Thứ Sáu, 16 tháng 8, 2024

MẠ...!

 
 
- Kính tặng Mạ
 
Mạ ngồi trên chiếc ghế mây, đôi tay thoăn thoắt đan từng mũi len. Cu Út bò dưới đất, thúc chiếc xe lửa nhỏ chạy, miệng hết lớn:

- Bí bo, xe lửa đây. Bí bo.

Em bực mình gắt:

- Có im cái họng đi không Út! Ồn quá, để cho chị học với chứ.

Mạ cười hiền từ:

- Chi mà la em rứa con. Để cho em chơi chút nờ - Rồi mạ quay qua Út - Con chơi nhỏ nhỏ cho chị học nghe.

Cu Út giảm "tốc độ" ngay. Em trở lại với bài toán thật khó. Chắc có lẽ em không có "duyên" với cái môn học khô khan này. Vừa ngồi cắn bút, em thầm nghĩ: "Cái anh Hùng ni thiệt là ác, cho toán chi mà bắt nát óc, rồi bỏ đi chơi mất, không giảng cho người ta với" Rồi lại phải làm tiếp, trong những tiếng tích tắc thật buồn. Mạ chợt hỏi em:

- Mấy giờ rồi con?

Em đáp:

- Dạ chín giờ ba mươi phút.

Mạ nói:

- A, rứa mà khuya rồi tề. Thôi Út nghỉ chơi đi con, đi rửa ray mà đi ngủ.

Rồi mạ nói với em:

- Làm chưa xong toán hả con?

Em "dạ" một tiếng nhỏ. Mạ kêu lớn:

- Hùng ơi! Hùng.

Anh Hùng từ ngoài sân chạy vô, thở hồng hộc, dạ lên một tiếng. Mạ nói:

- Chứ đi chơi đâu mà lâu rứa? Giảng toán cho em làm rồi lo mà đi ngủ.

Anh Hùng bị bỏ dở cuộc chơi. Mặt bí xị. Anh giảng toán cho em một cách cau có.

Làm xong bài toán, em sửa soạn xếp sách vở, thì mạ kêu:

- Trâm, lại mặc thử cái áo len ni coi vừa không nà.

Mạ đan áo để chuẩn bị mùa Đông tới. Tuy trời Saigon không lạnh mấy, nhưng mạ vẫn đan đầy đủ mỗi người một cái. Chiếc áo len năm ni của em, vì cái áo năm kia mạ đan đã cũ. Chiếc áo này màu cà phê sữa hơi đậm, mạ đan rất khéo, nhưng... thật thì em chẳng thích tí nào, em không thích cái màu của áo. Hôm mạ mua len về, mạ định đan cho chị Hồng - vì chị thích màu ấy. Nhưng khi lục lại, áo chị còn mới, mà áo em thì cũ và bị mọt ăn rách nhiều chỗ, mạ bèn đan cho em. Em đến mặc thử áo mà lòng không vui, em chẳng dám nói thẳng ra, sợ mạ buồn... Mạ nói:

- Chà, cái áo ni con mặc vừa vặn, đẹp ghê a tề. Cái màu ni dịu, hỉ con?

Mạ nói thật êm. Em lặng lẽ bước vô phòng, em chỉ thích cái áo màu tím, có đan nổi lên bằng cái hoa màu trắng. Cái áo len mà em thích mãi. Em nắm xuống giường mà cứ tưởng tượng cái áo len màu tím...

Sáng nay, vừa thức dậy, em thấy mạ ngồi sau bếp nói chuyện gì với chị Hồng thật nhỏ.

Hôm nay, mạ đã đan xong cái áo. Mạ bảo em còn một tháng nữa mới tựu trường, mạ cho em với chị Hồng lên  Đà Lạt chơi vài tuần rồi về. Em quyết định thực nhanh, em không đi. Đi Đà Lạt mà áo len màu quê quá - em cho là như vậy - Buổi tối, khi mạ hỏi:

- Răng, Trâm? Con không đi hả con? Đi chơi đi con, đi lấy sức trước khi mà đi học. Con học quá mà ốm đó.

Em lắc đầu:

- Con không đi mô mạ.

Mạ cười buồn:

- Răng rứa? Áo len thì có sẵn, cái chi cũng có cả, răng không đi?

Chị Hồng nói:

- Đừng chê nữa em ơi! Đi Đà Lạt sướng thấy mồ, còn chê nữa.

Em im lặng, bước vô phòng.

Vào phòng, em thấy một nỗi buồn thật lớn, len trong hồn. Chị Hồng vô tư quá, chị không biết là em không thích cái áo len đó. Bỗng nơi giường em nằm em thấy có một gói giấy báo, em mở ra xem... Ồ, thì ra là chiếc áo len màu tím có đan mấy cái bông trắng. Em ngạc nhiên, thì trong cái áo có một tấm giấy, với hàng chữ:

"Trâm con,

"Mẹ biết con thích cái áo len này từ lâu, bây giờ mạ thưởng cho con đó. Con cứ đi Đà Lạt đi nghe."

... Em ngạc nhiên... rồi em chợt hiểu, em ôm chiếc áo len chạy ra ngoài. Mạ đang ngồi nơi ghế mây, em gục xuống ngay ghế, nước mắt trào tuôn. Giọng mạ vẫn hiền từ:

- Chi mà khó rứa con! Nín đi, lớn rồi mà khóc. Dị quá!

Em vẫn khóc nức nở. Mạ thật bao dung, thật là một bà tiên phúc hậu.

Mạ nói:
 
- Mạ nghe chị Hồng nói con không ưa màu cà phê sữa, và con cũng không ưa cái áo nên mạ đan cho con cái áo len mà con muốn.
 
Em nhìn mạ. Mạ đan lúc nào mà em không biết? Bỗng em nhìn thấy đôi mắt mạ thâm quầng... À, thôi đúng rồi, mạ đã thức khuya để đan cho em cái áo này. Em khóc nức lên, em nói:

- Mạ ơi. Con có lỗi quá. Con làm mạ buồn. Con...

Em không nói được nữa. Nước mắt trào tuôn. Mạ vuốt tóc em, rồi bảo:

- Thôi, khóc làm chi. Con khóc nhiều làm ốm thêm. Đi Đà Lạt cho khỏe người, nghe con.

Em lắc đầu. Em không thèm đi Đà Lạt nữa. Em làm phiền mạ quá. "Ôi! Lòng của người mẹ quả bao la như nước trong nguồn." Giờ phút nào mạ cũng lo lắng cho con cả. Em khóc thật nhiều. Nước mắt của em thấm ướt chiếc áo len, trong khi tiếng mạ êm đềm:

- Ơ! Con khóc ướt hết cái áo len rồi kìa!...


THƯƠNG TRANG     

(Trích tuần báo Thiếu Nhi số 103, ra ngày 17-8-1973)

Không có nhận xét nào:

oncopy="return false" onpaste="return false" oncut="return false"> /body>