Thứ Ba, 23 tháng 2, 2016

CHƯƠNG I_ĐÔI VÒNG HUYẾT DỤ



CHƯƠNG I

BUỔI HỌP MẶT

Quân hớn hở vào nhà trong xin phép mẹ :

- Thưa mẹ có Sang rủ con đi ăn. Con đi mẹ nhé.

- Ăn ở đâu hả con ?

Quân cười xòa :

- Có bữa tiệc họp mặt nho nhỏ ở nhà Sang đó mẹ. Chị của Sang mới ở ngoại quốc về chơi trong kỳ hè này...

- Mẹ hiểu rồi. Con đi nhớ về sớm nhé... Có phải để phần cơm cho con không ?

- Thôi mẹ ạ.

Quân chạy thật nhanh vào phòng thay quần áo. Nó diện thật kẻng từ đầu đến chân. Nào giầy mới đánh xi bóng như gương, chiếc áo sơ mi trắng cổ hồ bột thật cứng, quần tây màu xám tro. Sang có vẻ hơi nóng ruột, đi đi lại lại ngoài phòng khách. Quân vừa ló đầu ra, Sang đã trách :

- Mày sửa soạn lâu quá. Y như đàn bà.

Quân cãi :

- Mới mười phút mà mày kêu ca nỗi gì. Lỗi ở mày tự nhiên rủ tao đi.

- Thôi mình đi là vừa. Nào đi đi…

- Mày làm như đuổi tà không bằng.

Quân và Sang là bạn học cùng lớp đệ Tứ. Năm tới chúng lên đệ Tam. Hai đứa nói chuyện không mấy hợp nhau, chẳng hiểu sao lại trở thành bạn thân được. Bạn cùng học đã phê bình:

- Chúng nó như chó với mèo.

Sang phì cười :

- Ai bảo tụi mày là chó mèo không "sống chung hòa bình" được ?

Quân bồi thêm :

- Nên nhớ hai vật mang điện cùng dấu... đẩy nhau và hai vật mang điện khác dấu... hút nhau.

Lũ bạn phục tài hùng biện của hai đứa này quá. Nhưng chúng vẫn không chịu thua :

- Để xem tụi bây sống chung hòa bình được bao lâu.

- Hai đứa bay... hút nhau mãi thế nào cũng có ngày bươu đầu sứt trán.

Thấy Quân trầm ngâm, Sang nhắc :

- Mày có nhớ thằng Minh không ?

- Minh nào ? Quân lơ đãng.

- Minh tóc dài đó.

- A ! Nhớ rồi. Nó làm sao ?

Sang buồn buồn :

- Nó mới bị giật mất cái đồng hồ vàng.

Quân ngạc nhiên quá :

- Giật hồi nào ?

- Mới sáng nay. Nó khóc sướt mướt như con gái. Tao an ủi mãi và để nó bớt buồn tao mời nó đến chung vui tối nay với tụi mình. Tao thấy mày không ưa nó nên phải dặn trước.

- Mày yên chí. Quá lắm là như tao... với mày là cùng.

Sang... không cười trước câu nói pha trò rất có duyên của Quân. Quân cũng biết tính bạn hay lo chuyện bao đồng nên cũng chẳng nói thêm gì nữa.

Đường đi ngắn dần và hai bạn đến biệt thự Cao Sang lúc 6 giờ 25. Đây là nhà của Sang. Gia đình Sang còn đủ ba má và có ba người con : Anh Cao, chị Duyên và Sang là con út. Có lần Quân hỏi về tên biệt thự thì ba Sang bảo :

- Nữ sinh ngoại tộc cháu ạ. Vì thế bác lấy tên anh Cao và thằng Sang ghép lại đặt cho nhà này. Cháu nghĩ có phải không ?

Quân khôn khéo phản đối để ông già khó tính nệ cổ kia khỏi mích lòng :

- Bác dạy rất đúng nhưng... thời đại mới, kỷ cương mới...

Quân biết ông rất thích Nho học nên phải dùng chữ Hán cho ông hiểu và tôn trọng ý kiến của nó. Quả nhiên, ông già nhíu mày suy nghĩ, miệng lẩm bẩm :

- Thời đại mới, kỷ cương mới...

Lần ấy Quân không dám nói nhiều hơn sợ ông chạm tự ái. Nó ra về ngay, khi ra đến cổng còn hỏi Sang, giọng đầy ắp những thắc mắc :

- Ba mày xưa như thế làm sao chị Duyên du học được ?

- Chị ấy học giỏi lắm. Lúc xin học bổng giấu ba tao. Không cho ông biết. Khi được rồi thì ba tao la hét dữ lắm nhưng sau cũng để cho chị đi vì ông tiếc cơ hội bằng vàng cho con gái lập thân. Má tao nói vào giúp chị Duyên nữa. Sau cùng ba tao lên Lăng Ông xin xâm, theo quẻ dạy để chị đi học.

- Ly kỳ nhỉ ?

Câu chuyện ba tháng trước hiện ra rõ mồn một như mới xẩy ra chiều hôm qua. Quân sung sướng hít một hơi hương hoa căng phồng hai buồng phổi. Ngôi biệt thự song lập này có một vườn hồng rất đẹp, rất thơm. Một thiếu nữ mảnh khảnh hiện ra. Mắt cô đen nhánh và sáng lấp lánh dưới ánh hoàng hôn. Nước da trắng như trứng gà bóc. Quân reo lên :

- Chị Duyên ! Còn nhớ em không ?

- Làm sao chị quên em được. Rõ em tôi khéo lẩn thẩn.

Duyên vuốt ve mái tóc... rối bù của Quân :

- Cậu công tử ăn diện đúng điệu lắm... nhưng sao tóc chưa chải...

Quân vội ngắt lời chị Duyên. Nó hơi thẹn :

- Chị đừng trách em. Tại Sang dục em quá xá...

- Chị không trách em đâu. Chị còn đang định cám ơn em nữa.

- Cám ơn em ? Quân tròn mắt.

Duyên gật đầu :

- Phải. Em có nhận thấy nhà này hôm nay có gì lạ không ?

Quân bỡ ngỡ :

- Bác làm tiệc đãi chị ?

- Không. Đó là vấn đề phụ, việc chính là… mà thôi em ra cổng nhìn kỹ lại sẽ thấy ngay.

Trời nhá nhem tối. Nhưng Quân tinh mắt có hạng. Nó nhìn ra ngay tên biệt thự. "Cao Duyên Sang". Quân hét lên vui sướng :

- Nhất chị rồi đấy. Chị... Bây giờ bình đẳng với nam giới thực sự đó nghe.

Sang láu táu :

- Ba tao có vẻ nghĩ ngợi từ hôm mày nói chuyện chị Duyên với ông. Và ông cho sửa lại tên nhà trước khi chị Duyên về. Tao sơ ý quên chưa cho mày hay.

Chị Duyên cảm động :

- Ba chị tiến bộ hẳn trông thấy em ạ. Ông nói : "Con nào chẳng là con". Chị mừng lắm.

Đèn điện thắp sáng choang cả nhà trong lẫn nhà ngoài. Khách đến càng lúc càng đông. Bạn của anh Cao, bạn của chị Duyên và bạn của Sang (Minh và Quân đấy). Mọi người vui vẻ cười nói. Tiệc tổ chức theo kiểu Mỹ, không có chỗ ngồi nhất định cho mỗi người, trái lại khách được tự do múc lấy đồ ăn, thức uống và tự do đi lại dạo chơi khắp vườn hoa hồng. Quân chợt nhớ đến Minh, hỏi nhỏ Sang :

- Nó đâu rồi ?

- Nó là ai ?

- Thằng Minh chứ còn ai nữa.

- Nó mới đứng đâu đây uống rượu ngọt với tao mà. Mình đi tìm nó nói chuyện chơi.

- Ừ thì đi tìm nó.

Sang nghe giọng Quân hơi miễn cưỡng thì lấy làm lạ :

- Tại sao ban nãy mày nhắc đến thằng Minh tao bảo đi tìm mày ngần ngại ?

- Gặp nó tao hơi ngượng. Lúc trước gây với nhau hoài.

- Theo tao là yên chuyện. Chín bỏ làm mười đi Quân ạ.

- Tao cũng định thế.

Sang kéo bừa Quân đi. Những ngọn đèn trắng được tắt bớt đi. Ánh sáng hơi mờ của những bóng đèn tròn bọc giấy bóng màu tạo cho khu vườn một vẻ huyền hoặc. Quân vừa kịp thấy dáng Minh thì ngay lúc ấy đèn tắt phụt. Có tiếng xôn xao của khách đến chơi. Vài cô gái mất bình tĩnh la hoảng lên. Trong số ấy có chị Duyên :

- Trời ơi ! Ai cứu tôi... Nó ăn cướp...

Quân dằng tay Sang ra, phóng mình về phía có tiếng chị. Hình như mấy anh lớn bạn chị Duyên và anh Cao cũng chạy rầm rập. Chỉ trong giây lát một quang cảnh hỗn độn vô cùng xảy ra. Tiếng chân chạy, người hét, tiếng quát tháo, kêu cứu… biến ngôi biệt thự xinh đẹp thành một địa ngục trần gian. Anh Cao la lớn :

- Đừng nhốn nháo. Ai ngồi yên chỗ nấy. Chút xíu điện sẽ có lại... Duyên chờ anh chút...

Phải cần đến anh hét ba bốn lần cảnh lộn xộn mới dịu dần. Quân đứng lại theo lệnh anh Cao. Lúc này nó mới hơi tỉnh táo để quan sát. Đèn ngoài đường lộ và ở các nhà chung quanh hàng xóm vẫn sáng. Chỉ riêng có biệt thự Cao-Duyên-Sang là tối như đêm ba mươi. Vậy là đường dây dẫn vào nhà bị đứt. Từ lề đường vào trong nhà xa quá nên ánh vàng vọt từ cột điện chiếu ra không đủ sáng tỏ khu vườn.

Quân đã lần mò đến được bên cạnh chị Duyên. Nó nhận ngay ra chị nhờ mùi thơm đắt tiền đặc biệt của nước hoa Chanel trên mái tóc huyền. Nó hỏi :

- Chị mất cái gì vậy hả ? Để em đi tìm cho.

Chị Duyên đang khóc thút thít. Anh Cao cũng vừa đến. Anh hỏi, dục dã :

- Nói đi Duyên.

- Em mới bị cướp mất chiếc vòng cẩm thạch anh ạ.

- Thật thế sao ?

Anh Cao thảng thốt kêu lên. Tiếng kêu não nuột đến mức Quân nghĩ rằng nó không thể nào có đủ can đảm nhìn mặt anh nếu đèn bật sáng. Một khuôn mặt tái xanh, thất vọng... đến hết muốn sống ở đời.

Quân lay mạnh vai chị Duyên :

- Chiếc vòng màu đỏ chị đeo ở tay hồi chiều đó phải không ?

- Em... em đừng hỏi...

Đó là một câu xác định gián tiếp nhưng rất hùng hồn. Quân đứng ngơ ngác thì Sang chạy đến:

- Mày đấy phải không Quân ?

- Ừ, tao đây. Chị Duyên mất chiếc vòng cẩm thạch rồi.

- Mày nói sao ?

Giọng Sang cũng ngạc nhiên không kém anh Cao. Thay vì lập lại câu chuyện một lần nữa, Quân hỏi gặng :

- Chiếc vòng mắc tiền lắm hả Sang ?

- Không, nó quý lắm... Mà thôi, mày cho là mắc tiền... cũng đúng...

Quân cười chọc tức bạn để Sang khai ra những điều nó cần biết :

- Mày giỏi lắm. Làm trai cứ nước hai mà nói. Mày không thích thì thôi, tao tìm thằng Minh.

Minh đứng ngay đấy từ hồi nào. Nó nói :

- Mày đừng giấu anh em nữa Sang. Tao biết cả rồi. Lúc đèn tắt, chị Duyên la cướp rồi một bóng đen chạy thật nhanh qua chỗ tao đứng. Tao chứa kịp phản ứng vì quá bất ngờ thì hắn leo rào ra đường. Lúc nhìn ra lộ thì chỉ còn nghe tiếng máy xe Honda từ xa vẳng lại.

Thế là hết. Sang gục đầu xuống thấp. Quân biết thế là vì hai tay nó đang giữ lấy hai vai Sang bỗng thấy nằng nặng. Nó an ủi :

- Mày đừng buồn. Chiếc vòng ấy đắt lắm hả ?

- … Đắt thì đắt thật nhưng quan trọng là vì chiếc vòng ấy là vật gia bảo của dòng họ nhà tao. Ba tao mới đưa cho chị Duyên đeo hồi chiều.

Minh xen vào :

- Vòng cẩm thạch có một đôi phải không ?

Sang ngửng phắt đầu lên :

- Ừ, nhưng tại sao mày biết ?

Chị Duyên và anh Cao cũng đang chăm chú theo dõi câu chuyện của ba đứa trẻ con. Minh từ tốn:

- Tao đoán thế là vì bóng đen ban nảy vừa chạy vừa nói lẩm nhẩm : Tiếc quá ! Tiếc quá ! Lúc đầu tao ngờ là nó giựt hụt vòng nay biết rõ là chị Duyên mất thật rồi nên lập tức tao đoán vòng có đôi. Hắn tiếc vì lấy được có một cái.

Ánh đèn mờ ảo nóng nực của đèn dầu hôi được thắp lên soi sáng bàn tiệc từ lúc nãy. Anh Cao chẳng biết làm thế nào vớ được một cái đèn pin rất mạnh đang cầm trong tay, anh bật lên soi khắp các chốn chung quanh chỗ chị Duyên bị giựt vòng ngọc một lần nữa rồi thở dài :

- Minh nói đúng. Mất thật rồi, em Duyên ạ.

Bỗng anh như nhớ ra điều gì vội chạy vào trong nhà. Giây lát sau một ánh sáng trắng dịu mắt của đèn măng-sông tỏa ra khắp vườn. Anh Cao xin lỗi :

- Tôi rất tiếc vì việc tắt điện ngoài ý muốn tối hôm nay...

Anh đang lúng túng sắp đặt trong óc lời tiễn khách ra về thì Quân nói hớt :

- Em mong các anh chị ra về vui vẻ và đêm nay ngủ rất ngon.

Có tiếng vỗ tay rào rào tán thưởng thằng bé. Không khí ảm đạm, không chút hào hứng vẫn chưa xua đuổi đi được. Buổi tiệc họp mặt hóa ra phải ngưng nửa chừng. Quân nhìn đồng hồ 8 giờ 30.

Chị Duyên nói thật khẽ với Minh và Quân :

- Hai đứa em về đi. Chị cám ơn lắm… nhưng trong nhà đang có chuyện buồn… đây là việc riêng của gia đình chị... hai em thông cảm.

Minh hăng hái :

- Em ghé qua bót Cảnh sát báo cho họ hay chị nhé.

- Đừng em. Ba chị và anh Cao đã điện thoại nhờ một văn phòng trinh thám tư quen biết lo dùm. Hai em cứ yên tâm.

Quân cúi đầu nói nhỏ :

- Em và Minh... thành thật chia buồn với chị và hai bác. Em mong sáng mai sẽ được Sang cho hay... chị mới tìm lại được vòng ngọc thạch.

Chị Duyên cốc nhẹ vào đầu Quân :

- Em phải cẩn thận chút nhé. Nói thế là em bảo chị làm rớt đâu đó rồi la hoảng phải không ?

- Em… không có ý nói thế. Em xin lỗi chị. Chào chị em về.

Hai đứa trẻ đứng ngoài đường đợi xe taxi. Nhà Quân gần, có thể đi bộ được nhưng nó muốn đi cùng với Minh cho thân thiện. Bạn… mới làm quen lại mà. Bỗng Quân thấy Minh ngước nhìn lên cột đèn xế cổng nhà Sang, ngắm nghía, giây lát rồi mỉm cười. Minh bước lại, gần đầu dây điện đứt lòng thòng nằm trên mặt đất quan sát :

- Mày thấy có bao giờ nhà đèn dùng sợi dây nối để dẫn điện từ cột vào nhà không ?

Quân ngẫm nghĩ :

- Nếu có chắc hiếm lắm. Hôm nọ nhà sát cạnh nhà tao xin công tơ. Tao nghe ông thợ nói rõ rằng phải dùng dây nguyên vì nếu xài dây nối thì mối nối ấy dễ bị nóng đỏ lên có thể gây hỏa hoạn mỗi khi trong nhà dùng một cường độ lớn.

- Phải rồi. Mối nối điện trở lớn gấp bội đường dây thẳng. Mày nhìn xem có phải đầu sợi dây điện đứt cong cong không ?

Quân cãi :

- Nhưng nó đứt giữa sợi thực mà. Không tin mày nhìn lên trên cột còn thấy một đoạn ngắn dính lại.

Minh bí mật :

- Tao có nói ngược mày đâu. Nhưng tao cá mười ăn một là ở đầu dây đứt trên cột ấy cũng bị bẻ quẹo cong cong y như đầu nằm dưới đất. Thôi mình về.

Quân còn muốn nói thêm nữa nhưng một chiếc taxi vừa chạy trờ tới. Minh đưa tay ngoắc lại rồi mở cửa đẩy bạn vào trong trước miệng nói :

- Khuya rồi, về đi ngủ. Ngẩn ngơ gì ông tướng.

Chiếc xe chạy mau trong đêm. Đến trước cửa nhà Quân, Minh bảo tài xế ngừng lại rồi hẹn :

- Sáng mai 8 giờ mày đến nhà thằng Sang gặp tao nhé.

- Mày lại nhà nó nữa sao ?

- Thì bạn bè thăm hỏi qua lại là thường. Mày nhớ nhé.

Quân vào nhà trong, đi ngủ. Lần đầu tiên nó trằn trọc mãi trên giường. Không phải Quân ngạc nhiên về sự "làm lành" mau lẹ của Minh. Đó là lẽ đương nhiên của tuổi trẻ, mau giận cũng mau quên. Chỉ lạ lùng về những đầu dây điện đứt cong cong kia.

_________________________________________________________________________
Xem tiếp CHƯƠNG II
oncopy="return false" onpaste="return false" oncut="return false"> /body>