Bé nhẹ nhàng bước qua cây mận. Hoa lá đang reo cười với nhau. Gió vi vu thổi... Mọi vật đáng yêu quá. Thế mà bé lại đang buồn bực. Càng nghĩ, bé càng muốn khóc. Nguyên hồi đầu niên học đến giờ, tháng nào bé cũng đứng nhất. Cô yêu, bạn mến làm bé thấy yêu lớp ba hai (ba 2) nầy quá. Ấy thế mà một hôm, bỗng có một bà dẫn một cô bé vào xin cho cô ta học và cô bé ấy được cô xếp cho ngồi sau lưng bé. Mới đầu bé cũng chẳng sợ chi vì "nó" vào sau tất học chậm hơn, ngờ đâu hai tháng sau nó đã chiếm hạng nhất của bé. Bé căm tức nó lắm và lại càng căm tức hơn khi thấy các bạn đã dần dần hơi hết nể bé. Và cô, cô hay xoa đầu, nói chuyện với nó. Phải mà, có mới nới cũ là đúng lắm. Bé quyết phải trả thù mới được, làm sao mà bé đứng trông thấy cái mặt cười cười của nó là đủ. Bé chắp tay đi qua đi lại trông giống người lớn lắm vậy và bé nảy ra một kế mọn. Đúng rồi ta đã có kế, chờ xem Ngân ơi...
*
Vừa vào lớp, bé gặp ngay con Chi. Nó chạy lại:
- Hôm nay cộng điểm để xếp hạng Chi lo quá.
- Sợ sụt hạng hả?
- Ừ, chắc Ngân đứng nhứt nữa.
Bé trợn mắt nhưng lại thôi:
- Có lẽ, nhưng chưa chắc.
Chi ngơ ngác:
- Thủy nói gì vậy?
Vừa lúc đó chuông reo vào học.
Cả lớp đứng dậy chào cô. Con bé Ngân mặt mày tươi rói, chắc hy vọng tràn trề... để xem.
- Thủy! Em lên cộng điểm dùm cô.
Bé hãnh diện đi lên, lần nào, cô cũng gọi bé lên hết, đáng hãnh diện lắm chứ. Tháng nào cũng vậy, bé quen rồi. Nhưng sao lần này bé lại tỏ ra bỡ ngỡ, sợ sệt. Có lẽ vì bé sắp làm điều không tốt. Tới vần N, Nga, Ngân... à, Lê thị Hồng Ngân đây rồi. Bé nhìn cô đang mải làm sổ rồi nhìn xuống dưới lớp như sợ ai bắt gặp, bé gặp ngay Ngân đang toét miệng cười, không do dự bé mím môi sửa con số 10 thành con số 6 rồi cộng điểm cho nó. Xong, bé thở phào, cô nhìn bé, cười:
- Gì mà thở ra vậy Thủy?
Rồi đến phiên bé, ồ, bé hơn nó 10 điểm, bé chợt mỉm cười, bé tự khen mình là mưu cao.
Cô đọc hạng:
- Các em im lặng. Trần thị Thu Thủy hạng nhất.
Bé nghĩ lúc đó chắc mặt con Ngân thộn ra, tức cười dữ.
- ... hạng 6, Lê thị Hồng Ngân.
Bé nghe tiếng con Ngân thở dài, nó đang buồn bã viết bậy lên giấy. Thoáng chốc, bé cảm thấy tội nghiệp nó và thấy mình xảo quyệt, nhưng cho đáng đời nó.
Ngày hôm sau vào học, bé thấy Ngân gục mặt xuống bàn khóc. Ái ngại, bé lại hỏi nguyên do.
- Ngân bị sụt hạng, hồi hôm qua mẹ Ngân buồn lắm, nhà Ngân nghèo mẹ không rầy nhưng...
Ngân lại khóc. Bé bỗng hiểu Ngân và cảm thấy mình tầm thường quá, đáng bị phạt quá. Bé run run:
- Ngân đừng khóc nữa, Thủy xin lỗi Ngân, chính Thủy,,, Thủy sửa điểm của Ngân, Thủy đáng tội lắm.
Và bé cũng khóc luôn.
- Thủy... Thủy làm vậy à, sao... sao...
- Vì Thủy ganh với Ngân mà không phải ganh đua, Thủy ganh tị, ganh ghét với Ngân. Thủy hối hận quá.
Ngay lúc ấy cô vào.
Cô nói:
- Tình cờ, cô nghe được chuyện của hai em. Cô cảm động khi thấy hai em biết thương nhau, hiểu nhau. Còn Thủy, em biết hối lỗi, đáng khen lắm.
- Cô tha lỗi cho em nha cô? Và kể từ bây giờ cô đừng kêu em cộng điểm nữa, em sợ có ngày...
Cô ngắt lời:
- Không, em vẫn cộng điểm dùm cô và cả Ngân nữa, chịu không?
- Dạ chịu.
Bé khẽ nói:
- Bây giờ Thủy xin được chơi với Ngân, Ngân chịu không?
- Ngân cũng muốn như vậy.
Và Ngân siết tay bé dưới sự cảm động của cô.
THẢO HƯƠNG
(Trích từ bán nguyệt san Tuổi Hoa số 124, ra ngày 1-3-1970)
Không có nhận xét nào:
Không cho phép có nhận xét mới.