Buổi sáng em dậy thật sớm, em nôn nao trong lòng một ý niệm vui mừng khó tả. Em nhảy chân sáo xuống nhà bếp đánh răng, rửa mặt. Em gặp mẹ đang nấu nước. Mẹ ngạc nhiên nhìn em:
- Ủa sao mới giờ này đã dậy rồi?
Em bẽn lẽn cúi đầu. Vì mọi ngày em phải đi học sớm mà mẹ gọi hoài em cũng "lươi huyền" không dậy.
- Dạ, mẹ không nhớ tuần trước con xin mẹ hôm nay cho con đến tòa soạn Thiếu Nhi sao?
Mẹ gật gật đầu:
- Ừ nhỉ! Mà con đi sớm vậy – không để em trả lời, mẹ nói tiếp – Con đi đến đó nói năng cho tử tế, con hãy làm cho mọi người được vui vẻ chứ đừng làm họ giận mà mẹ buồn đó.
- Dạ vâng ạ, con xin nghe lời mẹ.
Em quen rồi, lần nào cũng được mẹ dặn dò trước khi ra ngoài đường.
Đến cửa tòa soạn, em thấy đâu đây nhiều thật là nhiều xe, cả xe đạp lẫn xe gắn máy. Em liếc mắt qua cánh cửa sắt xám, đông người ghê, em rụt rè. Eo ui con thỏ đế nắm chặt đuôi áo rồi, em và nó giằng co nhau mãi: nó kéo áo em ra còn em thì kệ nó, cứ "đường ta ta cứ đi". Em mở cửa bước vào, chưa kịp đổi sách, em thấy các bạn ngồi chung quanh nói chuyện vui quá đi. Em liền ngồi xuống tham gia cuộc vui.
Em nói hoài, em thấy cái miệng em tía lia, mí cả chị mặc áo dài màu cam, em gọi bằng chị hoài, chị nói chuyện có duyên ghê. Chị dạy chúng em về cách cư xử, chị khuyên chúng em nên chọn sách nào để học, để đọc, rồi chị kêu gọi chúng em hát. Em xấu hổ chả hát nhiều, bị chị chê làm em tức khí hát thật to, thật to cho phe húi cua thua luôn. Bây giờ chia làm hai phe: phe kẹp tóc và húi cua – Phe húi cua do anh... hình như tên Bảo ấy cầm đầu. Anh hăng hái ghê làm em tự thẹn vì tính nhút nhát của mình – Và phe kẹp tóc thì do chị... em chưa biết chắc, nhưng em cứ đinh ninh chị ấy là chị Phương Khanh, và em cũng tạm gọi vậy. Phe kẹp tóc cũng hăng ghê, hai phe đuổi nhau một hồi phe nam thua chúng em, tất cả vỗ tay reo mừng. Em thấy chị Phương Khanh nãy giờ hát mãi, hát mãi, chắc chị khát nước, em nói:
- Chắc nãy giờ chị khát nước ghê lắm nhỉ.
Chị Phương Khanh (?) nhìn em:
- Úi dào, cô bé thông minh ghê nhỉ.
Được khen em sướng mũi nở to như quả trứng gà, cười hoài, phô trương chiếc răng khểnh ra.
Được một lúc thì chú Nhật Tiến kéo theo bác Vịt Mò ở cửa đi vào.
Em bỡ ngỡ quá xá quà xa. Hồi nớ đến giờ em cứ nghĩ bác Vịt Mò còn trẻ măng, ai ngờ bác lớn ghê mà đầu óc còn thiếu nhi, bác còn yêu thiếu nhi, bác giúp cho các em thiếu nhi mở rộng kiến thức. Em thầm cám ơn bác đã hy sinh cho thiếu nhi.
Em cũng thầm vui mừng vì đã có những người cầm đầu lo cho thiếu nhi thật xứng đáng.
Mười một giờ hơn. Em phải về. Em chào các cô chú trong tòa soạn, chào tất cả các bạn Thiếu Nhi. Trong lòng em vui sướng hân hoan và thanh thản hơn bao giờ cả. Em hẹn trong lòng tuần sau thế nào cũng đến, dù chỉ một tí thôi vì nơi đây tòa soạn Thiếu Nhi đã giúp cho em một ngày vui sướng nhất, hoàn toàn vui sướng.
BÚP BÊ SẦU MUÔN THUỞ
(Trích tuần báo Thiếu Nhi số 60, ra ngày 15- 10-1972)