CHƯƠNG III
DÒ TÌM
Thi súc miệng đánh răng hối hả ăn sáng. Cha mẹ nó hôm nay không đi lo công việc nữa. Ông bà ở nhà bàn tán việc đối phó với tai họa tầy trời đêm qua. Thi lắng tai nghe cha bảo:
- Tôi ra vườn không thấy gì lạ cả. Đặc biệt là có khoảng đất từ chỗ con Lu chết đến cây dương lớn, đất bị xớp lên phần trên mặt như mình kéo lê bao gạo hay vật gì nặng nề lắm vậy. Chỉ có thế thôi.
Mẹ Thi nói:
- Lúc ông ra vườn tôi lo lắm chỉ sợ có chuyện gì xảy ra, chắc tôi sống không được.
- Bà chỉ nói nhảm. Chết sống tại số hết cả. Số tôi còn thọ lắm, ít nhất cũng ngoài bảy mươi. – Ông Thành đùa bảo vợ.
Gia đình ông bà Thành, chủ đồn điền Phúc Lộc đầm ấm lắm. Ông bà ít khi cãi cọ lớn tiếng. Hai đứa con, Yến và Thi tuy bướng bỉnh khó bảo nhưng được cái thương cha mẹ và yêu nhau lắm. Ông bà lên cao nguyên làm ăn đã lâu ngày, hiểu biết tính tình đời sống người dân miền Thượng. Ông bà chẳng phải là người keo kiệt, hay gây thù chuốc oán, hiếp đáp người dưới tay nên không sợ gì đồng bào Thượng trả thù. Họ thành thật và ân oán phân minh vô cùng. Vậy “ma cà rồng” đêm qua vào vườn hút máu con chó Lu từ đâu đến?
Thấy cha mẹ thắc mắc Thi mới nói:
- Hôm qua con và em Yến ở trong phòng ngủ nghe tiếng lộp bộp ngoài vườn là lạ. Chúng con núp sau cửa kính lớn phòng khách thấy một đống đen thù lù đè lên con Lu lúc ấy đang rên u ử gần hết hơi. Con chạy lên lầu lấy được cái đèn pin xuống thì đống đen biến mất. Con chó Lu chết cứng. Năm phút sau có con gì cũng lớn như con vật đè lên con Lu ấy từ trên ngọn cây dương rớt xuống vỗ cánh bay đi. Con chạy vào bếp kêu anh Tôn và chị bếp ra vườn và tiếp theo là ba má ra vườn đó.
Hai ông bà nhìn Thi bán tin bán nghi. Thằng bé nổi tiếng phá phách nghịch ngợm chẳng biết nó nói thực hay bịa chuyện ra cho ly kỳ hơn. Ông Thành hỏi Yến, con bé gật đầu:
- Giống con dơi lắm ba ơi. Con vật ấy to lắm, trông giống như cái chăn bông trải rộng vậy.
Ông ngẫm nghĩ:
- Có con vật nào lạ vậy kìa. Ba ở đây lâu lắm rồi mới sinh các con có khi nào nghe chuyện hoang đường như vậy đâu. Người Thượng mê tín là thế mà cũng không thuật lại điều gì về con vật các con mới tả. Người ta cho là ma cà rồng. Lúc đầu ba không tin sau bắt buộc phải tin vì chứng kiến quá nhiều cái chết bị cắn cổ hút máu như con Lu đêm qua. Dấu vết thủ phạm chẳng bao giờ tìm thấy:
Thi thêm ý kiến:
- Con vật đó bay được như chim ba à.
Ông Thành gặng lại:
- Bay được? Hay đó chính là dơi? Loài dơi hút máu khổng lồ chỉ có ở Nam Mỹ, xứ ta có dơi nhỏ ăn côn trùng và muỗi đêm. Ba nghĩ không phải dơi đâu các con ạ!
- Thế ba cho là ma thật hay sao?
- Có thể lắm. Có những điều huyền bí ta không thể giải thích bằng khoa học được. Các con có bao giờ nghe nói đến bùa chú, thư yểm không? Thật đấy các con. Người Thượng tình cảm bất thường lắm, khi thương yêu ai có thể chết sống vì người đó mà lúc thù oán thì dám dùng tà thuật hay liều mạng chết cả đôi.
Thi nghe cha kể chuyện có lý. Nhưng không lẽ đêm qua tăm tối, nó và con Yến hoa mắt trông lầm? Cả hai đứa cùng lầm? Vô lý! Nó đề quyết chuyện này chẳng phải ma cỏ gì đâu. “Ma cà rồng” chỉ là sản phẩm tưởng tượng được làm cho rùng rợn bởi đầu óc mê tín của người Thượng nơi đây.
Thi không cãi lý với cha. Nó vờ gật gù chấp nhận chịu thua. Ông Thành thấy thế không để ý gì đến lời thuật chuyện của hai đứa trẻ nữa. Trẻ con hay nghĩ ra chuyện hoang đường hơi sức đâu mà tin.
Thi đứng lên xin phép cha:
- Con và em Yến sang nhà thằng Bình, thằng Đĩnh chơi một lát nghe ba.
- Ừ đi chơi nhưng nhớ về sớm một chút. Dạo này các con hư lắm, có khi đi chơi đâu suốt ngày chiều tối mịt mới về. Ba không bằng lòng như vậy, nhất là bây giờ “ma cà rồng” đã đến thăm nhà ta. Các con hiểu không? Trưa tới giờ cơm phải về nhà.
- Thưa ba vâng. – Hai đứa trẻ cùng nói một lúc ngoan như con cừu con.
Ông Thành gật gù nhìn theo hai đứa con nhỏ.
*
Thi qua đến nhà thằng Bình đã thấy Đĩnh có mặt nơi
đó. Hai đứa đang bàn tán về con ma cà rồng mới xuất hiện ở nhà Thi.
Chuyện này cả xóm đều lan truyền đi nhanh như gió. Ai nấy lo ngại cho số
phận những người trong nhà mình. Tiếp theo con Lu, ai sẽ là nạn nhân
của con ma khủng khiếp kia?
Thi bảo ba đứa trẻ:
- Tao nghi con ma cà rồng ở trong tòa lâu đài bỏ hoang kia thật chúng mày ạ. Chỉ lạ là bọn bốn người lạ mình gặp chúng sống thảnh thơi chẳng sao cả. Hay chính chúng là con ma cà rồng? Không có lý vì người thì bay sao được như chim. Tao thề có trời đất chứng kiến là hôm qua tao thấy con vật ấy bay được.
Bình vỗ vai bạn:
- Tao tin mày lâu rồi. Mày có xạo bao giờ đâu. Chuyện này bí mật lắm. Tao nghĩ mình cứ tiếp tục làm theo kế hoạch đã bàn hôm qua đi vì không chừng hai chuyện có dính líu với nhau.
Thi tin tưởng:
- Dính là chắc rồi. Nhưng xui quá ba má tao ở nhà cả tuần này. Ông bà buộc tụi tao trưa phải về ăn cơm, không được đi luôn tới chiều. Tao phải đợi chủ nhật ba má tao lên Đà Lạt mới nhập bọn với chúng mày được.
Bình gật đầu:
- Ba má mày cẩn thận thế là phải. Ma cà rồng mới xuất hiện ở nhà mày đêm qua mà. Để tao với thằng Đĩnh đi dò cho. Tụi tao mới được dặn bảo sơ sơ, không quá gắt gao như tụi mày.
Thi thở dài:
- Đành nhờ tụi mày đi điều tra dùm vậy. Chiều về có gì lạ qua nói cho chúng tao hay. Tao dặn tụi mày phải cẩn thận lắm đấy, Đĩnh đừng mất bình tĩnh la hét, bị bắt luôn hai đứa thì xui lắm.
Đĩnh hứa hẹn:
- Mày cứ để cho tao có dịp trổ tài. Tao đâu có dở tệ như mày tưởng hả Thi?
- Ráng lên nhé. Thôi tụi mày sửa soạn đi cho sớm. Gần chín giờ rồi đó.
- Xong rồi Thi ạ. Đi mau lên Đĩnh. Mày mang theo dây bện hôm qua theo không?
- Chu tất từ sáng nay cơ. Sợi dây ấy chắc ghê.
Thi cười xòa. Hai bạn nó sợ sụp hầm nên đem theo sợi dây cho chắc ăn. Yến đang vẫy tay theo từ biệt Đĩnh và Bình. Con bé xịu mặt không vui vì không được đi chơi xa.
Thi bảo ba đứa trẻ:
- Tao nghi con ma cà rồng ở trong tòa lâu đài bỏ hoang kia thật chúng mày ạ. Chỉ lạ là bọn bốn người lạ mình gặp chúng sống thảnh thơi chẳng sao cả. Hay chính chúng là con ma cà rồng? Không có lý vì người thì bay sao được như chim. Tao thề có trời đất chứng kiến là hôm qua tao thấy con vật ấy bay được.
Bình vỗ vai bạn:
- Tao tin mày lâu rồi. Mày có xạo bao giờ đâu. Chuyện này bí mật lắm. Tao nghĩ mình cứ tiếp tục làm theo kế hoạch đã bàn hôm qua đi vì không chừng hai chuyện có dính líu với nhau.
Thi tin tưởng:
- Dính là chắc rồi. Nhưng xui quá ba má tao ở nhà cả tuần này. Ông bà buộc tụi tao trưa phải về ăn cơm, không được đi luôn tới chiều. Tao phải đợi chủ nhật ba má tao lên Đà Lạt mới nhập bọn với chúng mày được.
Bình gật đầu:
- Ba má mày cẩn thận thế là phải. Ma cà rồng mới xuất hiện ở nhà mày đêm qua mà. Để tao với thằng Đĩnh đi dò cho. Tụi tao mới được dặn bảo sơ sơ, không quá gắt gao như tụi mày.
Thi thở dài:
- Đành nhờ tụi mày đi điều tra dùm vậy. Chiều về có gì lạ qua nói cho chúng tao hay. Tao dặn tụi mày phải cẩn thận lắm đấy, Đĩnh đừng mất bình tĩnh la hét, bị bắt luôn hai đứa thì xui lắm.
Đĩnh hứa hẹn:
- Mày cứ để cho tao có dịp trổ tài. Tao đâu có dở tệ như mày tưởng hả Thi?
- Ráng lên nhé. Thôi tụi mày sửa soạn đi cho sớm. Gần chín giờ rồi đó.
- Xong rồi Thi ạ. Đi mau lên Đĩnh. Mày mang theo dây bện hôm qua theo không?
- Chu tất từ sáng nay cơ. Sợi dây ấy chắc ghê.
Thi cười xòa. Hai bạn nó sợ sụp hầm nên đem theo sợi dây cho chắc ăn. Yến đang vẫy tay theo từ biệt Đĩnh và Bình. Con bé xịu mặt không vui vì không được đi chơi xa.
*
Hai đứa trẻ tung tăng chạy đua trên đồi. Chúng bắt
chước theo phương pháp của Thi cho mau đến đích. Đường xa thật nhưng rồi
cũng đến nơi. Bắt đầu từ đỉnh đồi chạy qua sườn đồi bên kia. Đĩnh vừa
chạy vừa hổn hển nói với Bình.
- Mày cẩn thận chút nữa đi. Chạy nhanh quá lọt hố nữa thì lần này khó sống. Tao chắc là bọn họ bố phòng cẩn mật sau khi đường hầm sụp từ tối qua rồi.
- Tao nhớ tảng đá lớn chiều qua mình núp nghe bọn chúng nói chuyện. Thấy tảng đá mình chạy chậm lại là vừa. Tảng đá đặc biệt phẳng lì như cái phản ở nhà tao đó.
Bình tiếp tục phóng như điên. Đĩnh theo bạn dần dần không muốn nổi. Nó chậm lại. Thân hình nó càng lúc càng nặng hơn. Nó giương mắt nhìn vào con đường trắng phía trước. Ô kìa! May quá. Tảng đá kia rồi. Nó sắp được nghỉ mệt.
Đến nơi Đĩnh nằm lăn ra thở dốc. Bình cũng mệt lắm, mồ hôi ướt áo. Nó đang giơ tay chân làm vài ba động tác hô hấp giải mệt. Đĩnh bắt chước bạn múa tay theo. Nó vụng về mất thăng bằng té nhủi trên đất mọc đầy cỏ xanh làm Bình đang mệt phải bật cười. Thằng Đĩnh thể dục dốt nhất lớp mà, mỗi lần thi thể dục lục cá nguyệt thì mặt mày bí xị như đưa đám ma. Đĩnh cười theo, và chúng hết mệt tức khắc.
Đĩnh hỏi Bình:
- Mình làm gì bây giờ?
- Mày lấy cây gậy dài này theo, chỗ nào nghi ngờ là hầm cứ thọc xuống thử là biết. Cẩn thận thì không phải sụp hố lần nữa, thằng Thi và con Yến cười cho.
- Mình đừng kể làm gì tụi nó biết mà cười?
- Thằng Thi tinh lắm. Nhìn quần áo mày bê bết đất như hôm qua là nó đoán ra ngay, khó khăn gì.
Bình gạt ngang qua chuyện khác:
- Tao với mày cùng đi tới nơi, mày không đi một mình đâu mà sợ. Mày nhảy sào được không?
Đĩnh hớn hở:
- Nghề của tao đó. Tao nhảy sào giỏi hơn mày nữa.
- Tốt lắm. Vậy mình đến sát miệng hầm dùng cây gậy này nhảy qua lẻn vào trong vườn bỏ hoang đó nghe. Mày nhớ xóa bỏ dấu chân đi trên mặt đất. Hôm nay trời tốt, đất khô đỡ ngại về dấu chân đi trên mặt đất phần nào.
Đĩnh phục bạn quá. Nó thấy kế hoạch của Bình thật tinh vi. Không chê vào đâu được. Bình chỉ thua Thi chút xíu thôi. Nó mới đúng là đoảng. Lúc ở nhà đi nó thắc mắc mãi về cây gậy dài đến ba thước Bình xách theo và bắt nó giữ một đầu. Hai đứa vừa khiêng vừa chạy mới mệt đừ. Phải đổi tay luôn. Lúc gần đến nơi Đĩnh nhọc quá cằn nhằn thì Bình nổi xung mang một mình. Cây gậy tre dẻo dai, chắc chắn, nhẹ nhàng nhưng hơi cồng kềnh. Bây giờ Đĩnh mới thương bạn lúc nãy vì mình vất vả.
Hai đứa trẻ tiến từ từ đến khu vực thám thính. Chúng bỏ đường mòn có sẵn đi trong đồng cỏ tranh mọc dài theo sườn đồi. Thỉnh thoảng Đĩnh lại đâm cây gậy tre thử xuống mặt đất xem gặp đường hầm chưa. Bình im lặng đếm bước đôi.
Đĩnh reo lên:
- Đây rồi Bình ơi. Hầm nè.
Bình gật đầu tính toán rồi bảo Đĩnh:
- Hai trăm bước đôi của tao. Mỗi bước là năm tấc, bước đôi một thước. Vậy từ tảng đá đến đường hầm là hai trăm thước đi theo cánh đồng cỏ tranh.
Đĩnh sốt ruột:
- Thế bây giờ mình vượt qua đường hầm này chứ?
- Dĩ nhiên. Mày nhảy qua rồi ném đầu gậy cho tao sang với.
Đĩnh lùi lại hai chục thước lấy đà chạy, hai tay nắm lấy cây gậy. Đến mức vạch sẵn nó chống một đầu xuống đất, thân hình theo cây gậy từ từ bốc thẳng lên và ngả sang bờ bên kia. Thế là xong. Bình cũng sang theo bạn ngay. Chúng cẩn thận xóa bỏ tất cả dấu giày trên đất trước khi vào thảm cỏ xanh. Bình nói với Đĩnh:
- Hai tao với mày tháo giày ra buộc vào thắt lưng. Trông tức cười thật nhưng được việc.
- Được việc gì hả Bình?
- Chân không đạp lên cỏ khó thấy vết cỏ rạp xuống lắm. Đế giày cứng bọn gian chỉ nhìn thoáng biết ngay có người lạ xâm nhập vì làm nát ngọn cỏ ngoài vườn này. Mày hiểu chưa?
- Hiểu rồi. Tao làm bộ hỏi mày vậy thôi.
Đĩnh nói gỡ sĩ diện. Bình cũng biết bạn không có kinh nghiệm đi rừng như nó và Thi nên không chấp. Nó tự ái nói gì thì nói. Mình có quyền nghĩ theo ý mình.
Hai đứa lụi hụi tháo giày. Hai đôi đều buộc dây nên rất dễ cột vào thắt lưng. Chúng cẩn thận chùi đế và gót giày thật sạch để khỏi giây bẩn vào quần áo. Chừng năm phút sau chúng đứng lên bắt đầu đi.
Bỗng Bình nhớ ra và bảo Đĩnh:
- Mày đem cây sào tre giấu sau cây keo um tùm kia đi. Lúc ra mình lấy theo để vượt qua đường hầm. Ờ, để thế được rồi. Mang theo vào bất tiện. Tao chắc bên trong không có đào hầm hố gì đâu. Để rồi mày xem.
Giọng Bình chắc nịch. Hai đứa mon men vượt qua hàng rào dễ dàng từ lúc nãy nay đang đứng trước một lớp mạng nhện rất lớn, cái nọ đan vào cái kia chi chít. Lạ quá! Mạng nhện giăng ngoài vườn ngôi nhà bỏ hoang ít khi dầy và rộng như một bức tường rào thứ hai như vậy. Đĩnh linh cảm có gì bất thường dừng chân nói với Bình:
- Tao nghi mạng nhện này quá Bình ạ. Không phải mạng nhện thật đâu.
Bình nhìn kỹ, nó hơi sợ không dám đến gần:
- Đúng là mạng nhện thật. Mày sợ quá nhìn gà hóa cuốc thì có.
Đĩnh bị bạn diễu tức quá quên cả sợ hãi tới sát lớp mạng nhện. Nó tươi tỉnh ngay ngoắc Bình lại gần, chỉ trỏ đắc thắng:
- Tao nói có sai đâu. Sợi giây điện nhỏ xíu bằng ni lông trông xa y như mạng nhện. Mày nhìn trong góc thấy có sợi đồng đỏ sáng loáng nối với nhau đó. Còn cãi tao nữa thôi.
Bình toát mồ hôi lạnh ướt trán. Nó bảo Đĩnh:
- Hú hồn. Suýt chút nữa không trông kỹ mình bứt đứt lớp dây điện này là chuông báo động bên trong kêu vang. Lúc đó hai đứa mình chắc chết quá.
Đĩnh lo ngại:
- Bên trong không hiểu chúng có nuôi chó không?
- Phải vào mới biết được. Ở ngoài này đoán chừng sao được. Mày giỏi tìm thử lối vào.
Hai đứa trẻ bắt đầu xem xét các ngõ ngách, kẽ hở để vượt qua lớp “mạng nhện” lợi hại này. Đĩnh lắc đầu thất vọng. Bình bảo bạn:
- Mình hết kế rồi. Đành liều. Mày sợ ở lại ngoài này, mình tao vào trong.
- Mày vào bằng cách nào?
- Tao cố gắng leo lên cây sát bờ rào đàng kia trèo lên cành thấp chuyền sang nhánh kế và nhảy xuống vườn mé bên kia. Tao xem rồi, trên cây chỉ mắc dây điện mình cẩn thận đừng đụng tay chạm chân hay quần áo vào những mối nối ấy là được. Rung rung sợi dây điện chắc không sao. Vì gió thổi rất mạnh ở đây vẫn rung cây là thường, mày nhớ chớ? Phải nhờ cái cây làm trung gian chớ mình không thể vượt qua “hàng rào màng nhện" này trực tiếp được.
- Tao sẽ leo vào với mày. Tao không nhát gan như mày tưởng. – Đĩnh lập lại một lần nữa câu nó đã nói với Thi lúc ở nhà.
Bình kỹ lưỡng từng chút một. Mỗi bước chân nó leo lên cây, Đĩnh đều dòm trước sau và chỗ nào Bình sơ hở Đĩnh bảo cho bạn sửa lại. Bình thành công trong việc nhảy sang mé vườn đối diện và đến lượt Đĩnh chỉ dẫn cho bạn leo cây. Vì ở mé bên kia không thấy rõ lắm nên Đĩnh lại càng phải chú ý khéo léo nhiều hơn nữa. Trời chẳng bao giờ phụ người ngay. Những giây phút hồi hộp kéo dài lê thê như cả một thế kỷ rồi cũng qua đi. Hai bạn an toàn vào vườn bỏ hoang.
Chúng thở phào trút gánh nặng. Bình nhìn đồng hồ ở tay Đĩnh, hai mươi phút dùng để xem xét và leo cây vượt hàng rào mạng nhện. Bình nóng lòng bảo Đĩnh:
- Mình làm mau mau đi còn về. Ở lại vườn này thêm phút nào nguy hiểm phút nấy. Mình chậm quá Đĩnh à. Nếu có thằng Thi đi theo chắc chắn xong xuôi từ nãy.
Hai đứa trẻ núp sau những gốc cây lớn và cỏ dại mọc cao vượt quá đầu người chạy từng chặng thật nhanh vài phía trong. Vườn có nuôi chó không? Cả hai đứa cùng thắc mắc nhưng rồi quên mau. Chúng thấy vẫn yên ổn thì yên chí dần dần.
Đĩnh và Bình không có thì giờ ngắm nghía hay thưởng thức những đám hoa hồng và cúc đại đóa mọc lan đầy vườn. Chắc vị quan thượng thư kia là người phong nhã lắm thích trồng hoa thưởng nguyệt. Ông chết đã lâu nên những cây hoa quý lúc trước được vun trồng thành luống cẩn thận nay mọc ra khắp mặt đất, cạnh tranh với cỏ dại. Chỗ nào có bón phân sẵn lâu năm thì hoa mọc rực rỡ tốt tươi. Nơi khác cằn cỗi toàn cỏ thì hoa héo hắt cọc còi, thấp lè tè, màu sắc nhợt nhạt. Nhờ nhận xét đó mà Bình và Đĩnh biết vị trí các luống hoa, bồn hoa của chủ nhân khuất bóng. Bình chắc lưỡi tiếc rẻ, giá ở đây bình yên nó sẽ vào bứng bớt ít cây hồng đại đóa mang về trồng trước nhà. Giống hồng tuyệt đẹp! Hoa lớn, đều và rất nhiều lớp cánh xếp chồng chất từ trong ra ngoài. Hương thơm ngào ngạt bốc lên tỏa ra khắp vườn. Bình hít một hơi thật dài như muốn thu lấy tất cả hương thơm ấy vào trong hai buồng phổi khỏe mạnh của nó.
Đĩnh thoăn thoắt như con thỏ. Nó không phải bẩm sinh yếu ớt ngu muội, vì nếu ngu làm sao học được nhất lớp! Chỉ vì nó ít hoạt động chân tay nên người đần ra, thiếu sự xoay sở tháo vát rất cần thiết trong thực tế. Chơi với bọn Thi là Đĩnh tiến bộ lắm rồi. Đến hôm nay chắc Đĩnh thực sự trút bỏ lớp vỏ “cù lần” ngớ ngẩn. Nó trở thành một con người mới với một đầu óc mới, một quan niệm sống mới: Nó thích được giỏi giang, mau mắn như Bình và Thi.
Tòa nhà chính hiện ra sừng sững trước mắt. Đĩnh thấy rõ bụi mờ và mạng nhện bao phủ như lâu đài hoang phế cả trăm năm nay. Nó nghĩ lại hàng rào mạng nhện ngoài kia mà rùng mình. Đường đột xông vào cửa lớn là mang họa vào thân.
Bình bảo bạn:
- Mày vào trong kia xem có gì lạ không? Tao vòng sang bên trái nhé.
Đĩnh nhát lắm. Nó nghĩ đi hai đứa đỡ sợ hơn. Một mình nó vào trong gặp ma cà rồng xuất hiện giữa ban ngày hút máu cắn cổ nó thì sao? Nó chạy trốn kịp không? Chắc ăn là phải có thằng Bình đi kèm. Nó bảo Bình:
- Vào đất lạ tách đôi ra mỗi thằng một nẻo dễ bị bắt lắm. Thằng cha râu quai nón chiều hôm qua tao thấy không phải dân hiền. Nhóc con như mình hắn đá cho một cái đủ hộc máu rồi.
Bình thấy bạn nhát quá thì vừa buồn cười vừa bực mình. Song nó nghĩ lại thấy Đĩnh nói cũng đúng. Vào đất lạ lại biết chắc có sự đe dọa như vầy đi một mình chắc đứng tim luôn. Lỡ một đứa đi lạc đứa kia làm sao tìm thấy được? Chẳng lẽ gọi to để biết rõ vị trí bạn? Lộ hết, Bình biết “bọn gian” có mặt trong ngôi nhà và khu vườn hoang vắng này.
Hai đứa nắm tay nhau rón rén lần từng bước một vào trong. Chúng không dám chạy ào ào như khi còn ngoài vườn xa bên ngoài. Bình cảm thấy sự nguy hiểm đe dọa càng lúc càng trầm trọng hơn. Sơ hở một chút là hôm nay hai đứa hết về ăn cơm chiều.
Bình chú ý thấy nhiều vết đào trên đất vừa được lấp vội khoảng một hai ngày nay vì màu đất còn mới, sẫm hơn nền cũ nhiều. Bình toan nói cho Đĩnh nghe nhận xét ấy thì giật mình kéo tay bạn núp lẹ sau một thân cây dương cổ thụ:
- Anh Tư à, tôi tin cẩn ở anh lắm mới nói. Theo nguồn tin mới nhất thì kho vàng và bảo thạch ở đây gồm có mười rương gỗ chôn tại một nơi nào đó trong nhà hay ngoài vườn này. Lúc trước tôi biết chỉ có năm rương. Nếu thành công phần anh sẽ là 10 phần trăm số vàng ngọc lấy được.
Hai đứa trẻ đã lấy lại bình tĩnh sau khi sợ thất thần vì tiếng nói đột ngột trỗi lên ngay trước mặt chúng. Lão râu quai nón đang rảo bước cùng một người trẻ tuổi mắt ti hí luôn luôn liếc qua đảo lại tỏ rõ ra người nham hiểm. Lão râu kính cẩn giữ lễ lắm, tỏ rằng người kia có địa vị cao hơn lão nhiều:
- Thưa anh Hai, anh cho em bao nhiêu em xin nhận bấy nhiêu. Chúng ta hợp tác lâu không có chuyện có kè bớt một thêm hai. Anh là người tốt, em biết chẳng bao giờ anh để em thiệt thòi. Anh tính tới chừng nào mình có thể lấy được vàng?
- Chừng tuần lễ nữa là cùng. Rồi mình dông để lại nơi đây lời đồn đãi có ma cà rồng. Ha ha, trời biết chúng ta làm thì không lên tiếng được. Người và quỷ thần nói được thì lại không hay.
Giọng nói gã trẻ tuổi cực kỳ ngạo mạn. Lão râu phụ họa:
- Anh Hai nói đúng. Có trời mới biết được!
Đĩnh lấy làm lạ, chúng đi không để lại vết chân trên đất. Bọn này là người có phải ma đâu. Đĩnh để ý nhìn xuống chân hai tên gian thì thấy dưới gót giày có cột tấm ván mỏng, chữ nhật to bản. Thảo nào, không nhìn được vết chân người trên mặt đất, chỉ hơi lờ mờ dấu đất mới bị đào nhẹ trên mặt một lớp mỏng. Dấu này rất dễ nhòa đi lẫn lộn với đất cũ của tòa lâu đài bỏ hoang.
Bình cũng nhận ra dáng đi cả hai gã là lạ, gượng gạo thế nào. Đến khi Đĩnh chỉ trỏ nói thầm vào tai bạn thì Bình hiểu ngay. Vì cỏ mọc trên đất nên rất khó nhận ra phần chân từ đầu gối trở xuống của bọn gian đang rảo bước trên lối đi chính trong vườn. Hai tên phải đi ngang bàn chân, không trở gót nhấc lên đạp xuống nhẹ nhàng như người bình thường. Lão râu tiếp tục câu chuyện dở dang:
- Anh Hai chờ máy dò đặc biệt về đây phải không?
- Tối nay máy về. Mình khởi sự đào ngay. Tôi cho tăng cường thêm một máy đào đất chạy điện bằng bình ac-quy nữa cho mau. Trước đây dò theo bản đồ không chính xác lắm. Có lẽ bản này sao lại nên nhiều lầm lẫn.
- Lần này mình ăn chắc rồi anh Hai à.
Cả hai hớn hở ra mặt. Chợt người trẻ tuổi mắt lươn gằn giọng làm lão râu lính quýnh.
- Hôm qua anh Tư bảo là hầm sụp hả? Tôi linh cảm thấy hình như có ai lẩn quất quanh đây vô ý sụp hầm chứ không phải tự nhiên đất lở đâu. Anh Tư nói thật hay tính qua mặt tôi đó hả?
- Đâu có anh Hai. Em đâu dám qua mặt anh. Có một vài vết chân mà thằng Du nó bảo là chân gấu con.
- Chân gấu hay chân người?
- Không rõ lắm vì tụi em không đếm được số ngón chân. Em tin chắc là gấu. Gấu con mạnh và nhanh mới nhảy lên khỏi hố đào được. Người sụp hầm chịu chết ở đáy rồi.
Gã mắt lươn dịu giọng:
- Tôi tạm tin anh Tư, nhưng anh điều tra cẩn thận lại rồi báo cáo ngay cho tôi những chi tiết mới đi nhé. Trễ nhất là tám giờ tối nay anh tới gặp tôi.
Lão râu tươi nét mặt:
- Anh Hai tin em đi, em biết chắc vùng này hoang vu chẳng ai dám đến vì truyền thuyết ma cà rồng. Không ai héo lánh lại đây làm gì. Chắc gấu con sụp hầm thật đấy.
- Anh Tư đi tuần chiều nay như thường lệ nhé. Chỗ nào, hầm gần sụp thì sửa sang lại cho thiên hạ khỏi nghi ngờ có đường hầm đào bên dưới lòng đất. Ráng làm đi. Chúng mình sắp phát tài rồi. Thôi chia tay nhé.
Người mắt lươn quay đi. Lão râu kính cẩn chào theo kiểu nhà binh. Bỗng lão gọi người trẻ tuổi trở lại:
- Thưa anh Hai, em xin phép được nuôi một con chó canh giữ trong vườn về đêm.
- Ngu ơi là ngu, mày nuôi để thêm xác con chó bị cắn cổ hút máu chết ở đây à? Thiên hạ sẽ thắc mắc ai là chủ chó.
Gã lẩm bẩm:
- Thằng khùng. Giấu đầu lòi đuôi.
Gã bỏ vào trong mặc lão râu đứng một mình ngơ ngẩn. Rồi gã cũng bỏ vào với tiếng quát sang sảng gọi tên ba người nào đó. Đĩnh và Bình đoán là ba gã thanh niên thuộc hạ lão chiều hôm qua.
Đĩnh hỏi bạn:
- Mình về hay vào bên trong sâu hơn nữa?
- Thôi về được rồi. Tao sợ vào thì dễ lúc ra không kịp, về hỏi ý thằng Thi đã chớ.
Đĩnh bàn:
- Phải rồi bọn này coi bộ còn đông lắm dễ gì thoát được một khi bị phát giác. Ra nhanh Bình ạ.
Hai đứa bé lủi nhanh, leo cây vượt qua hàng rào mạng nhện ra tới bờ đường hầm thu lại cây sào tre và Đĩnh nhảy trước. Đến lượt Bình sửa soạn thì có tiếng chân người dồn dập như có ai đuổi theo trong vườn. Bình lúc này sợ thật sự, nó giục Đĩnh:
- Ném sào qua cho tao mau lên!
Đĩnh ném qua cho Bình. Bình nhìn lại thấy hai ba người còn trong dãy nhà chính, không biết họ nhìn thấy Bình chưa. Nó làm gan chạy thụt lùi lấy đà chống cây sào vào cạnh đường hầm đất nhảy qua. May quá, thoát nạn rồi.
Vội vã, hai đứa trẻ phóng nhanh về phía tảng đá để ẩn núp. Bình chạy còn xách theo cây sào tre nên hơi vất vả. Nó vấp lên vấp xuống. Còn cách tảng đá độ 50 thước thì lô nhô ba bốn bóng người hiện ra bên kia đường hầm. Bình ra lệnh cho Đĩnh:
- Nằm xuống đi mày. Nằm lẫn vào những khóm cỏ tranh. Chúng không biết đâu. Chạy tiếp bị lộ ngay.
Hai đứa hồi hộp theo dõi đoàn người bên kia. Họ có xe máy dầu vọt qua đường hầm rồi phóng trên đường chính đuổi theo. Chúng chạy qua chạy lại chẳng thấy tăm tích gì đáng ngờ vực. Một tên dừng xe lại ngay chỗ cách hai đứa trẻ núp chừng 20 thước nói với tên ngồi yên sau lúc ấy đứng trên mặt đất dáo dác nhìn quanh.
- Rõ ràng tôi thấy có hai bóng người. Giờ đây đâu mất tiêu rồi, chẳng lẽ ma cà rồng thật hiện ra nhát tụi mình?
Tên kia gạt đi:
- Ma cỏ gì. Mày ở trong tổ chức lâu còn lạ chi nữa. Mày đừng tỏ vẻ mất tinh thần. Anh Tư cạo cho một mách nữa thì khổ. Hôm qua bị la sao đó không biết, anh Tư chửi tụi mình như tát nước vào mặt về vụ hầm sụp.
- Suỵt, nói nhỏ chứ. Đừng kêu anh Tư, phải gọi ông Tư đàng hoàng. Lão làm phách lắm tính hay bắt lỗi từng chút.
- Ông cái mốc sì. Lão có xứng đáng gì. Ăn trộm bị tù mới ra, kẽ răng còn dính hạt cơm tù chưa xỉa ra kịp mà.
Bọn thuộc hạ của lão Tư ghét lão lắm. Chúng không sợ oai người chỉ huy chút nào. Lão Tư và tên còn lại, đi trên chiếc xe máy dầu thứ hai lùng khắp mé bên kia. Lát sau xe ấy xịch lại:
- Tụi bây không đi lùng nó đứng tán gẫu hả?
- Chúng tôi không thấy ông Tư à. Chắc thằng Du nhìn lầm. Nó dạo này mắc bệnh thần kinh rồi đấy, điên điên khùng khùng.
- Có thế cũng làm tao hốt hoảng đi theo tụi bây. Đồ ăn hại. Chúng mày cất tấm ván bắc qua hầm chưa?
- Quên rồi ông Tư. Thôi để đó luôn chốc nữa về khỏi mất công bắc lại.
Bốp, bốp. Hai tiếng ròn tan. Lão râu quai nón vừa tát hai cái thật mạnh vào hai má tên thanh niên mới nói câu trên. Lão gầm lên làm Đĩnh và Bình giật mình, ngước mắt lên bắt gặp tia nhìn như đổ lửa của lão râu chiếu thẳng vào mặt tên thủ hạ:
- Mày dám ăn nói với tao như vậy hả? Đồ khốn kiếp. Quen ăn no làm biếng. Tao giết mày được là tao giết liền.
Nghe lão hăm tên Du sợ quá can dùm cho bạn:
- Ông Tư bớt giận. Thằng ấy nó lỡ lời. Ông trừng phạt vậy nó tởn rồi.
Lão quay sang tên Du:
- Còn mày nữa. Tội báo động ẩu để về nhà tao nói tới. Bây giờ đừng lên mặt. Mày là cái thá gì đòi ngăn cản tao?
Tuy nói thế nhưng lão không đánh đập gã thanh niên nữa, ngó lơ. Chợt lão chú ý đến cây sào tre Đĩnh và Bình quăng thật xa chỗ núp của chúng khi nãy chỉ tay bảo Du:
- Mày nhặt cây sào lại cho tao.
Tên còn lại đi chung với lão râu trên chiếc xe máy dầu thứ hai bàn ra:
- Thôi khỏi bảo thằng Du nhặt, ông Tư à. Tôi thấy cây sào ấy lâu rồi. Từ hồi mình mới tới ở đây.
Lão râu nửa tin nửa ngờ.
- Mày nói thật hả?
- Tôi có nói láo bao giờ đâu. Ông Tư tin tôi đi.
Suýt chút nữa thì Đĩnh và Bình đang núp trốn phải phì cười. Lão râu đối với kẻ dưới hung hăng bao nhiêu thì với bề trên lão sợ hãi bợ đỡ bấy nhiêu. Lão lớn tuổi mà xưng em ngọt xớt với gã trẻ tuổi mắt lươn. Thật là khôi hài và bi thảm đối với những người dưới tay lão gặp phải người chỉ huy tiểu nhân bất tài. Chúng nó trẻ con thật nhưng cũng hiểu ra là gã thứ tư thấy lão râu nổi giận lo cho tính mạng bạn vội vàng nói láo cho xong chuyện.
Lão Tư bảo ba tên kia:
- Thôi về đi. Ta chán tụi bây lắm rồi.
Khói xe phun bay đầy mặt mũi Đĩnh và Bình. Hai đứa sặc sụa nhưng không dám ho thành tiếng. Bình chỉ cho Đĩnh bắt chước mình lấy ngón tay trỏ đè vào cổ họng ngăn tiếng ho lại. Bọn họ vừa khuất bóng là hai đứa ho như gà nấc cục. Một lát sau hai đứa bỏ luôn chiếc sào tre trên đám cỏ tranh chạy tay không về nhà. Chúng sợ bọn lão râu trở lại thấy cái sào biến mất đoán được có người đến đề phòng cẩn mật thì khó lọt vào trong ngôi nhà hoang lần nữa.
Bình thấy đói cồn cào mới dừng chân trên đỉnh đồi lục trong túi quần khúc bánh mì thịt ra ăn. Nó nhìn đồng hồ thấy đã 11 giờ rưỡi, Đĩnh cũng đang nhai bánh mì ngon lành. Chợt nhớ ra điều gì Đĩnh nói với bạn:
- Chúng đi xe máy dầu sao không thấy vết bánh xe lăn trên mặt đất?
- Mày thiếu thông minh quá. Ở vè xe bánh trước và bánh sau đều có gắn cọ lớn giống chổi sơn sát đất. Cọ ấy xóa vết bánh xe, nhưng nhìn kỹ mày thấy có một đường cong tạo nên bởi màu đất mới thật mờ. Đúng chưa?
Bình và Đĩnh về nhà sớm hơn mọi hôm vào lúc 2 giờ trưa.
- Mày cẩn thận chút nữa đi. Chạy nhanh quá lọt hố nữa thì lần này khó sống. Tao chắc là bọn họ bố phòng cẩn mật sau khi đường hầm sụp từ tối qua rồi.
- Tao nhớ tảng đá lớn chiều qua mình núp nghe bọn chúng nói chuyện. Thấy tảng đá mình chạy chậm lại là vừa. Tảng đá đặc biệt phẳng lì như cái phản ở nhà tao đó.
Bình tiếp tục phóng như điên. Đĩnh theo bạn dần dần không muốn nổi. Nó chậm lại. Thân hình nó càng lúc càng nặng hơn. Nó giương mắt nhìn vào con đường trắng phía trước. Ô kìa! May quá. Tảng đá kia rồi. Nó sắp được nghỉ mệt.
Đến nơi Đĩnh nằm lăn ra thở dốc. Bình cũng mệt lắm, mồ hôi ướt áo. Nó đang giơ tay chân làm vài ba động tác hô hấp giải mệt. Đĩnh bắt chước bạn múa tay theo. Nó vụng về mất thăng bằng té nhủi trên đất mọc đầy cỏ xanh làm Bình đang mệt phải bật cười. Thằng Đĩnh thể dục dốt nhất lớp mà, mỗi lần thi thể dục lục cá nguyệt thì mặt mày bí xị như đưa đám ma. Đĩnh cười theo, và chúng hết mệt tức khắc.
Đĩnh hỏi Bình:
- Mình làm gì bây giờ?
- Mày lấy cây gậy dài này theo, chỗ nào nghi ngờ là hầm cứ thọc xuống thử là biết. Cẩn thận thì không phải sụp hố lần nữa, thằng Thi và con Yến cười cho.
- Mình đừng kể làm gì tụi nó biết mà cười?
- Thằng Thi tinh lắm. Nhìn quần áo mày bê bết đất như hôm qua là nó đoán ra ngay, khó khăn gì.
Bình gạt ngang qua chuyện khác:
- Tao với mày cùng đi tới nơi, mày không đi một mình đâu mà sợ. Mày nhảy sào được không?
Đĩnh hớn hở:
- Nghề của tao đó. Tao nhảy sào giỏi hơn mày nữa.
- Tốt lắm. Vậy mình đến sát miệng hầm dùng cây gậy này nhảy qua lẻn vào trong vườn bỏ hoang đó nghe. Mày nhớ xóa bỏ dấu chân đi trên mặt đất. Hôm nay trời tốt, đất khô đỡ ngại về dấu chân đi trên mặt đất phần nào.
Đĩnh phục bạn quá. Nó thấy kế hoạch của Bình thật tinh vi. Không chê vào đâu được. Bình chỉ thua Thi chút xíu thôi. Nó mới đúng là đoảng. Lúc ở nhà đi nó thắc mắc mãi về cây gậy dài đến ba thước Bình xách theo và bắt nó giữ một đầu. Hai đứa vừa khiêng vừa chạy mới mệt đừ. Phải đổi tay luôn. Lúc gần đến nơi Đĩnh nhọc quá cằn nhằn thì Bình nổi xung mang một mình. Cây gậy tre dẻo dai, chắc chắn, nhẹ nhàng nhưng hơi cồng kềnh. Bây giờ Đĩnh mới thương bạn lúc nãy vì mình vất vả.
Hai đứa trẻ tiến từ từ đến khu vực thám thính. Chúng bỏ đường mòn có sẵn đi trong đồng cỏ tranh mọc dài theo sườn đồi. Thỉnh thoảng Đĩnh lại đâm cây gậy tre thử xuống mặt đất xem gặp đường hầm chưa. Bình im lặng đếm bước đôi.
Đĩnh reo lên:
- Đây rồi Bình ơi. Hầm nè.
Bình gật đầu tính toán rồi bảo Đĩnh:
- Hai trăm bước đôi của tao. Mỗi bước là năm tấc, bước đôi một thước. Vậy từ tảng đá đến đường hầm là hai trăm thước đi theo cánh đồng cỏ tranh.
Đĩnh sốt ruột:
- Thế bây giờ mình vượt qua đường hầm này chứ?
- Dĩ nhiên. Mày nhảy qua rồi ném đầu gậy cho tao sang với.
Đĩnh lùi lại hai chục thước lấy đà chạy, hai tay nắm lấy cây gậy. Đến mức vạch sẵn nó chống một đầu xuống đất, thân hình theo cây gậy từ từ bốc thẳng lên và ngả sang bờ bên kia. Thế là xong. Bình cũng sang theo bạn ngay. Chúng cẩn thận xóa bỏ tất cả dấu giày trên đất trước khi vào thảm cỏ xanh. Bình nói với Đĩnh:
- Hai tao với mày tháo giày ra buộc vào thắt lưng. Trông tức cười thật nhưng được việc.
- Được việc gì hả Bình?
- Chân không đạp lên cỏ khó thấy vết cỏ rạp xuống lắm. Đế giày cứng bọn gian chỉ nhìn thoáng biết ngay có người lạ xâm nhập vì làm nát ngọn cỏ ngoài vườn này. Mày hiểu chưa?
- Hiểu rồi. Tao làm bộ hỏi mày vậy thôi.
Đĩnh nói gỡ sĩ diện. Bình cũng biết bạn không có kinh nghiệm đi rừng như nó và Thi nên không chấp. Nó tự ái nói gì thì nói. Mình có quyền nghĩ theo ý mình.
Hai đứa lụi hụi tháo giày. Hai đôi đều buộc dây nên rất dễ cột vào thắt lưng. Chúng cẩn thận chùi đế và gót giày thật sạch để khỏi giây bẩn vào quần áo. Chừng năm phút sau chúng đứng lên bắt đầu đi.
Bỗng Bình nhớ ra và bảo Đĩnh:
- Mày đem cây sào tre giấu sau cây keo um tùm kia đi. Lúc ra mình lấy theo để vượt qua đường hầm. Ờ, để thế được rồi. Mang theo vào bất tiện. Tao chắc bên trong không có đào hầm hố gì đâu. Để rồi mày xem.
Giọng Bình chắc nịch. Hai đứa mon men vượt qua hàng rào dễ dàng từ lúc nãy nay đang đứng trước một lớp mạng nhện rất lớn, cái nọ đan vào cái kia chi chít. Lạ quá! Mạng nhện giăng ngoài vườn ngôi nhà bỏ hoang ít khi dầy và rộng như một bức tường rào thứ hai như vậy. Đĩnh linh cảm có gì bất thường dừng chân nói với Bình:
- Tao nghi mạng nhện này quá Bình ạ. Không phải mạng nhện thật đâu.
Bình nhìn kỹ, nó hơi sợ không dám đến gần:
- Đúng là mạng nhện thật. Mày sợ quá nhìn gà hóa cuốc thì có.
Đĩnh bị bạn diễu tức quá quên cả sợ hãi tới sát lớp mạng nhện. Nó tươi tỉnh ngay ngoắc Bình lại gần, chỉ trỏ đắc thắng:
- Tao nói có sai đâu. Sợi giây điện nhỏ xíu bằng ni lông trông xa y như mạng nhện. Mày nhìn trong góc thấy có sợi đồng đỏ sáng loáng nối với nhau đó. Còn cãi tao nữa thôi.
Bình toát mồ hôi lạnh ướt trán. Nó bảo Đĩnh:
- Hú hồn. Suýt chút nữa không trông kỹ mình bứt đứt lớp dây điện này là chuông báo động bên trong kêu vang. Lúc đó hai đứa mình chắc chết quá.
Đĩnh lo ngại:
- Bên trong không hiểu chúng có nuôi chó không?
- Phải vào mới biết được. Ở ngoài này đoán chừng sao được. Mày giỏi tìm thử lối vào.
Hai đứa trẻ bắt đầu xem xét các ngõ ngách, kẽ hở để vượt qua lớp “mạng nhện” lợi hại này. Đĩnh lắc đầu thất vọng. Bình bảo bạn:
- Mình hết kế rồi. Đành liều. Mày sợ ở lại ngoài này, mình tao vào trong.
- Mày vào bằng cách nào?
- Tao cố gắng leo lên cây sát bờ rào đàng kia trèo lên cành thấp chuyền sang nhánh kế và nhảy xuống vườn mé bên kia. Tao xem rồi, trên cây chỉ mắc dây điện mình cẩn thận đừng đụng tay chạm chân hay quần áo vào những mối nối ấy là được. Rung rung sợi dây điện chắc không sao. Vì gió thổi rất mạnh ở đây vẫn rung cây là thường, mày nhớ chớ? Phải nhờ cái cây làm trung gian chớ mình không thể vượt qua “hàng rào màng nhện" này trực tiếp được.
- Tao sẽ leo vào với mày. Tao không nhát gan như mày tưởng. – Đĩnh lập lại một lần nữa câu nó đã nói với Thi lúc ở nhà.
Bình kỹ lưỡng từng chút một. Mỗi bước chân nó leo lên cây, Đĩnh đều dòm trước sau và chỗ nào Bình sơ hở Đĩnh bảo cho bạn sửa lại. Bình thành công trong việc nhảy sang mé vườn đối diện và đến lượt Đĩnh chỉ dẫn cho bạn leo cây. Vì ở mé bên kia không thấy rõ lắm nên Đĩnh lại càng phải chú ý khéo léo nhiều hơn nữa. Trời chẳng bao giờ phụ người ngay. Những giây phút hồi hộp kéo dài lê thê như cả một thế kỷ rồi cũng qua đi. Hai bạn an toàn vào vườn bỏ hoang.
Chúng thở phào trút gánh nặng. Bình nhìn đồng hồ ở tay Đĩnh, hai mươi phút dùng để xem xét và leo cây vượt hàng rào mạng nhện. Bình nóng lòng bảo Đĩnh:
- Mình làm mau mau đi còn về. Ở lại vườn này thêm phút nào nguy hiểm phút nấy. Mình chậm quá Đĩnh à. Nếu có thằng Thi đi theo chắc chắn xong xuôi từ nãy.
Hai đứa trẻ núp sau những gốc cây lớn và cỏ dại mọc cao vượt quá đầu người chạy từng chặng thật nhanh vài phía trong. Vườn có nuôi chó không? Cả hai đứa cùng thắc mắc nhưng rồi quên mau. Chúng thấy vẫn yên ổn thì yên chí dần dần.
Đĩnh và Bình không có thì giờ ngắm nghía hay thưởng thức những đám hoa hồng và cúc đại đóa mọc lan đầy vườn. Chắc vị quan thượng thư kia là người phong nhã lắm thích trồng hoa thưởng nguyệt. Ông chết đã lâu nên những cây hoa quý lúc trước được vun trồng thành luống cẩn thận nay mọc ra khắp mặt đất, cạnh tranh với cỏ dại. Chỗ nào có bón phân sẵn lâu năm thì hoa mọc rực rỡ tốt tươi. Nơi khác cằn cỗi toàn cỏ thì hoa héo hắt cọc còi, thấp lè tè, màu sắc nhợt nhạt. Nhờ nhận xét đó mà Bình và Đĩnh biết vị trí các luống hoa, bồn hoa của chủ nhân khuất bóng. Bình chắc lưỡi tiếc rẻ, giá ở đây bình yên nó sẽ vào bứng bớt ít cây hồng đại đóa mang về trồng trước nhà. Giống hồng tuyệt đẹp! Hoa lớn, đều và rất nhiều lớp cánh xếp chồng chất từ trong ra ngoài. Hương thơm ngào ngạt bốc lên tỏa ra khắp vườn. Bình hít một hơi thật dài như muốn thu lấy tất cả hương thơm ấy vào trong hai buồng phổi khỏe mạnh của nó.
Đĩnh thoăn thoắt như con thỏ. Nó không phải bẩm sinh yếu ớt ngu muội, vì nếu ngu làm sao học được nhất lớp! Chỉ vì nó ít hoạt động chân tay nên người đần ra, thiếu sự xoay sở tháo vát rất cần thiết trong thực tế. Chơi với bọn Thi là Đĩnh tiến bộ lắm rồi. Đến hôm nay chắc Đĩnh thực sự trút bỏ lớp vỏ “cù lần” ngớ ngẩn. Nó trở thành một con người mới với một đầu óc mới, một quan niệm sống mới: Nó thích được giỏi giang, mau mắn như Bình và Thi.
Tòa nhà chính hiện ra sừng sững trước mắt. Đĩnh thấy rõ bụi mờ và mạng nhện bao phủ như lâu đài hoang phế cả trăm năm nay. Nó nghĩ lại hàng rào mạng nhện ngoài kia mà rùng mình. Đường đột xông vào cửa lớn là mang họa vào thân.
Bình bảo bạn:
- Mày vào trong kia xem có gì lạ không? Tao vòng sang bên trái nhé.
Đĩnh nhát lắm. Nó nghĩ đi hai đứa đỡ sợ hơn. Một mình nó vào trong gặp ma cà rồng xuất hiện giữa ban ngày hút máu cắn cổ nó thì sao? Nó chạy trốn kịp không? Chắc ăn là phải có thằng Bình đi kèm. Nó bảo Bình:
- Vào đất lạ tách đôi ra mỗi thằng một nẻo dễ bị bắt lắm. Thằng cha râu quai nón chiều hôm qua tao thấy không phải dân hiền. Nhóc con như mình hắn đá cho một cái đủ hộc máu rồi.
Bình thấy bạn nhát quá thì vừa buồn cười vừa bực mình. Song nó nghĩ lại thấy Đĩnh nói cũng đúng. Vào đất lạ lại biết chắc có sự đe dọa như vầy đi một mình chắc đứng tim luôn. Lỡ một đứa đi lạc đứa kia làm sao tìm thấy được? Chẳng lẽ gọi to để biết rõ vị trí bạn? Lộ hết, Bình biết “bọn gian” có mặt trong ngôi nhà và khu vườn hoang vắng này.
Hai đứa nắm tay nhau rón rén lần từng bước một vào trong. Chúng không dám chạy ào ào như khi còn ngoài vườn xa bên ngoài. Bình cảm thấy sự nguy hiểm đe dọa càng lúc càng trầm trọng hơn. Sơ hở một chút là hôm nay hai đứa hết về ăn cơm chiều.
Bình chú ý thấy nhiều vết đào trên đất vừa được lấp vội khoảng một hai ngày nay vì màu đất còn mới, sẫm hơn nền cũ nhiều. Bình toan nói cho Đĩnh nghe nhận xét ấy thì giật mình kéo tay bạn núp lẹ sau một thân cây dương cổ thụ:
- Anh Tư à, tôi tin cẩn ở anh lắm mới nói. Theo nguồn tin mới nhất thì kho vàng và bảo thạch ở đây gồm có mười rương gỗ chôn tại một nơi nào đó trong nhà hay ngoài vườn này. Lúc trước tôi biết chỉ có năm rương. Nếu thành công phần anh sẽ là 10 phần trăm số vàng ngọc lấy được.
Hai đứa trẻ đã lấy lại bình tĩnh sau khi sợ thất thần vì tiếng nói đột ngột trỗi lên ngay trước mặt chúng. Lão râu quai nón đang rảo bước cùng một người trẻ tuổi mắt ti hí luôn luôn liếc qua đảo lại tỏ rõ ra người nham hiểm. Lão râu kính cẩn giữ lễ lắm, tỏ rằng người kia có địa vị cao hơn lão nhiều:
- Thưa anh Hai, anh cho em bao nhiêu em xin nhận bấy nhiêu. Chúng ta hợp tác lâu không có chuyện có kè bớt một thêm hai. Anh là người tốt, em biết chẳng bao giờ anh để em thiệt thòi. Anh tính tới chừng nào mình có thể lấy được vàng?
- Chừng tuần lễ nữa là cùng. Rồi mình dông để lại nơi đây lời đồn đãi có ma cà rồng. Ha ha, trời biết chúng ta làm thì không lên tiếng được. Người và quỷ thần nói được thì lại không hay.
Giọng nói gã trẻ tuổi cực kỳ ngạo mạn. Lão râu phụ họa:
- Anh Hai nói đúng. Có trời mới biết được!
Đĩnh lấy làm lạ, chúng đi không để lại vết chân trên đất. Bọn này là người có phải ma đâu. Đĩnh để ý nhìn xuống chân hai tên gian thì thấy dưới gót giày có cột tấm ván mỏng, chữ nhật to bản. Thảo nào, không nhìn được vết chân người trên mặt đất, chỉ hơi lờ mờ dấu đất mới bị đào nhẹ trên mặt một lớp mỏng. Dấu này rất dễ nhòa đi lẫn lộn với đất cũ của tòa lâu đài bỏ hoang.
Bình cũng nhận ra dáng đi cả hai gã là lạ, gượng gạo thế nào. Đến khi Đĩnh chỉ trỏ nói thầm vào tai bạn thì Bình hiểu ngay. Vì cỏ mọc trên đất nên rất khó nhận ra phần chân từ đầu gối trở xuống của bọn gian đang rảo bước trên lối đi chính trong vườn. Hai tên phải đi ngang bàn chân, không trở gót nhấc lên đạp xuống nhẹ nhàng như người bình thường. Lão râu tiếp tục câu chuyện dở dang:
- Anh Hai chờ máy dò đặc biệt về đây phải không?
- Tối nay máy về. Mình khởi sự đào ngay. Tôi cho tăng cường thêm một máy đào đất chạy điện bằng bình ac-quy nữa cho mau. Trước đây dò theo bản đồ không chính xác lắm. Có lẽ bản này sao lại nên nhiều lầm lẫn.
- Lần này mình ăn chắc rồi anh Hai à.
Cả hai hớn hở ra mặt. Chợt người trẻ tuổi mắt lươn gằn giọng làm lão râu lính quýnh.
- Hôm qua anh Tư bảo là hầm sụp hả? Tôi linh cảm thấy hình như có ai lẩn quất quanh đây vô ý sụp hầm chứ không phải tự nhiên đất lở đâu. Anh Tư nói thật hay tính qua mặt tôi đó hả?
- Đâu có anh Hai. Em đâu dám qua mặt anh. Có một vài vết chân mà thằng Du nó bảo là chân gấu con.
- Chân gấu hay chân người?
- Không rõ lắm vì tụi em không đếm được số ngón chân. Em tin chắc là gấu. Gấu con mạnh và nhanh mới nhảy lên khỏi hố đào được. Người sụp hầm chịu chết ở đáy rồi.
Gã mắt lươn dịu giọng:
- Tôi tạm tin anh Tư, nhưng anh điều tra cẩn thận lại rồi báo cáo ngay cho tôi những chi tiết mới đi nhé. Trễ nhất là tám giờ tối nay anh tới gặp tôi.
Lão râu tươi nét mặt:
- Anh Hai tin em đi, em biết chắc vùng này hoang vu chẳng ai dám đến vì truyền thuyết ma cà rồng. Không ai héo lánh lại đây làm gì. Chắc gấu con sụp hầm thật đấy.
- Anh Tư đi tuần chiều nay như thường lệ nhé. Chỗ nào, hầm gần sụp thì sửa sang lại cho thiên hạ khỏi nghi ngờ có đường hầm đào bên dưới lòng đất. Ráng làm đi. Chúng mình sắp phát tài rồi. Thôi chia tay nhé.
Người mắt lươn quay đi. Lão râu kính cẩn chào theo kiểu nhà binh. Bỗng lão gọi người trẻ tuổi trở lại:
- Thưa anh Hai, em xin phép được nuôi một con chó canh giữ trong vườn về đêm.
- Ngu ơi là ngu, mày nuôi để thêm xác con chó bị cắn cổ hút máu chết ở đây à? Thiên hạ sẽ thắc mắc ai là chủ chó.
Gã lẩm bẩm:
- Thằng khùng. Giấu đầu lòi đuôi.
Gã bỏ vào trong mặc lão râu đứng một mình ngơ ngẩn. Rồi gã cũng bỏ vào với tiếng quát sang sảng gọi tên ba người nào đó. Đĩnh và Bình đoán là ba gã thanh niên thuộc hạ lão chiều hôm qua.
Đĩnh hỏi bạn:
- Mình về hay vào bên trong sâu hơn nữa?
- Thôi về được rồi. Tao sợ vào thì dễ lúc ra không kịp, về hỏi ý thằng Thi đã chớ.
Đĩnh bàn:
- Phải rồi bọn này coi bộ còn đông lắm dễ gì thoát được một khi bị phát giác. Ra nhanh Bình ạ.
Hai đứa bé lủi nhanh, leo cây vượt qua hàng rào mạng nhện ra tới bờ đường hầm thu lại cây sào tre và Đĩnh nhảy trước. Đến lượt Bình sửa soạn thì có tiếng chân người dồn dập như có ai đuổi theo trong vườn. Bình lúc này sợ thật sự, nó giục Đĩnh:
- Ném sào qua cho tao mau lên!
Đĩnh ném qua cho Bình. Bình nhìn lại thấy hai ba người còn trong dãy nhà chính, không biết họ nhìn thấy Bình chưa. Nó làm gan chạy thụt lùi lấy đà chống cây sào vào cạnh đường hầm đất nhảy qua. May quá, thoát nạn rồi.
Vội vã, hai đứa trẻ phóng nhanh về phía tảng đá để ẩn núp. Bình chạy còn xách theo cây sào tre nên hơi vất vả. Nó vấp lên vấp xuống. Còn cách tảng đá độ 50 thước thì lô nhô ba bốn bóng người hiện ra bên kia đường hầm. Bình ra lệnh cho Đĩnh:
- Nằm xuống đi mày. Nằm lẫn vào những khóm cỏ tranh. Chúng không biết đâu. Chạy tiếp bị lộ ngay.
Hai đứa hồi hộp theo dõi đoàn người bên kia. Họ có xe máy dầu vọt qua đường hầm rồi phóng trên đường chính đuổi theo. Chúng chạy qua chạy lại chẳng thấy tăm tích gì đáng ngờ vực. Một tên dừng xe lại ngay chỗ cách hai đứa trẻ núp chừng 20 thước nói với tên ngồi yên sau lúc ấy đứng trên mặt đất dáo dác nhìn quanh.
- Rõ ràng tôi thấy có hai bóng người. Giờ đây đâu mất tiêu rồi, chẳng lẽ ma cà rồng thật hiện ra nhát tụi mình?
Tên kia gạt đi:
- Ma cỏ gì. Mày ở trong tổ chức lâu còn lạ chi nữa. Mày đừng tỏ vẻ mất tinh thần. Anh Tư cạo cho một mách nữa thì khổ. Hôm qua bị la sao đó không biết, anh Tư chửi tụi mình như tát nước vào mặt về vụ hầm sụp.
- Suỵt, nói nhỏ chứ. Đừng kêu anh Tư, phải gọi ông Tư đàng hoàng. Lão làm phách lắm tính hay bắt lỗi từng chút.
- Ông cái mốc sì. Lão có xứng đáng gì. Ăn trộm bị tù mới ra, kẽ răng còn dính hạt cơm tù chưa xỉa ra kịp mà.
Bọn thuộc hạ của lão Tư ghét lão lắm. Chúng không sợ oai người chỉ huy chút nào. Lão Tư và tên còn lại, đi trên chiếc xe máy dầu thứ hai lùng khắp mé bên kia. Lát sau xe ấy xịch lại:
- Tụi bây không đi lùng nó đứng tán gẫu hả?
- Chúng tôi không thấy ông Tư à. Chắc thằng Du nhìn lầm. Nó dạo này mắc bệnh thần kinh rồi đấy, điên điên khùng khùng.
- Có thế cũng làm tao hốt hoảng đi theo tụi bây. Đồ ăn hại. Chúng mày cất tấm ván bắc qua hầm chưa?
- Quên rồi ông Tư. Thôi để đó luôn chốc nữa về khỏi mất công bắc lại.
Bốp, bốp. Hai tiếng ròn tan. Lão râu quai nón vừa tát hai cái thật mạnh vào hai má tên thanh niên mới nói câu trên. Lão gầm lên làm Đĩnh và Bình giật mình, ngước mắt lên bắt gặp tia nhìn như đổ lửa của lão râu chiếu thẳng vào mặt tên thủ hạ:
- Mày dám ăn nói với tao như vậy hả? Đồ khốn kiếp. Quen ăn no làm biếng. Tao giết mày được là tao giết liền.
Nghe lão hăm tên Du sợ quá can dùm cho bạn:
- Ông Tư bớt giận. Thằng ấy nó lỡ lời. Ông trừng phạt vậy nó tởn rồi.
Lão quay sang tên Du:
- Còn mày nữa. Tội báo động ẩu để về nhà tao nói tới. Bây giờ đừng lên mặt. Mày là cái thá gì đòi ngăn cản tao?
Tuy nói thế nhưng lão không đánh đập gã thanh niên nữa, ngó lơ. Chợt lão chú ý đến cây sào tre Đĩnh và Bình quăng thật xa chỗ núp của chúng khi nãy chỉ tay bảo Du:
- Mày nhặt cây sào lại cho tao.
Tên còn lại đi chung với lão râu trên chiếc xe máy dầu thứ hai bàn ra:
- Thôi khỏi bảo thằng Du nhặt, ông Tư à. Tôi thấy cây sào ấy lâu rồi. Từ hồi mình mới tới ở đây.
Lão râu nửa tin nửa ngờ.
- Mày nói thật hả?
- Tôi có nói láo bao giờ đâu. Ông Tư tin tôi đi.
Suýt chút nữa thì Đĩnh và Bình đang núp trốn phải phì cười. Lão râu đối với kẻ dưới hung hăng bao nhiêu thì với bề trên lão sợ hãi bợ đỡ bấy nhiêu. Lão lớn tuổi mà xưng em ngọt xớt với gã trẻ tuổi mắt lươn. Thật là khôi hài và bi thảm đối với những người dưới tay lão gặp phải người chỉ huy tiểu nhân bất tài. Chúng nó trẻ con thật nhưng cũng hiểu ra là gã thứ tư thấy lão râu nổi giận lo cho tính mạng bạn vội vàng nói láo cho xong chuyện.
Lão Tư bảo ba tên kia:
- Thôi về đi. Ta chán tụi bây lắm rồi.
Khói xe phun bay đầy mặt mũi Đĩnh và Bình. Hai đứa sặc sụa nhưng không dám ho thành tiếng. Bình chỉ cho Đĩnh bắt chước mình lấy ngón tay trỏ đè vào cổ họng ngăn tiếng ho lại. Bọn họ vừa khuất bóng là hai đứa ho như gà nấc cục. Một lát sau hai đứa bỏ luôn chiếc sào tre trên đám cỏ tranh chạy tay không về nhà. Chúng sợ bọn lão râu trở lại thấy cái sào biến mất đoán được có người đến đề phòng cẩn mật thì khó lọt vào trong ngôi nhà hoang lần nữa.
Bình thấy đói cồn cào mới dừng chân trên đỉnh đồi lục trong túi quần khúc bánh mì thịt ra ăn. Nó nhìn đồng hồ thấy đã 11 giờ rưỡi, Đĩnh cũng đang nhai bánh mì ngon lành. Chợt nhớ ra điều gì Đĩnh nói với bạn:
- Chúng đi xe máy dầu sao không thấy vết bánh xe lăn trên mặt đất?
- Mày thiếu thông minh quá. Ở vè xe bánh trước và bánh sau đều có gắn cọ lớn giống chổi sơn sát đất. Cọ ấy xóa vết bánh xe, nhưng nhìn kỹ mày thấy có một đường cong tạo nên bởi màu đất mới thật mờ. Đúng chưa?
Bình và Đĩnh về nhà sớm hơn mọi hôm vào lúc 2 giờ trưa.
__________________________________________________________________________
Xem tiếp CHƯƠNG IV