viết cho em tôi và những ngày xa cách
Buổi sáng trời có mây xám che kín, âm u như những ngày mùa đông của một thành phố cao nguyên đất đỏ. Em ôm tập vở, đi dưới những hàng cây xanh chạy dài, con đường có đầy lá ẩm ướt rã mục, từng lớp chồng chất lên nhau. Bước chân em dẫm thật êm lên chúng, lững thững dò từng vết lá mòn. Nắng vẫn không lên để làm tan những hạt sương bám trên cỏ, gió rất nhẹ, hiu hắt vừa đủ làm cho áo em bay, em thầm mong trời cứ như thế mãi mãi ; em chẳng thích nắng lên, em ghét nắng lắm kia ; trời cứ âm u đầy những sợi mây lẻ loi đi lang thang khắp nơi, em ngước mắt nhìn, hai hàng cây xa xa như đan thành một vòng cung hun hút.
Mưa rất nhẹ khi em vừa quanh lối rẽ để vào lớp học, tà áo trắng lấm tấm bụi mưa, em đưa tay lên tóc, tóc em cũng ẩm nước, em thầm tiếc bộ áo trắng mới tinh mới mặc sáng nay, phí quá, em thầm trách ông trời và chợt mỉm cười vu vơ. Lớp học tư gia bé xíu, nhỏ nhắn và gọn xinh ; em bước vào lớp và quen lệ ngó lên chiếc đồng hồ trên tường, đã tám giờ mười, ồ, chả có hôm nào mà em đến đúng giờ học.
Chiếc bàn chữ nhật có sáu chiếc ghế đã kín mất bốn. Hai chiếc còn lại một của thầy và một của em. Có tiếng khúc khích cười của mấy nhỏ bạn:
- Nàng thơ tới, nàng thơ hôm nay xinh ghê.
Em hơi mỉm cười với các bạn rồi ngồi vào chỗ của mình. Trong lớp học em vẫn được tiếng là ngoan nhất đấy. Thầy vẫn khen em hiền, nhưng giá thầy biết ở nhà em nghịch còn hơn gấu nữa thì thầy sẽ hết khen ngay.
Thầy bắt đầu giảng bài, giọng thầy chậm, rõ ràng, năm đứa em ngồi chăm chỉ nghe nhưng có đôi lúc em bắt gặp mình lơ đãng, nhìn ra ngoài trời đang có những hạt mưa nhè nhẹ. Thầy hơi cười, nhưng ánh mắt thầy bao dung nhìn em.
- Con nhỏ, không lo nghe học lát nữa làm bài tập lại ngồi cắn bút.
Mấy nhỏ bạn nhìn em cười tinh quái, à thi sĩ đang làm thơ đấy. Mặt em hơi nóng lên, em nhìn bạn vẻ như muốn thách đố và mắt em nheo lại chế diễu. Ghê nhỉ. Thầy làm nghiêm bảo cả lũ:
- Yên nào, chả chịu học hành gì cả, dốt thì chả ai bằng mà cứ...
Tụi em lén nhìn nhau, đứa nào cũng cố giấu một nụ cười. Thầy nói thế chứ thầy thương bọn em lắm. Năm rường cột của nước nhà mà.
Bây giờ là giờ tập đọc, thầy đọc trước bọn em đọc sau. Trời, Anh văn mới khó làm sao, em chả ghét gì hơn phải tập đọc nó. Chữ thì cứ ngọng nghịu trong cổ họng chả chịu đi ra ngoài. Bài tập đọc hơi khó, mặt đứa nào cũng ra vẻ người lớn, nhíu nhíu cặp lông mày. Thầy nhìn nét mặt từng đứa, chừng như thầy muốn cười ghê lắm. Em giả vờ chăm chú nhìn vào vở, một tay chống lên bàn, một tay lùa vào vuốt ve mái tóc. Tật em thế đấy, chả bao giờ ngồi ngay ngắn khoanh tay trên bàn cả. Họa có là ông trời đi vắng.
Đọc chung xong, thầy gắt từng đứa đọc riêng để kiểm soát. Thu khá nhất bọn, đọc to, rõ ràng từng chữ, thầy có vẻ hài lòng ; Kim hơi lúng túng một vài chỗ nhưng cũng lưu loát. Đến em, thầy cười cười. Biết cái tật con nhỏ hay khớp, thầy hay làm một vài cử chỉ khuyến khích cho em đỡ sợ : nào, đến lượt Thùy. Em cố gắng đọc cho xuôi bài tập đọc, sao hôm bay em bết thế nhỉ, em đọc sai nhiều chỗ, trật cả giọng. Thầy nghiêm nghị nhắc:
- Không phải thế, sai rồi. He is worried about the long grasses on his lawn. Đọc lại đi.
Em lắm bắp đọc lại suốt câu, nó vẫn thế nào ấy. Thầy cau mày:
- Thùy hư nhé, đọc còn sai nhiều lắm.
Em cúi mặt, nỗi buồn chợt lan nhè nhẹ vào lòng, chỉ có mơ mộng nhìn trời là hay thôi, mình chả được tích sự gì hết. Mái tóc xõa ra che lấp hết nửa khuôn mặt em, giọng thầy êm ái:
- Thầy chê những khuyết điểm để em tập sửa đổi lại, thầy không muốn chê các em để các em buồn, các em phải nhìn vào sự thật chứ.
Em tì cằm vào tay, tránh đôi mắt thầy. Vẫn biết là thế nhưng em cứ hay buồn, chỉ một chút vu vơ cũng đủ làm em băn khoăn suốt buổi.
Sắp hết giờ học, bài cũng xong, năm đứa ngồi khoanh tay nghe thầy nói. Thầy nhắc lại những điều quan trọng và cần thiết của môn học, phê bình từng người một. Đôi mắt em đăm đăm nhìn xuống mặt vàn gỗ nâu bóng, em thấy cả khuôn mặt em mờ mờ phản chiếu lại. Em lại lơ đãng rồi, mặt em chắc có vẻ buồn lắm trong lúc ấy. Thầy nhìn em mà em chả hay biết. Hoa ngồi cạnh khẽ cấu em:
- Thầy nhìn kìa.
Em hơi giật mình nhìn lên rồi nhoẻn miệng cười. Thầy dịu dàng bảo:
- Thùy học khá hơn trước nhiều, nhưng vẫn còn kém lắm, phải gắng thêm nhé, về nhà phải học nhiều vào.
Thu lém lỉnh:
- Thưa thầy, học nhiều đâu có thì giờ làm thơ.
Em lườm Thu một cái, con bé không kém vênh mặt lên nhìn lại. Thầy khẽ cười rồi bảo:
- Thôi, các em về.
Chúng em ôm sách vở đứng lên, năm cái mồm cùng tíu tít:
- Thưa thầy em về.
- Thưa thầy em về.
Thầy gật đầu, mỉm cười với chúng em, nụ cười thật dễ mến. Em đẩy cánh cửa bước ra, gió thổi lành lạnh, trời có hé một chút nắng rồi lại biến mất, mây đã sáng hơn. Em chậm rãi bước, Kim đi song song, em hỏi:
- Hôm nay không ai đón à.
Kim cười:
- Ừ, ba Kim mắc bận.
Em nhìn trời, vơ vẩn, như thế này không biết có mưa không nhỉ, chả thấy một gợn mây xanh nào cả. Em phân vân không biết nên về nhà hay ra bưu điện bỏ lá thư gửi cho nhỏ bạn, con đường về nhà hàng cây xanh rợp bóng, em ngần ngừ rồi lại thôi. Trời thật đẹp, mà về nhà chả có chuyện gì làm cả, ra bưu điện vậy. Kim nắm tay em:
- Kim về nha.
- Ừ.
Hai đứa chia tay, em lững thững đi một mình, ông trời rõ đáng ghét. Bây giờ thì những cụm mây đã chuyển màu, nắng hắt xuống mặt đường, viền cỏ xanh ngả nghiêng theo gió, chả còn một hạt sương nào trên lá cỏ. Em ghé vào hiệu tạp hóa hỏi mua mấy cuốn vở trắng, cũng cần phải thay vở cả rồi. Cô bán hàng gói lại, em đỡ lấy và tiếp tục con đường dài, gió cứ làm tóc em bay, rồi thì về nhà lại gỡ bằng thích.
Bưu điện vắng ngắt, vài ba người lính ngồi hí hoáy viết ở chiếc bàn con cũ kỹ. Em ghé lại quầy tem hỏi mua một ít loại ba đồng. Cô bán tem đang dán thư bảo đảm dấm dẳng hỏi lại:
- Sáu chục con tem hay sáu chục đồng?
Em bực mình, trời, đâu lại có người tiếp khách dễ thương thế. Em hơi mím môi, chả thèm nhã nhặn nữa em đáp trống không:
- Sáu chục đồng.
Em bỏ mấy con tem vào chiếc ví đựng bút xong bỏ vào chợ xem các mẫu hàng. Chợ thưa thớt người, những bạn hàng ngồi xúm vào tán gẫu. Chán thật, em lủi thủi ra về. Nắng lên rực rỡ, em là chúa ghét nắng. Mái tóc của em cứ hoe hoe, chả chịu đen, tại ông trời, ôi chao, sao mà nắng đáng ghét thế hở nắng?
*
Buổi chiều bao giờ cũng có vẻ u tối và hay mưa hơn sáng, nhưng em lại chả thích buổi chiều. Suốt cả ngày thành phố bị khuấy động ồn ào nên trời chiều có vẻ mất đi sự thanh khiết yên tĩnh như những sáng tinh mơ. Trời chiều thì buồn, em mong trời mưa nhưng chả có, ông trời cứ mờ mờ, mịt mịt cho bao nhiêu người lo lắng và chả thèm động đậy gì cả. Em ngồi tì tay vào cằm nhấm nhấm mấy cái móng. Chả bao giờ em bỏ được tật nhấm móng tay, em lại còn ưa bú ngón út nữa cơ ; hồi có anh Đan thì anh ấy hay la và chế nhạo, còn bây giờ thì chả ai khuyên bảo hay săn sóc em cả. Em buồn ghê đi, chẳng có chuyện gì mà làm, bài vở tháng hè chả có gì, học đi học lại mãi phát chán. Em ngóng mãi một cụm mây đen xám chuyển động trên nền trời. Hình ông Tề Thiên này, ông Trư Bát Giới này, cả ông Tam Tạng đội mão Tì lư nữa chứ. Nhưng chả bao giờ các ông ấy đứng lâu đâu, một tí thôi là hết rồi thì lại có cả đoàn tiên nữ múa trên trời, có xe rồng kết ngọc, có nhiều dải lụa bay phấp phới. Nhìn lâu mỏi mắt em cúi mặt chớp chớp mắt mấy cái cho đỡ mỏi, đến khi ngẩng lên thì chả thấy tiên nữ đâu nữa, chỉ có một con khủng long to tướng đang đánh nhau với sư tử, ghê quá, em trố mắt nhìn. Xem này, cái đầu sư tử bỗng nhiên tan dần tan dần rồi biến mất, con khủng long từ từ tiến đến, rồi con khủng long biến theo, bây giờ cả hai con hợp thành một vùng núi non mênh mông không một bóng người. Em nhìn mãi chỉ thấy những quả đồi từ từ xẹp xuống, mấy hòn đá lăn hoài, kỳ cục, em chả thích, em chỉ ưa nhìn thấy tiên nữ thôi. Tiên nữ lả lướt, mặc áo mây trắng như tuyết, có quàng lụa mỏng như tơ trời vậy đó. Mây đen khiếp quá, áo tiên nữ bẩn, tiên nữ trốn mất rồi, em cũng chả thèm xem nữa, mỏi cổ ơi là mỏi chớ phải chơi sao.
Em bỏ cửa sổ quay vào ngồi bên bàn học, mấy cuốn vở buồn tênh chả được em ngó ngàng tới. Em duỗi dài tay trên mặt bàn rồi gối đầu lên, dễ chịu ghê đi. Mắt em lơ đãng nhìn lên tường, bức tranh lập thể Picasso của em như muốn rớt xuống. Tranh của em vẽ đấy nhé, nhiều lúc chả làm gì, em lôi tube mầu ra hí hoáy chấm chấm, quẹt quẹt lên bìa cứng gọi là vẽ tranh ; em chả biết vẽ gì cả, thấy người ta bôi mầu hỗn độn lên bức vẽ em cũng bắt chước. Hộp mầu có 12 mầu thì em dùng đủ cả 12. Mầu nào cũng nhòe nhoẹt nước. Em đem trát tất cả vào mảnh bìa cứng, chả cần biết mầu có hợp không, cũng chả biết em vẽ gì nữa. Thế rồi, bức vẽ khô, em đắc chí treo lên tường ngắm nghía. Em vẽ cũng khá đấy chứ. Khoảng xanh xanh bên này là rừng cây nè, rồi mặt trời đỏ đỏ hồng hồng trên cao, hoa thì vàng, có một cái nhà cháy bốc lửa đỏ rực, khói thì đen cả lá cây đấy thôi. Em nghĩ mãi mới đặt tên cho bức vẽ là "Sương mù trên non cao". Chà chà, chẳng thấy sương đâu hết, mà cần gì, tranh lập thể trừu tượng, ai muốn nhìn ra sao thì nhìn chứ.
Trời hình như mưa lâm râm, em bỏ bàn học đi ra cửa, chỉ có vài giọt mưa không đủ làm ẩm áo. Giậu tường vi bắt đầu sẫm màu lại, trời không còn xám nữa mà đen nghịt. Em đứng yên ở cửa rất lâu, mấy giọt nước bám trên lá cây từ từ rơi xuống đều đặn. Trong lòng em bỗng mênh mông nỗi nhớ nhà, mi em hơi cay cay, trong bóng tối dần dần chiếm lấy căn phòng, em đứng lặng nghe từng giọt nước mắt mình lăn dài trên má. Gió đêm mơn man những sợi tóc rối, em cảm thấy hết tất cả nỗi buồn phiền tủi hổ đang lần lượt kéo nhau về ngự trong mắt em. Có tiếng bác gọi em sang ăn cơm tối, em không đáp, em chẳng muốn nói gì cả. Đứng tựa người ở cửa, em chỉ muốn được quên và quên thật nhiều những chuyện đã qua...
Đã ba hôm, em với người chị dâu xa nhau.
Em đưa tay xoa nhẹ bờ vai, đã ba hôm nay, những dấu răng cắn còn bầm tím. Sáu vết răng nằm thành một vòng trên vai em. Chưa bao giờ em bị cắn đau như thế. Chuyện thật ngắn ngủi, em và chị đùa giỡn, em cắn chị vào tay, em biết em chống không lại nên cắn thật mạnh để giành ưu thế. Chị cũng cắn lại em. Hai đứa khi buông nhau ra đều muốn khóc. Cuộc vui đùa đã thành cuộc gây chiến. Em mở áo xem, vai em sáu nốt răng tím bầm. Em không thấy tay chị nhưng em biết em cắn đau. Em chỉ không ngờ chuyện lại to như thế. Chị ban đầu nhìn em, rồi bỗng giận.
- Đồ khỉ, cắn người ta đau thấy mồ.
Em cười đáp lại:
- Còn mình không cắn lại hay sao, sáu vết răng chứ ít gì.
Trong lòng, em tự nhiên không nghĩ gì hết, em cho là một cuộc vui đùa như bao lần em và chị đã vui chơi. Hai đứa tuổi xuýt xoát, kề cận giúp cho em và chị gần nhau hơn thì nay chính điều ấy làm cho xa nhau.
Chị lẳng lặng bỏ qua hàng xóm, em ngồi một mình nghĩ rằng chị đi để khỏi tức mà gây với em, chỉ một lát, em thấy chị khóc trước nhà. Em sững sờ, mặc cho chị la hét em ngồi cứng. Em biết, chuyện không còn cứu vãn được.
Sáu vết răng nằm lì trên vai em không chịu tan, mỗi ngày một đen thêm, chung quanh ửng hồng như những lần em chủng đậu. Chắc nó chả nhức bằng em cắn chị mặc dù đêm ngủ em phải tránh không dám nằm nghiêng nhiều. Sáu vết răng chả làm em đau đớn, em chỉ đau vì những lời chị đã nói, và nói lúc vắng mặt em.
Thói quen đọc sách trước khi đi ngủ đã hại em.
Khi chị trở về nhà, lầm lì không nói với em một câu, em cũng im lặng. Bác gọi em thì thầm là em cắn chị đau lắm, sưng cả tay lên, bác dường như muốn em xin lỗi chị. Em cười gượng suy nghĩ rất lâu. Em chả muốn xé chuyện cho to, chị tát em mấy cái vào mặt cũng chả làm em đau xót bằng chị qua khóc kể với hàng xóm. Chuyện gì rồi thì cũng đến tai người ngoài. Em ngồi rất lâu trước trang sách, em chả học được chữ gì. Đầu óc em hỗn loạn, cuối cùng em quyết định không xin lỗi, ai muốn nghĩ sao về em thì nghĩ, em chẳng cần biết. Em xếp sách vở lại, sửa soạn đi ngủ.
Chả còn cuốn sách nào chưa đọc cả, em lục mấy cuốn Tuổi Hoa cũ xem lại vậy. Những truyện ngắn tạm làm em nguôi đi nỗi buồn, em thiu thiu ngủ, cuốn sách vẫn cầm ở tay. Đúng lúc đó, tự nhiên em giật mình mở mắt, em nghe tiếng chị vọng qua vách phòng đến tai em, đến bây giờ em đã quên đi phần nào rồi, em chẳng muốn nhớ những lời chị nói. Chị hình như bảo với em gái chị rất nhiều về em. R8àng em là đồ cà chớn, đồ tự kiêu, em có nhiều cái (?) mà chị không thèm nói ra sợ em mất mặt, em ra vẻ dìm chị trước mắt hai bác. Chị bảo em đúng là đồ gì mới cắn như thế, chị ghét em, chả muốn nhìn đến mặt em nữa. Em nằm lặng yên, cơn buồn ngủ tan biến mất, em mở to mắt nhìn ngọn đèn, tim em đập mạnh, em cảm thấy khó thở. Nếu chỉ có thế thôi thì em không buồn, nhưng chị đã nói đến những người thân yêu của em. Sao mỗi lần cãi nhau với em là chị nhắc anh Quang, dù anh chưa cưới chị nhưng ba má em đã coi chị là dâu. Tại sao khi ở nhà chị không nói gì mà lúc ở hàng xóm về chị khóc và hét lên không thèm lấy anh Quang nữa? Và mấy đứa em của em, chị mỉa mai, mai mốt về nhà đó chịu sao nổi, còn bốn cái mồm nữa.
Nghĩ đến đây, nước mắt em muốn trào ra, trời ơi, những đứa em của em, chúng nó còn bé bỏng, tuổi lên năm lên bẩy chúng nó đã biết gì chị dâu em chồng. Tim em đau nhói, cuốn sách như nặng thêm mấy kí, tay em cứng ngắc, em nằm bất động, lúc đó em hiểu cảm giác người như hóa đá ra sao. Em là một người em chồng độc ác lắm sao?
Chị đã yên lặng từ lâu mà em nghe mạch máu chạy dồn dập trong đầu. Mặt em nóng bừng, ngực em đầy ứ hơi thở. Phải một lúc lâu em mới bình tĩnh lại, em ngước nhìn chiếc mùng trắng xóa trong bóng đêm. Em thao thức thật lâu không ngủ được. Em mong được nhắm mắt ngủ ngay để khỏi phải suy nghĩ nhiều: "Chị thật trẻ con và chị nói lúc chị đang nóng giận". Em cố gắng nghĩ thế và quên đi. Bốn góc mùng vuông vắn gói em lại làm em có cảm tưởng đang nằm trong một quan tài trắng. Nước mắt từ từ ứa nhỏ trên mặt gối. Trong bóng đêm em đau đớn băn khoăn sao em hèn thế, em hay khóc thế. Em vùi đầu vào chiếc gối, áp má thật chặt và nghe từng giọt nước mắt ướt dần.
Cah3 bao giờ em có thể quên được thân phận em chỉ là một kẻ ở nhờ...
Em đưa tay xoa nhẹ bờ vai, vẫn còn đau, em cúi mặt nhìn những ngón chân em lờ mờ trong bóng tối. Mấy hôm nay em chả dám mặc bộ áo thật ngắn tay. Em không muốn ai thấy vai em như thế. Trời hình như sắp mưa lớn, những giọt mưa bắn qua khung cửa vào bàn, em vẫn đứng nguyên không nhúc nhích. Có tiếng chân bác lẹp xẹp đi qua.
- Thùy, sao con không đi ăn cơm, trời sắp mưa lớn rồi, bác gọi con nãy giờ mà chẳng thấy trả lời, con làm sao thế?
Em ngẩng mặt nhìn bác, nói nhỏ:
- Thưa bác, cháu ăn cơm chiều ở nhà bác B. rồi, bác cứ dùng cơm đừng chờ cháu.
Bác nhìn em vẻ nghi ngờ:
- Thật không, hay là cháu buồn gì đấy, đi qua ăn cơm với bác nào.
- Thưa bác, cháu nói thật, đâu có gì mà cháu phải buồn.
- Thật nghe, cháu nói thật hả?
- Vâng, cháu nói dối làm gì.
Tiếng chân bác xa dần, em úp mặt vào bàn tay, chả có gì mà cháu buồn, vâng, em chả có gì buồn cả. Mưa bắn tung tóe trên mảnh sân gạch, đôi má em lạnh buốt. Chả bao giờ con gái bố được buồn nữa bố ơi.
*
Mưa suốt cả ngày nghỉ học, em vu vơ ngắm khung trời đục ; chả biết làm gì để giết thì giờ, có bao nhiêu sách đọc hết cả, em thèm ghê gớm có một cái gì để xem. Mấy cuốn vở nằm ngay ngắn trên bàn, em chả muốn đụng đến chúng tí nào cả, ơi sao mà buồn thế này không biết. Em bâng khuâng đi ra rồi đi vào, trời mưa đàn chim sẻ trốn đâu cả, nắm cơm trắng nhòe nhoẹt dưới mưa. Em nhớ tiếng chim sẻ hót quá đi, nhớ những buổi sáng chúng ríu rít đánh thức em cho khỏi trễ buổi học, những lúc chúng háo hức chờ em tung nắm cơm trắng nõn ra sân là sà xuống mổ. Ai lại đi nuôi chim sẻ nhỉ, ấy thế mà ngày nào sân nhà em cũng có khối chim sẻ đến chơi. Cạy trứng cá trái đỏ quanh năm chín rụng đầy sân chúng chả thèm nhìn tới. Ồ, cái con mèo của bác em, em ghét nó cay đắng. Nó cứ chực rình bắt những con chim sẻ hồn nhiên nhai ngấu nghiến. Em đã thấy nó cắn chú sẻ vô tội máu giây đỏ lòm. Nó bắt thằn lằn, cắc kè để ăn, ôi chà, sao mà nó gớm thế nhỉ, em ghét nó, em chỉ muốn tát cho nó mấy cái rồi đuổi đi. Cái thứ gì mà hỗn như gấu.
Trời mưa làm em nhớ nhà kinh khủng, em lôi mấy tờ báo Anh ra xem hình. Em chả xem được báo tiếng Anh đâu, nhưng cứ vừa xem hình vừa nghĩ thì cũng được. Báo ngoại quốc in thật đẹp, mầu sáng mà tranh vẽ cũng dễ thương. Kia là anh chàng Sư tử chổng đuôi cười với hai con chuột, bên cạnh có thêm chú nhái - mấy cái đuôi chuột bé tí trông đến hay - mấy cây nấm to đỏ như son lấm tấm trắng, mấy chú chuột đùa chán chê nằm ễnh bụng ra, em chỉ muốn dí tay vào cho thủng cái bụng xinh xinh tròn quay đó. Nhưng mà dí mãi thì đến rách giấy mất. Lại còn hình ông già râu dài đến chân bên má có gắn một bông hoa đỏm dáng, chú chó Dougal có bộ lông dài phết đất đứng nhìn đầu cái chiếc lược xinh xinh. Em thích ngắm những hình ảnh đó, thật hồn nhiên và dễ thương.
Nhưng mà những hình ảnh đó chả giữ được em lâu, em lại bắt đầu buồn rồi đây, em nhớ bạn em quá, cô bạn tròn như quả trứng gà, có khuôn mặt xinh như con poupée. Cô bạn chiều em lắm, khi em khóc thì dỗ em, khi em đòi ăn thì mua kẹo cho em, cô bạn may cho em bộ quần áo mầu hồng rộng ơi là rộng. Cô bạn bảo đồ hippy đấy. Em mặc vào chả thấy chân tay đâu. Em nhớ mẹ em, em thích làm nũng với mẹ, em thích lục giỏ mẹ đi chợ về. Em thích được hơi hơi nóng đầu để mẹ khỏi bắt làm việc, mẹ cho em ăn cháo ngon ơi là ngon. Ôi chao, em nhớ quá đi mất, em chả muốn đi học nữa, em chỉ muốn bay về ngay nhà để thấy lũ em nó reo "chị Thùy về, chị Thùy về" xong rồi em sẽ leo một mạch lên căn gác nhỏ của em, thăm chiếc giường em đã bỏ trống lâu nay. Em ở với bố chả bao giờ em phải thấp thỏm lo âu ngày mai ngày mốt có còn tiền không để đi học.
Trời cứ mưa mãi, em cứ ngóng hoài ra sân, có một chiếc máy bay chở hành khách bay trên trời, em ngước mắt nhìn theo cho đến khi nó khuất vào mây xa. Em gọi thầm chả biết chuyến bay từ đâu đến, có mang người thân yêu nào đến với em hay không. Đàn chim vỗ cánh bay trong cơn mưa nhẹ, mưa chả làm áo em ướt được nhưng chúng nó thì chắc phải lạnh và ướt ghê lắm. Em mơ đến những chuyện thần tiên có những chiếc thảm thần bay trên không như chiếc máy bay hồi nãy chìm vào trong mây, em mơ ước một ngày em thành nàng tiên có đôi cánh mỏng trắng như cánh loài thiên nga, có chiếc đũa thần bay đi ban phước cho mọi người. Em chỉ thích đi dự tiệc ở cánh đồng thần tiên, bên giòng sông Ngân hà lấp lánh đêm đêm cùng tiên nga múa hát. Nhưng ông trời cứ mưa mãi nên em chả làm tiên nga gì, rồi nhấm mãi mấy cái móng tay cụt ngủn.
Nhớ đến cô bạn, em hí hoáy lấy giấy bút ra làm thơ gửi, xóa xóa bôi bôi mãi nát cả tờ giấy cũng chả xong, em buông bút thở dài nhìn ra ngoài trời, mấy tờ giấy gió thổi bay phất phơ rơi cả xuống đất em cũng chả thèm nhặt. Biết thế em chả đùa với chị cho xong, bây giờ giận nhau chả còn biết nói gì, em mất cả vẻ tự nhiên trong gia đình. Bỗng nhiên em có cảm giác ai cũng lạnh nhạt với em hết. Mỗi lần vuốt ve những vết răng trên vai lòng em buồn nhè nhẹ. Em nghĩ giá bây giờ có hòa lại chắc cũng chẳng được như xưa. Có một cái gì vừa vỡ tan trong em. Em chả giận, em cũng chả nghĩ nữa, em thấy chán tất cả. Anh Đan bao giờ cũng dạy em đức tính nhẫn nhịn, em cứ để mặc ai muốn nói gì thì nói, anh Đan bảo họ nói chán họ sẽ nghĩ lại, ừ, mà giá như họ không nghĩ lại thì đã sao nhỉ.
Nhà vắng ơi là vắng, bác đi làm, ai cũng đi chơi, em thơ thẩn từ phòng này qua phòng kia, cả con mèo michou đáng ghét cũng biến mất, nó chả ưa gì em đâu. Em giận nó cứ leo vào cửa phòng em rồi ra không được chui xuống gầm giường kêu meo meo rầm rĩ, nửa đêm em phải thức dậy mở cửa cho nó ra ngoài bảo sao em không tức. Bây giờ thì em mong có nó bên cạnh cho đỡ sợ hãi trong khung cảnh buồn tẻ này. Em mờ radio để được yên tâm hơn. Chương trình nhạc mới nghe chẳng dễ chịu tí nào em cũng cứ mở, cho có cảm giác là không ở một mình mà. Em gọi michou ơi michou hoài chả thấy nó, ai cũng ghét em hết, sao em lại khó thương đến thế nhỉ.
Bây giờ mưa đan nhè nhẹ ngoài trời, em đi mặc chiếc áo dài trắng, ôm cuốn sách và ví đựng bút theo. Mưa lâm râm chả cần phải mang áo khoác, em ghét chiếc manteau của em nó vừa nặng vừa khó xếp, kỷ niệm của anh Quang trước ngày đi Mỹ đấy. Em chỉ thích xếp kỷ niệm đó vào móc áo trong tủ thôi. Có tí mưa mà cũng rộn ràng áo với mũ, tiểu thư quá đi mất. Em khép cửa lại và bắt đầu xuống phố, dự định sẽ mua một ít đồ dùng. Bác mà thấy em đi thế này là em bị rầy, sao mà chả mang áo mũ gì hết, lại chả chịu mặc áo mầu, bác thì thời tiết nào phải mặc y phục đó, mầu sắc đó, nên vẫn thường trách em chả biết ăn mặc. Em chỉ thích áo trắng, mầu áo giản dị và dễ mặc. Em xếp chiếc áo mầu thật kỹ trong tủ áo chả muốn ngó đến, em mặc á mầu trông xấu xí chi lạ.
Con đường ướt nước loang loáng, mưa nhỏ đều trên hàng cây, em nép mình qua những cánh lá, chợt nhớ những buổi sáng thư thả đến trường. Ngày mai chúa nhật, mốt mới bắt đầu đi học, em nghe thèm không khí rộn rã tiếng nói cười, tuổi học trò thấp thoáng về những ngày xưa ngây ngất. Qua khúc quanh đến con đường đầy hoa li ti như hạt đậu vàng nuột nà. Những chiều em đi học qua hoa rơi đầy trên lối đi, lá vương trên tóc em để đến trường, đám bạn cười gỡ xuống những điểm lá vàng lấm tấm. Chân em bước đều trên viền cỏ ướt, đường ra phố chẳng còn xa, em chợt quên hết những dự định ban đầu. Nhớ về quận Ban mê hiu hắt của những ngày mưa dầm lê thê, em bâng quơ ngắt những lá non bên vệ đường vò nát. Ơi thành phố đất đỏ của yêu thương, của cha mẹ, của bạn bè, của những chiều nắng vàng hiu hắt trên cành lá, hai hàng cây sầu đông rụng đầy hoa, những sáng trời mưa run rẩy trong lớp áo ấm đến trường. Ơi thành phố của tuổi chim non, của sân trường phượng đỏ. Em đi có biết bao giờ em trở lại thật gần.
Mây trắng đan từng sợi bay trên nền trời xám, phố vắng ngắt, em qua những gian hàng một cách vô thức. Một đứa bé mời em mua những con thú bằng cao su mềm. Em chú ý đến một con dơi đen rung động đôi cánh như đang bay, có vẻ linh động thật sự. Em hỏi:
- Bao nhiêu con dơi này?
Chú bé đáp, giọng khàn khàn yếu đuối:
- Năm chục đồng.
Em nhìn sững đôi mắt đen của chú bé, bây giờ em mới để ý, chú bé đi khập khiễng. Một thoáng lạnh chạy dài khắp thân thể, em nghĩ đến đứa em trai em, nghĩa trang chiều giã từ Ban mê còn hiu hắt đầy sương trắng. Lòng em nhói đau khi nghĩ đến gói xương vụn moi móc từ lòng phi cơ của hàng không VN cháy nát về, vuông vắn như một chiếc gối trắng nằm trong lòng quan tài. Tất cả những gì sót lại của em trai em đó, khuôn mặt chú bé vẫn ngước nhìn em chờ đợi, nước mắt em dâng ngập ứ, em vội vã cầm con dơi đen và trao tiền cho chú bé. Con dơi run đôi cánh trong tay em, em muốn vứt nó đi, em thấy bây giờ nó kinh khiếp quá.
Gió có mang theo những lời thì thầm cầu nguyện của một chiều mưa, em bước những bước chân nặng trĩu. Xa thật rồi, từng tuổi yêu thương ngày nào, em đã bay thật xa, em đã đi qua biển yêu thương mà không dừng lại.
Gió trút những hạt mưa trên cành lá rơi xuống tóc em. Những hạt nước tinh khiết của biển trời. Em gọi thầm mẹ ơi, bố ơi và muốn thành một loài chim bay về tổ ấm thương yêu.
Con đường em đi nhạt nhòa dưới hàng mi ướt đẫm.
THỤY ĐỖ