Thứ Bảy, 13 tháng 4, 2024

Lòng Chân Thật

 

 Các em thân mến,

Ngày xưa, hồi thời Trung Cổ, bên Pháp, có một người lái buôn nọ một hôm đem hàng hóa đến chợ phiên bán và thu được nhiều tiền. Anh ta bỏ tất cả những đồng tiền vàng sáng chói vào trong một cái bao to lớn bằng da, rồi vui vẻ rảo bước về quê nhà.

Khi đi ngang qua thành phố A-miêng, cũng như thường lệ, anh ta ghé vào nhà thờ, quỳ trước tượng Thánh Mẫu, khấn lễ, chiếc bao da để bên cạnh. Lễ xong, anh ta dậy ra về, đầu óc còn mải mê một ý tưởng gì đó nên anh ta quên xách cái bao da đựng tiền bán hàng của mình.

Trong thành phố này, có một nhà trưởng giả cũng thường hay đến chiêm ngưỡng trước tượng Thánh Mẫu. Cũng hôm ấy, khi người lái buôn vừa bước ra khỏi nhà thờ, nhà trưởng giả đến quì ngay chỗ anh nọ vừa rời đi và và gặp chiếc bao đựng đầy tiền.

Ông ta ngạc nhiên, lẩm bẩm: Ai lại bỏ quên tiền nhiều như thế này? Mình phải làm sao đây? Cho mọi người biết, thế nào cũng có nhiều kẻ giả vờ vừa đánh mất, đến xin nhận lãnh.

Sau một lúc suy nghĩ, ông ta mang bao tiền về nhà và bỏ vào tủ cất cẩn thận. Đoạn ông ta lấy phấn viết trên cửa ngay trước nhà một hàng chữ to: Ai đánh mất vật gì, xin hỏi nơi đây.

Người lái buôn đi một khoảng đường mới sực nhớ vừa bỏ quên bao tiền trong nhà thờ. Anh ta hoảng hốt, chạy ngay lại chỗ cũ, hy vọng bao tiền vẫn còn ở đấy. Đến nơi, không thấy chiếc bao, ông ta bèn tìm ông mục sư để hỏi thăm, rốt cuộc cũng không được tin tức gì thêm. Chán nản, anh ta đi lang thang khắp nẻo trong thành phố.

Trong lúc đầy tuyệt vọng, may mắn thay anh ta lại nhìn thấy hàng chữ phấn trước nhà ông trưởng giả và ông này đứng cạnh đấy.

Người lái buôn mở lời:

- Thưa ông, xin lỗi ông, có phải ông là chủ nhà này không?

Người trưởng giả đáp:

- Thưa đúng, nhưng chẳng hay ông có việc chi?

Người lái buôn vội vã:

- Xin ông vui lòng có thể cho tôi biết ai viết hàng chữ này.

Người trưởng giả giả vờ: Có lẽ người nào đó đi ngang qua đây, rắn mắt viết đùa chơi. Vậy chớ ông bạn có mất vật gì chăng?

Người lái buôn than thở: Tôi vừa đánh mất cả gia tài của tôi.

Người trưởng giả làm như ngạc nhiên: Cả gia tài? Ông để ở đâu mà bị mất?

Người lái buôn bèn thuật câu chuyện và mô tả chiếc bao da đựng đầy tiền vàng.

Biết rõ đấy đúng là người vừa mất bao tiền, người trưởng giả bèn mời anh lái buôn vào nhà, mở tủ lấy bao tiền vui vẻ trả lại. Người lái buôn nhận thấy ông trưởng giả lòng đầy chân thật, đứng suy nghĩ một lúc: Thật mình không xứng đáng giữ bao tiền bằng ông này, rồi nói:

- Thưa ông, tôi xin biếu ông bao tiền này. Nó vào tay ông hữu ích hơn ở tay tôi. Xin ông nhận cho.

Người trưởng giả đáp lại: À, ông bạn, ông cầm lấy tiền ông, tôi không có quyền nhận.

Người lái buôn nói mau: Không, tôi không lấy đâu, tôi xin đi đây để lòng tôi được thanh thản.

Rồi anh ta bỏ chạy.

Thấy vậy, người trưởng giả vừa đuổi theo vừa la to: Ăn trộm! Ăn trộm! Bắt lại giùm!

Những người láng giềng nghe tiếng chạy nắm được anh lái buôn dẫn tới nhà trưởng giả, rồi hỏi:

- Người này lấy gì của ông?

- Dạ thưa, anh này cướp của tôi danh dự và lòng chân thành mà tôi quyết giữ trọn đời tôi.

Rồi người trưởng giả kể lại tất cả câu chuyện như vừa xảy ra. Những người đứng xung quanh, khi biết rõ sự thật, liền bắt buộc anh lái buôn nhận lạ bao tiền của anh ta.

Các em thân mến,

Thuật lại chuyện cổ tích trên, chúng tôi muốn các em rõ từ xưa, lòng chân thật bao giờ cũng được quí trọng.

Giả dối, lường gạt, gian tham là điều làm cho mọi người ghét và xa lánh mình.

Vậy muốn được cảm tình và sống thành công, các em lúc nào cũng phải chân thật.

 
Thân mến chào các em            
NGUYỄN HÙNG TRƯƠNG       

(Trích tuần báo Thiếu Nhi số 122, ra ngày 1-3-1974)

Không có nhận xét nào:

oncopy="return false" onpaste="return false" oncut="return false"> /body>