Thứ Ba, 16 tháng 7, 2013

CHƯƠNG 7, 8_CHIẾC XE THỔ MỘ I

 7

Bữa cỗ giỗ tàn vào khoảng 9 giờ tối . Mấy bà con thân thuộc được mời tới dự đã no say, hể hả, chếnh choáng ra về . Riêng Thảo còn nán lại . Cô bé thu dọn đỡ những bát đĩa lỏng chỏng trên bàn và tính đem đi rửa . Nhưng cụ Lâm ngăn lại:

- Thôi, dọn sơ thế được rồi cháu . Để đó mai hẵng hay . Bây giờ cháu về nhà đi kẻo muộn.

Bình cũng đon đả:

- Để anh đưa Thảo tới đầu đường .

Khi Bình quay về thì cụ Lâm đã vào buồng nằm.

Cụ dặn cháu:

- Nội ngủ đây . Cháu nhớ coi lại của ngõ cho kỹ, và cả con Long mã nữa nhé .

Bình vâng lời cầm đèn ra vườn, đảo mắt nhìn quanh một lượt . Trong đêm tối không thấy bóng con Long mã đâu cả . Hàng giậu găng ngăn mảnh vườn nhà Bình với khu đất nhà ông Mạnh vạch một vệt dài đen tối .

Bình đoán con Long mã đã vào chuồng, nên xách đèn tới . Dưới vừng ánh sáng vàng của ngọn đèn dầu Bình nhận thấy con Long mã không đứng nhai cỏ như mọi bận . Tối nay nó nằm ẹp dưới đất thở dốc lên từng hồi . Bộ lông nó ướt đẫm mồ hôi, những đường gân máu nổi phồng lên dưới lớp da bụng .

Bình đặt cái đèn lên một gióng gỗ, quỳ xuống nâng đầu con Long mã lên :

- Mày làm sao thế, hả ?

Con Long mã giương cặp mắt lờ đờ nhìn Bình, đầu nó nghẹo đi, khiến Bình hoảng sợ . Anh đứng vụt lên, nhảy ba bước vào nhà, gọi ầm ĩ:

- Nội, con Long mã bệnh rồi . Nội xuống mau lên . Cháu sợ nó chết mất .

Cụ Lâm vừa cởi áo chưa kịp ngả lưng xuống giường, giật mình hỏi:

- Cháu nói sao ? Con Long mã đau à ?

- Dạ, nó đau . Nội xuống mau đi .

Nhìn vẻ hoảng hốt của Bình, cụ Lâm khoác vội lại cái áo rồi cả hai tất tả chạy xuống chuồng ngựa.

Chỉ thoáng thấy con Long mã nằm run rẩy, bốn chân co quắp, cụ Lâm cũng hiểu ngay được tình thế, lẩm bẩm:

- Nếu không có thú y chích huyết ra cho nó thì chỉ trong vòng nửa tiếng nữa là…

Cụ đứng lên bảo Bình:

- Cháu chạy ngay đi tìm ông Ánh cho nội . May ra ông ấy có cách cứu kịp .

Ông Ánh là một tay chuyên nuôi và luyện ngựa đua . Những con ngựa đoạt giải trong trường đua Phú Thọ, đa số được ông tập luyện . Các chủ ngựa và các tay máu mê cá ngựa đều biết tiếng ông .

Bình cũng không lạ gì ông Ánh . Ông ở đầu xóm trong, cách nhà Bình chừng non cây số . Nghe đến tên ông Ánh, Bình không chần chờ gì cả . Anh đi liền ra cổng phóng mình vào trong đêm . Mới được một quãng, Bình chợt nghe tiếng Thảo gọi:

- Anh Bình, anh chạy đi đâu thế ?

Thì ra Bình đã qua cửa nhà Thảo mà không để ý . Thảo cũng mới về tới, thấy Bình cắm cổ chạy qua nên ngạc nhiên hỏi . Không thấy Bình trả lời, cô liền đuổi theo sau . Đuổi kịp Bình, Thảo gặng hỏi:

- Anh Bình, có chuyện gì nói cho Thảo biết với !

Bình vẫn vừa chạy vừa nói:

- Con Long mã… nó sắp chết… Bình đi tìm ông Ánh đến chữa cho nó đây .

Nghe con Long mã sắp chết, Thảo cũng hoảng hốt không kém . Cô thốt kêu:

- Trời !

Và cố gắng chạy theo Bình . Hai người không nói gì với nhau nữa, ngậm hơi để chạy. Chỉ còn một khúc rẽ nữa thì tới nhà ông Ánh . Bỗng có tiếng còi huýt lên bên vệ đường . Bình quay đầu nhìn sang .

Thằng Tân mập không biết đi đâu về, hai tay móc hờ vào túi quần theo dáng điệu của các anh chị trên màn ảnh khi cần làm ra bộ bình tĩnh . Hắn lừng khừng hỏi:

- Ê, chạy đi đâu đó ? Bộ nhà tụi bây bị cháy hay sao chớ !

Bình không thèm đáp, cứ cắm đầu chạy miết . Nhưng Thảo chậm lại, trả lời hắn vài câu . Hắn nhún vai nói:

- Ông Ánh, ổng làm gì có nhà . Tao mới vừa gặp ông đi tới nhà chú năm Sừng đây mà .

Chú năm Sừng là một tay dô kề nhiều kinh nghiệm . Tên chú gắn liền với tên những con ngựa đoạt giải ở trường đua, nên việc ông Ánh tới lui nhà chú Năm không có gì lạ .

Thảo liền đuổi theo Bình cho anh biết điều Tân vừa nói . Tuy không tin tưởng ở Tân, Bình cũng nghe theo .

Không lưỡng lự, Bình vượt qua lối rẽ vào nhà ông Ánh, để chạy thẳng đến nhà chú Năm Sừng .

Đến nơi, thấy nhà chú Năm đóng kín cửa, Bình đã chột dạ . Chú đã ngủ rồi, hay chú đi chơi đâu với ông Ánh? Dù sao, Bình cũng cứ gõ cửa . Gõ tới hai lần, mới nghe giọng ngái ngủ của chú Năm hỏi ra:

- Ai đó ?

- Dạ em !

Chú Năm gắt:

- Mà mày là thằng nào ?

- Thưa là Bình, cháu của Hai Lâm .

Chú Năm mở cửa, nhìn Bình:

- Gì đó ?

- Em đi tìm ông Ánh . Ông có đây không chú ?

Chú Năm đổ quạu:

- Ông không có đây . Vậy mà đêm hôm, tụi bây cũng đến phá giấc ngủ của người ta .

Thảo tiến lên:

- Xin lỗi chú Năm vậy… Tại con ngựa của ông nội anh Bình bị đau nên tụi em đi kiếm ông Ánh tới cấp cứu dùm…

Nhưng Bình đã nắm tay Thảo lôi đi . Anh không có thì giờ để phân trần vì tính mệnh con Long mã cần hơn cả . Bình không phiền gì chú Năm đã bẳn gắt vì bị phá giấc ngủ, cho bằng giận thằng Tân mập . Anh bậm môi, nghĩ :

- Đáng lý mình phải đề phòng nó mới phải . Thế là bị thằng khốn ấy lừa một vố !

Bình kéo Thảo quay trở lại . Thảo hỏi:

- Chạy đi đâu bây giờ, anh ?

- Đến nhà ông Ánh chớ còn đi đâu nữa!

Lần này Bình được bà Ánh ra mở cửa . Bà cho biết ông Ánh vừa mới đi khỏi .

Thấy Bình sững người khi hay tin ông Ánh vắng nhà, bà Ánh tiếp:

- Ổng chỉ vừa mới đi cách đây năm phút thôi . Giá các cháu tới sớm hơn chút nữa thì gặp rồi . Mà hai cháu kiếm ông có chuyện chi ?

Bình đáp:

- Dạ thưa bác, nội cháu có chút việc cần nhờ đến bác trai . Vậy khi nào bác trai về, xin bác nói dùm, là đằng cụ Lâm mời bác đến ngay cho .

Bình lo lắng tiếp:

- Mà thưa bác, bác biết chừng nào bác trai về không ?

- Ờ không chừng cháu à . Có thể là chỉ độ nửa giờ thôi .

Nửa giờ nữa cũng quá trễ mất rồi ! Bình và Thảo câm lặng quay về, lòng se thắt vì lo lắng . Hai đứa không còn nhớ rõ đã đi hay đã chạy . Chỉ biết khi về gần tới nhà thì thằng Tân mập vẫn còn lảng vảng đứng đợi . Chắc nó muốn biết kết quả sự xí gạt của nó ra sao, nên vừa thấy Bình với Thảo, nó cười hỏi:

- Tụi bây có gặp ông Ánh chưa ?

Bình giận uất người . Anh nhảy chồm tới và dù thằng Tân mập to con hơn, nó cũng bị Bình xô ngã và đè lên người thụi xuống .

Thảo hoảng hốt chạy lại can:

- Anh Bình ! Thôi đi, anh Bình!

Cô bé nắm được dây lưng Bình cố sức kéo ngược lại .

Thằng Tân mập nhân cơ hội đó đã vùng dậy được và bỏ chạy nhưng vẫn lớn miệng hăm he chửi rủa .

Bình vẫn còn run vì giận . Thảo biết rằng không nên nói gì nhiều lúc bấy giờ . Cô chỉ nhẹ nhàng nắm tay Bình dắt anh về nhà .

Bình đi thẳng ngay vào chuồng ngựa . Cụ Lâm vừa thấy mặt cháu đã hỏi:

- Thế nào, cháu ?

Bình thở dài:

- Ông Ánh không có ở nhà nội à . Có lẽ phải nửa giờ nữa ông mới về tới .

Cụ Lâm thẫn thờ nhắc lại:

- Nửa giờ nữa ! Không chắc có còn kịp…

Bình đến gần con Long mã . Con ngựa thấy Bình cố ngóc cổ lên nhìn như có ý nói:

“Cậu với tôi, chúng ta đã từng thân thiết với nhau biết bao nhiêu”

Rồi nó gục đầu xuống, thở từng hơi thoi thóp . Bình vuốt ve nó, nước mắt chảy tràn trề . Anh biết nó sẽ chết, và giận mình không có cách nào cứu thoát nó được . Anh quay lại nhìn ông nội, muốn nói với ông mà nỗi tiếc thương dâng lên nghẹn họng không thốt ra lời .

Cụ Lâm như đoán được Bình muốn nói gì, nên cụ mếu máo nói:

- Vô phương rồi cháu ạ . Nó chết mất… Nó đang hấp hối đấy…


Cụ bụm tay che mặt và quay ra, như không muốn nhìn con vật thân yêu trong giây phút tử biệt .

Thảo đứng cách Bình vài thước, dòng lệ chảy dài trên má, lặng nhìn Bình nghẹn ngào vuốt ve con Long mã cho đến khi hơi thở của nó lịm tắt .


8

Con Long mã chết đã được hơn một tuần!

Cuộc sống trong gia đình cụ Lâm, cũng đổi khác . Bình phải bỏ cuộc cắm trại với các bạn, nhưng không vì thế mà buồn . Anh tự nhủ, như một người lớn, rằng: “Vận đen rồi cũng có lúc qua đi”. Con Long mã đã chết rồi, có tiếc thương cũng không thể làm nó sống lại được . Điều đáng lo bây giờ là cụ Lâm . Mới một tuần lễ, mà cụ Lâm nom khác hẳn đi . Trước kia, cụ luôn luôn vui vẻ, hay nói những lời bông đùa, thì bây giờ cụ lầm lì, buồn bã, cằn cỗi như già thêm mười tuổi nữa . Mất con Long mã, cụ Lâm mất hẳn lẽ sống . Cụ không còn ngựa để chạy xe nữa !

Bà con lối xóm nhiều người có lòng tốt hiểu biết hoàn cảnh của cụ muốn giúp đỡ nhưng cụ Lâm tự ái không nhận . Cụ không muốn mang nợ . Hơn nữa, kiếm ra được con ngựa chạy xe đâu phải chuyện dễ . Ít nhất cũng phải có năm sáu ngàn đồng mới tậu nổi . Mà số tiền đó, đối với cụ, là cả một vấn đề nan giải .

Bởi vậy cụ Lâm cứ ngồi lặng cả ngày, nghiền ngẫm nỗi ưu tư của mình . Thấy ông nội biếng ăn, ít nói, Bình rất buồn . Anh không biết phải an ủi ông cách nào, và đâm ra khổ sở thấy mình trở nên vô dụng .

Chiều đến, để khuây khỏa nỗi bực dọc, cụ Lâm chống gậy ra khỏi nhà, đi lang thang quanh xóm . Bình cứ phải theo rõi phía xa xa để canh chừng cho ông . Anh thầm bảo : “Tội nghiệp nội! Mình phải đề phòng những bất trắc kẻo còn gặp xui xẻo nữa thì khốn !”

Một chiều, vào buổi hoàng hôn nhập nhoạng, Bình cũng đi theo coi chừng cho ông . Cụ Lâm theo thói quen lững thững ra chỗ sạp báo quen ở đầu phố . Bình theo ông cách một quãng xa, chợt thấy trên vỉa hè đối diện có một nhóm ba người: chú Hai hàng thịt, thằng Tân mập con chú, và ông Mạnh, đang tụm nhau bàn tán .

Điều làm Bình nghi ngờ là khi vừa thấy bóng cụ Lâm đi bên này hè phố, họ tản vội đi, chỉ để chú Hai hàng thịt đứng lại .

Bình tự hỏi : “Họ đang mưu mô gì đây ?” Quả nhiên, khi cụ Lâm bước xuống hè băng qua đường, để sang sạp báo đầu hè bên kia, thì chú Hai cũng tiến tới, tươi cười, vồn vập chào đón cụ Lâm . Chẳng biết chú nói những gì mà thoạt đầu cụ Lâm còn tỏ vẻ lưỡng lự, nhưng rồi… Bình lạ quá thấy cụ chìa tay ra cho chú Hai nắm như một đôi bạn thâm giao lâu ngày mới gặp .

Bình tưởng đâu mình mơ ngủ . Anh nghĩ : “Có lẽ nào chú Hai lại bắt bồ với ông mình . Chắc là chú có mưu mô gì đây ! Mình phải khám phá ra mới được !”

Nghĩ thế Bình tìm ra được một kế . Anh đi lại sạp báo mua tờ Tin Sớm, tờ báo cụ Lâm vẫn quen đọc . Rồi đem tờ báo đó lại . Bình sẽ vờ nói: “cháu vừa đi qua sạp báo, bà bán báo gửi cho ông đây .”

Như vậy Bình sẽ có cớ đến gần hai đối thủ xem họ nói những chuyện gì .

Để cho có vẻ tự nhiên, Bình mở tờ Tin Sớm ra coi những giòng chữ Tít và hình ảnh thời sự đăng nơi trang nhất, và bỗng sững người lại .

Một bức hình… phía cuối trang báo… chụp Thúy Liễu đang từ trên xe thổ mộ bước xuống theo sau là các anh em trai của nàng . Trên xe có cả Bình, cụ Lâm và Thảo nữa !

Bình đọc nhanh dòng chữ ghi ở dưới:

“Những nghệ sĩ tài ba”.

Anh gật gù : “Đúng lắm ! Ban nhạc Hương Giang đáng là một ban nhạc tài ba !”

Rồi Bình tò mò đọc tiếp xuống dưới bài : “Từ ở xứ Thùy Dương cát trắng vô Sàigòn…”

Nhưng đọc tới đó Bình đã giật mình quay lại . Thảo vỗ vai Bình nói nhỏ:

- Em có chuyện này quan hệ nói với anh.

Cô bé vượt lên đứng trước mặt Bình như buộc anh phải đứng lại .

- Anh hãy nghe Thảo nói cái đã . Anh biết chú Hai sẽ làm gì nội anh không ?


- Không, Bình chưa biết!

- Tối nay chú ấy tính mời nội anh đó .

- Mời nội anh ? Mà mời đi đâu ?

- Tới tiệm cà phê chú Hói .

Thấy Bình tỏ vẻ ngạc nhiên, Thảo tiếp:

- Em nghe anh Lực anh ấy nói thế . Anh biết anh Lực chứ ? Anh chăn ngựa cho ông Ánh đó và là anh họ của em . Anh cho biết là chú Hai hàng thịt tính chơi nội anh một vố thật nặng .

- Vố gì ?

- Chú ấy định mời nội anh nhậu thật say . Nhưng rồi chú ấy lại đổi ý .

- Càng hay vì nội anh có uống rượu bao giờ đâu . Ổng chỉ uống nước trà thôi .

- Bởi thế, nên chú Hai mới tính lén bỏ thuốc ngủ vào nước trà cho nội anh uống . Rồi đem bỏ nội anh vào sân Đề-bô, cho nội anh ngủ đó một đêm .

Âm mưu của chú Hai làm Bình run lên vì tức giận . Thì ra chú Hai đang xởi lởi với ông nội Bình chỉ cốt để trả thù thôi, mà trả thù một cách ác độc nữa !

Bình muốn chạy ngay lại chỗ chú Hai và nội anh đang đứng để gạt hai người ra . Nhưng Thảo đã níu anh lại:

- Còn việc này nữa . Đó là…

Bình gỡ tay Thảo ra:

- Thôi, hãy để lúc khác !

- Không việc này cũng cần nữa .

Nhưng Bình đã cắm đầu chạy . Tuy vậy mà vẫn không kịp . Cụ Lâm và chú Hai đã chia tay nhau mỗi người đi về một ngả . Cụ Lâm quên hẳn việc ra sạp báo, đang quay trở về nhà .

Bình đứng khựng lại . Anh vụt nhớ đến tính nết bướng bỉnh của cụ Lâm . Nói với cụ bây giờ chưa chắc gì cụ nghe, mà có khi cụ còn mắng cho nữa…

Bình đành quay lại hỏi Thảo:

- Anh Lực có nói cho Thảo biết chừng nào thì chú Hai mời nội Bình để lừa nội vào bẫy không ?

- Chiều nay thôi .

Thảo muốn nói thêm:

- Anh Bình, còn cái việc kia nữa, để Thảo nói anh nghe…

Nhưng Bình gạt ngang:

- Thong thả đã . Việc nào đó để sau hãy hay .

Như để dịu cơn bực tức, anh vò nát tờ Tin Sớm trong tay, rồi ngồi bệt xuống vỉa hè, lẩm bẩm :

- Phải làm cách nào ngăn nội đừng để nội đi với chú Hai ra hàng chú Hói mới được!

Thảo hỏi :

- Vậy anh tính làm sao ?

- Bình sẽ có cách, nhưng chưa thể nói rõ cho Thảo hay được . Nếu Thảo có rảnh thì về nhà với Bình .

Thảo nhận lời ngay . Cả hai về đến nhà thấy cụ Lâm hớn hở ra mặt . Cụ thuật cho Bình nghe cuộc gặp gỡ với chú Hai hàng thịt vừa rồi . Và cụ tiếp:

- Nội nghĩ mình không nên mua thù chuốc oán mãi, nên tối nay nội đã nhận lời ra quán chú Hói uống nước với chú Hai . Tội nghiệp, chú ấy cũng buồn: Thím Hai mê đi xem hát cải lương, còn thằng Tân chẳng mấy khi có mặt ở nhà !

Bình làm bộ thản nhiên hỏi:

- Chú Hai hẹn nội mấy giờ thì ra quán ?

- Tám giờ . Cháu dọn cơm ăn đi, lát nữa nội ra quán ngồi chơi, có lẽ khuya mới về. Cháu cứ đóng cửa sớm mà ngủ cho khỏe .

Đến tám giờ, cụ Lâm vừa ra khỏi cổng thì Bình với Thảo cũng theo luôn.

Ra ngoài đường, Bình cho Thảo biết kế hoạch:

- Bình tính thế này . Chú Hai có láng heo ở miệt ngã tư Bảy Hiền . Bình sẽ tìm cách nói cho chú Hai biết là láng của chú đang bị cháy… Như vậy chú sẽ nhảy lên xe máy phóng về dưới…

Thảo lo lắng hỏi:

- Chừng đến khi chú ấy biết bị lừa thì sao ?

- Thì thây kệ chú ấy chứ, ăn nhằm gì đến mình . Cần chú nhỡ hẹn không ra được quán chú Hói với ông nội Bình thôi .

- Mà làm cách nào báo cho chú Hai cái tin ấy ?

Bình ngẩn người :

- Ừ nhỉ . Nhờ ai bây giờ được . Hay tụi mình đến .

Thảo dãy nảy:

- Í, không được đâu . Nếu biết bị lừa, chú ấy sẽ rầy rà mình . Với lại chưa chắc gì chú ấy tin mình ngay . Chú ấy sẽ hỏi mình xuống láng heo của chú hồi nào mà biết ?

Bình cụt hứng im lặng . Anh bực tức không tìm ra cách nào để ngăn được nội anh khỏi rơi vào cạm bẫy của chú Hai .

Chiều đã sẫm tối . Đèn trong các nhà lần lượt bật sáng . Hai đứa lặng lẽ bước những bước vô định . Chợt Thảo dừng chân chỉ tay bảo Bình:

- Kìa anh Bình… Chú Hai, chú ấy còn ở nhà, chưa ra quán…

___________________________________________________________________ 
Xem tiếp CHƯƠNG 9, 10

Không có nhận xét nào:

oncopy="return false" onpaste="return false" oncut="return false"> /body>