- Nhớ chép bài hộ Khanh.
- Ừ, nhớ chứ.
Thanh Loan mỉm cười, khép hờ cánh cửa phòng. Khanh nằm nghe những tiếng chân nhịp nhàng reo trên bậc thang đi xuống. Tiếng chân vui vẻ tựa giọng cười, giọng hát. Bước chân đã thôi vang, Khanh nhắm mắt và muốn khóc. Khanh đi xuống đất, để nguyên bàn chân không giày, không dép. Nhìn qua khung của nhỏ, Thanh Loan lướt qua chùm cây với cái bóng trắng sáng như màu nắng. Khanh gọi: Thanh Loan, Thanh Loan. Hình như Loan chẳng hay biết, cứ đi lầm lũi về phía con đường bụi đỏ.
Tóc cũng không kẹp như mọi ngày, Thanh Loan đến vào buổi trưa gay gắt. Khanh nằm ngủ im trong phòng, trên tay vẫn còn cầm tờ tạp chí đọc dở dang. Loan ngồi sững trên ghế, lặng thinh. Gói cam vừa để trên bàn trĩu xuống như đôi tay Loan lúc ấy. Trơ vơ đến tội nghiệp.
Phòng Khanh hẹp, không đủ gió. Oi bức, khó chịu. Giống như cái lò lửa. Loan cười ngẩn ngơ nhớ tới câu nói của Khanh:
- Nhiều lúc Khanh cũng tự phục mình. Buồn cười thật.
Loan tròn xoe mắt:
- Kiêu ngạo, hư chưa!
- Hư gì? Phòng học của Khanh nóng vô cùng. Nóng như lò lửa. Thế mà Khanh giam mình ở đó suốt mấy tiếng đồng hồ. Đáng phục quá.
Loan cười theo Khanh:
- Sao Khanh không chịu điều hòa không khí?
- Bằng máy ấy à?
- Bằng quạt chứ.
- Nếu vậy quạt phải vặn số to nhất, chạy quanh năm suốt tháng.
Loan đứng dậy mở cặp lấy miếng bìa quạt cho bạn. Khanh nằm ngủ, tóc xõa trên gối đen rợn người. Nhẹ nhàng, Loan chậm những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, trên mang tai Khanh. Rất sẽ nhưng Khanh lại mở choàng đôi mắt.
- A, Loan! Đến từ lúc nào thế?
Loan nhìn đồng hồ:
- Trước đây 15 phút.
- Sao không gọi Khanh dậy?
- Ốm phải ngủ chứ. Khanh nằm ngủ trông dễ thương. Loan không nỡ đánh thức.
Khanh cười, bĩu môi. Xạo vừa thôi. Loan đứng bên cửa sổ, hái một chùm hoa giấy, màu đỏ thẫm. Loan nâng lên mũi.
- Hoa này không có mủi thơm, Loan nhé.
- Vâng, tôi biết rồi cô ạ.
- Thế sao còn ngửi?
- Chẳng hiểu nữa. Hỏi vớ vẩn.
- Loan đáp vớ vẩn.
Có lẽ Loan vớ vẩn thật. Nhưng không, Loan ngửi thấy hương thơm của chùm hoa, rất dịu dàng. Hình như của nắng sáng, của mưa chiều. Hương thơm man man.
- Chả biết bao giờ Khanh đi học lại.
- Gì cơ?
Mắt Khanh chớp lạ lùng, tiếng ướt sũng.
- Đừng buồn, thế nào Khanh cũng khỏi.
- Khanh sợ...
Một ngày nào, không còn trở lại trường. Một ngày nào, học hết giờ cuối cùng của thời niên thiếu. Và còn lại hai bàn tay ngu ngơ, lỡ đánh rơi tất cả. Bước những bước lạc lõng xuống cuộc đời.
- Khanh hay nói dại dột.
- Khanh nói thật.
- Nhiều khi sự thật chả nên nói tới. Ăn cam Khanh nhé!
Khanh lắc đầu. Ốm đau như thể một trạng thái bình thường, vô cùng quen thuộc. Gần gũi, thân thiết. Những thìa thuốc, viên thuốc vàng xanh. Những lọ dầu nồng nàn mùi bạc hà cũng đã là một người bạn, luôn túc trực trong cặp.
Bây giờ, Khanh thơ thẩn một mình với căn phòng cô độc. Loan đi rồi, trở lại không khí oi bức nặng nề. Ba giờ, Loan làm gì ở trường? Mở sách xem bài sắp học, dò lại mấy phương trình căn số. Hay Loan đang lang thang bên đám cỏ gấu sân trường, bên ghế đá. Không biết, Loan có nhớ Khanh không. Khanh mệt mỏi trong cơn bệnh hoạn. Khanh đau xót thương trường nhớ lớp. Chùm hoa giấy nằm nghiêng trên sàn gạch. Khanh cúi người xuống nhặt. Vẫn hương nhẹ tỏa. Ba giờ, Loan đang làm gì ở trường?...
CÚC HY
(Hoa Tiên)
(Trích tuần báo Thiếu Nhi số 77, ra ngày 18-2-1973)
Không có nhận xét nào:
Không cho phép có nhận xét mới.