VII
Mới thoạt trông, Khôi, Việt cũng đã nhận ra ngay người đàn ông đó không
phải là người lạ mình đang theo dõi. Hắn ngồi im lặng, đôi mắt ngó mông
ra ngoài, mẩu thuốc lá phì phèo trên miệng.
Từ chỗ nấp, Việt nghe như có tiếng nước vỗ róc rách, rì rào ở đâu đây. Lắng tai nghe, anh hiểu rằng vị trí các anh đang ẩn ở ngay trên mé sông. Anh toan nói cho bạn biết điều vừa nhận xét thì Khôi đã ghé vào tai anh thì thầm.
- Chắc hẳn người này đang chờ ai đó. Chúng mình hãy rình xem. Nhưng nếu cậu có mệt, cứ chợp ngủ đi một lát, để tớ canh chừng cho.
Việt nghe lời bạn, ngả đầu trên lưng con Vện lúc ấy cũng đang nằm phục vị bên cạnh. Đôi mi mắt chĩu nặng của Việt khép lại và anh thiếp đi trong một giấc mộng kỳ ảo.
Việt thấy mình đang nhảy qua các vườn rau, đuổi bắt tên tù vượt ngục. Nhưng khi tóm được hắn thì lại hóa ra thím Hai Hòa. Thím lắc mạnh Việt và mắng: "Quân ăn hại, mày làm nát hết vườn rau của tao."
Giữa lúc ấy chẳng hiểu Bạch Liên ở đâu hiện ra phản kháng: "Đây là vườn rau của tôi, không phải của thím. Anh Việt có thể qua lại tự do, muốn làm gì cũng được, chỉ có anh Khôi không được phép."
Khôi cười. Hắn cưỡi trên một chiếc xe mô tô, mắt đeo cặp kính đen to tướng ra dấu gọi Việt. Việt nhảy lên ngồi đằng sau, chiếc xe phóng như bay đuổi gấp tên tù đang ngồi trên xe hơi. Đuổi gần tới nơi, bỗng Việt tuột tay ngã nhào đầu xuống đất...
Việt tỉnh dậy giữa lúc con Vện nhỏm người lên làm đầu anh trượt xuống. Anh nghe phảng phất tiếng Khôi gọi:
- Dậy đi bồ. Có động ở phía dưới rồi đấy.
Việt nhỏm người lên. Con Vện đã đứng thẳng chân, nghe ngóng.
Phía dưới mé sông có tiếng lao xao của nhiều người vọng lên thật. Âm hưởng của tiếng nói hòa lẫn vào tiếng nước vỗ óc ách không nghe ra lời nào rõ rệt.
Khôi lắng tai, rồi lẩm bẩm:
- Họ đang bảo nhau chờ nước rút sẽ nhổ neo.
Việt hỏi:
- Chừng nào nước rút?
- Không biết. Nhưng chắc là khi trăng lặn. Họ sẽ lợi dụng trời tối để ra biển.
Ngẩng nhìn vào trong nhà, Khôi tiếp:
- Người đàn ông ngồi hút thuốc không còn đó nữa. Có lẽ hắn đã xuống gặp bọn kia.
- Thế còn... tên tù ?
- À, một là hắn còn ẩn trong nhà này, chờ bọn kia lên, hoặc cũng đã xuống dưới ấy rồi.
- Khôi tính sao bây giờ ?
- Để tớ bò vào, coi thử tình hình đã.
Bóng Khôi vừa nhô lên, Việt bỗng thấy cổ họng mình nghẹn cứng. Anh lo lắng nhìn bạn tiến sát tới căn nhà, ngó qua kẽ vách. Giây lát Khôi lại bò ra:
- Trong nhà không có người. Chỉ thấy có rất nhiều kiện hàng đã xếp sẵn.
- Chắc là những hàng lậu, hay đây là một trạm bí mật để giao hàng ?
- Có thể lắm, Khôi đoán bọn kia thế nào cũng trở lên để khuân vác hàng xuống.
Việt im lặng. Trong bóng tối Việt không nom rõ nét mặt của Khôi nhưng anh vẫn yên tâm chờ đợi sự quyết định của bạn.
Khôi thì thào:
- Tạm thời chúng mình cứ nấp kỹ ở đây, chờ bọn kia lên khuân hàng, lúc ấy ta sẽ lẻn xuống dưới tàu.
- Chiếc Hồng Hải ?
- Chứ còn gì nữa! Nhưng im, hình như họ đã trở lên rồi kìa.
Quả nhiên có tiếng bước chân rậm rịch, và tiếng cười nói.
Việt nghe rõ giọng lè nhè của một người:
- Có gì cho anh em uống với không ?
Và một giọng khác trả lời:
- Có đủ la-de, ba-xi-đế đây. Cứ yên trí chuyển hàng đi đã. Rồi tha hồ uống.
Việt chỉ mong cho lúc ấy họ quây lại uống thật nhiều rượu rồi say mèm cả ra đó. Như vậy sự việc sẽ kết thúc một cách dễ dàng hơn. Nhưng bỗng Việt bị một khuỷu tay thích vào sườn, và tiếng Khôi thoảng qua tai:
- Đi thôi, Việt !
Hai anh em lủi nhanh, vượt khỏi vị trí đang nấp. Khoảng trước căn nhà có một sân trống dốc thoai thoải tới mé sông.
Khi tiến qua khoảng sân trống ấy Việt có ý tưởng so sánh nó với một cái bến nhỏ, một thứ nhà ở ven sông không ai để ý tới, nhưng thuyền bè có thể cập bến được.
Mảnh trăng lưỡi liềm đã lặn. Trời tối như bưng lấy mắt. Ánh đèn trong nhà chiếu qua khuôn cửa hắt một vệt sáng dài ra tận ngoài sân.
Cuối vệt sáng đó lờ mờ nổi bóng một con tàu kiểu chở hàng đậu sừng sững ở ven bờ.
Khôi ghé sát tai bạn nói nhỏ:
- Tớ cam đoan với cậu, kia là chiếc tàu Hồng Hải.
Dù không trông thấy rõ vì trời tối, Việt cũng tin chắc như Khôi. Cậu bỗng thấy phấn khởi, hãnh diện vì cuộc theo dõi đã tới đích. Thực không khác gì một cuộc truy tầm quân gian mà Khôi và Việt là những tay thám tử đầy quả cảm. Nếu Bạch Liên biết được những giây phút hồi hộp như thế này, hẳn cô bé phải phục lắm. Mãi nghĩ bâng quơ, Việt quên cả để ý đến những tiếng động, tiếng nói cười trong nhà vọng ra. Anh bỗng giật mình thấy Khôi kéo mình nấp sau một mô đất. Ở đó nhìn ra, Việt thấy có bóng người từ trong nhà hấp tấp đi xuống. Tới bờ sông, hắn gọi xuống tàu. Một bóng người ở dưới ấy nhô lên hỏi:
- Gì thế ?
Người kia cười, đưa ra mấy chai lớn:
- Có mấy chai ba-xi-đế đây. Đem cất xuống khoang rồi lên nhậu la-de chơi với anh em. Xong, ta chuyển hàng xuống rồi nhổ neo thì vừa.
Khôi nói:
- Để họ lên hết, rồi chúng mình lẻn xuống tàu. Con Vện đâu ?
- Nó đây !
- Cậu ôm lấy nó nhé, kẻo nó rơi xuống sông.
Việt nuốt nước bọt đáp:
- Ừ.
- Cậu sợ đấy à ?
- Không !
- Thế đi. Họ lên kia rồi .
Không kịp lưỡng lự, Việt vội rời chỗ nấp chạy vụt theo bạn. Cả hai tới sát mé sông. Một chiếc ván dài bắc cầu từ trên bờ xuống cửa tàu. Dưới tàu không còn bóng người nào. Chiếc đèn bão treo trên boong đung đưa trước gió.
Đôi bạn tuy có thấy những chiếc tàu nhỏ, loại chở hàng như thế này đỗ ở bến, hoặc chạy trên sông Sài Gòn, nhưng chưa từng có dịp nào bước chân xuống. Cả hai đều bối rối không biết nên tìm chỗ nào trú ẩn cho khỏi bị lộ.
Tránh khoảng sáng đèn, men theo những chỗ tối để xem xét, hai anh em thấy chỗ phòng lái có một chiếc thang ngắn đi xuống. Lần hết bực thang, Khôi Việt đứng giữa một khoang khá rộng, dùng để chứa hàng. Đây là khoảng giữa của con tàu.
Khôi nói:
- Chúng mình không thể ẩn ở đây được vì dễ bị lộ.
Việt sốt ruột:
- Nhưng cũng phải lẹ lên, không nhỡ họ xuống bây giờ. Đến phía cuối tàu xem.
Đằng cuối tàu có một vách ngăn bằng gỗ. Nhiều bao gạo và các sọt trái cây chất gần vách, chỉ để lộ ra một cánh cửa hẹp. Cánh cửa khép hờ không khóa. Khôi mở ra, ngó cổ vào trong khẽ nói:
- Tối quá, không thấy gì hết.
- Cứ vô đại đi.
Đứng im một lát, chờ cho quen mắt với bóng tối, Khôi đưa tay sờ soạng ra phía trước, dò đường. Tay anh đụng vào một chiếc thùng gỗ. Trên mặt thùng lủng củng ít vật dụng. Anh mừng rỡ nắm được hộp quẹt. Một cây quẹt được bật cháy, Khôi lẩm bẩm:
- Phòng máy Việt ạ.
Chỉ nghe hơi thở của Việt rồn rập bên tai. Khôi càu nhàu:
- Bình tĩnh chớ cậu, sao thở mạnh thế?
Việt thúc vào người bạn:
- Coi kìa !
Phía đàng sau máy còn một cánh cửa hẹp nữa. Khôi bật cây quẹt thứ hai. Cánh cửa mở vào một khoảng thót hậu phía cuối tàu, chỗ chứa những thùng dầu mỡ, với đủ các thứ dụng cụ cần thiết cho một tàu thủy.
Khôi nói:
- Chỗ này kín đáo, chúng mình ẩn luôn ở đây thôi.
Ngồi thu mình sau chiếc thùng lớn, đôi bạn lắng tai nghe ngóng. Không lâu, có tiếng những bước chân thình thịch trên sàn tàu. Rồi tiếng máy nổ, tiếng chân vịt chuyển động dưới nước, và con tàu Hồng Hải từ từ rời bến.
Khôi, Việt nín thở ngồi sát bên nhau. Cả hai đều nghe rõ tiếng khuấy động
của chân vịt, tiếng nước chảy róc rách và văng vẳng tiếng cười nói của
những người trên tàu. Có lẽ chất rượu đã ngấm vào người họ. Nhưng có
tiếng nói lớn át hẳn tất cả. Hình như đây là tiếng người chủ tàu buộc họ
im tiếng.
Nhịp chuyển động của con tàu mỗi lúc một khác. Mới đầu, nó lướt nhẹ nhàng, rồi dập dình nghiêng ngả.
Việt đoán con tàu đang ra khơi. Mặc dầu tình thế hai anh em đang liều lĩnh trải qua rất hồi hộp, Việt cũng thấy háo hức khi nghe tiếng nước sủi bọt réo ở hai bên thành tàu. Đây là lần đầu tiên Việt vượt sóng trên một con tàu có máy chạy hẳn hoi. Anh hơi ngạc nhiên thấy bạn không tỏ vẻ gì bở ngỡ. Khôi như đã từng trải qua nhiều cuộc du hành như thế này, tuy Việt biết rõ Khôi cũng như mình chưa bao giờ đặt chân xuống tàu thủy. Nhưng đó là đặc tính của Khôi. Gặp bất cứ hoàn cảnh nào, Khôi cũng dễ dàng hòa mình vào được. Anh thản nhiên nói :
- Không biết con tàu này đưa chúng ta đi đâu đây ?
Việt đáp :
- Chắc nó đến một căn cứ bí mật nào mà người lạ chúng ta theo dõi muốn đến.
Ý nghĩ bị đưa đến một nơi hẻo lánh xa xôi ngoài biên giới, sa vào tay bọn người hung bạo, những người sống ngoài vòng pháp luật, những bọn thảo khấu, coi đồng tiền nặng hơn tính mạng làm Việt rợn người. Từ trước đến giờ Việt bị hấp dẫn lôi cuốn trong cuộc rượt đuổi tên tù vượt ngục quên nghĩ đến sự mạo hiểm liều lĩnh của mình. Anh lo lắng tự hỏi những người trên tàu này là ai, thuộc hạng người nào ? Nếu quả họ là những phần tử xấu, gian manh hung ác, thì hậu quả bi đát của hành động dại dột này sẽ không sao tránh được, các anh sẽ bị họ bắt, và...
Việt nhắm mắt lại, không dám nghĩ tiếp nữa. Thấy mình bị mắc kẹt trên tàu không còn cách nào thoát thân, Việt lo sợ muốn khóc. Muốn biết bạn có cùng cảm nghĩ như mình không, Việt hỏi :
- Cậu nghĩ sao ?
- Nghĩ gì chứ ?
- Về những người ở trên tàu này. Liệu họ có đồng lõa với tên kia không ?
Khôi suy nghĩ rồi đáp :
- Có thể họ là đồng bọn của tên kia, mà cũng có thể họ chỉ là những người được trả thực nhiều tiền trong việc chuyên chở.
Việt vẫn áy náy :
- Nhỡ chúng mình bị bọn họ tóm được ?
Khôi bối rối ngồi im. Trường hợp ấy Khôi cũng chưa biết phải đối phó cách nào. Nhưng Khôi cứ nói cho yên lòng bạn, và cũng để tự trấn tĩnh lòng mình.
- Ồ không sao đâu, vả lại Bạch Liên đã hứa...
Việt chép miệng :
- Liệu có thể tin vào lời hứa của một cô gái không ?
- Tớ không tin lắm đâu, nhưng cứ hy vọng.
Giữa lúc hai anh em đang bàn tán chợt nghe có tiếng chân bước, và tiếng hai người nói chuyện bên phòng máy
Một người, có lẽ đã đứng tuổi, bảo :
- Đốt cây đèn lên, mày còn chờ gì nữa, Tám ?
Người kia trả lời :
- Tôi còn tìm bao quẹt !
Việt rủn người nhớ đến bao quẹt Khôi đã lấy khi nãy. Tiếng người ấy làu bàu tiếp :
- Quái lạ, rõ ràng tôi để bao quẹt trên nắp thùng này, mà sao bây giờ không thấy. Hay có đứa nào lấy mất rồi.
Người đứng tuổi gắt :
- Chỉ có tao với mày trong phòng này. Ai vào đây đâu mà lấy ?
- Thì rõ ràng tôi để đây mà.
- Thôi tao có bật lửa đây. Châm lẹ cây đèn lên. Xem qua máy móc rồi còn nằm nghỉ một lát, trời sắp sáng rồi.
Ánh lửa bật lên, hiện rõ một đường sáng dài nơi khe cửa. Việt nghe tiếng người trẻ tuổi hỏi :
- Chú Năm à, chỗ hàng vừa bốc xuống, và gã cao lớn đi đâu đó ?
- Ra khỏi khúc sông này, tới một chỗ đã định sẽ thả xuồng cho hắn xuống với hàng hóa.
- Rồi hắn làm sao, chú Năm?
- Rồi hắn chèo đi đâu, thây kệ hắn, việc gì đến mày.
Im lặng một lát, người trẻ tuổi ngập ngừng tiếp:
- Hình như gã cao lớn đó không phải người Việt mình phải không chú ?
- Y người Tàu lai Mên...
- Sao tôi thấy khả nghi quá chú Năm à.
Người kia lại gắt :
- Tao đã bảo thây kệ hắn mà. Việc gì tới mày hả Tám ? Chừng xong việc rồi, mày được lãnh một số tiền lớn, không đủ sao ?
- Đành thế, nhưng mà...
- Nhưng mà sao ? Mày có làm chủ con tàu này không ? Lão Koóng mới là chủ. Nó muốn chở ai mặc ý nó. Còn gã cao lớn kia muốn tới đâu cũng đã có sự thỏa thuận rồi. Mày đừng có tò mò xen vào mà có khi mất mạng. Tốt hơn hết mày cứ nằm đó mà coi máy, để tao ra ngoài một lát.
Có tiếng động cửa, rồi im lặng trở lại hoàn toàn. Việt ngẩn người ra suy nghĩ về những điều vừa nghe được.
Như vậy, trên chiếc Hồng Hải này còn có những người không hẳn là đồng lõa với tên cao lớn. Được biết điều ấy Việt mừng thầm, toan bàn với bạn ra gặp người thợ máy cho người ấy hiểu rõ và xin anh ta tiếp tay giúp mình. Anh chưa thực hiện được ý định ấy vì con Vện từ nãy giờ cứ cựa quậy luôn. Bị gò ép trong một xó tối chật chội, thêm con tàu lắc lư khó chịu, con Vện chẳng những cựa quậy nhiều, nó còn sủa lên mấy tiếng.
Việt hốt hoảng bịt mõm chó lại. Nhưng không kịp. Bên phòng máy có tiếng động lỉnh kỉnh, rồi cánh cửa mở ra chói lòa ánh sáng. Người thợ máy soi đèn vào, tìm kiếm. Con Vện sủa hộc lên trong lúc người nọ mở to mắt kinh ngạc nhìn Khôi, Việt nép sau mấy chiếc thùng. Sự kinh ngạc làm anh ta đứng ngẩn ra một lát không biết nói gì. Hắn hãy còn trẻ, quãng 27, 28 tuổi, bận chiếc quần xanh kiểu thợ máy, lưng để trần để lộ ra những bắp thịt rắn chắc.
Khôi nói ngay :
- Chào anh Tám !
Anh Tám thợ máy lúc ấy mới bật cười :
- Tụi bây là ai ?
Khôi đứng lên :
- Chúng em theo dõi một tên tù vượt ngục, gã cao lớn người Tầu lai Mên anh vừa nói đó.
Cặp mắt anh Tám nhìn Khôi, Việt đầy vẻ kinh dị :
- Hai thằng nhãi này muốn rỡn sao chớ !
- Chúng em nói thật mà. Hắn là tên gian manh, có làm điều gì phi pháp nên mới có hành động bí mật như thế chứ ?
Anh Tám gật đầu lẩm bẩm :
- Phải. Có những ngoại nhân sống nhờ đất nước mình đã không tuân luật pháp của ta còn muốn tìm cách làm hại.
Việt hân hoan tiếp :
- Và ta không nên nhận tiền để giúp họ, phải không anh?
Anh Tám không nói gì, lẳng lặng khép kín cửa lại, ngồi xuống một chiếc thùng kế đó đối diện với Khôi, Việt. Anh mỉm cười hỏi :
- Các chú làm cách nào theo hắn xuống đây được ?
Đôi bạn không còn cách gì hơn là kể lại câu chuyện từ đầu.
Anh Tám nghe xong lẩm bẩm :
- Không thể tưởng tượng được ! Thực khó tin quá ! Các chú chỉ là hai thằng lỏi...
Anh gãi tai tiếp :
- Nhưng phải công nhận là can đảm. Bây giờ biết tính sao đây ?
Việt nói :
- Sẽ có một chiếc tàu tuần cảnh bắt chiếc Hồng Hải này. Bạch Liên đã hứa sẽ đi báo...
- Bạch Liên nào ?
- Một người bạn gái của chúng em.
Anh Tám nhìn Việt cười :
- Các chú ngây thơ và nhiều tưởng tượng lắm. Nhưng nếu có thật như vậy, tôi e cũng không kịp vì chừng nửa giờ nữa hắn đã xuống xuồng đi mất rồi.
Khôi hăm hở nói :
- Chúng ta phải tìm cách ngăn hắn lại.
Anh Tám hất hàm hỏi :
- Bằng cách nào ?
Việt suy nghĩ :
- Có cách nào hủy được chiếc xuồng đó không nhỉ ?
- Nó đã được buộc hờm sẵn bên mạn tàu rồi.
Khôi nhỏm người lên, nắm lấy tay anh Tám :
- Nếu vậy, chỉ cần cắt đứt dây cho nó trôi đi là xong.
Anh Tám lặng lẻ nhìn Khôi, rồi chậm rãi nói :
- Giờ này, tôi lên boong không được. Họ sẽ thấy và hỏi lên làm gì.
Khôi đứng lên quả quyết :
- Để em đi cho. Người em nhỏ, lên trên dấy em dễ luồn lỏi, ẩn nấp hơn.
Việt cũng đứng lên :
- Tớ đi với cậu.
- Không, cậu cứ ở đây, mình tớ là đủ.
Người thợ máy hết nhìn Khôi đến Việt, gật gù :
- Các chú can đảm lắm, và cũng lanh trí nữa. Tôi thực không ngờ !
Khôi hỏi :
- Anh tám có dao không ?
Người thợ máy móc túi đưa ra một con dao. Khôi mỉm cười nháy bạn :
- Ở yên đó nhé. Độ vài phút tớ trở lại liền.
Khôi ra khỏi chỗ nấp cùng với anh Tám. Việt thấy anh ghé tai Khôi dặn nhỏ điều gì. Rồi Khôi rón rén lên thang.
Phút sau Việt nghe tiếng lết khẽ phía trên đầu. Chắc hẳn Khôi đang lẻn tới chỗ buộc chiếc xuồng. Mọi việc có vẻ xuôi chảy. Khôi chỉ việc cắt đứt sợi dây, cho chiếc xuồng tuột xuống và trôi đi, là có thể cầm chân được tên tù ở lại trên tàu.
Chợt anh Tám nhô người vào, xách vội lấy cây đèn. Anh chỉ kịp dặn nhỏ Việt "nấp đi" rồi hấp tấp đóng cửa lại.
Có tiếng chân bước vào phòng máy, tiếp đến giọng nói của người đứng tuổi :
- Sắp tới chỗ hạ xuồng cho gã cao lớn xuống rồi. Tao ngủ một lát nghe Tám !
Khôi vẫn còn ở trên boong, mà trời thì đã sắp sáng !