Thứ Tư, 27 tháng 3, 2024

Ngày Mới

 

Bây giờ thời gian vào khoảng canh ba.

Mọi vật đều lắng chìm trong giấc mộng. Cây cau ngất nghểu tận trời, đứng im lìm, đôi khi đầu cây rung rinh lá chạm nghe rào rào rất nhỏ. Gió nhè nhẹ thổi, vài chiếc lá úa rơi xuống mặt ao, làm làn nước rung động tỏa ra những vòng tròn to và nhỏ, mất đi. Mặt ao trở lại như thường, lênh đênh chiếc lá trôi. Giàn hoa Lý Hương trổ đầy bông trắng xóa, khẽ lung lay vì gió sớm, tỏa hương thơm ngào ngạt. Những đám rạ ươn ướt sương đêm. Con vện ngoài hiên khò khò say ngủ.

Trong nhà bé Nhớn, bu bé Nhớn dậy sớm hơn cả. Bu vào bếp nấu bánh chưng và nắm cơm vừng cho thầy bé Nhớn. Bu lui cui trong bếp thổi lửa. Củi khô đốt nổ lách tách và khói bay cả nhà, làm em bé Nhớn đang ngủ ho lên mấy tiếng. Bu vội quạt cho khói giảm bớt. Lửa cháy hừng hực, rọi sáng cả mặt bu. Bu bé Nhớn không ngoài năm mươi, mà tóc bu đã gần bạc rồi. Có lẽ vì công việc bưng thúng, bán cháo khổ nhọc, tìm cách sinh sống cho qua ngày. Thiếu thốn vật chất, đói rét, làm cho bu già hơn ngày tháng, mắt sâu hoắm và thâm, má hóp.

Trong lúc bu bận trong bếp, thầy bé Nhớn đã dậy, thầy đi rửa mặt. Tiếng nước rơi trong khoảng không gian im lìm nghe rất rõ và êm êm như tiếng đàn.

- Thầy nó dậy rồi à?

- Vâng...

Rồi thầy lại chiếc giường tre ọp ẹp, lấy bọc quần áo kiểm lại. Thầy bé Nhớn lên tỉnh để tìm việc làm, vì ở dưới này nghèo quá không đủ năm miệng người ăn.

Tiếng bu trong bếp vọng ra:

- Thầy nó biết chỗ làm chưa?

- Chưa, nhưng đã có chú Tư giới thiệu rồi, chú hẹn tôi ở bến xe đò...

- Mà thầy nó làm việc gì nhỉ?

- Nghe nói làm cho một hãng to lớn lắm.

Tiếng bu thở dài trong bếp:

- May trời còn thương mình, giúp cho thầy nó có công ăn việc làm để đỡ cho tôi dưới này.

Bu và thầy im lặng, không nói nữa. Bu nhìn chồng rồi nhẹ tay xếp bánh chưng và cơm nắm muối vừng vào giỏ đan tre. Những chiếc bánh chưng mới ra nồi nóng hổi, tỏa ra khói thơm nghi ngút...

Gói hành trang đã kiểm xong và xếp rất gọn, giỏ đồ ăn đầy đủ do tay bu sắp.

Thầy bé Nhớn lên đường đi tỉnh...

Thầy nhìn căn nhà lá lần cuối, nhìn xung quanh, đám con nằm san sát nhau trong chiếc chiếu tơi. Thầy thở dài, chán nản. Tiếng ngáy khò khò phát ra từ đám con say ngủ, thầy im lặng lắng tai nghe tiếng ngáy ấy lần cuối mà khi lên tỉnh thầy không bao giờ nghe được.

- Thôi, thầy nó đi đi...

Giọng bu buồn buồn nói.

Chân thầy bước đều trên con đường làng đẫm sương đêm. Cây lá lao chao rung động hòa lẫn tiếng lá tre đập vào nhau như tấu lên nhạc khúc chia ly. Bu tiễn thầy. Vạt áo bu bay phất phơ như vẫy tay vĩnh biệt. Con đường làng như lưu luyến bước chân đi. Kìa, con rạch nhỏ, nước đều đều chảy qua cầu. Đây là kỷ niệm ngày gia đình bé Nhớn bị đói, thầy và cu con cầm cần đi câu cá, vài con cá nhỏ mắc lưỡi câu vẫy vùng, mỗi lần cá mắc câu như thế thầy và cu con cười rộ lên...

Sáng hôm sau, khi bình minh vừa chỗm dậy, cây cối đứng sưởi ấm trong ánh nắng vàng huy hoàng. Con đường làng tràn ngập và sáng rực lên vì ánh bình minh. Chim líu lo hót như mừng cho một ngày mới...

Bé Nhớn và lũ em đã dậy. Chúng ngạc nhiên khi thấy bu nó ngồi ủ rũ ở góc giường, mắt đỏ hoe. Bé Nhớn rụt rè hỏi:

- Thầy đâu hở bu?

- Thầy mày đi rồi...


NGUYỄN THỊ HÒA      

(Trích từ bán nguyệt san Tuổi Hoa số 173, ra ngày 15-3-1972)

Không có nhận xét nào:

oncopy="return false" onpaste="return false" oncut="return false"> /body>