Thứ Tư, 17 tháng 4, 2024

Nhà Chăn Nuôi Tí Hon

 

Độ rày đọc báo thấy chánh phủ cho nhập cảng gà nhiều quá, rồi kẻ mua gà loại này, người bán gà giống nọ, nghe thật nhộn nhịp. Phương thấy lòng háo hức vô cùng nên nhứt quyết xin má cho nuôi thử. Nhưng Phương chợt lo ngại, biết má có chịu không chứ! Nhà cũng đâu rộng rãi gì cho cam, lại chẳng có lấy một cái sân nhỏ nữa, rõ khổ thật! Nhưng chỉ thoáng trong một chốc nét mặt Phương lại tươi lên ngay ; à đã có cách: Phương sẽ nhờ Hà trong việc thuyết phục má, vì Hà là con gái út nên được cả nhà thương yêu chìu chuộng vô cùng, mặc dầu năm nay nó đã 7, 8 tuổi rồi. Nếu có Hà nói giúp chắc má cũng xiêu lòng. Nghĩ như thế nên Phương bèn đi tìm Hà. Gớm, con nhỏ coi vậy mà khó tánh ghê, Phương phải hứa bừa đủ điều với nó, nào là sẽ ưu tiên cho Hà trong việc chọn gà, nào là khi gà đẻ, có bao nhiêu trứng sẽ để dành cho Hà ăn "cóc la" cả, như thế nó mới chịu nhận lời ủng hộ tinh thần giùm.

Thế là hai chị em bắt đầu một "công tác tâm lý chiến". Mới vừa nghe Hà trình bày ý định này má đã cười vang lên:

- Chèn ơi con còn con nít mà cũng bày đặt nuôi gà. Rủi mới đem về vài ngày rồi nó rủ nhau chết cả đám thì nguy to à!

Hà vội vàng đính chánh:

- Dạ con không có nuôi mà tại chị Tư kêu con nói giùm đó má.

Phương xà đến gần má:

- Má cho con nuôi gà nghe má.

- Nhưng mà con nhắm coi biết nuôi hôn?

Phương mừng rỡ:

- Má chịu cho con nuôi hả má? Hoan hô má! Má thượng thượng hạng trên đời này.

Má  lại được thêm một dịp cười nữa:

- Con làm như má là món đồ chẳng bằng. Ờ nhưng mà rồi tiền đâu con mua gà?

Phương, Hà nhao nhao lên:

- Dạ tụi con bỏ ống được 450 đ rồi má.

Số là mỗi sáng Phương chịu khó nhịn tiền quà bánh, cứ mỗi ngày để dành được 15 đ, non một tháng như thế, tính đến nay cũng đã khá bộn tiền. Phương đã tính trước rằng với 450 đ này cũng đủ mua một chục con gà mới nở.

Như vậy ngày mai hai đứa sẽ nhờ anh Ba dẫn đi mua hộ với, vì đây là lần đầu nuôi gà nên Phương chẳng biết phải chọn giống nào, phải nhờ người lớn mới được. Thôi như thế mọi chuyện đã tạm dàn xếp ổn thỏa, và Phương cảm thấy vui trong lòng...

*

Đám gà của Phương đặc biệt lắm, cả mười con từ đầu đến chân đều khoác lên mình bộ lông màu đen mướt. Vì hôm mua Phương và Hà thấy ngộ ngộ nên thích quá bèn đồng ý chọn gà màu này, vả lại Phương cũng nghe người ta nói gà lông đen khỏe mạnh, ít chết hơn gà lông hồng, vàng.

Hôm nay khi mới đem gà về thì chưa chi má đã kêu lên:

- Trời ơi gà của người ta là con gái nhà giàu nên lông hồng mơn mởn xinh đẹp thế kia, còn bà của chị em bây là con gái nhà nghèo nên con nào cũng đen đúa xấu xí quá đi, coi thiệt dơ dáy.

Nghe má nhạo như thế là con Loan - ở cạnh nhà Phương - đứng chúm chím miệng cười, vì nhà nó cũng nuôi gà con lông vàng. Cứ nhìn cái mặt vênh vênh tự đắc của nó Phương đủ thấy tức khí dâng tràn lên cổ họng và liền trả đũa:

- Ờ, để mày coi, gà của mày thế nào ít bữa nữa cũng có vài con "buồn buồn" cho coi. Thứ gà thục nữ yếu đuối như vậy làm sao sống lâu được! (Khi nói tiếng "buồn buồn" là Phương muốn ám chỉ mấy con gà của Loan sẽ chết non để trả thù cho đỡ tức).

Má trừng mắt nhìn Phương:

- Thôi nghe Phương, bạn bè với nhau mà con nói như vậy không sợ Loan giận sao? 

Thấy má chẳng chịu ủng hộ "gà nhà" nên Phương buồn bã im lặng. Thôi mặc kệ, ai có chê cười gì thì cóc cần, miễn sao Phương lo nuôi nấng cho chúng lớn là được.

Sau đó Phương nhờ anh Ba đóng hộ một cái chuồng nho nhỏ. Vì tuy là một học trò gầy yếu nhưng hầu như cả ngày anh chỉ thích làm những công việc tẳn mẳn có phụ thêm bộ đồ nghề như kềm răng, mỏ lết, con vít, cái cưa... Rồi thế nên cả nhà đặt anh biệt hiệu là: "Anh Ba lục đục". Vì trước kia lỡ trêu ghẹo anh nên bây giờ khi Phương nhờ đóng giùm cái chuồng, anh đã nhân cơ hội này lên mặt làm tàng bắt chẹt Phương:

- Vậy sao hồi đó Phương chọc anh chi vậy?

- Thì hồi đó em giỡn chơi mà.

- Hổng giỡn gì hết, ai biểu hồi đó chê tui lục đục thì bây giờ chịu khó làm lấy đi.

Trời ơi, từ nhỏ đến lớn có bao gờ Phương đụng mó đến những dụng cụ đó đâu, hơn nữa Phương lại là con gái, anh không nhớ như vậy sao mà nay bắt Phương phải đụng chạm đến những món đó? Nghĩ tức hết sức, Phương muốn nuôi gà là đem cái lợi về cho gia đình nhưng không ai chịu như vậy cả mà cứ làm khó làm dễ, hết o bế người này lại đến van lơn người khác, thế là nghĩa lý gì chớ? Tự nhiên Phương đâm ra "oán thù" tất cả mọi người, muốn bỏ mặc đàn gà ra đó chắc thế nào cũng phải có người lo cho chúng. Nhưng khi nhìn lại những con gà bé nhỏ, mồm sẽ kêu lên mấy tiếng "chíp chíp", mắt giương tròn vo tỏ vẻ ngơ ngác sợ hãi, như cầu cứu ở Phương một sự che chở bao la, Phương bỗng thấy lòng mình dịu lại và cố lấy giọng ngọt ngào năn nỉ anh:

- Thôi đừng giận em nữa mà, anh Ba ráng làm chuồng cho mấy con gà ở, chớ để nó đứng ngoài nắng hoài tội nghiệp lắm. Rồi em xin hứa từ đây về sau không dám chọc anh nữa, nghe anh Ba...

Nói xong Phương đưa mắt khẩn khoản nhìn anh : anh vẫn im lặng không nói, miệng hơi nhếch lên tỏ vả ta đây tài giỏi lắm vậy. Sau mấy giây ngần ngừ, anh uể oải (có lẽ giả vờ) trả lời:

- Thôi tao cũng ráng làm cho mầy vậy, chớ sợ lát nữa đây "nước đái thằn lằn" ứa ra thì mệt à!

Phương quên cả anh đang nhạo mình mà chỉ mừng rỡ la lên:

- Chèn ơi! Anh Ba tốt quá, em cám ơn anh nhiều, nhiều lắm lắm...

Thế rồi anh bắt tay ngay vào việc. Còn Phương và Hà chạy lăng xăng chung quanh mong được giúp anh chuyện gì.

Trong lúc anh hì hục ngồi đóng chuồng thì Hà lo quạt cho anh vì mấy giọt mồ hôi đã ra lấm tấm trên lưng. Mỗi khi cần đồ nghề gì anh chỉ việc dõng dạc sai:

- Đứa nào lấy cho ta cái "tu-la-vít" coi!

"Lệnh" mới truyền ra thì Phương đã nhanh nhẩu mang đến cho anh:. Vì lúc này anh nhờ nên Phương mới phải chịu lép vế như thế, giá là lúc thường thì chẳng khi nào Phương lại phục tùng anh bao giờ. Và nếu ngày nào Phương và Hà hợp nhau để nhạo bàn tay năm ngón dùi đục của anh thì giờ đây Phương thấy bàn tay ấy đẹp đẽ cao cả vô cùng. Nhờ bàn tay nầy mà đám gà của Phương mới có nơi nương tựa. Tự nhiên Phương cảm thấy phục và càng thêm thương anh. Thỉnh thoảng Phương ráng lựa lời khen cho anh vui, chẳng hạn: "Chà! Gà của em có phước lắm mới được ở chuồng anh Ba đóng đó". Có lẽ anh thừa hiểu "tim đen" của Phương nên chỉ mỉm cười trả lời:

- Thôi đi cô ơi, đừng bày đặt "nịnh đầm" để tôi làm cho tốt, tôi biết cô quá xá mà.

Phương cúi đầu bẽn lẽn vì thấy anh nói đúng tâm lý mình ghê.

Chừng gần 3 giờ sau chuồng được đóng xong, anh Ba đứng dậy thở phào một cái, rồi mệt nhọc đưa tay vuốt cái lưng bóng nhẵn vì mồ hôi tuôn ra ướt đẫm cả, trông như cột mỡ vậy. Còn Phương và Hà thích quá nên xúm lại tranh nhau sờ mó chuồng và miệng không ngớt tấm tắc khen ngợi. Riêng anh chỉ nghiêng đầu qua nghiêng đầu lại ngắm nghía "tác phẩm" của mình mới vừa hoàn thành rồi hất hàm hỏi:

- Cái chuồng coi được hôn tụi bây?

- Mèn ơi như vậy là số dách rồi còn gì nữa. Chuồng coi đẹp ghê vậy anh.

- Dám nhiều khi mấy ông thợ nhà nghề còn chưa đóng bằng anh nữa đó.

Có lẽ anh khoái chí lắm nên Phương trông mũi anh cứ phập phồng mãi.

Sau đó Phương tính sẽ đặt chuồng ở ngay dưới bếp nấu ăn vì thấy như thế cũng tiện: ở trên là mấy cái "rề sô", Phương vừa có thể đứng nấu ăn, lâu lâu ngồi xuống ngắm mấy chú gà cho đỡ mệt. Thế rồi Phương lấy báo lót lên sàn lưới của chuồng và cẩn thận bắt từ con gà nhốt vào. Còn Hà nhát quá, chỉ dám nhè nhẹ đưa tay vuốt mấy sợi lông mềm mại êm như nhung của chúng. Tánh nó vậy đó, sợ gà không ai bằng.

Xong xuôi đâu đó cả rồi, chị em ngồi nhìn đám gà tí hon nô đùa chạy giỡn, và miệng bàn tíu tít đủ chuyện. Như thế từ đây Phương với Hà sẽ lãnh phần nuôi nấng chúng. Hai chị em cùng thấy hãnh diện vì được "lãnh đạo" mấy chú bé con này. Mộng ước bấy lâu nay đã thành, Phương thở dài khoan khoái...

*

Đồng hồ thong thả gõ 7 tiếng. Phương giật mình mở choàng mắt, nhìn ra ngoài trời đã sáng rõ. Sau khi cuốn mùng chiếu xong Phương xuống nhà dưới thăm đám gà con. Tính từ ngày đem chúng về đến nay cũng đã được một tuần, thế nhưng Phương thấy chúng chỉ lớn hơn lúc đầu một chút xíu thôi, như vậy biết đến bao giờ mới làm thịt được đây? Có lẽ tại Phương cứ mong cho đám gà của mình mau lớn nên dường như thời gian càng kéo dài ra (?) Từ khi nuôi gà thì mỗi sáng lúc thức dậy Phương lò mò xuống bếp lo thay giấy trong chuồng, rồi lấy thực phẩm loại Vinafeco đổ vào máng ăn và thay nước sạch cùng nhỏ vào mấy giọt Vitamycine cho chúng uống (hầu tránh việc vài mạng gà có thể bất chợt "buồn buồn" chơi khiến con Loan nó cười thì... mắc cỡ chết được). Gớm, mấy chú này háu ăn thật, chú nào cũng vừa tranh nhau đút mỏ vào máng ăn và miệng không ngớt kêu ríu rít cả lên. Nhiều con chen không lại đành bị hất văng ra ngoài, thế mà cũng gượng dậy và chạy lại cố lấn cho được đến gần máng, trông thật tức cười. Ăn no rồi các chú khát nước, bèn đến cái tô nhỏ bằng nhôm uống. Nhìn mấy sợi lông ống hơi nhú ra ở đôi cánh nhỏ và mấy cái đầu bé tí tẹo, tròn tròn, phù lông đen mướt cứ ngửa lên cúi xuống đến mươi lần trông mới dễ yêu làm sao! Những lúc đó Phương muốn nựng chúng thật mạnh, nhưng chỉ dám đưa tay bóp nhẹ cái mình bé bỏng, nhiều chú hốt hoảng há mõm kêu to mấy tiếng đoạn chạy lánh nơi khác, và rồi cũng vẫn hồn nhiên trửng giỡn hoặc nằm chịu nắng ra chiều thích thú lắm vậy. Có lần Phương thử cầm một con lên tay, thoạt đầu cu cậu giẫy nẩy loạn xi lên, nhưng chừng một lát sau thì nó mệt nhọc khép màng trắng lại và từ từ buông thõng đầu ra đàng sau, Phương hết hồn tưởng đâu mình làm đau nên nó chết và luống cuống chẳng biết phải xử trí thế nào bây giờ. Lúc đó anh Ba đứng gần đấy thấy vậy bèn reo hò inh ỏi:

- Thôi rồi nguy quá, con gà của Phương đi chuyến tàu suốt về âm phủ rồi. Ò... e... Rô be đánh đu... Tarzan nhảy dù... ô hô! Vui quá anh em ơi!!! 

Phương giận run lên, miệng đã hơi mếu mếu, trong lúc bối rối như thế này anh chẳng giúp Phương lại nỡ nào vỗ tay bôm bốp và còn ca hát om sòm nữa chớ? Nhưng đột nhiên con gà choàng mở mắt và nó tiếp tục giẫy giụa. Giữa lúc Phương còn ngơ ngác chẳng hiểu vì sao nó hồi sinh lại được thì anh đã nhăn răng cười khì khì rồi giải thích:

- Phương khờ quá đi, ai đời con gà nó chỉ giả bộ chết để người bắt thả nó ra, vậy mà cứ cuống cuồng như gà mắc đẻ ấy! Loan ơi! Qua đây lẹ lẹ lên, coi cái này vui lắm nè!...

Phương vội vàng đưa tay bịt miệng anh:

- Ấy chết, anh nói nhỏ nhỏ chớ rủi con Loan nó qua thiệt rồi nó cười thì chết em rồi. Anh này ác quá hén, nghỉ anh ra luôn đó.

Anh Ba chẳng nói gì cả mà cứ tiếp tục đứng cười hềnh hệch. Trông cái mặt anh lúc đó mới dễ ghét hết sức, Phương chỉ muốn thoi một cái thật mạnh vào cho hả giận. Giờ ngồi nhớ lại Phương thầm tức cười vì thấy mình rõ ngốc thật, đã để con gà tinh quái làm một mẻ khiến Phương phải một phen sốt vó. Ghê nhỉ, mấy cô cậu gà coi bề ngoài ngây thơ là vậy, thế nhưng thật ra cũng mưu mô gớm lắm, ai mà ngờ được. Nhưng Phương chợt nghĩ: hay đó chỉ là một thông tánh của loài gà? Ờ, biết đâu chừng, chớ lẽ nào chúng lại không ngoan đến mức biết giở cả trò lường gạt người ta hay sao? Vả lại về khoản nói dóc thì anh Ba trứ danh nhứt nhà đấy! Còn ai lạ gì cái mồm ba hoa láo khoét của ông ấy chứ.

Lúc đầu Hà còn sốt sắng phụ với Phương lo chăm sóc gà, nhưng vài ngày sau nó đã tỏ vẻ chán nên mỗi khi Phương thức dậy lo cho gà thì hắn chỉ nằm cuộn mình trong chăn ấm nệm êm để ngủ nướng, nghĩ coi tức không chớ? Nhưng Phương chẳng thèm nhờ nó, một mình Phương lo cũng được và nghĩ rằng sau này nếu có kết quả gì thì chỉ Phương độc quyền được hưởng thôi, còn mấy lời hứa lúc đầu kể như "nơ pa", vì công lao nuôi gà của Phương lớn lắm chớ chẳng vừa đâu. Nghĩ như thế nên Phương vẫn không nản lòng, ngày ngày vẫn làm đầy đủ bổn phận một vị "chủ nhơn" của đám gà. Bởi vậy bầy gà đã quen với Phương, nên mỗi khi vừa thấy bóng dáng Phương đến gần là chúng mừng rỡ nhốn nháo, miệng không ngớt kêu vang lên. Nhiều con lại cả gan vỗ vỗ đôi cánh bé bỏng đòi nhảy lên thành chuồng để đón mừng Phương nữa. Những lúc đó Phương cảm động và thương chúng ghê! Phương thấy loài gà cũng giống như đứa trẻ sơ sinh, tuy còn nhỏ dại nhưng cũng biết mến hơi người nào đã nuôi nấng, đã ôm ấp nâng niu nó, còn nếu sang tay người khác thì chẳng bao giờ đứa bé chịu cho ẵm bế cả. Đó, lý do khiến Phương thích nuôi gà chỉ giản dị có thế, và những sự trìu mến mà đám gà dành cho Phương đã là mối khích lệ không nhỏ trong việc Phương nuôi chúng, và cũng bởi thế mà nhiều buổi sáng vì mải mê ngắm mấy chú gà tí hon khiến Phương quên cả đánh răng súc miệng...

Đang miên man ngồi nghĩ ngợi cạnh chuồng gà, chợt có tiếng nói vang lên làm Phương giật mình:

- Thôi chứ cô nương, lo rửa mặt rồi ăn lót lòng đặng phụ với tôi làm công chuyện nữa chớ, sáng nào cũng đợi nhắc hết. Con nhỏ này coi vậy mà mê gà quá hén, thứ gà đen thui thủi mà tối ngày cứ đeo theo hoài!

Đó, má lại ghẹo đám gà của Phương nữa rồi, nhưng chả sao, miễn là Phương rán nuôi thế nào để còn đủ mười con là được, và khi chúng đã "trưởng thành" nếu là chàng gà trống thì mỗi sáng Phương sẽ nhờ tiếng gáy "ò... ó... o... ò....o... " của cu cậu để dậy sớm chớ không ngủ trễ đến 7, 8 giờ như lúc trước. Còn nếu là nàng gà mái thì mỗi ngày Phương sẽ có dịp ra chuồng nhặt mấy cái trứng xinh xinh, hồng hồng vô khoe với má, với anh Ba, vì hai người này suốt ngày cứ hùa nhau để chế riễu đám cục cưng của Phương hoài hà! Phương vẫn thường tự an ủi mình như vậy mỗi khi có ai công kích bầy gà. Lúc đó cả nhà Phương và cả cái con Loan vô duyên đáng ghét nữa, sẽ hết dám chê cười đám "con gái đen nhà quê" này ; mà ai cũng phải lè lưỡi thán phục tài nuôi gà số dách của Phương. Chu choa ôi! Mỗi khi nhắm mắt lại hình dung đến giây phút "huy hoàng rực rỡ" ấy là Phương cảm thấy một niềm hãnh diện dâng cao trong lòng pha lẫn nỗi vui sướng rào rạt. Bất giác Phương khẽ mỉm một nụ cười thật tươi và tự nhiên thấy trong lòng hăng hái phấn khởi lạ...


HÀ CHINH       

(Trích từ tạp chí Tuổi Hoa số 103, ra ngày 1-4-1969)

Không có nhận xét nào:

oncopy="return false" onpaste="return false" oncut="return false"> /body>