CHƯƠNG VI
CUỘC TRIỂN LÃM CỦA ÔNG LÝ TƯỜNG PHÁT
Phong dậy sớm từ 5 giờ sáng. Chàng không quên tập thể dục như thường lệ. Rồi... vào ăn điểm tâm thật no nê. Chàng cần có sức để đối phó với những việc dồn dập có nhiều phần nguy hiểm sẽ xảy đến buổi sáng hoặc chiều ngày hôm nay.
Đồ nghề của Phong được thu gọn trong một sắc tay bằng da nhỏ, phải nói một túi xách thì đúng hơn. Nhìn hình dáng bên ngoài trông cũng khá giống sắc tay của đàn bà.
Phong đợi đến gần giờ hẹn mới lấy xe hơi đến rước Quân trước và Minh sau. Trong lúc chỉ có Phong và Quân trên xe chàng dặn dò Quân một vài điều cần thiết. Phong sẽ chạy đi mượn một xe Honda nhỏ dựng sẵn một nơi nhất định cho Quân sử dụng trong trường hợp bọn gian rời phòng triển lãm bằng xe hơi. Phong vồn vã bắt tay ông bố của Minh. Ông này lo lắng cho con thái quá. Phong phải bật cười :
- Ông đừng lo. Tôi sẽ ở luôn bên cạnh Minh để săn sóc phòng bất trắc. Ông cứ yên chí đi làm việc như thường ngày.
Ông ta coi bộ cũng không yên tâm lắm. Coi chừng ông tiếc lời hứa hôm qua mà không cho Minh đi nữa thì kế hoạch của Phong đổ vỡ hết. Chàng trấn an bằng lời quả quyết :
- Ông nhìn thẳng vào mắt tôi xem tôi là người thế nào...
- Tôi biết ông tử tế...
- Tôi bảo đảm là Minh sẽ bình phục sớm hơn cả tuần lễ... sau buổi đi chơi sáng nay.
Chàng bắt tay từ giã ông ở phòng trong nhà ông Lý Tường Phát. Ông lưu luyến nhìn Minh mãi mới chịu đi. Phong vào ngay phòng tắm hóa trang. Chàng đội thêm một mái tóc giả bù xù, bộ râu cố hữu Phong tiếc không muốn... cạo nên chàng dùng một thứ dầu nhuộm đặc biệt bôi vào biến nó thành một màu nâu nâu đỏ... phù hợp luôn với mái tóc giả. Thật là nhất cử lưỡng tiện.
Phong lấy xe... taxi đi lại nhà một người bạn chàng gần đó. Anh ta còn ngái ngủ. Phong riễu :
- Làm gì mắt nhắm mắt mở thế kia ? Trông xấu trai quá.
- Tôi chưa kịp rửa mặt đánh răng nữa kìa… Mời anh vào chơi.
Phong hỏi :
- Xe Honda của anh tốt chứ ?
- Thì đều đều như thường.
- Sáng nay anh có xài đến không ?
- Anh...
- Tôi muốn hỏi mượn anh ngày hôm nay. Xe hơi tôi bỏ garage. Anh cũng biết thám tử mà không xe... thật chẳng khác chi cao bồi mất ngựa giữa sa mạc.
Anh bạn sốt sắng :
- Anh cứ lấy đi. Tôi nhờ anh bạn cùng sở bên cạnh đây chở đi làm một thể cũng tiện. Anh đừng lo cho tôi.
- Cám ơn anh lắm.
Phong mượn luôn chìa khóa xe và... thẻ chủ quyền nữa để cho người sử dụng được hợp pháp. Chàng trở lại phòng triển lãm thì đã 8 giờ thiếu 5. Chàng đích thân đặt đôi vòng cẩm thạch vào bên trong hai chiếc hộp rất đẹp kia và tìm Quân giao chìa khóa xe và... rút lui lặng lẽ như bóng ma.
8 giờ 30 là khai mạc. Phong đứng lẩn vào đám đông ở xa xa. Chàng nhìn ông Lý Tường Phát hớn hở ra vào tiếp rước quan khách. Ông ta nhiều lúc không được đàng hoàng lắm, hơi nhún nhường đến độ tự hạ mình thái quá. Chàng cười trong bụng :
- Nhà buôn mới cần chiều để lấy lòng người ta. Thám tử như mình dẫu nguy hiểm nhưng ung dung tự tại hơn nhiều. Khỏi phải ra luồn vào cúi làm con người... hèn đi.
Mà có lẽ bản chất con người ông Phát như vậy. Ông có hai bản thể : một là nhà sưu tập hào phóng chịu chi, hai là con buôn chính hiệu. Lúc này ông đang so kè bớt một thêm hai... về thu đoạt cảm tình của những người có thể sau này thành một mối tiêu thụ hàng hóa của ông.
Ông già ba Sang cũng tiếp tay phụ với bạn. Ông đang sang sảng :
- Thưa Quí Vị,
Tôi mạn phép trình bày một chút về đôi vòng ngọc thạch. Quí Vị thấy về nước và màu sắc, độ bóng bảo đảm không có một đôi thứ hai nào có thể sánh được. Đôi vòng này của họ Chu ở bên Tàu và biếu tôi để đền ơn. Lúc đó cẩm thạch xanh và sau nhiều đời chôn theo dưới quan tài, nó đã đổi sang màu đỏ đều và toàn bích như quí vị đang thấy.
Tôi đã cẩn thận đặt một số vòng giả khắp nơi để đánh lừa kẻ gian phi. Và mới ngày hôm qua đây, sự đề phòng ấy không phải là vô ích vì kẻ gian đã dám quật mồ ông Nguyễn Thân, anh ruột của tôi để đoạt… một chiếc vòng giả...
Đám đông cười ồ lên chế nhạo. Ông già tiếp :
- Tôi xin bảo đảm trên lương tâm của tôi một điều : đôi vòng quí vị đang ngắm nơi đây là vòng thật, vòng thật… Có phải không ông Lý Tường Phát ?
Ông Phát gật đầu :
- Bạn tôi vì tôi mà cho mượn đôi vòng trị giá đến nhiều triệu bạc. Tôi xin cảm ơn bạn trước tất cả quí vị đây.
Ông tiến lại bắt tay ông già. Đôi vòng càng sáng lấp lánh tỏa hào quang màu đỏ quí giá hơn bao giờ hết.
Phong kín đáo quan sát thái độ của tất cả mọi người có mặt trong phòng triển lãm, nhất là đám đông đang xúm xít quanh đôi vòng cẩm thạch kia. Các bà các cô thích nhất, có tiếng trầm trồ :
- Ước gì tôi có một đôi !
- Làm gì có đủ tiền sắm vòng cẩm thạch bây giờ. Nghe nói giá tiền lên đến nhiều triệu bạc.
Một bà khác thực tế hơn :
- Nhìn đôi vòng biết ngay là đồ quí, kỵ phong gió, đeo tốt lắm. Nhưng có tiền chồng ngay tại chỗ chắc gì chủ nhân chịu bán. Ông ta cũng giàu có lớn.
Phong hơi thất vọng. Chàng chưa tìm được một kẻ nào có dáng điệu khả nghi đáng chú ý. Chàng từ xưa vẫn tự hào là khó có ai qua mặt chàng được trên đời này nên đành giải thích là chắc bọn gian chưa đến phòng triển lãm đó thôi.
Minh và Quân đứng bên phòng trong nhìn qua khe cửa thấy rất rõ. Minh cũng đang mỏi mệt vì đông người quá, hoa mắt lên thì một bóng người mặc áo veste màu tím rất sang trọng bước từ cửa vào. Suýt chút nữa Minh đã la lên nếu Quân không kịp bịt miệng bạn lại :
- Hắn đó.
- Hắn nào ? Mày nói rõ cho tao làm phận sự.
- Tên giả làm phu xe xích lô tông vào tao rồi sau đó dùng gậy gỗ khện tao đó. Hôm nay hắn chải đầu bóng láng, cạo nhẵn nhụi râu ria lởm chởm, lại mặc bộ đồ lớn nên lúc đầu tao nhìn không ra.
Minh dừng lại một chút rồi hậm hực :
- Tức quá ! Tao không nằm liệt dễ gì nó đứng ung dung thế kia được. Tao khện nó lại một cây sắt bể đầu mấy hồi.
- Tao theo nó nhé.
- Mày cẩn thận lắm mới được. Thằng đó giỏi võ, nhanh nhẹn lắm chứ chẳng vừa đâu. Mày nằm luôn là tao buồn... đứt ruột.
Phong chú ý đến một thanh niên mặt trắng, dáng điệu trí thức. Anh ngắm mãi đôi vòng ngọc dường như không biết chán. Duyên từ xa tiến lại gần, thân mật :
- Anh Hưng đến coi triển lãm phải không ?
- Đúng đấy Duyên ạ. Tôi nghe quảng cáo có đôi vòng ngọc thạch của gia đình Duyên nên đến xem. Sao lạ vậy hả Duyên ?
Phong càng lúc càng thấy Hưng có nhiều nét khả nghi. Hưng là bạn của Duyên và biết rõ chuyện xảy đến cho gia đình Duyên rồi – chỉ cần nghe cách nói chuyện của Hưng là biết – nhưng giữa chỗ đông người anh ta gợi chuyện đó ra làm gì ? Phàm cái gì người ta muốn giấu, mình không nên hỏi tới.
Duyên suỵt nhẹ :
- Anh Hưng theo Duyên ra đây. Duyên nói cho nghe.
Phong lảng vảng theo hai người bạn trẻ một cách kín đáo. Duyên không thể ngờ được rằng chú Phong lại chỉ cách mình có vài thước ngắn ngủi mà thôi. Phong mỉm cười. Chàng biết Duyên sẽ thi hành đúng kế hoạch của chàng.
- Anh Hưng đừng nói với ai hết nghe. Vòng mất là vòng giả đó.
Hưng vặn lại :
- Đó là sự thật mọi người ở đây đều biết công khai vì ba Duyên mới nói ra miệng ban nãy mà. Sao Duyên lại bảo tôi giấu chuyện đó ?
Duyên thoáng biến sắc. Phong đứng xa cũng lo dùm cho cô. Chàng biết Duyên không quen… nói dối trí trá như chàng. Nhưng vô cùng bất ngờ, Duyên bảo :
- Anh Hưng nghĩ cũng phải. Nhưng hai chiếc vòng mất thì... Một thật một giả.
Những lời sau cùng Duyên hạ giọng thấp nghe như những tiếng thì thầm. Phong là người đứng gần cô nhất – Dĩ nhiên không kể Hưng – trong đám khách đến xem triển lãm và chàng thính tai đặc biệt thế mà cũng chỉ nghe được thoảng qua như hơi gió. Chắc chắn rằng ngoài Phong và Hưng ra, mọi người trong phòng hiện diện không thể biết được là Duyên đang nói gì.
Hưng cười :
- Vòng nào thật vòng nào giả ?
Duyên bí mật :
- Thiên cơ bất khả lậu !
Hưng cũng chẳng hỏi thêm gì nữa. Anh ta hẹn với Duyên một buổi đi chơi vào tuần tới bằng ca nô trên sông Sàigòn. Duyên vui vẻ nhận lời.
Phong bám sát Hưng như hình với bóng. Và bóng là bóng ma vì người bị theo không thể phát giác ra được. Chỉ thoáng cái Hưng rời phòng triển lãm và ra xe hơi Citroen đậu sẵn có tài xế lái. Phong nhìn thấy băng sau chễm chệ một bóng dáng và khuôn mặt quen thuộc : Chu Quốc.
Chiếc 2 CV lập tức vọt đi như tên bắn. Xe cũ kỹ ọp ẹp nhưng máy rất mạnh và êm như ru. Phong vội vàng vòng ra xe hơi của chàng rồi đuổi theo ngay.
Phong thấy xe cộ dần dần thưa thớt. Chiếc 2 CV rẽ vào một hương lộ nhỏ. Đường đất xe chạy tung bụi mù mịt có tác dụng đối với Phong tựa như một con dao hai lưỡi. Vừa che chở cho chiếc 2 CV dễ dàng biến mất vừa... che chở cho xe Renault của chàng khó bị phát giác theo dõi chúng hơn.
Đang ngon trớn trên đường với tốc độ gần 80 cây số giờ bỗng Phong thắng lại rất gấp. Xe chàng cách chiếc 2 CV chừng mười thước tây. Rất may chàng phản ứng lẹ và thật tinh mắt, nếu không với tốc lực 80 cây số giờ và đám bụi mù kia thế nào hai xe cũng tông vào nhau dữ dội.
Phong càu nhàu :
- Đường xấu mà tụi nó ham chạy mau. Bộ chúng muốn ta ăn bụi hay sao chứ ?
Chẳng bao giờ địch thủ của Phong phát giác được là bị chàng theo dõi. Phong cũng không tin lần này là ngoại lệ. Chàng nghĩ bụng chắc bọn gian làm chuyện lén lút nên chúng luôn luôn hấp tấp. Phong vọt xe qua mặt chiếc 2 CV đang đậu lại bên lề đường.
Chàng cố ý phóng thật nhanh và rất bất ngờ lao vút qua chiếc 2 CV để bụi đường xoáy thành cơn lốc nhỏ tung lên như một đám mây. Phong thành công vì chàng thoáng liếc qua thấy mấy người đang ngồi trong chiếc 2 CV quay mặt đi ôm lấy hai mắt. Tên tài xế buột miệng một câu chửi thề tục tĩu. Thế này thì chúng không thể nhận ra chiếc xe hơi đang vượt qua là xe của thám tử Phong. Đáng tiếc !à chúng không có đôi mắt trổ phía sau lưng.
Phong dừng xe trước cửa một quán cà phê nhỏ xíu cách chỗ chiếc 2 CV đậu chừng 50 thước. Quán cà phê trông ra hai mặt đường và Phong đậu xe hơi của chàng theo con đường ngang trong lúc chàng chọn một chiếc bàn ở mặt tiền con đường dọc và quan sát về hướng chiếc Citroen. Hưng bước xuống xe và Chu Quốc cũng bước xuống. Hai người nói chuyện bằng lời và bằng... cả dáng điệu nữa nhưng Phong không đoán được nội dung câu chuyện trao đổi giữa hai người. Lờ mờ chàng biết là Hưng đang nói về chiếc vòng ngọc thạch vì anh ta chỉ trỏ vào cườm tay. Chu Quốc lắc đầu có vẻ phản đối. Hưng cãi lại. Một lúc khá lâu Hưng đưa tay cho Chu Quốc bắt tỏ ý muốn từ giã để chấm dức cuộc cãi vã. Chiếc 2 CV quay đầu trở lại Sàigòn. Phong vội vã trả tiền, lấy xe hơi rượt theo nhưng xe chàng… kẹt đèn đỏ. Chàng đành giương mắt nhìn chiếc Citroen mất hút phía xa xa.
Phong không phải là người có thói quen hay tiếc nuối. Chàng phân vân chẳng biết có nên đập cửa nhà Hưng hay không trong một giây rồi dứt khoát thái độ. Tạm thời chàng chưa nên chạm mặt Hưng, người mà Phong tin là có liên hệ với kẻ cướp. Nếu Hưng trong sạch, vô tội thì sao chàng ta hỏi vặn vẹo, điều tra Duyên để báo cáo với Chu Quốc ngay sau đó làm gì ? Phong ngờ là bọn cướp có nội ứng và kẻ nội ứng cho chúng là Hưng, bạn thân của Duyên.
Một tia sáng lóe lên ngời sáng trong đầu Phong : Hưng chính là người giật chiếc vòng ngọc đeo ở cổ tay Duyên trong buổi lễ họp mặt mấy ngày trước. Rất có thể như thế lắm.
Quân theo sát nút tên lạ mặt mặc veston màu tím. Hắn ta đi quanh co trong phòng triển lãm rồi sau cùng dừng lại rất lâu ở món nữ trang, vòng, kiềng của bà hoàng hậu Trung Hoa đời nhà Thanh nằm ở trong tủ kính sát bên cạnh chỗ trưng bày đôi vòng huyết dụ. Hắn luôn luôn liếc sang bên cạnh. Quân muốn chạy lại bắt nọn hắn một câu xem có kết quả chi không nhưng rồi dừng chân đứng lại. Nhanh nhẩu đoảng chắc chắn sẽ bị anh Phong la. Phải tạm thời giấu kín tông tích, hành vi của mình tới lúc nào hay lúc ấy.
"Hắn" quay sang bên cạnh hỏi một cô giúp việc của ông Phát :
- Đôi vòng này bán không cô ? Tôi muốn mua…
Cô lắc đầu :
- Ông Phát được người bạn cho mượn trưng đấy thôi. Tôi chắc ông sẽ không được vui lòng lắm vì đôi vòng không bán.
"Hắn" nhất định :
- Giá bao nhiêu tôi cũng mua. Miễn là tôi được xem qua tận tay để biết giá trị vòng thật hay... vòng giả.
Nếu Phong còn ở lại trong phòng triển lãm – nói thế vì chàng đã ra ngoài theo dõi Hưng và Chu Quốc từ 15 phút trước – ắt chàng sẽ phải bỏ... Hưng để bám lấy tên áo tím, một mục tiêu rõ rệt hơn. Quân cố nén lòng nghe tiếp câu chuyện :
- Tôi rất tiếc. Tôi đã bảo là vòng không bán. Nếu ông muốn hỏi thêm xin mời vào gặp thẳng ông chủ tôi, ông Phát.
"Hắn" vội rút lui :
- Cám ơn cô. Tiếc cho tôi quá. Chào cô.
Hắn nấn ná, ngắm nhìn đôi vòng trân trân một lần chót rồi rảo bước ra cửa. Quân lẽo đẽo theo sau. Tên lạ mặt vẫy một chiếc taxi vừa trờ tới và leo lên. Quân lấy xe Honda và theo dõi, nó cẩn thận chạy xa chiếc taxi một chút vì đường vắng và nó chưa... tin hẳn vào tài thám tử của mình.
Chiếc taxi ra đến lộ, trực chỉ Thủ Đức. Đến làng Đại Học taxi ngừng lại. Tên áo tím bước xuống xe, đi bộ vô trong. Quân dựng xe Honda ở một xó tối để tiện theo dõi bằng... hai chân hơn.
Tên mặc áo veste đang đi nhanh bỗng chậm lại. Quân chỉ cách hắn độ 10 thước. Nó vội thụt vào nấp sau bụi dâm bụt lòa xòa. Quả nhiên "hắn" ngó lại, mắt láo liên như sợ có người đi theo. Bỗng một đứa nhỏ chừng 10 tuổi chạy ra :
- Anh vào nhà để anh Bảy hỏi thêm chuyện gì ?
- Ừ.
Chỉ một tiếng ừ cộc lốc. Cánh cửa phòng khách của căn nhà số 18 lô H đóng lại. Quân đến ngay trước cửa sắt, núp sau cây cột gạch to lớn nhìn vào trong nhà. Nó phải hơi thụt xuống giấu cái đầu đen đen vì nó cao hơn cây cột. Quân cười tươi, tự nhủ :
- Hên mình quá đi. Cửa phòng khách đóng thì cửa sổ… cũng đóng. Nhưng là cửa kính trong suốt nên bọn chúng bàn những gì mình chỉ cần nhìn miệng mấp máy là đoán biết hết.
Thực tế Quân chẳng may mắn chút nào. Nó đã tưởng bở. Bọn gian có ngồi ở cửa sổ, môi mấp máy thực, nhưng lại là… tiếng Tàu. Quân cũng lâm vào hoàn cảnh như Minh trước đây ở quán hủ tiếu Lợi Ký. Thật tức chết đi được.
Nửa giờ sau, bọn chúng mở toang cánh cửa lớn phòng khách. Một tên mặt rỗ hoa oang oang… bằng tiếng Việt :
- Coóng à. Mày đừng ỷ được ông chủ cưng mà làm tới với tụi tao. Nếu cần tao sẽ giết mày !
Tên mặc áo veston tím cười lạt :
- Tao rất sẵn lòng so tài với mày nhưng phải sau buổi họp tối nay ở kho hàng đã.
- Tụi mình có nhiều kho quá. Mày muốn nói kho nào?
- Kho của hãng Mạnh Tư.
- Mày nhất định mấy giờ đi cho tao sửa soạn ?
- 2 giờ sáng.
- Tốt lắm.
- Tốt lắm.
Quân suy nghĩ một chút rồi lẩn ra chỗ dựng xe. Nó phải về Sàigòn báo cho anh Phong hay tin này mới được. Bọn gian sẽ hội họp ở kho hàng Mạnh Tư đường Khổng Tử vào đêm nay trước 2 giờ sáng.
Phong, Minh và Quân họp nhau ngay ở nhà của Phong. Phong hỏi :
- Có phải tên say rượu trước tiên hồi sáng hôm qua là tên mặt rỗ không ?
Minh nhớ lại trong trí gật đầu :
- Đúng hắn đấy anh Phong. Vậy hắn là một phần tử bất mãn trong tổ chức.
- Còn tên Bảy là đứa nào?
- Em không biết.
Phong xoa đầu Quân :
- Em giỏi lắm. Nhờ có em đêm nay bọn chúng khó thoát khỏi lưới pháp luật. Anh và nhân viên sẽ chờ chúng ở kho hàng của hãng Mạnh Tư. Chắc ăn anh cho bố trí từ chiều, sâm sẩm tối.
- Tên giả phu xích lô tên là Coóng. Em thấy nó có dáng điệu của một kẻ cầm đầu lũ gian phi.
- Anh biết rồi. Thôi hai em ở lại đây. Anh ra Sở Cảnh Sát bàn tính kế hoạch phối hợp.
Phong đi rồi, Minh buồn bã bảo Quân :
- Chắc tối nay tao phải ở nhà. Tao còn đau đầu và ba má tao sẽ không cho phép tao đi.
Quân quả quyết :
- Tao tin mày sẽ được đi. Vì có anh Phong xin phép dùm cho.
- Tại sao anh ấy xin phép ?
- Là vì mày nhận biết mặt sáu tên trong bọn gian. Nếu chúng thoát chạy và lẩn vào dân thì phải cần đến mày nhận diện chúng trong số những người lương thiện để việc điều tra dễ dàng và mau lẹ hơn.
Minh sung sướng :
- Mày có lý. Ôi ! Tao sung sướng đến chết đi được. Tao sẽ được đi tối nay.
Quân lấy làm lạ :
- Mày không thích ở nhà ? Ba má mày cưng mày lắm mà.
- Đành là thế. Nhưng ở nhà nhiều quá cũng chán.
Minh nói tiếp giọng vững tin :
- Mình sẽ thành công.
- Tao cũng tin thế nhưng nói thật mày đừng giận…
- Nói đi.
- Mày hơi quá chủ quan.
Minh chứng minh một cách cụ thể :
- Tao không lạc quan quá đáng đâu. Đây mày xem ngày hôm nay mình bắt tay vào việc với tất cả những xui xẻo. Tao bị thương nằm một chỗ, anh Phong vì quá cấp bách không mượn được xe khác để làm chân chạy đã phải dùng xe cũ của anh. Thế mà tụi gian không nhận ra xe anh, cũng chẳng hay là bị mày theo dõi. Làm việc gian mà như thế là đến ngày tàn.
- Và bây giờ mày tin là càng lúc mình càng hên hơn ?
- Phải. Vận may bám dính mình rồi. Tao tin là mình sẽ là kẻ chiến thắng trận sau cùng.
- Tao cũng… ráng tin như thế.
*
Bầu không khí căng thẳng lạ thường tiếp diễn đến 10 giờ đêm. Bắt đầu là tên mặt rỗ hoa vào kho rồi đến những đồng bọn khác. Coóng và hai tên nữa không thấy mặt đâu cả. Rồi Chu Quốc và một người đàn ông Trung Hoa còn trẻ – đó là Quách Tràng – tổng cộng Phong đếm được 5 người vào kho. Tất cả đều quen mặt với Minh ngoại trừ Quách Tràng. Chúng toàn nói tiếng Tàu xí xố. Lần này chúng không qua mặt được ai nữa vì đã có Phong... làm thông ngôn cho tất cả các bạn đồng nghiệp. Ngay phút đầu tiên chàng đã biết được tên Quách Tràng. Phong lắng tai nghe cuộc thảo luận rất ngắn của chúng qua một cái máy nghe có sức hoạt động cực mạnh dùng thu tiếng nói của những người trong kho :
- Anh Tràng có thể bắt đầu cuộc cầu hồn được rồi.
- Khoan đã ông Chu, tôi muốn nói một câu.
- Mày nói đi Bảy.
- Ông Chu phải loại thằng Coóng. Nó ăn chặn đầu bớt đuôi của chúng tôi.
Có tiếng cười ha ha vang dội. Rồi tiếng Chu Quốc nói :
- Tao sẽ đền bù thiệt thòi cho mày và các anh em khác... sau khi đào lấy được kho tàng…
Phong vô cùng sửng sốt. Chàng nghe nói :
- Bây giờ thì mày có chịu im cái miệng ngay đi không ? Chúng tao mất bao công phu mới tìm lại được đôi vòng. Tao nói để mày rõ, đôi vòng này là tín vật để người chết canh giữ kho vàng chịu nhập vào xác phàm trỏ chỗ và cho phép người nhà họ Chu lấy đi. Ông tổ họ Chu sợ con cháu xài phí tiêu tán hết sản nghiệp khổng lồ và vì thời kỳ loạn lạc, giặc cướp nổi lên như rươi mới đem kho tàng chôn giấu, kỳ hạn chừng nào đôi vòng ngọc đã được yểm này màu đỏ huyết là lúc ấy con cháu có thể lấy kho tàng.
Chu Quốc hình như hứng chí lại tiếp tục thao thao bất tuyệt :
- Đáng tiếc là tao không biết đây là vòng thật hay giả nên chưa mang đôi vòng đi xa khỏi Sàigòn. Tao không muốn chọc giận thần giữ của nhưng giờ đây đành thử thách vậy. Thằng Hưng bảo tao là đôi vòng tụi mình lấy được một thật một giả. Tao cứ làm đại cho mau đạt kết quả. Thế này nhé : Nếu một thật một giả thì thần giữ của sẽ không hiện lên chỉ chỗ và ngày mai mình sẽ tiếp tục tìm cách đoạt đôi vòng triển lãm. Còn hai cái vòng đều thật thì chúng mình sẽ thành công ngay đêm nay. Sáng mai dông sớm.
Quách Tràng xen vào :
- Không thể vì chuyện xích mích nhỏ mọn giữa thằng Coóng và thằng Bảy mà làm hư đại sự chúng tao. Thằng Coóng sẽ phụ trách việc đào tìm kho tàng trong đêm nay. Muốn thanh toán nhau thì sáng mai sẽ hay. Anh Quốc này, tôi chỉ giận thằng Hưng.
- Nó còn trẻ con quá anh Tràng.
- Trẻ con gì. Nó là cháu ruột anh, dù làm con nuôi họ khác vẫn là cháu anh. Nó không chịu giúp sức mình. Tôi ướm thử xa xôi mấy lần nhìn thái độ biết không được là bỏ ý định lôi cuốn nó ngay.
- Tôi cũng đâu dám ép một tên miễn cưỡng vào bọn mình. Tôi vờ như vô tình hỏi về đôi vòng ngọc nhà họ Chu của mình, nó thẳng thắng cho biết hết... trong cơn say rượu. Nó chắc chắn không biết là tụi mình tổ chức đoạt lại đôi vòng ngọc gia bảo. Sáng ngày nay tôi vờ tranh luận chọc cho nó tức, nó sùng lên phun ra rằng con Duyên bạn nó bảo rằng đôi vòng một thật một giả. Ha ha... ha ha... khi tôi muốn khai thác ai thì chẳng bao giờ nạn nhân đỡ đòn được cả.
- Nhất anh rồi.
Quách Tràng bỗng gằn giọng :
- Tao cảnh cáo thằng Bảy lần chót. Mày không được nói tiếng Việt lúc bàn chuyện. Bộ mày muốn cả Sàigòn này sôi lên đi lùng kiếm tụi tao sao ?
Một người nữa lù lù xuất hiện. Ông ta người Tàu, người gầy đét như con mắm từ một gian phòng nhỏ xíu tối tăm ở góc trái nhà kho đi ra. Chu Quốc, Quách Tràng đồng kính cẩn :
- Kính chào bác.
- Giờ này tốt. Chúng mày thắp hương lên bàn thờ để tao bắt đầu lễ cầu hồn.
- Cháu rất cám ơn bác giúp đỡ.
- Đừng khách sáo.
Chu Quốc đốt hương lên. Đèn le lói trong kho hàng được tắt nốt đi. Trên bàn thờ có vẽ một người con gái xõa tóc trên nền giầy ngả màu vàng. Trầm hương nghi ngút. Những lá bùa lạ lùng chằng chịt như mạng nhện trên những miếng giấy bồi cứng dựng đứng. Có thêm cả một tấm gương soi phản chiếu sáng quắc trong bóng tối.
- Thắp nến nữa chớ.
- Dạ thưa cháu quên, Bác đợi cháu một chút.
Ánh nến vẫn chẳng làm cho không khí bớt thê lương huyền bí chút nào. Ông già kia ngồi yên lặng, mắt nhắm nghiền như xác chết một lúc lâu. Nến cháy bập bùng gần hết. Bọn Quách Tràng, Chu Quốc lặng thinh không dám hỏi han cử động mạnh.
Ông già từ từ đeo hai chiếc vòng ngọc đỏ lấp lánh vào hai cổ tay. Ông lim dim thả hồn đi đâu ấy.
Từ nãy giờ Phong và những nhân viên cảnh sát nhìn qua một khe vách nhỏ ngang hông kho hàng vào bên trong. Tên Bảy gác cửa nên không thấy những người bí mật đang thi hành phận sự này. Minh và Phong có cảm giác lạc loài vào một thế giới khác, lùi lại hàng ngàn năm khi con người còn thờ thần sông, thần sét, thần sấm chớp, thần mưa, thần gió. Minh buột miệng :
- Không hiểu hồn người chết giữ của có về thật hay không hả anh Phong ? Chúng cầu hồn theo nghi lễ gì thật kỳ dị.
- Làm quái gì có hồn người chết về. Không tin em rán chờ kết quả lát nữa sẽ rõ. Chúng sẽ thất vọng vì không tìm ra kho tàng… tưởng tượng đâu.
Nói thế nhưng Phong cũng không chắc chắn là mình nói đúng. Khoa học hiện thời có nhiều điều chưa giải thích thỏa đáng được. Tuy thế Phong vẫn không tin là có ma, có hồn người chết thật.
Bên trong ông già bắt đầu nói lảm nhảm. Phong cố lắng tai nhưng chàng đành chịu thua. Ông ta nói quá nhỏ, không thể nghe rõ được. Giọng ông cao lên từ từ, nghe lanh lảnh như tiếng đàn bà :
- Thần nữ truyền cho con cháu nhà họ Chu được phép hỏi.
- Bẩm Thần nữ ngài có cần dùng chi không ? – Chu Quốc nói.
- Không.
- Chúng con xin cầu ngài chỉ chỗ chôn kho tàng. Chúng con rất muốn ngài được siêu thoát.
- Ở trong ngôi nhà thờ họ Chu.
Quách Tràng sửng sốt :
- Nhà thằng Hưng đang ở đấy anh Chu Quốc.
- Bẩm Thần Nữ trong nhà thờ ở phòng nào ?
- Ngay phía dưới bàn thờ.
Rồi ông già ngừng nói, đầu cũng lảo đảo chậm lại không thành vòng tròn như trước. Ông hét lên một tiếng sắc nhọn rồi gục đầu xuống.
Chu Quốc la lên :
- Thần Nữ thăng rồi. Anh Tràng lấy dùm tôi cái máy vô tuyến gọi cho thằng Coóng.
Quách Tràng lấy một cái máy liên lạc, thứ Cảnh sát vẫn dùng đưa cho Quốc. Chu vội vàng vặn máy hoạt động nói vỏn vẹn mấy chữ :
- Coóng đào cho tao ở nhà thằng Hưng, dưới nền gạch tàu, vị trí dưới bàn thờ tổ đó nghe.
- Thưa phải khiêng bàn thờ sang phòng bên sao ?
- Ừ. Mau lên – Quốc nói.
Phong nghe hai bên đối đáp không sót một chỗ nào. Ông Cò vội dùng máy vô tuyển liên lạc với nhân viên bao vây chung quanh nhà Hưng sửa soạn ập vào.
Ông Cò tiến lại gõ cửa kho hàng. Một người Cảnh sát hô lớn :
- Mở cửa mau. Cảnh sát.
Không có tiếng trả lời. Phong vẫn nhìn qua khe hở. Chàng thấy năm tên gian rút dao trong túi vải dài chúng mang theo từ xe hơi. Phong chờ đợi những giây nghẹt thở sắp tới và chàng sẵn sàng tiếp tay với nhân viên Cảnh sát chế ngự bọn gian.
Ông già lẳng lặng rút một khẩu súng tiểu liên ra cầm tay. Ông bảo bọn kia :
- Dao của chúng mày có ích gì. Liệu tẩu đi tao cản hậu.
- Bác đưa súng cho cháu. – Quách Tràng năn nỉ.
- Không được. Tao đã quyết.
Phong nháy mắt ra dấu cho ông Cò. Chàng lấy súng lục cầm tay ngắm nghía cẩn thận qua khe hở và bóp cò.
Đoàng !
Viên đạn bay ghim đúng vào cổ tay ông già. Khẩu súng máy rớt xuống sàn kêu một tiếng khô khan.
Nhân viên Cảnh sát đang tông cửa tiến vào. Họ gặp khó khăn trong nửa phút vì ổ khóa quá chắc.
Bọn gian bên trong nhốn nháo. Quách Tràng toan nhặt khẩu súng lên nhưng Phong đã quát rất lớn bằng tiếng Tàu :
- Sờ đến súng là chết.
Chàng dọa, bắn phớt qua tóc hắn. Hắn lùi lại ngã bệt ngồi bất động trên mặt đất. Viên đạn thứ hai của Phong ghim vào vách ván sâu hoắm.
Năm tên và ông già Tàu lần lượt bị còng tay dẫn ra xe về Ty Cảnh sát. Ông Cò đã phải dùng súng bắn bể ổ khóa cửa kho.
Phong chạy xe như bay biến đến hương lộ… thăm Hưng. Chàng đã rõ rằng Hưng chỉ vì vô tình bị lợi dụng cung cấp tin tức cho bọn gian còn thực ra Hưng vô tội. Đang lái xe hết tốc lực Phong chợt nhớ ra :
- Đầu óc ta mau quên quá. Sao ban nãy ta không nhắc ông Cò về việc bảo vệ sinh mạng cho Hưng. Hưng cũng ở trong nhà ấy có thể bị coi là cùng bọn với thằng Coóng.
Ông Cò cũng đang dùng xe Jeep đi theo Phong. Xe của Phong không có máy vô tuyến nên chàng chạy chậm lại, đợi xe Jeep vượt ngang qua. Ngay khi hai xe chạy song đôi, Phong nói lớn :
- Ông Cò nhớ bảo nhân viên bao vây chú ý đến Hưng nhé. Anh ta vô can trong vụ này.
- Anh yên chí. – Ông Cò đáp.
10 phút sau xe Cảnh sát đỗ trước ngay cửa nhà Hưng. Bên trong sao vẫn im lìm. Đèn tắt tối thui. Ông Cò nóng nảy :
- Nhân viên của tôi ? Trời ơi !
- Ông đừng nóng. Chắc là có gì lạ một chút mà thôi.
Phong rút súng lục cầm tay lao vào trong nhà. Đèn pin cực mạnh trên tay Phong rọi một vùng ánh sáng chói chang vào nhà. Đồ đạc nguyên vẹn. Một khoảng đất bị đào tung lên. Phong cúi xuống quan sát kỹ. Một vật gì óng ánh sáng, Phong nhận ra là tượng Phật bằng vàng : Kho tàng đã bị lấy đi mất rồi. Ông Cò bảo :
- Sao lạ thế này, tụi chúng biến đi đâu ?
Phong lầm lũi đi tới ngõ sau. Chàng thở dài nhìn theo bóng trăng soi tràn ngập bãi cỏ rộng :
- Chúng tẩu thoát mất rồi. Ông Cò có biết sao không ? Thằng Coóng quả là tay thủ đoạn. Tôi đoán là nhân viên của ta sơ xuất thế nào đó, chúng đã phục sẵn quanh đây – tôi biết chúng luôn luôn phái người canh chừng Hưng – hạ gục. Ông Cò có để ý đến giọng nói của nhân viên trả lời máy vô tuyến không ?
- Lúc ấy vội quá. Anh để tôi nghĩ lại… đúng rồi tiếng nói hơi lạ… anh ta trả lời tôi rất ngắn ngủi, đoạn cuối lại thêm là đã báo cho cảnh sát địa phương rồi. Tôi yên trí, ai ngờ…
Phong cũng phải thán phục bọn gian :
- Thằng Coóng là tay quyền biến lắm. Thế này là hai năm rõ mười. Bọn gian phi đã dùng máy vô tuyến của Cảnh Sát để gọi cho ông giả dạng nhân viên công lực đấy. Cho đến bây giờ sở Cảnh sát địa phương vẫn chưa biết gì cả. Lúc chiều chúng ta cũng không muốn tiết lộ việc ấy sớm quá vì lý do bảo mật.
- Mình làm sao đuổi theo chúng bây giờ ? Còn em Minh nữa ? Hưng ở đâu mà cũng mất dạng ? Anh có cần thêm nhân viên cảnh sát nữa để tôi gọi liên lạc với Sở Địa Phương.
- Cám ơn ông. Giờ này đã khuya lắm rồi. Quá giới nghiêm. Vậy chúng di chuyển bằng đường thủy. – Phong quả quyết như đinh đóng cột.
- Tại sao ? Anh nói mau lên cho tôi làm việc.
Phong như trêu tức sự lo lắng và giận dữ của ông Cò. Chàng chậm rãi :
- Thưa ông, chúng mang nặng, cả một rương vàng bạc hay có thể nhiều rương là khác, tất không thể khuân bộ được. Nếu đi bằng xe hơi ắt bị chặn xét và sa lưới ngay. Phương pháp trốn thoát an toàn nhất là lén chở vàng bạc xuống thuyền nhỏ chèo đi sát bờ. Tuy rằng vẫn nguy hiểm nhưng đỡ hơn đường bộ nhiều. Tôi đã để ý là phía sau căn nhà này là một bãi cỏ rồi dẫn đến một con rạch. Chúng có thể thừa thông minh để đánh cắp một con thuyền nhỏ nào đó và ra đi... vĩnh viễn.
Phong tiếp :
- Xin ông liên lạc dùm với sở Cảnh Sát để gặp ông chủ hãng chuyên chở Mạnh Tư.
- Để làm gì ?
- Tôi đoán tên Coóng có thể liên lạc với Chu Quốc để hy vọng sẽ được một tàu nhỏ hay xuồng máy ra đón khi trời vừa sáng. Tôi định sẽ dùng ngay gậy ông đập lưng ông. Chúng ta sẽ không để cho Coóng thất vọng.
Ông Cò cười tươi :
- Nghĩa là tàu của hãng Mạnh Tư đón hắn như dự định và ta sẽ... còng đầu ba tên khốn kiếp ấy ngay trên tàu.
- Phải.
Phong quan sát chung quanh một lúc lâu nữa rồi chàng bảo :
- Tôi chỉ lạ là em Quân sao biến dạng.
Những nhân viên Cảnh sát đã tìm ra được Hưng và các người bố trí lúc chiều bị đánh gục bằng báng súng và bị trói như khúc giò, nhét giẻ vào miệng thật chặt. Họ bị thương khá nặng. Phong chỉ hỏi sơ qua rồi để xe Hồng Thập Tự chở họ đi nhà thương ngay.
Cả khu đèn đuốc sáng trưng. Bóng những nhân viên Cảnh sát ra vào rầm rập.
Phong gật gù :
- Tên Coóng ở trên thuyền ắt đang cười ta bất tài. Nhưng rồi chính nó sẽ nhận ra là nó bại trận sau cùng.
Tiếng máy vô tuyến của ông Cò rè rè nổi lên. 10 phút sau ông xoa tay đắc ý :
- Nhân viên của tôi đã bắt được luồng sóng điện cầu cứu Chu Quốc của Coóng. Họ đã ép buộc Chu Quốc trả lời đúng theo kế hoạch của ta mới vạch ra.
- Nhân viên của ông có rành tiếng Tàu không ? – Phong lo lắng hỏi.
Ông Cò cười xòa :
- Anh yên chí. Chính anh nhân viên đó... là người Tàu mà. Chu Quốc không thể báo hiệu cho Coóng bằng bất cứ mật khẩu nào trước áp lực của mũi súng và nhân viên chuyên nghiệp về mật khẩu.
- Ông chu đáo quá.
Phong thành thật khen ngợi. Và chàng nói :
- Ông còn giấu tôi một điều. Quân bị bắt làm con tin trên ghe. Coóng sẽ làm thịt thằng nhỏ nếu chúng ta không khéo léo.
Ông Cò ngạc nhiên sững người :
- Sao anh biết hay vậy ? Quả thật anh trách là oan cho tôi, tôi chưa kịp nói.
Phong đủng đỉnh :
- Đó là lý do khiến tôi không bảo ông đuổi theo ghe của Coóng, dù rằng hắn... chèo tay và mới đi trước chúng ta độ 10 phút.
Ông Cò đồng ý :
- Chó cùng cắn quẩn. Nếu Coóng biết ta đuổi theo mà làm liều thì nguy hiểm lắm.
Phong vội vã ra xe hơi. Ông Cò hỏi, chàng chỉ đáp :
- Tôi vào nhà thương để xin lỗi và an ủi Hưng.
Chiếc xe vọt đi trong bóng đêm. Khi đi ngang ông Cò, Phong nói với lại :
- Ông Cò có thể về nghỉ và ngủ ngon đến 5 giờ sáng. Và đến thăm toàn thể bọn gian vào sáng mai.
_________________________________________________________________________
Xem tiếp CHƯƠNG VII