Thứ Năm, 21 tháng 8, 2014

Bắt Ma


Hai anh em vừa ra khỏi lớp, Việt bỗng bảo Khôi :
 
- Hình như Bạch Liên đứng chờ bọn mình ngoài cổng trường !...
 
Khôi nhìn ra. Bạch Liên đứng dưới bóng cây phượng vĩ, bên kia đường, đang ngơ ngác tìm kiếm.
 
Khôi, Việt vội rảo bước ra gọi :
 
- Bạch Liên !
 
Nhận ra hai bạn, Bạch Liên mừng rỡ chạy lại.
 
- Chào hai anh, Bạch Liên đợi hai anh lâu quá.
 
Giọng nói và dáng điệu khác lạ của Bạch Liên làm Khôi ngạc nhiên. Anh vồn vập hỏi :
 
- Có truyện gì thế Liên ?
 
Bạch Liên mỉm cười. Nụ cười gượng gạo trên đôi môi tái nhợt.
 
- Có truyện rất lạ, hai anh ạ ! Nhà Liên có ma…
 
Việt bật cười :
 
- Hì, hì, Liên đùa hay quá ! Định doạ bọn này hay sao đấy ?
 
Liên cau mày :
 
- Liên không đùa đâu. Các anh cứ đến mà xem.
 
Khôi hỏi :
 
- Đến ngay bây giờ ?
 
- Không ! Cơm tối xong thì các anh đến. Liên sẽ kể rõ lại câu chuyện cho các anh nghe.
 
Nói đoạn Bạch Liên leo lên chiếc solex dựa bên vỉa hè rồi đi thẳng.
 
Thái độ của Bạch Liên làm đôi bạn hoài nghi. Việt hỏi :
 
- Khôi này, liệu Bạch Liên có định đùa chúng mình không nhỉ ?
 
Trầm ngâm, Khôi đáp :
 
- Chắc Bạch Liên nói thật đấy.
 
- Nghĩa là cậu tin rằng Bạch Liên đã gặp ma ?
 
- Có thể. Nhưng cậu có tin là có ma không ?
 
Việt nhún vai im lặng. Một lát Khôi tiếp :
 
- Tớ thấy một điều lạ…
 
Việt vội hỏi :
 
- Điều gì ?
 
- Về Bạch Liên.
 
- À… ừ… Bạch Liên làm sao ?
 
- Cậu có thấy mới mấy ngày hôm nay không gặp tụi mình, mà nom Bạch Liên “già” hẳn đi không ?
 
- Ừ nhỉ !
 
- Trông cô ấy có vẻ như hoảng hốt, bất an… Đôi môi tái nhợt, và đôi mắt thì thâm quầng lại.
 
- Ừ.
 
- Tại sao cô ấy có vẻ như hoảng hốt bơ phờ đến thế ? Hẳn phải có chuyện gì làm cô ấy lo sợ chứ .
 
- Dĩ nhiên rồi. Bạch Liên chẳng đến tìm chúng mình để báo cho biết là nhà cô ấy có ma đấy thôi !
 
- Nghĩa là Bạch Liên không đùa. Một là cô ấy đã gặp ma, hai là ma đã quấy phá làm cô ấy mất ngủ…
 
Việt lại lắc đầu :
 
- Liệu có ma thật không ?
 
Khôi đáp :
 
- Chưa biết, chỉ biết rằng : Bạch Liên là một cô gái rất thông minh lanh lợi, và có thừa can đảm. Thế mà, Liên đã tới tận cổng trường để báo cho chúng mình biết tin : Nhà Liên có ma ! Như vậy, tất phải có truyện gì khác thường hoặc là quái đản ghê gớm vượt ra ngoài tầm xét đoán của cô ấy làm cô ấy hoảng sợ.
 
Có ma hay không ? Nó thế nào ? Điều ấy chúng ta cần phải điều tra tại chỗ mới có thể quyết đoán được… Thôi về,và cơm xong, cậu nhớ lại đón tớ đấy nhé.

*
 
Vào khoảng tám giờ tối Khôi, Việt đã có mặt tại nhà Bạch Liên. Dẫn hai bạn vào phòng học, Bạch Liên kể ngay câu chuyện :
 
- Cách đây hai đêm, Bạch Liên kể, Liên theo cô đi xem hát cải lương. Đêm ấy gánh Thanh Minh diễn tích “Tiếng địch sông Ô”, cô Liên thích lắm, muốn đi xem. Nhưng ngại đi một mình, nên cô nhất định rủ Liên cùng đi. Tuy không thích tuồng cải lương nhưng vì hôm sau chủ nhật, được nghỉ, lại muốn chiều ý cô nên Liên nhận lời.
 
Vãn hát, hai cô cháu về tới nhà thì đã quá 12 giờ khuya. Liên buồn ngủ quá, lúc ngồi trong rạp đã phải che tay ngáp hoài, nên về đến nhà là Liên muốn đi ngủ ngay. Nhưng lạ, khi nằm trên giường rồi, không hiểu tại sao, đâm ra trằn trọc không ngủ được.
 
Việt cười :
 
- Có lẽ tại tích hát hay quá !...
 
Bạch Liên cũng cười :
 
- Cũng không dở lắm đâu. Tại mình coi xi nê quen rồi nên không ưa tuồng hát, chứ cô của Liên thì vỗ tay tán thưởng luôn luôn và mỗi lần cô Thanh Nga, cô đào chính cất tiếng hát là bà không ngớt lời xít xa khen ngợi.
 
Khôi gõ mấy ngón tay trên thành ghế tỏ vẻ sốt ruột. Bạch Liên nhìn thấy, vội nháy Việt bảo :
 
- Thôi để Liên “vào đề” không có anh Khôi lại cáu bây giờ ! Vậy, Liên không ngủ được có lẽ tại quá giấc. Liên không quen thức khuya bao giờ, và cũng có lẽ tại cả cô đào Thanh Nga nữa ! Dưới ánh đèn sân khấu, trong bộ y phục lộng lẫy nom cô ta đẹp hết chỗ nói ! Hình ảnh của cô ta hiện ra trong trí óc Liên cùng với tiếng địch nghe véo von, dìu dặt cứ ám ảnh Liên mãi. Phòng bên, cô Liên đã ngủ say. Nằm trên giường, còn đang chập chờn, bỗng Liên nghe có một tiếng động kỳ lạ. Hình như có ai vấp phải vật gì, nghe đến “kịch” một cái.
 
Tiếng động từ dưới nhà vọng lên. Mà dưới này thì các anh đã biết đấy, gồm có phòng khách, phòng ăn và phòng học của Liên tối đến đều bỏ trống không có người. Cả nhà chỉ có hai cô cháu và một chị giúp việc đều lên ngủ cả trên lầu.
 
Các anh đến chơi với Liên thường chỉ ngồi nói chuyện dưới nhà, chưa lên lầu bao giờ, nên Liên cần cho các anh biết qua địa thế ở trên ấy.
 
Đứng lên, Bạch Liên đưa Khôi Việt qua phòng ăn, chỉ cầu thang gác, nói :
 
- Đây là cầu thang lên lầu. Trên ấy đại khái cũng như dưới này chia ra làm ba buồng ngủ. Lên hết cầu thang, có một hành lang nhỏ. Buồng ngủ của Liên ở chính giữa, ngay chỗ đầu thang lên. Bên cạnh và trông ra phía đường cái là buồng của cô Liên, còn phía trong cùng, có thêm một buồng nhỏ vừa dành làm chỗ chứa, vừa để cho chị giúp việc ngủ; các anh hiểu rồi chứ ?
 
Việt cười gật đầu :
 
- Nói cho dễ hiểu là trên căn phòng ăn này là buồng ngủ của Liên; ngoài kia, trên chỗ phòng khách là buồng ngủ của bà cô, và trên căn phòng học của Liên đây là buồng của chị giúp việc !
 
- Vâng.
 
Trở về phòng học, Bạch Liên tiếp :
 
- Khi nghe thấy tiếng động Liên giật mình, tưởng mình nhầm. Nhưng lắng tai Liên lại nghe “kịch” một cái nữa. Phân tách tiếng động Liên nghe như tiếng chân ghế bị xô đi. Liên nghĩ ngay đến trộm, và tưởng tượng nếu trộm vào nhà thật Liên sẽ phải đối phó bằng cách nào ?
 
Còn đang hoang mang thì chợt lại nghe tiếng nữa ở chân cầu thang. Lần này tiếng động nổi lên chậm chạp nhưng đều đặn : “thịch… thịch… thịch”.
 
Tiếng động đang lên thang !
 
Liên thầm nhủ như thế, và lại nghĩ đến trộm. Tự nhiên Liên quay đầu nhìn ra phía cửa. Cửa buồng của Liên khi ngủ không đóng bao giờ. Khoảng hành lang ngoài cầu thang tối mịt mùng. Yên lặng một lát, rồi một tiếng động lên thang lại nổi lên mỗi lúc một gần:
 
“Thịch… thịch… thịch… thịch…”
 
Sống lưng của Liên bắt đầu ớn lạnh. Cứ mỗi tiếng động tiến gần lên, người Liên lại như bị một tảng băng đè xuống, nằm lặng giá ở trên giường.
 
Cuối cùng tiếng động lên tới nấc thang chót thì sợ quá, Liên bật hét lên một tiếng…
 
Bạch Liên ngừng lại đưa mắt dò xét phản ứng trên nét mặt hai bạn.
 
Việt không còn vẻ chế riễu nữa đang chăm chú muốn nghe tiếp.
 
Khôi liếc sang phía phòng ăn. Tia mắt của anh ngừng lại ở cầu thang, và anh hỏi :
 
- Nấc thang của nhà Liên đóng bằng cây phải không nhỉ ?
 
Bạch Liên gật đầu :
 
- Vâng !
 
Khôi thản nhiên bảo :
 
- Rồi sao nữa, Liên kể tiếp đi !
 
Bạch Liên tiếp :
 
- Nghe tiếng hét của Liên, cô Liên hốt hoảng chạy sang. Cô bật đèn sáng lên và hỏi :
 
- Cái gì thế cháu ?
 
Liên níu lấy cô nói khẽ :
 
- Có trộm… có trộm cô ạ !
 
Vừa nghe nói, cô đã nhảy phóc lên giường Liên co người lại, run rẩy hỏi :
 
- Thật à ? Nó đâu ?!
 
- Cháu vừa nghe nó lên cầu thang.
 
Cô rên rỉ bảo :
 
- Chết rồi, làm thế nào bây giờ !
 
Liên cũng không biết phải làm gì lúc ấy. Ánh đèn trong phòng Liên hắt ra ngoài hành lang soi rõ lối cầu thang. Hai cô cháu ngồi yên nghe ngóng động tĩnh một lúc lâu, rồi đánh bạo mỗi người thủ một vật cứng phòng thân, rón rén ra bật cái đèn bên ngoài. Đèn sáng chiếu rõ mọi vật ngoài hành lang nhưng không thấy bóng tên trộm đâu cả.
 
Khôi cắt ngang, hỏi :
 
- Lúc ấy, chị Hai có biết gì không ?
 
- Chị ấy ngủ.
 
- Liên có sang buồng chị ở ?
 
- Có. Sang ngay lúc bấy giờ. Liên gọi chị ấy dậy, và bảo đi bật sáng hết mọi ngọn điện trong nhà, và soát lại mọi cửa ngõ xem sao.
 
- Liên có cho chị ấy biết rõ vì sao chứ ?
 
- Có.
 
- Thái độ chị ấy thế nào ?
 
- Chị ấy cũng sợ dúm người lại, Liên phải cầm gậy theo chị ấy !... Đi soát khắp lượt từ trên lầu xuống dưới nhà, cửa ngõ vẫn đóng kín, mà không thấy gì cả, cô Liên và chị Hai lúc ấy mới cười bảo Liên mê hoảng !
 
Nhưng Liên không mê. Rõ ràng lúc ấy Liên còn thức cơ mà !
 
Tuy vậy, lúc ấy chính Liên cũng không dám tự tin ở mình nữa. Có lẽ Liên đã mê hoảng thật chăng ? Dù sao đêm cũng đã quá khuya rồi. Liên lại không muốn nằm một mình nữa, nên xin cô ở lại ngủ cùng với Liên.
 
Tắt đèn. Hai cô cháu nằm được một lát, Liên vừa sắp thiu thiu ngủ thì lại nghe có tiếng động. Lần này ở ngoài hành lang rồi tiếp đến những tiếng thịch… thịch… chậm chạp, đều đều. Lắng nghe, tiếng động đang đi xuống.
 
Liên nhẹ lay cô, thì thầm :
 
- Cô, nó đang đi xuống !
 
Cô đáp :
 
- Ừ, tao có nghe. Nó đang xuống thật !
 
Rồi cô kéo chăn đắp kín mặt. Người cô run bần bật như lên cơn rét. Liên nghe rõ hai hàm răng của cô va vào nhau lập cập. Liên vùng dậy, bật sáng đèn. Tiếng động theo ánh đèn cũng biến luôn.
 
Đêm hôm ấy hai cô cháu không sao ngủ được. Cô đã sợ lại làm Liên hoảng luôn, khi cô bảo :
 
- Ma đấy mày ạ.
 
Và cô Liên kể rằng : “Hồi dọn về căn nhà này ở được ít lâu, đêm ngủ thỉnh thoảng cô có nghe tiếng gió phe phẩy quạt trên đầu giường. Ngửng đầu lên cô thấy một bóng đen to lớn cầm một chiếc quạt giấy, quạt phành phạch. Bóng đen đó biến mất khi cô bật đèn lên. Nhưng khi tắt đèn thiu thiu ngủ thì nó hiện ra đứng quạt vào người cô, lúc trên đầu, lúc dưới chân giường. Hơi gió phẩy từ chiếc quạt ra lạnh lẽo ghê rợn đến nổi gai ốc…”
 
Nói đến đó Bạch Liên ngưng lại, nhìn Khôi, Việt hỏi :
 
- Các anh đã thấy ma bao giờ chưa ?
 
Việt gật đầu :
 
- Có, Việt thấy rồi. Mà thấy quỉ kia. Quỉ còn khiếp hơn ma nhiều. Nó có hai cái nanh nhọn chòi ra hai bên mép.
 
Bạch Liên co ngay hai chân lên ghế hỏi dồn :
 
- Thiệt hả ?
 
- Thiệt !
 
- Mà anh thấy nó ở đâu ?
 
- Thấy trên màn ảnh, trong phim ác quỉ Dracula.
 
Việt cười tiếp :
 
- Hì, hì, Bạch Liên có xem phim Dracula rồi chứ gì ?
 
Và anh nhe răng bắt chước nét mặt ác quỉ.
 
Bạch Liên bưng mặt hét :
 
- Việt, có thôi ngay đi không ? Liên khóc bây giờ đấy !
 
Khôi đấm vào vai Việt, can thiệp ;
 
- Ê, chơi cái trò gì khiếp đảm thế bồ ! Có để cho Bạch Liên kể tiếp không ?
 
Quay lại Bạch Liên, Khôi ôn tồn nói :
 
- Truyện trên màn ảnh là truyện giả tạo, làm gì có thật mà sợ ?
 
Bạch Liên cho chân xuống nguýt Việt, hằn học :
 
- Đồ tồi ! Rồi lát nữa anh sẽ biết !
 
Thở mạnh vài hơi, như để trấn tĩnh cơn hoảng hốt, Bạch Liên tiếp :
 
- Đêm ấy qua đi, đến đêm sau, nó lại tái diễn cái trò ấy.
 
- Con ma ?
 
- Ừ. Nó lên cầu thang : “Thịch… thịch… thịch…”
 
Một lát nó lại xuống : “thịch…thịch…” Nó lên xuống cả đêm và cứ hễ bật đèn là nó lại biến mất.
 
Khôi chợt hỏi :
 
- Sáng hôm sau khi trở dậy, Liên có để ý đến những bậc thang không ?
 
Bạch Liên đáp :
 
- Anh muốn hỏi xem có dấu vết khả nghi của con ma để lại không chứ gì ? Liên cũng có chú ý đến điều đó, nhưng tuyệt nhiên không có dấu vết nào cả !
 
Hoang mang quá, Liên nghĩ hay nhà này có ma thật chăng ? Đến trường Liên thuật lại truyện này cho con Thanh nghe. Nó cả quyết rằng có ma thật ! Nó nói ngay chính trong trường học cũng có ma. Thanh ở nội trú trong trường, hay xuống lớp ngồi học tối, và ông lão gác trường cho nó biết chính ông ta bị ma nhát ở ngay chỗ nó ngồi !
 
“Đêm ấy, theo lời ông lão gác trường, nóng nực quá nên ông ta vào lớp nằm ngủ. Nửa đêm ông bỗng nghe có vật gì nặng từ trên cao rơi xuống ! Giật mình mở mắt ra nhìn, ông thấy có một cái đùi người trắng hếu rơi gần chỗ ông ta nằm. Và…
 
Việt hấp tấp tiếp :
 
- Và rồi… đến thân người… hai tay… cái đầu… rơi xuống tiếp theo, để cuối cùng chắp thành hình một con ma, lưỡi thì dài lòng thòng !
 
Bạch Liên gật đầu :
 
- Khiếp quá ! Nhưng sao Việt biết ?
 
Khôi cười :
 
- Ồ, truyện con ma ấy thì ai cũng biết cả. Vì có rất nhiều người kể lại chuyện này rồi !
 
Bạch Liên tiếp :
 
- Thanh nó còn kể cho Liên nghe rất nhiều chuyện ma quái nữa mà nó nghe người ta thuật lại. Tỷ dụ như con ma ngồi đưa võng trên ngọn cây nghe kẽo kẹt, hoặc xoã tóc đứng ngoài bờ giếng…
 
Hình như những con ma đó là những oan hồn không siêu thoát thường hiện ra vào những lúc đêm khuya thanh vắng…
 
Chị giúp việc của nhà Liên bảo rằng nhà này cũng có một oan hồn…
 
Khôi ngạc nhiên hỏi lại :
 
- Chị Hai ?
 
- Vâng !
 
- Chị ấy bảo sao ?
 
- Chị ấy điều tra ở mấy nhà kế cận họ cho biết rằng ngôi nhà này, trước kia hồi còn thuộc về đời người chủ cũ, nhân sửa soạn lễ cưới cho người con gái, có thuê thợ về quét vôi sơn cửa lại. Một người thợ khi leo lầu quét vôi, chẳng may sảy chân rơi từ trên cao xuống, chết ngay tại chỗ.
 
Sau đó người chủ ngôi nhà ấy bán rẻ lại ngôi nhà này cho cô Liên, và bây giờ thì…
 
Bạch Liên nhìn Khôi, Việt đặt câu hỏi :
 
- Phải chăng oan hồn người thợ vôi ấy đã hiện ra để leo lên leo xuống phía cầu thang ?
 
Khôi không đáp thẳng vào câu hỏi đó. Anh hỏi Bạch Liên :
 
- Liên nhỉ, tiếng động lên xuống thang lầu thường xảy ra vào khoảng nào ?
 
- Khoảng 11 giờ tối trở đi.
 
- Nghĩa là sau khi mọi người đã tắt đèn đi ngủ cả ?
 
- Vâng.
 
Trầm ngâm, Khôi tiếp :
 
- Liệu đêm nay tiếng động kỳ lạ đó có tái diễn nữa không nhỉ ?
 
- Rất có thể.
 
- Nếu vậy, Khôi và Việt sẽ ở lại đây chờ xem. Bây giờ là mấy giờ rồi, Việt ?
 
Việt nhìn đồng hồ tay :
 
- Gần 10 giờ !
 
Khôi hỏi Bạch Liên :
 
- Thường ngày, mấy giờ thì Liên đi ngủ ?
 
- Quãng 10 giờ.
 
- Vậy Liên sửa soạn lên ngủ đi. Nhưng trước khi lên lầu, Liên lấy cho Khôi mượn chiếc đèn bấm.
 
- Còn cần gì nữa không ?
 
- Không ! À nhưng cô Liên và chị Hai đâu cả rồi ?
 
Bạch Liên đáp :
 
- Chị Hai xin về dưới quê. Chị biết một ông thầy pháp cao tay, nên chị về lấy bùa lên ếm. Còn cô của Liên hôm nay hơi mệt, ăn xong lên lầu nghỉ ngay. Bả có biết tối nay hai anh lại chơi nên dặn Liên dọn bánh cho hai anh ăn, mà mải nói chuyện ma Liên quên khuấy đi mất !
 
Khôi mỉm cười nhìn việt :
 
- Như vậy càng hay. Chúng tôi sẽ ngồi chờ dưới này. Còn Liên cứ yên trí lên buồng nằm ngủ. Nếu đêm nay con ma hiện ra, chúng ta sẽ biết nó thuộc giống ma nào !

*
 
Khôi, Việt ngồi sát lại bên nhau từ lúc Bạch Liên rời phòng học để lên lầu. Mọi ánh điện trong nhà đều đã tắt ngấm. Đôi bạn ngồi yên bất động tai lắng nghe mọi động tĩnh trong khoảng tối âm u. Thời khắc hình như qua đi rất chậm. Một vài con muỗi vo ve ở trong phòng và xa xa không biết ở nhà nào gần đây thỉnh thoảng nổi lên văng vẳng, ngân nga tiếng chuông điểm giờ của một chiếc đồng hồ quả lắc.
 
11 giờ… 11 giờ 15…
 
Việt bắt đầu thấy buồn ngủ. Anh nghĩ giá có chiếc ghế dài ngả lưng được chắc anh sẽ ngủ luôn. Thử huých tay sang Khôi, anh thấy Khôi khẽ huých lại. Biết Khôi vẫn thức, Việt ngả đầu ra lưng ghế, nhắm mắt lại.
 
Nhưng Việt chợt giật mình. Có tiếng động vừa vang lên. Nhịp thở của Việt bắt đầu chuyển mạnh. Anh cố dướn người lên nghe ngóng… “Kịch” tiếng động xô ghế bên phòng ăn rõ ràng, gần gũi quá. Việt không thể nào nhầm được. Đúng là “nó” rồi ! Anh cảm thấy một bàn tay của Khôi ấn mạnh trên đùi. Ngón tay Khôi bấm xuống như để chấn tĩnh sự xúc động của Việt.
 
Tiếng chuông đồng hồ đằng xa rè rè điểm thêm một khắc nữa.
 
11 giờ 30… Âm thanh của tiếng chuông vừa tan trong cái âm u tịch mịch của đêm khuya thì… “thịch… thịch…” tiếng động kinh dị bắt đầu lên thang. Bàn tay Khôi cũng nhấc dần khỏi đùi Việt. Khôi đang từ từ đứng dậy kéo theo cả Việt đứng lên.
 
Cả hai anh em đều như bị lôi cuốn, hấp dẫn, nhẹ nhàng rời khỏi chỗ ngồi lần mò tiến về phía cầu thang.
 
Thịch… thịch… tiếng động vẫn đều đặn bước… Việt tưởng như đó là tiếng đập của trái tim mình. Anh muốn hét vào tai Khôi :
 
- Bấm đèn lên !
 
Nhưng tưởng tượng khi ánh đèn ở tay Khôi chiếu ra, rọi ngược tia sáng lên cầu thang và soi rõ một hình hài đầu tóc rũ rượi với chiếc lưỡi dài lòng thòng, hoặc nhe hai nanh nhọn như hai chiếc nanh của Dracula trên màn ảnh, đủ làm anh hoảng vía.
 
Việt nuốt chỗ nước miếng đặc sệt tắc nghẽn ngang cổ họng. Ý định bảo Khôi bấm đèn không thoát ra được thành tiếng, Việt bắt đầu thấy sợ, người anh nhủn ra, rờn rợn khắp da thịt.
 
Tiến động vẫn tiếp tục đi lên… Rồi, đột nhiên ánh đèn trong buồng Bạch Liên bật sáng, chiếu hắt ra phía cầu thang. Việt mở to mắt ra nhìn. Trên đầu cầu thang hiện ra một bóng người.
 
Khôi càu nhàu :
 
- Bạch Liên !
 
Bạch Liên đưa tay ra hiệu sẽ đi xuống. Cô trở vào buồng tắt đèn và chỉ một lát sau là đứng nép sát bên Khôi, Việt, dưới chân thang.
 
Khôi khẽ gắt :
 
- Tại sao Liên không ở trên buồng ?
 
Bạch Liên thì thào :
 
- Nó lên rồi ! Các anh nghe thấy nó lên không ?
 
- Có.
 
- Lúc Liên bật đèn, các anh có thấy “nó” không ?
 
- Không !
 
- Đấy ? Liên đã bảo là ma mà. Đích thực ma rồi !
 
Khôi vẫn càu nhàu :
 
- Tại Liên đấy. Ai bảo cô bật đèn để nó biến mất ?
 
Im lặng. Rồi Liên tiếp :
 
- Chúng mình cứ đứng yên ở đây. Thế nào nó cũng xuống.
 
Không nghe Khôi nói gì, chỉ có tiếng khẽ thở dài như muốn trút bớt sự bực bội.
 
Việt thầm nghĩ : Cuộc rình rập đêm nay có lẽ không đưa đến kết quả nào. Lần này chính Bạch Liên đã làm hỏng kế hoạch, chứ không phải Việt. Nếu con ma biết Bạch Liên xuống thang, chắc nó sẽ tránh kkhông xuống lối này nữa.
 
Việt cự nự :
 
- Đang nằm trên lầu, Liên xuống đây làm gì ?
 
Bạch Liên phụng phịu :
 
- Xuống với các anh ! Nằm một mình nghe nó lên, Liên nôn nao quá !
 
- Xuỵt ! Im !
 
Bạch Liên và Việt nín bặt. Sự im lặng chìm sâu trong bóng tối, kéo dài khắc khoải.
 
Trên lầu bỗng có tiếng động nhỏ. Tiếng động lần này nghe sột soạt như có người kéo lê một mảnh giấy từ cuối hành lang tiến dần về phía cầu thang.
 
Tiếp đó Việt lại nghe rõ ! “thịch… thịch…”. Tiếng động gieo xuống nấc thang nghe ghê rợn. Việt nhẩm đếm từng nhịp xuống :
 
- Một… hai… ba… bốn. Cầu thang nhà Bạch Liên có chừng hai mươi bậc.
 
Việt nhẩm tiếp :
 
- Năm… sáu… bảy… Người Việt bắt đầu run. Chỉ còn hơn mười bậc thang nữa là “Nó” xuống tới nơi. Việt nép sát lưng vào tường cố nén thở.
 
- Thịch… thịch… Mười ba… mười bốn… mười lăm…
 
Việt bật kêu :
 
- Bấm đèn lên, Khôi !
 
Ánh đèn trong tay Khôi loé sáng. Cùng lúc ấy có tiếng kêu “choét” và tiếng hét kinh hãi của Bạch Liên. Tiếp theo là những tiếng va chạm lục cục.
 
Khôi gọi giật giọng :
 
- Việt ! Bật điện lên ! Mau !
 
Việt nhoài người với tay vặn nút điện. Ánh đèn nê-ông bật sáng, chói chang cả gian phòng. Anh kinh ngạc thấy Bạch Liên ngất ngư, đầu nghẹo lả trên vai Khôi.
 
Hoảng hốt, Việt kêu :
 
- Sao thế Khôi ?
 
Khôi dục, giọng cấp bách :
 
- Đỡ hộ Bạch Liên ra ghế. Lẹ lên !
 
Đặt Bạch Liên xuống ghế rồi, Việt cuống quít lay gọi :
 
- Bạch Liên ! Bạch Liên ! Chết cha làm sao thế này ?
 
Khôi lấy lại bình tĩnh đáp :
 
- Không sao đâu. Cô ấy sợ quá đấy. Tỉnh dậy bây giờ.
 
Quả nhiên Bạch Liên tỉnh dậy thật. Cô mở mắt nhìn Khôi, Việt :
 
- Cho Liên xin ngụm nước.
 
Khôi rót một tách trà nóng đem lại.
 
Uống xong, Bạch Liên thở mạnh vài hơi, rồi bỗng ôm bụng cười như nắc nẻ.
 
*
 
Nghe tiếng cười của Bạch Liên, Việt ngẩn mặt nhìn Khôi :
 
- Liên cười gì thế ?
 
Khôi đáp :
 
- Cười con ma !
 
- ? !
 
Thấy Việt cứ ngẩn thộn ra, Bạch Liên cố nén cười nói :
 
- Bây giờ Liên mới khám phá ra con ma ấy thuộc về giống ma nào. Khi anh Khôi chiếu đèn, anh Việt có nghe nó kêu không ?
 
Việt lắc đầu :
 
- Không ! Tôi chỉ nghe có tiếng cô hét !
 
Bạch Liên có vẻ ngượng :
 
- Tại tính Liên vốn sợ chuột. Lúc anh Khôi chiếu đèn, nó cuống nhảy bổ ngay vào chân Liên…
 
- Thế nó là con chuột à ?
 
- Vâng ! Một con chuột kếch sù, lớn gần bằng con mèo !
 
Khôi tiếp :
 
- Con “ma chuột ấy” khi nhảy vướng vào chân Bạch Liên, nó kêu :
 
- Choét !
 
Rứt tiếng chuột kêu mà Khôi bắt chước rất đúng điệu, nổi lên một trận cười :
 
- Ha ha !
 
- Hê hê !
 
- Hi hi !
 
Tiếng cười ròn rã của bọn trẻ làm bà cô của Bạch Liên ngơ ngác chạy xuống :
 
- Chuyện gì mà cười dữ thế các cháu ! Gớm, làm cô lại cứ tưởng ma nó kéo đến cả bầy và đang phá phách ở dưới này !
 
 
Nguyễn Trường Sơn
oncopy="return false" onpaste="return false" oncut="return false"> /body>