Nhà quí tộc A-Sa-Nô, lãnh chúa lâu đài A-Kô được lệnh đến học tập lễ nghi với quan thị thần Ki-Ra để thay mặt Phó Vương tiếp đón sứ giả của Thiên Hoàng nhân dịp đầu xuân.
Ki-Ra, một nhà quí phái có tuổi, rất được Phó Vương tin cẩn, mến yêu. Không những khéo léo trong công việc, hắn còn có tài nịnh bợ và biết đoán trước ý thích thầm kín của các cấp chủ tướng. Càng tỏ ra vồn vã, dễ sai đối với người trên bao nhiêu, đối với kẻ dưới ông lại lên mặt bấy nhiêu. Một bên thì luồn cúi quỵ lụy, bên khác thì vênh váo khoe khoang. Con người hai mặt đó che giấu một tâm hồn thấp kém tham lam: Tham lam danh vọng, tham lam tiền bạc.
Trái lại, A-Sa-Nô còn trẻ, đứng đắn, biết tự trọng. Chàng không chịu đem vàng ngọc đến đút lót cho Ki-Ra mà chỉ gởi biếu cho ông ta một tác phẩm mỹ thuật quí giá.
Không có tiền, Ki-Ra không chỉ dẫn lễ nghi, lại có ý muốn làm nhục nhà quí phái trẻ tuổi.
Trong lúc sửa soạn nghênh tiếp Thiên sứ (sứ giả của Thiên Hoàng) tại cung điện Phó Vương ở Yê-đô (nay là Tô-ky-ô) trước các đại thần, các nhà quí phái, Ki-Ra ngạo mạn bảo A-Sa-Nô:
- Nhà tiểu quí tộc ơi! Tại triều đình này thì anh mất thớ rồi. Anh ở một cái lâu đài về miền quê có khác gì con ếch ngồi đáy giếng trông trời bằng một chiếc vung? Khi người ta bắt con ếch bỏ vào ao, nó tưởng rằng cái ao to lớn lắm nên chẳng biết đường nào mà đi. Đến khi đi, lại đâm vào cọc bể đầu chết tốt! Ha ha! Anh chỉ là loại ếch đó thôi! Khốn nạn con ếch quê mùa!
A-Sa-Nô không nén được giận, đỏ mặt lên hỏi:
- Thưa ngài, phải chăng ngài bảo tôi là con ếch?
Ki-Ra không trả lời, mỉm cười một cách khinh bỉ, nói tiếp:
- Cái băng giầy của ta bị tuột dây, hãy thắt lại cho ta... Nói thế, chứ quê kệch như anh thì có được việc gì nên thân đâu! Ha ha!
A-Si-Nô rút kiếm, một đường kiếm vung lên. Chàng quyết chém kẻ đã sỉ nhục chàng. Nhờ có mũ đội đầu, Ki-Ra chỉ bị thương vội vàng bỏ chạy. A-Sa-Nô rượt theo muốn đâm chết kẻ thù. Các lãnh chúa khác ngăn giữ chàng lại và ghé vào tai bảo thầm:
- Ngài không nhớ rằng rút kiếm trong cung điện Phó Vương thì bị tử hình sao?
A-Sa-Nô biết rõ điều luật đó lắm, nhưng thà chết còn hơn bị nhục. Người ta thấy chàng rất bình tĩnh trên nét mặt đầy can đảm.
Theo luật pháp thời bấy giờ, A-Sa-Nô bị xử tử hình, tài sản bị sung công và phải giải tán hết các hiệp sĩ (các lãnh chúa đều có rất nhiều hiệp sĩ để giữ trật tự cho khu vực mình).
Án tử hình, đối với các nhà quí tộc, các võ sĩ được đặc biệt đổi ra mổ bụng tự sát.
Trước khi thi hành lệnh trên, A-Sa-Nô gọi người gia nhân dặn dò:
- Sau khi ta mổ bụng tự sát hãy mang con dao dính máu của ta trao cho Ô-i-Si, người chỉ huy đoàn võ sĩ của ta và bảo cho hắn biết: Ta chết vì tên thù nghịch Ki-Ra. Hắn sẽ hiểu biết bổn phận của hắn!
*
Ô-i-Si được tin vị lãnh chúa của mình đã chết, liền cho tập hôp 300 võ sĩ tại lâu đài A-kô, thắp hương tưởng niệm người quá cố và trưng cầu ý kiến về việc trả thù.
Một võ sĩ hăng hái nói:
- Chúng ta không thể trả lâu đài này cho vị Phó Vương đã kết án tử hình chúa tể của ta.
Một võ sĩ khác hưởng ứng:
- Phải đó! Chúng ta cần chiến đấu cho đến giọt máu cuối cùng...
Ô-i-Si bình tĩnh nói:
- Các bạn hãy suy xét bình tĩnh trước khi bày tỏ ý kiến của mình xem có phải bổn phận ta là chống đối với vị Phó Vương không? Hành động như vậy, có phải tuân theo ý muốn của lãnh chúa chúng ta không? Hay kẻ thù nghịch của chúng ta là Ki-Ra?
Nhiều võ sĩ cũng trả lời một lượt:
- Phải, phải. Chính Ki-Ra mới là kẻ gây nên tội ác. Chính Ki-Ra mới là mục tiêu để chúng ta báo thù.
Một võ sĩ mưu lược hơn gật gù bảo rằng:
- Nhà đạo đức xưa đã nói: "Người ta không đội trời chung với kẻ lăng mạ chủ mình", Huống hồ, nay kẻ lăng mạ ấy cũng là tên sát nhân. Chúng ta có bổn phận trả thù và trả thù ngay.
Ô-i-Si ung dung đáp:
- Phải, chúng ta có bổn phận trả thù cho chủ nhưng các bạn nên biết Ki-Ra là một thằng hèn nhát, lại thêm có thế lực. Tất nhiên nó cho canh gác, phòng thủ cẩn mật hơn. Điều cần biết là phải bắt được nó mà lúc này chúng ta chưa thể lấy sức mạnh đột nhập lâu đài của nó được.
Nghe thấy chuyện khó khăn, phần đông các võ sĩ đầu ngã lòng, nản chí. Họ không còn ý tưởng việc chống đối Phó Vương nữa.
Tuân theo luật pháp, họ cùng nhau giải tán mỗi người đi mỗi ngả.
Lợi dụng cuộc hội họp, Ô-i-Si đã tìm hiểu và đo lường được một phần nào tâm trạng của các võ sĩ. Trong lúc chào nhau chia tay, Ô-i-Si bí mật lưu giữ chừng 50 người, xét ra có thể tin tưởng ở nghị lực và lòng trung thành của họ, để bàn chuyện riêng.
Lập tức Ô-i-Si cho thám thính về những hành động của Ki-Ra. Viên thị thần gian ngoan ấy đã cho mộ thêm vệ binh, ngày đêm tuần phòng chặt chẽ, ngăn ngừa trước mọi cuộc trả thù của các thuộc hạ A-Sa-Nô. Các tôi tớ trong nhà, Ki-Ra cho lựa chọn kỹ càng, phải là những kẻ sống trên miếng đất của hắn. Lại phải trải qua nhiều cuộc điều tra khe khắt về tính nết cũng như về hạnh kiểm. Khách khứa ra vào, vệ binh xét hỏi rất gắt gao và luôn phải canh chừng. Những người bán hàng cũng cấm hẳn, không được bước chân vào tới cửa lâu đài.
Ô-i-Si quyết định chờ đợi một thời gian cho viên thị thần hết lo sợ, hết nghi ngờ, lơ là sự canh gác nên tuyên bố tạm hoãn cuộc báo thù cho chủ.
Trừ ba võ sĩ vì còn mẹ già, 47 võ sĩ đều rút kiếm thề nguyện hy sinh tính mệnh trả thù cho lãnh chúa A-Sa-Nô. Họ bắt đầu bỏ cái danh "võ sĩ", cái danh mà mọi người trong xã hội thời đó đều tôn trọng, nể vì. Một số làm thợ, một số nữa buôn bán.
Dù đi buôn hay làm thợ... họ đều quanh quẩn ở Yê-đô. Họ tìm đủ mọi cách ra vào lâu đài Ki-Ra, ghi chép tỉ mỉ từng cửa ngõ, phòng ngủ, phòng khác, kho hàng tới kho lương thực, không sót chốn nào!
Cũng có kẻ đi làm ăn xa, nhưng họ vẫn có liên lạc mật thiết với vị chỉ huy họ.
Về phần Ô-i-Si, chàng biết rằng Ki-Ra gờm chàng lắm. Chắc lúc nào cũng bị theo dõi, dò xét liền liền. Chàng tỏ vẻ chán chường, không thiết gì đến chuyện đời nữa. Bán hết cả cung kiếm, chàng mua một cái nhà nhỏ ở cách xa thành phố Tô-ky-ô (Yê-đô) cho dân quê vay lãi lấy lời, và sống như một kẻ phóng đãng.
Suốt ngày la cà ở các phòng trà, rượu Sa-Kê nốc hết bình này đến bình khác. Trêu ghẹo, cợt nhả với các vũ nữ.
Thỉnh thoảng, người ta thấy chàng quá say nằm chết giấc trên vỉa hè phố vắng.
Một hôm, có một hiệp sĩ thuộc phái Sát-sư-Ma trông thấy chàng trong tình trạng nửa sống nửa chết ấy, nổi giận mắng rằng:
- Đáng lẽ mày phải luôn luôn lo nghĩ đến mối thù giết chủ, không ngờ mày lại ham sống một cuộc đời du đãng vô loại, quên hết bổn phận làm người. Thực mắc cỡ thay cho cái danh võ sĩ! Đồ vô liêm sỉ! Đồ hèn nhát!...
Hiệp sĩ nhổ toẹt vào mặt Ô-i-Si, đá cho một cái khinh bỉ bỏ đi.
Vợ Ô-i-Si cũng bắt đầu lo ngại cho cuộc sống của chồng. Rồi một hôm kia nàng bạo dạn khuyên chồng. Không ngờ Ô-i-Si hất hủi và ly dị luôn cả người vợ đẹp đẽ dịu hiền.
Sáng hôm sau, người vợ dắt hai đứa con nhỏ ra đi, để lại đứa con lớn theo ý muốn của chồng.
Khi chắc chắn trong nhà không còn một ai, Ô-i-Si ngây ngất nhìn vào chỗ vợ thường ngồi, ôm mặt khóc nức nở, vì người đàn bà ấy là người hắn thương yêu, quí mến độc nhất trên đời. Hắn nhẫn tâm đuổi đi để cho mọi người thêm khinh ghét hắn hơn nữa. Cảnh chia ly này thực là một cuộc hy sinh đau lòng trong công cuộc phục thù cho chủ.
Những hành động xấu xa của Ô-i-Si trong hai năm trời được báo cáo đầy đủ cho Ki-Ra biết. Muốn được an tâm hơn viên thị thần quyết định mở cuộc điều tra một lần cuối cùng nữa. Hắn phái người thân tín quyến rũ một võ sĩ quen biết Ô-i-Si, xúi đến thân mật hỏi chuyện, thăm dò thái độ chàng.
Võ sĩ trách viên chỉ huy rằng:
- Bạn là thủ lãnh đoàn võ sĩ A-Sa-Nô. Sao bạn không lo nghĩ đến việc báo thù cho chủ?
Ô-i-Si thở ra nặc mùi rượu:
- Lúc đầu, tôi cũng nghĩ tới vì mến tiếc A-Sa-Nô và hơi uất hận về hành vi Ki-Ra. Sau tôi suy xét kỹ càng, làm thế nào để chống đối với kẻ thù có uy thế được? Tấn công vào lâu đài của hắn ư?... Cũng được nhưng rồi sẽ ra sao? Nếu bại chúng tôi đều bỏ xác trong đám loạn quân. Nếu thắng, chúng tôi xử tử kẻ thù, và đồng thời cũng nhận được lệnh của Phó Vương mổ bụng tự sát. Chết bằng cách này hay chết bằng lối khác vẫn là cái chết mà thôi. Tôi, tôi muốn sống, tôi yêu rượu Sa-Kê. Tôi thích say như mấy vần thơ.
Rồi Ô-i-Si ngâm:
Say sưa thực cũng hư đời.
Hư thời hư vậy, say thời cứ say.
Đất say đất cũng lăn quay,
Trời say trời cũng đỏ gay mặt trời.
Ô-i-Si rủ bạn cùng đi uống rượu. Dọc đường người bạn nói rằng:
- Thôi rồi, tôi chợt nhớ: hình như bữa nay là ngày giỗ thứ hai A-Sa-Nô thì phải?
Ô-i-Si chẳng thèm suy nghĩ:
- Có lẽ đúng đấy. Dù sao cái kỷ niệm cũng không cấm ta ăn một bữa thật ngon, uống một bữa thật say!
Các tin tức về hành động đốn mạt của viên chỉ huy đều giống như nhau. Ki-Ra thật tin tưởng không còn ai có ý muốn báo thù mình nữa. Hắn cho một nửa số vệ binh nghỉ việc và rất hài lòng vì đã rút bớt nhiều chi phí trong sự canh phòng, để dành được một số tiền khá lớn.
Ô-i-Si cũng được báo cáo ngay sự chểnh mảng tự vệ của viên thị thần.
Giờ phục hận sắp điểm!
*
Các võ sĩ đã được lệnh của vị chỉ huy về họp kín đáo tại Yê-đô.
Trong số các võ sĩ, chỉ có Sam-Pê vắng mặt. Sau khi A-Sa-Nô chết được vài tháng, Sam-Pê xin phép cha mẹ cho đi tìm công việc làm ăn khác, nhưng người cha ngăn cản bảo rằng:
- Con lấy cớ đi tìm việc, phải chăng là để mưu giết kẻ thù? Chuyện sát nhân ấy không lợi cho ai cả, mà gia đình chúng ta sẽ bị tan nát. Con hãy quên thù oán đi, lấy vợ và làm việc ngay ở nhà!
Sam-Pê bó buộc phải vâng lời cha dạy, nhưng rất khổ tâm không tỏ được lòng trung thành với chủ. Bên vì hiếu bên vì bổn phận con người võ sĩ. Hai cái nghĩa vụ cùng nặng nề ấy luôn luôn xung đột, khiến anh chỉ có cách là đi tìm cái chết.
Đúng ngày giỗ đầu A-Sa-Nô, hướng về Yê-đô, Sam-Pê mổ bụng tự sát!
Ki-Ra từ khi được tin đích xác kẻ cầm đầu đoàn võ sĩ A-Sa-Nô sống bê tha, rượu chè trai gái, hắn thật yên tâm vui hưởng khoái lạc, không còn một chút thắc mắc nào đến tội ác khi xưa. Nay yến mai tiệc hắn thi nhau thù tạc với các quan khách, đền bù lại những lúc bị khóa miệng vì lo âu.
Cũng do sự coi thường đó nên bọn võ sĩ mới biết rõ ràng tới ngày 20 tháng giêng viên thị thần thết tiệc mời sáu vị đại quan ăn uống tại nhà. Tất nhiên chủ nhân phải có mặt tiếp đãi khách khứa.
Nắm được tin tức chắc chắn, vị chỉ huy đoàn võ sĩ quyết định ngay đêm hôm đó phải mở cuộc tấn công vào lâu đài Ki-Ra.
Buổi sáng ngày sau Ô-i-Si họp tất cả anh em trong một cái quán vắng vẻ, nghiêm trang nói rằng:
- Lãnh chúa của ta chết oan uổng đã trên hai năm. Ở bên kia thế giới ngài đang chờ đợi việc làm của chúng ta và ngài sắp sửa được hài lòng.
Tôi biết các bạn đây là những võ sĩ giỏi, trung thành. Các bạn đã hy sinh nhiều để làm tròn bổn phận của mình. Hiện nay đã là giờ phút để chúng ta thi hành nghĩa vụ lớn lao nhất cho lý tưởng cao cả của kẻ cầm kiếm. Chúng ta quyết hy sinh tính mạng cho lãnh chúa thân mến của chúng ta. Vậy các bạn đã sẵn sàng chưa?
Các võ sĩ rút kiềm đồng thanh trả lời:
- Chúng tôi đã sẵn sàng!
Ô-i-Si nói tiếp:
- Kẻ thù của chúng ta là Ki-Ra. Chúng ta chỉ cần một cái thủ cấp của hắn ta mà thôi. Chúng ta không nên sát hại kẻ vô tội. Nhất là đàn bà trẻ con và các người già cả.
Các võ sĩ lại đồng thanh trả lời:
- Phải lắm!
- Nhưng với những kẻ đương đầu chống đối lại chúng ta phải tùy liệu mà hành động.
- Đồng ý!
Ô-i-Si phác họa chương trình tấn công. Họ chia làm hai toán: Một toán đánh mặt trước và một toán đánh mặt sau lâu đài. Ô-i-Si chỉ huy toán một. Con của chàng, Yô-si-Đa là hướng dẫn toán hai. Vượt qua tường thành, các võ sĩ chiến đấu theo tiếng trống. Ai thấy Ki-Ra ở đâu phải thổi còi báo hiệu cho mọi người tới tập họp ở đó.
Tối hôm 20 tháng giêng, trăng sáng mờ mờ, gió thổi lạnh buốt, tuyết xuống như mưa rào. Đúng giờ đã định, nửa đêm toán võ sĩ bận áo giáp khoác ngoài áo tơi đen, tay cầm vũ khí, họ yên lặng ra đi. Họ từ từ tiến bước qua các khu phố vắng tanh đầy tuyết phủ. Gần đến cây cầu một người tò mò hỏi:
- Các ông đi đâu mà mang nhiều kiếm thế?
Một võ sĩ lên tiếng:
- Chúng tôi không phải là giặc cướp. Chúng tôi không phải là kẻ sát nhân, chúng tôi đi báo thù cho chủ đã bị một tên thị thần hèn nhát hãm hại.
Câu trả lời thẳng thắn làm toại ý người chơi đêm.
Đã đến trước lâu đài Ki-Ra. Toán hai tách riêng đi quanh ra phía sau.
Ném thang dây lên tường, hai võ sĩ trèo vào trong phá cửa. Toán một nhảy xô vào như một cơn gió lốc. Quân canh xin dung mạng và được đứng riêng ra một nơi.
Vào vườn đám vệ sĩ rút kiếm ra ngăn cản. Tiếng trống trận đầu tiên nổi lên.
Các võ sĩ hăng hái chiến đấu, hạ hết người này đến người khác. Trong lúc náo nhiệt ồn ào căn nhà đại sảnh bốc cháy. Ô-i-Si ra lệnh:
- Xong đây, chúng ta phải dập tắt lửa, đừng để cháy lan ra khu vực dân chúng.
Họ chạy ùa vào các gian phòng lục soát, tha hết đàn bà con trẻ đang ôm nhau khóc lóc. Vẫn không thấy Ki-Ra, kẻ hèn nhát đã lẩn tránh mất trong khi đánh nhau chăng?
Võ sĩ Du-ta-Rô nẩy ra ý kiến, tìm chỗ viên thị thần nằm ngủ, lấy tay sờ vào chăn mền hãy còn nóng ấm. Chắc kẻ thù chưa kịp trốn tránh đâu xa. Chàng lấy kiếm rạch nát một bức tranh lụa vĩ đại treo ở cuối phòng. Bức tranh to lớn kia rách nát để lộ một con đường đi bí mật. Theo con đường đó chàng lần tới một cái sân con và mấy gian nhà xép. Một người bận quần áo ngủ lủi trốn sau một đống củi. Du-ta-Rô nắm cổ lôi ra hỏi:
- Tên là gì? Nói mau!
Người ấy run lập cập không trả lời. Giơ đèn ló lên soi rõ mặt trắng bệch của lão thị thần.
Một tiếng còi nổi lên vang dậy. Tất cả các võ sĩ chạy vội đến.
Ô-i-Si bảo:
- Chắc là Ki-Ra đó. Xem trán hắn có vết thẹo do nhát kiếm của chủ chúng ta để lại không? Ha ha!... Đây rồi không sai.
Lão già vẫn im lìm. Trời rét mà mồ hôi nhỏ giọt khắp trên mặt hắn.
Ô-i-Si quỳ xuống, trịnh trọng nói rằng:
- Tôi xin nghiêng mình để tỏ lòng tôn kính tuổi già và tước vị của ông. Chúng tôi xin lỗi đã gây náo nhiệt trong đêm tối tại lâu đài ông. Nhưng ông phải biết tại sao bữa nay lại có mặt chúng tôi ở đây. Hân hạnh tự giới thiệu với ông, tất cả chúng tôi là võ sĩ nhà quí tộc A-Sa-Nô, lãnh chúa lâu đài A-Kô. Chúng tôi đến đây để trả thù cho chủ. Chắc rằng ông không lạ với lý do ấy nữa. Bây giờ tôi xin ông cái thủ cấp và kính mời ông tự mổ bụng cũng như lãnh chúa chúng tôi đã mổ bụng trước kia vì ác ý của ông...
Lão già Ki-Ra sợ quá, mất hết tinh thần. Liếc tả nhìn hữu, chợt thấy một lối đi, tưởng như có thể thoát được liền nhảy xô tới định chạy trốn, nhưng bị giữ lại ngay.
Ô-i-Si rút ở thắt lưng ra một con dao găm, con dao của A-Sa-Nô đã tự sát, đâm vào cổ lão già Ki-Ra.
Xong bảo Du-ta-Ra đương cầm gươm tuốt trần:
- Bạn có công tìm thấy Ki-Ra, xin nhường bạn cái vinh dự chặt đầu kẻ thù của chúng ta.
*
Mặt trời vừa ló dạng, Ô-i-Si tay cầm dao găm, tay cầm đầu Ki-Ra cùng đoàn võ sĩ xếp hàng nghiêm chỉnh đi qua thành phố Yê-đô để tới nghĩa địa Sên-Ga-Ku-Di, nơi an nghỉ cuối cùng của lãnh chúa A-Sa-Nô.
Trên đường đi dân chúng rất ngạc nhiên, nhưng khi hỏi chuyện họ vỗ tay hoan hô ầm ỹ. Vì tất cả mọi người đều cho rằng: Bổn phận báo thù chủ là một nghĩa vụ thật cao quý. Đâu có ghê tởm như những kẻ sát nhân tầm thường?
Qua lâu đài ông hoàng Sên-Đai, ngài mời đoàn võ sĩ dừng chân giải khát.
Tiếng đồn việc hành hình tên thị thần gian tham đã lan tới tận đền Sên-Ga-Ku-Di. Tu viện trưởng của thành phố cũng nghiêm trang nghênh đón và hướng dẫn đoàn võ sĩ tới ngôi mộ A-Sa-Nô.
Ô-i-Si ra giếng ngôi đền, múc nước rửa sạch đầu Ki-Ra vì luật lệ: Kẻ dưới khi ra mắt người trên phải sạch sẽ. Ki-Ra hiện giờ là kẻ dưới A-Sa-Nô.
Viên chỉ huy đặt lên mộ chiếc thủ cấp, đứng ngay ngắn cúi giập đầu ba lần, thắp hương khấn:
- Hồn lãnh chúa A-Sa-Nô xin chứng giám. Với con dao mà lãnh chúa đã tự sát, chúng tôi đã trả được thù cho lãnh chúa. Xin lãnh chùa linh thiêng hãy nhận lấy chiếc đầu của kẻ thù đây.
Hướng lại vị tu trưởng, chàng trịnh trọng thưa:
- Xin ngài làm ơn cho chôn cất chúng tôi ở gần ngôi mộ của chủ chúng tôi sau khi chúng tôi mổ bụng tự sát. Chúng tôi hoàn toàn tin ở tấm lòng nhân đức của ngài.
Vị tu trưởng lệ tràn hai khóe mắt, gật đầu ưng thuận.
Tinh thần võ sĩ công nhận viêc báo thù là bổn phận thiêng liêng, nhưng pháp luật thì sẽ trừng trị kẻ giết người.
47 chàng hiệp sĩ nhận được lệnh Phó Vương phải tự sát.
Tất cả đều mổ bụng chết. Tất cả đều được chôn cất tại nghĩa địa đền Sên-Ga-Ku-Di chung quanh mộ của A-Sa-Nô.
Trong nghĩa địa đó, còn một ngôi mộ thứ 49 là mộ chàng hiệp sĩ phái Sát-su-Ma, người đã mạt sát Ô-i-Si xưa kia. Nghe được chuyện các võ sĩ hành quyết Ki-Ra, chàng mới hiểu mình nông nổi đã kết tội lầm một võ sĩ kiên quyết. Hối tiếc không đủ, chàng tới trước mộ Ô-i-Si tạ tội rồi mổ bụng chết theo. Người ta thấy tấm lòng dũng cảm của chàng nên chôn ngay bên cạnh mộ Ô-i-Si.
*
Ngày nay người Nhật bản vẫn tới nghĩa trang Sên-Ga-Ku-Di dâng hương để tỏ lòng tôn kính người xưa.
Các bậc cha mẹ cũng vẫn dắt con em đến đó chiêm bái và kể lại câu chuyện cũ, mong dạy các em một bài học hào hùng, nghĩa hiệp, trung thành.
VĨNH QUYỀN
(Trích từ tuyển tập truyện ngắn Tuổi Hoa Thú Quê)
Không có nhận xét nào:
Không cho phép có nhận xét mới.