Thứ Sáu, 4 tháng 4, 2014

CHƯƠNG II_ĐÔI MẮT TỬ THẦN


CHƯƠNG II

 SỰ BÍ MẬT LẠ LÙNG


Yến ngủ trước nhất và thức dậy sớm nhất. Nó dụi mắt bò dậy, tai nghe văng vẳng đằng xa có tiếng động lạ. Y như có nhiều người đang đào sới, cày cuốc gấp rút lắm. Mặt trời ngả bóng về Tây chói chang ánh nắng xiên qua tảng đá lớn Thi đã chọn để che bớt ánh sáng làm chỗ cho bọn trẻ ngủ trưa. Yến len lén nhô đầu lên khỏi tảng đá nhìn về hướng có tiếng động. Lạ quá, rõ ràng trước mắt con bé là một người đàn ông trung niên, râu quai nón đang chỉ trỏ cho ba người trẻ tuổi lực lưỡng lấp đất che lại phần đường hầm bị sụp bởi bọn chúng lúc sáng. Ông ta săm soi kỹ lưỡng từng chút một có vẻ hài lòng. Ông nói gì với ba người kia, Yến không nghe được vì gió ngược chiều. Bọn trẻ ở đầu gió và bốn người kia ở cuối gió.

Yến phân vân nghĩ ngợi không biết nên gọi anh Thi, Bình và Đĩnh dậy hay để yên cho họ ngủ. Nó nhìn đồng hồ ở tay Thi. Ba giờ rưỡi chiều, còn sớm quá. Bốn giờ bắt đầu khởi hành về là vừa. Yến đụng vào tay anh lúc nào không biết. Thi trở mình, ú ớ. Nhân dịp Yến lay anh nhè nhẹ:

- Anh Thi dây đi. Em thấy có chuyện lạ lắm. Đừng ngái ngủ nữa. Dậy đi anh.

Yến ghé sát vào vành tai anh mà hét nho nhỏ. Tuy thế cũng đủ cho Thi ngáp dài, vươn vai:

- Gì thế hả Yến? Em lúc nào cũng làm rộn anh.

Miệng nói vậy nhưng Thi núp sau tảng đá nhìn về hướng đường hầm theo em gái chỉ. Lúc này gió bắt đầu xoay chiều lành lạnh, hai anh em nghe được tiếng họ nói, tiếng còn tiếng mất. Hai đứa nhìn nhau đoán không ra manh mối. Yến bảo anh:

- Họ nói gì mà có chữ đào hầm hả anh Thi? Đúng rồi, em nghe rõ họ nói đường hầm này họ mới đào cách đây một năm. Nhà bỏ hoang ai tốn tiền đào hầm xung quanh làm gì hở ảnh Thi?

Thi gật gù:

- Anh thấy có gì khuất tất, họ làm gì phải đào hầm? Nhất là đào cả bốn hướng quây tròn lấy căn nhà. Phòng thú dữ xâm nhập chỉ cần một hướng Tây giáp với rừng già cũng đủ. Đúng là họ không muốn người lạ xâm nhập vào bên trong.

Yến nhận xét:

- Em thấy bốn người không ai có vẻ là thợ săn thú hết, anh đồng ý không? Thợ săn phải có súng dài, nếu bẫy thú bằng hầm thì phải mang thêm lao nhọn, giáo mác. Đằng này họ chỉ cầm theo mấy cái cuốc xẻng nhỏ. Chẳng lẽ họ là thợ đào hầm quanh năm lo sửa sang đường hầm ấy? Ai trả tiền cho họ.?

Có tiếng nói cất lên thình lình sau lưng hai anh em:

- Đúng đấy anh Thi ạ, chúng mình không nghe nói có ai ở trong ngôi nhà bỏ hoang đó. Mấy người này ở đây làm gì?

Yến ôm lấy ngực:

- Anh Bình làm Yến hết hồn. Thức dậy thì phải báo cho biết trước, anh nói sau lưng đột ngột làm Yến suýt hét lên đấy! Cả anh Đĩnh cũng dậy rồi à?

Đĩnh gật đầu góp chuyện:

- Hay là họ là kẻ cướp mang tù nhân về giam dưới đường hầm?


- Nếu họ là cướp thì từ một năm nay mình phải nghe nói có lộn xộn, ăn hàng ở vùng quanh đây chứ? Đằng này xóm mình và miền xa của người Thượng đều yên ổn cả mà.

Đĩnh bí, hết đường cãi vẫn cố đưa thêm ý kiến:

- Có thể họ không phải là cướp nhưng đang hành động một vụ mờ ám.

- Tại sao lại mờ ám? Bình hỏi thử bạn.

- Không mờ ám sao lại chẳng muốn người khác tới “nhà” của họ? Ví dụ cho là họ ở nhờ trong nhà bỏ hoang hay trong vườn cây âm u. Làm sao họ muốn trốn lánh thiên hạ, không thích ai biết có người sống trong nhà bỏ hoang lâu năm?

Bình chép miệng:

- Có thể là những ẩn sĩ của thời đại.

Câu này Bình học được của ông thầy dạy Việt văn lớp đệ tử trong niên khóa vừa qua. Được dịp là Bình sổ ra liền, chứng tỏ tài học thông thái của mình.

Yến thắc mắc:

- Ẩn sĩ là gì cơ?

- Là người ở ẩn lánh mặt trong một thời gian nào đó. Họ thường ở nơi hoang vu, hiểm trở, rừng xanh núi đỏ như Trang Tử, Lão Tử ngày xưa.

Thi bắt bẻ:

- Ẩn sĩ cần gì phải đào hầm bẫy thiên hạ? Lỡ người ta té gãy chân, lọi tay thì sao?

Bình nói trơn đi:

- Tao giỡn thế thôi mày tưởng thật hả Thi. Lúc này tao chẳng bảo Yến nói đúng là gì? Mấy người này làm việc không lành rồi Thi ạ. Tao nghi quá.


- Mày nghi cái gì?


- Nghi là họ có mục đích bí mật. Ban nãy mày có nghe họ nói cái gì vàng với hột xoàn đó không?

- Có chớ.

- Vậy là đúng rồi. Mình về báo cảnh sát tới ngay.

- Nói ai tin. Mình nổi tiếng phá phách trong vùng. Cảnh sát nào có đủ can đảm nghe mình thuật hết câu chuyện mà không nổi sùng lên tát cho mấy cái?

- Đành vậy. Mình theo dõi bí mật. Chừng nào có đủ chứng cớ thì báo cảnh sát.

Thi gạt đi:

- Tao tưởng chỉ đường hầm đào bí ẩn kia là đủ bằng chứng buộc tội bọn bất lương?

Yến gặng lại anh:

- Anh có chắc nghe nói họ đào đường hầm mới cách đây một năm không? Có thể có từ trước, mình nghe lầm thì sao? Chúng ta chưa đến đây chơi bao giờ anh biết chắc chắn thế nào được?

Thi không trả lời xuôi; hai bên cách nhau quá xa, cả 200 thước, nó chẳng thể nào hoàn toàn tin tưởng ở tai mình. Bốn người lạ kia đã làm xong việc sửa lại đường hầm. Người râu quai nón chợt nói rất lớn tiếng. Lần này thì cả bốn đứa đều nghe:

- Tao thấy kỳ cục lắm. Hình như là có người đến đây. Vết đất cát lộn xộn bôi xóa nhiều lượt có dấu chân người.

Ba người kia xem kỹ lại, lắc đầu:

- Chắc không phải đâu ông Tư à. Nếu là người sụp hố thì lên sao được. Phải nằm dưới hầm đợi tụi mình khiêng ra thôi.

Một người góp ý:

- Có thể là gấu con lắm. Bàn chân gấu giống hệt chân người trên đất. Tiếc là ở đây không rõ các ngón chân. Nếu biết số ngón là rõ người hay gấu ngay. Gấu con mới lớn mạnh lắm. Nó vượt hầm như chơi, đâu có nặng nề bị thịt như gấu lớn.

Đến đây bốn đứa trẻ nhìn nhau. Vết chân chúng có hằn trên mặt đất ẩm thật nhưng vì lúc té chồng lên nhau, giỏ đồ ăn kéo lê thảy qua ném lại xóa gần hết dấu vết rồi. Bọn người trước mặt chú ý quá kỹ lưỡng. Bốn đứa cùng thắc mắc thì lão râu xồm tiếp theo:

- Tao chỉ cầu trời cho mày nói đúng. Gấu thì được. Người đến đây thì phiền cho chúng mình lắm. Anh Hai đã bắt tụi mình ngụy trang nhà hoang thật kỹ, đừng để ai chú ý đến thì mình dễ làm việc hơn. Mình còn ở đây lâu mà.

Thi nhìn em. Con bé gật đầu đưa cái diều giấy và cuộn dây nilông thả diều cho Thi xem. Con bé được việc đấy chứ. Nó thu cái diều về lúc nào Thi không hay. Bốn người kia mà thấy có con diều vướng trên cây tất biết ngay là có người đến “viếng” họ bất thình lình.

Họ tiếp tục nói chuyện với nhau, nhưng lần này bốn đứa trẻ không nghe được gì cả. Họ nói nhỏ quá, đôi lúc còn ghé sát vào tai nhau thì thầm kín đáo. Rồi họ bỏ đi về hướng tòa nhà bỏ hoang. Vậy là đúng họ sống trong đó rồi còn gì.

Thi suy nghĩ lung lắm. Nó chưa biết có nên báo cho cảnh sát hay không? Bây giờ thì rõ ràng bọn người kia là gian phi làm việc ám muội. Thi bỗng thấy trong đầu dâng lên sự can đảm và mạo hiểm phi thường. Nó hỏi ba đứa kia:

- Chúng mày có gan không?

- Có chứ. Cả ba đồng loạt trả lời.

- Vậy thì tụi mình làm thám tử một phen theo dõi bọn gian này. Tao biết là nguy hiểm lắm, ba tao nói cách đây mươi năm có người lực lưỡng giỏi võ chết thảm thương trong khu vườn này. Bọn gian sống được trong vườn là còn nguy hiểm hơn cả khu vườn ấy nữa. Không chừng chúng có dính dáng đến cái chết của người kia cũng nên.

Yến chép miệng:

- Chúng mình tìm ra điều bí mật xong xuôi mới báo Cảnh sát để họ phục tài mình chơi hả anh Hai?

- Anh cũng định thế. Nhưng chẳng biết có thành công được không?

Bình hưởng ứng:

- Kể cũng khó khăn thật. Nhưng người muốn là trời muốn. Nhất là lần này mình làm việc phải chứ có phá phách ai đâu.

Đĩnh cười gượng. Nó nhát gan nhất trong ba đứa con trai. Bề ngoài nó hay dùng danh từ dao to búa lớn, làm cử chỉ hùng hổ tạo cho mình một cái vỏ cứng nhưng bên trong yếu xìu như bún thiu. Việc nhảy qua hố đào ban trưa là một chứng cớ cụ thể nhất.

Đĩnh sợ các bạn, nhất là Yến biết được ý nghĩ sợ hãi khiếp nhược của mình sẽ chế giễu nên phải vờ hăng hái:

- Tao quyết làm cho ra lẽ vụ này Thi à. Mày có công tác gì khó cứ đưa cho tao.

Thi gật đầu mỉm cười. Nó biết quá rõ thằng bạn này:

- Giao thì dễ nhưng chỉ sợ mày từ chối hay đi nửa đường lại lộn về chẳng dám đến tận nơi xem xét. Mày nhớ hôm thăm thằng Ân bị xe đụng chết dưới nhà nó không?

Đĩnh bị tấn công đúng vào nhược điểm xính vính. Số là câu chuyện thế này: Ân là bạn cùng lớp với Thi, Đĩnh và Bình, chẳng may bị xe vận tải húc thiệt mạng. Nhà nó quàn xác ở nhà một buổi để thân nhân tới nhìn mặt lần cuối rồi mới liệm xác vào cỗ áo quan. Thương bạn, Thi rủ ngay Đĩnh và Bình tới thăm và chia buồn với gia đình Ân. Lúc giở tấm vải trắng toát phủ xác Ân lên nhìn mặt bạn, Đĩnh mất hết hồn vía hét lên một tiếng kinh khủng rồi chạy như điên ra khỏi phòng quàn xác. Nó sợ hãi nhìn thấy gương mặt Ân bê bết máu, mắt như sắp lồi ra khỏi hốc mắt. Máu miệng đọng lại thành dòng dài trên mép. Nó tưởng tượng Ân nhổm ngồi dậy thành quỷ nhập tràng rượt theo bóp cổ và truyền hơi lạnh của thây ma vào người nó cho đến chết. Nó chưa muốn chết nên phải bỏ chạy. Đó là lời giải thích của nó với Thi và Bình. Hai đứa này lúc về cằn nhằn Đĩnh mãi. Nào là bất lịch sự, cư xử không ra con người có học, nhát thế còn đến nhà có người chết làm gì. Thi bực mình nhất, nó vội vàng ngỏ lời xin lỗi cha mẹ Ân và phóng theo lôi cổ Đĩnh lại. Thằng bé này mười phút sau mới tỉnh táo. Nó bớt sợ rồi. Đi với Đĩnh chỉ tổ mất mặt anh em hết. Đĩnh ức về lời nói ấy lắm, nhưng quá đúng nó không cãi lý vào đâu được.

Thi đề nghị với các bạn:

- Hay là để tao và Bình theo dõi thôi. Yến và Đĩnh ở nhà đi bắn chim câu cá cũng thú chán. Có tụi bây theo dễ lộ lắm.

Đĩnh bị chạm tự ái vì Thi sắp nó ngang với Yến. Con trai phải hơn con gái chứ. Nhát mấy thì Đĩnh vẫn là con trai. Nó quả quyết bảo Thi:

- Mày đừng ỷ là Chúa Đảng bắt ức tao. Lúc trước khác, bây giờ khác. Tao hết nhát lâu rồi. Tao nhất quyết đi theo mày và thằng Bình phen này. Để Yến ở nhà một mình được rồi.

Yến phản đối:

- Anh Hai phải cho em đi theo. Em can đảm lắm (nó tự khoe khoang). Nếu anh Hai không chịu, em về mách mẹ thì anh Hai hết đi được.

Thi đành chấp nhận hết:

- Ờ thì đi theo. Tôi có cản ai đâu. Có điều Yến đừng khóc như trưa nữa nhé. Bây giờ lớn quá rồi bắt anh dỗ hoài mệt lắm.

Yến cười ngỏn ngoẻn. Nó hứa đấy rồi quên đấy có ai bắt lỗi nó đâu. Nó cứ ừ bừa đi nào có thiệt thòi chi. Miễn được đi theo anh Thi cho vui là được. Yến có những tính tình thật con gái và thật con trai trong người nó. Nó bướng bỉnh cứng đầu lắm nhưng hễ ai hơi nói động đến là khóc. Nó tò mò thích tìm hiểu việc lạ nhưng sợ đòn, lúc cây roi sắp vụt xuống là lạy van rối rít xin tha. Nhờ thế mà nhiều khi cả hai anh em phạm tội một lượt mà Thi bị đánh đòn trong lúc Yến chỉ bị phạt quỳ hay bị tát sơ sơ. Thi thương em gái không lấy thế mà so bì trái lại nó mừng dùm cho Yến. Và Yến cũng thương anh Thi lắm vì nó được anh cưng chìu, tha hồ làm nũng cho anh dỗ dành vuốt ve.

Bốn đứa trẻ đi về nhà, lòng trĩu nặng những hoài nghi. Thi chợt thấy vạt áo trắng của Yến lúc sáng sớm này đổi qua màu đất mới chợt nhớ ra, la lên:

- Trời ơi! Tụi mình té ban trưa dơ hết quần áo rồi. Về nhà hỏi trả lời sao cho xuôi?

Cả bọn lấm lem như ma chôn ma vùi. Nếu bị bắt gặp thế nào cũng bị đòn nữa. Thi không sợ đòn lắm nhưng ngán bị hạch hỏi lôi thôi. Lỡ Yến quá nhát khai hết thì làm sao cả bọn làm thám tử được như dự định mới bàn đây?

Bốn đứa trẻ hồi hộp trong lòng. Chúng rủ nhau chạy thật nhanh về sớm phút nào hay phút ấy để nhào vô buồng tắm “phi tang” dấu tích bụi đất bám trên người. Chúng sẽ tự giặt quần áo lấy phòng trường hợp mẹ có xuống nhà dưới hỏi chị bếp.

Không biết Đĩnh và Bình may mắn ra sao nhưng riêng hai anh em Thi và Yến đã thành công. Lúc ăn cơm chiều, hai đứa ngồi chễm chệ ở bàn, quần áo tươm tất mới thay, người còn thơm mùi xà bông.

*

Trời đã khuya lắm rồi. Hơn 10 giờ đêm. Nói là khuya vì miền cao nguyên rừng núi chập chùng mọi nhà đóng cửa sớm và người ta lên giường sớm. Chín giờ hai chín giờ rưỡi là tất cả đều yên giấc điệp. Thế mà hôm nay lạ quá. Thi hãy còn thức. Yến cũng thế. Nhà khá giả, mỗi đứa con một phòng ngủ riêng và Thi lén sang phòng em bàn chuyện. Hai đứa nói lan man, đề tài chính vẫn là việc xảy ra ban chiều bọn trẻ chứng kiến: Bốn người bí mật và khu vườn bỏ hoang.

Chợt có tiếng lộp bộp rất lớn nổi lên tựa tiếng vỗ cánh của chim đại bàng khổng lồ trong chuyện thần thoại Hy Lạp với anh chàng lực sĩ vô địch Hercule. Tiếp theo là tiếng chó tru quen thuộc nổi lên từng chập, trước còn lớn và liên tục, sau đứt quãng yếu dần và rồi biến thành tiếng rên ư ử thảm thiết trong cổ họng. Xen lẫn vào đấy là tiếng lộp bộp nổi lên từng hồi rời rạc… Thi vội đứng dậy, xỏ chân vào dép bảo Yến:

- Em đi với anh xem con chó Lu của nhà mình bị cái gì kêu rên kỳ quái quá vậy. Hình như nó bị thương gần chết rồi em à.

Yến tuy tiếc rẻ hơi chăn ấm áp, cũng nổi tính tò mò nhổm dậy ngay. Nó run lên tưởng tượng đến chuyện ma chó đường rừng chị bếp vẫn kể. Nó nói không ra hơi, tay níu chặt lấy Thi:

- Chắc con chó Lu là ma quá anh à. Ma chó chị bếp kể em nghe hoài đó.

- Nói bậy, súc vật chết đâu thành ma được. Chúng nó không có linh hồn. Bình tĩnh theo anh ra ngoài kia xem. Đừng sợ quá đoán ẩu. Có anh bên cạnh em đây mà.

Yến yên tâm chút xíu rón rén xuống cầu thang với Thi. Hai anh em ra đến cửa ngoài phòng khách nhìn ra vườn. Con chó Lu đang quằn quại rên xiết, bốn chân quào quào trong không khí. Một đống gì đen thui, lớn hơn con chó, rộng như tấm chăn bông phủ chụp lên trên mình con Lu. Lạ một điều là con chó Lu hàng ngày dữ thế bây giờ không kháng cự chi cả. Thỉnh thoảng “tấm chăn” ấy cử động gây nên tiếng lộp bộp, Thi và Yến nghe thấy lúc nãy. Thi cố mở to mắt nhìn trừng trừng xuyên thủng bóng đêm nhưng vô hiệu. Thằng bé chỉ thấy một đống đen và con chó Lu. Nó bảo Yến:

- Em đứng đây chờ anh chạy lên lầu lấy cây đèn pin. Ban nãy em níu anh chặt quá làm anh quên mang đèn theo. Phải mở cửa soi xem vật gì ghê gớm quá thế này.

Yến run lẩy bẩy:

- Em không dám đứng đây một mình đâu anh Hai. Em sợ lắm. Anh đừng bỏ em.

- Không, anh lên lấy đèn pin chút xíu thôi mà.

- Đừng anh Hai, anh đứng với em.

Thi vội bảo:

- Hay em lên lầu với anh luôn rồi chúng mình cùng xuống một lượt?

Yến gật đầu ưng thuận. Hai anh em phóng như bay lên cầu thang dài dằng dặc, vượt qua hành lang vào phòng Yến. Lúc trở xuống nhà dưới thì vừa kịp thấy con chó Lu sủa hực một tiếng cuối cùng rồi ngoẻo đầu sang bên. Thi trông rõ vì mây đen che khuất mặt trăng vừa kéo đi, và khắp khu vườn nhà nó chan hòa một thứ ánh sáng vàng vọt yếu ớt. Vật đen như chiếc chăn bông kia không thấy tăm tích đâu hết. Thi chỉ nhận ra được vết kéo lê trên đất ướt một đoạn ngắn và mất hút ở một cây to. Nó chỉ cho Yến thấy:

- Em nhìn thử coi. Con vật đó chắc leo lên cây rồi. Mình ra xem.

Yến níu tay anh lại:

- Đừng anh, mình chưa biết rõ là con gì lỡ gặp báo đen thì sao? Ra vườn đêm khuya nguy hiểm lắm anh ạ.

Thi quả quyết:

- Anh chắc không phải báo đen. Báo đen thì vồ con Lu tha đi ăn thịt chứ đâu bỏ con chó lại vườn?

- Có thể nó chỉ ăn một phần đùi hay bộ lòng con chó thôi. Anh ra bây giờ nó ở trên cây phóng xuống thộp cổ thì chết đó.

- Vết lê lết đi trên mặt đất không phải báo. Cọp beo đi nhẹ nhàng chỉ thấy vết móng nhỏ xíu trên đất, có bao giờ thấy đất bị lôi đi từng khoảng rộng như vầy. Em có thấy mặt đất bị sớp cả một vùng rộng như tấm chăn không?

Yến nhất quyết cản anh:

- Dù sao chăng nữa anh ra bây giờ nguy hiểm lắm. Chờ chút xíu xem động tĩnh thế nào mình tính sau

Thi đành đứng lại trong phòng khách sau cánh cửa kính. Một sự im lìm chết chóc quái đản bao trùm lấy toàn thể ngôi nhà. Không lâu lắm một tiếng lộp bộp quen thuộc nổi lên, Thi nhìn lên ngọn cây to thấy một bóng đen khổng lồ đang rơi xuống theo gió tung bay ra cổng. Thi nhận ra lờ mờ một vật gì như hai cánh lớn đang vỗ rất mau, nhịp nhàng bao trùm một thân hình nhỏ xíu so với hai cánh. Thằng bé đoán con vật khủng khiếp kia là một loài chim hay dơi ăn đêm. Yến cũng chỉ trỏ:

- Giống con dơi quá anh Thi nhỉ. Dơi gì lớn như con sứa ở bờ biển.

Yến có đi ra Vũng Tàu vài lần, con bé biết là con sứa lớn đến bực nào. Thi bảo em:

- Trông xa như thế chứ nếu lại gần chắc chắn nó phải to hơn con sứa nhiều. Chắc to hơn đến ba bốn lần:

Thi rọi đèn nhìn con chó Lu cho rõ hơn. Nó nằm thiêm thiếp không cục cựa. Nó chết đã lâu rồi. Thi vội vã chạy xuống bếp kêu anh làm vườn và chị bếp thức dậy. Hai người này buồn ngủ ngáp lên ngáp xuống dụi mắt năm bảy lần mới chịu đi theo hai anh em ra vườn.

Ông bà chủ đồn điền đã thức dậy vì tiếng ồn ào ngoài vườn. Đèn bật sáng, anh làm vườn lật cổ họng con Lu lên xem rồi bỗng rú lên:

- Trời ơi! Ma cà rồng… Ma cà rồng…

Mọi người xúm lại vây quanh xác con chó. Anh làm vườn giảng giải:

- Ông bà có thấy vết răng sâu hoắm ở cổ họng con Lu không? Con chó bị cắn đứt xuống họng và hút máu. Không tin tôi mổ con chó ra cho xem.

Anh chạy vào bếp lấy con dao phay ra sân. Xác con chó còn ấm, dưới ánh đèn yếu ớt không nhìn được màu tai tái của phần thịt bên trong. Nhưng khi mổ bụng con chó thì mọi người thất sắc. Anh làm vườn nói đúng. Con chó cạn hết máu rồi. Cả màng mỏng ở bụng và quanh trái tim cũng không còn máu đọng như bình thường.

Ông chủ đồn điền lúc ấy mới hốt hoảng bảo con:

- Thi ơi! Con vào lấy cho ba khẩu súng săn. Ba đi tìm quanh vườn xem ma cà rồng còn luẩn quẩn ở đây không. Mau lên Thi. Anh Tôn đi với tôi luôn nhé.

Thi chạy vào nhà trong mở tủ lấy hai khẩu súng săn cho cha. Nó không quên mang thêm một hộp đạn. Ông chủ hài lòng giục giã:

- Anh Tôn cho đạn nạp vào súng như vầy. Đó, mở khóa an toàn. Bây giờ chỉ việc bóp cò là súng nổ. Anh quên lên đạn rồi phải không?

Anh làm vườn có phần lụp chụp. Ông chủ bực mình nhưng không trách được vì từ xưa ông không cho phép người trong nhà sử dụng súng. Ông sợ họ ít học, thiếu suy nghĩ bắn bậy thì rắc rối lắm. Lỡ thiệt mạng người vô phương vớt lại.

Hai người đàn ông mang súng ống ra vườn. Thi và Yến toan theo cha nhưng mẹ đã giữ lại:

- Hai con đừng đi, để cha với anh làm vườn là đủ. Hai con còn nhỏ lắm.

Hai đứa dừng lại đưa mắt dõi theo cha với anh làm vườn. Chúng nó thích đi nhưng không dám trái lời mẹ. Bà Phú Lộc lôi con vào phòng khách đóng cửa khóa lại.

- Mình mẹ đứng ngoài này chờ cha con. Hai con vào trong nhà ngủ đi, trẻ con đừng làm nhộn người lớn.

Thi và Yến ấm ức lên phòng. Chúng trằn trọc ngủ không được. Cha nó vẫn chưa về. Thi lầm lì lén ra hành lang núp sau cây cột nhìn ra ngoài. Một màu đen của bóng tối mênh mông. Ánh đèn chỉ soi sáng được một vùng hẹp. Thi thấy xa xa có anh đèn vàng quét từng luồng ngang dọc. Nó biết đó là ánh đèn của cha trên mũ. Cha nó đang tìm kiếm “ma cà rồng” thủ phạm giết chết con Lu. Thi không tin có ma cà rồng. Chính mắt nó ban nãy nhìn thấy con vật gì bay được to như chiếc chăn bông hút máu con chó. Ma quỷ gì đâu. Thi toan chuyền máng xối xuống đất lén ra vườn mở cuộc điều tra riêng của nó, thì một luồng hơi nóng phà vào sau gáy. Đó là hơi thở của Yến. Con bé cũng lén ra đây xem xét.

Thi nói nhanh với em:

- Anh vào lấy cái còi rồi ra vườn. Anh ở đâu huýt còi lên em biết ngay nói cho mẹ hay. Anh phòng xa thế thôi, chắc chẳng có gì nguy hiểm đâu.

Yến lắc đầu:

- Mẹ nói đúng anh Thi ạ. Cha có súng cùng anh Tôn đi tìm đủ rồi. Anh không mang súng gặp thú dữ hay con vật ban nãy lấy gì chống trả. Trong nhà tìm ra chỗ anh đến thì đã nguy rồi. Anh nên nhớ là vườn nhà mình rộng lắm.

Thi nóng ruột muốn đi lắm nhưng nghe em nói có lý lại thôi. Dù sao nó cũng chỉ là một đứa trẻ con yếu ớt. Vườn rộng và rậm rạp rất nguy hiểm. Rủi gặp rắn hổ mang cắn cho một miếng cũng khó sống. Nó hậm hực quay về phòng, Yến lẽo đẽo theo anh gợi chuyện:

- Anh có cách gì bắt con vật đen thui đó không?

Thi sực nhớ ra câu trả lời:

- Anh nghĩ phải dùng lưới em ạ. Nó bay lượn như chim.

- Nó là con gì hả anh?

Thi cười vuốt tóc em gái:

- Làm sao anh biết được hả Yến? Trừ phi bắt sống một con!

- Em thấy nó to lớn quá chắc mạnh lắm. Mình bắt nó mà nó vùng ra được thì chết.

- Em khéo lo xa. Anh đã bắt được đâu mà tính toán.

Suy nghĩ một lát Thi bảo em:

- Yến này, anh xem ra hình như con vật này có liên quan đến tòa lâu đài bỏ hoang hồi sáng. Em còn nhớ ba kể chuyện người đàn ông bị cắn cổ hút máu chết cách đây mấy năm trong khu vườn hoang không? Người ta đồn “ma cà rồng” ở trong tòa nhà ấy.

Yến cười:

- Có ma cà rồng trong đó làm sao bọn người lấy đất ban chiều ở được? Họ có bị cắn cổ chi đâu?

Thi quả quyết:

- Không chừng chúng nó có liên hệ đến lũ ma cà rồng luôn đấy. Người khác ở đó không được mà chúng nó ở được là anh nghi lắm.

- Anh nghi cái gì?

Thi lắc đầu:

- Anh chưa chắc chắn lắm nên chưa bảo em được. Sáng mai anh đi điều tra sớm.

- Anh cho em theo nghe anh.

Thi ừ ào cho qua chuyện:

- Em thích thì theo anh đi cũng vui. Thôi em ngủ ngon nhé.

Thi thiếp dần trong giấc ngủ nặng nhọc. Gần trọn ngày nó gặp toàn những chuyện lạ lùng không may: sụp hố, dơ áo quần, trầy chân tay đầu gối và đến đêm thì có “ma cà rồng” đến viếng, cắn cổ hút máu con chó Lu, bạn thân của hai anh em Thi. Con Lu chết thật tội nghiệp, nó trung thành với chủ và siêng năng lắm, đêm đêm đi tuần ngoài vườn canh phòng trộm cắp, thú dữ. Nay con Lu chết rồi ở nhà còn có con Ki Ki không khôn lanh như Lu, lại hay cắn bậy lúc đói bụng. Ki Ki chỉ được vẻ mã bề ngoài trông dữ dằn giống chó ngao, mõm to, đen sì. Mỗi lần ngoác ra thấy đủ hàm răng nhọn lểu, trắng nhởn. Đuôi ngắn cũn cỡn, thân mình mập lù, tiếng sủa rổn rảng đủ đe dọa chết khiếp những người lạ yếu bóng vía. Vì thế Ki Ki còn được nuôi cho giữ vườn phía sau. Lu giữ vườn mặt ngoài giáp với phòng khách của ngôi nhà.


Thi mơ những điều kỳ lạ kinh khiếp: Nó lọt vào trong một nhà mồ tối tăm xây bằng đá tảng xanh chắc chắn. Cánh cổng sắt dầy, nặng như cái cùm lim đóng ngay lại vừa khi nó bước vào trong. Các nắp áo quan bọc kẽm đồng mở ra một lượt, những người chết từ đời thuở nào chỉ còn bộ xương khô trắng hếu đứng vụt lên vây Thi vào giữa. Thi hét lên một tiếng sợ hãi, mình mẩy toát mồ hôi ra như tắm và thức giấc. Nhìn ra ngoài thấy mặt trời cao nguyên đã lên quá con sào!

___________________________________________________________________________
Xem tiếp CHƯƠNG III
oncopy="return false" onpaste="return false" oncut="return false"> /body>