Ngồi trong bóng tối, Việt lo lắng suy nghĩ không tìm ra được cách nào để
báo cho Khôi biết người thủy thủ già đã trở lại. Nếu khi ở trên boong
xuống, Khôi cứ vào thẳng phòng máy tất sẽ bị lộ. Giây phút trôi qua,
Khôi vẫn biệt tăm. Chẳng hiểu lúc này Khôi ẩn ở chỗ nào ?
Bên phòng máy không thấy động dạng gì. Anh Tám và người thủy thủ già hẳn vẫn còn ở đó. Chẳng hiểu lão đã ngủ chưa ? Khá lâu Việt mới nghe tiếng ngáy ròn rã nổi lên.
Bỗng Việt giật thót người lại, thấy cánh cửa hé mở. Anh Tám nhô đầu vào khẽ nói :
- Tôi ra báo cho bạn chú biết mà trở về, lão Năm ngủ say rồi.
Việt gật đầu, hỏi :
- Đã cắt được dây xuồng chưa anh ?
Anh Tám nhoẻn miệng cười :
- Rồi. Chiếc xuồng trôi đi từ nãy giờ, mà chưa ai hay biết gì hết.
Nhưng anh Tám vừa dứt lời thì ở phía trên boong tàu đã có tiếng chân chạy huỳnh huỵch và tiếng hô hoán :
- Mất chiếc xuồng rồi ! Xuồng bị đứt dây trôi mất rồi !
Trên boong tàu trở nên náo động. Rồi lại có tiếng giận dữ nói :
- Dây cột xuồng không phải đứt mà là bị cắt !
Việt và anh Tám nhìn nhau sợ hãi. Vẫn chưa thấy bóng Khôi đâu cả.
Anh Tám thì thào :
- Để tôi lên xem tình hình ra sao đã ?
- Cho em lên với.
- Không được, chú phải ở lại đây.
Anh Tám vừa ra khỏi, Việt áy náy không sao ngồi yên được. Ý nghĩ Khôi lâm nguy làm Việt đâm liều. Anh rón rén ra chân cầu thang nhìn lên. Trời đã tảng sáng. Trên boong tàu mọi người đang bàn tán xôn xao về chiếc dây xuồng bị cắt. Một giọng nói cáu giận nghe ngọng líu vang lên :
- Ngộ mà biết được đứa nào cắt đứt sợi dây thì ngộ giết chết nó !
Việt đoán đó là tiếng người chủ tàu, lão Koóng. Cứ nghe giọng nói của lão, cũng biết lão là một người ghê gớm. Khôi có thể bị hại nếu lão bắt gặp.
Có người bàn :
- Hay cho tàu quay lại để tìm chiếc xuồng ?
Lão Koóng gạt phắt :
- Không được. Phải đi luôn, trời sáng mất rồi !
Lại có tiếng hỏi :
- Chú Koóng định cho tàu ghé bến nào ?
Việt không kịp nghe câu trả lời, và họ bàn cãi nhau ra sao, vì ngay lúc ấy, phía sau lưng Việt chợt có tiếng động. Anh quay ngoắt lại, và thấy người thủy thủ già. Lão đang ngủ say thì chợt tỉnh vì nghe trên boong có tiếng ồn ào. Ở phòng máy ra, lão gặp Việt và gườm gườm đứng nhìn.
Bối rối, Việt cũng đứng nhìn lão, không biết nói gì. Lão người nhỏ thó, nhưng vai rộng, với đôi tay gân guốc như dây chão. Cặp mắt nhìn của lão làm Việt run sợ. Lão nhếch mép cười gằn :
- Mày làm gì ở đây thằng nhỏ này ?
Việt vẫn không trả lời được. Anh biết rằng người đàn ông này không phải là người đễ gây thiện cảm. Lão vồ lấy Việt :
- Mày câm hả. Sao tao hỏi mày không trả lời ?
Việt ấp úng đáp :
- Tôi đi chơi, muốn đi bằng tàu thủy cho biết.
- À, mày muốn đi chơi biển bằng tàu thủy. Đừng có bày đặt nghe không. Khôn hồn thì nói ngay cho tao biết, mày xuống tàu này hồi nào ?
Việt đứng im. Vẻ mặt độc ác của người thủy thủ làm Việt hoảng sợ. Anh chỉ muốn bỏ trốn. Nhưng cánh tay của người kia vẫn nắm chặt lấy Việt và lay mạnh :
- Mày nhất định không nói hả ? Có phải mày muốn dò la công việc của chúng tao không ? Nếu mày không khai rõ, tao quăng mày xuống biển bây giờ.
Việt vẫn im lặng. Người thủy thủ già càng giận dữ lắc mạnh hơn. Đột nhiên cơn sợ của Việt tan biến. Anh vùng vẫy, và nhận thấy người thủy thủ đi chân không, anh liền dẫm lên chân lão. Lối phản công bất ngờ ấy làm người kia nhăn mặt đau đớn, vội bỏ tay ra để nắm lấy chân xuýt xoa.
Việt chỉ mong có thế. Thừa cơ hội, Việt cắm cổ chạy trốn. Lối thoát duy nhất là leo đại lên cầu thang. Trong khoảng khắc bị giữ trong tay người thủy thủ già, Việt không biết rõ sự việc ở trên boong tàu diễn biến ra sao. Nhưng khi nhô mình lên trên thì điều anh thấy trước tiên là Khôi đã bị bắt.
Khôi bị một bọn chừng sáu người đứng vây chung quanh, anh Tám thợ máy đứng kế bên sau, hai bàn tay nắm chặt, như sẵn sàng bảo vệ cho Khôi. Một người mặc chiếc áo thun, quần để trễ hở rốn có vẻ là chủ tàu. Hai người khác chỉ thờ ơ đứng xem và một người thứ ba nữa đang mắc giữ tay lái. Tất cả đều chưa ai thấy Việt.
Cách đấy độ năm bước, hai tay khoanh trước ngực, điếu thuốc lá ngậm trên môi, tên tù vượt ngục - gã cao lớn, đang đứng theo dõi mọi việc xảy ra với nụ cười nhếch mép.
Việt chỉ kịp nhận định được có thế. Người thuỷ thủ già ở bên dưới đã tập tễnh leo lên, kêu:
- Bắt lấy nó !
Người chủ tàu quay lại, thấy Việt hắn sửng sốt :
- Ủa còn một đứa nữa ! Nó ở đâu ra thế này ?
Người thủy thủ già đã chộp được Việt đáp :
- Nó trốn sau phòng máy. Chắc hai thằng nhãi này theo rình bọn mình.
- Và cắt đứt dây xuồng !
Người chủ tàu nắm lấy vai Khôi :
- Phải mày cắt dây xuồng không ? Tụi bay là ai mà dám theo rình chúng tao ?
Nét mặt người chủ tàu lộ đầy vẻ đanh ác, gian hiểm.
Khôi đứng thẳng mình nhìn hắn, và nói :
- Phải, chính tôi cắt đứt dây xuồng để ngăn không cho người kia trốn thoát.
Chỉ vào gã cao lớn Khôi hỏi :
- Các ông biết người kia là ai chớ ? Hắn là một tên tù vượt ngục mà !
Mặt người chủ tàu đỏ gay vì tức giận. Hắn giơ tay để đánh Khôi. Nhưng anh Tám thợ máy đã đưa tay ngăn lại :
- Khoan đã chú Koóng ! Anh em trên tàu cũng muốn biết người kia là ai ?
Người chủ tàu giằng tay lại, giận dữ :
- Thằng Tám, bộ mày chán cơm rồi hả ? Mày muốn chết dễ lắm mà. Rồi tao sẽ xử cho. Còn người kia là bạn của tao đó.
Anh Tám bình tĩnh đáp :
- Tôi thấy việc chú thả xuồng cho hắn xuống nửa chừng khả nghi lắm. Có việc gì lén lút chú phải cho anh em chúng tôi biết.
Một người trong bọn phụ họa :
- Phải đó, chú Koóng nên cho anh em biết định chở người kia đi đâu.
Việt thấy hy vọng trở lại. Trên tàu còn có những người có lương tri, biết điều phải điều quấy, không chịu hợp tác khi có điều mờ ám phi pháp.
Anh Tám thợ máy tiếp :
- Cũng may nhờ có hai em nhỏ này nên chúng ta mới biết rõ truyện, nếu không chúng ta vô tình trở thành đồng lõa. Giấu gạt anh em như thế là không tốt. Tôi yêu cầu chú Koóng phải cho quay tàu lại đem nộp người kia cho nhà chức trách đã rồi muốn đi đâu hãy đi.
Mặt người chủ tàu trở nên tím lạnh. Hắn lồng lên để đánh anh Tám. Nhưng một giọng nói hằn học vang lên :
- Đừng cãi vã vô ích. Con tàu này phải đi tới nơi đã định. Kẻ nào phản đối hãy coi chừng !
Tất cả đều quay lại nhìn. Người vừa nói câu đó là tên tù vượt ngục. Hắn đứng cách đấy không xa, với một dáng điệu khinh khỉnh. Trên tay hắn cầm một khẩu súng lục.
Lần đầu tiên Việt nghe lời hắn nói. Trước đây Việt chỉ cho hắn là một người phạm pháp, mà không lượng biết được hắn ra sao. Bây giờ thì Việt thấy hắn quả là một tay lợi hại. Hắn mỉm cười bình tĩnh nhìn mọi người và ra lệnh :
- Từ giờ phút này tôi chỉ huy trên tàu. Ai trái lệnh, tôi hạ ngay. Trước hết tôi muốn các anh bắt hai thằng nhỏ này lại, đem nhốt xuống hầm. Chúng nó đã theo dõi tôi suốt hai ngày nay rồi.
Người thủy thủ già cười gằn :
- Phải đấy, trói nghiến hai thằng nhãi ranh này lại.
Việt cố sức vùng vẫy, nhưng vẫn bị người ấy nắm chặt lôi đi. Khôi cũng la hét om sòm và vùng vẫy không kém. Con Vện nghe tiếng la hét của Khôi cũng sủa vang lên. Chẳng biết nó tưởng rằng đây là một trò chơi mới, hay nó cũng hoảng vì thấy Khôi, Việt bị nguy mà nó vừa sủa vừa chạy cuống ở trên boong. Nó đâm bổ vào gã tù cao lớn, làm hắn loạng choạng suýt ngã. Thừa cơ hội ấy, một thủy thủ đánh hắn ngã văng xuống sàn. Một tiếng nổ chát chúa vang lên, tiếp theo là tiếng kêu đau đớn. Khẩu súng trên tay hắn đã làm người thủy thủ bạn bị thương nơi đùi.
Cuộc ẩu đả xảy ra nhanh chóng. Anh Tám thợ máy cố gắng cướp lấy khẩu súng của tên tù nhưng không được. Hắn vùng lên, lùi lại vài bước, khẩu súng lăm lăm trên tay, miệng quát :
- Như thế đủ rồi. Tôi không đùa với các anh đâu. Tôi đã bắn một người bị thương rồi đó. Ai còn ngo ngoe nữa tôi bắn toi mạng ngay.
Quay lại người chủ tàu, hắn tiếp :
- Còn hai thằng nhỏ này là cái họa cho bọn ta đó. Phải ném ngay nó xuống bể, nếu để nó thoát được lên bờ, chúng ta không tránh khỏi lôi thôi.
Trong lúc hỗn loạn, Khôi đã vùng chạy thoát khỏi tay người chủ tàu, chạy lại gần Việt.
- Đừng sợ Việt, có Khôi đây !
Nhanh như chớp, Khôi lao đầu húc mạnh vào người thủy thủ già. Lão loạng choạng để tuột mất Việt.
Khôi nắm tay bạn lôi đi :
- Chạy mau lại đằng mũi tàu, đừng để họ bắt được !
Nhưng người chủ tàu và người thủy thủ già cùng hấp tấp đuổi theo. Việt mê lên tưởng không còn sức để chạy nữa.
Giữa lúc ấy, bỗng nghe có tiếng súng nổ. Làn đạn rít trên không vì đó là phát súng thị uy. Tiếp đến một hồi còi dài.
Tất cả mọi người trên tàu đều sững người ra nhìn. Một chiếc ca nô của đội tuần tiễu giang hải đang xả hết tốc lực rẽ sóng lướt tới.
Khôi Việt im lặng nhìn chiếc ca nô rồi lại nhìn nhau.
Khôi nói :
- Tàu tuần cảnh đã đến !
Và Việt đáp :
- May quá, Bạch Liên đã giữ đúng lời hứa. Chúng ta thoát rồi.
Bên phòng máy không thấy động dạng gì. Anh Tám và người thủy thủ già hẳn vẫn còn ở đó. Chẳng hiểu lão đã ngủ chưa ? Khá lâu Việt mới nghe tiếng ngáy ròn rã nổi lên.
Bỗng Việt giật thót người lại, thấy cánh cửa hé mở. Anh Tám nhô đầu vào khẽ nói :
- Tôi ra báo cho bạn chú biết mà trở về, lão Năm ngủ say rồi.
Việt gật đầu, hỏi :
- Đã cắt được dây xuồng chưa anh ?
Anh Tám nhoẻn miệng cười :
- Rồi. Chiếc xuồng trôi đi từ nãy giờ, mà chưa ai hay biết gì hết.
Nhưng anh Tám vừa dứt lời thì ở phía trên boong tàu đã có tiếng chân chạy huỳnh huỵch và tiếng hô hoán :
- Mất chiếc xuồng rồi ! Xuồng bị đứt dây trôi mất rồi !
Trên boong tàu trở nên náo động. Rồi lại có tiếng giận dữ nói :
- Dây cột xuồng không phải đứt mà là bị cắt !
Việt và anh Tám nhìn nhau sợ hãi. Vẫn chưa thấy bóng Khôi đâu cả.
Anh Tám thì thào :
- Để tôi lên xem tình hình ra sao đã ?
- Cho em lên với.
- Không được, chú phải ở lại đây.
Anh Tám vừa ra khỏi, Việt áy náy không sao ngồi yên được. Ý nghĩ Khôi lâm nguy làm Việt đâm liều. Anh rón rén ra chân cầu thang nhìn lên. Trời đã tảng sáng. Trên boong tàu mọi người đang bàn tán xôn xao về chiếc dây xuồng bị cắt. Một giọng nói cáu giận nghe ngọng líu vang lên :
- Ngộ mà biết được đứa nào cắt đứt sợi dây thì ngộ giết chết nó !
Việt đoán đó là tiếng người chủ tàu, lão Koóng. Cứ nghe giọng nói của lão, cũng biết lão là một người ghê gớm. Khôi có thể bị hại nếu lão bắt gặp.
Có người bàn :
- Hay cho tàu quay lại để tìm chiếc xuồng ?
Lão Koóng gạt phắt :
- Không được. Phải đi luôn, trời sáng mất rồi !
Lại có tiếng hỏi :
- Chú Koóng định cho tàu ghé bến nào ?
Việt không kịp nghe câu trả lời, và họ bàn cãi nhau ra sao, vì ngay lúc ấy, phía sau lưng Việt chợt có tiếng động. Anh quay ngoắt lại, và thấy người thủy thủ già. Lão đang ngủ say thì chợt tỉnh vì nghe trên boong có tiếng ồn ào. Ở phòng máy ra, lão gặp Việt và gườm gườm đứng nhìn.
Bối rối, Việt cũng đứng nhìn lão, không biết nói gì. Lão người nhỏ thó, nhưng vai rộng, với đôi tay gân guốc như dây chão. Cặp mắt nhìn của lão làm Việt run sợ. Lão nhếch mép cười gằn :
- Mày làm gì ở đây thằng nhỏ này ?
Việt vẫn không trả lời được. Anh biết rằng người đàn ông này không phải là người đễ gây thiện cảm. Lão vồ lấy Việt :
- Mày câm hả. Sao tao hỏi mày không trả lời ?
Việt ấp úng đáp :
- Tôi đi chơi, muốn đi bằng tàu thủy cho biết.
- À, mày muốn đi chơi biển bằng tàu thủy. Đừng có bày đặt nghe không. Khôn hồn thì nói ngay cho tao biết, mày xuống tàu này hồi nào ?
Việt đứng im. Vẻ mặt độc ác của người thủy thủ làm Việt hoảng sợ. Anh chỉ muốn bỏ trốn. Nhưng cánh tay của người kia vẫn nắm chặt lấy Việt và lay mạnh :
- Mày nhất định không nói hả ? Có phải mày muốn dò la công việc của chúng tao không ? Nếu mày không khai rõ, tao quăng mày xuống biển bây giờ.
Việt vẫn im lặng. Người thủy thủ già càng giận dữ lắc mạnh hơn. Đột nhiên cơn sợ của Việt tan biến. Anh vùng vẫy, và nhận thấy người thủy thủ đi chân không, anh liền dẫm lên chân lão. Lối phản công bất ngờ ấy làm người kia nhăn mặt đau đớn, vội bỏ tay ra để nắm lấy chân xuýt xoa.
Việt chỉ mong có thế. Thừa cơ hội, Việt cắm cổ chạy trốn. Lối thoát duy nhất là leo đại lên cầu thang. Trong khoảng khắc bị giữ trong tay người thủy thủ già, Việt không biết rõ sự việc ở trên boong tàu diễn biến ra sao. Nhưng khi nhô mình lên trên thì điều anh thấy trước tiên là Khôi đã bị bắt.
Khôi bị một bọn chừng sáu người đứng vây chung quanh, anh Tám thợ máy đứng kế bên sau, hai bàn tay nắm chặt, như sẵn sàng bảo vệ cho Khôi. Một người mặc chiếc áo thun, quần để trễ hở rốn có vẻ là chủ tàu. Hai người khác chỉ thờ ơ đứng xem và một người thứ ba nữa đang mắc giữ tay lái. Tất cả đều chưa ai thấy Việt.
Cách đấy độ năm bước, hai tay khoanh trước ngực, điếu thuốc lá ngậm trên môi, tên tù vượt ngục - gã cao lớn, đang đứng theo dõi mọi việc xảy ra với nụ cười nhếch mép.
Việt chỉ kịp nhận định được có thế. Người thuỷ thủ già ở bên dưới đã tập tễnh leo lên, kêu:
- Bắt lấy nó !
Người chủ tàu quay lại, thấy Việt hắn sửng sốt :
- Ủa còn một đứa nữa ! Nó ở đâu ra thế này ?
Người thủy thủ già đã chộp được Việt đáp :
- Nó trốn sau phòng máy. Chắc hai thằng nhãi này theo rình bọn mình.
- Và cắt đứt dây xuồng !
Người chủ tàu nắm lấy vai Khôi :
- Phải mày cắt dây xuồng không ? Tụi bay là ai mà dám theo rình chúng tao ?
Nét mặt người chủ tàu lộ đầy vẻ đanh ác, gian hiểm.
Khôi đứng thẳng mình nhìn hắn, và nói :
- Phải, chính tôi cắt đứt dây xuồng để ngăn không cho người kia trốn thoát.
Chỉ vào gã cao lớn Khôi hỏi :
- Các ông biết người kia là ai chớ ? Hắn là một tên tù vượt ngục mà !
Mặt người chủ tàu đỏ gay vì tức giận. Hắn giơ tay để đánh Khôi. Nhưng anh Tám thợ máy đã đưa tay ngăn lại :
- Khoan đã chú Koóng ! Anh em trên tàu cũng muốn biết người kia là ai ?
Người chủ tàu giằng tay lại, giận dữ :
- Thằng Tám, bộ mày chán cơm rồi hả ? Mày muốn chết dễ lắm mà. Rồi tao sẽ xử cho. Còn người kia là bạn của tao đó.
Anh Tám bình tĩnh đáp :
- Tôi thấy việc chú thả xuồng cho hắn xuống nửa chừng khả nghi lắm. Có việc gì lén lút chú phải cho anh em chúng tôi biết.
Một người trong bọn phụ họa :
- Phải đó, chú Koóng nên cho anh em biết định chở người kia đi đâu.
Việt thấy hy vọng trở lại. Trên tàu còn có những người có lương tri, biết điều phải điều quấy, không chịu hợp tác khi có điều mờ ám phi pháp.
Anh Tám thợ máy tiếp :
- Cũng may nhờ có hai em nhỏ này nên chúng ta mới biết rõ truyện, nếu không chúng ta vô tình trở thành đồng lõa. Giấu gạt anh em như thế là không tốt. Tôi yêu cầu chú Koóng phải cho quay tàu lại đem nộp người kia cho nhà chức trách đã rồi muốn đi đâu hãy đi.
Mặt người chủ tàu trở nên tím lạnh. Hắn lồng lên để đánh anh Tám. Nhưng một giọng nói hằn học vang lên :
- Đừng cãi vã vô ích. Con tàu này phải đi tới nơi đã định. Kẻ nào phản đối hãy coi chừng !
Tất cả đều quay lại nhìn. Người vừa nói câu đó là tên tù vượt ngục. Hắn đứng cách đấy không xa, với một dáng điệu khinh khỉnh. Trên tay hắn cầm một khẩu súng lục.
Lần đầu tiên Việt nghe lời hắn nói. Trước đây Việt chỉ cho hắn là một người phạm pháp, mà không lượng biết được hắn ra sao. Bây giờ thì Việt thấy hắn quả là một tay lợi hại. Hắn mỉm cười bình tĩnh nhìn mọi người và ra lệnh :
- Từ giờ phút này tôi chỉ huy trên tàu. Ai trái lệnh, tôi hạ ngay. Trước hết tôi muốn các anh bắt hai thằng nhỏ này lại, đem nhốt xuống hầm. Chúng nó đã theo dõi tôi suốt hai ngày nay rồi.
Người thủy thủ già cười gằn :
- Phải đấy, trói nghiến hai thằng nhãi ranh này lại.
Việt cố sức vùng vẫy, nhưng vẫn bị người ấy nắm chặt lôi đi. Khôi cũng la hét om sòm và vùng vẫy không kém. Con Vện nghe tiếng la hét của Khôi cũng sủa vang lên. Chẳng biết nó tưởng rằng đây là một trò chơi mới, hay nó cũng hoảng vì thấy Khôi, Việt bị nguy mà nó vừa sủa vừa chạy cuống ở trên boong. Nó đâm bổ vào gã tù cao lớn, làm hắn loạng choạng suýt ngã. Thừa cơ hội ấy, một thủy thủ đánh hắn ngã văng xuống sàn. Một tiếng nổ chát chúa vang lên, tiếp theo là tiếng kêu đau đớn. Khẩu súng trên tay hắn đã làm người thủy thủ bạn bị thương nơi đùi.
Cuộc ẩu đả xảy ra nhanh chóng. Anh Tám thợ máy cố gắng cướp lấy khẩu súng của tên tù nhưng không được. Hắn vùng lên, lùi lại vài bước, khẩu súng lăm lăm trên tay, miệng quát :
- Như thế đủ rồi. Tôi không đùa với các anh đâu. Tôi đã bắn một người bị thương rồi đó. Ai còn ngo ngoe nữa tôi bắn toi mạng ngay.
Quay lại người chủ tàu, hắn tiếp :
- Còn hai thằng nhỏ này là cái họa cho bọn ta đó. Phải ném ngay nó xuống bể, nếu để nó thoát được lên bờ, chúng ta không tránh khỏi lôi thôi.
Trong lúc hỗn loạn, Khôi đã vùng chạy thoát khỏi tay người chủ tàu, chạy lại gần Việt.
- Đừng sợ Việt, có Khôi đây !
Nhanh như chớp, Khôi lao đầu húc mạnh vào người thủy thủ già. Lão loạng choạng để tuột mất Việt.
Khôi nắm tay bạn lôi đi :
- Chạy mau lại đằng mũi tàu, đừng để họ bắt được !
Nhưng người chủ tàu và người thủy thủ già cùng hấp tấp đuổi theo. Việt mê lên tưởng không còn sức để chạy nữa.
Giữa lúc ấy, bỗng nghe có tiếng súng nổ. Làn đạn rít trên không vì đó là phát súng thị uy. Tiếp đến một hồi còi dài.
Tất cả mọi người trên tàu đều sững người ra nhìn. Một chiếc ca nô của đội tuần tiễu giang hải đang xả hết tốc lực rẽ sóng lướt tới.
Khôi Việt im lặng nhìn chiếc ca nô rồi lại nhìn nhau.
Khôi nói :
- Tàu tuần cảnh đã đến !
Và Việt đáp :
- May quá, Bạch Liên đã giữ đúng lời hứa. Chúng ta thoát rồi.
Chỉ vài phút sau chiếc ca nô đã áp sát bên mạn tàu Hồng Hải. Một viênsĩ
quan trẻ tuổi nhảy sang, theo sau có những thủy binh hờm sẵn súng trên
tay.
Trên chiếc Hồng Hải cuộc náo loạn đã chấm dứt. Người trên tàu chia ra làm hai bọn. Một gồm những người lương thiện thuộc về phe anh Tám đang vây quanh băng bó cho người bạn bị thương. Bọn kia thuộc phe người chủ tàu đứng hằn học nhìn bọn anh Tám.
Cách đấy vài bước, tên tù cao lớn biết không thể nào trốn thoát đành đứng tiu nghỉu một mình, vẻ thất vọng hiện trên nét mặt.
Viên sĩ quan trẻ tuổi tiến lại phía người chủ tàu cật vấn bằng một giọng nói đanh thép.
Việt ngồi xuống đống dây thừng trên mũi tàu, đầu óc hoang mang như vừa trải qua một cơn ác mộng. Cuộc rượt đuổi tên tù thế là đã chấm dứt. Đội tuần cảnh đã đến kịp thời chặn bắt và giải thoát cho đôi bạn trẻ.
Bên cạnh Việt, Khôi ngồi nói liến thoắng những gì, Việt cũng không để ý. Anh thấy mỏi mệt rã rời. Cuối cùng, viên sĩ quan trở về chỗ Khôi, Việt, nhìn các anh mỉm cười :
- Phải hai cậu đã theo dõi tên tù vượt ngục không ?
- Thưa phải, hắn đứng kia.
Viên sĩ quan gật đầu nói :
- Tôi biết. Hắn sẽ bị giải đi bây giờ. Các cậu có rõ hắn là ai không ?
Khôi Việt lắc đầu. Viên sĩ quan tiếp :
- Hắn là một tên trùm buôn lậu, đứng đầu một bọn thảo khấu chuyên cướp bóc ở gần biên giới.
Khôi sung sướng bảo Việt :
- Cậu nghe rõ chưa ? Chúng mình không uổng công nhé !
Việt có nghe rõ, nhưng lúc này anh chẳng buồn để ý gì nữa. Mắt anh ríu lại, muốn nằm gục xuống đó ngủ một giấc. Một thủy binh đến đỡ Việt dậy, dìu sang ca nô. Việt không quên dặn Khôi đi bên cạnh :
- Nhớ đem cả con Vện theo đấy !
Khôi cười đáp :
- Cứ yên trí. Không ai bỏ nó đâu.
Hai anh em bước xuống ca nô, và được các thủy binh niềm nở tiếp đón. Họ để Khôi Việt ngồi nghỉ trên ghế, và trong lúc chờ đợi họ mời hai anh dùng nước giải khát.
Viên sĩ quan sau khi đã truyền những mệnh lệnh cần thiết : canh giữ tên trùm buôn lậu và đồng bọn, liền quay xuống thân mật ngồi cạnh Khôi, Việt. Ông châm điếu thuốc lá, chậm rãi hỏi chuyện Khôi.
Việt để mặc Khôi thuật lại câu chuyện. Anh ngả đầu ra thành ghế và ngủ thiếp đi.
Khi Việt tỉnh dậy thì chiếc tàu tuần tiễu đã áp giải chiếc Hồng Hải đỗ vào bến.
Viên sĩ quan mỉm cười nhìn Việt :
- Cậu ngủ ngon chứ ?
- Dạ, cám ơn ông.
- Thấy cậu ngủ mệt, nên tôi không gọi. Bạn cậu đã lên bờ rồi, đang chờ cậu để ăn điểm tâm.
- Thưa ông đã tới bến rồi ?
- Phải, đây là một bến của Hải quân. Cậu lên bờ ăn điểm tâm, rồi sẽ có xe đưa về Sài gòn. Đô Đốc chỉ huy muốn gặp các cậu.
Việt kinh hoàng hỏi :
- Đô Đốc muốn gặp ! Thưa... phải Đô Đốc là cậu của Bạch Liên không ?
Viên sĩ quan cười :
- Tôi không rõ, vì tôi không quen Bạch Liên. Nhưng được gặp Đô Đốc là một điều vinh dự đấy. Cậu nên sửa soạn mau đi.
Việt sửa lại quần áo, chải đầu, rồi theo vị sĩ quan lên bờ. Khôi ngồi đợi anh trong phòng khách đang nhẩn nha ăn bánh uống sữa. Thấy Việt, Khôi vui vẻ bảo :
- Việt đấy à. Gớm bồ ngủ say quá. Có bánh và sữa để cho bồ tẩm bổ đây !
Viên sĩ quan cùng ngồi ăn với Khôi, Việt. Ăn uống no nê Việt thấy sức lực hồi lại. Anh lanh lẹn cùng Khôi ra xe. Viên sĩ quan đưa các anh đi.
Xe vượt qua một bến khá dài.
Nhìn những chiếc cần trục vươn lên trời, những chiếc tàu đỗ bến, có chiếc để sửa chữa, có chiếc sẵn sàng ra đi với bóng dáng những người thanh niên vạm vỡ trong sắc phục thủy binh đang lanh lẹn hoạt động. Việt thích thú nói :
- Liệu chúng mình có vào được thủy quân không Khôi nhỉ ?
- Mạnh đi chứ ! Nhất là chúng ta sắp được hân hạnh gặp Đô Đốc.
Chiếc xe hơi ngừng lại trước một tòa nhà cao lớn. Đôi bạn theo viên sĩ quan bước lên thềm. Việt không quên kéo theo cả con Vện. Tới một phòng khách khá rộng, viên sĩ quan dặn :
- Các cậu chờ đây để tôi vào trình Đô Đốc đã...
Nói đoạn, ông gõ một cửa gần đấy, bước vào. Không lâu, cánh cửa hé mở. Khôi Việt hồi hộp đứng thẳng người. Nhưng bóng người vừa ra không mang sắc phục thủy quân, mà lại bận y phục một cô gái. Cô gái đó là Bạch Liên.
- Chào các anh. Các anh trở về bình yên cả chứ ?
Khôi kiêu hãnh đáp :
- Lẽ dĩ nhiên rồi !
Bạch Liên bĩu môi :
- Dĩ nhiên, nếu không có tàu tuần cảnh tới kịp !
- Cũng may cho cô đấy, vì cô đã giữ lời hứa, nếu không thì...
- Thì sao ?
- Thì cô sẽ biết tay tôi !
- Xì ! Tôi đâu có sợ. Vả lại tôi không nói chuyện với anh. Tôi nói với anh Việt cơ.
Khôi đỏ mặt đứng yên. Bạch Liên tiếp :
- Hơn nữa những hành động ngu xuẩn của anh không chắc được tán thưởng đâu nhé.
Khôi bực tức :
- Hừ, rượt đuổi một tên gian manh lợi hại, mà là ngu xuẩn !
Bạch Liên vẫn vênh váo :
- Kìa, tôi có nói với anh đâu. Dù sao, mình anh đã chắc gì bắt được hắn. Anh quấy rối khắp mọi người.
Việt lo lắng hỏi :
- Đô Đốc có bực mình không ?
Bạch Liên trợn mắt :
- Ông cáu giận ghê gớm !
Giữa lúc ấy Đô Đốc rời phòng làm việc đi ra. Việt nhận được ông nhờ sắc phục lóng lánh kim tuyến ở cầu vai và ống tay áo.Nom ông rất khả ái, tuy gương mặt cương nghị, và mái tóc đã điểm hoa râm. Ông cũng không có vẻ giận dữ như lời Bạch Liên vừa nói. Theo sau ông là viên sĩ quan chỉ huy đội tuần cảnh, và một người đứng tuổi mặc thường phục mà Việt đoán là ông thân của Bạch Liên.
Sau khi ra dấu cho mọi người ngồi xuống ghế, Đô Đốc bảo Khôi, Việt thuật lại đầu đuôi câu chuyện.
Lần này đôi bạn kể không được gẫy gọn cho lắm, phần vì Đô Đốc hay ngắt lại để hỏi thêm chi tiết, phần vì không khí trong phòng có vẻ uy nghiêm lạ thường.
Nghe xong từ đầu tới cuối, Đô Đốc quay lại viên sĩ quan và ông thân của Bạch Liên nói :
- Bây giờ ta nên xử trí với hai cậu thiếu niên cứng đầu này thế nào ? Các cậu ấy dám lừa dối phụ huynh khi xin phép đi cắm trại, mà thực ra là xông vào một cuộc mạo hiểm dại dột ; đã lén cắp một con chó ; rồi lại liều mạng lẻn xuống một chiếc tàu của bọn buôn lậu, để suýt nữa thì chết mất xác ngoài khơi ; và, đã làm náo động cơ quan an ninh, phải phái một đội tuần cảnh đi cứu. Tôi chưa từng thấy một việc làm như thế bao giờ !
Ông thân của Bạch Liên nghiêm trọng gật đầu :
- Đúng thế !
Đôi bạn ngỡ ngàng nhìn nhau. Khôi ấp úng nói:
- Thưa Đô Đốc, chúng con không làm thế thì làm sao bắt được tên tù vượt ngục ?
Đô Đốc ung dung đáp :
- Thế là các cậu làm liều. Tại sao các cậu không trình nhà chức trách biết ?
- Chúng con sợ không ai tin…
- Tại sao lại không ai tin nếu quả có tên trùm buôn lậu vượt ngục thật ?
Việt ngẩn mặt thốt lên :
- Ừ nhỉ !
Vẻ ngẩn ngơ của Việt làm Bạch Liên bật cười. Cô vội đưa tay bụm miệng. Nhưng tiếng cười của cô đã làm tan mất không khí uy nghiêm của gian phòng. Đô Đốc lườm cháu rồi cười theo, tiếp đến ông thân của Bạch Liên cũng bắt chước, rồi đến viên sĩ quan trẻ tuổi cũng nghiêm mình cười sau Đô Đốc.
Con Vện thấy không khí vui vẻ cũng vẫy đuôi mừng rỡ. Nhân đấy Việt cải chính :
- Thưa Đô Đốc, còn con chó này không phải chúng con đã lấy cắp, mà là tự nó theo chúng con.
- À ra thế ! Nhưng còn người chủ của nó có bằng lòng không ?
Việt cố gắng trình bày :
- Thưa, chúng con ngờ là nó không có chủ, hoặc nếu có thì cũng không mảy may săn sóc đến nó.
Ngừng một lát, Việt tiếp :
- Chắc con Vện này chẳng muốn trở về với bất cứ ai. Nó mến và muốn theo về với chúng con.
Đô Đốc gật gù :
- Mà các cậu về đâu ? Các cậu ở Sài gòn này chứ gì ? Để tôi cho xe đưa các cậu về nhà.
Việt ngại ngùng thưa :
- Chúng con về ấp Xuân Lộc vì chúng con đang nghỉ hè ở đó.
Ông thân của Bạch Liên đứng lên :
- Nếu vậy để tôi đưa các cậu về. Xe tôi có ghé qua lối đó.
Khôi Việt đứng dậy lễ phép cáo từ người chỉ huy và viên sĩ quan. Trước khi trở ra, Khôi còn hỏi :
- Thưa Đô Đốc, chúng con có thể xin vào hải quân được không ? Con muốn học làm sĩ quan...
Đô Đốc cười vỗ vai đôi bạn :
- Tốt lắm. Nhưng còn phải cố học cho ngoan và cho giỏi đã. Rồi sau sẽ hay. Bây giờ các cậu chưa đủ tuổi, đủ lực học…
Trên chiếc Hồng Hải cuộc náo loạn đã chấm dứt. Người trên tàu chia ra làm hai bọn. Một gồm những người lương thiện thuộc về phe anh Tám đang vây quanh băng bó cho người bạn bị thương. Bọn kia thuộc phe người chủ tàu đứng hằn học nhìn bọn anh Tám.
Cách đấy vài bước, tên tù cao lớn biết không thể nào trốn thoát đành đứng tiu nghỉu một mình, vẻ thất vọng hiện trên nét mặt.
Viên sĩ quan trẻ tuổi tiến lại phía người chủ tàu cật vấn bằng một giọng nói đanh thép.
Việt ngồi xuống đống dây thừng trên mũi tàu, đầu óc hoang mang như vừa trải qua một cơn ác mộng. Cuộc rượt đuổi tên tù thế là đã chấm dứt. Đội tuần cảnh đã đến kịp thời chặn bắt và giải thoát cho đôi bạn trẻ.
Bên cạnh Việt, Khôi ngồi nói liến thoắng những gì, Việt cũng không để ý. Anh thấy mỏi mệt rã rời. Cuối cùng, viên sĩ quan trở về chỗ Khôi, Việt, nhìn các anh mỉm cười :
- Phải hai cậu đã theo dõi tên tù vượt ngục không ?
- Thưa phải, hắn đứng kia.
Viên sĩ quan gật đầu nói :
- Tôi biết. Hắn sẽ bị giải đi bây giờ. Các cậu có rõ hắn là ai không ?
Khôi Việt lắc đầu. Viên sĩ quan tiếp :
- Hắn là một tên trùm buôn lậu, đứng đầu một bọn thảo khấu chuyên cướp bóc ở gần biên giới.
Khôi sung sướng bảo Việt :
- Cậu nghe rõ chưa ? Chúng mình không uổng công nhé !
Việt có nghe rõ, nhưng lúc này anh chẳng buồn để ý gì nữa. Mắt anh ríu lại, muốn nằm gục xuống đó ngủ một giấc. Một thủy binh đến đỡ Việt dậy, dìu sang ca nô. Việt không quên dặn Khôi đi bên cạnh :
- Nhớ đem cả con Vện theo đấy !
Khôi cười đáp :
- Cứ yên trí. Không ai bỏ nó đâu.
Hai anh em bước xuống ca nô, và được các thủy binh niềm nở tiếp đón. Họ để Khôi Việt ngồi nghỉ trên ghế, và trong lúc chờ đợi họ mời hai anh dùng nước giải khát.
Viên sĩ quan sau khi đã truyền những mệnh lệnh cần thiết : canh giữ tên trùm buôn lậu và đồng bọn, liền quay xuống thân mật ngồi cạnh Khôi, Việt. Ông châm điếu thuốc lá, chậm rãi hỏi chuyện Khôi.
Việt để mặc Khôi thuật lại câu chuyện. Anh ngả đầu ra thành ghế và ngủ thiếp đi.
Khi Việt tỉnh dậy thì chiếc tàu tuần tiễu đã áp giải chiếc Hồng Hải đỗ vào bến.
Viên sĩ quan mỉm cười nhìn Việt :
- Cậu ngủ ngon chứ ?
- Dạ, cám ơn ông.
- Thấy cậu ngủ mệt, nên tôi không gọi. Bạn cậu đã lên bờ rồi, đang chờ cậu để ăn điểm tâm.
- Thưa ông đã tới bến rồi ?
- Phải, đây là một bến của Hải quân. Cậu lên bờ ăn điểm tâm, rồi sẽ có xe đưa về Sài gòn. Đô Đốc chỉ huy muốn gặp các cậu.
Việt kinh hoàng hỏi :
- Đô Đốc muốn gặp ! Thưa... phải Đô Đốc là cậu của Bạch Liên không ?
Viên sĩ quan cười :
- Tôi không rõ, vì tôi không quen Bạch Liên. Nhưng được gặp Đô Đốc là một điều vinh dự đấy. Cậu nên sửa soạn mau đi.
Việt sửa lại quần áo, chải đầu, rồi theo vị sĩ quan lên bờ. Khôi ngồi đợi anh trong phòng khách đang nhẩn nha ăn bánh uống sữa. Thấy Việt, Khôi vui vẻ bảo :
- Việt đấy à. Gớm bồ ngủ say quá. Có bánh và sữa để cho bồ tẩm bổ đây !
Viên sĩ quan cùng ngồi ăn với Khôi, Việt. Ăn uống no nê Việt thấy sức lực hồi lại. Anh lanh lẹn cùng Khôi ra xe. Viên sĩ quan đưa các anh đi.
Xe vượt qua một bến khá dài.
Nhìn những chiếc cần trục vươn lên trời, những chiếc tàu đỗ bến, có chiếc để sửa chữa, có chiếc sẵn sàng ra đi với bóng dáng những người thanh niên vạm vỡ trong sắc phục thủy binh đang lanh lẹn hoạt động. Việt thích thú nói :
- Liệu chúng mình có vào được thủy quân không Khôi nhỉ ?
- Mạnh đi chứ ! Nhất là chúng ta sắp được hân hạnh gặp Đô Đốc.
Chiếc xe hơi ngừng lại trước một tòa nhà cao lớn. Đôi bạn theo viên sĩ quan bước lên thềm. Việt không quên kéo theo cả con Vện. Tới một phòng khách khá rộng, viên sĩ quan dặn :
- Các cậu chờ đây để tôi vào trình Đô Đốc đã...
Nói đoạn, ông gõ một cửa gần đấy, bước vào. Không lâu, cánh cửa hé mở. Khôi Việt hồi hộp đứng thẳng người. Nhưng bóng người vừa ra không mang sắc phục thủy quân, mà lại bận y phục một cô gái. Cô gái đó là Bạch Liên.
- Chào các anh. Các anh trở về bình yên cả chứ ?
Khôi kiêu hãnh đáp :
- Lẽ dĩ nhiên rồi !
Bạch Liên bĩu môi :
- Dĩ nhiên, nếu không có tàu tuần cảnh tới kịp !
- Cũng may cho cô đấy, vì cô đã giữ lời hứa, nếu không thì...
- Thì sao ?
- Thì cô sẽ biết tay tôi !
- Xì ! Tôi đâu có sợ. Vả lại tôi không nói chuyện với anh. Tôi nói với anh Việt cơ.
Khôi đỏ mặt đứng yên. Bạch Liên tiếp :
- Hơn nữa những hành động ngu xuẩn của anh không chắc được tán thưởng đâu nhé.
Khôi bực tức :
- Hừ, rượt đuổi một tên gian manh lợi hại, mà là ngu xuẩn !
Bạch Liên vẫn vênh váo :
- Kìa, tôi có nói với anh đâu. Dù sao, mình anh đã chắc gì bắt được hắn. Anh quấy rối khắp mọi người.
Việt lo lắng hỏi :
- Đô Đốc có bực mình không ?
Bạch Liên trợn mắt :
- Ông cáu giận ghê gớm !
Giữa lúc ấy Đô Đốc rời phòng làm việc đi ra. Việt nhận được ông nhờ sắc phục lóng lánh kim tuyến ở cầu vai và ống tay áo.Nom ông rất khả ái, tuy gương mặt cương nghị, và mái tóc đã điểm hoa râm. Ông cũng không có vẻ giận dữ như lời Bạch Liên vừa nói. Theo sau ông là viên sĩ quan chỉ huy đội tuần cảnh, và một người đứng tuổi mặc thường phục mà Việt đoán là ông thân của Bạch Liên.
Sau khi ra dấu cho mọi người ngồi xuống ghế, Đô Đốc bảo Khôi, Việt thuật lại đầu đuôi câu chuyện.
Lần này đôi bạn kể không được gẫy gọn cho lắm, phần vì Đô Đốc hay ngắt lại để hỏi thêm chi tiết, phần vì không khí trong phòng có vẻ uy nghiêm lạ thường.
Nghe xong từ đầu tới cuối, Đô Đốc quay lại viên sĩ quan và ông thân của Bạch Liên nói :
- Bây giờ ta nên xử trí với hai cậu thiếu niên cứng đầu này thế nào ? Các cậu ấy dám lừa dối phụ huynh khi xin phép đi cắm trại, mà thực ra là xông vào một cuộc mạo hiểm dại dột ; đã lén cắp một con chó ; rồi lại liều mạng lẻn xuống một chiếc tàu của bọn buôn lậu, để suýt nữa thì chết mất xác ngoài khơi ; và, đã làm náo động cơ quan an ninh, phải phái một đội tuần cảnh đi cứu. Tôi chưa từng thấy một việc làm như thế bao giờ !
Ông thân của Bạch Liên nghiêm trọng gật đầu :
- Đúng thế !
Đôi bạn ngỡ ngàng nhìn nhau. Khôi ấp úng nói:
- Thưa Đô Đốc, chúng con không làm thế thì làm sao bắt được tên tù vượt ngục ?
Đô Đốc ung dung đáp :
- Thế là các cậu làm liều. Tại sao các cậu không trình nhà chức trách biết ?
- Chúng con sợ không ai tin…
- Tại sao lại không ai tin nếu quả có tên trùm buôn lậu vượt ngục thật ?
Việt ngẩn mặt thốt lên :
- Ừ nhỉ !
Vẻ ngẩn ngơ của Việt làm Bạch Liên bật cười. Cô vội đưa tay bụm miệng. Nhưng tiếng cười của cô đã làm tan mất không khí uy nghiêm của gian phòng. Đô Đốc lườm cháu rồi cười theo, tiếp đến ông thân của Bạch Liên cũng bắt chước, rồi đến viên sĩ quan trẻ tuổi cũng nghiêm mình cười sau Đô Đốc.
Con Vện thấy không khí vui vẻ cũng vẫy đuôi mừng rỡ. Nhân đấy Việt cải chính :
- Thưa Đô Đốc, còn con chó này không phải chúng con đã lấy cắp, mà là tự nó theo chúng con.
- À ra thế ! Nhưng còn người chủ của nó có bằng lòng không ?
Việt cố gắng trình bày :
- Thưa, chúng con ngờ là nó không có chủ, hoặc nếu có thì cũng không mảy may săn sóc đến nó.
Ngừng một lát, Việt tiếp :
- Chắc con Vện này chẳng muốn trở về với bất cứ ai. Nó mến và muốn theo về với chúng con.
Đô Đốc gật gù :
- Mà các cậu về đâu ? Các cậu ở Sài gòn này chứ gì ? Để tôi cho xe đưa các cậu về nhà.
Việt ngại ngùng thưa :
- Chúng con về ấp Xuân Lộc vì chúng con đang nghỉ hè ở đó.
Ông thân của Bạch Liên đứng lên :
- Nếu vậy để tôi đưa các cậu về. Xe tôi có ghé qua lối đó.
Khôi Việt đứng dậy lễ phép cáo từ người chỉ huy và viên sĩ quan. Trước khi trở ra, Khôi còn hỏi :
- Thưa Đô Đốc, chúng con có thể xin vào hải quân được không ? Con muốn học làm sĩ quan...
Đô Đốc cười vỗ vai đôi bạn :
- Tốt lắm. Nhưng còn phải cố học cho ngoan và cho giỏi đã. Rồi sau sẽ hay. Bây giờ các cậu chưa đủ tuổi, đủ lực học…
*
Chiếc xe hơi của ông thân Bạch Liên đưa đôi bạn trở về với dì Hạnh. Tới cổng ấp Xuân Lộc,Khôi Việt cám ơn, xuống xe. Trước khi từ biệt, Bạch Liên còn thò đầu ra đưa tay vẫy và dặn :
- Chào các anh ! Hôm nào rảnh, nhớ đến chơi với Bạch Liên đấy !
Cô tiếp :
- Anh Việt nhớ dẫn Khôi đến, và cả con Vện nữa nhé ! Bạch Liên sẽ làm một bữa bánh thật ngon đãi các anh !