Thứ Năm, 22 tháng 8, 2024

Cậu Bé Can Đảm

Noòng Theng thong thả vào rừng, những bước chân nho nhỏ dẫm lên mầu cỏ dại. Quanh đây trong buổi chiều tà phảng phất một mùi hương thơm nhè nhẹ của một vài đóa hoa rừng. Chiều xuống dần, ánh dương khuất sau non đồi. Vài cánh chim trời bay tận xa xa để tìm về tổ ấm. Trong bộ lạc đã lên đèn ; kèn trống nổi lên inh ỏi. Những giọng trầm bổng của một vài thiếu nữ Mường, hát lên những âm điệu rừng núi... vì hôm nay là ngày tuyển lựa người đứng đầu bộ lạc. Noòng theng nhủ thầm như thế. Nhẽ ra giờ này cậu bé được ở lại bộ lạc, để được chứng kiến vị tù trưởng tương lai của bộ lạc. Nhưng cậu bé phải đi tìm cha vì cha cậu giờ này vẫn biết tin, trong khi những hôm khác giờ này ông đã về rồi... Càng đi sâu vào rừng, càng thấy ghê rợn, cậu nghĩ thầm: "Quái sao hôm nay cha đi đâu, giờ này chưa thấy bóng nhỉ?" Và trí óc cậu bé lại miên man nghĩ ngợi ; những dĩ vảng mỗi sớm lại diễn ra trong tâm trí: những đứa trẻ rủ nhau lại nhà ông Sa-Di, một võ sư danh tiếng trong bộ lạc xin thọ giáo, nhưng đều bị ông từ chối. Ông Sa-Di sống đơn độc trong bộ lạc. Noòng Theng cũng có đến xin thọ giáo, nhưng ông ta kiếm cách từ chối khéo léo.

Một tiếng "xoạt" làm Noòng Theng giật mình quay về thực tại, cậu khẽ bắt tay lên miệng hú dài mấy tiếng. Tiếng hú tan trong không khí, ngoài mất tiếng sột soạt của vài con chim sót lại chuyền nhảy trên cành cây. Chợt có tiếng "cà ùm" nho nhỏ, cậu vội hướng theo phía đó. Càng gần càng rõ: tiếng cọp gầm khủng khiếp và nổi lên từng chập, vì tức giận không xé xác được địch thủ. Cung tên cắm sẵn trong tay, cậu bé chạy lại.
 

Vừa lúc đó, một bóng người quị ngã vì đuối sức. Con hổ xám nhảy chồm lên mình địch thủ. Nó gầm lên mấy tiếng gầm đắc thắng. Noòng Theng hoa cả mắt, rõ ràng người vừa ngã không ai khác hơn là cha cậu, chỉ còn chờ cọp sắp sửa xé xác. Nhanh ta Noòng Theng buông tên, một mũi tên vút không gian lao tới. "Cà ùm". Tiếng gầm thứ hai khủng khiếp lại phát ra từ miệng hổ, nhưng không đắc thắng mà đau đớn. Nó ngẩng lên nhìn địch thủ vừa ám hại nó là ai? Nhưng chỉ là một cậu bé mới 14, 15 tuổi. Nó gầm lên một lần  nữa và nhảy vọt tới. Noòng Theng lắp mũi tên thứ hai, nhưng nhanh hơn nó né qua và chỉ một cái vẫy đuôi nó đến cạnh cậu bé. Nó vươn chân lên toan vồ lấy cậu bé để xé xác cho hả dạ. Thì... "Phập" một mũi dao tu từ đâu bay đến cắm hút cán vào ngực con vật ; nó lăn lộn trên vũng máu.

Noòng Theng không hiểu ai đã cứu cậu. Cậu mở to mắt nhìn chung quanh. Cậu bé nhìn thấy gì: Trước mắt cậu hiện ra một người to lớn, hùng dũng, bước đi hiên ngang đang nhìn cậu mỉm cười hài lòng. Cậu tưởng mình nhìn lầm giơ tay dụi mắt. Người kia lên tiếng:

- Noòng Theng, con không nhìn lầm đâu, chính ta đây, Sa Di đây! Ta vào tìm con, và... con quả là một cậu bé can đảm hiếm có.

Nghe tiếng người lạ, hổ xám gầm lên mấy tiếng và nó nhổm dậy chụp ông Sa-Di, đem cả sức tàn tạ của cuộc đời hống hách, ngang tàng của nó. Ông Sa-Di nhảy qua một bên và nhanh nhẹn ông lao mình theo con vật. Một cú đá như trời giáng ngang hông, con cọp xám bị tung bổng lên, quăng vào một thân cây cổ thụ cạnh đó vỡ óc chết tốt.

Trên đường về bộ lạc, ông Sa-Di vui vẻ hỏi Noòng Theng:

- Nhờ đâu con tìm được cha con?

- Dạ! Nhờ tiếng cọp gầm ạ!

- Con dám đấu với nó sao?... Trong khi nó khỏe gấp mấy trăm lần sức con!

- Dạ, nhưng con không nỡ để nó xé xác cha con một cách thê thảm.

- Nhưng có ăn thua gì một khi nó hạ cả con nữa!

Noòng Theng rầu rĩ:

- Thà vậy còn hơn đứng nhìn cha con chết tức tưởi dưới nanh vuốt cọp.

Đến đây chợt ông Sa Di cười ha hả:

- Noòng Theng ạ! Ta thử lòng con đó. Con là một đứa con có hiếu, từ nay ta sẽ nhận con làm đồ đệ và ta báo cho con một tin mừng: Ta vừa đoạt chức tù trưởng đó.

Noòng Theng sung sướng nép cạnh tù trưởng Sa Di. Mắt cậu long lanh ngấn lệ, đầy sung sướng và biết ơn. Chợt nhớ ra điều gì cậu bé khẽ hỏi:

- Thưa tù trương, nhờ đâu ngài biết mà đến cứu con?

Tù trưởng Sa Di nhìn Noòng Theng âu yếm:

- Nhờ đâu à? Dễ hiểu lắm, mẹ con nhờ ta tìm con...

Noòng Theng sung sướng quá mặc dù đi trong đêm tối nhưng cậu bé thấy yên tâm, trong khi ông Noòng Khuôn cha cậu vẫn thiếp thiếp trên vai tù trưởng. Tiếng mãnh thú gầm vẫn văng vẳng trong đêm trường âm u nơi rừng núi.


PHONG VŨ          
T.V.Đ Tiếng Quê Hương  

(Trích từ tạp chí Tuổi Hoa số 31, ra ngày 25-8-1965)

Không có nhận xét nào:

oncopy="return false" onpaste="return false" oncut="return false"> /body>