Chủ Nhật, 14 tháng 4, 2024

Lá Cây Xanh

 

Buổi chiều đến, cô bé mở tung cánh cửa sổ trên lầu cao. Cô bé ngồi đó, tay chống lên cằm tư lự. Cô bé bứt tung giải lụa hồng để mái tóc lấm chấm vai xõa ra. Cô bé khẽ chớp mắt mơ màng, ánh mắt như một cánh sao nhỏ và lung linh sáng. Cô bé đang tập làm người lớn đấy, bởi vì lứa tuổi mười ba này, má vẫn cho là bé bỏng.

Những hàng cây trước nhà cao và lá bay lả tả đẹp như ở công viên. Gió lùa vi vu qua vườn, lùa tung cả mái tóc đen vừa mới dài xuống. Cô bé nghe như gió đang nhìn vào đôi mắt đen láy của cô mà mỉm cười. Cô bé mong gió mang lại mây hồng trên núi Ngự Bình, hoa sim thơm thoang thoảng trên đồi Vọng Cảnh. Và cô bé lắng nghe, gió mang thêm tiếng chuông giáo đường thánh thót, ngân nga. Cô bé chắp đôi tay bé bỏng, niềm tin yêu về tràn ngập tâm hồn. Cô bé nhớ những ngày tháng đi xa, cô bé có những người bạn hiền và ngoan buổi bình minh ngồi trên băng đá nhà trường nghe chuông đổ dồn dập, ăn bánh mì, uống nước ngọt và đọc chuyện người tiên.

Gió lại đến mơn man tóc cô bé, gió buổi chiều thật hiền. Gió thì thào nói chuyện. Giọng ngọt ngào và ngây thơ như búp bê Patsy trong tủ kính. Cô bé thích nghiêng nghiêng mái tóc để lá rớt lên trên, để mỉm cười mà gió không trông thấy, để nắng chết buổi chiều hong lên tóc, đẹp như cả một bài thơ.

Mây trên đỉnh núi xa vời có lẽ hồng và đẹp lắm nhỉ, hồng hơn cả giải lụa buộc tóc này. Gió ơi, mang lại cho cô bé đi, để cô bé may áo cho búp bê, may áo cho má. Cô bé quay nhìn hướng khác, trong thành nội bây giờ chắc hoa nhãn rụng đầy mặt đất, cột cờ cao và màu đại nội buồn bã ghê lắm. Cô bé có một người bạn ở trong đó, đi học trường Thành Nội, mái tóc ngắn và váy đầm xinh ơi là xinh. Người bạn đó chưa hề nói chuyện với cô bé bởi vì hai đứa không quen nhau và cũng chẳng biết nhau bao giờ, song cô bé thích và yêu người bạn đó, người bạn mà cô bé tự vẽ lấy trong trí và mơ mộng một mình thôi. Ơ kìa, sao gió cười khúc khích? Gió muốn chế nhạo tưởng tượng của bé chắc?

Cô bé giận dỗi quay mặt, gió len lén lảng ra xa như cô bé khi bị má mắng. Cô bé để mặc gió buồn, cô bé để hồn lang thang trên mấy từng trời cao, mây hồng quyện lấy đôi chân bé bỏng, những nàng tiên chắc bận hái đào nên quên, để cô bé thơ thẩn nhìn từ trên cao xuống, không gian dịu dàng màu xanh ngắt.

Cô bé nhớ một lần được đi trên tàu, buổi bình minh nắng trải vàng óng ánh mặt nước. Cô bé đã nằm chống tay lên má, nhìn rất lâu, nhớ rất kỹ màu nước xanh thăm thẳm có mạ vàng ấy, sóng nhỏ nhấp nhô, trông đẹp và dễ thương ghê. Cô bé nhìn sang bên bờ, biển dạt dào dậy sóng, bọt bắn tung tóe lên trời. Những con sò màu hồng màu tím nhàn nhạt bị xô vào nằm trên bãi cát trắng. Chiếc tàu lắc lư làm cô bé hơi chóng mặt song cô bé vẫn thích đi tàu và mơ mộng làm sao, cô bé ước được trở thành chú thủy thủ ngồi trên buồng lái. Cô bé ao ước được ngủ một đêm trên tàu, chắc là sao ở biển sáng và đẹp hơn sao ở lục địa (???). Có một người ngồi trên cao nhất thổi ac-mô-ni-ca làm cô bé ngây say như uống một ít bia có bọt nổi trắng. Có lẽ tiếng kèn ấy ban đêm cũng hay hơn ban ngày nhiều lắm...
 
Cô bé ơi! Tiếng gió gọi rồi. Nhưng không phải, không phải gió, đó là tiếng gọi hoàng hôn. Hoàng hôn đến! Thướt tha với màu áo xám nhạt có dát nắng chiều vàng. Gót chân hoàng hôn đặt bước đầu tiên ở dưới những tàng cây rậm rạp, rồi dần dần lên hôn cô bé, xua đuổi tia nắng sót sau cùng. Đám hoa lưu ly dưới vườn xạc xào rung động, hoa đổng thảo bối rối núp dưới lá xanh. Có lẽ giờ đây, trên đồi Vọng Cảnh, hoa sim cũng sợ hãi vô cùng. Cô bé muốn lên đó, dang đôi tay che chở cho sim, ru sim ngủ như má ru em bé và hôn chúng như cô bé từng hôn má vậy. Mấy chị học trò nhà ở xa đang đi thật vội, ba hối hả cho xe đi nhanh ở đường Lê Lợi và mấy con chim nhỏ của cô bé đang ríu rít trở về. Cô bé thấy mình lang thang ở bờ sông Hương - nơi mà cô bé vẫn ra ngồi ăn bánh - Dưới sông, người ta đốt đèn trong đó, dèn rọi xuống sông y như có hai nguồn ánh sáng. Bên bờ kia, thành phố đèn màu rực rỡ. Cô bé nhớ một tối nọ, cô bé đi với ba má ngang qua những dãy phố đó, rồi cô bé gặp Patsy. Patsy rực rỡ với màu mắt xanh và má màu hồng, váy đầm trắng tươi xinh như cô bạn trong Thành nội. Cô bé nhất định không đi nữa và má phải mua Patsy về cho cô bé. Để bây giờ, mỗi ngày Patsy được thay một cái áo, mỗi bữa ăn sữa bột của em bé mà cô bé giấu một ít trong bình nhựa. Sáng nào, uống sữa pha ô vanh tin, cô bé cũng cho Patsy vài giọt trong một chiếc tách bé tẻo teo. Cô bé cho Patsy tất cả cái gì mà cô bé có, con gà hai đứa chơi chung... ban đêm ngủ cạnh nhau. Khi cô bé đọc sách, Patsy cũng ghé đọc, cô bé viết Patsy cũng ghé nhìn. Chỉ có khi nào cô bé học bài đọc oang oang, Patsy mới lánh vào tủ kính, chơi với con gà cho đỡ buồn.

Cách đây mấy tháng, khi cô bé chưa tập làm người lớn và cũng chưa nghỉ hè. Những ngày không học, cô bé dắt Patsy xuống vườn chơi buôn bán với gió. Gió hái lá muối lá thông xuống bán, cô bé trả tiền bằng giấy xanh đỏ. Gió thổi tung cả lên, lấm tấm đầy vườn. Nếu má trông thấy được là má la um sùm song má không đánh cô bé bao giờ, con gái cưng nhất mà, má chỉ có cô bé với em bé trai chớ mấy. Chỉ có ba mới nghiêm và hay làm cô bé sợ.

Lá dưới vườn không xanh nhưng nhiều, kêu xào xạc dưới gót chân cô bé. Cô bé thường nhón gót đi rất nhẹ, về mua thu, đôi guốc hồng xách ở tay để khỏi nghiến lá và mấy con kiến vàng đi làm việc chăm chỉ - chăm chỉ hơn cả ba, cô bé nghĩ thầm như vậy. Vì đôi khi nhà có giỗ, hay nhà ai mời đi ăn tiệc, ăn cưới, ba vẫn xin nghỉ để đi. Cô bé hay trách ba ham ăn tiệc mà bỏ việc. Ba cười hỏi lại: vậy con có bao giờ bỏ học ra ăn bánh ở bờ sông không? Xấu hổ, cô bé cúi gầm mặt, rồi bỏ lên lầu, phụng phịu...

Mùa hè trời nóng, nóng bực bội, nhưng buổi chiều thì gió thổi man mác. Lòng cô bé rộng mở, hoàng hôn đến không chậm. Tất cả những ý nghĩ dịu dàng trộn lẫn với nhau khiến cô bé bâng khuâng hớn hở. Có một cái gì rất xanh nhưng là lạ đặt lên trái tim non. Hay tuổi thơ giận dỗi bỏ đi thật rồi vì cô bé muốn làm người lớn? Làm người lớn cũng thích lắm chứ. Cô bé muốn mặc áo dài, đội nón lá để mang một hình ảnh rất ư là Huế. Song má tiếp tục may những cái áo đầm màu xinh và rực rỡ, đan những chiếc áo len dày hoa bướm trộn lẫn nhau và những khăn choàng ca rô xanh xanh đỏ đỏ. Cô bé tiếp tục mang những màu sắc rộn rịp đó. Sung sướng chảy ngọt ngào làm cô bé lim dim mắt. Đâu đây như văng vẳng tiếng đàn du dương của anh Trường trong một buổi chiều hè nắng vàng vụt tắt.

Những vì sao mới đến bao giờ cũng nhút nhát e dè, chơm chớp trên nền trời xanh thẫm thật dễ thương, cánh sao mong manh yếu ớt quá. Cô bé đâm lo lắng bâng quơ. Cô bé sợ sao chìm lịm đi, tội nghiệp và tuyệt vọng. Một cánh sao băng nhanh, mang theo một sự huyền bí cho cô bé. Cô bé tìm tòi nó, song cô bé ơi, làm sao tìm ra một vì sao mới đổi ngôi?

Tim cô bé nhảy thánh thót đều đặn. Cô bé khôn để ý ánh đèn sáng dưới nhà. Căn phòng này vẫn tràn ngập bóng tối. Cô bé nhìn những vì sao lu mờ nhất, cô bé thương chúng, tưởng chừng chúng đau mắt. Không như cô bé, đêm nào cũng nhỏ thuốc, mắt cô đen và trong sáng, vui vẻ và tròn như mắt chim bồ câu.

Hình như có tiếng má ba gọi dưới nhà. Song cô bé không nghe thấy gì hết. Cô bé tựa đầu lên thành cửa, mắt khép lại, êm ái. Gió đến ru cô bé bằng ve vuốt dịu dàng và bài hát ca tụng biển cả triền miên. Cô bé ngủ với vẻ mơ màng, nhưng không suy tư, không nghĩ ngợi. Tóc mềm chảy xuống hai vai. Không, tuổi thơ còn đó chưa bỏ đi, vì cô bé vẫn ngủ khi chờ bữa ăn tối, vẫn ngủ khi ngắm trời sao, và trong giấc ngủ, dường như cô mơ thấy mộng đẹp.


ĐOÀN PHƯƠNG MAI     

(Trích từ bán nguyệt san Tuổi Hoa số 151, ra ngày 15-4-1971)
 

Không có nhận xét nào:

oncopy="return false" onpaste="return false" oncut="return false"> /body>