bé một cái hôn. Nhờ me cúi gần, Bé mới nhận thấy mắt me hôm nay trong và đen lay láy, đen kỳ lạ. Màu mắt me như nổi bật lên màu da trắng mịn màng...

*

Me đặt chiếc "sac" xuống bàn với mấy hộp thuốc. Me lôi trong "sac" ra một chú khỉ ngộ nghĩnh, hai tay đánh trống. Hồi sáng nay, ở tiệm thuốc tây ra, me bỗng thấy chú khỉ này bày ở hè phố và me mua về làm quà cho Bé.

Chưa kịp cởi áo dài, me cầm chú khỉ trong tay và toan bước vào phòng Bé. Bỗng me thoáng thấy trên bàn trang điểm, một cuốn sổ nhỏ nằm chễm chệ. Me nhẹ nhàng nâng lên và ngạc nhiên xiết bao khi đọc dòng chữ: "Nhật ký của Bé... con gái đầu lòng của me... con yêu quí của me" Me khẽ mỉm cười lật tiếp, ngay trang sau me đọc thấy:

"1-7-69. Hôm nay Bé đau. Bé đau từ hôm qua lận. Me đem đi bác sĩ Phước rồi me đi mua thuốc nữa. Me ơi! Bé hối hận lắm nghe vì sáng hôm qua Bé chạy ra cổng chờ u già hoài mà không lấy mũ đội. Bé dang nắng và Bé đau, xin me tha lỗi Bé, Bé hứa với me sẽ không dang nắng nữa để me khỏi phải tốn tiền bác sĩ và mua thuốc me nhé!"

Me cảm động quá, me sung sướng quá. Me ngồi thừ người trên ghế, con me thật thông minh, viết văn thông suốt mặc dù chưa đến trường lần nào. Me yên lặng cúi nhìn cuốn sổ be bé, xinh xinh trên tay me. Bỗng nhiên me chớp mắt, ấp cuốn sổ vào ngực, hai giọt lệ sung sướng trào ra trong văn vắt, trong như tâm hồn Bé, Bé yêu quí của me...


ĐOÀN PHƯƠNG MAI      

(Trích từ bán nguyệt san Tuổi Hoa số 123, ra ngày 15-2-1970)

oncopy="return false" onpaste="return false" oncut="return false"> /body>