Thư của em M. Dalat:
... Em có cảm tưởng nhóm Chủ Trương Thiếu Nhi là những người đã lớn tuổi, thuộc thế hệ cũ, không chịu tìm hiểu chúng em, những người trẻ của thế kỷ 20, thế kỷ của Love Story, của những thần tượng : Alain Delon, Vernaud Verley, Bobby Vinton, Andy Williame, Adamo, Christophe, Sheila v.v... Đọc Thiếu Nhi em thấy khô khan quá đi. Chị ơi! Chị là người trẻ (em nghĩ thế). Chị hãy tìm hiểu chúng em. Tuổi trẻ bây giờ quá chán ghét chiến tranh, cần tình yêu. Em rất thương Thiếu Nhi vì thấy Thiếu Nhi lành mạnh và nghĩ tới những hy sinh của tòa soạn sẽ thành vô ích nếu báo phải đình bản vì lỗ lã. Nên em làm gan viết về cho chị, chị hãy đại diện chúng em đề nghị với bác chủ nhiệm và chú chủ bút, hãy dành cho chúng em một khu vực của riêng chúng em, chị hãy đăng những mối tình thơ mộng, hay nếu tòa soạn không viết được thì dịch của ngoại quốc, em cam đoan Thiếu Nhi sẽ được hoan nghênh. Tụi bạn em đều đồng ý là Thiếu Nhi đẹp, bài vở công phu, nhưng mà khô khan quá, thiếu phần tình cảm thơ mộng. Chị nghe lời em đi, rồi Thiếu Nhi sẽ trở thành báo lừng nhất nước cho chị coi...
Trả lời: Chị rất cảm ơn em đã có nhã ý tìm lối thoát cho Thiếu Nhi. Qua thư em, chị thấy tâm hồn em trong sáng lắm. Nhưng chị sợ em dễ bị mất thăng bằng, bị lậm độc vì chiêu bài tình yêu lãng mạn mất, em gái của chị!
Thú thật với em là sau khi đọc một dọc dài những tên ngoại quốc, chị ngẩn người (cảm ơn em có nhã ý cho chị vào giới trẻ, nhưng chị đành thú nhận rằng về phương diện thần tượng của tuổi trẻ như kể trên chị có lạc hậu, vì chị gần như mù tịt, không hiểu họ đã làm được những việc kinh thiên động địa gì mà trở thành danh nhân như vậy). Tra cứu mãi, chị mới biết họ là những ca sĩ ngoại quốc trẻ tuổi, hát nhạc tình cảm, và hiện nay rất được giới trẻ ái mộ.
Em ơi! Chị hơi buồn em ạ. Em đã có lòng yêu quí chị, thì chị cũng có bổn phận thành thật với em, chị buồn em đấy.
Vì rằng em thuộc thành phần được ưu đãi trong xã hội, được học trường danh tiếng, được ba má cưng chiều, đời sống dư dả, mà em lại ích kỷ. Xin em đừng nổi giận mà liệng báo đi. Hãy đọc tiếp em ơi! Em còn có tin chị như trước thì cố bỏ ra hai phút đọc tiếp em nhé. Chị kêu gọi em đây này. Hãy nhìn ra xa hơn một chút đi em. Những thần tượng đó là của những thanh niên các nước tiền tiến. Họ đã có đời sống tương đối sung túc. Họ theo chủ nghĩa cá nhân, chỉ lo hưởng thụ. Và ngay chính ở những nước đó, tư tưởng của lớp thanh niên thường coi mấy người ấy là thần tượng cũng dễ bị khủng hoảng lắm, và cũng không có lối thoát. Đời sống dễ dãi buông thả lo hưởng thụ sẽ đưa con người tới trống rỗng và dễ sa ngã. Họ không có niềm hãnh diện của một người thấy mình có quan hệ mật thiết với cộng đồng. Sự sống của chúng ta hiển nhiên là phải có liên lạc tới nhiều người, gần nhất là cha, mẹ, anh, chị, em, chú, bác, cô, dì, thầy, cô giáo và bạn bè. Rồi từ quần áo, cơm gạo, an ninh, sức khỏe v.v... xã hội đã giúp đỡ chúng ta. Bù lại, ta phải có bổn phận với những người khác. Hơn nữa, đất nước chúng ta triền miên trong khói lửa, dù muốn có một đời sống cá nhân hưởng thụ như những người dân ở những quốc gia tiền tiến, chúng ta cũng phải gắng công xây dựng một đời sống chung cho dễ thở đã. Chứ trong khi 99/100 dân chúng điêu linh khổ sở, mà em lại đem những cô cậu kể trên ra làm thần tượng, thì chị thấy cứ như là điệu đàn ngang cung ấy em ạ.
Em đừng lầm lẫn tình cảm với sự yêu đương của trai gái. Tình cảm, tình yêu, yêu thương em có thể dành cho Phật, Chúa, ông, bà, cha, mẹ, anh, chị, thày, cô, bạn bè, người, vật... Tình yêu ấy là tình yêu mênh mông vị tha mà ở tuổi các em, các em nên phát huy để làm đẹp cuộc đời. Còn tình yêu trai gái, không phải là xấu, khi nó chỉ đẹp khi nó ở đúng vị trí, và đã tới tuổi. Như một sự tuần tự khi làm nhà là: Đắp nền móng, rồi xây tới tường, rồi mới lợp mái. Tuổi em mà không lo xây nền đắp móng, lại lo lợp mái trước thì nguy quá em ơi!
Ba má đã yêu thương em suốt 17 năm rồi, em hãy yêu thương lại ba má, và vì yêu thương ba má, em ban phát tình yêu cao thượng đó vào những công cuộc xã hội, vào những người đau khổ tàn tật, em hãy hy sinh bớt những tiện nghi để an ủi những người đáng thương. Rồi tình yêu sẽ đến, nhưng là những người xứng đáng, cũng có tấm lòng cao cả, sẽ đến với em. Cái duyên dáng thầm lặng của em sẽ là thần tượng của những người khác, sao em phải tôn mấy người em kể ở trên làm thần tượng. Họ chỉ nhờ có cái giọng hát mà họ nổi danh, chỉ đáng tán dương về phương diện nghệ thuật, chứ chắc gì tâm hồn họ có cao thượng không mà em phải tôn thờ.
Em chỉ còn vài năm sống với ba má, em hãy làm những gì mà khi em lấy chồng, rời khỏi gia đình, dù có muốn, em cũng không còn cơ hội để làm cho ba má nữa. Và em cũng nên nhớ câu danh ngôn: "Hãy cho tôi biết anh chơi với ai, tôi sẽ cho biết anh là người thế nào". Chị tiếc rằng thần tượng của các em không phải là những vĩ nhân đã hy sinh cho xã hội, cho nhân loại, như ông Henry Dunant, thủy tổ Hồng Thập Tự, bà Florence Nightingale, người phụ nữ chí nguyện đầu tiên, bác sĩ Schweitzer, người đã tình nguyện hy sinh cả cuộc đời, lặn lội vào rừng núi Phi Châu để chữa bệnh cho những người dân chưa biết tới ánh sáng văn minh v.v...
Không có thế hệ cũ, mới. Chỉ có thế hệ của những người biết hy sinh, biết làm đẹp cuộc đời, biết quên mình và thế hệ của ích kỷ, hưởng thụ, mỗi người chỉ biết có mình mà thôi em ạ.
Chị ĐỖ PHƯƠNG KHANH
(Trích tuần báo Thiếu Nhi số 87, ra ngày 29-4-1973)
Không có nhận xét nào:
Không cho phép có nhận xét mới.