ba
Nhờ sự can thiệp của Mẹ Bề
Trên, tôi được ở lại. Hình phạt phải chịu là ba tuần giúp bếp. Nhưng mọi sự đã
qua đi êm đẹp.
Hôm nay là ngày mặc áo dòng
của tôi. Cả gia đình tề tựu đông đủ, có cả anh Cường. Tôi sung sướng ra mặt,
cười nói huyên thuyên. Sau buổi tiệc trà tôi chụp hình chung với gia đình, với
Hồng Phúc. Tôi mời Mẹ Bề Trên và cả Sơ Thỉnh Sư cùng chụp hình để kỷ niệm ngày
hồng phúc. Thấy tôi vui, Mẹ Bề Trên nói:
- Mẹ cầu cho niềm vui đậu
lại nơi con thật lâu để con thấy đời tận hiến là một hạnh phúc.
Sơ Thỉnh Sư ôm lấy tôi:
- Sơ có lời mừng Tử Đinh
Hương. Bây giờ Tử Đinh Hương là Fiancée của Chúa. Tử Đinh Hương nhớ cầu Chúa
cho Sơ bớt phẫn nộ đi nghe!
Mọi người đều đến với tôi
bằng nụ cười kèm theo lời cầu chúc tốt đẹp làm tôi sung sướng và quên hết mọi
buồn đau.
Ngày vui qua mau. Trời đã về
chiều. Ba me và các anh chị lần lượt hôn tôi, cầu chúc bước trọn đường tình
cùng Chúa. Rồi mọi người ra xe. Chị Hà nán lại với tôi:
- Ngày vui qua rồi phải
không em? Từ đây em là Fiancée của Chúa và hai năm sau với địa vị Nữ Hoàng cao
xa. Cái tên Tử Đinh Hương theo ngày tháng bị lãng quên; mọi người sẽ gọi em là
Fidèle. Cuộc đời em đã hiến dâng, chị muốn em hiến dâng cho trọn. Chị muốn em
quên đi mọi chuyện, vứt bỏ khỏi lòng mình tất cả. Tử Đinh Hương, chị hỏi em
chuyện này nhé!
- Chuyện
gì vậy chị?
- Em hứa với chị một điều
đã.
- Điều chi chị? – Tôi hỏi.
- Tử Đinh Hương hứa với chị
là không buồn.
- Vâng, em hứa. Chuyện gì vậy chị? Chị nói đi. Em lo ghê.
Chị Hà bứt tay:
- Điều mà chị sắp nói sẽ làm
cho Tử Đinh Hương buồn.
Nụ cười nở trên môi, tôi
nói:
- Chị Hà hôm nay sao mà rào
đón kỹ quá. Chuyện gì thì chị cứ hỏi, cứ nói
đi. Em đã hứa với chị là không có buồn rồi mà. Nào, chị định hỏi em gì đây? Hỏi
lẹ lên không là em giận liền.
- Chị muốn hỏi Tử Đinh
Hương…
- Trời ơi! Thì chị hỏi đi.
Cứ bảo là hỏi Tử Đinh Hương… mà chả hỏi. Kỳ ghê.
- Mà thôi, trước sau gì rồi
Tử Đinh Hương cũng biết.
- Chị giấu em chuyện gì? Chị
nói cho em rõ ngay. Chuyện gì hả chị?
- Là ngày vui chị muốn em
vui cho trọn. Em đã buồn nhiều lắm rồi. chị không muốn…
Tôi nói:
- Dù sự thật đó có làm cho
em khổ thì xin chị cũng đừng giấu em. Sự che giấu càng làm cho em khổ hơn thôi.
Im lặng. Rồi tiếng chị:
- Tử Đinh Hương! Chị muốn
biết em có còn yêu Huy không?
Tôi tiu nghỉu:
- Lại chuyện Huy. Chị ạ,
giữa em và Huy bây giờ làm gì có yêu với thương nữa. Em đã đốt thư Huy. Sự ở
lại của em đã nói lên điều đó.
- Tử Đinh Hương! Tại sao em
dối chị? Em muốn chạy trốn sự thật ngang trái này phải không? Nhưng làm sao em
qua được mắt chị.
Rồi chị kể lể:
- Cách đây một tháng, Huy có
viết thư cho chị. Huy hỏi chuyện em rất nhiều. Chị đã trả lời thư Huy. Chị cho
Huy hay là em sắp mặc áo dòng. Chị khuyên Huy nên quên em đi bằng cách tìm một
hình ảnh khác.
Tôi hoảng hốt:
- Hả! Chị bảo sao? Chị
khuyên Huy quên em à?
- Em buồn lắm, chị biết. Nhưng
mọi chuyện phải là thế. Em với Huy phải tìm quên nhau. Tình yêu giữa em và Huy
phải bị giới hạn.
Tôi rưng rưng khóc:
- Chị còn nói gì với Huy nữa
không?
- Không.
- Chuyện
em đốt thư Huy?
- Chị không muốn Huy khổ nếu
thật sự Huy yêu em.
Có tiếng còi xe dục vang
lên. Chị Hà cầm tay tôi:
- Em ở lại cố gắng mà tu.
Đừng nghĩ gì cả, cũng đừng buồn. Gần mấy tháng nay chị trông em xanh xao và gầy
hơn trước… năm đến là năm nhà tập Giáo Luật. Em sẽ không được một liên lạc nào
với chị, với gia đình nhưng đừng vì thế mà buồn. Khi năm nhà tập giáo luật qua
rồi chị và ba me sẽ trở lại thăm em ngay. Hằng ngày cố gắng chu toàn bổn phận
và tìm vui trong đó. Chị cầu chúc Tử Đinh Hương ở lại vui nhiều, sống trọn đời
thánh. Chị sẽ cầu nguyện nhiều cho Tử Đinh Hương. Chị về nhé! Mà Tử Đinh Hương
cười lên chứ! Ngày vui ai lại khóc bao giờ.
Tôi gượng cười cho chị yên
lòng. Chị hôn nhẹ tay tôi từ giã. Tôi trở về phòng nghe nỗi buồn lấn át niềm
vui.
___________________________________________________________________________
Xem tiếp CHƯƠNG BỐN