Thứ Năm, 19 tháng 6, 2025

Vách Đá Sương Mù

Buổi sáng trong thung lũng trời đầy sương mù, những lớp sương trắng vướng víu thật dịu dàng trên ngọn cỏ, hàng thông đứng im lìm dưới chân núi thấp, mặt trời chưa lên. Cảnh vật ngủ say trong không gian tinh khiết và huyền hoặc thoang thoảng trong hơi sương. Quỳnh Chi đã ngửi được mùi đất và tiếng đàn quen thuộc của Thuyên. Quỳnh Chi bước thật nhẹ đến hàng hiên nhà Thuyên và dừng lại dưới gốc cây phong lan chăm chú nghe đàn. Tiếng đàn thật êm, dìu dặt trong căn nhà có khung cửa xanh xinh xắn đưa ra. Quỳnh Chi tưởng tượng đến bàn tay Thuyên đang lướt nhẹ nhàng trên phím, Thuyên có một chân bị tật nhưng ngược lại Thuyên có đôi tay rất đẹp và tài đánh đàn thật hay.
 
Bỗng tiếng đàn im bặt và tiếng "lịch kịch" của đôi nạng gỗ đi về phía cửa. Cửa xịch mở, Thuyên reo lên:
 
- Chi đấy hả? Biết ngay mà.
 
Quỳnh Chi ngạc nhiên:
 
- Biết gì?
 
Thuyên mang đôi nạng đến bên cạnh Quỳnh Chi mỉm cười đáp:
 
- Biết có Quỳnh Chi đứng ngoài nầy. 
 
- Thật? 
 
- Ừ! Chi không tin à?
 
Quỳnh Chi mím môi:
 
- Không! Sao Thuyên biết được?
 
- Chi đến lúc nào Thuyên không biết, nhưng đang đàn Thuyên chợt có linh cảm như đang có người đứng ngoài cửa nghe lén và Thuyên đoán người đó là Chi chứ không ai khác.
 
Quỳnh Chi nghiêng đầu, nheo mắt chọc Thuyên:
 
- Tài thật!
 
Thuyên cũng bắt chước Quỳnh Chi nghiêng đầu, nheo mắt cười. Không khí tĩnh mịch như loãng đi trong tiếng cười của đôi chim non. Thuyên đưa tay vuốt một chiếc lá non ướt hơi sương và đưa mắt nhìn lên những chùm hoa phong lan trên cao. Quỳnh Chi đưa mắt nhìn theo bạn hỏi:
 
- Thuyên thích hoa nầy lắm, phải không?
 
Thuyên gật đầu, mơn man chiếc lá trên má nói:
 
- Những lúc buồn Thuyên thường ra đây nói chuyện với cây hoa nầy, nên Thuyên yêu nó lắm!
 
Quỳnh Chi kinh ngạc nhìn bạn:
 
- Nói chuyện với cây hoa nầy?
 
- Ừ! Lạ lắm sao mà Chi ngạc nhiên?
 
- Chi không tin, cây làm sao nghe được tiếng người?
 
Thuyên thản nhiên đáp:
 
- Ai nói với Chi là cây không nghe được tiếng người? Thuyên tin là nó nghe được, nó hiểu được, nó còn biết cả tánh tình của Thuyên, nó biết Thuyên thích nó nên nó luôn luôn đi theo Thuyên. Mỗi buổi sáng khi vừa mở mắt ra Thuyên đã ngửi ngay được hương hoa Lan, trưa cũng ngửi được, chiều cũng ngửi được, ngay cả lúc lên giường ngủ hay ngồi đánh đàn Thuyên đều ngửi được hương hoa Lan. Như thế nó chả hiểu và thương Thuyên lắm sao. Chi tưởng chỉ có loài...
 
Quỳnh Chi vẫn kinh ngạc, nhìn bạn nói thao thao bất tuyệt, gương mặt thật nghiêm nghị không chút bỡn cợt. Quỳnh Chi không ngờ cô bạn bé nhỏ hay buồn của mình lại có óc tưởng tượng phong phú đến thế. Thảo nào đã có lần Quỳnh Chi hỏi Thuyên: "Ở mãi trong căn nhà nhỏ, không đi chơi, không có bạn bè Thuyên có thấy buồn không?" Thuyên đã trả lời cho Quỳnh Chi như thế nầy: "Sao Chi biết Thuyên không có bạn, bạn Thuyên đông lắm chứ, chúng ở đây chung quanh nhà Thuyên, chúng ở từ ngoài ngõ đến trong phòng, chúng là những cỏ cây và vật dụng quen thuộc của Thuyên, Chi không biết chứ chúng ngoan và dễ thương ghê lắm". Lần đó Quỳnh Chi tưởng Thuyên nói đùa nào ngờ Thuyên nói thật. Quỳnh Chi ngầm nể phục bạn. Tuy nhiên cô bé vẫn phá Thuyên:
 
- Chắc Thuyên đọc nhiều chuyện thần thoại?
 
- Không. Thuyên nói thật. Chi không tin thì thôi.
 
Thuyên nói, mắt vẫn nhìn lên cây hoa Phong Lan, vẻ mặt đầy tin tưởng. Quỳnh Chi không muốn phá vỡ niềm tin của bạn nên bảo Thuyên:
 
- Mình đi chơi một chút.
 
- Đợi Thuyên một tí nhé!
 
Thuyên quay vào nhà và trở ra với chiếc áo len trên mình, màu len thật trắng như màu sương mù. Thuyên rất thích màu trắng nên áo của Thuyên toàn màu trắng. Có lần đi dạo với Thuyên trong thung lũng vào buổi sáng, Quỳnh Chi nói:
 
- Trông Thuyên mặc áo trắng đẹp và ngoan như một nàng công chúa lạc trong rừng.
 
Thuyên cười thật buồn:
 
- Công chúa què Chi ạ!
 
Từ lần đó không bao giờ Chi dám khen Thuyên xinh như "Công Chúa" vì Chi biết Thuyên mang mặc cảm bị tật nguyền.
 
Đôi bạn đi loanh quanh trong thung lũng, chúng không thể nắm tay nhau hay kề vai thân thiết nhưng chốc chốc chúng lại nhìn nhau, ánh mắt dịu dàng và thân ái. Nắng sớm đã lên, sương mù tan dần, bầu trời thật xanh và trong vắt. Từ trong những vách đá cao phủ đầy rêu từng đàn chim túa ra lao xao trong nắng, chúng bay dập dìu và kết thành từng hình chữ V nhỏ xíu. Thuyên nhìn chim bay mà ước ao mình được tung tăng như thế. Bỗng Thuyên đứng lại dưới chân núi bảo với Quỳnh Chi:
 
- Chi này! Mình leo núi chơi nhé!
 
- Leo núi?
 
Quỳnh Chi kinh ngạc lập lại lời bạn. Thuyên gật đầu:
 
- Ừ, xem thử trên ấy có những gì. 
 
- Không được đâu. Thuyên không leo núi được đâu, chân yếu lắm đấy Thuyên  không biết à.
 
Thuyên mỉm cười, cương quyết:
 
- Chân Thuyên không yếu, Thuyên leo được, để Thuyên leo cho Chi xem.
 
Thuyên nói xong bước nhanh lên tảng đá. Quỳnh Chi hốt hoảng chạy theo bạn dỗ dành:
 
- Thuyên, nguy hiểm lắm đó, đừng leo.
 
Thuyên vẫn mím môi không nói nhưng chân vẫn bước từ tảng đá nầy đến tảng đá khác, chiếc nạng gỗ khua trên đá nghe "lịch kịch". Quỳnh Chi không biết làm sao hơn là leo bên Thuyên.
 
Thuyên vẫn leo hăng hái lên cao dần, cô bé thích thú trong khi Quỳnh Chi sợ cuống chân. Một chốc sau hình như đã nghe mỏi Thuyên dừng lại thở. Quỳnh Chi nhìn những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán bạn, nhỏ nhẹ:
 
- Đừng leo nữa Thuyên, mình về nhé?
 
Thuyên nhìn lên vách đá cao, nơi đàn chim bay ra lúc nãy, nói:
 
- Mình leo đến vách đá đó hãy về.
 
Quỳnh Chi hốt hoảng:
 
- Không được, đừng leo cao nữa. Thuyên không nghe, Chi về ngay bây giờ, không bao giờ đến nhà Thuyên nữa.
 
Thuyên thấy bạn giận lo lắng bảo:
 
- Thôi, không leo cũng được, để hôm khác vậy.
 
Quỳnh Chi lắc đầu:
 
- Không. Thuyên  phải hứa với Chi là đừng bao giờ leo nữa.
 
Thuyên cười lặng thinh. Quỳnh Chi lay tay bạn:
 
- Nhé! Thuyên đừng leo núi nữa nhé!
 
Thuyên quay mình lại:
 
- Mình xuống núi đi Chi.
 
Quỳnh Chi lặng thinh theo bạn, lòng vẫn ái ngại nhưng liếc thấy vẻ mặt lạnh căm căm của Thuyên, Chi không dám nhắc chuyện leo núi nữa. Chi vốn biết tánh Thuyên bình thường rất ngoan nhưng khi quyết định việc gì thì rất bướng.
 
Nắng lên cao gay gắt nóng, đôi bạn đi bên nhau không nói. Quỳnh Chi nhìn Thuyên đi chậm chạp, đôi vai nhấp nhô theo nhịp bước của đôi nạng trong tay. Chi thương hại bạn, chắc hẳn đã có lần Thuyên ước mơ được lành chân, để được chạy nhảy tung tăng như bao đứa trẻ khác cùng lứa tuổi với Thuyên. Trời đã bắt Thuyên chịu tàn tật vì thế khi chào đời Thuyên đã bị què, con chim xanh đã gãy một chân, con bướm vàng đã mất đi chiếc cánh thì vùng trời xanh mây trắng đối với chúng là cả một sự ước mơ vĩ đại cũng như Thuyên, vách núi kia không khó khăn lắm với một người có đôi chân bình thường nhưng với Thuyên nó cao vời vợi.
 
- Chi nầy!
 
- Gì?
 
- Bao giờ Chi đi?
 
- Mai Thuyên ạ!
 
- Mai?
 
- Ừ, mốt là ngày khai trường nên mai Chi phải đến trước để lấy phòng.
 
Thuyên chớp mắt, giọng thật nhỏ:
 
- Thuyên ở đây một mình, không có Chi buồn ghê lắm.
 
Quỳnh Chi an ủi:
 
- Bãi trường hay có dịp nghỉ Chi về với Thuyên.
 
- Có lâu lắm không Chi.
 
- Không biết được, mà... chắc mau.
 
- Ở trường Chi có nhiều bạn lắm?
 
- Không nhiều đâu, Chi không thích ai bằng Thuyên cả.
 
Thuyên chớp mắt cảm động:
 
- Cám ơn Chi.
 
Chi cười, cố gây vui cho bạn. Cô bé reo lên:
 
- Tới nhà rồi đấy. Thuyên đàn cho Chi nghe nhé?
 
Thuyên cười theo bạn:
 
- Đàn dở đừng cười nghe.
 
- Thuyên mà đàn dở thì ai đàn hay?
 
Đôi bạn rẽ vào lối đất quen thuộc. Hương hoa Lan thoang thoảng trong gió. Thuyên đi trước Chi theo sau, tóc Thuyên bay quấn quít trên mặt Chi, Chi khẽ hít, tóc Thuyên thơm nhẹ nhàng. Màu tóc không đen nhưng tóc mềm và óng ánh trong nắng.
 
Thuyên ngồi bên chiếc đàn đặt cạnh khung cửa sổ có chắn rèm xanh, mái tóc để nghiêng về một phía, cô bé bắt đầu dạo đàn, bàn tay thành thạo lướt thoăn thoắt trên phím, điệu nhạc phát ra vui tai nhưng nghèn nghẹn ở cổ. Thuyên vẫn đàn say mê, hàng mi dài không lay động, cô bé đàn từ bản này sang bản khác, điệu nhạc nối tiếp nhau trầm bổng vang vang khắp căn phòng, dường như Thuyên quên mọi vật chung quanh, quên cả cô bạn bên cạnh mình, cô bé đàn không biết mệt, đôi tay không ngừng nhịp nhàng trên phím. Cho đến khi Quỳnh Chi đặt tay lên tay Thuyên:
 
- Thôi Thuyên ạ!
 
Thuyên ngửng mặt lên nhìn Chi, một giọt nước mắt chạy nhanh xuống má.
 
- Chi không thích Thuyên đàn nữa sao?
 
- Không, thích lắm chứ.
 
- Để Thuyên đàn tiếp cho Chi nghe nhé?
 
- Thôi, Chi phải về, Thuyên... ở lại đừng buồn nhé! Có dịp Chi sẽ về thăm Thuyên.
 
Thuyên ngồi sững sờ trong khi Quỳnh Chi chạy nhanh ra cửa, chân đụng phải chiếc nạng của Thuyên rơi xuống gạch. Tiếng kêu khô khan.
 
*
 
Mùa hè đã đến, Quỳnh Chi trở về thung lũng, cô bé nao nức đến gõ cửa nhà của cô bạn thân yêu, người mở cửa không phải là Thuyên mà là má Thuyên.
 
- Thưa bác, Thuyên đâu ạ?
 
- Thuyên à?
 
Bà thẫn thờ đưa mắt nhìn ra xa nơi vách đá có tổ chim. Bà không nói nhưng sự im lặng tràn ngập nỗi bàng hoàng. Quỳnh Chi nghe như toàn thân mình lạnh băng. Chi hốt hoảng quay lại phía đỉnh cao có sương mù mù. Chi hình dung màu áo trắng sương mù của Thuyên mới hôm nào còn đi với Chi qua những cành thông rủ thấp ở trên ấy. Chi bỗng bật lên tiếng khóc. Chi quay lại phía bà mẹ Thuyên. Bây giờ khuôn mặt của bà cũng đầm đìa nước mắt. Chi nghẹn ngào không nói được câu nào. Chi lẳng lặng bước xuống sân. Trời hôm nay nằng lên muộn nên trên những chòm thông cao còn vương vấn những giải sương trắng xóa. Gió rì rào thổi qua những rặng thông già. Một vài cành khô rơi đâu đó trong vườn gây thành tiếng khô khan. Chi chợt nhớ đến tiếng động khô khan ngày nào năm ngoái, Chi đã đụng vào làm rớt chiếc nạng gỗ của Thuyên. Chỉ có khuôn mặt của Thuyên là bị nhạt nhòa theo từng giọt nước mắt đã ướt đẫm trên mắt Chi... Thuyên ơi...
 
 
HẠNH VI        
 
(Trích tuần báo Thiếu Nhi số 93, ra ngày 10-6-1973)
 

Không có nhận xét nào:

oncopy="return false" onpaste="return false" oncut="return false"> /body>