Chủ Nhật, 3 tháng 3, 2024

Cái Hộp Của Chị Loan

 - Ngà ơi! Chị Loan gửi tặng con hộp gì đẹp quá đây.

Nghe me gọi Ngà vội chạy lên ngay nhất là nghe me bảo có cái "hộp gì".

- Ái chà! Cái hộp trông xinh và dễ thương quá me nhỉ? Con phải cảm ơn chị Loan nhiều mới được.

Vừa nói Ngà vừa cuống quít lấy vội cái hộp quà do mẹ trao lại. Ừ! Ngà đã nhớ lại rồi, hôm qua, ngày đầu tháng me cho Ngà những 20 đ, vì Ngà đứng hạng nhì trong lớp. Cầm tiền ra chợ, Ngà cứ nghĩ đến mấy cái kẹo, cái bánh hay tờ báo Tuổi Hoa mà một chút nữa Ngà sẽ mua, nhưng...

Trước mắt Ngà một ông lão an mày mới đáng thương làm sao. Ông ngồi phệt xuống đất vì chân ông đã cụt mất. Người ông gầy còm và xanh mét, chìa cái nón rách ra, ông mấp máy van xin người qua đường bố thí. Trời ơi! Ngà thương ông quá đi thôi, rồi không cần suy nghĩ, Ngà cầm cả 20 đ, bỏ ngay vào nón của ông.

- "Cháu tặng ông cả đấy".

Rồi Ngà đi nhanh về nhà hổng thèm mua kẹo, mua bánh, mua tờ báo Tuổi Hoa xinh xắn dễ thương nữa, nhưng Ngà lại cảm thấy sung sướng còn hơn được ăn xong một cái kẹo ngon lành nữa ấy... Chợt.

- "Ngọc Ngà chờ chị đi với cưng".

Nghe gọi, Ngà vội quay lại, thì ra là chị Loan. Chị Loan đã đến bên Ngà, chị xoa đầu Ngà rồi âu yếm nói:

- Cưng của chị ngoan ghê, đáng được thưởng lắm đấy.

Ngà ngạc nhiên hỏi chị:

- Chị bảo Ngà ngoan gì cơ?

- Thôi mà, hồi nãy chị thấy Ngà đi chợ, rồi gặp ông lão ăn mày Ngà cho tiền hết cả chắc có lẽ bi giờ cô bé hổng còn tiền nên mới trở về phải không nhỉ, đây chị cho Ngà lại đây... 

Ngà vội ngắt lời:

- Thôi Ngà hổng dám đâu chị ạ, me đánh chết.

- Ừ, ngày mai chị tặng Ngà một món quà nhé, ừ đi cô bé ngoan của chị.

*

Thế là hôm nay Ngà đã nhận được quà của chị Loan, Ngà vui ghê ấy. Mở vội cái nắp hộp ra, Ngà chợt kêu lên:

- Me ơi! Chị Loan tặng con con dế me ạ.

Me đang khâu, buông kim nói:

- Ờ càng thích chứ sao con, chà con dế trông xinh tuyệt.

Ngà chưa hết ngạc nhiên thì trong hộp hiện ra một tờ giấy nhỏ. Ô! Thì ra là lá thư của chị Loan.

Chiều qua, chị nghĩ mãi nhưng chẳng biết tặng gì cho cưng cả. Mãi cho đến tối, chị đang ngồi dán và làm một cái hộp nhỏ sao cho thật xinh để tặng cho cưng thì một chú dế đẹp bay ngang và đáp xuống đậu cạnh đèn, chị vội bắt lấy dế, cho ngay vào hộp để tặng Ngà, đừng chê nhé cưng.

Thương cưng nhiều     
Chị Loan.           

Ngà chớp nhanh mắt vì quá cảm động, Ngà thương chị Loan ghê cơ.

Đặt dế lên lòng bàn tay, Ngà ngắm đôi râu bé tẹo đang khẽ que quẩy bất giác Ngà cảm thấy thương chú dế làm sao ấy.

Tôi nay Ngà để dế lên đầu giường ngủ của Ngà chợt...

Re... Re... Re.

Tiếng dế gáy vang lên mới êm ái làm sao, êm như tiếng của me ru em bé vậy. Ngà lim dim ngủ nhưng một tiếng nói dìu dịu vang lên, vang tận ở hộp dế đặt ở đầu giường. Thôi đúng là tiếng của dế thương của Ngà, lạ nhỉ sao dế lại biết nói... Ngà vội lắng tai nghe:

"Thế là hôm nay dế bị nhốt trong cái ngục quá kiên cố nầy rồi, dế khóc, phải dế đã khóc thật nhiều, nhưng có ai nghe cho dế đâu. Dế còn nhớ, hôm qua sau khi rời cái hang ấm cúng, nơi đây dế sống với mẹ và người em nhỏ dại, còn cha của dế, trời ơi! đã bị mấy cậu nhỏ bắt mất rồi còn đâu. Dế phải đi tìm cỏ non để về dâng cho mẹ vì mẹ dế bị bệnh và cho em dế, tội nghiệp khi vừa lọt lòng mẹ em dế bị tàn tật cả hai chân. Nhưng kìa! Trước mắt dế, xa xa có một ánh sáng chói chang, dế vội đến đó xem cho biết, định xem xong sẽ về hái cỏ nhưng trời ơi! Khi vừa đến nơi thì dế đã bị người ta bắt và giam, sau lại tặng cho một người khác nữa. Trời ơi! Suốt đêm qua mẹ dế, em dế sống ra sao..."

Kế đó những tiếng nấc nghẹn ngào vang lên tức tưởi...

- Ngọc Ngà! Dậy đi con, sáng rồi.

Nghe mẹ gọi, Ngà giật mình thức giấc. Đầu giường tiếng dế vẫn gáy đều đều. Ngà phân vân nghĩ:

"Quái, sao mình lại nằm mơ lạ nhỉ... Ừ, mà nên thả nó đi để cho nó nuôi mẹ và em của nó, nó có hiếu quá mà."

Cầm lấy hộp dế Ngà mở tung cửa ra, mở vội cái nắp. Vụt một cái, dế đã nhẩy khỏi cái hộp ra ngoài cửa sổ đang tràn ngập ánh nắng đào tươi... Ngà cảm thấy sung sướng ghê đi... nhưng...
 
- Ngà ơi! Tại sao làm thế hở Ngà?

Ngà giật mình quay lại thì là chị Loan. Nét mặt chị đang buồn bã nhìn Ngà tiếp:

- Ngà đã chê quà tặng của chị...

- Không chị ơi! Không phải như thế đâu.

Rồi Ngà kể lại giấc mơ cho chị nghe, xong, Ngà nói tiếp:

- Ngà hổng biết chị có tin không chứ Ngà thì tin lắm chị ạ, với lại Ngà thương dế lắm, chị ơi! Đừng buồn Ngà chị nhé!

Chị Loan nhẹ đến bên Ngà dịu dàng nói:

- Chị tin lắm chứ sao lại không, em của chị có tính thương người, thương loài vật quá mà. Ngà ngoan lắm, thôi đi chơi với chị cưng, hôm nay ngày Chúa nhật cơ mà.

Chị Loan dẫn Ngà đi nhưng mắt Ngà vẫn thoáng nhìn qua cửa sổ. Chú dế đang nhẩy vào đám cỏ non mà râu còn cứ que quẩy mãi, chắc chú mừng lắm nhỉ! Ngà nghĩ thế và có lẽ chú đang lấy cỏ non mang về cho mẹ và em thì phải.


Bé NGỌC NGÀ      

(Trích từ tạp chí Tuổi Hoa số 40, ra ngày 1-3-1966)
 


Không có nhận xét nào:

oncopy="return false" onpaste="return false" oncut="return false"> /body>