Cô bé áo đỏ đã nín khóc, nhưng hãy còn sợ, lấm lét nhìn chàng Bư trong lúc hắn với cái tay ngắn ngủn hái hoa.
Thứ Năm, 27 tháng 2, 2025
Thằng Bư
Cô bé áo đỏ đã nín khóc, nhưng hãy còn sợ, lấm lét nhìn chàng Bư trong lúc hắn với cái tay ngắn ngủn hái hoa.
Thứ Tư, 26 tháng 2, 2025
Thứ Hai, 24 tháng 2, 2025
Vũ Khúc Khoai Lang
Chủ Nhật, 23 tháng 2, 2025
Xuân Miền Đất Mới

Thứ Sáu, 21 tháng 2, 2025
Những Thứ Bám Ngoài
Thứ Năm, 20 tháng 2, 2025
Niềm Vui Tuổi Trẻ
Thứ Ba, 18 tháng 2, 2025
Một Chuyến Phiêu Lưu
Không nghi ngờ gì nữa, Thoại đang lạc vào xứ khổng lồ. Lạc vào xứ khổng lồ? Chao ơi! Thế giới mà nó tưởng chỉ có trong thần thoại, trong cổ tích thôi chứ. Thoại liên tưởng đến chàng Guiliver và những chuyến phiêu lưu dị kỳ. Nó đâm ra hứng thú vô cùng.
Bây giờ nắng đã lên cao. Trời xanh thắm, gió mát. Thoại nhìn quanh quất. Cảnh vắng teo. Bụng đói cồn cào, Thoại nhăn nhó vì không tìm được chút gì để ăn cả. Thình lình có tiếng động cơ vang lên. Một chiếc khu trục cơ đang vù vù bay đến. Thoại mừng quá reo lên kêu cứu. Nó cởi áo ra và quơ qua quơ lại. Máy bay đến gần làm Thoại vỡ mộng. Cái mà Thoại ngỡ là chiếc máy bay thực ra là một gã chuồn chuồn. Gã đã đến và đáp xuống phía trước Thoại một khoảng khá xa. Tuy vậy hơi gió do đôi cánh to tường của gã tạo nên cũng đủ khiến Thoại cơ hồ đứng không vững. Một tia sáng lóe lên trong óc, Thoại chạy vụt đến bên gã chuồn chuồn rồi nhảy phóc lên ngồi vắt vẻo ở cuối đuôi. Chẳng mấy chốc gã chuồn chuồn lại cất cánh tiếp tục cuộc hành trình mang theo một hành khách bất đắc dĩ.
Gió lồng lộng thổi vào Thoại khiến nó không dám khinh suất vội vã ôm chặt lấy đuôi gã chuồn chuồn. “Phi cơ” bay lượn cùng khắp. Thoại sướng mê tơi vì khung cảnh bên dưới Thoại tuyệt vời quá. Ngang qua một vườn hoa vĩ đại khoe màu, Thoại say sưa ngắm các chú bướm khổng lồ lượn quanh hoa ve vãn. Gã chuồn chuồn trông vậy mà cũng có tâm hồn nghệ sĩ ghê gớm. Gã tà tà lượn qua lượn lại vườn hoa rồi sau cùng mới chịu đáp xuống một bãi cỏ non. Thoại trèo xuống ngay. Nó không quên cám ơn bác chuồn chuồn dù gã không hề bận tâm về sự hiện diện của một hành khách tí hon trên đuôi gã nãy giờ.
Đói bụng quá, Thoại gặm đại vài cọng cỏ, ngon thật. Thoại tha hồ no nê. Vấn đề lương thực như vậy coi như đã tạm xong. Thoại yên tâm đi dạo cùng khắp.
Khi vượt khỏi cánh đồng cỏ non Thoại gặp ba chú kiến đang loay hoay khiêng mồi về “nhà”. Chú kiến đi đầu có vẻ yếu đuối, chân chú ta như muốn khụy xuống đi không nổi. Bản tính hào hiệp nổi dậy, Thoại vội chạy đến phụ một tay, nhưng chợt một tiếng quát thật to khiến Thoại giật mình sựng người lại.
- Đứng yên!
Quái lạ! Ai nói vậy? Thoại nhìn quanh quất. Chẳng có bóng người nào cả. Không lẽ kiến biết nói?
- Ăn cướp hả.
Đúng rồi! Kiến đầu đàn quát. Trời đất! Kiến biết nói nhưng Thoại không suy nghĩ lâu, nó đang bực mình về lời lẽ của chú Kiến vừa rồi. Rõ là làm ơn mang oán. Bọn Kiến mất lịch sự thật.
- Câm hở?
- Ừ.
- Ha! Ha! Câm mà biết nói.
Ba chú Kiến khoái trá cười vang. Thoại tức lắm nhưng cố làm thinh.
- Hỏi thiệt. Chú mày là cái giống gì vậy? Ở đâu tới?
- Người.
- Lạ thật. Tôi chưa nghe đến giống này bao giờ.