CHO NGÔI TRƯỜNG THÂN ÁI
- Ôi! Mái trường yêu dấu! Mái trường mang nhiều kỷ niệm nhất của đời em. Ngôi trường có khoảng sân rộng bao la, này chỗ để xe, này chỗ có hàng cây Phượng vĩ mà em vẫn cùng bạn ra ngồi dưới gốc cây nói chuyện vui đùa.
Phượng bây chừ đang trổ hoa nhiều ghê. Những cánh hoa Phượng đỏ tía một khung trời. Mỗi ngày, bác nắng quái trải vàng chen nhau ngập trên đường dẫn em tới trường. Để em nghe thoáng động, bồi hồi nhìn xác hoa Phượng rơi và em sẽ nhặt lên ép vào trong sách cùng những cánh hoa Điệp màu vàng úa.
Khi vào lớp em sẽ gặp mặt bạn, nhìn thấy bạn và nói chuyện cùng bạn. Chỗ em ngồi ở đây, bên cạnh cửa sổ, bác gió vẫn thường lùa vào trong tóc, cho tà áo tung bay và bác mưa, vẫn làm em bực mình vì áo dài em phải bị lấm tấm những cánh... hoa mưa.
Trong phòng học thật ấm cúng, có bạn ngồi cạnh, cùng chơi, cùng học. Em sẽ ngước nhìn lên, tấm bảng đen với những nét chữ, cái bàn và ghế để giáo sư ngồi. Em sợ lắm khi thầy mắng những lúc em mơ mộng vẩn vơ. Ngồi gần cửa sổ cũng thích mà cũng ghét ghê. Thích vì nắng vẫn trải trên triền tóc xanh, ưa vì bác gió thì thầm bên tai nhưng ghét vì nó cứ bắt em phải nhìn ra, phải chia trí quên nghe lời thầy giảng...
Chao ơi! Ngôi trường và lớp học nhỏ, em sẽ không quên đâu từng kỷ niệm dù nhỏ nhặt.
CHO THẦY VÀ BÈ BẠN
Mỗi niên học là mỗi lần phải gặp những ông thầy khó tính, nghiêm khắc đáo để.
Thầy Việt văn dạy cao lắm, đại học cơ mà. Bởi vậy vào dạy lớp này có vẻ "cao đẳng" ghê.
Thầy toàn cho những bài thật khó. Mà lại "kẹo" điểm quá trời. Nhưng học trò lại thích cơ, thầy hay kể chuyện vui và chỉ phạt khi lớp nói chuyện hơi nhiều.
Thầy Anh văn, Hình học, Đại số, Lý Hóa cũng vui tính. Học trò thường sợ toán, sợ luôn cả thầy toán. Em tưởng rằng thầy cũng khô khan như môn toán ai ngờ mấy thầy ấy cũng "thi sĩ" chi lạ.
Còn thầy Vạn vật, Công dân, Nhạc... nghiêm chi lạ. Hơi một tí là trừ điểm, cho zéro hà. Bởi vậy học trò ngán ghê. Có ghét trong năm nhưng khi hè đến lại thấy tiếc nuối. Lúc đó mới thấy thương thầy vì đã khổ công dạy bảo, giáo dục cho học trò nên người.
Với bạn bè, em nghe buồn dâng lên ngập lối. Nhớ Loan, Bình, Nguyệt, Nga..., nhất là chị Tuyết, chị Giang. Gớm chỉ có hai chị là lớn nhất trong lớp, đồng thời cũng học giỏi nữa. Hai chị em thấy thương ghê. Đang học nửa chừng chị Giang nghỉ và em nghe chị Tuyết bảo chị Giang... "sang sông". Ghê nhỉ?
Chị Giang đi không một lời giã từ để em nghe nuối tiếc vì không còn gặp lại nữa. Buồn mất chị để chừ lại ngổn ngang những nỗi quắt quay trong ngày tháng cuối... Hè đến rồi, chóng ghê...
Em nhớ những ngày đầu làm quen chị và những buổi học, hai chị đến rủ em đi chung. Em hay giận để hai chị phải đền ô mai, để nhỏ Loan ghen ghét em và cũng bắt chước tính của em, giận hai chị vì hai chị không "hối lộ" ô mai cho con nhỏ...
Em nhớ tính con Vân hay nhè, không nhè hai chị bao giờ, nhưng bạn bè chọc một tí là giận là khóc hà, ghét ghê, và lại còn hay nhõng nhẽo hai chị nữa, quá trời nhỉ?
Em nhớ tính tình từng đứa bạn một. Nhỏ Đào mang tiếng điệu, như bà cụ non ấy. Nhỏ Thu như Poupée vậy, trẻ con lắm cơ. Và nhớ nhất những lúc cả bọn cùng ăn vụng trong lớp để thầy bắt gặp và bị quỳ cùng cả đám. Nhỏ Phương ấy lúc nào cũng phải có gói muối ớt trong hộc bàn, nhỏ Liên có quả xoài hay cóc để cả bọn cùng ăn. Tụi bây nhớ không nhỉ? Vui ghê...
Và giờ đây, bao nhiêu quyển Lưu Bút mình trao nhau. Những tấm hình xinh xinh tặng cho nhau làm kỷ niệm. Ảnh nhỏ Đào trông già dặn như bà lão vậy. Hình con Nga thật ngây thơ. Mắt nó to, đen láy. Tụi bạn cứ gọi Nga là mắt bi hay mắt nai ấy. Hay chi lạ.
Trong bọn có mỗi nhỏ Hòa là hay... thơ thẩn... thẩn thơ. "Hắn" hay mơ mộng lắm cơ. Nhỏ Vân hay chọc là thi "sỡi" đang tìm vần thơ, người thơ hay mơ mộng...
Cả bọn còn trêu hắn bằng cách ngâm nga mấy câu thơ mà nhỏ ta chép Lưu Bút cho con nhà Đào:
"Mi ơi ạ : Ngoài kia phượng đang nở
Tiếng ve kêu báo hiệu hè lại sang
Buồn quá thôi, viết cho mi vài hàng
Làm kỷ niệm, mi đừng quên ta nhé!..."
Còn ở gần bạn bè là vui chơi, ngày cuối cùng để rồi mới thấy buồn chia xa. Thầy thương học trò lắm cơ. Cho chơi ngày cuối cùng để chia tay nhau. Học trò cho nhau, tặng nhau những gì cần thiết, gửi cho nhau từng nét chữ, từng khuôn mặt.
Ngày cuối cũng để cho em nghe sầu, buồn vu vơ khi nghe nhỏ Vân cất tiếng hát:
"Cung đàn nào thương bằng tiếng ve sầu, còn gì buồn hai lứa đôi lìa nhau..."
Ơi! Sao lớp học buồn ghê là. Để khi nghe tiếng chuông reo báo hiệu giờ ra về, em không đủ can đảm nghe lời chúc của bạn bè, em không đủ lời để nói với bạn, với thầy lần cuối, hay em không dám nói dám nhìn ai hết.
Em về trên đường trải nắng. Ôi! Một lần cuối cùng nhìn mái trường yêu mến. Không biết em còn gặp lại nữa không, có còn được ngồi trong lớp với bạn, có thầy, có tiếng cười vui nữa không?...
NGÔ THỊ THANH KHUÊ
(Trích tuần báo Thiếu Nhi số 42, ra ngày 11-6-1972)
Không có nhận xét nào:
Không cho phép có nhận xét mới.